Chương 14
Lộ Bạch nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình lại một lần nữa gặp báo đen, lại còn giúp mình đoạt lại camera từ trong tay khỉ đầu chó.
Hành động này thực sự quá nhân tính hóa, phát sinh ở trên người động vật hoang dã, hơn nữa lại còn là trên người một mãnh thú, bất luận người nào gặp phải đều bất ngờ, cảm thấy khó mà tin nổi.
Lộ Bạch kinh ngạc đến bước chân đều dừng lại, kinh nghi bất định nhìn đối phương...
Bước chân báo đen nhẹ nhàng không hề có một tiếng động, trong nháy mắt đi đến dừng lại trước mặt Lộ Bạch, nhìn Lộ Bạch một chút, sau đó nhả camera đem để dưới đất.
"Ngươi..." Này thật bất khả tư nghị, Lộ Bạch lập tức như tỉnh mộng mà muốn quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của báo đen, muốn từ trong đó tìm ra một tia manh mối, thế nhưng tròng mắt báo đen rất bình thường, đích xác chính là một đầu thú hoang thuần túy, ánh mắt lạnh lẽo, bên trong không hề có tia tình cảm như con người.
Thả xuống camera, báo đen đứng không nhúc nhích, cũng nhìn Lộ Bạch.
Tròng mắt báo đen rất đặc biệt, thời điểm đồng tử rút lại đến mức tận cùng hình thành hai cái điểm đen nhỏ, bộ phận còn lại thay đổi dần sắc vàng, đôi mắt này là kết hợp thể của lãnh khốc cùng thần bí cao quý.
Lộ Bạch không dám cùng nó đối diện quá lâu, đây là hành động khiêu khích, cậu thu lại khiếp sợ của mình, lắp bắp nói: "Ngươi giúp ta tìm về camera?" Lộ Bạch vẫn cảm thấy thật bất khả tư nghị, cậu nhanh chóng nhặt camera lên, trên mặt ngoài phát hiện một ít vết máu...
Vết máu?
Lộ Bạch đồng tử lập tức co lại, sốt sắng mà nhìn về phía than thể của báo đen: "Ngươi bị thương?" Cậu đã cố không được sợ sệt, nhanh chóng vây quanh thân thể báo đen kiểm tra một vòng, thậm chí nằm phục người xuống ló đầu xem bụng báo đen, may mà, không có phát hiện vết thương.
Như vậy vết máu này kia là của con khỉ đầu chó... Lộ Bạch trố mắt, cơ hồ nghĩ tới kết cục của con khỉ đầu chó.
Con khỉ đầu chó trong rừng rậm, trong việc leo trèo giữa các cành cây là thế mạnh của bọn chúng, nhưng đáng tiếc khỉ đầu chó gặp phải báo đen, báo đen cũng biết leo cây, bọn chúng còn không hề kém so với khỉ đầu chó! Lúc thường cũng rất yêu thích vắt vẻo trên cây.
Cho nên báo đen mới có danh xưng quán quân toàn năng.
Lộ Bạch xoa xoa vết máu ở mặt trên, trong lòng thay con khỉ đầu chó kia mặc niệm một chút: "Cám ơn ngươi, giúp ta đem camera tìm trở về." Con khỉ đầu chó kết cục đã trở thành sự thực không thể đảo ngược, Lộ Bạch chỉ là mặc niệm một chút, sẽ không nghĩ nhiều nữa, cậu giơ tay thăm dò sờ sờ đầu báo đen, đối phương không có từ chối.
"Há, ta mang thịt cho ngươi." Lộ Bạch thả xuống camera, vui vẻ lấy ra thịt tươi chứa trong hộp giữ ấm, coi như là thù lao cho đối phương vì đã hỗ trợ đi.
Báo đen ngày hôm nay tiêu hao cả một ngày, hiện tại ăn xong bữa này, buổi tối cũng không cần hơn nửa đêm đi săn thú.
Nhìn ra được báo đen vẫn có chút cảnh giác, nó đưa đầu qua xác nhận, ngửi một chút hai má Lộ Bạch... Lộ Bạch có thể cảm giác được, hô hấp của báo đen phun bên mặt mình, mang theo một luồng mùi đặc thù của động vật... Không tính là khó ngửi.
Lần này cũng như lần trước, duỗi đầu lưỡi ra liếm một chút, không chỉ có tìm tòi, còn muốn thưởng thức, đợi đến khi hoàn toàn xác nhận không có nguy hiểm, báo đen mới ngậm thịt nằm sấp xuống ăn uống.
