Chap 15: Cô xem tôi là chuyển phát nhanh

Tống lê cùng Nghiêm Thành Hoài ngồi cách đó không xa hai mặt nhìn nhau: "Này không phải cậu ở bên ngoài rạp hát từ chối người ta rồi sao."

Quan Nguyên Bạch: "Rạp hát?"

"Tớ nói cậu nghe, tin tức bát quái này tại sao không đến tai cậu chứ." Tống lê nói, "Việc này mọi người đều đã biết, không biết là nguồn tin từ đâu, dù sao thì ngày đó khi cậu từ chối cô gái nhỏ, có người đi ngang qua, vừa lúc nghe được."

Quan Nguyên Bạch nghĩ tới, ngày đó cùng Chu Phạn Phạn đi xem kịch nói đúng thật đã gặp người quen.

Sau đó, khi anh nói chuyện bên ngoài ,anh cũng không chú ý có người, không nghĩ tới bị người khác nghe thấy.

"Đừng nói, lời đồn đại không dễ nghe. Những người đó nói, Chu gia là gia đình bình dân, nỗ lực nhiều cũng nhất định không bắt được thuyền của cậu......"

"Được bao lâu?"

"A?"

Quan Nguyên Bạch trầm giọng nói: "Tớ nói, loại chuyện nhảm nhí truyền được bao lâu rồi."

Tống lê: "À...... Cũng mới hai ngày nay, hôm qua tớ đã nghe được từ một người bạn nữ, hơn nữa cậu cũng biết, các cô gái trong giới quý tộc rất quan tâm đến những chuyện phiếm của cậu."

Quan Nguyên Bạch đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Nghiêm Thành Hoài ngồi bên cạnh, hỏi Tống lê: "Làm sao vậy?"

Tống lê khoát tay: "Không biết a, đột nhiên liền đi rồi, tớ chỉ kể cho cậu ấy mà thôi."

Khi Quan Nguyên Bạch từ phòng bên trong ra tới, anh gọi cho Chu Phạn Phạn nhưng không ai nghe máy.

Anh cau mày đứng ở tại chỗ, cảm thấy chính mình cuối cùng biết vì sao một tuần nay cô lại biến mất sạch sẽ đến như vậy, cô nhất định là nghe được ở sau lưng mọi người nghị luận, cho nên mới không xuất hiện ở trước mặt anh

Làm cô trở thành trò cười cho đám người này, việc này trách anh.

Quan Nguyên Bạch nghĩ vậy, định gọi lại cho cô, nhưng giữa chừng đột nhiên dừng lại.

Đợi đã, hiện tại anh sẽ nói gì đây? Đúng là anh nói không cho cô theo anh,từ chối cô cũng đúng là ý tứ của anh?

Những người đó bán tán, ít nhất có một nửa là sự thật.

Đây không phải là kết quả anh muốn sao.

Nếu hiện tại anh bởi vì vậy lại vội vã đi giải thích, đi xin lỗi, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Có thể hay không cảm thấy anh vội vã như vậy là dấu hiệu cho thấy anh thích cô không?

Quan Nguyên Bạch ngây ngẩn cả người, một bên áy náy một bên rối rắm, tiến thoái lưỡng nan.

Mặt khác ở bên kia, Chu Phạn Phạn ,người không có nhận cuộc gọi, đang ngồi trong cửa hàng cùng vài người đồng nghiệp, chuẩn bị những bước cuối cùng cho hoạt động tiếp ứng ngày mai.

"Ngày mai ban tổ chức không cho mang bảng đèn, nhưng cũng không thể để cho Tri Ý tới tìm chúng ta."

"Vâng, đồng phục không đủ."

"Vậy chúng ta hãy giấu bảng đèn đi ."

"Quấn quanh eo, cơ bản không có gì, mọi người không cần lo lắng."

"Đúng vậy, bảng đèn siêu lớn thì làm sao bây giờ? Chúng ta ngẫm lại biện pháp."

......

Mọi người hàn huyên rất nhiều, Chu Phạn Phạn đã lâu không gặp nhiều người cùng chí hướng như vậy cũng rất vui vẻ, mãi cho đến khi về nhà lúc nửa đêm, mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Quan Nguyên Bạch.

Vốn dĩ muốn gọi lại, nhưng nhìn thời gian, cũng đã muộn, hơn nữa anh chỉ gọi một lần, hẳn là không phải cái gì quan trọng.

