2. Khi "thanh nên nghiêm túc" sa cơ (2)

Bài kiểm tra của chúng tôi diễn ra suôn sẻ, cả tôi và Vỹ Đình đều vượt qua dễ dàng. Thật tình thì bài kiểm tra này cũng không làm khó được tôi và Vỹ Đình lắm nhưng Vỹ Đình cậu ấy vẫn rủ tôi xuống căn tin để ăn mừng chiến thắng lần này. Chúng tôi đang vui vẻ trò chuyện thì Lộc Hàm bước vào. Tôi chắc mẩm, bây giờ hắn mới xong công việc mà mình chịu phạt vì cái lỗi ngớ ngẩn trèo tường. Hắn chậm rãi bước tới. Đặt chiếc cặp xuống ghế, Lộc Hàm nhìn tôi và Vỹ Đình, cười hỏi :
- Hai cậu làm bài kiểm tra đàn tốt chứ?
Vỹ Đình gọi thêm một ly nước cho Lộc Hàm, rồi xua xua tay nói :
- Bọn tớ học đàn từ lớp 10, nên thi cũng tốt. Cậu biết không, Tiểu Địch đã đạt hạng nhất trong kì thì lần này ở lớp ghi-ta đấy.
Lộc Hàm nhướn mày, sau cùng liếc mắt sang nhìn tôi. Sau cặp kính dày cộm của hắn, tôi chỉ thấy được ba chữ "Thế cơ á?" to đùng hiện ra, nhưng rồi hắn cũng phán :
- Tớ cũng thích chơi đàn.
Tôi vẫn ngậm ống hút, ra sức hút nước trong lon, gật đầu ủng hộ. Phía bên kia, Tiểu Vỹ Đình gợi ý.
- Vậy sao cậu không ký vào lớp ghi-ta?
- Để bao giờ tớ thi xong đại học đã. _ Hắn cười.
Tôi thề là tôi ghét nhất hai từ "đại học" từ miệng hắn nói ra. Người ta bạo dạn tỏ tình thì cũng kêu "Để bao giờ thi xong Đại học đã." , bây giờ muốn chơi đàn cũng "Để bao giờ thi xong Đại học đã." . Sao không "Để bao giờ thi xong Đại học đã." rồi hãy ăn.
Suốt buổi, tôi ngồi nghe hai tên con trai bên cạnh nói chuyện. Thật ra thì tên Nai Nhỏ này cũng giống tôi, ngồi nghe Vỹ Đình kể mấy chuyện vặt vãnh giết thời gian. Sau cùng, khi trống báo đến giờ căn tin đóng cửa, ba đứa chúng tôi mới rục rịch đứng dậy ra về.
Vỹ Đình đề nghị đưa tôi về nhưng tôi đã từ chối. Cho đến khi chiếc xe đạp của Vỹ Đình xa dần, tôi chính thức hối hận. Chẳng là lúc Tiểu Vỹ hỏi tôi câu ấy, Lộc Hàm có đứng bên cạnh, dù có chai mặt đến đâu đi nữa, thì tôi cũng không thể nhận lời của Tiểu Vỹ được. Mới mấy hôm trước nói thích Lộc Hàm xong, làm sao hôm nay lại đi chung xe với người khác được. Đường từ trường về đến nhà cũng không xa, co hai tuyến xe buýt, nhưng tận 30 phút nữa mới có chuyến tiếo theo. Và thế là tôi đi bộ.
Có lẽ trời nắng nên mắt tôi bị hoa thì phải. Phía trước mặt đường cứ thấy có ai cái bóng. Quái lạ, một người thì làm gì có tới hai cái bóng! Đến khi quay lại, tôi giật bắn cả người khi thấy Nai Nhỏ. Tôi hất hàm hỏi :
- Đi sau sao không nói thế?
Hắn nhún vai :
- Có hỏi đâu mà nói.
Hình như những người học nhiều thường hay kỳ quái như thế. Cũng may là tôi biết điều này, nên cố ý đi chậm lại, cho bằng nhịp bước chân hắn. Được một đoạn, Lộc Hàm bỗng dưng dừng lại. Tôi cũng dừng theo. Lộc Hàm thấy vậy, đẩy gọng kính cận, thảm nhiên hỏi tôi :
- Có nắng không?
Tôi gật.
- Nhà còn xa không?
Tôi lại gật.
Thế là Lộc Hàm không nói không rằng, rẽ vào quán đại lý gần đó. Trong lúc tôi đang ngớ người suy đoán xem Lộc Hàm đang tính làm gì, thì "phụt" , tiếng chiếc ô bật lên. Chính thức là tôi thấy cảm động khi Lộc Hàm quay về với chiếc ô trên tay. Kiểu người học hành nhiều đau phải ai cũng "cứng ngắc" như nhỏ Tiểu Trát nói đâu. Tôi hí hửng cầm chiếc ô từ tay của hắn, trong lòng thầm cảm ơn Nai Nhỏ lắm lắm. Nhưng chưa kịp thể hiện ra bằng lời nói, Nai Nhỏ đã đáp.