Con báo này hình thể khổng lồ, so với báo đen trên địa cầu hiện lớn hơn đến 20%, từ bên ngoài không thấy được có phải là khác biệt chủng loài hay không.
Dù sao thời điểm Lộ Bạch công tác tại vườn thú trên địa cầu, cũng chưa từng thấy báo đen.
Nhìn mấy lần báo đen đem đồ ăn ăn sạch, Lộ Bạch ở bên cạnh cầm lấy camera, mở ra nhìn tình huống một chút.
Camera mặt ngoài coi như hoàn hảo, xem ra không có hỏng hóng quá, chức năng cũng có thể sử dụng bình thường, ảnh chụp trước đó cũng đều vẫn còn, Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cậu giơ lên camera nhân cơ hội chụp mấy bức bức ảnh kỷ niệm của báo đen, trong lòng một mảnh nhu hòa, bởi vì báo đen đặc biệt quy thuận đem camera trả lại, không phải đến gây phiền phức, là loại hữu hảo đến thăm nhà, mang ý nghĩa bọn họ đã thành lập quan hệ tốt đẹp.
Loại này quan hệ tốt đẹp quan phát sinh giữa mãnh thú cùng nhân loại là sự tình rất hiếm có.
Lộ Bạch một mặt thật cao hứng vì nó tới nơi này, một mặt liền có chút bận tâm sư tử cùng báo đen gặp mặt sẽ đánh nhau, bất quá chỉ riêng tính cách thận trọng dịu ngoan của báo đen này, thoạt nhìn cũng không phải loại thích gây rối, dù cho cùng sư tử gặp mặt, cũng sẽ là xem thường đánh nhau đi?
Thú hoang đều rất thông minh, sẽ không lãng phí sức mạnh của mình tại địa phương vô dụng.
Trong sâm lâm nguy hiểm tầng tầng, so với trong tưởng tượng sinh tồn gian nan gấp trăm lần, cho dù là mãnh thú cũng phải có điểm kiềm chế, không phải ai cũng giống như anh zai đầu trọc, ai liếc hắn một cái đều tức giận.
Lộ Bạch nghĩ như vậy, tâm tình liền thả lỏng mà vuốt lông báo đen, chuẩn bị chờ đối phương ăn xong liền chia tay, nhưng mà lần hẹn hò này cậu nghĩ đến quá tốt đẹp, chờ báo đen ăn gần xong, trong lúc cậu vô tình quay đầu lại, cả người cứng đờ, gay go, thật giống trong bụi cỏ thấy được một con sư tử.
Lộ Bạch mở to hai mắt nhìn rõ ràng, ở phía xa trong bụi cỏ chậm rãi đi tới, quả thật là một con sư tử. Mặc dù đối phương thông minh đem thân thể ép tới rất thấp, nhưng Lộ Bạch vẫn là thấy được lông bờm xù xù của nó!
Này còn không đúng?
Dù cho Lộ Bạch cảm thấy được tám phần mười hai đầu thú này sẽ không đánh nhau, nhưng là sự thực bày ở trước mắt, sư tử "lai giả bất thiện".
Cậu lập tức đẩy báo đen còn đang ăn uống một cái: "Đi mau!" Sư tử đến!
Báo đen đang ăn khẽ kêu một chút, nhe răng nhe răng trừng Lộ Bạch, đại khái chính là đang cái loại dùng cơm đừng nghịch loạn, không phải thật sự muốn cắn Lộ Bạch.
Sư tử lỗ tai run lên, tựa hồ bị một tiếng gầm nhẹ này của báo đen kích thích, lập tức từ bỏ dự định đánh lén, dạt ra bốn cái chân, há to miệng từ đàng xa chạy đến.
Nó nơi này vừa có động tĩnh, báo đen lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn bốn hướng.
"! !" Lộ Bạch kẹp ở giữa, cảm giác chính mình muốn chết có được không? Cậu không chút suy nghĩ, lập tức giang hai tay dùng thân thể 'Khổng lồ' của mình ngăn trở tầm mắt của bọn chúng, tuy rằng cậu biết như vậy chuyện rất vô bổ ngu ngốc!
Vốn là cậu có thể ngăn trở tầm mắt của bọn chúng, chỉ cần báo đen biết được uy hiếp, quay đầu rời đi là được.
