Chap 33: Bảo bối, em khát quá, muốn uống trà sữa ~
Sau khi đến khu vui chơi, Tiểu Hằng chạy tung tăng như điên.
Phương Đình sợ cậu sẽ ngã, một bên kêu cậu chậm một chút, một bên đỡ bên dưới.
Chu Phạn Phạn cuối cùng cùng Quan Nguyên Bạch buông lỏng tay, vừa rồi lòng bàn tay của cô lại đổ mồ hôi, cô dùng khăn giấy lau qua, sau khi lau xong hỏi Quan Nguyên Bạch có muốn hay không.
Quan Nguyên Bạch đút hai tay vào túi quần, lắc đầu.
Chỉ đến lúc này, họ mới bình tĩnh lại sau khoảng thời gian nắm tay đáng sợ.
Chu Phạn Phạn ném khăn giấy, đứng cạnh rào chắn ở quả cầu hải dương, nhìn cách đó không xa Tiểu Hắng đang leo lên lên xuống và Phương Đình đang đi phía sau cậu.
"Em muốn vào chơi sao." Đột nhiên, Quan Nguyên Bạch hỏi.
Chu Phạn Phạn sửng sốt, thu hồi tầm mắt cười nói: "Chơi cái gì? Tại sao em lại muốn vào chơi, em lại không phải trẻ con."
Quan Nguyên Bạch nghiêng mắt nhìn cô, nói: "Anh thấy em nhìn đến thực mê mẩn, giống như rất khát khao."
Chu Phạn Phạn rên rỉ, hơi mất hứng thú: "Nào có...... Em là sợ Tiểu Hằng sẽ ngã,nên nhìn chằm chằm vào thằng bé."
"Mẹ em đang nhìn, hơn nữa, chúng ta ở nơi này an toàn bảo đảm, sẽ không có nguy hiểm, yên tâm đi."
"Ừm......"
Chu Phạn Phạn không nói nữa, chống cầm nhìn bọn trẻ cách đó không xa.
Quan Nguyên Bạch lại nhìn cô một cái, vẫn luôn cảm thấy, cô thoạt nhìn có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể nơi nào kỳ lạ lại không thể nói, chỉ cảm thấy cô không quá vui vẻ.
Hay nói đúng hơn, có chút cô đơn.
Một lát sau sau, Tiểu Hằng chơi mệt, chạy tới kéo Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch cùng nhau đến khu Lego để chơi Lego.
Chu Phạn Phạn mỉm cười nắm tay Tiểu Hằng, Quan Nguyên Bạch phát hiện, sự cô đơn vừa rồi của cô đã biến mất, nhưng cũng có thể, anh đã nhìn lầm.
Buổi tối, Chu Phạn Phạn không có về nhà, mà ở lại khách sạn Nam Tước cùng Phương Đình và Tiểu Hằng.
Bà nội cô biết mỗi lần Phương Đình trở về cô đều ở cùng Phương Đình, cho nên cũng không có kêu cô về nhà. Sau khi tắm xong lúc 10h, Chu Phạn Phạn ngủ bên cạnh Phương Đình, Tiểu Hằng muốn ngủ với chị gái nhưng thể chen giữa hai người, vì vậy cậu nằm bên cạnh Chu Phạn Phạn.
"Chị ơi, chị kể chuyện cho em đi?"
Chu Phạn Phạn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Em muốn kể chuyện gì."
"Chuyện gì cũng được ạ! Nếu không, chị kể em nghe chuyện tình cảm giữa chị và anh kia đi ạ!"
Chu Phạn Phạn cười: "Tiểu quỷ! Mới vài tuổi, đã muốn nghe chuyện tình yêu!"
"Em muốn nghe, mẹ cũng rất muốn nghe! Đúng không mẹ?!"
Phương Đình nói: "Ừm...... rất muốn."
Chu Phạn Phạn quay đầu nhìn Phương Đình: "Con cùng Quan tiên sinh...... Còn không phải là xem mắt mà quen sao, cái này mẹ cũng biết mà."
"Vậy các con ở bên nhau như thế nào?"
Chu Phạn Phạn ánh mắt có chút trốn tránh: "Ừm...... Cảm giác có thể ở bên nhau liền ở bên nhau thôi. Bà nội cũng rất thích anh ấy."
"Vậy còn con, cũng rất thích người ta sao."
