Chương 5

Về đến nhà, Thiên Đình để ở quà trên bàn rồi bước về phòng tắm, có lẽ ngâm mình trong bồn tắm lúc này là thích hợp. Chỉnh độ ấm vừa phải, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu, cô cởi bỏ quần áo rồi bước vào trong bồn. Nước âm ấm cộng thêm nguyên ngày hôm nay khá là mệt mỏi khiến cô nhanh chóng thiếp đi trong bồn tắm.

***

Đó là một buổi chiều nắng nhạt, trời bắt đầu vào thu, gió thoang thoảng thổi bay mái tóc dài tới chấm lưng của cô gái khoảng chừng mười lăm tuổi. Đối diện với cô là một anh chàng cao khoảng mét bảy lăm, gương mặt điềm tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ mong chờ.

"Đình, mình đã thực hiện được. Nằm trong top 10 của kỳ thi tuyển sinh, đạt hạng nhất cuộc thi toán quốc gia. Những điều đó vẫn chưa chứng minh được sao?" Chàng trai bỏ hai tay vào túi quần, cả thân hình tựa nhẹ vào gốc cây phượng vĩ. Đôi mắt anh chăm chú nhìn vào người con gái trước mặt đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng.

"Chứng minh điều gì?" Cô gái không nhanh cũng không chậm hỏi ngược lại chàng trai.

"Chứng minh cho dù có thích bạn mình vẫn có thể học tập tốt. Và mình cũng rất xứng với bạn." Khuôn mặt điềm tĩnh thoáng một tia hoảng loạn cùng tự tin.

Nhận ra được vẻ mặt sốt ruột của Nhật, cho dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn nhắm bắt được. Tính tình của anh bạn thân này cô hiểu rõ trong lòng bàn tay, thật hiếm khi thấy anh ta mất đi bộ mặt điềm tĩnh thường ngày, cô thật cao hứng.

"Thế thì sao, liên quan gì đến mình?"

"Đương nhiên là liên quan. Mình thích bạn, điều này ai cũng biết. Vã lại, mình cũng đã chứng minh thực lực của mình rồi."

"Mình có bảo bạn chứng minh sao?"

"Không có. Nhưng mà..." Chàng trai đã hoàn toàn mất đi vẻ mặt điềm tĩnh thường trực, bây giờ anh lộ rõ sự bất lực của mình trước những câu không nóng không lạnh của cô gái.

Trong các cuộc tranh luận với, cô cho dù ở bất kỳ lĩnh vực nào anh cũng không nói lại cô. Không phải cô có khiếu ăn nói khiến không ai nói lại, mà chính là ở thái độ và giọng nói của cô luôn làm cho người ta phải cứng họng, khiến người ta biết khó mà tự rút lui. Giống như lúc này vậy.

"Nhật, mình không hi vọng tình bạn của tụi mình kết thúc tại đây. Chúng ta vẫn chưa đủ trưởng thành để mà yêu."

"Thiên Đình, lúc nào bạn cũng suy nghĩ như vậy hết là sao. Là con người thì ai cũng có tình cảm. Bạn có thể kiểm soát được tình cảm của mình sao. Mình thích bạn, mình không thể tỏ ra như không được."

"Minh Nhật! Ai, hiện tại bạn muốn sao?" Cô gái bất đắc dĩ phải thương lượng với anh bạn. Cô thật không muốn cãi nhau với anh ta.

"Cho mình một tháng, nếu bạn không chấp nhận được mình thì chúng ta quay về làm bạn."

"Nhật, bạn nghĩ chúng ta có thể quay lại làm bạn sao? Được, mình cho bạn hai tuần. Nhật, bạn nên nhớ nếu có kết thúc chúng ta chỉ có thể là người dưng."

"Đình Đình, bạn cũng thích mình. Sao lại khắt khe với mình thế? Rồi, rồi, hai tuần, mình biết rồi." Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thiên Đình, anh còn cách nào khác ngoài đầu hàng, ai bảo cô là người anh yêu.

