Chương 10: Dịu Dàng Bên Lửa Lò
Ánh bình minh nhạt nhòa len qua những kẽ hở trên tường gỗ của ngôi nhà Marrow, chiếu lên mái tóc đỏ rực của Lysa khi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Những ngày gần đây, từ khi Gavyn Storme mang thanh kiếm gãy đến lò rèn và học giả Cedric kể về Vương triều Hắc Thạch, cuộc sống của cô dường như bị cuốn vào một dòng chảy lạ lùng, vừa phấn khích vừa bất an. Nhưng dù lòng cô rối bời, Lysa vẫn giữ nhịp sống đều đặn của mình – một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, luôn đặt gia đình lên trên mọi suy tư cá nhân. Cô mặc chiếc váy vải thô màu xám, buộc tạp dề quanh eo, rồi lặng lẽ ra bếp nhóm lửa, đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt xếp củi khô mà Gavyn đã khuân hôm trước.
Eryn, mẹ cô, bước ra từ góc nhà với mái tóc vàng hoe buộc gọn, mỉm cười khi thấy Lysa đã dậy sớm như mọi ngày.
“Con lại dậy trước mẹ rồi.”
Bà nói, giọng ấm áp.
“Để mẹ làm, con nghỉ đi.”
“Không sao đâu, mẹ.”
Lysa đáp, giọng nhỏ nhẹ và lễ phép, đôi mắt xám cúi xuống khi cô thổi nhẹ vào đống củi để ngọn lửa bùng lên.
“Con muốn mẹ nghỉ ngơi. Cha và anh Bryce làm việc nặng cả ngày, con chỉ muốn giúp một chút.”
Sự dịu dàng trong lời nói của cô không phải giả tạo – đó là bản tính tự nhiên, như ngọn gió heo may thoảng qua cánh đồng lúa mạch ngoài làng Thornwick.
Khi nồi cháo lúa mạch bắt đầu sôi, Lysa cẩn thận múc ra bốn bát gỗ, đặt lên bàn với sự tỉ mỉ của một người luôn chú ý đến từng chi tiết. Cô không quên lấy một mẩu bánh mì khô từ hôm qua, bẻ nhỏ ra để thêm vào bát của cha – Torin thích cháo có chút giòn, dù ông chẳng bao giờ nói ra. Cô đặt bát trước mặt mẹ, rồi mang hai bát còn lại ra lò rèn, nơi Torin và Bryce đã bắt đầu công việc.
“Cha, anh, ăn sáng đi ạ.”
Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ rõ để át tiếng búa gõ. Torin gật đầu, không rời mắt khỏi thanh sắt đang rèn, còn Bryce cười toe.
“Cảm ơn, Lysa. Em mà không mang ra, anh quên luôn ăn đấy.”
Lysa mỉm cười, cúi đầu nhẹ như lời cảm ơn, rồi quay lại nhà. Sự ngoan ngoãn của cô không chỉ là thói quen – đó là cách cô thể hiện tình yêu với gia đình, dù đôi lúc cô ước mình có thể làm nhiều hơn thay vì chỉ đứng bên lò nhìn cha và anh làm việc. Nhưng cô chưa bao giờ cãi lời Torin, ngay cả khi lòng cô ngứa ngáy muốn cầm dao khắc thử hoa văn trên thanh kiếm của Gavyn. Cô biết cha không thích, và cô tôn trọng ông hơn bất kỳ khát khao nào của mình.
Ngày trôi qua, Lysa tiếp tục công việc thường nhật với sự chăm chỉ và phép tắc. Cô quét tro quanh lò rèn, đôi tay nhỏ nhắn cầm chổi lúa mạch nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không để một hạt bụi nào sót lại. Khi Bryce làm rơi một chiếc móng ngựa vừa nguội, cô vội chạy tới nhặt lên, đặt lại lên bàn gỗ cạnh lò.
“Cẩn thận, anh.”
Cô nói, giọng dịu nhưng thoáng lo lắng.
“Nó còn nóng, anh bị bỏng thì sao?”
Bryce cười lớn, xoa đầu cô.
“Em lo quá đấy, Lysa. Anh không yếu thế đâu.”
Buổi trưa, khi Torin nghỉ tay để ăn thêm chút cháo Lysa để dành, cô mang nước từ giếng về, cẩn thận đặt xô gỗ xuống cạnh lò.
“Cha uống đi ạ.”
Cô nói, giọng lễ phép.
“Trời nóng, cha làm nhiều mồ hôi lắm.”
Torin nhìn cô, ánh mắt khắc khổ thoáng dịu đi.
“Con chu đáo quá.”