Chu Phạn Phạn nghĩ ngày mai sẽ gọi lại cho anh điều đó sẽ không quấy rầy đến anh.

Nhưng ngày hôm sau đồ vật tiếp ứng bên kia có điểm vấn đề, sáng sớm đã có người gọi điện cho Chu Phạn Phạn, cô vội vã ra khỏi cửa, không cẩn thận liền quên gọi lại cho Quan Nguyên Bạch.

Mà Quan Nguyên Bạch cả đêm không ngủ, sau khi tỉnh lại nghĩ lại, vẫn là cảm thấy dù thế nào, cũng nên đích thân xin lỗi.

Rốt cuộc ,làm mọi người trêu cười cô là do anh.

Ngay khi anh định gọi lại cho Chu Phạn Phạn, di động anh vang lên, là em gái Quan Tri Ý gọi đến.

"Anh à, anh có ở nhà không?"

Quan Nguyên Bạch tối hôm qua trở về ngự cùng công quán, đây là nơi anh sống cùng gia đình trước khi anh chuyển ra ở riêng. Hai ngày này Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn đều ở nơi này, anh liền không có quay về Tinh Hòa Loan.

"Ừ, làm sao vậy."

"Em vừa rồi ra cửa quên mang một món trang sức. Nó ở bên cạnh bàn trang điểm của em. Nó là nhãn hiệu nào đó ,Em phải mang nó trong cuộc gặp mặt này. Hiện tại để trợ lý trở về lấy thì không kịp, anh trực tiếp giúp em đưa lại đây được không."

Quan Nguyên Bạch hôm nay không có chuyện gì quan trọng ,nói: "Được, đợi anh chút."

"Ừ, nhanh lên, bên em sắp bắt đầu rồi."

"Đã biết."

Quan Nguyên Bạch lên lầu lấy hộp trang sức, lái xe đến điểm hẹn.

Khi anh đến, fan meeting còn một lúc nữa mới bắt đầu, trợ lý của Quan Tri Ý đã sớm ở cửa chờ anh, tiếp nhận hộp trang sức hỏi: "Quan tổng, anh có muốn vào trong ngồi không?"

"Không sao, cô cứ làm việc của cô đi, tôi tự đi được."

"Vâng, đây là thẻ vào, như vậy có thể tùy ý ra vào."

Quan Nguyên Bạch: "Ừm."

Hôm nay hiện trường có rất nhiều người, fans của nhiều người khác nhau cũng đã đến nhưng nhiều nhất là fans của Tri Ý.

Hầu hết họ đều mặc đồng phục, trên mặt còn dán hình có chữ "Ý".

Quan Nguyên Bạch đối với buổi gặp mặt này không có gì hứng thú, định rời đi, vừa lúc có cuộc gọi công việc đến, anh liền đi tới bên cửa sổ nhận điện thoại.

"Hôm nay cô ấy mặc váy màu trắng bong bóng! Siêu cấp xinh đẹp! Vừa rồi nhìn thoáng qua! Tôi hoàn toàn ngây người, chảy máu mũi!"

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói, rất to và rõ ràng, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phấn khích trong lời nói.

Quan Nguyên Bạch động tác dừng lại, vô cớ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Anh nhìn thấy bóng lưng của một nhóm nữ lướt qua trước mặt mình, tất cả đều mặc quần áo giống nhau, sau lưng đều có in logo của fan club.

Vừa rồi giọng nói kia là ai phát ra ,đã phân biệt không ra.

Chẳng mấy chốc, nhóm người này đã bước vào lối vào của buổi gặp mặt.

Quan Nguyên Bạch hơi híp mắt, cùng người trong điện thoại giải thích xong, cũng đi vào.

Hội trường bên trong đã chật kín người, anh thậm chí không thể tìm thấy những cô gái mới vừa đi qua trước mặt anh.

Quan Nguyên Bạch đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút thần kinh,

Vừa rồi giọng nói kia có chút giống Chu Phạn Phạn mà thôi, sao có thể là Chu Phạn Phạn.

Chưa kể Chu Phạn Phạn không có khả năng mặc quần áo fans Quan Tri Ý, cầm bảng đèn của Quan Tri Ý tới nơi này, với tính tình của cô, cũng không có khả năng nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Cô từ trước đến nay nói chuyện đều là nhỏ nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ ngoài thực ngoan ngoãn.

