chương 19

Buổi chiều, Vương Lăng lê bước chân nặng nề vào Giám sát đốc an ti, hắn cảm giác mình hiện giờ như con cá mắc vào lưới chỉ có thể ngoi ngóp thở, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Trong Giám sát đốc an ti vô cùng náo nhiệt, các đốc an lang thần tình kích động đi tới đi lui, ồn ào bàn luận. Vương Lăng đi về bàn của mình, Ứng Cảnh Lan vừa đi tới nói: “Đan Chu ca, chúng ta thật sự phải lên điện Kim Loan sao?”

Vương Lăng giật mình, lúc này hắn mới để ý thấy bốn phía đều là thanh âm tức giận của các đốc an lang. “Lẽ nào lại như vậy, khinh người quá đáng!”, “Tiểu quốc man di mà dám mở cửa biển lớn như vậy, phải lập tức dẹp bỏ!”, “Hừ, muốn dẹp thì một vạn binh thừa sức”…

Ngay cả Ứng Cảnh Lan cũng có chút kích động: “Thiện Ma quốc lần này thật quá đáng, chỉ sợ muốn châm ngòi chiến tranh biên ải, chỉ đáng thương dân chúng bị cuốn vào tai ương.”

Vương Lăng có chút mờ mịt, Thiện Ma quốc? Quốc gia ở phía tây bắc này luôn luôn không  an phận, luôn luôn thèm nhỏ dãi Trung Nguyên, mấy lần khiêu khích, triều đình cũng cùng bọn chúng giao chiến mấy lần, hai mươi ba năm về trước mới minh ước không quấy nhiễu lẫn nhau, nghe nói gần đây bên đó lại rục rịch, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?

Cơ Dung Quân cùng Tạ Lạc Bạch thần tình nghiêm nghị từ ngoài bước vào, Vương Lăng lặng lẽ hỏi Tạ Lạc Bạch xem chuyện gì đã xảy ra.

Tạ Lạc Bạch thần sắc đứng đắn hiếm có, thấp giọng nói: “Đan Chu huynh còn chưa biết việc này? Quốc vương Thiện Ma quốc ngang nhiên vũ nhục sứ thần triều ta, khiến trong triều tức giận, Hoàng thượng muốn triệu tập bá quan, cả tiểu tư bộ chúng ta cũng phải đến, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người đến truyền chỉ cho chúng ta vào cung diện thánh.”

Quả nhiên không lâu sau có khẩu dụ truyền tất cả mọi người của Giám sát đốc an ti vào cung.

Trên điện, Hoàng thượng long nhan nghiêm nghị, bá quan tề tựu đông đủ, mọi người đều vô cùng kích động.

Trước đó, nhân sinh thần của quốc chủ Thiện Ma quốc, Hoàng thượng đặc phái sứ thần đưa quà mừng đến, khi sứ đoàn đến nơi thì Thiện Ma quốc lại yêu cầu phải làm đại lễ tam quỳ cửu khấu, đây là lễ chỉ có thần đối với quân, sứ đoàn đến Thiện Ma quốc là đại diện cho Hoàng đế thiên triều, sao có thể hành đại lễ này với vua nước khác? Sứ thần không muốn hành lễ, Thiện Ma quốc phán tội mạo phạm đem giam vào ngục ba ngày mới thả ra.

Tin tức truyền về, từ Hoàng thượng đến bá quan văn võ, không ai không phẫn nộ.

Vương Lăng đứng trong đám người, nhìn các quan theo thứ tự quan giai phẩm hàm đều lần lượt khẳng khái lên tiếng, nói phải chứng tỏ uy nghi của thiên triều, không để người khác coi thường.

Thật lâu sau mới đến phiên Giám sát đốc an ti, các đốc an lang đều là trẻ tuổi, thiếu niên nhiệt huyết lại càng dễ kích động, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, có mấy người còn giành cả lượt của Cơ Dung Quân, Tạ Lạc Bạch cùng Vương Lăng mà tiến lên phía trước, tay nắm chặt thề tận trung báo quốc, diệt Thiện Ma quốc lấy lại uy nghi cho thiên triều. Vương Lăng nhìn đám đốc an lang xúc động, một ý niệm bỗng nảy ra.

Lúc này đốc an lang Hứa Trật đang hùng hổ nói: “San bằng Thiện Ma quốc, để cho bọn chúng phải quy thuận ta, trước mặt Hoàng thượng cúi đầu xưng thần.”