Mặt trời lặn dần ở sau núi, những ánh nắng cuối cùng trong ngày hắt lên những phiến lá làm cho sắc trời mùa thu càng thêm ảm đạm. Một làn gió thổi qua cuốn theo những cánh hoa phượng vĩ dần dần đáp xuống con đường. Nơi có một đôi nam nữ đang đi về phía cổng trường. Cô gái thanh tú trong bộ đồng phục, tay ôm vài cuốn sách che ngang trước ngực, chân bước từng bước nhẹ nhàng về phía trước.

Chàng trai mặt mày tuấn tú, trên mình là bộ đồng phục nam sinh, một tay giữ chiếc áo khoác trên vai một tay đút túi quần, bộ dạng thoang thả bước từng bước theo nhịp điệu của cô gái, trên môi nở nụ cười thỏa mãn.

Một năm sau.

"Đình Đình, em có thể đừng thân với tụi thằng Thành được không?" Nhật lộ rõ bộ mặt khó chịu, tuy nhiên giọng nói vẫn cố nén không lớn tiếng.

"Bọn họ là bạn em, em không có biện pháp. Tới giờ lên thư viện rồi, em đi đây." Nói rồi cô quay người rời đi dường như không để ý đến người sau lưng, nét mặt đã xấu đến đỉnh điểm. Cô chỉ là không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với những câu ghen tuông vớ vẩn như vậy, có lẽ khi tan học anh sẽ bình tĩnh lại.

Nhật thật sự cũng không hiểu nổi cô, tuy là người yêu nhưng so với hồi bạn bè chẳng khác nhau là mấy. Bọn họ rất ít khi đi riêng, đa số là đi chung với nhóm. Cô hầu như không quan tâm đến cảm nhận của anh, không để ý rằng anh có ghen hay không. Tuy cô cũng chỉ tiếp xúc với những người bạn trong nhóm nhưng bọn họ cũng là con trai. Anh không muốn cô tiếp xúc quá thân với những người con trai khác. Nhưng cô chẳng bao giờ để tâm lời anh nói.

"Nhật! Em có chút chuyện muốn nói với anh. Có thể không?" Một cô em lớp dưới đứng trước mặt Nhật tỏ vẻ điềm đạm.

"Có chuyện gì sao?" Nhật lên tiếng không khỏi nhíu mày, ngoài việc công tác của đoàn anh không nghĩ ra mình có chuyện gì để nói với cô gái này.

"Em! Em thích anh! Anh có thể làm bạn trai của em được không?" Cô gái đỏ ửng cả mặt, ấp a ấp úng tỏ tình.

"Không thể, anh đã có bạn gái rồi." Sắc mặt không thay đổi, Nhật thẳng thừng từ chối.

"Nhưng mà... Cô ta không yêu anh, lại càng không để ý đến anh. Còn em, em thích anh, em sẽ không như cô ta bỏ mặc anh ở đây mà đi làm bạn với mấy cuốn sách đâu." Nói rồi cô nhón chân lên hôn lên đôi môi của Nhật.

Trong trường, Nhật cũng thuộc nhân vật nổi tiếng. Không chỉ thành tích mà cả ngoại hình anh cũng rất nổi bật. Bởi vậy, nhất cử nhất động của anh có rất nhiều người chú ý đến. Lúc này cũng vậy, trong khoảnh khắc cô gái hôn môi Nhật đã có vô số người chụp được và đăng lên diễn đàn của trường.

Một thoáng giật mình, Nhật liền đẩy cô ra xa. Không chút chần chừ, dùng tay áo chà mạnh lên đôi môi. Hành động này khiến cô gái mất mặt, cô ôm mặt khóc chạy đi.

Nhật không nói không rằng bước nhanh lên phòng vi tính, nếu anh tính không lầm thì những bức ảnh vừa rồi đều đã được đăng lên diễn đàn của trường. Với kỹ thuật của bản thân thì lên xóa chúng không thành vấn đề nhưng đến khi đăng nhập xong, anh lại thoáng chần chừ. Anh muốn biết Đình sẽ có thái độ thế nào đối với những bức hình này. Cô sẽ ghen sao? Như vậy chứng tỏ cô quan tâm đến anh. Sau một hồi suy nghĩ anh quyết định không xóa chúng.