Vị trí mà câu lạc bộ phát rất tốt, ngay trước sân khấu.

Chu Phạn Phạn đã xin hội trưởng thêm một vé cho Từ Hiểu Thiên, sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, đặt giá đỡ máy ảnh vào vị trí, đặt máy ảnh lên đó rồi cầm chiếc máy ảnh chuyên dụng để chụp ảnh trên tay.

"Ai nha, kẹp chết tớ, bảng đèn cộm làm bụng đau." Từ Hiểu Thiên nhỏ giọng nói.

Chu Phạn Phạn trên eo cũng có một tấm bảng đèn, không chỉ họ, mà hầu như tất cả những người hâm mộ xung quanh, cơ hồ đều là như thế. Họ chính là hy vọng khi Quan Tri Ý xuất hiện có thể dễ dàng thấy fans của mình, họ cần thiết cho cô ấy mặt mũi!

"Lấy ra đi, không có việc gì, hiện tại có thể bỏ vào túi" Bên cạnh nói chuyện chính là hội trưởng câu lạc bộ, cô ấy vừa nói, một đám người bắt đầu lưa thưa rút bảng đèn ra.

"A? Phạn Phạn, sao cậu lại mang khẩu trang?"

Chu Phạn Phạn sờ sờ khẩu trang: "À...... mình, mình bị cảm."

"Vậy, cậu có sao không?"

"Không sao, không sao."

Chu Phạn Phạn không có cảm mạo, cô hôm nay mang khẩu trang ra ngoài, là vì để ngừa vạn nhất.

Bởi vì vị trí ngồi của bọn cô thật sự là quá tốt, cách sân khấu rất gần, tuy rằng phía dưới có rất nhiều người, nhưng dù sao cô cũng đã từng gặp mặt Quan Tri Ý ở Quan gia, cô vẫn có chút lo lắng khi cô ấy nhìn xuống, sẽ thấy được cô.

Cho nên cô mới mang theo khẩu trang.

Một lát sau, buổi gặp mặt chính thức bắt đầu, những nhân vật chính chậm rãi từ hậu đài đi ra.

Khoảng khắc Quan Tri Ý bước ra, khán giả sôi trào, đặc biệt là các fans của cô ấy, kêu đến tê tâm liệt phế.

"Con gái!!! Đẹp quá!"

"A a a a a a a!"

"Ý Ý!!!"

Chu Phạn Phạn kích động mà hét lên hai lần, cô kìm chế trái tim sắp thành nụ của mình và cầm máy ảnh lên bắt đầu chụp ảnh.

Khi Quan Tri Ý trên sân khấu, máy ảnh của cô không ngừng hoạt động. Chỉ trong phân đoạn của diễn viên khác, cô mới ngồi trở lại đúng chỗ của mình, cúi đầu xem ảnh đã chụp.

"Hội trưởng nói cô chính là mẹ kế, xin chào, tôi là A Sầu. "Phía sau có người vỗ Vai cô.

Chu Phạn Phạn quay đầu lại nhìn đến người tới, nói: "Tôi biết cô, những bức ảnh của cô chụp rất đẹp."

"Không có không có, cô lợi hại hơn một chút, hơn nữa video cắt ghép thật tốt." A Sầu nói, "Tôi chính là chiếm tiền tuyến tiện nghi."

A sầu là fans tiền tuyến chân chính , cũng là chức nghiệp trạm tỷ. Chu Phạn Phạn sẽ bởi vì việc học đi ra ngoài có điều hạn chế, nhưng A Sầu thì khác, cô ấy hầu như không bỏ lỡ bất ký hoạt động nào của Quan Tri Ý, bao gồm cả việc đón đưa.

"Tôi hôm nay vừa mới tới, ngày hôm qua đều không cùng các cậu đi ra ngoài ăn cơm thảo luận, thật đáng tiếc." A Sầu nói, "Chúng ta có thể thêm WeChat được không?"

"Có thể nha."

Giữa hai người gần như có một sự đồng cảm từ trái tim, hai người thực vui sướng mà trao đổi WeChat.

A Sầu nhìn cô vài lần, tự đáy lòng khen nói: "Cô lớn lên thật là đẹp."

Bên cạnh một vài người hâm mộ hôm qua cùng nhau ăn cơm nói: "Không phải sao, Phạn Phạn chịu trách nhiệm về vẻ đẹp cho người hâm mộ chúng ta."