Ông lẩm bẩm, cầm bát nước uống một hơi. Lysa đứng cạnh, đôi tay đan vào nhau trước ngực, mỉm cười nhẹ – nụ cười của một cô gái luôn tìm niềm vui trong việc chăm sóc người khác.
Nhưng bên dưới sự dịu dàng và ngoan ngoãn ấy, tâm trí Lysa không ngừng quay về những câu chuyện của Cedric và thanh kiếm của Gavyn. Khi Gavyn và Cedric bước vào nhà vào buổi chiều, mang theo không khí căng thẳng từ những ngày trước, Lysa vội đứng dậy, cúi chào ông lão với sự phép tắc tự nhiên.
“Ông Cedric, ông ngồi đi ạ.”
Cô nói, kéo ghế gỗ ra cho ông.
“Con lấy nước cho ông.”
Cô quay sang Gavyn, ánh mắt thoáng ngập ngừng nhưng vẫn dịu dàng.
“Anh… anh cũng ngồi đi. Anh đi đường mệt rồi.”
Gavyn nhìn cô, ánh mắt xanh thẳm thoáng dịu lại trước sự quan tâm của cô.
“Cảm ơn.”
Anh đáp, giọng khàn nhưng ấm hơn thường lệ. Anh ngồi xuống, đặt thanh kiếm lên bàn, còn Cedric đặt mảnh kim loại rune cạnh đó. Lysa mang nước đến, đặt trước mặt hai người với sự cẩn thận như mọi khi, rồi lặng lẽ ngồi xuống cạnh mẹ, lắng nghe.
Cedric bắt đầu nói về kế hoạch đến hầm mộ dưới Blackspire, nhưng Lysa không chen vào, dù lòng cô tràn đầy tò mò. Cô biết chỗ của mình là lắng nghe, không phải xen ngang khi cha chưa cho phép. Nhưng khi Cedric nhắc lại chuyện rune và Vua Torwyn, ánh mắt cô sáng lên, và cô không kìm được mà hỏi nhỏ.
“Ông Cedric, xin lỗi nếu con tò mò quá… nhưng Vua Torwyn có thật sự muốn tốt cho Eldraine không? Cháu cứ nghĩ ông ấy là người xấu.”
Cedric mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn cô.
“Câu hỏi hay, cô gái. Torwyn không xấu – ông ta chỉ mù quáng vì tham vọng. Cháu ngoan lắm, biết hỏi mà không làm phiền ai.”
Ông nhìn Torin, như muốn xin phép tiếp tục, và ông gật đầu.
Lysa đỏ mặt, cúi đầu.
“Cháu chỉ muốn hiểu thôi ạ.”
Cô nói, giọng nhỏ nhẹ. Sự phép tắc của cô khiến không khí trong nhà bớt căng thẳng, ngay cả khi câu chuyện của Cedric đầy bóng tối.
Buổi tối, khi Eryn chuẩn bị bữa ăn đơn giản với cháo và chút rau củ, Lysa giúp mẹ dọn bàn, luôn cúi đầu khi đưa bát cho cha và anh. Cô lặng lẽ quan sát Gavyn, người ngồi im lặng bên Cedric, ánh mắt dán vào thanh kiếm. Khi anh bất ngờ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô, Lysa vội quay đi, má đỏ ửng.
“Xin lỗi.”
Cô lí nhí, giọng dịu dàng như gió thoảng.
“Ta không cố ý.”
Gavyn mỉm cười nhạt – nụ cười hiếm hoi của anh – và lắc đầu.
“Không sao. Cô không làm gì sai cả.”
Sự dịu dàng của Lysa, cách cô luôn giữ phép tắc ngay cả trong những khoảnh khắc ngượng ngùng, khiến anh cảm thấy một sự yên bình lạ lùng giữa cơn bão trong lòng.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Lysa ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn ánh lửa lò rèn nhảy múa ngoài sân. Cô nghĩ về những ngày qua – về Gavyn, về thanh kiếm, về câu chuyện của Torwyn – nhưng không để chúng làm cô mất đi sự ngoan ngoãn vốn có. Cô biết cha không muốn cô dính vào chuyện này, và cô sẽ không cãi lời. Nhưng trong lòng, cô lặng lẽ cầu mong Gavyn ở lại lâu hơn, không phải vì rune hay lời nguyền, mà vì sự hiện diện của anh làm cô thấy thế giới rộng lớn hơn ngôi làng nhỏ bé của mình. Dưới ánh trăng, Lysa thì thầm với chính mình, giọng dịu dàng như lời cầu nguyện:
“Nếu anh đi, mong anh bình an.”
Rồi cô đứng dậy, tắt đèn, và chìm vào giấc ngủ với trái tim trong sáng của một cô gái luôn sống vì người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top