Chap 20: Thêm Wechat


Hai người ở siêu thị đi dạo gần một giờ, mới đem đồ vật đều mua về.

Khi đến quầy thu ngân, Quan Nguyên Bạch đột nhiên dừng lại.

Chu Phạn Phạn: "Làm sao vậy, còn có cái gì anh muốn ăn sao?"

Quan Nguyên Bạch liếc chân cô một cái, nói: "Chờ tôi một chút."

Chu Phạn Phạn không rõ nguyên do, vì vậy đứng tại chỗ chờ anh.

Qua hai phút, Quan Nguyên Bạch đã trở lại, trong tay còn cầm thêm một đôi dép lê.

Hồng nhạt, lông xù xù, bên trên còn có hai cái tai.

Chu Phạn Phạn thích nhất màu hồng phấn, đôi mắt hơi hơi sáng ngời: "Thật đáng yêu, cho tôi à?"

Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: "Trong nhà không có đôi dép thích hợp nào với cô, cô dùng cái này đi."

Chu Phạn Phạn không nghĩ tới anh còn nhớ rõ việc này, nói: "Được, cảm ơn."

Cô nhận lấy, cười sờ sờ hai vành tai nhỏ.

Quan Nguyên Bạch trong mắt lộ ra ý cười, quả nhiên trẻ nhỏ mới có thể thích loại dép lê trẻ con này.

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ là sợ cô thường xuyên mang dép to quá, ở nhà tôi sẽ ngã."

Chu Phạn Phạn: "Ừ!"

Sau khi về đến nhà, Chu Phạn Phạn đi đôi dép lê mới, vào phòng bếp.

Cô lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn cho tối nay ra, lại đem đồ dự phòng bỏ vào ngăn đá.

Trước đây khi cô vào bếp, cô thích nấu ăn, cho nên nấu ăn đều rất cầu kỳ, dẫn tới thời gian cũng sẽ lâu. Thói quen nhất thời không thể thay đổi, lần này cũng như vậy.

Mặt khác, sau khi Quan Nguyên Bạch ở trong phòng khách đọc sách, di động có cuộc gọi video, anh đến thư phòng để họp.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh vốn cho rằng Chu Phạn Phạn có thể đã đợi anh một lúc, nhưng không ngờ khi anh bước đến phòng ăn, trên bàn vẫn trống không.

"Cô đang làm cái gì vậy."

Chu Phạn Phạn nghe thấy giọng nói từ phía sau, đậy nắp nồi, quay đầu lại.

Quan Nguyên Bạch đang đứng trong bóng tối ở cửa phòng bếp, bởi vì không đến công ty nên tóc cũng không đặc biệt chải chuốt, tùy ý mà xõa xuống, thiếu đi một chút khí chất chỉnh tề và uy quyền của nhà lãnh đạo và thêm một chút trẻ trung và đầy nắng.

Chu Phạn Phạn tầm mắt không tự chủ được mà ở trên mặt anh ngừng một hồi, nói: "Tôi hầm thịt kho tàu, cần một chút thời gian."

"Còn bao lâu nữa?"

"Anh rất đói bụng sao?" Khi cô hỏi câu này, vẻ mặt có chút lo lắng, đôi mắt hơi hơi trợn to, ngây thơ lại linh động, có chút buồn cười.

Quan Nguyên Bạch nhịn không được khóe miệng nhẹ nhếch lên: "Còn được, tôi chưa đói lắm."

"Tôi ngày thường nấu ăn có chút chậm, ở nhà cũng vậy. Nhưng cũng gần xong rồi, Quan tiên sinh, anh có thể chờ thêm mười phút nữa."

Quan Nguyên Bạch ý cười thu liễm thật sự mau, ừ một tiếng.

Không quá một hồi, Chu Phạn Phạn mang ra 3 món ăn và 1 món canh.

Tỏi nhuyễn fans tôm, bắp cải ngâm dấm, thịt kho tàu, canh ngó sen đều là những món ăn bình dân nhưng đều được chế biến rất công phu.

Sau khi Quan Nguyên Bạch ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu, vừa định ăn thì thấy người trước mặt đang dùng ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm anh.

Quan Nguyên Bạch nói: "Cô không ăn sao?"

Chu Phạn Phạn ngẩn người: "Tôi tại đây ăn?"

Quan Nguyên Bạch đem miếng thịt ăn vào, nói: "Cô mời tôi ăn cơm...... Chính mình không ăn sao?"

Sau ngày dài kiệt sức, Chu Phạn Phạn thực sự rất đói.