Giờ ra chơi ngày hôm sau, anh lên lớp của Thiên Đình, anh đã chuẩn bị tâm lý nghe cô nổi giận. Anh không sợ cô sẽ không tin anh.

Sau khi thấy Nhật trước cửa lớp, Thiên Đình bước ra chỗ anh. Vẫn vẻ mặt bình tĩnh như ngày nào không hề có chút nào nổi giận. Nhật thoáng nhíu mày, chẳng lẽ hôm qua cô không lên diễn đàn, cô có thói quen trước khi đi ngủ sẽ lên diễn đàn của trường.

"Hôm qua em không lên diễn đàn của trường sao?"

"Có."

"Em có thấy hình của anh?"

"Có."

Nghe câu trả lời của Đình anh đanh mặt lại. Anh thật sự đã nổi giận.

"Xem rồi? Vậy thái độ của em bây giờ là sao? Anh hôn người khác mà ngay cả một phản ứng em cũng không có là sao? Đình, chẳng lẽ một năm qua một chút tình cảm với anh em cũng không có sao? Em xem anh là cái gì, một thằng bạn trai hờ của em sao." Nói rồi Nhật đùng đùng bỏ đi, chẳng để cho Thiên Đình kịp nói câu gì. Nhìn bóng Nhật dần khuất ở khúc cua, Thiên Đình bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi bỏ đi chiều về rồi cô sẽ nói chuyện với anh sau.

Thật ra buổi tối hôm qua, khi nhìn thấy tấm hình cô rất đau lòng. Nhưng cô tin Nhật sẽ không làm gì có lỗi với mình. Sau khi bĩnh tĩnh lại cô phát hiện ra nét mặt của Nhật lúc đó rất ngạc nhiên, ra vẻ là bị cưỡng hôn. Với lại nếu Nhật thật sự làm chuyện có lỗi với cô cũng sẽ không để hình ảnh đầy trên diễn đàn như thế. Đối với khả năng của Nhật việc xử lý mấy tấm hình này không thành vấn đề.

Một năm qua, tình cảm cô dành cho Nhật ngày càng sâu đậm. Cô không phải tuýp người có thể bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên được. Cô chỉ quan tâm anh bằng cách hành động thôi. Anh nói cô bớt tiếp xúc với nhóm tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng thật ra đã hơn hai tháng rồi cô không đi chung với bọn họ. Đến nổi bọn họ sắp nghỉ chơi cô luôn rồi. Anh thích đi chơi riêng với cô, cô cũng cố gắng sắp xếp thời gian để đi cùng anh. Những thay đổi đó có lẽ anh vẫn chưa nhận ra. Cứ theo đà này có lẽ, một ngày nào đó cô sẽ yêu anh.

"Reng. Reng." Tiếng chuông cuối tiết cuối cùng cũng vang lên. Thiên Đình lấy chiếc điện thoại ra nhắn cho Nhật một tin 'lát gặp ở quán café nhé, em sẽ pha cho anh một ly. Pp lát gặp' Cất điện thoại vào túi. Cô bắt đầu thu dọn sách vở. Nhật rất thích uống café cô pha, hôm nay anh nổi giận như vậy xem ra cô không dỗ không được rồi.

"Òa!" Bỗng cả lớp ai cũng kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Một số người nhìn chăm chăm xuống dưới sân trường, một số quay lại nhìn cô với ánh mắt thương hại. Tuy cô không phải là người tò mò nhưng thái độ của mọi người làm cô có cảm giác không ổn. Cô bước về phía cửa sổ nhìn xuống dưới sân trường, mọi người ai cũng dạt ra nhường đường cho cô. Hình ảnh dưới sân đập vào mắt khiến ngực cô nhói đau, chưa bao giờ cô cảm thấy khó thở như bây giờ. Một vài người bước lại đỡ cô, hỏi han cô vài câu nhưng cô chỉ trả lời qua loa rồi lấy cặp ra về.

Hình ảnh cô thấy chính là cảnh tượng một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt giữa sân trường. Nữ chính là hoa khôi của trường, còn nam chính là Nhật. Cô thật không ngờ người duy nhất cô tin tưởng giao tình cảm cho, lại đáp trả lại cô như vậy. Lại thêm người nữa tổn thương cô.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Đình lấy lại bình tĩnh. Cô ra về bằng hướng cửa sau. Đột nhiên một bàn tay kéo giữ lấy cô.

