Chap 20: Tự trách

Charlotte ngồi bên cạnh giường của Engfa, đôi mắt nàng không thể rời khỏi khuôn mặt của người con gái mà nàng yêu thương. Cô ấy nằm đó, yên tĩnh và mong manh, như một mảnh bầu trời bị che lấp bởi cơn bão giông. Nỗi lo lắng không thể nguôi trong lòng nàng.

Bác sĩ bước vào phòng, mang theo một bầu không khí chuyên nghiệp nhưng lạnh lùng. Charlotte đứng lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào ông.

Bác sĩ, tình trạng của Engfa hiện tại như thế nào? – Charlotte hỏi, giọng nàng vừa bình tĩnh vừa lo lắng.

Vị bác sĩ xem qua hồ sơ bệnh án, sau đó quay lại nhìn nàng.

Engfa đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương của cô ấy rất nặng. Những chấn thương trên cơ thể cần thời gian để phục hồi hoàn toàn. Cô ấy có thể sẽ phải nằm viện trong vài tuần, và chúng tôi cần theo dõi sát sao tình trạng của cô ấy trong những ngày tới – Bác sĩ giải thích, giọng ông nghiêm túc.

Charlotte khẽ gật đầu, nhưng không thể che giấu sự lo lắng.

Tôi hiểu, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng cô ấy sẽ an toàn. Chúng tôi vừa bị tấn công trên đường đến đây, và tôi lo ngại rằng có thể sẽ còn thêm những nguy hiểm từ bên ngoài – Charlotte nói thêm, giọng nàng mạnh mẽ nhưng có chút căng thẳng.

Xin hãy làm mọi thứ có thể để bảo vệ Engfa.

Bác sĩ nhìn nàng với ánh mắt đồng cảm.

Đừng lo lắng, chúng tôi đã tăng cường an ninh xung quanh khu vực này. Cô ấy sẽ được chăm sóc trong điều kiện an toàn nhất có thể. Không ai có thể tiếp cận cô ấy mà không qua sự kiểm soát của chúng tôi – Ông nói, giọng ông chắc chắn.

Charlotte thở dài, nhẹ nhõm phần nào. Nàng ngồi lại bên cạnh Engfa, nắm chặt tay cô.

Cảm ơn, bác sĩ. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi cô ấy đâu – Charlotte thì thầm, đôi mắt nàng nhìn vào khuôn mặt thân thương của Engfa, chờ đợi một phép màu.

Charlotte ngồi bên cạnh Engfa, không rời nàng dù chỉ một khắc. Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng máy móc đều đều vang lên từ các thiết bị theo dõi xung quanh. Ánh sáng nhợt nhạt từ đèn trần chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Engfa, khiến hình ảnh ấy càng thêm mong manh. Charlotte ngắm nhìn cô gái đang nằm yên dưới những dải băng trắng quấn quanh cơ thể, và tim nàng đau như bị xé toạc.

Hai ngày trôi qua, Charlotte đã không hề ăn uống, nàng không quan tâm đến bản thân mà chỉ chăm chăm vào Engfa. Sự lo lắng và kiệt quệ hiện rõ trên khuôn mặt nàng, đôi mắt thâm quầng và ánh nhìn đờ đẫn. Bác sĩ vừa thông báo rằng tuy vết thương của Engfa không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng việc mất máu quá nhiều khiến cô vẫn hôn mê. Việc tỉnh lại có thể sẽ mất một thời gian khá dài.

Nhìn người mình yêu đang bị bao quanh bởi dây dẫn và thiết bị, Charlotte cảm thấy trái tim mình như nát vụn. Ngón tay của Engfa bị kẹp thiết bị theo dõi, chiếc máy không ngừng báo những chỉ số nhịp tim và các dấu hiệu sinh tồn.

