1. Đợi tớ đỗ đại học xong đã
Halo, tôi là Địch Lệ Nhiệt Ba. Bạn bè và người thân thường gọi tôi là Tiểu Địch hoặc Địch béo.
Ở lớp tôi, có một cậu con trai tên là Lộc Hàm . Da hắn trắng như sứ vậy, dáng người còn rất chuẩn . Nhưng tôi ghét hắn, vì lúc nào trong mắt hắn cũng chỉ có một mục đích : "Làm sao để kết quả học tập cao, cao và cao hơn nữa." Tôi ghét cả cách hắn luôn tỏ ra là học sinh gương mẫu đúng mực và hạn chế một cách tối đa nói chuyện riêng trong lớp. Cuối cùng, tôi ghét cái thái độ dửng dưng của hắn khi tôi nói thẳng vào mặt hắn : "Tớ thích cậu". Rồi hắn nhíu mày, nhún vai, chẳng cần suy nghĩ : "Để tớ đỗ đại học rồi xem xét sau."
Đáng ghét!
Thế mà 1 tiếng 25 phút 35 giây trước, tôi còn thích hắn đến phát điên lên cơ đấy!
Nhỏ Na Trát - con bạn chí cốt của tôi - sau một hồi kiên nhẫn im lặng nghe tôi kể lể này nọ, nó dang tay vỗ lấy vỗ để vào vai tôi, ra điều an ủi.
- Thôi, mày à.
Tô đặt phịch cái balo xuống chiếc ghế cạnh nó, càu nhàu.
- Nhưng tao vẫn điên lắm.
- Điên thì mới yêu người điên.
- Mày vừa nói cái gì thế Tiểu Trát?
Vừa gặp ánh mắt sắc lẹm của tôi, nó lại ra sức cười ngoan, rồi với cái giọng lanh lảnh của mình, nó bắt đầu kể lể.
- Này nhé! Cái tên Lộc Hàm ấy công nhận học hành thì cũng đỉnh thật. Nhưng tin tao đi Địch Địch à, cái tên ấy chẳng biết "yêu đương" là gì đâu.
Tôi lườm nó đầy nghi ngờ.
- Sao mày biết?
- Thì đấy mày xem. Sáng nay, mày vừa thất bại trong việc "tỏ tình" với gã Lộc Hàm đó còn gì.
Bây giờ thì tôi ghét cả tiếng cười của nhỏ Na Trát luôn rồi.
-------------------------------------------
Tối, ôm một chồng bài tập đặt lên bàn, trong đầu tôi vẫn mơ hồ suy nghĩ về những lời nói chẳng biết là đùa hay thật của con nhỏ Tiểu Trát. Có thật là Lộc Hàm không biết "yêu đương" là cái gì không? Thì cứ thinh thích nhau là được. Đại loại thích nhìn thấy nhau, thích nói chuyện với nhau và thích làm những điều mà cả hai cùng thích . Thế thôi! Nhưng cái gã Lộc Hàm đó.... Hắn chỉ "yêu" sách vở thôi! Kỳ thực thì chẳng ai hiểu hắn, và cũng chẳng ai có thể hiểu nổi. Hắn có chút kỳ bí chẳng thể giải đáp như chính cái tên của hắn - Lộc Hàm.
Con gái rất lạ. Những chàng trai tỏ rõ là thích mình, để ý đến mình thì chẳng bao giờ cảm thấy rung rinh hay đại loại là cảm động. Trong khi đó, lại dễ xiêu lòng với những tên có vẻ bề ngoài hơi lạnh lùng, hay những tên tỏ ra hoặc cố tỏ ra chẳng quan tâm tới sự xuất hiện của con gái. Và tôi lại là một ví dụ điển hình.
