Chương 3: Tiếng Gọi Từ Lưỡi Gãy

Đêm buông xuống trên cánh rừng phía nam vương quốc Eldraine, nơi những cành cây khô gầy đan xen nhau như mạng nhện khổng lồ, che khuất ánh trăng non yếu ớt. Gavyn Storme ngồi co ro bên đống lửa nhỏ, đôi tay rắn rỏi ôm lấy chiếc áo choàng rách để chống lại cái lạnh thấu xương tràn qua những kẽ lá. Ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét góc cạnh đã bị bụi đường và thời gian làm mờ đi. Đôi mắt xanh thẳm của anh – sâu thẳm như vực tối của một hồ băng – ánh lên những tia sáng kỳ lạ khi anh nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gãy đặt trước mặt. Lưỡi kiếm, từng là niềm tự hào của anh trong những ngày còn là hiệp sĩ dưới cờ vương triều, giờ đây chỉ còn là một mảnh kim loại cùn nhụt, gãy đôi trong lúc anh chặt củi cách đây hai ngày. Nhưng điều khiến lòng anh không yên không phải là sự mất mát của một vũ khí, mà là cảm giác mơ hồ rằng thanh kiếm này đang thì thầm với anh – một tiếng gọi từ quá khứ mà anh đã cố chôn vùi.

Gavyn nhặt mảnh kiếm lên, bàn tay chai sạn vuốt nhẹ dọc theo lưỡi gãy, nơi những hoa văn mờ nhạt khắc trên chuôi vẫn còn sót lại như bóng ma của một thời huy hoàng. Những ký tự ấy – uốn lượn, sắc nét, giống như ngôn ngữ của một dân tộc cổ xưa mà anh chưa từng học – dường như sống động hơn dưới ánh lửa. Anh nhớ lại ngày cha anh, Lord Aldric Storme, trao thanh kiếm này cho anh, khi anh vừa tròn mười tám tuổi và được phong làm hiệp sĩ.

“Đây không chỉ là một thanh kiếm, Gavyn.”

Aldric đã nói, giọng trầm như tiếng gió rít qua tháp lâu đài.

“Nó là di vật của dòng họ Storme, được rèn từ thời những vị vua đầu tiên của Eldraine. Giữ nó bằng cả mạng sống của con.”

Nhưng Aldric không bao giờ giải thích tại sao thanh kiếm lại mang những hoa văn kỳ lạ, hay tại sao ông luôn nhìn nó với ánh mắt vừa kính nể vừa sợ hãi. Giờ đây, khi gia đình Storme đã tan rã và Aldric nằm dưới mồ sâu, Gavyn chỉ còn lại thanh kiếm này – một gánh nặng hơn là niềm tự hào.

Anh đặt mảnh kiếm xuống đất, thở dài, hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh giá. Đêm nay, rừng sâu yên ắng một cách kỳ lạ, không tiếng chim, không tiếng thú, chỉ có tiếng lửa tí tách và nhịp tim nặng nề của chính anh. Gavyn nhắm mắt, định chợp mắt để quên đi cái đói cồn cào trong dạ dày, nhưng rồi một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua, dập tắt đống lửa trong chớp mắt. Anh giật mình mở mắt, tay theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm, nhưng điều anh thấy khiến anh khựng lại. Dưới ánh trăng mờ nhạt, những hoa văn trên thanh kiếm gãy bỗng phát sáng – một thứ ánh sáng xanh nhạt, yếu ớt nhưng đủ để soi rõ từng đường nét cổ xưa. Chúng nhấp nháy như nhịp thở của một sinh vật sống, rồi dần lan ra, vẽ nên một hình ảnh mờ ảo trên không trung: một tòa tháp đổ nát, một vầng trăng đỏ máu, và bóng dáng một người phụ nữ với mái tóc dài bay trong gió. Hình ảnh ấy chỉ kéo dài vài giây trước khi tan biến, để lại Gavyn với trái tim đập thình thịch và bàn tay run rẩy.