Hứa Trật vừa dứt lời, Vương Lăng lập tức bước ra khỏi đám người, vẻ mặt phẫn nộ: “Thiện Ma quốc vũ nhục sứ thần triều ta, không nghi ngờ gì nữa, đây là vũ nhục triều đình ta! Hận này nhục này, nhất định ghi khắc trong lòng, đời này kiếp này thời thời khắc khắc tự xét, vì triều đình tận trung, vì thiên triều hưng thịnh, vì chư quốc quy thuận, Vương Lăng nguyện máu chảy đầu rơi, lấy thân đền nợ nước”, ánh mắt hắn sáng ngời, khẩu khí hiên ngang dõng dạc, so với bất cứ ai đều oai phong hơn, Tạ Lạc Bạch biết rõ nội tình tròn mắt ngạc nhiên, Ứng Cảnh Lan cũng trợn trắng mắt, Cơ Dung Quân kinh ngạc nhìn hắn chăm chăm.

Vương Lăng dừng một chút, lớn tiếng nói, “Bởi vậy, thần Vương Lăng lúc này trước điện lập lời thề, bất luận ngày khác làm quan văn quan võ, Nguyệt Liên sơn một ngày không vào ranh giới thiên triều ta, thần liền một ngày không thành gia lập thất! Không có thiên triều to lớn, tứ phương quy thuận, còn nói gì tiểu gia!”

Nguyệt Liên sơn, ở Thiện Ma quốc gọi là Hách Ma Nhĩ Tô sơn, chính là thánh sơn của Thiện Ma quốc, Thiện Ma quốc mặc dù là man quốc phương Bắc, nhưng binh mã cường thịnh, tướng sĩ dũng mãnh, Vương Lăng biết, san bằng Thiện Ma quốc, đem Nguyệt Liên sơn thành của thiên triều, trong vòng mười năm hai mươi năm, phỏng chừng là không thể nào, hắn đời này hẳn là tuyệt đối nhìn không tới.

Hắn bi tráng nói xong, cảm thấy cả người thoải mái, cả đời không thú thê lập thất, đổi lấy nhàn rỗi tự tại, cũng đáng.

Cơ Dung Quân cũng như mọi người nhìn hắn chằm chằm, trên mặt hiện lên một tầng sáng rỡ khác thường, ánh mắt thập phần sáng ngời, Vương Lăng thấy y mỉm cười, rồi sau đó cũng trong đám người kia mà ra, cất cao giọng nói: “Thần Cơ Dung Quân cũng tại đây  lập thệ, kiếp nầy nguyện vì Thánh Thượng vì triều đình dốc hết toàn bộ tâm sức nhỏ bé, làm văn thần cũng thế, võ tướng cũng thế, nguyệt liên hoa trên núi Nguyệt Liên, một ngày chưa nở trong ngự hoa viên của Thánh Thượng, thần liền một ngày không thành thân, nhất định vì Thánh Thượng cùng triều đình cống hiến.”

Vương Lăng hoảng sợ, Cơ Dung Quân thề còn độc hơn hắn, nguyệt liên hoa trên Nguyệt Liên sơn thập phần hư vô mờ mịt, nghe nói mọc ở nơi cao nhất của Nguyệt Liên sơn, cũng chỉ là một trăm năm mới mở một lần mà thôi, muốn nó ở trong ngự hoa viên nở hoa, không biết cần mấy trăm năm mới có thể làm được.

Sau khi hai người thề không thành gia lập thất, mọi người cũng không quá kích động, Vương Lăng thấy mặt cữu cữu hình như đen đi, Triệu Thượng thư thì lại không có phản ứng gì lớn.

Vương Lăng liếc trộm thần sắc quốc cữu, cảm giác có ánh mắt nóng rực dừng ở trên mặt mình, chuyển mắt nhìn lại, cùng Cơ Dung Quân bốn mắt nhìn nhau, Cơ Dung Quân mặt mày vui sướng, tiếp tục mỉm cười với hắn.

Hắn cũng đang muốn cười đáp lại, bỗng nhiên liếc thấy Ứng Cảnh Lan đứng cạnh Cơ Dung Quân nắm chặt hai tay, mắt sáng ngời, gương mặt đỏ bừng hưng phấn.

Ứng Cảnh Lan mặc dù có chút lười biếng thích an nhàn, nhưng rốt cục vẫn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trường hợp này là lần đầu gặp phải, không tự chủ bị cuốn theo cảm xúc của mọi người, lại thêm bị hai lời thề son sắt của Vương Lăng và Cơ Dung Quân làm kích động.

