CHƯƠNG 8: LY NƯỚC VỐN ĐÃ TRÀN
Mấy ngày gần đây, bầu không khí trong đội có phần căng thẳng.
An Triết và Lâm Khải vẫn như thường lệ, phối hợp ăn ý một cách đáng kinh ngạc trong công việc. Những ý tưởng, những phân tích, những đoạn mã phức tạp được trao đổi và hoàn thiện nhịp nhàng, không hề mắc một sai sót nào trong quá trình làm việc chung. Họ là một bộ đôi hoàn hảo trên phương diện chuyên môn, khiến mọi người trong đội đều phải nể phục. Nhưng chỉ cần tách khỏi công việc, chỉ cần rời khỏi bàn làm việc hay kết thúc một cuộc thảo luận kỹ thuật, không khí giữa hai người lại lập tức trở nên lạnh lẽo, căng thẳng đến mức người ngoài cũng cảm thấy ngột ngạt.
An Triết đã cố gắng. Anh đã thử phá vỡ cục diện ngột ngạt này, dù chỉ bằng một câu hỏi xã giao đơn giản. Một lần, thấy Lâm Khải đang ngồi một mình trong giờ nghỉ trưa, chỉ ăn qua loa một suất cơm hộp đạm bạc, An Triết hít một hơi sâu, bước tới gần. "Anh không định ăn uống tử tế lại à?" Anh hỏi, giọng cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, ẩn chứa sự quan tâm mà anh không thể che giấu.
Lâm Khải không ngẩng đầu lên, vẫn dán mắt vào màn hình laptop, như thể đang xem xét một vấn đề kỹ thuật cực kỳ quan trọng. Giọng anh trầm thấp, lạnh như băng, lặp lại câu nói quen thuộc, như một bức tường vô hình chặn đứng mọi nỗ lực tiếp cận: " Giám đốc An, nếu như không có chuyện gì quan trọng hay liên quan đến công việc, cảm phiền anh đừng nói chuyện với tôi."
An Triết cười khổ, nụ cười méo mó đầy chua chát. Anh chỉ còn cách im lặng, đứng đó vài giây rồi quay lưng bước đi, cảm giác bất lực và tổn thương dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng.
Anh ta thậm chí còn không nhìn tôi. Ngoài những cuộc họp bắt buộc hoặc khi cần giao tiếp trực tiếp về công việc, tôi gần như không nhìn thấy được cảm xúc gì trên gương mặt ấy nữa. Nó luôn là một vẻ bình thản đến đáng sợ, một sự dửng dưng như những người xa lạ vậy.
Tối hôm đó, khi cả đội vẫn đang căng mình làm việc để kịp tiến độ, một cuộc họp gấp được triệu tập. Không khí trong phòng họp còn căng thẳng hơn bình thường. Một bản báo cáo quan trọng bị phát hiện có sai lệch nghiêm trọng, dẫn đến một mắt xích trong hệ thống dữ liệu bị đứt đoạn, gây ảnh hưởng lớn đến toàn bộ dự án. Cấp trên nổi giận, yêu cầu làm rõ trách nhiệm. Khi lãnh đạo bắt đầu chỉ đích danh Lâm Khải, dựa trên vị trí phụ trách kỹ thuật của anh, và có ý định để anh chịu trách nhiệm về việc này, không ai ngờ An Triết đột nhiên lên tiếng.
"Xin lỗi," An Triết nói, giọng nói chậm rãi nhưng đủ vững chắc."Phần báo cáo đó, bên phía chúng tôi cũng đã đã xem qua và phê duyệt. Nếu có lỗi, thì bên phía chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm."
Tất cả mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía An Triết, đầy ngạc nhiên và khó hiểu. Lãnh đạo cau mày nhìn An Triết, việc xảy ra vấn đề trong nội bộ công ty đáng lý ra phải không liên quan đến người ngoài mới đúng, ông không hiểu sao bên phía kia lại chủ động nhận trách nhiệm về mình. "Giám đốc An, việc xảy ra lỗi kỹ thuật hoàn toàn là do nhân viên của chúng tôi, không phải là vấn đề đến từ phía các vị. Chuyện này cứ để nội bộ công ty chúng tôi giải quyết là được."
An Triết nhìn thẳng vào mắt vị lãnh đạo, ánh mắt vô cùng kiên định, không một chút do dự: "Hai bên tập đoàn đã quyết định hợp tác với nhau trong dự án này, vậy nên nếu có vấn đề phát sinh thì bên nào cũng đều có một phần trách nhiệm. Tôi cũng đã cùng hợp tác với trưởng phòng Lâm kể từ lúc bắt đầu dự án đến giờ và tôi hiểu được năng lực của anh ta."
"Tôi tin vào con người của Lâm Khải."
