Chương 6


Nhớ tới vừa nãy mình bị đuổi vô cùng chật vật, Lộ Bạch còn có cái gì không hiểu, con sư tử đáng ghét này căn bản là cố ý đùa cậu, cũng không phải là muốn săn giết cậu.

Có thể nói là rất xấu rồi.

Để chứng minh suy đoán của mình, Lộ Bạch từng chút leo xuống thăm dò, trông thấy sư tử dưới tàng cây xác thực không có phản ứng gì.

"Ngươi thật xấu tính a." Lộ Bạch vừa nói vừa trèo xuống, mới phát hiện ra vừa nãy mình bị doạ toát mồ hôi toàn thân, thật mất mặt.

Sư tử quả nhiên là không có cắn Lộ Bạch, vừa nãy nhất mực truy đuổi, càng giống như hoạt động giải trí sau khi ăn, hoạt động gân cốt.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Lộ Bạch liền không tính toán với nó, lau mồ hôi rồi đi trở về.

Đi vài bước quay đầu lại nhìn một chút, sư tử lớn kia lười biếng đi theo.

"Trở về giúp ngươi kiểm tra vết thương."

Lộ Bạch nói, mở ra chỉ đường, từ từ hướng điểm cứu trợ đi đến.

Chuyến này đi ra  dĩ nhiên giằng co hơn một giờ.

Sư tử vết thương không có nứt ra, có lẽ, loại tốc độ vừa nãy, đối với mãnh thú nói ra chỉ là tùy tiện chạy một chút.

Lộ Bạch nhân cơ hội sờ soạng lông bờm sư tử, thật dài, từ trên mặt sư tử kéo dài tới vai cùng ngực ~ oa, thoạt nhìn phi thường uy vũ.

Cái tên này trong mắt sư tử cái, nói không chừng là một tồn tại giống như tuyệt thế soái ca.

Chính là khả năng tuổi không lớn lắm, vẫn không có bộ dạng thận trọng của hùng sư trưởng thành, vẫn còn tương đối nghịch ngợm.

Ngày hôm nay lượng vận động của Lộ Bạch có chút nhiều, kiểm tra xong vết thương liền tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống ngủ.

Ban đêm lạnh, Lộ Bạch ngủ ở trong túi ngủ.

Sư tử tại góc nằm úp sấp, không nhúc nhích.

Nhân viên trực lại tại phòng quản lí cùng đồng sự giao ban, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

Mọi người lập tức lộ ra biểu tình hâm mộ, này cũng quá hạnh phúc, cùng sư tử sống chung hòa bình trong một phòng, là sự tình bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Huống chi con sư tử kia không phải là người khác mà là Thái tử điện hạ của đế quốc tinh cầu này, đế vương bệ hạ tương lai.

Có thể thân cận nó, là ước mơ tha thiết của rất nhiều người.

Bất quá có câu nói, âm thanh sư tử ngáy thật sự là quá lớn, đến bọn họ đều nghe được, cái người địa cầu trong túi ngủ kia lại thật giống như không bị ảnh hưởng.

Làm sao có khả năng!

Người địa cầu kia bị ảnh hưởng rất lớn a, sư tử khốn nạn, âm thanh ngáy làm cho cậu một đêm đều ngủ không ngon.

Buổi sáng sư tử đi ra ngoài dạo bộ, Lộ Bạch rốt cục có thể dành thời gian ngủ bù, nhưng đáng tiếc lãnh đạo điện tới, đem cậu từ trong giấc mộng đào ra.

Lần này Lộ Bạch căn bản không có tinh lực đi sửa soạn mặt mũi, cậu ngẩng một cái đầu rối loạn như ổ gà cùng dử mắt, rất buồn ngủ mà mở ra video.

"Ngài sớm." Lộ Bạch nỗ lực lên tinh thần, thế nhưng vừa mở miệng nói liền ngáp một cái, làm cho cậu rất lúng túng.

Samuel liếc nhìn thời gian, buổi sáng 9:30, thời gian này không tính sớm, bất quá anh vẫn là trả lời một câu: "Sớm."

Lãnh đạo âm thanh trầm thấp, êm tai gợi cảm, Lộ Bạch theo bản năng mà mềm lỗ tai, hai má bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, có chút hồng hồng.