Ứng Cảnh Lan hai mắt phát sáng hưng phấn nói: “Đan Chu ca, chúng ta tuy rằng đều muốn làm nhàn thần nhưng huynh có thể coi trọng uy nghi của thiên triều như vậy, thật sự là tấm gương sáng của ta!”

Vương Lăng xem bộ dạng của cậu, lại nghe lời cậu nói, mãnh liệt có cảm giác không tốt, vừa muốn ngăn trở thì Tạ Lạc Bạch đã nói xong, Ứng Cảnh Lan phấn khởi bước ra: “Vi thần Ứng Cảnh Lan, tuy là đệ tử tối không có tiền đồ của Ứng thị, cũng chỉ là một đốc an lang nho nhỏ, nhưng chỉ cần triều đình không chê, vi thần cũng nguyện thề, chỉ cần Hoàng thượng nói một tiếng, vi thần nguyện vượt lửa lội sông! Nguyệt Liên sơn một ngày chưa trở thành tư uyển trường săn của Hoàng thượng, Ứng Cảnh Lan nguyện noi theo hai vị đồng liêu, một ngày không thành thân. Tư uyển của Hoàng thượng chưa rộng lớn, thần tử sao đàm chuyện tiểu gia!”

Vương Lăng trong đầu oành một tiếng, trơ mắt nhìn Ứng Cảnh Lan lễ bái xong, lui về. Ứng Cảnh Lan vẫn đang nắm nắm tay, hai mắt cùng khuôn mặt phấn khởi đến sáng long lanh đỏ rực: “Đan Chu ca, ta nói rất hay phải không!”

Vương Lăng hai mắt tối sầm, lẩm bẩm nói: “Ta thành tội nhân thiên cổ rồi.” Tạ Lạc Bạch ở một bên đồng tình nhìn Ứng Cảnh Lan, lắc đầu thở dài.

Chạng vạng, một chỗ vắng vẻ ngoài hoàng thành.

Vương Lăng nắm tay Ứng Cảnh Lan, chỉ hận không thể lập tức dập đầu tạ tội: “Cảnh Lan… ta, ta có lỗi với ngươi”. Cơ Dung Quân đứng bên cạnh, ánh mắt dừng ở bàn tay Vương Lăng đang kéo tay Ứng Cảnh Lan, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ứng Cảnh Lan cười hì hì nói: “Đan Chu ca, huynh nào có lỗi với ta, ta nói không cưới thê tử mặc dù là học theo huynh với Thiếu Hiền huynh, nhưng quả thật cũng là ta tự nguyện, dám vì quốc mà vứt bỏ hạnh phúc riêng tư, một chuyện cao thượng như vậy, trong cuộc đời có thể làm một lần cũng đáng.”

Vương Lăng càng hận sao sét không đánh mình tan tành luôn cho rồi. Tạ Lạc Bạch thờ ơ phe phẩy quạt, rốt cục nhịn không được xen vào: “Ứng hiền đệ, tinh thần của ngươi đúng là rất đáng khen, nhưng kỳ thực ngươi bị hai người họ lừa rồi.”

Ứng Cảnh Lan nghi hoặc nhíu mày, Tạ Lạc Bạch nói: “Hai người này, vốn là không muốn thành thân, vừa lúc nhân cơ hội này, lập thệ, thuận tiện đào hôn, làm sao là cái gì tận trung vì nước, rõ ràng chính là đục nước béo cò.”

Ứng Cảnh Lan lăng lăng trừng mắt nhìn, Tạ Lạc Bạch vẻ mặt tiếc hận: “Hoặc là, ngươi xem ta vì sao không đi theo bọn họ thề thốt? Chỉ là nói vài lời, có gì khó đâu? Ứng hiền đệ ngươi, rốt cuộc vẫn là còn trẻ tâm địa thuần khiết, nhìn không ra lắt léo trong đó, đáng tiếc đem chính mình bồi tiếp. Đời này không thể thú thê, chậc chậc, biết làm sao bây giờ?”

Vương Lăng hổ thẹn đầu càng thấp, Cơ Dung Quân áy náy xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, Ứng Cảnh Lan nói năng lộn xộn: “Kia ~ ta ~ ta ~~ ”

Tạ Lạc Bạch cầm quạt gõ gõ vai cậu: “Ai, lo cái gì, thiếu niên lang. Không thú thê thì thôi, ngươi còn có thể nạp thiếp.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top