“Chuyện quái gì thế này?”

Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì những ngày dài không nói chuyện với ai. Anh cúi xuống, áp sát mặt vào thanh kiếm, nhưng ánh sáng đã tắt, hoa văn trở lại vẻ mờ nhạt như trước. Gavyn không phải người mê tín – những năm tháng lang thang đã dạy anh rằng thế giới này chỉ đầy rẫy sự tàn nhẫn, không phải phép màu. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi không giống ảo giác của kẻ đói khát hay mệt mỏi. Nó giống như một ký ức, một lời cảnh báo, hay một lời mời gọi từ thứ gì đó anh không thể hiểu. Anh nhớ lại những tin đồn từng nghe từ các lữ khách trong quán rượu: rằng Eldraine ẩn giấu những bí mật cổ xưa, những lời nguyền được rèn vào kim loại, và những kho báu bị chôn vùi dưới đống tro tàn của thời gian. Lẽ nào thanh kiếm này – di vật cuối cùng của nhà Storme – là chìa khóa cho một trong những bí ẩn ấy?

Gavyn ngồi lặng hồi lâu, đôi mắt dán chặt vào lưỡi kiếm, tâm trí quay cuồng giữa nghi ngờ và tò mò. Anh không muốn dính líu đến quá khứ – cái quá khứ đã cướp đi gia đình, danh dự, và mọi thứ anh từng yêu quý. Nhưng nếu thanh kiếm này thực sự mang một lời nguyền, hay một sứ mệnh mà cha anh chưa từng tiết lộ, thì việc vứt bỏ nó không phải là cách để anh thoát khỏi bóng tối. Anh cần hiểu nó, cần sửa nó, và có lẽ, cần đối mặt với nó. Ý nghĩ ấy dẫn anh đến một quyết định bất ngờ: anh sẽ tìm một thợ rèn – không phải thợ rèn bình thường, mà là người đủ tài năng để khôi phục lưỡi kiếm và có thể giải mã những hoa văn bí ẩn này. Trong ký ức mờ nhạt, anh nhớ đến ngôi làng Thornwick, cách đây không xa, nơi có một lò rèn nổi tiếng với những món đồ bền bỉ dù giản đơn. Có lẽ, ở đó, anh sẽ tìm được câu trả lời – hoặc ít nhất, một khởi đầu mới.

Anh đứng dậy, phủi bụi trên áo choàng, rồi cẩn thận buộc mảnh kiếm gãy vào bao kiếm bằng một dải da cũ. Đêm vẫn sâu thẳm, nhưng Gavyn không thể ngủ thêm. Anh dập tắt đống tro tàn còn sót lại, khoác ba lô lên vai, và bắt đầu bước đi dưới ánh trăng, đôi giày mòn vang lên những tiếng bước đều đặn trên con đường mòn gồ ghề. Mỗi bước chân là một câu hỏi không lời: Thanh kiếm này là gì? Nó muốn dẫn anh đến đâu? Và tại sao, sau bao năm chạy trốn, anh lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết? Anh không biết rằng, ở cuối con đường ấy, trong ngôi làng Thornwick nhỏ bé, một cô gái với mái tóc đỏ rực và đôi tay tài hoa đang sống những ngày bình lặng cuối cùng trước khi số phận kéo cô vào cơn lốc mà Gavyn mang đến.

Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng sau dãy núi xa, Gavyn đã rời khỏi khu rừng, bóng dáng cao lớn của anh hiện lên giữa cánh đồng lúa mạch khô héo dẫn đến Thornwick. Thanh kiếm gãy đeo bên hông khẽ đung đưa theo nhịp bước, như một lời thì thầm không ngừng, thúc giục anh tiến về phía trước. Anh không tin vào định mệnh, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi – rằng có lẽ, cuộc đời anh vẫn còn một mục đích chưa bị bóng tối nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top