"Nó đâu?" Samuel đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

"A, ngài nói sư tử sao? Nó, nó đi ra ngoài dạo bộ." Lộ Bạch nhìn cửa, suy tư về sư tử đi ra ngoài bao lâu, bộ dáng mở mắt không ra được, rốt cục làm Samuel chú ý.

"Cậu không có nghỉ ngơi tốt?"

"Uhm, có một chút... Bởi vì tiếng ngáy của sư tử tương đối ầm ĩ." Lộ Bạch khẩu âm so với người Thần Vương Tinh còn mềm hơn, nghe như đang làm nũng.

Mà Lộ Bạch cũng không phải oán giận, cậu rất yêu thích công việc này.

Samuel lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, tâm tình phức tạp, bởi vì mọi người trong quá khứ căn bản không đường nghe đến sư tử ngáy.

Mà tên người địa cầu thoạt nhìn gầy yếu nhát gan trước mắt này, tối hôm qua dĩ nhiên cùng sư tử ngủ một đêm.

Người can đảm ai cũng sẽ không chán ghét, ấn tượng của Samuel đối với Lộ Bạch, từ hôm qua đến bây giờ, đã nhảy lên đến đỉnh.

"Vậy cậu tiếp tục ngủ đi." Samuel nhìn ghi chép tối hôm qua của quản chế, Hạ Tá tình huống thoạt nhìn không sai.

Đến vệ tinh đều không thể bảo đảm có thể một ngày 24 giờ hoàn toàn theo dõi được hình bóng Hạ Tá, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không yêu cầu Lộ Bạch 24 giờ nhìn chằm chằm Hạ Tá.

"Cảm tạ lãnh đạo, đúng rồi, " Lộ Bạch lấy dũng khí, lần thứ nhất đứng ra nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể biết tên của ngài sao?"

Samuel hơi run.

Đã rất nhiều năm không có nghe thấy người nào hỏi anh như vậy.

Anh cau mày, tên tiểu công nhân nhân loại này ở đây lăn lộn một tháng, thậm chí vẫn không biết tên của chính mình?

Quả nhiên không quá thông minh.

"Samuel, là tên của tôi." Rất nhiều năm trước, Samuel có một lần trên chiến dịch cũng tự giới thiệu như vậy, sau trận chiến dịch kia, tựa hồ người trên toàn bộ vũ trụ đều nhận thức anh.

Cho nên cái vấn đề này, thực sự là đã lâu.

"Samuel lãnh đạo." Lộ Bạch nở nụ cười, cảm giác mình cùng lãnh đạo gần một bước, cậu còn có một vấn đề: "Xin hỏi lãnh đạo, nơi này chúng ta có cái loại như camera tức thời thành không?"

Vật này đương nhiên là có, khắp nơi đều có thể mua được, Samuel gật gật đầu: "Cậu cần, tôi cho người phân phối một cái."

"Dạ, phân phối?" Lộ Bạch kinh ngạc, không cần dùng tiền của chính mình?

"Đúng thế." Samuel cũng rất ngờ vực, công nhân nhỏ này kích động cái gì?

"Vậy thì tốt quá, cảm tạ lãnh đạo." Lộ Bạch không dám tin tưởng một mặt đều cười, nhưng có chút do dự: "Cái máy chụp hình này, tôi có thể dùng để quay chụp cá nhân không?"

Samuel gật đầu.

"Có thể chụp hình đem bán sao?" Lộ Bạch mở to mắt.

Samuel dừng một chút, tiếp tục gật đầu.

Chỉ là nói bổ sung: "Không thể chụp động vật." Bởi vì quyền chân dung thuộc về bản thân động vật.

Lộ Bạch ủ rũ một chút, thế nhưng không đúng, cậu không hiểu gãi đầu: "Nhưng là tôi thấy trên internet có ảnh động vật, còn có người khen thưởng, đây là hợp pháp sao?"

Samuel chú ý tới, công nhân nhỏ này ba câu liền không rời bán cùng khen thưởng, như Diff nói vậy, nghèo.

"Ở trên mạng có thể, nhưng không thể quay chụp động vật bị thương." Để tránh khỏi gây nên khủng hoảng cùng gia quyến lo lắng.

"Thì ra là như vậy, vậy tôi biết rồi." Lộ Bạch như có điều suy nghĩ gật đầu, chụp hình bán không thể, ở trên mạng PR có thể.