"Sao thế, cổng chính sao không đi mà lại đi cổng sau. Muốn trốn tránh gì sao." Giọng nói đầy mỉa mai của Nhật vọng lên trên đỉnh đầu cô. Gương mặt lạnh băng của cô đối diện với anh, làm nụ cười trên khóe môi anh cứng lại. Gương mặt này của cô anh đã từng thấy rồi, đó là khi cậu cùng mợ của cô ấy ly hôn nhưng không ai chịu nuôi cô cả.

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô anh có chút không đành lòng. Nhưng nghĩ lại những gì cô đã làm, anh muốn cô cảm nhận chút tư vị. Tuy nhiên anh biết chúng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cô đâu. Lúc nãy là anh cố ý hôn cô hoa khôi ngay trong tầm nhìn cửa sổ phòng cô. Anh chỉ muốn cô ghen một tí, anh sẽ giải thích để cô hiểu. Anh rất tự tin rằng mình hiểu cô, nhưng có lẽ anh đã sai.

"Buông ra." Giọng nói lạnh tựa như băng của cô làm cho Nhật ớn lạnh cả người.

"Em cũng biết bực sao? Cuối cùng em cũng có chút quan tâm đến tôi rồi. Không ngờ hiệu quả như vậy, tôi vốn nghĩ muốn tác động đến núi băng như em phải tốn theo nhiều tâm sức nữa chứ." Nhật sẵn giọng mỉa mai.

"Buông ra." Thiên Đình không chút cảm xúc thốt lên, cô hiện tại không muốn gặp bất kỳ ai.

"Thiên Đình, em dựa vào cái gì mà bắt tôi phải khổ sở yêu em. Bao năm qua tình cảm tôi dành cho em chẳng lẽ em không biết. Tôi yêu em lâu như vậy, tôi thích em lâu như vậy, tại sao một chút em cũng không yêu tôi." Nhật nhỏ giọng chỉ trích, âm điêu cứ từ từ, càng về sau càng rít lên.

"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không thích anh?" Cơn giận của cô đã lên đến đỉnh điểm, cô quay người lại rống lên với Nhật. Nước mắt cô rơi lã chã, bảy năm nay cô chưa bao giờ khóc. Cô lại càng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Hiện tại cô cảm thấy rất uất ức, dựa vào điều gì mà anh nghĩ cô như vậy. Nhìn thấy nước mắt của cô anh hoảng hốt, anh biết bao lâu nay cô chưa từng khóc trước mặt người khác.

"Vậy thái độ hồi sáng của em là thế nào?"

"Thái độ? Tức cười. Minh Nhật, anh biết tôi không phải một sớm một chiều. Anh nghĩ vì sao tôi có thái độ như thế. Sao anh không tự hỏi chính mình. Sau khi anh nổi giận anh có cho thời gian để tôi nói gì không. Anh đã nhìn điện thoại của mình chưa."

Nhật lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, trong đó có một tin nhắn của cô vào lúc vừa tan trường. Đọc xong gương mặt anh trắng bệt, hiện tại anh rất hối hận. Từ trước tới giờ mỗi khi anh giận, cô sẽ hẹn anh ra quán cafe, pha cho anh một ly rồi hai người cùng nói chuyện làm hòa.

"Hối hận sao? Niềm tin anh dành cho tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Sau bao năm trời quen biết đó là tất cả những gì anh hiểu được ở tôi sao?"

"Đình, anh..." Nhật sợ sệt, đưa cánh tay ra tính ôm cô vào lòng để ngăn cản những lời tiếp theo của cô. Nhưng cô tránh được.

"Minh Nhật, anh nói tôi không để ý đến anh. Hay chính anh không để ý đến tôi. Anh không cho tôi tiếp xúc nhiều với nhóm, vì anh tôi tránh họ cả hai tháng nay nếu hai ngày trước tôi không gặp họ có lẽ giờ tôi chẳng còn ai là bạn. Thế nhưng anh có quan tâm không hay chưa hỏi gì đã nổi nóng với tôi, đáp lại tôi bằng những tấm hình anh để người khác hôn anh, bằng cách anh hôn người khác một cách nồng nhiệt giữa sân trường."