Câu nói ấy như một quả bom nhỏ nổ tung giữa phòng họp, phá tan sự căng thẳng và sự nghi ngờ. Lời khẳng định ấy không chỉ giống như là sự bảo vệ công khai, mà còn là sự tuyên bố về một mối liên kết sâu sắc, một sự tin tưởng tuyệt đối.
Lâm Khải — người vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh cửa sổ, vốn định nhận toàn bộ trách nhiệm nhưng sau khi nghe những gì An Triết nói, anh lại không biết nên cất lời thế nào. Dưới ánh đèn sáng rõ của phòng họp, biểu cảm của anh lại trở nên mơ hồ khó hiểu.
Anh nghe rõ ràng. Từng lời An Triết nói, từng chữ, cả câu "Tôi tin vào con người của Lâm Khải.", đều như những giọt nước nhỏ vào trái tim anh, nhỏ vào ly nước vốn đã sứt mẻ nhưng vẫn tràn đầy nước không vơi đi được.
An Triết nhìn lướt qua Lâm Khải rồi tiếp tục đưa ra đề nghị: "Thế này đi, chúng ta bây giờ không cần phải tốn thời gian tranh cãi mãi về vấn đề này làm gì, trước mắt hai bên hãy cùng hợp tác sửa chữa lại hệ thống dữ liệu đã rồi hãy bàn về trách nhiệm của sai sót lần này. Chuyện quan trọng nhất vẫn là nên khắc phục sự cố càng sớm càng tốt."
Ánh mắt Lâm Khải dao động trong một khoảnh khắc rất nhỏ, một thoáng bàng hoàng, một thoáng xúc động, một thoáng yếu lòng hiện rõ. Nhưng rất nhanh, anh dập tắt tất cả. Khuôn mặt anh trở lại vẻ bình thản quen thuộc. Anh nói với lãnh đạo: "Thật sự xin lỗi. Chuyện này quả thật là lỗi của tôi, nhưng giám đốc An nói đúng, trước mắt chúng ta cần phải khắc phục vấn đề trước đã. Sau khi vấn đề được giải quyết tôi sẽ gửi lại báo cáo về vụ việc lần này."
Cuối cùng không khí trong cuộc họp dần dịu xuống và kết thúc hai bên đã đạt được thống nhất và thỏa thuận cuối cùng. An Triết vốn định gọi Lâm Khải lại nhưng anh đã lặng lẽ bước ra khỏi phòng họp mà không nói một lời nào, không nhìn lại An Triết dù chỉ một lần.
Vẫn là dáng người thẳng tắp ấy, bước chân bình thản, như thể... chưa từng có gì xảy ra.
Sau cuộc họp, Lâm Khải cố tránh mặt An Triết gần như hoàn toàn.
Anh vẫn đi làm đúng giờ, xử lý công việc chỉn chu, báo cáo rõ ràng, thậm chí còn tăng ca nhiều hơn bình thường. Anh lao đầu vào công việc như một cách để trốn tránh, để không phải đối diện với An Triết, không phải đối diện với chính mình.
An Triết cũng vậy. Anh im lặng, không nhắc tới chuyện đã nhận trách nhiệm thay Lâm Khải trong cuộc họp, cũng không tìm cách giải thích gì thêm. Anh tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Khải, tôn trọng khoảng cách mà anh ta đã dựng lên, anh muốn cho Lâm Khải đủ thời gian. Nhưng ai cũng thấy An Triết xuống sắc thấy rõ, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm hơn. Ánh mắt anh thường xuyên vô thức nhìn về phía văn phòng trống của Lâm Khải khi anh ta không có ở đó, rồi lại cụp xuống.
Một buổi tối muộn, văn phòng chỉ còn ánh đèn lẻ loi ở khu làm việc, hắt lên không gian tĩnh mịch. An Triết ngồi đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng tâm trí lại chẳng thể tập trung. Cuối cùng, anh cảm thấy mình không chịu được nữa. Anh đứng dậy, bước về phía khu văn phòng của đội kỹ thuật dự án và gõ cửa.
Lâm Khải vẫn ngồi đó, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, đang ghi chép gì đó vào sổ. Thấy An Triết bước vào, ánh mắt anh khựng lại một chút, một thoáng bất ngờ lướt qua rồi biến mất.
Một khoảng không im lặng kéo dài, không ai nói gì, cũng không ai nhìn vào mắt đối phương. Nhưng để tránh việc Lâm Khải lại bỏ đi An Triết đứng lặng ở ngay cửa ra vào.
Cuối cùng Lâm Khải đành phải lên tiếng trước: "Tôi không cần anh đứng ra thay tôi." Giọng anh trầm thấp, không cảm xúc, như thể đang nói về một người xa lạ. "Anh đừng dính vào việc này. Rất phiền phức."