Suy tư một chút, cơn buồn ngủ bài sơn đảo hải xâm nhập Lộ Bạch, cậu và lãnh đạo nói một tiếng gặp lại: "Ngài yên tâm, tôi ngủ tiếp hai giờ liền dậy tìm sư tử, nó sẽ không chạy, đầu sư tử kia nhận ra tôi."

"Ừm." Trong video ánh mắt Samuel có chút mờ ảo.

Hạ Tá trong trạng thái thú, vì sao lại cùng tên công nhân nhỏ này vừa gặp mà như đã quen?

Là chỉ có Hạ Tá như vậy, hay các mãnh thú khác cũng sẽ thân cận Lộ Bạch?

Thân vương điện hạ ôm loại nghi hoặc này, sau khi kết thúc trò chuyện, lên internet tìm tòi mua sắm camera.

Có rất nhiều nhãn hiệu cùng loại, chia làm thiết bị chuyên nghiệp cùng nghiệp dư.

Rõ ràng, thiết bị chuyên nghiệp tương đối đắt, thiết bị nghiệp dư khá là rẻ.

Samuel không chơi nhiếp ảnh, tự nhiên không hiểu biết chọn lựa như thế nào.

Nhân viên hỗ trợ khách hàng đề cử cho anh mấy loại, anh chọn một cái đắt nhất, hỏi nhân viên hỗ trợ khách hàng: "Trọng lượng thế nào?"

Nhân viên hỗ trợ khách hàng: "Có chút nặng."

Samuel: "Không được, tôi muốn loại nhẹ."

Nhân viên hỗ trợ khách hàng: "Cái này ngài yên tâm, người trưởng thành cũng không phải cầm không nổi."

Samuel: "Đổi."

Nhân viên hỗ trợ khách hàng suy nghĩ một chút, khéo léo đề cử một chiếc camera màu trắng linh lung, có thể đeo trên cổ, phi thường nhẹ, là loại các em gái yêu nhất.

Thế nhưng cái máy chụp hình này không phải loại chuyên nghiệp.

Lượng bán khá nhiều...

Thời thượng! Trào lưu! Dễ thương! Bán manh!

Nhân viên hỗ trợ khách hàng thời điểm đề cử nó, kỳ thực chuẩn bị sẵn sẽ bị ghét bỏ, thế nhưng khách nhân cũng không có mắng hắn, mà là rất dứt khoát xuống đơn, báo hắn nhanh chóng đưa tới.

Lộ Bạch cũng không biết, máy camera này chính là dùng tiền riêng của đại lãnh đạo, không dùng ngân sách của trạm cứu trợ.

"Nhanh như vậy liền đưa tới ?" Lộ Bạch nhận lấy camera, quả thực không dám tin tưởng, đơn vị này hiệu suất cũng quá cao.

Từ lúc đưa ra yêu cầu đến lúc lấy đồ, chỉ tốn hơn nửa ngày.

Camera màu trắng kiểu ngắn gọn nhỏ xinh, Lộ Bạch đeo trên cổ thử một chút, vừa đẹp.

Trọng lượng vẫn có một chút nặng, khả năng đeo lâu sẽ đau cổ.

Trải qua vài đơn vị công tác, mấy vị lãnh đạo đều để lại cho Lộ Bạch ấn tượng tương đối sâu sắc, trong đó Samuel lãnh đạo là lãnh đạo tốt nhất.

Lộ Bạch bây giờ đối với anh là thán phục không thôi, nếu không có gì ngoài ý muốn, chính mình tại 10 năm này chính là tiểu tử trung thành với anh.

Công nhân nhỏ không cần báo đáp, nghĩ đến lãnh đạo cũng là người yêu động vật, Lộ Bạch suy nghĩ một chút, chợt cầm camera yêu thích không buông tay, mang sư tử ra ngoài dạo một chuyến.

Chạng vạng trên vùng bình nguyên, ánh nắng chiều màu vàng chiếu sáng toàn bộ mặt đất.

Khiến mảnh rừng rậm xanh biếc sum suê này như được lồng lên một tầng kim quang, hiện ra vẻ yên tĩnh mà an tường.

Xa xa trên nhánh cây, có âm thanh loài chim bay đi.

Hùng sư bước chậm tuần tra trên bãi cỏ, những động vật nhận ra được nguy hiểm đều trốn ở bên trong bụi cây, cảnh giác quan sát.

Hùng sư đối với bọn chúng xem thường, chỉ lo tuần tra địa bàn của chính mình, tình cờ giơ chân lên tiểu một bãi, dùng để dọa sợ mãnh thú khác dám to gan tiếp cận nơi này.

