Chương 2
Diff chính là thanh niên tóc nâu bị lưu lại, hắn là trưởng trạm cứu trợ , hắn đeo một bộ kính mắt viền bạc, tướng mạo phi thường nhã nhặn nho nhã.
Diff cười tủm tỉm cầm tài liệu cá nhân của Lộ Bạch: "Cậu được a, Lộ Bạch đến từ địa cầu, ta tương đối hiếu kỳ, cậu thật sự hai mươi ba tuổi sao?"
"..." Lộ Bạch dại ra.
Bị khách sáo chê chiều cao, thế nhưng cậu cảm giác đối phương không có ác ý?
Diff quả nhiên là đùa giỡn, khôi phục bộ dáng đứng đắn hướng Lộ Bạch đưa tay ra: "Ta tên Diff, là trưởng trạm cứu trợ, thật cao hứng khi bắt đầu từ hôm nay có thể cùng cậu làm việc."
"Ngài là trưởng trạm?" Lộ Bạch giật mình, cậu còn tưởng rằng trưởng trạm là một lão thúc thúc hơn năm mươi tuổi, không nghĩ tới là một Đại ca ca còn trẻ như vậy.
Diff nhìn ra Lộ Bạch kinh ngạc, cười gật gật đầu.
Lộ Bạch phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng hai tay nắm chặt tay Diff: "Chào ngài, tôi cũng thật vui khi cùng ngài hợp tác."
Diff mỉm cười, đẩy kính mắt: "Không cần sốt sắng, sau này cậu sẽ thích nơi đây, đúng không? Ta xem qua hồ sơ cá nhân của cậu, cậu làm qua công tác chăn nuôi động vật, kia thật sự là quá tốt, công việc này không phải cậu thì không thể."
Lộ Bạch lần thứ hai ngây ngốc gật gật đầu: "Đúng, tôi rất yêu thích công việc này." A, trưởng trạm cũng là một người ôn nhu?
Thiên a, Lộ Bạch lòng tràn đầy đều là vui sướng trúng thưởng.
Có thể thấy được công việc của cậu trước đây tao ngộ nhiều ít khó khăn.
Diff nhìn cậu như vậy, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa: "Đúng rồi, đứng ở giữa còn có hơn mười người địa cầu khác, ta sẽ an bài cạu cùng bọn họ ở cùng nhau, có vấn đề gì không?"
Lộ Bạch vung vung tay: "Không thành vấn đề."
"Kia liền quyết định như vậy." Diff tự mình giúp hắn ghi vào hồ sơ thân phận, an bài nơi ở, phân phát đồng phục vân vân.
Kỳ thực mấy việc này có thể giao cho thuộc hạ đi làm, bất quá nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Diff không cảm thấy làm thêm vài việc liền thế nào.
Hơn nữa, Lộ Bạch thoạt nhìn ít trải xã hội như vậy, chắc là một hài tử mới vừa rời vòng tay cha mẹ đi.
Làm tốt một ít việc vặt, Lộ Bạch nhận được thông báo, chính mình cần tham gia huấn luyện trước khi nhận việc.
Phụ trách huấn luyện chính là trưởng trạm, điều này làm cho Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên đối với thứ huấn luyện này sinh ra mong đợi.
Diff xoay chuyển bút cảm ứng trong tay, ngữ khí ôn hòa nói: "Từ tám giờ trời sáng rõ ràng bắt đầu đi , cậu bây giờ có thể đi trở về nghỉ ngơi, ta đưa cậu đến chỗ ở, đi thôi." Hắn săn sóc mà giúp Lộ Bạch nhấc theo rương hành lý, khí lực to lớn làm người ước ao.
"Cảm tạ trưởng trạm." Lộ Bạch lần thứ hai bị sự ân cần của lãnh đạo làm khiếp sợ, người nơi này... Đều tốt như vậy sao?
Nơi ở là một tòa ký túc xá cao năm tầng, dĩ nhiên là bộ dáng của một nhà trọ nhỏ cho công nhân, Lộ Bạch kinh ngạc, vừa đi vào nhìn, nhà trọ nhỏ rất sạch sẽ, đồ dùng đầy đủ, trên ban công bày mấy chậu thực vật tươi tốt.
Cửa sổ rõ ràng bộ dáng sáng lên mấy phần, thật sự rất vui tai vui mắt.
Nguyện vọng lớn nhất đời này của Lộ Bạch, chính là nắm giữ một căn phòng nhỏ của chính mình, bố trí thành bộ dáng mình thích.