Thế nhưng! Sư tử đực có một tật xấu, thời điểm bọn chúng tình cờ gặp kẻ xâm lấn, yêu thích một bên chạy đến một bên rống to: "Graoooooooo—— "
Dùng để dọa sợ đám gia hỏa dám xâm lấn, thanh âm cực lớn, lập tức phá vỡ yên tĩnh của rừng rậm.
Này thì khác gì trước trận chiến mắng lên, ban đầu có không nổi lửa thì lúc này cũng bị tức đến nổi lên.
Lộ Bạch: "..."
Lộ Bạch nhìn thấy báo đen liếm liếm miệng, đột nhiên đi tới sau lưng cậu, dùng thân thể của chính mình ngăn trở cậu, bóng đuôi thon dài tao nhã, vòng một vòng ở bên người, cho người ta một cảm giác được bảo vệ.
Đối với cái tên hùng hùng hổ hổ sư tử kia, báo đen chỉ là lạnh lùng nhìn về phía trước, Lộ Bạch cảm giác bọn chúng thật sự muốn đánh nhau, như vậy không được!
"Không không không, ngươi không được cùng nó đánh nhau, ngươi quay về trong sâm lâm đi!" Lộ Bạch lần thứ hai che ở trước mặt báo đen, đem báo đen hướng trong sâm lâm đẩy: "Mau trở về!"
Báo đen liếc mắt một cái nhìn Lộ Bạch, trầm thấp mà gầm một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm liếm tay Lộ Bạch, sau đó lần thứ hai che ở trước mặt cậu.
Lộ Bạch: "! ! !"
Lộ Bạch nội tâm nhảy loạn, a —— đây là ý tứ muốn đánh nhau a! Mà thật sự không cần! Cậu không có biện pháp, làm sao nói cho báo đen, sư tử sẽ không thương tổn cậu, không cần bảo vệ cậu, mà trong lòng vẫn rất là cảm động, báo đen cư nhiên...
Lúc này, đại sư tử gần ngay trước mắt, Lộ Bạch hết cách rồi, chỉ có thể xoay người đi cản sư tử, không thể mang báo đen đi, vậy liền đem sư tử mang đi!
Chính mình trước nhưng thề son sắt phải hoàn thành công tác, chỉ sợ phòng quản lí bên kia đã sắp điên rồi, Lộ Bạch hiện tại không có thời gian truyền tin, cậu bận can ngăn.
Sư tử vốn là hé miệng chuẩn bị nhào lên, đánh cho con báo đen này bò, thế nhưng Lộ Bạch đột nhiên xông lên, đem nó ôm lấy, nó chỉ có thể lâm thời phanh xe, đem đầu đặt trên vai Lộ Bạch, cách báo đen một khoảng gầm nhẹ một tiếng: "Rống —— "
Báo đen nhìn thấy Lộ Bạch nhào tới, phỏng chừng nhất thời cũng bối rối, sửng sốt một chốc mới nhào tới, mà giữa bọn họ cách một Lộ Bạch, không tốt để phát huy, báo đen gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể đè thấp thân thể đối với hùng sư bộc lộ răng nanh: "Rống —— "
Báo đen móng vuốt sắc bén nhấn trên đất, để lại từng đạo từng đạo vóng vuốt sâu hoắm, này mà chộp trên người con mồi, sợ là muốn ruột xuyên bụng.
Hùng sư không cam lòng yếu thế mà rống trở lại, miệng rộng đầy rang nanh từ Lộ Bạch trên vai há ra, cho dù biết cắn không tới đối phương, cũng dữ tợn hung ác cắn không khí mấy cái: "——" tiến hành đe dọa uy hiếp.
Âm thanh hàm răng va chạm, khiến người ta tê cả da đầu.
Lộ Bạch dùng sức ôm lấy đại sư tử, muốn đem nó mang đi: "Đại sư tử, chúng ta đi, nó không nghĩ tới đánh nhau với ngươi, với ngươi không có bất cứ uy hiếp gì!" Mãnh thú mà nghe hiểu được tiếng người là tốt rồi, trong chớp nhoáng tiểu thanh niên địa cầu này cực kỳ hi vọng mà nghĩ.
Nhưng mà, âm thanh nhỏ yếu của cậu giữa tiếng rống của hai con mãnh thú, cách trong không khí mà cắn lẫn nhau, thật sự không hề bắt mắt chút nào!
Vào giờ phút này, Lộ Bạch hận chính mình không phải đại hán khôi ngô, bằng không lúc này đã có thể đem đại sư tử cưỡng ép lôi đi.