"Đình, đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Là anh sai. Tất cả là anh sai!" Nhìn cô khóc trút mọi tâm sự mà lòng anh đau như cắt. Quả thật đều tại anh, là bạn là người yêu của cô bao nhiêu năm nay vậy mà anh lại phạm những sai lầm như vậy. Cô luôn là người giấu kĩ nội tâm của mình nhưng tất cả đều được cô thể hiện qua hành động. Còn anh thì sao, ấu trĩ không những không để ý đến tâm sự của cô mà còn làm nhiều việc khiến cô thương tâm hơn.

"Chúng ta kết thúc đi. Từ giờ tôi với anh là người dưng." Nói rồi cô quay người bỏ đi.

Nghe câu nói của cô, mọi suy nghĩ của anh dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Cô vừa nói gì? Bọn họ vừa chia tay sao? Anh không muốn, anh không muốn mất cô, anh yêu cô. Phải rồi cô đang giận anh, anh sẽ xin lỗi cô sẽ làm mọi chuyện để cô tha lỗi. Đúng vậy, như thế cô sẽ không đòi chia tay nữa. Như chợt tỉnh ngộ ra, anh nhào người về phía trước giữ chặt cô.

"Không! Anh không muốn chia tay. Chúng ta không thể là người dưng được. Anh!"

"Một là anh cút khỏi tầm mắt của tôi, hai là tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh. Anh chọn đi!" Không chờ anh nói hết câu, cô đã lạnh lùng ngắt lời.

Anh biết cô không hề uy hiếp, lời cô nói là sự thật. Nếu đã thế thì để anh đi, dù sao anh có thể ra nước ngoài nhưng cô anh không thể để cô mạo hiểm như vậy. Vã lại ở đây vẫn còn nhóm, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cô.

"Ngày mai anh sẽ làm thủ tục đi Singapore, nhưng anh không chấp nhận chúng ta là người dưng."

"Đó không phải là việc anh có thể chấp nhận hay không, đây là điều tôi đã nói khi chúng ta bắt đầu. Còn bây giờ buông tôi ra."

Nhật ngẩn người, buông tay. Nhìn cô đi xa anh nhớ lại ngày khi anh tỏ tình cô, cô nói khi kết thúc chúng ta sẽ là người dưng, khi đó anh quá tự tin không nghĩ bọn họ sẽ có ngày hôm nay.

***

"Tít!tít!" Tiếng chuông tin nhắn vang lên, đánh thức Thiên Đình từ trong cơn mơ. Thiên Đình tắm nhanh rồi đi ra cầm chiếc điện thoại lên, có một tin nhắn mới.

Vô Danh: Món quà thích không?

Đã ba năm qua, thái độ quan tâm của anh vẫn không đổi. Tuy cô luôn lạnh nhạt với anh nhưng anh vẫn vậy. Món quà?! Ba năm nay cô chưa từng nhận món quà nào của anh, anh gửi quà nhưng toàn bộ cô đều đưa qua cho Chi. Năm nay cũng vậy. Đưa mắt về phía đống quà, cô giật mình khi thấy một hộp quà màu trắng điểm những bông hoa nhỏ li ti màu xanh dương. Chi này có ý gì đây, hẳn là cô cố tình. Quà cũng đã mang vào nhà xem ra không nhận không được rồi.

Tiến tới mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ hiệu Omega, đây không phải một chiếc đồng hồ đầy nữ tính mà là một chiếc màu đen. Thiết kế này rất lạ, cô chưa từng nhìn thấy nó bao giờ. Ngoài cafe ra cô cũng có nhiều sở thích khác như sưu tập đồng hồ chẳng hạn. Tuy nhiên cô dấu khá kỹ cho nên trong nhóm không ai biết, ngoại trừ anh. Cầm chiếc đồng hồ, cô đem nó cất sâu vào cái tủ mà cô trưng bày đồng hồ. Giống như cô cất sâu hình ảnh của anh trong trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top