Bây giờ trong lúc không biết đã được lão bản giúp mình thực hiện giấc mơ này, tuy rằng chỉ lại ở chỗ này mười năm.
"Phòng này chỉ có một mình tôi ở?" Thanh niên địa cầu bị trấn động, quý trọng sờ sờ ghế tựa, lại sờ sờ quầy bar, cùng với nhà bếp nho nhỏ đang mở ra, một bộ yêu thích không buông tay bộ dáng.
"Là một mình cậu ở, nơi này hết thảy cửa đều ghi nhận võng mạc cậu, ngoại trừ ta ra, chỉ có một mình cậu có thể mở ra." Diff giới thiệu: "Các bạn người địa cầu của cậu đều ở tại một tầng này, nếu như muốn liên hệ, có thể tại quầy công tác tìm phương thức liên lạc của bọn họ."
"Được, cảm tạ trưởng trạm." Lộ Bạch đắm chìm trong vui sướng, mắt không chớp nhìn nhà mới của chính mình.
Trên giường đồ dùng thật giống đều là mới, chờ sau khi Diff rời đi, Lộ Bạch lập tức đem chăn ôm ra ngoài, dưới ánh nắng to đem phơi.
Tủ lạnh trong nhà không có đồ ăn, Lộ Bạch mở ra đường truyền đã được trưởng trạm chuyển thành tiếng Trung, mặt trên có hướng dẫn công nhân viên mới, chỉ dẫn công nhân viên mới sinh hoạt bên trong tại toà trạm cứu trợ chiếm diện tích khổng lồ này.
Biết được bên trong trạm cứu trợ chỉ riêng nhà ăn đủ loại nhỏ to thì có đến mấy chục cái, Lộ Bạch không khỏi líu lưỡi, vậy toà rừng rậm bên trong công viên trạm cứu trợ đến tột cùng có bao nhiêu người công tác?
Phỏng chừng không dưới một vạn người đi.
Lộ Bạch nghĩ, cởi quần áo mùa đông dày cộm trên người , đổi sang quần áo đơn vị phân phát, đồng phục vải vóc mềm mại cũng rất cứng cỏi không thấm nước —— đối với cậu mà nói, số quần áo nhỏ nhất vẫn cứ là có chút rộng rãi, mà cũng không khó nhìn.
Mặc quần áo mới không dễ chịu, chậm rãi hiện lên khuôn mặt Lộ Bạch, cậu cười cười.
Công nhân đã nhận việc, đến nhà ăn dùng võng mạc có thể lĩnh đồ ăn.
Cửa hàng tự động cũng giống vậy, cầm bao nhiêu đồ vật đều sẽ ghi vào tên công nhân, thời điểm nhận lương khấu trừ tiền, còn lại chính là lương tới tay.
Mà nơi này giá hàng rất đắt, hoa quả rau dưa, màu xanh lục thực phẩm giá hàng đều gấp ba so với địa cầu , thịt dê bò lợn không sai biệt lắm cùng giá.
Thân là nhà nợ nần, Lộ Bạch suy tư một chút, vẫn là mua một chút thoạt hoa quả nhìn rất tốt, chuẩn bị đi bái phỏng đồng nghiệp.
Bất quá thông tin phát ra ngoài thật giống đá chìm đáy biển, ở trong đám đồng nghiệp không có gây nên một chút phản ứng.
Này cũng rất bình thường, khả năng phần lớn đến từ quốc gia khác nhau, văn hóa bối cảnh bất đồng mà thôi.
Xét thấy hoa quả đã mua xong, không ăn lại hết hạn, ném đáng tiếc.
Người duy nhất Lộ Bạch quen biết ở đây cũng chỉ có Diff, cậu liên hệ Diff nói rõ hoàn cảnh của mình.
Diff rất dễ nói chuyện, bảo cậu đem hoa quả đưa tới, sau đó đổi thành tiền trả lại cậu.
Lộ Bạch sao có thể lấy tiền, kiên trì nói đưa cho các đồng nghiệp văn phòng của Diff ăn: "Một chút hoa quả mà thôi, trưởng trạm không cần khách khí với tôi."
Diff gật gật đầu cũng không miễn cưỡng: "Vậy được." Quay đầu lại đem hoa quả phân cho văn phòng các đồng nghiệp, chuyên môn cường điệu, đây là mới tới Địa Cầu tiểu công nhân Lộ Bạch thỉnh bọn họ ăn.
Tên Lộ Bạch bị Diff ở văn phòng hét to hai tiếng: "Nhân viên cứu trợ mới tới ở địa cầu, mời chúng ta ăn hoa quả."
