13

Áo ngủ rộng rãi bị cởi bỏ, dây quần thể thao cũng được rút ra, Dư Cảnh Thiên thập phần phối hợp đem quần của mình đẩy khỏi chăn, dưới nụ hôn áp đảo của Từ Tân Trì, cậu cố gắng cọ đầu gối vào phần dưới của đối phương. Nhưng quần jean không thể so với quần thể thao mềm mại được, dù cậu có cố gắng thế nào thì vẫn chẳng sứt mẻ gì, cậu bất mãn yêu cầu Từ Tân Trì phải cởi xuống giống với mình.

"Em vội vàng làm gì thế?"

Cậu bạn trai bất lực thở dài, cuối cùng đứng dậy bắt đầu cởi thắt lưng. Khi hai người khỏa thân đối mặt với nhau, Từ Tân Trì là người đầu tiên ngại ngùng, che lại mắt Dư Cảnh Thiên, cắn lên ngực người nọ.

Sau khi thị lực của cậu bị tước đoạt, các giác quan khác được phóng đại lên vô số lần. Dư Cảnh Thiên cảm giác rõ ràng nhũ hoa của mình đang bị đầu lưỡi mềm mại cuốn vào trong khoang miệng nóng ẩm, không ngừng bị cắn mút. Một bên vui vẻ nồng nhiệt, bên còn lại đón gió đông ùa về, cậu sốt ruột vặn vẹo thân thể, nước mắt sinh lý bắt đầu từ khóe mắt lăn ra, bên kia rốt cuộc cũng được thỏa mãn. Bạn học Dư thoải mái thở dài, cong đầu gối chạm vào vòng eo thon gọn của Từ Tân Trì.

Cậu nhỏ đột nhiên bị nắm lấy, Dư Cảnh Thiên hoảng sợ kêu một tiếng. Cậu không lạ lẫm gì với lòng bàn tay Từ Tân Trì, mà người nọ sớm đã biết cách làm cậu trở nên thoải mái, ngay sau đó, nước chảy ra từ hạ thân mỏng manh của cậu, làm ướt toàn bộ chính nó.

Rồi làm gì tiếp theo?

Khi ngón tay của Từ Tân Trì chạm vào hậu huyệt khô khốc của Dư Cảnh Thiên, cậu cuối cùng cũng có chút sợ hãi, vặn người để tránh sự đụng chạm của đối phương , nhưng người ta đi rồi mời lưu luyến không muốn buông.

"Dùng chút bôi trơn đi..." Dư Cảnh Thiên thì thào đưa tay đẩy, "Trên ... trên bàn có sản phẩm dưỡng da..."

Từ Tân Trì đứng dậy, rời khỏi giường, lách cách qua chiếc bàn bừa bộn tìm kiếm thứ được yêu cầu.

"Kem tay? Hay kem dưỡng ẩm?"

"Cái gì cũng được, đúng không?"

Từ Tân Trì bóp hết mọi thứ ra mu bàn tay, lau lau, thở dài nói: "Hay là để anh ra ngoài mua ít đồ nhé?"

"Hả?!"

"Bao cao su cũng cần mà."

Nói xong Từ thiếu thật sự cầm lấy quần áo, Dư Cảnh Thiên sốt ruột theo, không biết lấy đâu ra sức lực, đem bạn trai ấn trở lại giường.

Cậu đang cưỡi trên eo anh, tư thế này thực sự không khả quan cho lắm, bộ phận sinh dục đã cương cứng hoàn toàn của Từ Tân Trì cọ vào kẽ mông, cậu không nhịn được mà đẩy eo lên, hạ thân rực lửa liền áp trực tiếp lên hậu huyệt nhỏ.

Dư Cảnh Thiên đỏ bừng cả mặt, lo lắng dùng sức ấn tay lên xương sườn người kia, làm cho cậu vừa đau vừa ngứa.

"Anh ...! Đừng làm em ... sốt ruột nữa..."

Từ Tân Trì bóp một nửa lọ kem tay lên tay mình, dùng ngón tay chậm rãi xoa lên nếp gấp của hoa huyệt. Khi kem tan chảy thành nước và bắt đầu chảy xuống da, anh cuối cùng cũng cho một ngón tay vào đó.

Dư Cảnh Thiên cắn góc chăn thở hổn hển không ngừng khi bị ngoại vật xâm nhập. Từ Tân Trì lại bóp thêm ít kem, từng chút một mở ra bức tường nóng bỏng ở bên trong. Mùi dâu tây nồng nặc lan ra, cậu cảm giác được trên bụng dưới và bên trong đùi dính nhớp nháp, bối rối ngẩng đầu nhìn bạn trai đang tham dò hậu huyệt, nhận ra anh đang đổ mồ hôi đầy đầu.