Từ Hiểu Thiên ở một bên cười nói: "Phạn Phạn ở trường học bọn tôi cũng rất được hoan nghênh, nhưng lại là trạch nữ, không thích ra ngoài."

A sầu bát quái nói: "Vậy, cô có bạn trai chưa?"

Từ Hiểu Thiên lập tức dừng lại, đề tài này cô cũng không dám nói tiếp, chỉ cười như không cười mà nhìn Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn đang được khen ngợi có chút xấu hổ, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Từ Hiểu Thiên, mặt đột nhiên có chút nóng.

Bởi vì cô biết Từ Hiểu Thiên trong đầu đang nghĩ đến Quan Nguyên Bạch, nhưng cô không biết chính mình vì cái gì sẽ cùng Từ Hiểu Thiên giống nhau, trong đầu cũng nghĩ đến Quan Nguyên Bạch, nhưng là trời đất chứng giám, từ lần đầu tiên xem mắt, cô chưa từng có một khắc cảm thấy Quan Nguyên Bạch sẽ là bạn trai cô.

"Tôi còn chưa có bạn trai." Chu Phạn Phạn xua tay, nói, "Nơi nào có rảnh, yêu Ý Ý còn không kịp."

"Ha ha ha đúng vậy, những người theo đuổi thần tượng còn cần bạn trai sao."

"Giá như tôi có thể làm bạn trai Ý Ý thì tốt rồi." Một cô gái mới ngoài hai mươi thấp giọng nói.

Mọi người một trận cười. "Tỉnh dậy đi, Ý Ý nhà chúng ta đã kết hôn rồi!!"

"Vậy hy vọng về sau bạn trai của tôi cũng đẹp trai như Ý Ý! Có chút giống thì tốt nhất!"

"Có chút giống...... Bạn trai giống con gái a? Yêu cầu này cũng quá cao."

Hội trưởng trong mắt cũng là ý cười, vui đùa nói: "Quan Nguyên Bạch, con trai chúng ta ít nhất có một chút giống."

Cô gái tỏ vẻ đau khổ "Này cũng quá khó khăn": "Thật tình tôi vẫn còn độc thân, sao có thể đuổi kịp con trai chứ......"

Phân đoạn của các diễn viên khác trên sân khấu đã kết thúc, tiếp theo chính là Quan Tri Ý.

Chu Phạn Phạn một bên đồng ý với những gì cô gái nói, một bên cầm máy ảnh lên hướng sân khấu chuẩn bị......

Hơn một giờ sau, buổi gặp mặt kết thúc.

Các diễn viên trở lại hậu trường, chuẩn bị rời đi.

Chu Phạn Phạn và nhóm fans rất có tổ chức mà ở hai bên cửa xếp thành hai đội, chuẩn bị nhìn theo bảo bối thần tượng rời đi.

"Tới tới."

Không biết ai hô một tiếng, ánh mắt mọi người đều hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy Quan Tri Ý đã thay quần áo thường ngày, cùng nhân viên công tác từ bên trong đi ra.

Các fan sôi nổi tiếp đón, hết đợt này đến đợt khác mà hô "Con gái" "Yêu con".

Sau khi Chu Phạn Phạn cầm máy ảnh lên và chụp vài bức ảnh, cũng lớn tiếng mà vẫy tay với Quan Tri Ý: "Con gái! Mẹ yêu con! Mẹ yêu con rất nhiều!"

"Tạm biệt con gái!"

Quan Nguyên Bạch mới vừa rồi nghĩ nếu đã đi vào, vậy chờ Quan Tri Ý cùng nhau rời đi, cho nên ở hậu đài đợi cho đến bây giờ.

Anh biết quá trình em gái anh mỗi lần đi ra ngoài, cho nên cố tình đi ở phía sau, nhưng không nghĩ tới, khi anh đang đi, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Thật ra thì fans hò hét inh ỏi cả tai nhưng không hiểu sao chỉ một mình anh nhận ra giọng nói này.

Cách đây không lâu khi anh nghe điện thoại, nó rất giống giọng nói của Chu Phạn Phạn.

Quan Nguyên Bạch bước chân khựng lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.

Những người hâm mộ bên cạnh rất có trật tự, mặc quần áo giống nhau, nhưng anh liếc mắt một cái liền thấy được trong đó một người. Người đó đeo khẩu trang, nhưng cặp mắt kia, rất quen thuộc với anh.