Có người ngỏ ý cảm ơn, có người không phản ứng gì, dù sao không phải mỗi người Sao Thần Vương đều yêu thích người ngoài hành tinh.
Người địa cầu ở đây hiếm thấy, thuộc về dị loại, bất quá người địa cầu lớn lên không đủ tính công kích, đãi ngộ kỳ thực so với những tinh cầu khác người đã tốt lắm rồi.
Lộ Bạch lớn lên kiều nhỏ, tính chất công kích ước tính đột phá giá trị âm, người Sao Thần Vương coi như đối với cậu không có hảo cảm, cũng chắc chắn sẽ không có ác cảm.
"Như thế nào, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?" Diff sáng sớm đến tìm Lộ Bạch, an ủi hỏi một chút tiểu đệ đệ địa cầu ngàn dặm xa xôi tới làm việc.
"Cảm tạ trưởng trạm, tôi ngủ rất ngon." Lộ Bạch áp áp đầu tóc lộn xộn của chính mình, ngượng ngùng cười rộ lên, trên mặt lộ ra như ẩn như hiện lúm đồng tiền.
Căn phòng này rất tốt, chăn cũng tản ra mùi vị ánh sáng, khiến người ta cảm thấy như giống nhau ở nhà.
"Vậy thì tốt, nhanh đi rửa mặt đi, ta ở chỗ này chờ cậu." Diff ngồi tại nhà nhỏ của Lộ Bạch, ngữ khí rất ôn hòa.
Trong lòng hắn nghĩ chính là, người địa cầu quả nhiên tính cách ôn hòa, hình thể linh lung kiều nhỏ.
Trước mắt tên nhân viên mới Lộ Bạch này, càng là người địa cầu gầy gò xinh đẹp nhất Diff từng gặp qua, so với mười lăm, mười sáu tuổi nữ hài tử của bọn hắn cao to không sai biệt lắm.
Diff có thể làm trưởng trạm cứu trợ, nói rõ tính khí cùng thực lực đều không nhỏ, thế nhưng đối mặt Lộ Bạch, hắn kìm lòng không đặng đem âm thanh thả nhẹ, để cho mình thoạt nhìn phi thường ôn hòa.
Hết cách rồi, Lộ Bạch một bộ thoạt nhìn không thế nào trải qua bộ dáng doạ nạt.
Diff cảm giác mình nói hơi lớn, đối phương sẽ bị hù đến.
Hơn nữa, hắn không nghĩ lưu lại ấn tượng hà khắc trong tâm lý Lộ Bạch.
Khoảng tám giờ, Lộ Bạch cùng Diff đi đến một văn phòng, tiếp thu truyền vào tri thức lý luận.
Lần này nhận việc chỉ có mình Lộ Bạch, thời điểm tiếp thu tri thức lý luận cậu như học sinh tiểu học giống nhau, ngồi nghiêm chỉnh mà nghiêm túc nghe giảng.
Diff ánh mắt nhu hòa: "Tiểu Lộ Bạch, trên Sao Thần Vương động vật hoang dã rất hung mãnh, chúng nó không chấp nhận nhân loại nuôi nhốt cùng uy hiếp, thậm chí có thể nói đối với nhân loại có địch ý lớn lao, một khi cùng nhân loại chạm mặt liền sẽ chủ động công kích, bất quá cậu không cần lo lắng, chúng ta làm qua ngàn vạn lần thí nghiệm ra kết quả người địa cầu không ở bên trong phạm vi săn bắt thú hoang Thần Vương Tinh thì không sao, ta cam đoan bằng danh dự cam đoan với cậu."
Không công kích người địa cầu?
Vậy thật là thần kỳ, Lộ Bạch nghĩ thầm, cho nên đây chính là nguyên nhân Thần Vương Tinh dùng giá cao mời mọc cứu trợ nhân viên từ trái đất sao?
Còn có, trưởng trạm vừa nãy gọi chính là, tiểu Lộ Bạch?
Lộ Bạch giật giật khóe miệng: "..."
Diff chậm rãi nói: "Nội dung công việc của cậu chủ yếu có ba phần, một, phối hợp tìm cứu nhân viên công tác, cho bọn họ cung cấp trợ giúp, hai, học tập tri thức trị liệu đơn giản, dùng cho ứng phó tình huống đột phát, ba, lúc thường cùng những người khác từng nhóm ở trong rừng rậm tuần tra, thích ứng sinh hoạt trong rừng."