Nghe được anh nói như vậy cảm thấy cũng có lý, hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy một mình anh cũng không thể ăn hết. Vì vậy,cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, múc đầy một chén cơm và đi ra. Hiện tại ở trước mặt Quan Nguyên Bạch không cần phải giả bộ, cô cũng không dè dặt nữa, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm.

Nhưng sau khi cắn được vài miếng, cô vẫn không quên hỏi: "Anh cảm thấy thế nào, có ngon không?"

Quan Nguyên Bạch vẫn luôn biết đồ ăn cô làm rất ngon, cho nên lần này cũng hoàn toàn không làm bộ làm tịch, nói thẳng: "Không tồi."

Chu Phạn Phạn đuôi lông mày nhiễm vui mừng, không bởi vì cái gì khác, mà đơn giản là vì thức ăn mình làm được người khác khen ngon, vui vẻ mà thôi.

"Vậy anh ăn nhiều một chút, người bận rộn như anh ăn cơm thất thường. Không ăn cơm hợp lý sẽ bị bệnh dạ dày, đừng tưởng mình còn trẻ mà muốn làm gì thì làm."

Quan Nguyên Bạch hơi khựng lại, lại ngước mắt nhìn cô.

Cô gái nhỏ có khuôn mặt trẻ thơ, nói như ông cụ non.

Nhìn ra vẻ mặt chân thành, nhưng có vết xe đổ, anh không biết cô nói lời này có phải thật sự chân thành không.

Nhưng trên thực tế ,Chu Phạn Phạn nói những lời này chính là phát ra từ trái tim.

Mặc dù hiện tại cô có chút sợ hãi Quan Nguyên Bạch, nhưng dù thế nào, anh cũng là anh trai Ý Ý nhà cô, hơn nữa đường nét trên khuôn mắt, cô vẫn cảm thấy hai người họ giống nhau.

Cho nên khi đối mặt với Quan Nguyên Bạch, cô khó tránh khỏi mềm lòng, luôn kiên nhẫn hơn người khác một chút.

——

Sau khi ăn cơm xong, Chu Phạn Phạn về nhà.

Trong nhà cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm, bà nội hỏi cô ăn cơm chưa, cô nói ăn qua rồi, lại bị truy vấn ở nơi nào ăn.

Chu Phạn Phạn không dám nói mình ăn ở nhà Quan Nguyên Bạch, hơn nữa còn là do cô nấu, bởi vì bà nội nhất định sẽ hiểu lầm và sẽ cho rằng mối quan hệ giữa cô cùng Quan Nguyên Bạch đã đến mức "Gắn bó keo sơn" rồi.

Cho nên qua loa nói mình cùng Từ Hiểu Thiên cùng nhau ăn. Sau khi ăn xong, liền chạy nhanh trở về phòng.

Đến tận bây giờ, trên mạng chuyện giữa cô cùng Quan Nguyên Bạch mới lắng xuống, trừ việc mở Weibo ở hậu trường ra còn có một dân mạng đuổi theo hỏi cô cùng Quan Nguyên Bạch rốt cuộc có quan hệ gì, cũng không có chuyện gì khác.

Chu Phạn Phạn không bận tâm mấy vấn đề này, đăng video của Quan Tri Ý mà cô mấy ngày nay chỉnh sửa và nằm xuống ngủ.

Trong vài ngày tới, Chu Phạn Phạn trong trường học không có việc gì đều sẽ đi đến nhà Quan Nguyên Bạch.

Hầu như Quan Nguyên Bạch đều đúng giờ trở về, có một lần mở họp không trở về , nàng chỉ cần chuẩn bị đồ ăn rồi cất đi, cuối cùng cô cũng không quan tâm Quan Nguyên Bạch có ăn hay không.

Coi như đó là nhiệm vụ của cô, coi đó là nghiên cứu riêng về công thức nấu ăn mới.

Dù sao, làm một bữa tính là một bữa, làm một bữa thiếu một bữa!

Hôm nay, thứ tư.

Chu Phạn Phạn buổi chiều không có tiết học, ở trong nhà đợi bốn giờ, lấy cớ tìm bạn bè chơi, tới nhà Quan Nguyên Bạch.

Đến đây mấy ngày, cô đã ngựa quen đường cũ, nên tự cửa đi vào, trước tiên nhìn tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, liền ngồi ở trên sô pha gọi đồ ăn mang về từ siêu thị cô đã đi lần trước.

Hai ngày trước, cô mới biết siêu thị có app giao hàng riêng, nhưng chỉ giao cho người ở đây.