Cậu nhìn Từ Tân Trì cắn răng áp chế dục vọng, vẫn cẩn thận giúp cậu khuếch chướng đằng sau, suýt chút nữa bật khóc.

"Tân Ci ... Không sao chứ?"

"Chỉ mới hai ngón" Anh lau mồ hôi, "Có khó chịu không? Xin lỗi em, chịu đựng một chút sẽ qua thôi."

Dư Cảnh Thiên muốn nói với anh rằng cậu không khó chịu, cậu có thể chịu được đau đớn, nhưng khi nhìn thấy sự kiên nhẫn của Từ Tân Trì, mồ hôi không ngừng chảy xuống chiếc cằm xinh đẹp kia, trong lòng giống như bọt biển chứa đầy nước mềm.

Dư Cảnh Thiên hai mắt đã rưng rưng, ​​cuối cùng rơi xuống giọt lệ.

Từ Tân Trì bối rối muốn lau nước mắt liền bị Dư Cảnh Thiên lắc đầu, gạt bỏ chăn bông đang ôm, duỗi thẳng cánh tay ôm lấy người mình yêu.

Sao cậu có thể không thích anh được chứ?

Dư Cảnh Thiên cảm thấy rằng cậu đã yêu Từ Tân Trì vô số lần chỉ trong vài khoảnh khắc . Một Từ Tân Trì đẹp trai, chu đáo và chỉ yêu mình cậu.

Cậu ôm mặt đối phương, đặt lên một nụ hôn sâu, hai chân mở rộng ra một cách vô thức. Sau khi ngâm mình trong lượng lớn chất lỏng, đầu ngón tay Từ Tân Trì bắt đầu nhăn lại. Khi ba ngón tay có thể ra vào huyệt đạo một cách nhuần nhuyễn, cậu nghe thấy anh cẩn thận hỏi: "Không sao chứ? Nini?"

Khi cây gậy nóng hừng hực của Từ Tân Trì từ từ tiến vào, cậu cảm nhận được côn thịt nóng ẩm của mình không ngừng xông lên quấn lấy trụ của anh, ngẩng đầu thở dốc một cách sảng khoái. Anh không thể dừng lại, bắt đầu ra vào đưa bản thân vào sâu hơn trong cơ thể cậu. Dư Cảnh Thiên vẫn đang nức nở, không biết là thoải mái hay khó chịu, Từ Tân Trì nghĩ rằng mình làm đau người kia, bối rối không biết nên tiếp tục hay dừng lại. Chỉ dám động nhẹ trong cơ thể cậu một chút, chân của Dư Cảnh Thiên bắt đầu quấn lấy vòng eo của an, tiếng thút thít dần trở nên ngọt ngào hơn cầu xin anh di chuyển, Từ Tân Trì cuối cùng cũng thúc lại từng cú.

Dù sao Từ Tân Trì cũng không biết kiềm chế cường độ của mình, tuy là lần đầu tiên của cả hai, mặc kệ anh đẩy nơi nào Dư Cảnh Thiên đều nhỏ giọng phát ra âm thanh rên rỉ. Từ Tân Trì không hiểu nên chỉ có thể ngốc nghếch hỏi cậu.

"Nini, ở đây có thoải mái không?"

"Ở đây thì sao? Vừa rồi ở đây có thoải mái không?"

Dư Cảnh Thiên bị câu hỏi này làm cho khó chịu, tùy tiện cầm lấy thứ gì đó ném về phía anh, thanh âm không hề có lực sát thương mà mắng.

"Cái tên ngốc này! Đừng ... cái gì cũng hỏi em..."

Bị chọc cho tức, Dư Cảnh Thiên không khỏi hét lên một tiếng, Từ Tân Trì vội vàng cúi xuống bịt miệng cậu an ủi. Nhưng đã quá muộn, khi có tiếng gõ cửa, cả hai đều sửng sốt. Từ Tân Trì vô thức bảo vệ Dư Cảnh Thiên trong vòng tay của mình, trong khi người trong lòng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi anh đã khoá cửa chưa.

"Dư Cảnh Thiên, cậu không sao chứ?" Bạn học ở ngoài gõ cửa hỏi.

"Không sao," Dư Cảnh Thiên hắng giọng, khiến giọng nói trở nên bình thường hơn một chút, "Tôi vừa tìm thấy gián trong ký túc xá."