Lộ Bạch nghiêm túc gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Nói xong, Diff đối với hắn lộ ra một nụ cười không có ý tốt: "Biết lái xe không?"
Lộ Bạch vừa định gật đầu, trong đầu hiện ra các loại máy bay phi hành to nhỏ trên bãi đậu, nuốt nước miếng: "Loại nào?"
Sự thực chứng minh, Lộ Bạch loại nào cũng không biết lái, cần học từ đầu.
Có thể thấy được huấn luyện trước khi nhận việc là đặc biệt trọng yếu.
Không hổ là thời đại công nghệ cao, phi thuyền cùng xe bay tốc độ, đều nhanh đến mức làm Lộ Bạch không thấy rõ con đường, căn bản không nắm được.
Diff không có miễn cưỡng, liền vội vàng nói không liên sao, sau đó từ trong kho hàng tìm ra một chiếc xe bốn bánh vùng núi bị đào thải, đầu phi cơ muốn dung còn phải thay cái mới, chính là cảm giác thời đại cũ quá mạnh mẽ dẫn đến có chút buồn cười.
Lộ Bạch nhìn thấy chiếc xe bốn bánh vùng núi, nhất thời cảm giác thân thiết, đây mới xe cậu có thể tự lái a.
"Xin lỗi a trưởng trạm, ta quá vô dụng." Lộ Bạch cảm thấy thật rất không tiện.
"Không sao, chân chính lúc có việc khẩn cấp cũng không cần cậu tự mình lái xe." Diff vung vung tay: "Chiếc xe này chỉ là thuận tiện cho cậu lúc thường đi dạo ở trong rừng rậm."
"Đi dạo?" Lộ Bạch lòng tràn đầy không rõ, ngẩng đầu nhìn Diff.
"Chúng ta nơi này lượng công việc không nặng." Diff nhìn rừng rậm xa xa, dễ dàng nói cho Lộ Bạch: "Chỉ cần bên trong không có động vật bị thương, sẽ không có người để ý tới cuu đang làm gì, bất quá..." Hắn chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Lộ Bạch: "Lúc cần dùng đến cậu, hi vọng cậu thể hiện xuất sắc, có thể phát huy tác dụng, bằng không có thể sẽ bị đá khỏi trạm cứu trợ nha."
"Đúng, đó là đương nhiên." Lộ Bạch gật gật đầu, điều này là đúng.
Ngoài luyện tập lái xe ở vùng núi, Lộ Bạch mỗi ngày đều rất cố gắng học tập kiến thức trị liệu cơ sở, nhận biết bản đồ công viên rừng rậm.
Đây là một khu bảo tồn thiên nhiên diện tích tương đối lớn, gọi là công viên không khỏi có chút quá khinh thường.
Dù sao cũng không có công viên nhà ai, sẽ có hẻm núi, có sông, núi tuyết liên miên, chỉ có thể dùng bao la để hình dung.
Phương tiện giao thông Thần Vương Tinh phát triển, đem khu bảo tồn thiên nhiên giám thị vững vàng, cũng bố trí điểm cứu trợ lớn nhỏ, thuận tiện cho những động vật đi vào tị nạn.
Mà nghe đâu, mãnh thú trên Thần Vương Tinh đặc biệt cảnh giác, chỉ cần có người đặt chân qua địa phương của bọn chúng, chúng liền sẽ không tới gần. Điểm cứu trợ điểm liền trở thành địa phương chỉ có nhân loại mới sử dụng.
Quan trọng nhất, tại Thần Vương Tinh không có người săn trộm.
Nơi này động vật hoang dã giống nhau đều là tử vong tự nhiên, nếu không thì là bị động vật khác cắn giết mà chết, hai đầu mãnh thú đánh nhau, còn có thể có nhân viên công tác cưỡng ép ngừng, để tránh khỏi làm ra tai nạn...
Xem xong người tinh cầu này đối với động vật phí hết tâm tư, Lộ Bạch cảm động đến nước mắt mơ hồ, thực sự là quá ưu ái, đáng giá được phổ cập.
Sinh hoạt huấn luyện phong phú, cùng với cảm giác mới mẻ ở đây khiến Lộ Bạch vơi bớt nỗi phuồn miện nhớ nhà, cậu hiện tại rất nhiệt tình, mười phần mong đợi ngày kết thúc huấn luyện tập trung vào công tác.
Tiếc nuối chính là, đi đến trạm cứu trợ đã hơn hai mươi ngày, Lộ Bạch vẫn không biết được những người đồng nghiệp địa cầu khác, mọi người đều dường như rất bận, từng người từng người bận rộn công việc của mình.