Chu Phạn Phạn dừng một chút, lập tức nói: "Con, đương nhiên rồi!"
Phương Đình nhìn cô một lúc, duỗi tay vuốt tóc cô, "Phạn Phạn, khi nói đến việc yêu đương và kết hôn, con phải thật sự yêu và thích mới có thể, không thể bởi vì người trong nhà thúc giục, hoặc là chính mình cảm thấy không sai biệt lắm liền nói đến."
"Nhưng cho dù là bởi vì chân ái ở bên nhau, cuối cùng cũng sẽ không yêu, cũng sẽ lựa chọn tách ra." Chu Phạn Phạn không cần nghĩ ngợi liền nói.
Phương Đình sửng sờ, nói: "Không phải tất cả mọi người đều sẽ như vậy."
"Vậy mẹ cùng ba chính là như vậy."
Chu Phạn Phạn nói điều này gần như theo phản xạ, nhưng nói ra lại hối hận, dù sao Tiểu Hằng vẫn còn ở đây.
"Xin lỗi......"
Phương Đình thở dài: "Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải ở bên nhau vì tình yêu. Tuy mẹ và ba con tách ra, nhưng ít ra là từng yêu, mẹ chưa từng hối hận khi ở bên ba con, bởi vì khoảng thời gian đó mẹ cũng rất hạnh phúc, hơn nữa, chúng ta còn có con."
Chu Phạn Phạn rầu rĩ ừ một tiếng, không nói chuyện.
Phương Đình ôm cô vào lòng: "Điều mẹ muốn nói là, không cần bởi vì sợ tách ra cho nên không yêu, yêu một người, thực sự là điều rất tốt đẹp . Hiện tại con cùng Nguyên Bạch ở bên nhau, phải thật hạnh phúc."
"Đã biết ạ......"
Phương Đình nói: "Nhưng Nguyên Bạch người này, mẹ khá yên tâm. Có thể nhìn ra được ,thằng bé thực sự thích con."
Chu Phạn Phạn không có tâm tư tại đây, lẩm bẩm: "Mẹ làm sao thấy được."
Phương Đình cười khẽ thanh, nói: "Hôm nay trong lúc ăn cơm, còn có lúc đi chơi, ánh mắt thằng bé vẫn luôn ở trên người của con, mẹ cũng thật sự nhìn ra được."
Chu Phạn Phạn không có phát hiện, càng không cảm thấy Phương Đình nói chính là thật sự.
Chỉ là nghĩ, Phương Đình phỏng chừng là nhìn lầm, hoặc là chỉ muốn an ủi cô mà thôi.
Bọn họ ở bên nhau là giả, làm sao anh có thể thích cô.
——
Phương Đình về nước còn có một chút việc tư muốn xử lý, ngày hôm sau, bà ấy đã đi làm việc , Chu Phạn Phạn đem Tiểu Hằng tiếp nhận lại đây.
Bởi vì cô vẫn còn bài tập phải làm, nên đã trở về trường học.
Tiểu Hằng lúc này khá ngoan ngoãn, cô đi thư viện để tra tư liệu, cậu liền đi theo ngồi ở bên cạnh cô, cầm cuốn sách vẽ và đọc.
Sau khi Chu Phạn Phạn viết tiểu luận ngắn, Tiểu Hằng thò qua ,lôi kéo quần áo cô.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Hằng nhỏ giọng nói: "Em khát nước, em muốn gì đó thực ngon."
Chu Phạn Phạn nhìn thời gian: "Đợi lát nữa, chị gọi đồ mang đến cho em."
Tiểu Hằng nói: "Vậy đưa điện thoại cho em, em tự xem nên uống cái gì."
Chu Phạn Phạn đang bận với công việc trước mắt, vì vậy mở phần mềm giao hàng trên điện thoại, trực tiếp đưa cho cậu: "Em nhìn xem muốn uống cái gì, chọn xong chị sẽ đặt."
"Vâng"
Chu Phạn Phạn quản chính mình, cũng không ý thức được Tiểu Hằng cầm điện thoại thật lâu.
Khi cậu trả lại điện thoại cho cô, cô mới hỏi cậu chọn gì, Tiểu Hằng lắc đầu nói rằng không có gì trong đó muốn uống.