Sau khi đặt hàng, Chu Phạn Phạn đã gửi tin nhắn cho Quan Nguyên Bạch, hỏi anh khi nào sẽ trở về.

Quan Nguyên Bạch không trả lời, nhưng trợ lý Hà Chí đã gọi cho cô, nói rằng anh đang họp, sẽ về lúc 6 giờ.

Chu Phạn Phạn suy nghĩ thời gian còn sớm, liền mở TV xem chương trình tạp kỹ một lúc, sau khi thấy đã 5 giờ, mới đứng dậy chuẩn bị đi làm cơm chiều, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

"Sao anh ta trở về sớm thế." Chu Phạn Phạn lầm bầm, quay người đi mở cửa

"Tại sao anh ——" cửa mở ra, Chu Phạn Phạn lời nói nhất thời nghẹn trong cổ họng, nhìn người trước mặt, đầu óc tức khắc trống rỗng.

"A?" Quan Tri Ý đứng ở cửa cũng ngây ngẩn cả người, cô cùng Thích Trình Diễn bên cạnh nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Chu Phạn Phạn, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng chấn động.

"Phạn Phạn, hôm nay cô ở nhà anh trai tôi sao."

Phạn...... Phạn Phạn?! Chu Phạn Phạn thề rằng cô chưa từng có một lần nào cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy!

Chu Phạn Phạn há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt gật gật đầu.

Sau khi Quan Tri Ý kinh ngạc, cô ấy kinh hỉ, cô ấy nói: "Tôi chỉ là tới đưa cho anh trai một chút đồ mà bà nội đưa cho. Hiện tại...... có tiện đi vào không?"

"Tiện, tiện, tiện! Anh ấy không ở nhà!"

Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn lại nhìn nhau liếc mắt một cái, dựa theo tính tình Quan Nguyên Bạch, anh không ở nhà có thể để cho người khác tiến vào, xem ra...... quan hệ giữa hai người tiến bộ vượt bậc a!

Chu Phạn Phạn hoàn toàn không biết hai người họ suy nghĩ cái gì, lúc này đầu óc cô hoàn toàn rối bời, tuy rằng cô đã từng tưởng tượng khả năng sẽ gặp được Quan Tri Ý, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, hơn nữa đột ngột như vậy!

"Uống, uống nước trái cây không?"

Thích Trình Diễn đi vào phòng bếp mang đồ ăn vào, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người bọn cô, Chu Phạn Phạn cảnh giác hỏi cô ấy.

"Không sao, tôi uống nước thôi"

Quan Tri Ý rót cho mình một ly nước, Chu Phạn Phạn lúc này mới phản ứng lại, nơi này là nhà anh trai người ta, cô ấy so với cô quen thuộc hơn nhiều! Nói chính xác cô mới là người ngoài!

Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ, nhưng sau khi thấy Quan Tri Ý uống nước lại nghĩ tới việc quan trọng.

"Tôi mua chính là nước chanh hãng Liu." Cô nhắc nhở một câu.

Bởi vì hãng Liu là nước chanh Quan Tri Ý thích nhất, biết được là do lúc trước có xem qua chương trình tạp kĩ, người hâm mộ của họ đã phát hiện.

Quan Tri Ý cũng nhanh chóng nhận ra điều này, nhìn về phía Chu Phạn Phạn với ánh mắt chân thành cảm tạ: "Gần đây tôi đang giảm cân, đồ uống không thể uống, cảm ơn a."

"Giảm cân?" Chu Phạn Phạn nhíu mày, "Cô hiện tại đã gầy như vậy còn muốn giảm cân sao, sức khỏe quan trọng hơn."

Quan Tri Ý cười nói: "Tháng sau tôi sẽ vào đoàn, nhân vật tương đối mảnh khảnh, cho nên vẫn là muốn khống chế cân nặng."

Chu Phạn Phạn biết cô ấy tháng sau sẽ vào đoàn, một bộ phim cổ trang, đội ngũ tốt

Nhưng cô vẫn là thực đau lòng cho con gái nhà cô đã gầy yếu như vậy còn muốn nhịn ăn !!!

"Nhưng mà, nước chanh này là cô mua sao." Quan Tri Ý hỏi.

"Ừ, lần trước tôi đã gọi giao hàng đến, nhưng Quan tiên sinh hình như không thích uống...... Ừm, cũng không quan trọng, lần sau cô đến có thể uống." Chu Phạn Phạn nghiêm túc nói.

Lần trước.

Quan Tri Ý bắt được từ ngữ mấu chốt, xem ra quan hệ hai người sớm đã thân thiết, cô cười cười: "Được."

