#15

Xin lũi vì cái bệnh lừi biếng và cái gmail súc vật'ss nên h tôi ms có thể vào lại để viết tiếp ;-;



-------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Cô thức dậy, khoé mi vẫn còn vương vấn nước mắt...Cô mơ thấy anh giữ chặt tay cô, làm chuyện thật bỉ ổi giấc mơ ấy quá đỗi chân thật...Cô đưa tay lên lau nước mắt, tấm chăn rớt xuống để lộ phần ngực trắng nõn của cô....Đấy không phải là giấc mơ mà là sự thật, một sự thật cay đắng dành cho cô....

Mắt cô bỗng trắng xóa, cô đang khóc, từng giọt nước mắt cứ i như một con suối mạnh đang tuông trào.....Cô cứ lấy tay lau nước mắt mãi nhưng nó vẫn không ngừng tuông....Cuộc đời cô thật bất hạnh, quá bất hạnh đi chứ....

Từ bé đã bị ba mẹ bỏ rơi thành côi nhi, suốt ngày phải đi lang thang để kiếm sống may mắn được ông bà nhận nuôi nhưng rồi tai họa ập đến cô phải làm osin cho anh, lau dọn căn nhà rộng lớn này rồi bị anh vứt giữa đường lạnh giá xém bị đám côn đồ làm nhục và bây giờ là mấy đi đời con gái....

Cái tuổi 15 đáng lẽ đang sống hạnh phúc bên gia đình, người thân nhưng cô phải đi làm osin cho anh,bị nhìn thấy những cảnh hại mắt, bị anh đuổi xuống xe trong trời đêm khuya lạnh, xém xíu nữa bị tụi côn đồ làm nhục ngay giữa đêm khuya, nơi không bóng người....

Ông Trời quá là ác độc với cô mà bao nhiêu chuyện đó chưa đủ giày vò cô hay sao mà bây giờ cái cuộc đời con gái trong trắng cũng bị anh cướp đi mất....Cô biết sống sao.....

Anh là một người có tiền, có quyền thế còn cô chỉ là một cô gái bán phụ mì mà thôi.....Căn bản gia thế hai người khác nhau một trời một vực.....Sau chuyện này mặt mũi cô biết nhìn ai, đối mặt với xã hội như thế nào đây....Mọi người sẽ nghĩ cô như thế nào ?

-Kinh tởm

-Nhục nhã

-Lăng loàng

-Ham tiền

...............................................

Cô như muốn chết đi.... Ứơc gì cô không sống trên cuộc đời này thì đâu phải như thế này.......




Híc híc.............híc híc...........híc híc

-Cô có thôi đi không ?

-Tại ai...Tại ai mà tôi như thế này hã ? híc híc..........

-Chứ không phải đây là điều cô múôn à ? -Anh cúi người xuống gần cô, cười đểu hai tay nâng cằm cô lên

-Buông tôi ra....Kinh tởm...-Cô hất mạnh tay anh ra

//Chát//

-Đây là cái giá cho anh đã làm chuyện đồi bại với tôi....

-''.....'' -Anh đưa tay lên mặt và cười sảng khoái

-Nhẹ thế...

-Anh....Anh.....

-Thay vì la làng cô hãy thu xếp quần áo rời khỏi đây đi.....

-Anh.....Đồ chết tiệt....híc híc....Ông trời đúng là không có mắt mà.......

=============

//Cốc Cốc//

-Luffy anh có ở nhà không ? -Hancock đẩy cửa xông vào

-Cái đéo gì thế này....Sao cô lại không mặc đồ.....

-À....Tôi biết rồi.....ĐỒ THỨ ĐÀN BÀ LĂNG LOÀNG....HAHAHA

-Cô làm osin đây chỉ để quyến rũ Luffy để có tiền chứ gì....Hahaha.....Thật bỉ ổi mà.....hahaha

-Hancock cô...Cô

-Sao nào ? Nói không nên lời hã tôi nói đúng quá mà.....hahaha

-Hancock....-Anh nói

-Luffy....Anh binh cô ta ?

-Ồn ào quá.

-Anh...Anh thật quá đáng em nói có chỗ nào sai ?

-Một...-Anh đếm

-Được rồi...Em không nói nữa...Thật tức chết đi mà...

Anh quay sang cô nói :

-Còn cô...đi lên phòng đi......

Cô nhanh chóng ôm khăn, mặt khóc chạy thật nhanh lên phòng.....

RẦM (Tiếng cửa phòng cô đóng thật mạnh )

Híc híc híc......Cô dựa người bên cánh cửa ngồi khóc

Cô úp mặt xuống khóc nhưng chợt...




>>//-Híc híc híc...

-Sao vậy Nami con ?

-Híc híc híc....Bà ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii

-Chân con sao vậy Nami ? Có đau lắm không ?....-Bà lấy tay xoa xoa lấy vết bầm

-Con bị té híc híc....Đau quá bà ơi.....híc híc

-Vết thương cũng không nghiêm trọng mấy....Thôi con nín đi.....Trong cuộc đời ai cũng phải có vết thương chứ nhưng quan trọng là mình có làm lành được vết thương hay không thôi con ạ...Huống hồ gì đây chỉ là vết bầm rồi nó cũng hết thôi con à...-Bà cười hiền với tôi

-Híc híc....Nhưng mà con đau quá bà ơi....híc híc....

-Nami con...Cố lên con....Mạnh mẽ lên vết thương này nhằm nhò với Nami mạnh mẽ của bà nè đúng không...-Bà cười động viên tôi

-Híc Híc...Dạ....-Tôi cười đáp lại bà

-Nào chúng ta về thôi con ?

-DẠ....//<<

Nhớ lại cô càng khóc nhiều thêm nhưng lấy lại tinh thần hơn.....

Mình là Nami rất mạnh mẽ mà tại sao bây giờ lại thành ra như thế này chứ....Cô đã rất mạnh mẽ mà tại soa bây giờ lại yếu đuối vậy...Đến ngay cả lý trí còn không thể kiểm soát được nữa thật buồn cười....Cô cuộc sống còn dài mà còn có thể làm lại, cô vẫn còn ông bà, ông bà luôn bên cô mà tại sao cô lại yếu đuối đến thế chứ....

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lau nước mắt rồi đứng dậy mặc đồ, soạn đồ bỏ vào túi.....



---------------------------------

Hmu hmu;-;

Mang vote về cho Nazz đyyy;-;

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top