Nhưng sự sống duy nhất mà Charlotte muốn thấy là ánh mắt Engfa mở ra, nụ cười của cô quay trở lại. Nàng cầm tay Engfa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn tay lạnh ngắt, như muốn truyền hết hơi ấm của mình cho người mình yêu.
Charlotte thầm thì trong đau đớn:

Engfa, em biết chị mệt mỏi, nhưng chị không thể bỏ lại em. Em cần chị, cần chị mở mắt, cần chị cười như ngày xưa... Chị có biết, em đã mệt mỏi đến thế nào khi nhìn chị nằm đây mà không thể làm gì? Chị là bầu trời của em, và em sẽ không bao giờ chấp nhận bầu trời ấy mất đi...

Nước mắt trào dâng nhưng Charlotte không dám khóc thành tiếng. Nàng sợ rằng, chỉ cần mình buông ra một tiếng nức nở, tất cả sẽ sụp đổ. Hơi thở của nàng trở nên ngắt quãng, nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Engfa, hy vọng phép màu sẽ đến, rằng một ngày nào đó, Engfa sẽ lại mở mắt và trở về bên nàng.

Engfa, em cần chị. Hãy quay lại với em, đừng rời xa em... – Charlotte thì thầm, nhưng lời nói của nàng đã bị nỗi đau đè nặng khiến nó vang lên một cách tuyệt vọng.

Charlotte nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Engfa, đôi mắt nàng đau đáu nhìn khuôn mặt đã tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp dịu dàng như ngày nào. Nàng khẽ cúi xuống, hôn lên bàn tay ấy một cách nhẹ nhàng, đầy nâng niu, như thể sợ rằng chỉ một chút bất cẩn sẽ khiến Engfa biến mất khỏi thế giới của nàng.

Charlotte bắt đầu kể cho Engfa nghe về những ký ức tuổi thơ, giọng nói nàng nhỏ nhẹ, như một lời thì thầm trong không gian tĩnh lặng:

Chị biết không, khi còn bé, em sống với ba ở nước Anh. Ba là người duy nhất mà em có, ông luôn là điểm tựa vững chắc trong cuộc đời em. Những ngày trời mưa rả rích, ông thường ôm em vào lòng, kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, nói rằng một ngày nào đó, em sẽ gặp được người khiến chị cảm thấy bình yên, như khi nghe giọng ông vậy.

Giọng Charlotte bắt đầu run lên, như thể từng lời nói gợi lại nỗi đau trong ký ức xa xưa. Nàng tiếp tục:

Nhưng rồi, ba đi mất, ông rời xa em mà không một lời từ biệt. Lúc ấy, em đã cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Em trở nên cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời này. Em đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để mình bị tổn thương lần nữa, sẽ không cho phép ai bước vào cuộc sống của mình, để rồi họ lại rời đi.

Charlotte dừng lại, mắt nàng rưng rưng nhìn vào Engfa. Nàng khẽ siết tay Engfa, nước mắt bắt đầu trào ra, từng giọt rơi trên tay người nàng yêu:

Nhưng rồi, em gặp chị, Engfa. Chị đã phá vỡ tất cả những bức tường mà em tự xây dựng. Chị đã bước vào cuộc đời em, mang theo ánh sáng, sự ấm áp và nụ cười của chị. Em không còn thấy cô đơn nữa, em đã tìm thấy bầu trời của mình. Nhưng bây giờ, chị lại đang nằm đây, im lặng và xa xôi... Em sợ lắm, sợ mất đi chị giống như đã mất ba. Em không biết liệu mình có thể sống tiếp nếu chị rời đi...

Charlotte tiếp tục nắm chặt tay Engfa, nàng khẽ thở dài, nỗi lòng trĩu nặng. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt người con gái lớn tuổi hơn mình, người đã trở thành tất cả với nàng. Nàng nhớ lại những khoảnh khắc hai người bên nhau, những giây phút mà Engfa đã luôn là người dìu dắt, bảo vệ và che chở cho nàng. Lúc nào Engfa cũng là người mạnh mẽ, lớn hơn nàng về mọi thứ - cả về tuổi đời lẫn trải nghiệm.