Nhỏ Na Trát luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái như thể tôi là một sinh vật lạ khi tôi thẳng thừng tưg chói lá thư tỏ tình của Vỹ Đình để chốt hạ câu cuối : " Tớ thì chs người khác rồi ". Và cho đến khi gặng hỏi mãi tôi mới chịu nói "người khác" đó là ai, nhỏ Tiểu Trát như muốn gào vào mặt tôi sáu chữ kinh thiên động địa : " Tại sao lại là Lộc Hàm? " . Tôi cũng chẳng biết tại sao. Chỉ biết rằng, tôi thích cái vẻ thờ ơ với mọi chuyện xung quanh của Lộc Hàm, thích nhìn Lộc Hàm đọc sách và thích cái cách mà cậu ấy sắp xếp mọi thứ liên quan đến sách vở. Ban đầu thì tôi cũng nghĩ rằng, có chăng chỉ là cảm muốn Lộc Hàm chú tâm đến mình. Sau lại nghĩ có lẽ mình thích Lộc Hàm thật. Rồi hiện tại thì thấy có vẻ như mình đang ghét Lộc Hàm.
Lộc Hàm xuất hiện ở lớp tôi vào học kỳ II lớp 11. Sau đó, một cách nhanh chóng, Lộc Hàm leo lên vị trí số 1 trong lớp về kết quả học tập. Hồi ấy, tôi ghét Lộc Hàm lắm. Nhìn thấy hắn là cứ tránh như gặp ma. Vì lẽ, có sự xuất hiện của Lộc Hàm, tôi từ hạng nhất tụt xuống hạng hai về kết quả học tập. Cũng ra sức học để lấy lại phong độ một thời, nhưng cũng chẳng có chút hy vọng mong manh nào. Bài tôi 8 điểm thì Lộc Hàm 9. Tôi 9 thì Lộc Hàm 9,5. Tôi 9,5 thì hắn 10 tròn.
Lớp 12, tôi cũng tự an ủi bản thân ở vị trí thứ hai cũng được. Nhất lâu rồi giờ cho người mới nhất thì có sao. Sau rồi cũng thấy nể nể Lộc Hàm. Sau nữa thì thấy Lộc Hàm cũng khá được. Sau nữa nữa thì ngầm để ý. Sau nữa nữa nữa thì nói thẳng tình cảm ra. Rồi sau đó, không có sau đó nữa. Vì cảm xúc của tôi bây giờ đã quay về vị trí ban đầu. Ghét Lộc Hàm!
Kể ra hôm đó thì tôi cũng ngu ngu khi tử chối thẳng thừng tình cảm của Vỹ Đình để ôm tia hy vọng mỏng manh ở Lộc Hàm. Vỹ Đình là một chàng trai khá vui tính và năng nổ. Tuy nhiên, để nói ra ba từ " Tớ thích cậu " trong bưu thiếp Vỹ Đình gửi tôi tuần trước thì cậu ấy đã phải chuẩn bị tinh thần trong một thờ gian khá lâu.
Tôi thừa nhận là mình chỉ chăm chăm sao để bản thân có kết quả học tập tốt, nhưng tôi không phải mẫu chỉ biết sách vở. Tôi học nhưng vẫn chơi. Học nhưng vẫn có đủ thời gian để biết ai đang ngầm quan tâm tới mình. Và tôi thừa biết, Vỹ Đình có ngầm theo dõi tôi từ năm lớp 10. Chỉ là tôi vờ như không biết điều ấy. Để rồi hôm đi cùng Tiểu Trát, tôi nhận được tấm bưu thiếp của Vỹ Đình. Tôi không ngỡ ngàng là mấy, chỉ thảng nhiên trả lời : " Tớ thích Lộc Hàm ". Vỹ Đình cười, ngập ngừng nói : " Vậy bao giờ hết thời thích Lộc Hàm, có thể thích tớ được không? ". Tôi không trả lời câu hỏi của Vỹ Đình khi ấy, vì trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới viễn cảnh sẽ mở lời nói tình cảm của mình với Lộc Hàm như thế nào. Để rồi cũng ba từ : " Tớ thích cậu ", nhưng lần này, tôi là người "bị"từ chối chứ không phải là người "được" từ chối.
Chí ít ra thì cuối cùng tôi còn nói được với Vỹ Đình rằng : " Để tớ suy nghĩ đã ". Còn cái tên Lộc Hàm này, hắn nói trong thời gian : " Để tớ thi xong đại học đã ". Điều duy nhất mà tôi nghĩ lúc ấy với tâm trạng của một đứa con gái tồi tệ vừa bị thất tình : " Thi xong Đại học ư? Lâu chết đi được! ". Đương nhiên, tôi chỉ nghĩ và lườm trộm, chứ không nói ra.
-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top