- Nhà tớ rẽ vào đoạn này. Cậu về trước đi. Còn tiền ô, bao giờ lên đại học rồi tính nhé!
Chính thức lúc ấy tôi lườm thẳng vào mặt hắn rồi vác cái ô đi hút mất.
Nếu như Vỹ Đình thường hỏi tôi : " Cậu có cần cái này... Cậu có cần tớ giúp... không? " , thì Lộc Hàm lại không như vậy. Lộc Hàm để ý tới vấn đề mà tôi đang gặp phải rồi tự ý hành động, chẳng cần phải hỏi tôi "Có cần không?" , rồi lẳng lặng tính toán trừ nợ vào quãng thời gian "Bao giờ lên đại học..." .
-------------------------------------------
Chẳng hiểu sao độ này nhỏ Na Trát hay bênh Vỹ Đình chằm chằm và toàn dùng những lời "có cánh" cho cậu ấy. Nào là năng nổ, chơi ghi-ta hay, nói chuyện vui vui. Chả lẽ tiểu Địch Địch tao không như vậy à? Sao không khen tao đi. Hừ!
Tôi nhìn nó chằm chằm, sau rồi cũng nghi ngờ, lập tức tra hỏi như bức cung phạm nhân.
- Mày thích Vỹ Đình à?
Nó bĩu môi.
- Mày nghĩ thế à?
- Mày thể hiện ra là như thế còn gì! _ Tôi phán.
Nó vênh váo nhìn tôi.
- Ừ thì thấy Vỹ Đình thích mày, nhưng mày cứ bơ cậu ấy, nên tao thích cậu ấy hộ mày đấy. Được chưa?
Tôi không nhịn được cười khi nghe lời giải thích của Na Trát. Buột miệng nói.
- Vậy đấy là mày "thương" Tiểu Vỹ Đình nhà tao rồi. Không phải thích nữa đâu, nha đầu Na Trát ~~~
Na Trát ngắm nghía mấy ngón tay sơn hồng bóng loáng của nó, thở dài.
- "Thương" , "ngưỡng mộ" , "thích" chắc nó cũng na ná nhau ấy mà.
Tôi ngừng cười. Sau đó thẩn người mông lung.
Tình cảm tuổi học trò đúng là khó đoán. Chẳng thể hiểu đó là cảm giác gì. Cũng chính vì những tình cảm chưa thể gọi tên, nên cũng có khi đi chệch cũng chẳng biết.
Nhìn thấy một người nào đó giỏi một lĩnh vực mà mình không biết, thì đó có thể gọi là "ngưỡng mộ" . Thấy ai đó quá nhiệt tình nhưng không được đáp trả, thì có thể là "thương" . Nhưng, thấy một người tài giỏi không còn đứng ở vị trí số 1, mà vẫn âm thầm để ý, âm thầm quan tâm, hay thấy một người quá nhiệt tình rồi không được đáp trả, mà vẫn mỉm cười cỗ vũ, thì đó mới được gọi là "thích" . Cũng đơn giản lắm!
Na Trát thường than vãn với tôi rằng : " Thật ra mày nói cũng có lý. Nhưng những gì mày nghĩ hay những truyện mày đọc, thường không bao giờ có thể xảy ra ở thực tế. " . Lúc ấy, tôi chỉ biết cười. Tôi không biết phải giải thích như thế nào cho Na Trát hiểu, bởi nó theo "chủ nghĩa thực tế" .
Tôi thì không nghĩ như vậy. Truyện luôn có kết thúc có hậu. Sách thì luôn có lời lẽ dễ nghe kiểu lý thuyết. Nhưng tôi tin, sự khác nhau đó là do chính "hành động" . Trong truyện, nhân vật bao giờ cũng hành động khác thực tế. Ví như một cô nàng trong truyện thích ai đó, thì cố ấy sẽ không ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình. Còn ở ngoài, có thể cô ấy sẽ ngại, cũng có thể cô ấy không đủ tự tin để bày tỏ tình cảm với đối phương.
Bước ra khỏi vùng an toàn, tất sẽ tìm thấy những màu sắc mới, những màu sắc khác lạ chưa bao giờ được thấy. Và tôi sẵn sàng bước ra khỏi vòng tròn an toàn ấy, vì Lộc Hàm. Dù cậu ấy không trả lời, nhưng chí ít ra thì tôi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tràmybi8