Nhưng không phải Diff đã nói, lượng công việc tại trạm cứu trợ không lớn sao?
Lộ Bạch nghĩ cũng không rõ ràng, quay đầu một cái không thèm nghĩ nữa, cậu lại bắt đầu sinh hoạt huấn luyện ngày hôm nay.
Trước khi đi phòng huấn luyện học tập kiến thức cơ sở trị liệu, chủ yếu học tập làm sao phán đoán triệu chứng của động vật, sau đó nhanh chóng nhất cứu cấp.
Đến buổi chiều, Lộ Bạch bắt đầu học tập kiến thức sinh tồn trong rừng tậm, trưởng trạm Diff nói qua, mặc dù phần lớn thú lớn ăn thịt sẽ không công kích người địa cầu, thế nhưng trong rừng rậm chuột bọ côn trùng rắn rết cũng không phân đâu là người địa cầu đâu là người Thần Vương Tinh, chúng đối với ai cũng đối xử bình đẳng.
Sau khi quen cách sử dụng các loại thuốc dự phòng côn trùng, là học tập kỹ năng cứu trợ động vật hoang dã.
Quan trọng nhất chính là phán đoán địa hình, nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi.
Bằng không sơ ý một chút rơi vào trong vực, khả năng liền mất mạng.
Vì giảm bớt tỷ lệ lật xe, trong khoảng thời gian ngắn kỹ năng lái xe của Lộ Bạch thẳng tắp một đường đi lên.
Kỹ thuật tốt đến mức Lộ Bạch cảm giác mình có thể lập tức vào nghề.
Dù sao huấn luyện cũng chỉ có mấy công việc đó!
Cứ như thế Lộ Bạch cảm giác mình như đang lừa tiền, lương tâm có phần cắn rứt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Bạch dự định sáng ngày thứ hai lúc nhìn thấy trưởng trạm, uyển chuyển một chút hỏi mình có thể nhận việc hay không.
Kết quả đến ngày thứ hai, đến huấn luyện Lộ Bạch không phải là trưởng trạm.
"Ngươi chính là Lộ Bạch?" Thanh niên xuất hiện trước mặt Lộ Bạch lộ vẻ không tình nguyện, hắn tự giới thiệu mình: "Ta gọi Kells, chương trình huấn luyện hôm nay do tôi phụ trách."
"À... Chào anh, tôi gọi Lộ Bạch." Người này có vẻ khá dữ dằn, Lộ Bạch lập tức không biết phải làm sao, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi trưởng trạm đâu?"
"Hắn rất bận, không rảnh cả ngày bồi tiếp cậu." Mấy ngày nay toàn bộ trạm cứu trợ đều biết, Diff hi sinh thời gian quý giá cả ngày bồi tiếp một người địa cầu không quan trọng luyện tập lái xe bốn bánh, Kells không hiểu, người địa cầu này có chỗ lợi gì, tại sao muốn dùng tiền mời mọc một tên phế vật như vậy làm việc?
Thứ cho Kells nói thẳng, ngoài việc những người địa cầu này ngoại trừ sẽ không bị mãnh thú công kích, căn bản một chút tác dụng đều không có.
Đây coi như là sau khi Lộ Bạch đi tới nơi, người bất thiện đầu tiên cậu gặp phải, để ý tới điểm này mà nói thì đây mới là xã hội bình thường a.
Về phần tức giận thì một chút cũng không có.
"Học tới phần nào?" Kells không nhịn được hỏi, ánh mắt nhìn Lộ Bạch lại như nhìn một thứ vướng chân.
Chẳng lẽ không đúng sao?
"Đều học xong, kỳ thực tôi cảm giác tôi có thể lên lái rồi." Nếu đối phương không quá nguyện ý huấn luyện chính mình, Lộ Bạch liền biết thời biết thế.
Quả nhiên, tên Kells này là một nhân viên công tác dữ dằn: "Nếu học xong vậy thì bắt đầu đi, cậu lãng phí thời gian đủ nhiều rồi, nguyên một tháng, thật không biết Diff nghĩ gì lại đem cậu trở về."
Lộ Bạch chỉ để ý đến câu nói "Nếu học xong vậy thì bắt đầu đi", còn lại thì làm bộ chính mình không nghe thấy: "Được, vậy ta bắt đầu."
Dù sau lương năm 150 vạn nhân dân tệ đó, lão bản ta quan tâm làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top