"Rống —— "
"Rống —— "
"..." Trước mặt cùng sau lưng của Lộ Bạch đều cảm thấy một luồng khí nóng cùng nước bọt, bay loạn xung quanh.
Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng đánh nhau, bằng không chính mình còn mặt mũi nào tiếp tục công việc này?
Lộ Bạch nghĩ như vậy, sử dụng sức lực từ lúc còn uống sữa đến nay, dùng sức đẩy sư tử đi: "Đi a! Đừng cãi nhau!"
Thế nhưng cậu làm sao có khả năng đẩy động sư tử, không chỉ có không đẩy được, cậu còn bị sư tử di động đến trong bụi cỏ, cảm thụ thoải mái chập trùng xóc nảy ——
Vui mừng duy nhất chính là, một người hai thú lằng nhà lằng nhằng, mà cuối cùng cũng chỉ là nói chuyện không động thủ!
Lộ Bạch cảm thấy được báo đen cùng sư tử đều bận tâm sự tồn tại của mình, không dám một kích buông tay, nếu không đã sớm cắn xé.
Lộ Bạch chính là vui mừng, một giây sau, cậu bị sư tử quăng ngã, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng...
Thời điểm lại bò dậy, kia hai con đã muốn đấu võ.
"Không muốn ——" Lộ Bạch xông lên, nhưng cậu mới chạy được hai bước, liền a mà một tiếng, bởi vì cậu đạp bước hụt, cả người tiến vào trong hố sâu.
Lộ Bạch cảm thấy mắt tối sầm lại, tầm mắt ngắn ngủi bị mù, bởi vì nơi này rất tối tăm, hơn nữa có rất nhiều có cùng bùn đất cùng cậu đồng thời rơi xuống.
Lộ Bạch thời điểm rơi xuống a một tiếng, thời điểm xuống đất lại a một tiếng, trước một tiếng là kinh ngạc thốt lên, sau một tiếng là kêu thảm thiết, bởi vì chân cậu bị trật.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải trật chân, mà là hai con thú đang đánh nhau trên kia, Lộ Bạch nhịn không được thương thế của mình, sốt ruột định trèo lên trên.
Hố sâu vuông góc đương nhiên không dễ trèo, Lộ Bạch gấp đến độ muốn khóc: "Đại sư tử! Đại hắc báo! Không nên đánh!" Tuy rằng cậu biết kêu cũng vô dụng.
Bất quá, sau khi Lộ Bạch sốt sắng mà rống lên, phát hiện bờ hố nhiều hơn hai cái đầu, một là đầu lông xù của đại sư tử, một viên là đầu đen thui của đại hắc báo, hai con lông bù xù hai bên trái phải, ló đầu nhìn cậu.
"..." Không đánh nhau, thật sự là quá tốt.
Mắt cá chân Lộ Bạch đau xót ruột thấu xương, khóc chít chít mà đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu kiểm tra chân của mình.
Còn có thể truyền tin cứu trợ, cũng phải nhanh gửi tin.
Max xác thực quả thực muốn điên rồi, Lộ Bạch mà không gửi được tin người của bọn họ liền muốn điều động : "Lộ Bạch! ! ! Rốt cục liên hệ được với cậu! !"
"Nha nha..." Lộ Bạch cũng không dài dòng mà báo cáo: "Bọn chúng không có chuyện gì, không đánh nhau."
Max tâm cũng hạ xuống, lại đột nhiên nhấc lên: "Vậy sao cậu khóc?"
Lộ Bạch kêu một tiếng: "Thời điểm tôi can ngăn bọn chúng bị trật chân."
Cái... ?
Việc rơi vào trong hố Lộ Bạch không muốn nói, quá mất mặt, cậu chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nghĩ biện pháp leo lên.
"Tôi không sao Max, anh không cần lo lắng, bọn tôi bây giờ rất tốt..." Lộ Bạch u oán ngẩng đầu, nhìn thấy hai con bên miệng hố ngó dáo dác, bộ dáng nghĩ muốn xuống dưới lại không dám, có chút gấp!
"Vậy thì tốt." Max thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay vì hai vị nhân vật trọng yếu trong sâm lâm này, bọn họ quả thực quá mệt tâm rồi, không chịu nổi kích thích.
"Ân, vậy tôi ngắt nha." Lộ Bạch ngắt đường truyền, Max còn chưa kịp quan tâm mắt cá chân cậu...
