Chap 5
Sau khi biết được căn bệnh rối loạn tự miễn dịch của Ninh Thư, Lục Lẫm thay đổi hoàn toàn. Anh trở nên trầm tĩnh, kiên nhẫn và chín chắn hơn. Anh không chỉ sắp xếp chuyên gia y tế giỏi nhất mà còn tự mình tìm hiểu về căn bệnh, học cách điều chỉnh môi trường sống và thực đơn ăn uống của cậu.
Tuy nhiên, căn bệnh không dễ dàng được kiểm soát. Do bản chất dễ bị kích hoạt bởi căng thẳng và mất cân bằng nội tiết, dù Lục Lẫm đã cố gắng tạo ra một "lồng vàng" bình yên, một cơn tái phát vẫn bất ngờ ập đến.
Một đêm, khi đang dự một bữa tiệc từ thiện quan trọng của Lục thị, Ninh Thư đột nhiên cảm thấy chóng mặt dữ dội. Trong ánh đèn pha lê lộng lẫy, cậu bỗng thấy đầu mình quay cuồng, một bên tay bắt đầu co giật nhẹ.
Ninh Thư cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cậu không thể. Cậu nắm chặt tay Lục Lẫm, khuôn mặt tái mét.
"Lục Lẫm... em... em không ổn."
Lục Lẫm nhận ra ngay sự bất thường. Anh nhìn thấy đôi mắt Ninh Thư đang cố gắng giữ sự tập trung và nắm tay cậu đang run lên. Không chần chừ một giây, anh gật đầu với đối tác đang nói chuyện, cúi xuống thì thầm vào tai Ninh Thư:
"Anh đây. Đừng sợ. Anh sẽ đưa em về."
Anh bế bổng Ninh Thư lên ngay giữa sảnh tiệc, trước ánh mắt kinh ngạc của hàng trăm khách mời hào môn. Sự kiện này vốn là cơ hội để Lục Lẫm thể hiện vị thế, nhưng anh không màng danh tiếng. Sức khỏe của vợ anh là trên hết.
"Xin lỗi, vợ tôi cần được nghỉ ngơi. Các vị cứ tiếp tục." Lục Lẫm nói một cách ngắn gọn, giọng anh trầm và đầy uy quyền, không cho phép bất cứ ai can thiệp.
Lục Lẫm đưa Ninh Thư về biệt thự, căn bệnh tái phát khiến cậu đau đớn dữ dội hơn lần trước. Cơn đau đầu khủng khiếp khiến cậu không thể mở mắt, và sự co giật cục bộ làm Lục Lẫm sợ hãi tột độ.
"Bé cưng! Cố gắng lên!" Lục Lẫm ôm chặt cậu, cố gắng trấn an.
Bác sĩ riêng được gọi đến khẩn cấp. Sau khi tiêm thuốc và thực hiện các biện pháp cấp cứu, cơn đau và co giật của Ninh Thư dần dịu xuống. Cậu kiệt sức, nằm mê man trên giường.
Lục Lẫm ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt xanh xao của Ninh Thư, trái tim anh như bị xé nát. Anh không còn là vị Lục tổng cao ngạo, lạnh lùng nữa. Lúc này, anh chỉ là một người chồng bất lực, sợ hãi.
Anh nhìn thấy lọ thuốc đặc trị được đặt trên bàn, và sự thật về căn bệnh đã được che giấu như một tảng đá đè nặng lên anh.
"Lục tổng," bác sĩ nói khẽ, "căn bệnh của Thiếu phu nhân cần được kiểm soát cảm xúc tuyệt đối. Bất cứ sự căng thẳng nào cũng có thể gây ra những đợt tái phát nghiêm trọng hơn. Chúng ta cần tìm ra nguyên nhân gây ra căng thẳng hôm nay."
Lục Lẫm nhắm mắt lại, anh biết nguyên nhân có lẽ không đến từ bên ngoài. Chính những ngày tháng anh ghen tuông, ép buộc, đã gieo mầm bệnh trong cậu.
"Tôi sẽ tự lo liệu. Ông không cần lo lắng." Lục Lẫm nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
Khi Ninh Thư tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trong vòng tay Lục Lẫm. Cậu yếu ớt mỉm cười.
"Em... em xin lỗi. Đã làm hỏng buổi tiệc của anh."