Cách đó không xa, Quan Tri Ý đang định lên xe được nhân viên vây quanh, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện muốn nói với Quan Nguyên Bạch, liền quay đầu nhìn lại, lại phát hiện anh còn chưa đi lên, mà là ngừng ở trước mặt một nhóm người hâm mộ của cô.

Quan Tri Ý có chút nghi hoặc mà nhìn anh, vì thế ánh mắt vốn hướng về phía cô cũng nhìn qua.

Chu Phạn Phạn nhận ra có điều gì đó không ổn khi Quan Tri Ý quay đầu lại nhìn họ, cô chậm rãi nhìn về phía trước mặt, lúc này mới phát hiện có một người đàn ông đứng trước mặt bọn họ.

Ngay lúc đó, cô cả người liền cứng lại rồi.

Vừa rồi tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Quan Tri Ý, tầm mắt di chuyển theo bóng dáng của cô ấy, căn bản không chú ý tới Nguyên Bạch ở cuối hàng.

Không có thời gian để phản ứng, khi anh bước hai bước vững vàng đứng trước mặt cô,cô theo bản năng sờ sờ khẩu trang.

Tình huống như thế nào...... Làm sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh lại đứng trước mặt cô?

Anh nhận ra cô sao??

Nhưng cô đeo khẩu trang mà.

Chu Phạn Phạn vài giây ngắn ngủn nội tâm giao chiến. Ngay khi cô bối rồi, xung quanh anh còn có những người hâm mộ khác, họ đã theo đuổi Quan Tri Ý lâu như vậy, tất nhiên đều nhận ra anh trai của thần tượng mình, chỉ là...... Chuyện gì đang xảy ra?

Mọi người sôi nổi sườn mắt, phát hiện người mà Quan Nguyên Bạch vẫn luôn nhìn chính là ở giữa bọn họ.

"Phạn Phạn, anh ấy...... Là đang nhìn cô sao?" A Sầu ở ngay bên cạnh Chu Phạn Phạn, tự nhiên thấy được rõ ràng.

Từ Hiểu Thiên cũng yên lặng mà nắm quần áo.

Chu Phạn Phạn có chút hoảng loạn mà cụp mắt, không có khả năng không có khả năng...... Nhiều người như vậy!

"Chu Phạn Phạn." Đột nhiên, giọng nói lạnh buốt của Quan Nguyên Bạch truyền tới.

Chu Phạn Phạn trố mắt, cái quỷ gì! Thật sự nhìn ra là cô! Nhiều người như vậy ở đây, anh vì cái gì có thể phát hiện ra cô!

"Ra đây." Trước mắt bao người, Quan Nguyên Bạch mặt vô biểu tình mà bổ sung câu.

Chu Phạn Phạn: "......"

Mặc kệ.

Chu Phạn Phạn hít sâu một hơi, lựa chọn giả chết.

Cô nhìn trái nhìn phải, giả vờ như người anh kêu không phải là mình, mà cô cũng giống những người khác đang tìm kiếm là ai, tìm trong hai giây với vẻ mặt khó hiểu.

Biểu diễn xong, cô lui một bước, tính toán bỏ chạy.

Nhưng mà, Quan Nguyên Bạch tựa hồ sớm nhìn ra ý đồ, ngay lúc cô sắp xoay người, anh đã tiến lên một bước túm chặt cổ tay của cô.

Thế giới dường như lập tức an tĩnh xuống .

Chu Phạn Phạn sau lưng ẩn ẩn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là giả bộ bình tĩnh, nhéo giọng nói: "Anh, anh là ai, làm gì vậy? Anh nhận lầm người rồi"

Bên cạnh một đống fans bối rối.

Thân là fans hâm mộ như thế nào sẽ không biết Quan Nguyên Bạch?

A không đúng! Hiện tại trọng điểm là, Quan Nguyên Bạch vì cái gì muốn lôi kéo tay fans hâm mộ của em gái mình!

"Vừa rồi cô nói cái gì?" Quan Nguyên Bạch nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn làm lơ bộ dáng diễn kịch cô của, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nói cho tôi biết, cô yêu ai?"

Chu Phạn Phạn lập tức nhấp chặt môi.

"Nói, yêu, ai?" Hắn bỗng nhiên tăng thêm âm lượng, nghe có vẻ trầm trọng, còn có điểm dọa người.