Charlotte cúi xuống, thì thầm bên tai Engfa:

Chị lớn hơn em, mạnh mẽ hơn em rất nhiều, vậy mà bây giờ chị lại nằm đây như thế này. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày em phải bảo vệ chị, lo lắng cho chị như thế này đâu, Engfa à... Chị đã luôn là người dạy em cách vượt qua khó khăn, cách mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống. Giờ đây, em chỉ biết ngồi đây mà bất lực.

•Chị có nhớ lần đầu mình gặp nhau không? Lúc ấy chị đã giúp em thoát khỏi đám lính tuần tra... Chị đã lớn hơn, đã hiểu rõ thế giới này hơn em rất nhiều, nhưng chị vẫn luôn cười, luôn làm cho em cảm thấy an toàn.

Nàng hôn nhẹ lên bàn tay Engfa, cảm nhận sự mát lạnh nơi làn da ấy. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ khó tả, rằng người phụ nữ mạnh mẽ ấy có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chị tỉnh lại đi, Engfa... Em không thể đối diện với thế giới này một mình được. Em cần chị.

Charlotte cúi xuống gần hơn, hơi thở nhẹ nhàng nhưng đầy sự tuyệt vọng khi nàng nhìn khuôn mặt Engfa vẫn chìm trong cơn mê. Nàng khẽ thầm thì, giọng khản đặc trong sự tĩnh lặng đầy căng thẳng của phòng bệnh.

Engfa à, chị có yêu em không? Yêu em sao lại bỏ em đối diện một mình như vậy? Giây phút chiến đấu, chị có nhớ đến em không? Có nhớ đến đoạn tình cảm của hai ta không? - Nước mắt rơi xuống không ngừng, những câu hỏi dồn dập mà Charlotte không thể ngăn lại được. Nàng cảm thấy như mọi thứ đang đổ sụp trước mắt, nỗi sợ mất đi người mình yêu bao trùm tâm trí nàng.

Em xin lỗi, vì đã giấu chị… Là em không tốt, Engfa à, chị giận em lắm đúng không? Chị dậy đi, đánh em đi, la em đi… Em đã không tốt, đã không bảo vệ được người mình yêu. Em tệ lắm đúng không? - Giọng nàng vỡ òa, run rẩy trong cơn đau lòng tột độ. Từng lời thốt ra như lưỡi dao cứa sâu vào lòng nàng, tự trách mình vì đã không thể giữ Engfa an toàn.

Một ngàn câu hỏi tự trách đan xen trong tâm trí Charlotte, tất cả đều hướng về một điều duy nhất: đó là lỗi của nàng. Nàng đã không làm đúng, đã đẩy Engfa vào cơn ác mộng này, vào vực thẳm đau đớn mà cả hai đang phải đối mặt.

Em đã đẩy chị vào nơi này, chị giận em không? Em đáng bị trừng phạt, em đã làm hỏng mọi thứ… - Nàng thì thầm trong nước mắt, đau đớn nhìn người yêu vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.

Charlotte khóc đến mệt lả, nước mắt cạn khô nhưng nỗi đau trong lòng vẫn còn đó, sâu thẳm và không thể nguôi ngoai. Nàng cảm thấy mình đã tự nhảy xuống một cái hố sâu không đáy, nơi không có đường quay trở lại. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng máy móc kêu đều đặn và nhịp thở yếu ớt của Engfa.

Charlotte ngồi đó, mắt nặng trĩu, tay vẫn nắm chặt tay Engfa không buông, như thể chỉ cần thả ra, nàng sẽ mất đi cô mãi mãi. Đôi mắt nàng dần khép lại, mệt mỏi vì đau thương, vì sự tự trách. Bên cạnh giường, Charlotte thiếp đi, đầu tựa vào tay Engfa, từng giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống thấm vào lòng bàn tay cô.

Những lời thì thầm cuối cùng trước khi nàng chìm vào giấc ngủ chỉ là tiếng gọi tên Engfa, mong cô mau tỉnh lại. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới của Charlotte chỉ còn xoay quanh một điều duy nhất: người con gái nằm lặng lẽ trên giường bệnh, người đã chiếm trọn trái tim và cả linh hồn của nàng.

-------------------

Em tệ lắm đúng không?
-Charlotte Austin-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top