An Triết siết chặt tay, cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, sự tức giận bỗng bị khơi lên vì sự bướng bỉnh và thái độ xa cách của Lâm Khải.
"Phiền phức? Không cần tôi đứng ra? Nếu tôi không đứng ra có phải anh định nhận hết trách nhiệm rồi cố ôm dồn hết mọi thứ đúng không?"
Lâm Khải quay đi không trả lời trực tiếp câu hỏi đó. "Đây vốn là chuyện nội bộ bên tôi, đáng lý ra anh không nên xen vào, không cần thiết."
"Tôi đã nói rồi, đây là vấn đề chung không phải là vấn đề của riêng anh. Hơn nữa–"
"Anh không nghe thấy à? Tôi làm vậy vì tin khả năng của anh." Giọng An Triết hơi run lên không kiểm soát được. "Tôi tin con người anh."
Lâm Khải khẽ cười, nụ cười lạnh và mệt mỏi, không chạm đến mắt. "Tin? An Triết, đừng tin người như tôi. Tôi chỉ muốn anh đừng dính vào."
Còn nữa câu sau Lâm Khải không dám nói ra.
Tôi... không muốn em gặp rắc rối.
Không khí im bặt. Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng nhỏ hẹp.
An Triết bước tới, đứng chắn trước bàn làm việc, ngăn Lâm Khải dọn đồ rời đi. "Vậy còn tôi thì sao?" An Triết hỏi, không giấu được sự tổn thương và tuyệt vọng. "Anh cứ ôm hết một mình, tự chịu đựng, tự dằn vặt... rồi đẩy người khác ra. Anh nghĩ như thế là tốt cho ai? Cho anh? Cho tôi? Hay cho chúng ta?"
Lâm Khải ngước lên, đôi mắt anh đỏ ửng dưới ánh đèn bàn, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, kiên quyết. "Đó là lựa chọn của tôi. An Triết, ngoài công việc, đừng xen vào nữa. Cũng đừng tin tôi."
Anh gạt tay An Triết ra, bước vội ra khỏi phòng như sợ mình sẽ không bước nổi nếu ở lại lâu thêm một giây.
Cánh cửa đóng sập lại, vang lên một tiếng động khô khốc, như tiếng kết thúc của một cuộc đối thoại không thành.
An Triết đứng chết lặng trong căn phòng trống rỗng. Rồi anh đấm mạnh vào bàn một cái, tiếng động khó nghe vang lên, đau đớn. Ánh mắt anh nhòe đi vì giận, vì bất lực, vì đau.
Không ai nói ra điều thật sự trong lòng mình. Không ai chịu nhượng bộ, chịu hạ mình xuống một bước.
Một người sợ làm người kia tổn thương thêm nữa, sợ mình là gánh nặng.
Một người sợ người kia không cần mình nữa, sợ mình đã bị lãng quên hoàn toàn.
An Triết ngồi phịch xuống ghế trong phòng làm việc, ánh đèn hắt lên gương mặt mỏi mệt và thất vọng. Anh chống cằm nhìn màn hình vi tính nhưng tâm trí lại chẳng thể tập trung vào bất cứ điều gì. Trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh đôi mắt đỏ hoe và bàn tay siết chặt của Lâm Khải, khi anh ta cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình.
Anh biết rõ người kia đang chịu đựng điều gì đó, không chỉ là bệnh tật mà còn là những gánh nặng vô hình khác. Ánh mắt ấy, dáng vẻ ấy, tất cả đều như đang nói lên rằng Lâm Khải mệt mỏi đến mức nào, cô độc đến mức nào. Nhưng dù có hỏi, dù có cố gắng đến đâu, người kia cũng không chịu mở miệng, không chịu chia sẻ.
Không khí giữa hai người mấy ngày nay vẫn vậy—làm việc thì ăn ý, phối hợp nhịp nhàng không ai bằng, như thể họ là hai nửa của một chỉnh thể hoàn hảo. Nhưng chỉ cần rời khỏi bàn làm việc, chỉ cần anh nói một câu nào không liên quan đến công việc, thì Lâm Khải sẽ lập tức dùng giọng điệu lạnh nhạt nói:
"Không liên quan đến công việc, đừng nói chuyện với tôi."
An Triết cắn răng, trong lòng như có gì đó nghẹn lại, đau đớn. Anh không hiểu, hoặc có lẽ là không muốn hiểu, vì sao lại bị người kia đẩy ra xa đến vậy. Rõ ràng vẫn còn tình cảm, rõ ràng vẫn còn quan tâm, vì sao lại phải hành hạ nhau như vậy? Vì sao cứ phải tự làm đau bản thân và làm đau cả người khác? Anh không biết câu trả lời, và có lẽ, Lâm Khải cũng không biết, hoặc không dám đối diện với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top