"Im lặng." Lục Lẫm nhẹ nhàng bịt miệng cậu bằng một ngón tay. "Đừng nói ngốc. Mạng sống của em quan trọng hơn bất cứ buổi tiệc nào. Em không cần phải xin lỗi bất cứ điều gì. Người nên xin lỗi là anh."
Lục Lẫm ôm cậu chặt hơn, nói bằng một giọng đầy hối hận: "Ninh Thư, anh sẽ không nói dối em nữa. Căn bệnh của em nghiêm trọng hơn anh nói. Nhưng anh đã tìm được đội ngũ y tế giỏi nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Anh đưa cho cậu xem tài liệu về phác đồ điều trị, giải thích cặn kẽ từng bước, không hề giấu diếm. Anh đối xử với cậu như một người trưởng thành, một người bạn đời thật sự.
Ninh Thư nhìn tập tài liệu phức tạp, nhưng lại cảm thấy bình yên. "Em tin anh, Lục Lẫm."
"Ngoan. Vậy thì chúng ta bắt đầu từ bây giờ." Lục Lẫm hôn lên trán cậu. "Em sẽ chuyển sang một căn biệt thự riêng được thiết kế riêng cho việc điều trị, có hồ bơi nước ấm, vườn hoa và không khí trong lành. Anh sẽ lắp đặt hệ thống làm việc từ xa ở đó."
"Anh... anh sẽ làm việc ở nhà sao?"
"Đương nhiên." Lục Lẫm mỉm cười, nụ cười dịu dàng và đầy trách nhiệm. "Từ giờ, nơi làm việc của anh là nơi có em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Chúng ta sẽ chiến đấu với căn bệnh này cùng nhau. Anh sẽ là bác sĩ, là y tá, là bạn bè và là chồng yêu của em. Anh sẽ dùng tình yêu của mình để chữa lành cho em."
Nhìn ánh mắt kiên định và sự hy sinh lớn lao của Lục Lẫm, Ninh Thư biết, cuộc hôn nhân này, dù bắt đầu bằng một lời đính ước, đã nở rộ thành một tình yêu sâu đậm, trưởng thành và không thể lay chuyển.
Sau sự cố sức khỏe, Lục Lẫm đã chuyển Ninh Thư đến căn biệt thự nghỉ dưỡng ven biển được cải tạo đặc biệt. Căn nhà yên tĩnh, tràn ngập ánh sáng tự nhiên và hương hoa, mang lại sự bình yên tuyệt đối. Sức khỏe của Ninh Thư dần ổn định, và tình yêu của họ cũng trở nên sâu đậm, trưởng thành hơn bao giờ hết.
Dù đã là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng vì lời đính ước gấp rút và sau đó là những hiểu lầm, cãi vã cùng vấn đề sức khỏe, họ vẫn chưa thực sự hoàn thành nghi thức động phòng. Lục Lẫm luôn tôn trọng cậu, kiên nhẫn chờ đợi đến khi Ninh Thư hoàn toàn khỏe mạnh và sẵn sàng.
Đêm hôm đó, sau một ngày thư giãn bên bãi biển, Lục Lẫm và Ninh Thư cùng nhau ăn tối dưới ánh nến. Không khí lãng mạn, ấm áp.
"Bé cưng, em thấy khỏe hơn nhiều rồi. Nụ cười của em hôm nay đẹp hơn cả ánh hoàng hôn." Lục Lẫm nhẹ nhàng nói, nắm lấy tay cậu, đặt lên môi mình.
Ninh Thư cảm thấy mặt mình nóng lên. Cậu nhìn người đàn ông đối diện, Lục Lẫm đã bớt đi sự lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng, trìu mến. Tình yêu của họ đã trải qua lửa thử thách, giờ đây rực rỡ và nồng nàn.
"Lục Lẫm," Ninh Thư gọi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm. Cậu đặt tay lên má anh. "Em... em đã sẵn sàng."
Lục Lẫm hiểu ý cậu. Anh ngạc nhiên một chút, rồi nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười hiếm hoi và chân thành nhất. Anh đứng dậy, kéo ghế lại gần Ninh Thư, quỳ xuống bên chân cậu.
"Thật sao, bé cưng?"
"Vâng." Ninh Thư gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng. "Em muốn... em muốn hoàn toàn thuộc về anh. Em muốn anh là người đầu tiên và duy nhất của em."