Chu Phạn Phạn run nhẹ, theo bản năng nói: "Yêu, yêu em gái anh."

Quan Nguyên Bạch: "......"

"Rất tốt." Một lát sau, Quan Nguyên Bạch đột nhiên cười một cái, "Đi."

Chu Phạn Phạn: "Đi, đi đâu?"

Quan Nguyên Bạch lại căn bản không trả lời, nụ cười ngắn ngủi rất nhanh biến mất, giống như đột nhiên hái xuống, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp kéo cô ra ngoài, đi về phía xe..

Chu Phạn Phạn nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo sau anh......

Vì sự an toàn cùng trật tự, Quan Tri Ý, người đang theo cảnh này từ xa, rất khó hiểu và bị sốc, nhưng vẫn là lên xe trước.

Những người hậm mộ còn lại sau khi im lặng, đã như nổ tung. Cũng không biết chính mình rốt cuộc đã ăn dưa gì.

"Sao lại thế này? Quan Nguyên Bạch cùng Phạn Phạn quen biết sao?" A sầu kinh ngạc nói.

"Có vẻ là quen biết! Vừa rồi anh ấy còn kéo tay cô ấy!"

"Chết tiệt, bọn họ là người yêu sao? Không thể nào! Vậy Phạn Phạn chẳng phải là chị dâu Ý Ý sao?!"

"Nhưng vừa rồi sắc mặt Quan Nguyên Bạch không đúng ......"

"Rốt cuộc tình huống gì đang diễn ra!"

Mọi người đều kích động, nói nửa ngày sau, toàn nhìn phía Từ Hiểu Thiên, bọn họ đều biết hai người là bạn bè.

Từ Hiểu Thiên hiện tại cũng rất bối rối, áp lực cực lớn chậm rãi lắc đầu: "Tôi...... thực ra cũng không rõ lắm chuyện này."

——

Trong xe rất yên tĩnh, như thể thời gian ngừng trôi.

Chu Phạn Phạn ngồi ở ghế phụ, hai tay khoanh lại đặt ở đầu gối, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng không ai phá vỡ sự im lặng, Quan Nguyên Bạch đã không nói gì từ khi anh đưa cô lên xe, cũng không biết là muốn đi đâu. Nhưng cô cũng không dám hỏi, cô cảm thấy khi mình mở miệng, sẽ có cái gì đó đáng sợ đang chờ.

Ding Ding——

Điện thoại vang lên, là của Quan Nguyên Bạch. Anh nhìn về phía trước, khi đeo tai nghe vào vẫn như cũ không có biểu tình, đường nét bên sườn trông cực kỳ lạnh lùng.

"Ừ, đợi lát nữa lại nói...... Ở nhà đúng không...... Được, trước tiên đừng đi."

Cũng không biết đối diện là ai, dù sao anh nói hai câu liền cúp máy, bên trong xe lại trở nên thập phần yên tĩnh.

Chu Phạn Phạn thở ra một hơi, cuối cùng là nhịn không được: "Chúng ta đi đâu vậy? Tôi có thể về nhà hay không? Tôi muốn về nhà......"

Quan Nguyên Bạch liếc xéo cô một cái, cười lạnh nói: "Trước kia không phải mỗi ngày đều muốn gặp tôi sao, hiện tại như thế nào muốn về nhà."

Chu Phạn Phạn tim đặp loạn xạ, rũ đầu nói: "Không phải...... Tôi đột nhiên nhớ tới có chút việc, Quan tiên sinh, tôi có thể về nhà một chút được không."

Giọng nói trầm thấp, mầm mại, đáng thương.

Trước đây nhiều lần cô đều dùng giọng điệu nà nói chuyện với anh, anh còn tưởng rằng cô chính là kiểu người mềm mại.

Nhưng hóa ra từ lúc nào anh không biết, giọng nói của cô đều lớn!

Cái gì mềm mại ngoan ngoãn, đều là giả!

"Không được về nhà."

"Tại sao......"

Quan Nguyên Bạch đã mơ hồ chạm đến sự thật, nhưng anh lại vô thức chống lại sự thật, anh gắt gao nắm tay lái, cảm thấy chính mình đầu óc sắp nổ tung..

Tức giận.

"Không vì cái gì! Ngồi ngoan ngoãn cho tôi."

Chu Phạn Phạn tay nắm chặt hơn, xong rồi xong rồi, anh tức giận rồi.