Chu Phạn Phạn cố gắng kìm chế sự phấn khích của mình, vừa định nói thêm điều gì đó, thì Thích Trình Diễn thu dọn từ phòng bếp ra tới, cô liền không nói nữa.

"Anh trai tôi có nói khi nào sẽ trở về không?"

Chu Phạn Phạn nhìn thời gian, đáp: "Vừa rồi nói là 6 giờ."

Quan Tri Ý gật gật đầu, nói: "Không nghĩ tới hai người tiến triển nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng ——"

"Tiến triển gì? Không có không có!" Chu Phạn Phạn ý thức được bị hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, "Chúng tôi không có ở bên nhau, hôm nay tôi tới đây đề làm bữa tối cho anh ấy!"

Quan Tri Ý dừng lại một chút, nụ cười càng thêm ý vị không rõ.

Chu Phạn Phạn nuốt nước bọt, nói: "Cũng chỉ là làm bữa tối mà thôi, Tôi muốn xin lỗi anh ấy bởi vì.....một số chuyện, cho nên đã đồng ý mời anh ấy ăn cơm."

Tuy rằng nói mịt mờ, nhưng Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn lập tức đều hiểu ngay.

Cả hai đều biết về chuyện xảy ra giữa họ trước đây.

Nhưng rất kỳ lạ, dựa theo sự hiểu biết của hai người về Quan Nguyên Bạch, anh ấy không phải người tính toán chi li như vậy, cũng sẽ không dùng phương thức kỳ lạ để bắt người khác xin lỗi.

Quan Tri Ý nghi ngờ nói: "Có phải anh ấy bảo cô nấu 1 bữa cơm cho anh ấy coi như để xin lỗi không?."

Chu Phạn Phạn lắc đầu: "Không phải một bữa."

"?"

"Là một trăm bữa." Chu Phạn Phạn nghiêm túc nói, "Nhưng chỉ còn 95 bữa, bởi vì hôm nay là bữa ăn thứ năm."

"............"

Quan Nguyên Bạch kết thúc cuộc họp lúc 5 giờ, sớm hơn dự kiến, vì thế sau khi từ phòng họp đi ra, anh trực tiếp lái xe trở về nhà.

Trên đường, Nghiêm Thành Hoài cùng Tống Lê gọi điện hỏi anh có muốn ra ngoài ăn cơm không, nhưng anh từ chối, sau một ngày bận rộn, anh chỉ muốn trở về nghỉ ngơi. Hơn nữa, trong nhà có cơm ăn, anh vì cái gì muốn chạy ngoài ăn.

Khi anh mở cửa nhà, trong đầu anh đã đoán trước rằng Chu Phạn Phạn nghe được động tĩnh sẽ từ trong phòng bếp đi ra, dù sao thì mấy ngày nay đều là như thế.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay mở cửa, lại phát hiện ở cửa ra vào còn có hai đôi giày.

"Đã trở về." Thích Trình Diễn uống trà, ngồi ở chỗ kia, cười như không cười.

Bên cạnh hắn là Quan Tri Ý, người đang nhìn anh một cách kỳ quái.

Lại bên cạnh, là Chu Phạn Phạn, cô ngồi ở đơn độc trên sô pha nhỏ, mới vừa rồi thời điểm anh vào cửa cô đang nói chuyện với em gái anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn hết sức căng thẳng.

Mãi cho đến khi Thích Trình Diễn lên tiếng, cô cũng chưa phát hiện anh vào cửa, dường như cô phải mất một lúc mới quay đầu lại.

Vừa thấy là anh, tức khắc giống nhớ tới cái gì, đứng lên: "Không xong, tôi quên nấu cơm rồi."

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy Quan Tri Ý cũng đã lường trước đến kết cục này, cũng hoàn toàn không để ý, nhìn về phía hai người kia nói: "Sao hai người lại ở đây."

Sự không hài lòng bộc lộ ra ngoài.

Thích Trình Diễn khẽ nhướng mày, cười nói: "Cậu giống như không hy vọng nhìn thấy chúng tớ ở chỗ này."

Quan Nguyên Bạch dừng lại cởi cà vạt, sau đó tiếp tục cởi ra, tùy ý đặt sang một bên: "Tớ chỉ vừa hỏi cậu, tại sao, có việc tìm tớ?"

Thích Trình Diễn nói: "Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hôm nay vừa đến nhà bà nội, mang cho cậu một chút đồ ăn, đã để trong tủ lạnh."

"Ừ, cảm ơn."