Lục Lẫm nhắm mắt lại, hít một hơi sâu để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Anh đứng dậy, bế bổng Ninh Thư lên một cách nhẹ nhàng.
"Cảm ơn em, bé cưng. Cảm ơn em đã tin tưởng anh."
Anh mang cậu lên phòng ngủ. Căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản nhưng sang trọng, rải đầy cánh hoa hồng trắng. Ánh trăng xuyên qua khung cửa kính lớn, chiếu rọi vào căn phòng, tạo nên một không gian huyền ảo, lãng mạn.
Lục Lẫm đặt Ninh Thư xuống giường. Anh không vội vàng. Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
"Anh muốn em biết," Lục Lẫm nói, giọng trầm ấm và đầy quyến rũ, "Anh yêu em không phải vì lời đính ước, không phải vì em là người thừa kế Ninh gia. Anh yêu em vì em là Ninh Thư. Hôm nay, anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em khó chịu. Nếu em muốn dừng lại, chỉ cần nói với anh một tiếng."
Sự tôn trọng và dịu dàng của anh khiến mọi lo lắng của Ninh Thư tan biến. Cậu đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần.
"Em tin anh, chồng yêu."
Lục Lẫm cúi xuống, trao cho cậu một nụ hôn sâu. Nụ hôn này khác với những nụ hôn trước. Nó không còn sự bá đạo hay chiếm hữu, mà là sự nâng niu, trân trọng, như thể cậu là bảo vật quý giá nhất.
Anh từ từ cởi bỏ áo khoác ngoài, sau đó là áo sơ mi. Thân hình cường tráng, hoàn hảo của một người đàn ông thường xuyên tập luyện hiện ra. Anh cúi xuống, hôn lên tai, lên cổ cậu, mỗi nụ hôn đều nhẹ nhàng như lông vũ.
"Em đẹp lắm, bé cưng."
Ninh Thư đỏ mặt, cảm nhận được hơi thở nóng ấm và mùi hương nam tính, mát lạnh của anh. Cậu ngước nhìn anh, trong mắt Lục Lẫm chỉ có hình bóng cậu.
Lục Lẫm chậm rãi cởi bỏ từng lớp quần áo trên người Ninh Thư, mỗi động tác đều tôn trọng và cẩn thận. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt rực lửa, nhưng tràn đầy sự dịu dàng. Anh vuốt ve làn da mềm mại của cậu, nhẹ nhàng như thể chạm vào một giấc mơ.
Ninh Thư hoàn toàn buông xuôi. Cậu tin tưởng và phó thác bản thân cho người chồng mà cậu yêu bằng tất cả trái tim mình.
Đêm đó, không có sự vội vã hay ép buộc, chỉ có sự hòa quyện giữa hai tâm hồn đã tìm thấy nhau sau bao sóng gió. Lục Lẫm kiên nhẫn hướng dẫn cậu, mỗi lần chạm đều như một lời thề nguyền. Anh đặt sự thoải mái và cảm xúc của Ninh Thư lên hàng đầu.
Dưới ánh trăng dịu dàng và hương hoa hồng thoang thoảng, họ cuối cùng cũng hoàn thành nghi thức của một cặp vợ chồng.
Sau khoảnh khắc thăng hoa, Lục Lẫm ôm chặt Ninh Thư vào lòng. Anh hôn lên trán cậu, giọng nói khàn đặc và đầy thỏa mãn.
"Em là của anh. Hoàn toàn là của anh." Anh thì thầm, ôm cậu chặt đến mức muốn hòa cậu vào làm một. "Anh yêu em, Ninh Thư."
Ninh Thư nép vào vòng tay vững chãi của anh, cảm thấy sự bình yên và hạnh phúc tột cùng. "Em cũng yêu anh, Lục Lẫm. Rất nhiều."
Đêm tân hôn của họ không chỉ là sự kết hợp về thể xác, mà còn là sự xác nhận cuối cùng cho một tình yêu đã trưởng thành, vượt qua định kiến và mọi thử thách. Đó là đêm đầu tiên của một cuộc sống hôn nhân hoàn hảo, ngọt ngào và bền vững.
Cogaimuadong note: Chương sau có thể là về cuộc sống hôn nhân ngọt ngào, những cử chỉ chăm sóc nhau trong cuộc sống thường nhật, hoặc tin vui về sự xuất hiện của em bé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top