"Vậy em uống nước trước đi, đợi chị một lát được không? Chị làm xong sẽ dẫn em ra ngoài mua chút gì ngon uống."
Tiểu Hằng gật gật đầu: "Chị yên tâm, chị cứ làm bài tập đi ."
Chu Phạn Phạn sờ đầu cậu: "Ngoan."
Tiểu Hằng lại nhìn vào cuốn sách vẽ của mình, Chu Phạn Phạn không chú ý đến cậu nữa, chuyên vào máy tính của mình mà không chuyển mắt.
Mãi cho đến sau đó không lâu, bên cạnh bàn đặt xuống hai ly trà sữa.
Chu Phạn Phạn kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy không biết từ lúc nào bên cạnh đã có một người.
Anh mặc một chiếc áo khoác len màu cà phê đậm với quần đen, một đôi chân dài ngút trời, đứng trong thư viện an tĩnh , cô cảm thấy anh hiện diện một cách lạ thường.
Chu Phạn Phạn hơi mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc khi nhìn thấy Quan Nguyên Bạch xuất hiện ở đây.
Anh cũng không định giải thích gì, kéo chiếc ghế bên cạnh, tùy ý mà ngồi xuống.
Tiểu Hằng thấy anh đến, vui vẻ mà lấy một ly trà sữa, thuận tiện cho Quan Nguyên Bạch một ánh mắt tán dương. Lúc này, Chu Phạn Phạn mới hoàn toàn hiểu ra, cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên thấy Tiểu Hằng đã gửi cho Quan Nguyên Bạch một tin nhắn trên Wechat của cô.
Hơn nữa nội dung tin nhắn còn...... Làm người hít thở không thông!!!
【 Bảo bối, em khát quá, muốn uống trà sữa ~】
Bảo bối???
Chu Phạn Phạn cảm thấy choáng váng, phỏng chừng Quan Nguyên Bạch khi nhận được tin nhắn này cũng choáng váng, vì vậy đã gửi cho cô một dấu chấm hỏi.
Sau đó, Tiểu Hằng trực tiếp gửi cho anh quán trà sữa mà cậu muốn uống: 【 Bảo bối, mua rồi gửi đến thư viện trường em nha, em cùng Tiểu Hằng ở phòng đọc lầu 3, bàn 2 chờ anh nga ~】
Chu Phạn Phạn run run trước hai chữ " bảo bối ", thư viện không tiện nói chuyện vì vậy cô trực tiếp gửi tin nhắn cho Quan Nguyên Bạch.
【 là Tiểu Hằng gửi tin nhắn 】
Quan Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh , trả lời cô: 【 Anh biết 】
Chu Phạn Phạn: 【 Vậy anh còn đưa trà sữa lại đây. 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Vừa lúc không có việc gì 】
Qua vài giây Quan Nguyên Bạch lại bồi thêm một câu: 【 Hơn nữa là em trai em yêu cầu, anh không tới mới là lạ 】
Chu Phạn Phạn có điểm xin lỗi: 【 Hôm nay mẹ em không ở đây, thằng bé là trẻ em, kỳ thật có thể không cần để ý tới thằng bé 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Không có việc gì 】
Chu Phạn Phạn liếc nhìn trà sữa, vẫn là nói: 【 Cảm ơn! 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Thôi, lo làm bài tập đi 】
Chu Phạn Phạn: 【 Vậy còn anh? 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Tùy tiện ngồi chút. 】
Chu Phạn Phạn: 【 Được, chờ em một chút! 】
Chu Phạn Phạn vốn dĩ chậm rì rì, dự tính chính mình phải mất một giờ mới có thể đem nhiệm vụ hôm nay làm xong, nhưng nghĩ rằng Quan Nguyên Bạch ở bên cạnh, cô vô thức trở nên nghiêm túc, tăng tốc.
Nhưng Quan Nguyên Bạch lại nhàn nhã, đứng dậy lấy quyển sách trở về, tại chỗ đọc.
Tiểu Hằng rất vừa lòng biểu hiện của Quan Nguyên Bạch, cậu cảm thấy bạn trai nên như vậy, gọi sẽ đến!
Cậu đung đưa đôi chân nhỏ vừa uống trà sữa vừa đọc sách, đang đọc thì chợt thấy có một nữ sinh đến gần.