Trong khoảng thời gian trước , cô chưa bao giờ nghe anh nói như vậy, anh thực sự tức giận.

Chu Phạn Phạn khóc không ra nước mắt, cùng lúc đó vô cùng hối hận, sớm biết sự việc sẽ bại lộ trong trường hợp này, cô không nên gạt Quan Nguyên Bạch!!!

Xe chạy khoảng 40 phút, Chu Phạn Phạn cảm thấy mình sắp chết ngạt trong bầu không khí quái dị này, bọn họ rốt cuộc ngừng lại.

"Xuống xe đi."

Quan Nguyên Bạch đi ra ngoài.

Chu Phạn Phạn hướng ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua, là một biệt thự đơn lập, cô chưa từng tới đây, yếu ới hỏi: "Đây là đâu?"

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn cô còn ngồi ở ghế phụ, hai tay giữ cửa sổ xe, vẻ mặt cẩn thận.

"Làm sao, cô sợ tôi sẽ bán cô sao?" Quan Nguyên Bạch lạnh lùng nói.

Chu Phạn Phạn vội vàng lắc đầu: "Tôi, tôi chỉ là hỏi một chút."

"Nhà tôi."

"A?"

Quan Nguyên Bạch nhíu mày: "Đi xuống."

Chu Phạn Phạn chỉ đi nhà cũ của Quan gia, khi Quan Nguyên Bạch nói là nhà anh, cô tưởng chỉ có một mình anh, nhưng vào cửa, đi tới phòng khách, thấy trong phòng khách còn ngồi hai người, cô đột nhiên giác ngộ.

Đây không phải là nơi ở của một mình Quan Nguyên Bạch, nơi này hẳn là nơi anh lớn lên. Bởi vì, lúc này trong phòng khách, bảo bối Ý Ý nhà cô cùng chồng đang ngồi ở đó.

Chu Phạn Phạn sững người tại chỗ, kinh hoảng thất thố mà nhìn về phía Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch hờ hững, kéo cánh tay của cô, để cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác ở phòng .

Hai mặt nhìn nhau, trong phòng khách, bốn người tâm tư khác nhau.

"Cho nên, cô là fans của con bé." Thật lâu sau, Quan Nguyên Bạch rốt cuộc mở miệng hỏi câu.

Lúc này, Chu Phạn Phạn cảm thấy chính mình thông thể giấu được nữa, cô liếc nhìn Quan Tri Ý, đỏ mặt và lo lắng nói: "Ừm...... Tôi là, cái đó, anh cũng nhìn ra được."

Quan Tri Ý cũng ngốc khi Chu Phạn Phạn bước vào, quần áo này...... Là đồng phục mà fans cô ấy mặc hôm nay, chị dâu tương lại thế nhưng là fans cô!

"Thật sao." Quan Tri Ý lẩm bẩm nói.

Chu Phạn Phạn ban đầu rất lo lắng, nhưng khi bảo bối idol hỏi như vậy, cô sao có thể tiếp tục hèn nhát, cơ hồ là lập tức liền tỏ lòng trung thành nói: "Thật sự! Đương nhiên là sự thật, tôi thực sự thích cô. Tất cả phim truyền hình, chương trình tạp kỹ tôi đã xem hết, khi nào rảnh rỗi sẽ đến hiện trường để theo dõi cô. Cô chính là định mệnh của tôi!"

Định mệnh, định cái gì mệnh?!

Cô cùng con gái nói chuyện cô mặt đỏ cái gì??

Quan Nguyên Bạch trầm khuôn mặt đánh giá cô, sắp tức chết rồi.

Máy ảnh, đồng phục fans, bản đèn, trên mặt dán giấy ...... Anh trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng khi nhìn thấy cô ở buổi gặp mặt, trán co giật.

Quan Nguyên Bạch cắn răng nói: "Cho nên, cô là cố ý an bài xem mắt."

Chu Phạn Phạn cuống quít lắc đầu: "Không đúng, không đúng, sao có thể, nhà của chúng tôi còn không có năng lực đó...... Thật sự là vì bà nội anh nói thích tôi, cho nên mới an bài. Kỳ thật ,khi bà nội tôi nói với tôi, tôi vốn dĩ không muốn đi, nhưng sau lại phát hiện là anh liền.... Tôi thật sự là bị ma quỷ ám ảnh. Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi là nghĩ có lẽ có thể mượn cơ hội này gặp được con gái...... À không phải, là gặp được Ý Ý! Cho nên liền đi, nhưng không nghĩ tới Tri Ý vẫn luôn đi hưởng tuần trăng mật......"