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần rời đi, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cái tên đè ở trên cậu lại cười đến cả người run rẩy. Cậu tức giận đánh bờ vai trần của anh, trừng mắt kêu anh đừng có mà láo nháo.

"Không sao đâu, dù sao anh cũng chỉ là một tiểu cười thôi mà, không phải tiểu cường luôn quậy phá à? "

Dư Cảnh Thiên đưa tay lên và định đánh lần nữa, lại bị anh bắt được vừa vặn để ở dưới eo. Tất nhiên, Từ Tân Trì vất vả lắm mới tìm được điểm yếu của người yêu nên không thể bỏ qua được, anh tìm thấy phần nhô lên trong hang động chật hẹp, bắt đầu đâm nó một cách quyết liệt. Dư Cảnh Thiên khóc nói không nên lời, phía trước run rẩy phun ra nhiều dịch hơn.

"Hức ... Tân Ci, thực sự ... không được ..."

Thanh âm muốn ức chế lại không tài nào kiểm soát, cậu dùng hết sức lực, rút bàn tay đang đang bị giam cầm ra, cố gắng che đi tiếng rên rỉ của mình. Nhưng Từ Tân Trì đột nhiên xoay người, đâm vào nơi sâu nhất của Dư Cảnh Thiên, lật người nằm bên cạnh cậu, lồng ngực rộng lớn áp vào tấm lưng đầy mồ hôi của đối phương, cậu hoảng hốt muốn thét lên một tiếng thì hai ngón tay của anh đã xâm chiếm lấy khoang miệng.

Từ Tân Trì nhấc một chân của Dư Cảnh Thiên lên, đem cậu thúc từ phía sau. Tấm ván giường mỏng manh không thể chịu được những chuyển động dữ dội như vậy,  lắc lư phát ra tiếng kẽo kẹt. Đầu lưỡi của Dư Cảnh Thiên bị kẹp chặt giữa hai ngón tay, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, nước miếng chậm rãi chảy ướt mảng gối.

Từ trên xuống dưới đều bị Từ Tân Trì náo đến hỗn loạn, lúc này hạ thân giương cao vốn không hề được chăm sóc bị đẩy lên hạ xuống cùng với động tác ở đằng sau. Dư Cảnh Thiên cuối cùng không thể chịu được sự kích thích từ nhiều hướng như thế, vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng lại bị người nọ đỉnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Bộ não của cậu đột nhiên trở nên trống rỗng, cắn lên đầu ngón tay của Từ Tân Trì run rẩy bắn ra ngoài.

Nhiệt độ vách trong của người yêu nóng đến kinh ngạc, hành lang không ngừng co giật khiến Từ Tân Trì thở dốc, mắng một tiếng không ổn, đem cậu bé của mình rút ra, bắn một đợt nóng hổi lên mông đối phương.

Anh duỗi tay lấy vài tờ giấy trên giường, trước tiên lau cho Dư Cảnh Thiên và bản thân một chút, sau đó xoay người xuống giường, đổ một ít nước nóng làm ướt khăn. Trong suốt quá trình này, Dư Cảnh Thiên luôn quay lưng về phía anh, lặng lẽ vùi mình trong chăn mà khóc, thỉnh thoảng khẽ run rẩy. Từ Tân Trì thở dài, cuối cùng đem người trong chăn đặt ở trên đùi, kiên nhẫn lau chùi cho động vật nhỏ đang xấu hổ.

"Em vừa làm gì thế?"

Giọng sau khi trải qua dục vọng trở nên trầm khàn, Dư Cảnh Thiên quay đầu đi không thèm để ý tới anh.

"Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"

Cún nhỏ vẫn không chịu để ý tới anh, Từ Tân Trì im lặng lau miệng cho người ta, sau đó mặc quần áo sạch vào, làm như đang bảo hộ một đồ dễ vỡ.

"Thực xin lỗi, rõ ràng là em mới khỏi bệnh, anh còn làm ra việc không đúng mực."

Dư Cảnh Thiên nhìn Từ Tân Trì làm xong mọi việc đang ngồi bên cạnh giường của mình. Khóe mắt cún bự rũ xuống, ngón tay xinh đẹp bất an đan vào nhau, vẻ mặt tràn đầy tự trách, cảm giây tiếp theo thoii sẽ tự mở cuộc họp tự kiểm điểm chính bản thân mình.

Dư Cảnh Thiên túm chăn, ngắt lời người nọ:

"Lần sau ... nhớ chú ý là được."

_________________________

tưởng gà bông không có H là sai lầm ngu ngốc của tôi 🚬🥶

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top