"Rống ——" hùng sư rống một tiếng điếc tai nhức óc, phảng phất nói phạm vi nơi này năm dặm, là địa bàn của lão tử, kẻ tự tiện đi vào chết.

Nhưng thực ra nó không ở nơi này làm địa bàn, cũng không có mãnh thú đến cùng hắn cướp địa bàn.

Bởi vì nơi này quá gần điểm cứu trợ, trước khi sư tử tới đây, nơi này là vẫn là địa phương vô chủ.

Nghỉ lại ở đây đều là động vật ăn cỏ loại nhỏ, số lượng nhiều cực kì, giả như công sư nguyện ý ở lại nơi này, quả thật là một điểm phong thủy tốt vừa tương đối an toàn vừa không có sức cạnh tranh.

Lộ Bạch theo sát sư tử, tay chân vụng về mà thao túng camera của tinh cầu này, bỏ ra thời gian thật dài mới rõ phương pháp sử dụng.

Lúc này đã là chạng vạng, tia sáng hơi tối tăm, cậu quyết định ngày mai trở lại một chuyến.

Xa xa cùng sư tử dò xét lãnh địa một lần, Lộ Bạch qua loa tính toán vị trí đường kính sư tử đi vòng quanh, ước chừng là 100 mét, không lớn cũng không nhỏ, mà tâm điểm chính là điểm cứu trợ.

Lộ Bạch buổi tối trở lại điểm cứu trợ, không dám chần chờ lấy ra thịt tươi cho sư tử ăn, mặc dù biết sư tử sẽ không cắn cậu, nhưng song phương vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp, Lộ Bạch lúc không có chuyện gì, tuyệt không tới gần sư tử.

Mà sư tử đối với sự tồn tại của cậu, tựa hồ cũng không thèm để ý.

"Ăn đi." Lộ Bạch dùng chậu đựng khối lớn được cắt nhỏ, đem tới trước mặt sư tử.

Sư tử đi ra ngoài chạy một vòng có chút thở dốc, nhìn thấy thịt trong chậu cũng không đứng lên, trực tiếp dùng một móng vuốt đặt lên mặt chậu vùi mặt vào ăn.

Thừa dịp tổ tông này ăn cơm, Lộ Bạch ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh kiểm tra vết thương trên chân sau, phát hiện ra con sư tử có năng lực khép lại vết thương vô cùng kinh người, vết thương đã tốt hơn rất nhiều.

Chẳng trách ngày hôm nay sư tử không giống ngày hôm qua, cả ngày đều ngủ, ngày hôm nay cơ hồ đều hoạt động bên ngoài, tinh thần vô cùng mạnh mẽ.

Sư tử ăn thịt tươi còn dính máu, con người màu vàng tình cờ liếc mắt nhìn Lộ Bạch, lỗ tai trước sau lay động.

Trên mặt thần sắc uy phong, mang theo một tia nhắc nhở làm người ta thấp thỏm.

"Ta không cướp đồ ăn của ngươi, đừng nhìn ta như vậy, " Lộ Bạch biết sư tử không cắn người, cũng không sợ mà chỉ chỉ chân sau của nó: "Ta chỉ là lo lắng vết thương của ngươi."

"A..." Sư tử phát ra một tiếng hừ nặng nề, tiếp tục cúi đầu ăn thịt.

Một chậu thịt ít cũng có bảy, tám cân, không bao nhiêu thời gian, cả chậu đều liếm sạch sẽ!

Lộ Bạch bụng cũng có chút đói, đứng dậy làm một chút gì đó cho chính mình ăn.

Thịt bò ướp muối lúc lắc, nhìn cũng không tồi, phối hợp chút cà chua cùng rau dưa, làm thành cơm chiên.

Mùi thơm phân tán, ở trong phòng lượn lờ, Lộ Bạch liếm ngón tay, dùng chén lớn đựng cơm chiên, cầm cái muôi vừa đi vừa ăn.

Ngồi xuống chuyên tâm ăn, không chú ý tới bên trong góc có một đôi mắt luôn theo dõi cậu.

Bên kia nhân viên quản chế nhìn thấy, sư tử đột nhiên đè thấp thân thể, chậm rãi tới gần sau lưng thanh niên, hành động đột nhiên này làm bọn họ thấy lo lắng.

Đây là hành động săn bắt, mọi người nhất thời đều sợ ngây người, không ai làm ra phản ứng.