Cởi giày ra sờ sờ, cổ chân nhanh như vậy liền sưng lên, Lộ Bạch muốn khóc, tại sao cuối cùng bị thương chính là cậu? Rõ ràng cậu là một bảo bảo chủ trương hòa bình.
Một ít đất từ phía trên trượt xuống dưới, làm Lộ Bạch chú ý, cậu ngẩng đầu nhìn lên, đại sư tử cùng báo đen vây quanh ở miệng hố, sốt ruột mà xoay quanh, một chốc lại duỗi một cái móng vuốt tiến vào thăm dò, một phút lại thu về.
Có thể thấy được cái này hố quá sâu, vừa sâu lại vừa nhỏ.
Nhìn ra có tới ba mét, bằng không cũng sẽ không đem Lộ Bạch rơi mắt tối sầm lại.
Lộ Bạch suy nghĩ, hay là tìm người đến trợ giúp, hai con vậy trên mặt đất kia thật giống không cẩn thận đụng phải lẫn nhau, liền rống lên.
Lộ Bạch rất gấp gáp: "Này! Không nên đánh nhau a ——" hiện tại đều là lúc nào, bọn nó còn ầm ĩ!
Đại sư tử: "Rống —— "
Đại hắc báo: "Rống —— "
Hai con lông bù xù từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách nhất định, bị thương chỉ là không khí bên mép bọn chúng, rất tốt.
Lộ Bạch phát hiện bọn chúng thật sự không có cắn xé lẫn nhau, an tâm, bưng chân nhe răng trợn mắt mà ngồi trở lại, cân nhắc tìm người tới cứu viện.
Nếu như có người đến, hai con vật này liền muốn tránh ra, Lộ Bạch vẫn không nỡ bỏ...
Có lẽ có biện pháp khác.
Trên mặt đất, báo đen đột nhiên đình chỉ gào thét, báo đen một bộ dáng lười cùng sư tử chấp nhặt, quay đầu rời đi.
Hùng sư nhìn thấy đối thủ đáng ghét lưu rời đi, đuổi theo vài bước rống lên, lại cân nhắc đến Lộ Bạch còn trong hố, nó rõ ràng do dự một chút, liền quay lại miệng hố xem Lộ Bạch.
Lộ Bạch phát hiện chỉ có đại sư tử, cho là báo đen đã rời đi, như vậy cũng tốt.
Kỳ thực muốn đi lên cũng được, trên vách hố đào rãnh, có chỗ đặt chân có thể leo lên.
Lộ Bạch chuẩn bị ở trên người tìm công cụ vừa tay, tỷ như dao nhíp nhiều chức năng mang theo bên người, lúc này lại là có đất dụng võ.
Lộ Bạch thử đào một chút, cấu tạo và tính chất của đất đai coi như xốp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lần này không cần làm phiền đồng nghiệp lại đây cứu cậu.
Bất quá còn không đợi cậu đào xong mấy cái rãnh đạp chân, một bên miệng hố liền có động tĩnh vang sào sạt, như là tiếng tha vật nặng, Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là báo đen kia trở lại, hơn nữa nó còn mang theo một thân cây... Hoặc nói là một cái nhánh cây thì đúng hơn.
Cái cây kia so với miệng chén to hơn một chút, bị báo đen tha đến cạnh hố, rầm một tiếng rơi xuống! Lộ Bạch mới nhìn rõ đây là một cành cây khô, cậu thử bẻ bẻ cành cây, chất gỗ còn rất có tính dai, không phải loại cây cối đã mục nát.
Lộ Bạch ngửa đầu nhìn báo đen ló đầu khẽ kêu, cảm giác da đầu có chút ngứa ngáy, tim thùng thùng mà nhảy, chuyện này nghĩa là báo đen có tư duy như nhân loại, nó cư nhiên dùng công cụ ——
Ngoại trừ con người, trong thiên nhiên chỉ có hắc tinh tinh mới có sử dụng công cụ, đương nhiên có rái cá mượn cục đá mà mở ra vỏ sò, loại này không tính.
Rái cá khả năng chỉ là tập tính di truyền từ tổ tông, thông qua học tập hình thành thói quen.
Báo đen tha thân cây đến cứu người, là chân thực suy nghĩ độc lập.
Nói cách khác, báo đen nơi này khả năng so với hắc tinh tinh còn thông minh hơn?
Sự thực này làm Lộ Bạch cảm thấy vui vẻ, thông minh hơn nói rõ năng lực sinh tồn lớn, có thể miễn đi rất nhiều tổn hại nguy hiểm.