Quan Nguyên Bạch chậm rãi nắm tay: "Cho nên nói,hai tháng nay cô cố tình tiếp cận tôi, chính là vì chờ em ấy trở lại, thấy em ấy!"

"Ừm...... Cũng không hoàn toàn là gặp mặt, còn muốn tặng cô ấy một chút quà."

Đúng rồi, tặng quà.

Thỉnh thoảng cô tặng quà cho anh, vẫn là hai phần, nhân tiện nói rằng một phần là cho em gái anh.

Quan Nguyên Bạch hoàn toàn che giấu không được tức giận: "Chu Phạn Phạn, cô xem tôi là chuyển phát nhanh!"

"Không phải a...... Tôi đây, tôi cũng tặng anh mà."

Quan Nguyên Bạch tức giận cười: "Đúng vậy, nhân tiện tặng tôi."

Chu Phạn Phạn sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ: "Không tính là nhân tiện, anh không thể nói như vậy......"

"Tại sao không thể nói như vậy? Được rồi, Chu Phạn Phạn, giả bộ đáng yêu, lừa trên đầu tôi. Khó trách gần đây cô nghe lời như vậy, không đi, cũng không liên lạc với tôi, không thèm nghe điện thoại tôi. Hóa ra là bởi vì lần trước ở nhà bà nội đã gặp được người, cảm thấy đã mỹ mãn."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Điện thoại? A, là tôi quên gọi lại cho anh."

Quan Nguyên Bạch cười khẩy, căn bản cũng không tin.

Chu Phạn Phạn nói: "Hơn nữa , tôi không tặng quà nữa không phải bởi vì cảm thấy mỹ mãn, là do lúc trước anh nói anh cảm thấy khó chịu, hy vọng tôi đừng lại tặng đồ......"

"Tôi, đó là tôi......"

Quan Nguyên Bạch đột nhiên nghẹn lời, đúng vậy, lời này là anh nói không sai......

Nhưng cô vẫn luôn lừa anh, lợi dụng anh là sự thật!

"Sau khi anh cùng tôi nói xong ngày hôm đó, tôi cảm thấy tôi đúng thực đã quấy rầy đến anh thật lâu. Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao tâm nguyện cũng hoàn thành, liền không cần tiếp tục lòng tham." Chu Phạn Phạn đứng dậy, cúi đầu 90 độ, "Thực xin lỗi! Quan tiên sinh, tôi thật sự không nên ở thời điểm xem mắt giấu giếm anh những việc này, cũng không nên ở phía sau tới quấy rầy anh lâu như vậy! Thật sự thực xin lỗi, cái kia, tôi, tôi về sau nhất định cách anh thật xa, nhất định sẽ không làm anh có bất cứ phiền phức gì!"

Nói xong, Chu Phạn Phạn lại cúi đầu chào Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn ,lập tức chạy ra ngoài.

Quan Nguyên Bạch cả kinh, đứng lên: "Này......"

Chu Phạn Phạn bị anh kêu lại, chạy trốn càng nhanh.

Quan Nguyên Bạch: "......"

"Xem ra, là bị cậu dọa sợ rồi." Thích Trình Diễn nói, "Cậu đối với nha đầu như vậy hung dữ làm cái gì."

Quan Tri Ý lập tức nói: "Cái gì nha đầu, cô ấy là fan của em."

Thích Trình Diễn cười hạ: "Bắt đầu hâm mộ lẫn nhau? "

"Chắc chắn rồi ~" Quan Tri Ý nói nhìn Quan Nguyên Bạch một cái, cô rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này có chút không thích hợp, vì thế biểu tình đang lúng túng giữa cười cùng không cười, cuối cùng nói: "Anh à, anh cũng đừng trách Phạn Phạn, cô ấy chỉ là bởi vì thật sự quá thích em, cho nên mới nhịn không được tiếp cận anh mà thôi."

"?"

Quan Nguyên Bạch tầm mắt lạnh như băng,

Quan Tri Ý hướng Thích Trình Diễn bên cạnh co rụt lại, làm ra động tác bịt miệng: "Sai rồi, em không nói nữa."

Quan Nguyên Bạch hít sâu một hơi: "...... Đi đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top