Quan Tri Ý nói: "Vừa rồi khi bọn em đến đây, cũng không biết Phạn Phạn ở đây, vì vậy cùng cô ấy ngồi trò chuyện một lúc. Nếu anh đã trở về, bọn em sẽ đi về."

Quan Tri Ý đứng dậy.

Chu Phạn Phạn cũng đứng dậy: "Vậy Tri Ý, tạm biệt."

"Được, lần sau gặp." Quan Tri Ý đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, "Phạn Phạn, hay là chúng ta thêm WeChat đi."

"A?"

"Sau này nếu có vấn đề gì cần giải quyết thì có thể hỏi tôi một chút, tôi ở nhà bên cạnh...... Ừm, lúc nào không việc gì tôi sẽ ở đó."

Chu Phạn Phạn bối rối, bởi vì việc này quá mức kích thích, thế cho nên lập tức cũng không biết phản ứng như thế nào.

Mãi cho đến khi Quan Tri Ý lại hỏi một lần nữa có thể thêm WeChat hay không, cô mới sững người, đờ đẫn mà đem điện thoại ra: "Có thể a......"

Quan Tri Ý quét WeChat cô và tạm biệt cô trước khi rời đi cùng Thích Trình Diễn.

Chu Phạn Phạn chậm rãi cúi đầu nhìn di động, còn dừng lại ở giao diện mã QR, cô ấn nút quay lại và thấy rằng có một điểm cộng trong số những người bạn mới.

Quan Nguyên Bạch đuổi Tri Ý cùng Thích Trình Diễn ra khỏi nhà, nhìn hai người muốn nói lại thôi trong ánh mắt vô tình mà đem cửa đóng lại.

Anh xoay người trở về phòng khách, phát hiện Chu Phạn Phạn còn ở nơi đó đứng, đôi mắt vẫn dán chặt vào di động, vẫn không nhúc nhích.

"Ngẩn người làm gì vậy."

Chu Phạn Phạn chậm rãi quay đầu xem hắn: "Cô ấy, cô ấy, cô ấy muốn thêm WeChat tôi."

Quan Nguyên Bạch thở ra một hơi, không muốn đáp lại lời cô, hỏi: "Tối đây cô muốn ăn cái gì?"

Nhưng Chu Phạn Phạn trực tiếp chặn lời anh, nói với vẻ mặt khó có thể tin lại hưng phấn phi thường: "Ý Ý thêm WeChat tôi! Có phù hợp không ? Tôi có thể chứ? Ta có thể thêm sao?!"

Nói xong lại vẻ mặt rối rắm: "Nhưng mà fans và thần tượng nên bảo trì khoảng cách a...... Nhưng thêm một chút tôi cũng không quấy rầy, hẳn là không chuyện gì đâu?! Hơn nữa cô ấy muốn thêm tôi, tôi không thêm thực không lễ phép a!"

Cô nhíu mày một hồi cười ha hả, lầm bầm lầu bầu: "Vẫn là thêm một chút đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu."

Quan Nguyên Bạch mặt vô biểu tình mà nhìn cô kết thúc độc diễn, sau đó nhìn cô thận trọng nói thêm.

Sau đó, trên trang Wechat của cô, rất nhanh đã xuất hiện ảnh đại diện của một chú mèo con, là Quan Tri Ý.

"Đã thêm rồi! Quan tiên sinh, tôi thêm rồi! Thật sự là WeChat Ý Ý, cái avatar này đáng yêu quá!"

Cô hạnh phúc đến mức thậm chí còn kích động mà giữ chặt tay áo anh, như thể rất nóng lòng chia sẻ điều gì đó tuyệt vời với ai đó.

Quan Nguyên Bạch ban đầu còn thờ ơ, thậm chí còn cảm thấy khó tin, nhưng lúc này nhìn thấy cô ngẩng đầu lên tràn đầy ý cười, anh cũng vô thức cười một cái.

"Cô vui như vậy sao." Anh buồn cười mà nhìn cô.

Chu Phạn Phạn gật đầu: "Vâng! Tôi rất vui!"

"Chỉ là thêm WeChat mà thôi."

"Nhưng WeChat là tương đối tư mật, chỉ có thể coi là bạn bè nếu thêm nó!"

Bởi vì công việc yêu cầu, Quan Nguyên Bạch đã thêm quá nhiều người trên WeChat, anh chưa bao giờ nghĩ rằng thêm WeChat được tính là bạn bè.

Anh rũ mắt nhìn tay Chu Phạn Phạn nắm áo anh, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Chu Phạn Phạn, cô có phải chưa từng thêm WeChat tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top