Mắt cá Lộ Bạch không có đau xót ruột thấu xương như ban đầu, cậu đạp trên chạc cây khô, chậm rãi leo lên.
Hai con mèo lớn trên miệng hố lo lắng chờ cậu, nhìn thấy cậu lên đây, dồn dập ló đầu —— dĩ nhiên còn có ý tứ muốn hé miệng tưởng ngậm cậu!
Lộ Bạch bị doạ thảm, nhanh chóng thở hổn hển ba chân bốn cẳng leo lên, nhưng vẫn bị sư tử ngậm cổ áo, dùng sức mà đem cậu túm ra bên ngoài.
Tựa hồ muốn đem cậu rời khỏi miệng hố nguy hiểm.
Báo đen đồng dạng, cũng vây quanh hai má Lộ Bạch tìm tòi, tựa hồ tại xác nhận sinh mệnh lực của cậu... Cuối cùng liếm liếm tóc Lộ Bạch, tràn ngập mùi vị động viên.
"Rồi, ta lên đây, không cần túm ta..." Lộ Bạch cảm giác bị kéo xuống, quần áo muốn hư thúi, Lộ Bạch nằm thẳng trên bãi cỏ, vù vù mà thở hổn hển, thở gấp thở gấp rồi nở nụ cười, bởi vì cậu cảm giác thật cao hứng.
Cuộc đời lần đầu tiên cảm giác được trời cao chăm sóc, khiến trong cuộc đời vô định của chính mình đi tới nơi này gặp được thấy bọn chúng.
Lộ Bạch ôm lấy đầu báo đen, tâm tình kích động hôn mi tâm báo đen, dừng lại mấy giây mới buông tay ra: "Cám ơn ngươi." Tự đáy lòng cậu mà nói ra.
Giữa động vật dùng miệng cọ lông đối phương là biểu hiện thân mật hữu hảo, thông thường sẽ chỉ phát sinh trên người thân cùng bạn lữ.
Báo đen tránh thoát cánh tay cảu Lộ Bạch, dùng móng vuốt đem Lộ Bạch đè lại, bắt lấy tóc Lộ Bạch một mực liếm xuống.
Đây là ý tứ muốn chăm sóc Lộ Bạch.
Hùng sư bên cạnh ngơ ngác nhìn, miệng hơi mở ra cực kỳ giống biểu tình: Đẹp trai nghẹn lời.
Nửa ngày, nó đột nhiên hướng về phía báo đen rống lên một tiếng nói: "Rống ——" móng vuốt khổng lồ nhanh chóng vỗ lại đây.
"Rống ——" báo đen phản ứng cấp tốc, công kích như vậy rất khó bắn trúng hắn, nhưng bởi vì bên người có 'Đồng bạn bị thương' cần thiết yểm trợ, báo đen mạnh mẽ đã trúng một móng vuốt của sư tử, mà cũng không có né tránh, trái lại hung mãnh mà nhào tới.
Tối sầm một cái, hai đám bóng rất nhanh liền cùng nhau đánh, không biết bọn chúng có hay không cắn xé huyết nhục của nhau! Ngược lại Lộ Bạch rất lo lắng, trải qua kinh nghiệm vừa nãy, nhìn thấy tình hình như vậy, Lộ Bạch không chút nghĩ ngợi mà nằm trên bãi cỏ ôm chân lăn lộn: "A —— "
Cậu biết mình phải kêu đến rất thê thảm, mới có thể tạo được hiệu quả.
"..." trong lúc Lộ Bạch kêu thảm thiết, sư tử cùng báo đen quả nhiên ngừng lại, hai đôi thú đồng nhìn chằm chằm Lộ Bạch.
Sư tử do dự một chút, rống nhẹ mà lại kiểm tra tình huống của Lộ Bạch, đem báo đen bỏ lại đằng sau.
Báo đen cũng chạy tới.
Thuật lừa dối đem đến hiệu quả, Lộ Bạch ở trong lòng kêu một tiếng, sau đó ngừng lại, bởi vì diễn trò cũng rất mệt, hơn nữa chân thật sự đau, cổ họng cũng đau.
"Khụ khụ khục..." Lộ Bạch chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày ngăn lại vạn thú chi vương cùng tùng lâm sát thủ.
Tác giả có lời muốn nói: ~
Tra Lộ Lộ: Cơ trí như ta!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top