Chờ bọn họ ý thức được không tốt, chỉ thấy sư tử đã nhào tới!

Xong.

Người địa cầu nhỏ gầy khả năng còn chưa đủ một bữa ăn no cho sư tử.

Lộ Bạch cảm thấy sau lưng có một trận kình phong kéo tới, cậu phản ứng đầu tiên không phải sợ sệt, mà là lập tức bưng bát cơm chuyển tới một bên khác, nhân viên công tác nhìn thấy, hai gò má phình lên của cậu do đang ngậm đồ ăn.

Lúc này còn có thời gian ăn cơm!

"Ta đang dùng cơm, không rảnh chơi với ngươi." Lộ Bạch nói.

Lúc này nhân viên công tác mới thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai sư tử cũng không phải thật sự đi săn.

Chờ chút, nói như vậy là bọn họ đang chơi đùa? !

"..." Người Thần Vương Tinh khóc rống rơi lệ, đãi ngộ với người địa cầu tại sao tốt như vậy?

Dĩ nhiên còn có thể cùng sư tử chơi đùa... Khiến người ghen tỵ.

"Rống..." Sư tử tại chỗ cũ chậm rãi xoay người, trong miệng phát ra tiếng kêu to trầm thấp, đi tới trước mặt Lộ Bạch, dáo dác ngó bát cơm của Lộ Bạch.

Nó tựa hồ biểu hiện dục vọng muốn ăn.

Lộ Bạch: "..."

Lộ Bạch là một nam sinh rất keo kiệt, lấy ra khối thịt to bằng móng tay, bón cho sư tử xong liền nói: "Hết rồi, còn lại đều là cơm trắng."

Nói xong, Lộ Bạch chuyển tới một bên khác tiếp tục ăn, miếng thịt bò tươi mới nhiều nước, vị tuyệt đỉnh, mùi vị cũng thực không tồi.

Sư tử mùi gì cùng đều không nếm qua, liếm liếm miệng, bất mãn mà khẽ kêu, một giây sau, lại tới trước mặt Lộ Bạch.

"..." Lộ Bạch không nói, nhớ lại khi còn bé ở trường học ăn đồ ăn vặt, bên người có một đống bạn học vây quanh mình, một người chia một khối cũng không có.

Đương nhiên, cậu không phải không cam lòng đem cơm của mình chia cho sư tử, mà là sư tử không nên ăn đồ ăn nhân loại, vạn nhất ăn xảy ra vấn đề làm sao bây giờ?

"Ngươi là sư tử, không thể ăn cái này." Lộ Bạch dùng lí lẽ để đả động, đung đưa ngón tay nói rằng: "Người mới có thể ăn cái này, động vật ăn sẽ sinh ra bệnh."

Nói nhẹ nhàng rồi đánh sư tử đầu: "Ngươi ngày hôm nay ăn thịt đã quá cân biết không? Ăn quá béo sau đó làm sao trở lại săn bắn? Cho nên đi ngủ đi, ngủ sẽ không đói bụng."

Nhóm người nghe bọn họ nói chuyện đều nở nụ cười, cảm thấy tình cảnh cùng động vật hòa vào nhau này rất ấm áp đáng yêu.

Nhưng là một giây sau, mây gió biến ảo.

"Rống!"

Các nhân viên làm việc kinh ngạc mà nhìn thấy, sư tử đột nhiên hung ác cắn về phía tay công nhân nhỏ người địa cầu.

Cảm giác nhớp nháp ẩm ướt từ trên bàn tay truyền đến, Lộ Bạch lập tức nhíu nhíu mày, sau đó đem tay rút ra, chà chà trên y phục của chính mình: "Ngươi thật là ghê tởm a."

Trên tay người địa cầu đều là nướt bọt sư tử, để chén cơm xuống đi rửa tay, Lộ Bạch lựa chọn tiếp tục ăn.

Nhân viên quản chế đang vây xem: "..."

Đồng thời cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có chút lúng túng quyết định, sau này không bao giờ mà mù mắt đi lo lắng cho tên người địa cầu này.

Thái tử điện hạ trong trạng thái thú căn bản sẽ không thương tổn đối phương, loại ngươi tới ta đi hành động này, càng giống như một loại nô đùa.

Theo lý thuyết, sẽ chỉ phát sinh bên trong đàn sư tử có liên hệ máu mủ.    

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top