Cô gái không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gõ nhẹ lên chiếc bàn trước mặt Quan Nguyên Bạch, sau khi thu hút sự chú ý của anh, cô ấy liền đặt một tờ giấy lên bàn rồi vội vàng chạy đi.
Tiểu Hằng quay đầu lại nhìn, phát hiện cô gái ngồi cách bọn họ không xa, bên cửa sổ, vị trí đó vừa vặn đối diện với Quan Nguyên.
"Viết gì vậy ạ." Tiểu Hằng cảnh giác rất cao, lập tức trượt đến bên Quan Nguyên Bạch .
Quan Nguyên Bạch cầm lấy tờ giấy lên, cũng không có ý định che giấu , tùy ý để Tiểu Hằng lấy.
【 Anh trai, vừa rồi chú ý tới anh, cảm thấy anh đọc sách rất nghiêm túc nha, có thể thêm cái WeChat không? Thêm cái này nếu có thể: 4】
Tiểu Hằng nhỏ giọng mà đọc nó, Chu Phạn Phạn cũng nhìn sang.
Tiểu Hằng lập tức cáo trạng: "Chị, anh trai bị người khác tiếp cận, anh ấy muốn thêm WeChat người khác."
Chu Phạn Phạn: "......"
Quan Nguyên Bạch đem tờ giấy trong tay Tiểu Hằng cướp về: "Còn nhỏ biết rất nhiều nhỉ."
Chu Phạn Phạn ho nhẹ: "Thằng bé học tiếng Trung rất tốt."
Quan Nguyên Bạch nhìn về phía cô, nói: "Nhưng anh chưa nói muốn thêm WeChat."
Có ý định muốn giải thích.
Chu Phạn Phạn hơi giật mình, trong ánh mắt nghiêm túc của Quan Nguyên Bạch , đột nhiên cảm thấy có điểm quái quái.
"À...... Vâng."
Tiểu Hằng khẽ hừ một tiếng: "Không có thì tốt, vậy em phải nói chị đưa tờ giấy một tiếng!"
Chu Phạn Phạn vội vàng đi ngăn trở: "Này ——"
Nhưng Tiểu Hằng chạy cực nhanh, lập tức liền chạy chậm tới bàn nữ sinh kia, cậu nghiêng người cũng không biết nói gì, nữ sinh kia kinh ngạc mà nhìn hướng bọn họ, sau đó lộ vẻ cực kỳ hâm mộ cùng xin lỗi.
Một lúc sau, Tiểu Hằng chạy lại, còn mang về một tờ giấy.
Nó là do nữ sinh kia viết: Chúc 99*~
Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ khi nhìn tờ giấy, kéo Tiểu Hằng đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đừng chạy lung tung...... Em cùng người ta nói cái gì vậy."
Tiểu Hằng hì hì cười: "Em nói, em là con của hai người, cha mẹ em kết hôn từ sớm, thật sự xin lỗi."
Chu Phạn Phạn: "............"
Lần này,Quan Nguyên Bạch cũng ngẩn người.
Tiểu Hằng cau mày nói: "Mẹ, mau làm bài đi, làm xong để ba dẫn chúng ta đi ăn cơm."
Chu Phạn Phạn lỗ tai lập tức đỏ bừng, giống như sắp chảy máu: "Em, em là một con lai, vừa thấy là biết không phải chị cùng anh ấy sinh ra."
Tiểu Hằng đương nhiên nói: "Này có cái gì, em nói ba em là người có dòng lai từ bốn nước, lớn lên càng giống người Trung Quốc mà thôi."
Quan Nguyên Bạch ngũ quan thâm thúy, cao ráo và đẹp trai, Tiểu Hằng nói hươu nói vượn thật là có người tin.
Chu Phạn Phạn lúc này càng xấu hổ hơn, liếc nhìn Quan Nguyên Bạch, "Thằng bé nói bậy, anh đừng để ý ......"
Quan Nguyên Bạch tựa hồ không có gì để ý, đem Tiểu Hằng kéo đến trên ghế ngồi xuống, nói: "Được rồi, ngoan ngoãn ngồi đi."
Tiểu Hằng khoe khoang nói: "Vậy vừa rồi em từ chối như vậy có được không?"
Quan Nguyên Bạch hơi nhướng lông mày ,dưới ánh mắt áy náy của Chu Phạn Phạn cười khẽ: "Anh cảm thấy, cũng không tệ lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top