Chương 26
"Xin quý khách lưu ý..."
"Chuyến bay XX sắp xuất phát..."
"Chuyến bay XY của hãng Z..."
"Mẹ ơi, là giáo sư Sharwar." Tại cổng ra của sân bay vang lên một âm thanh của một đứa bé, âm thanh trong trẻo làm cho người khác cảm thấy đáng yêu cực kỳ.
"Bé Hiên, chậm thôi, mẹ cũng thấy rồi." Đáp lại cậu bé là âm thanh của một cô gái khoảng tầm hai lăm tuổi.
Sự xuất hiện của hai mẹ con thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh. Đứa trẻ có làn da rất trắng, một đôi mắt phượng trong vắt, cảm giác như trong đó có gợn sóng lăn tăn, ánh mắt tinh khiết mà vô hại, thoạt nhìn có mùi vị của nai con Bambi. Người mẹ thì gương mặt sắc sảo, đôi lông mày cong cong tựa lá liễu, hai mắt nâu nhạt ánh lên tia nắng trong suốt, môi anh đào hồng nhuận, đóa sen như đọng lại trên má, làn da trắng mịn như ngọc trai.
Đi theo sau có hai người là hai người trợ lý đảm nhận nhiệm vụ xách đồ.
"Đây! Đằng này. Cháu trai lâu rồi không gặp nhớ ông không." Trước mặt bé Hiên là giáo sư Sharwar, ông khoảng bốn mươi là giáo sư hướng dẫn của Du Nhiên.
"Có chứ ạ! Rất, rất nhớ luôn. Giáo sư, con có quà cho người nè." Bé Hiên lúc này như một chú én nhỏ ríu ra ríu rít không ngừng bên vị giáo sư trung niên.
"Ha, tốt tốt. Cảm ơn bé Hiên." Giáo sư Sharwar cười đến ôn hòa, từ ái xoa đầu bé Hiên.
"Chúng ta về thôi, con muốn nhìn thấy nhà mới."
"Được."
"Giáo sư!" Du Nhiên đứng một bên nhìn con trai nói chuyện luyên thuyên với giáo sư, bên môi vẫn là nụ cười mỉm.
"Ừ! Sư phụ vẫn khỏe chứ?" Sharwar ngẩng đầu lên nhìn cô học trò cưng đầy tài năng của mình.
"Dạ khỏe."
"Mẹ con với chú Bạch lên xe trước." Tiểu Hiên thấy mẹ cùng giáo sư nói chuyện liền muốn lên xe trước, cậu còn muốn nhắn tin với chú Lập Hằng.
"Được. Cẩn thận, đừng để té!" Du Nhiên nhìn con trai suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
"Vâng. Chú Bạch nhanh lên nào." Nhận được sự đồng ý của mẹ, Minh Hiên liền kéo tay một người trợ lý chạy về phía bãi gửi xe. Kéo được một lúc cậu lại buông tay một mình chạy đi mà không chờ chú Bạch nữa. Minh Hiên chạy thoăn thoắt về hướng chiếc xe nhưng lại không hề để ý đến hai bên đường. Đúng lúc đó một đoàn người từ trong cổng đặc biệt bước ra, bé Hiên không dừng lại kịp lập tức đụng vào người đầu tiên.
Nghiêm Phong đến nơi này bằng chuyên cơ riêng cho nên lúc ra sẽ có lối ra đặc biệt, xung quanh anh còn có đám người Thiên, Kiệt cùng với đám giám đốc của Tần Phong ở Thụy Sĩ. Vốn là đang nghe báo cáo anh chợt cảm thấy có một áp lực đang tiến tới phía chân của mình, anh đang tính tránh sang một bên lại nghe thấy một giọng nói trong veo lại mang theo chút than thở cùng hối hận.
"Xong rồi, cái mông lại bị nở hoa chắc luôn." Biết chắc mình sẽ bị đụng, Minh Hiên mắt chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần bị đau, lại không kiềm lòng được mà than nhẹ một câu.
Khi cái mông của Minh Hiên sắp chạm đất thì có một lức thật mạnh kéo cậu lên, rất nhanh cậu được ôm trong một vòng tay chắc canh.
"Mở mắt ra đi, cái mông nhỏ của cháu đã an toàn rồi."
Âm thanh trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu khiến cho cậu bé bừng tỉnh, cậu ngước mắt lên liền chạm vào một đôi mắt đen nháy, sắc sảo, trong đáy mắt nhấp nhoáng một tia cười nhẹ sau đó là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại quay về điềm tĩnh như không có gì. Nếu không phải do cậu vẫn luôn nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhớ đến cái mông nhỏ của mình cậu lại bĩu môi, mặt nhăn lại biểu tình thập phần đau khổ lại càng khiến cậu thêm đáng yêu.
"Đây mới là mở đầu, về nhà mới là nở hoa." Nhớ lại biểu tình lúc mẹ tức giận cậu lại càng xót xa cho cái mông bé nhỏ của mình.
"Về nhà? Sẽ bị làm sao?" Nghiêm Phong nhìn bộ dạng đáng yêu của đứa bé không tự chủ thốt lên điều mình đang thắc mắc trong lòng.
"Nếu mẹ mà biết cháu chỉ lo chạy không nhìn đường để bị té thì thế nào cùng bị nở hoa trên mông." Minh Hiên trả lời với giọng ai oán.
Đúng lúc này người vệ sĩ cũng chạy tới, lúc nãy anh thấy tiểu thiếu gia thiếu chút nữa thì đụng người làm tim anh muốn rớt ra ngoài.
"Cậu chủ nhỏ, cậu có sao không. Vị này, cảm ơn anh đã đỡ lấy cậu chủ nhà chúng tôi."
Chú Bạch tiếp nhận tiểu thiếu gia từ tay của vị tiên sinh xa lạ, xem sét trên dưới thấy cậu chủ nhà mình không có bị thương gì thì tim mới thoáng buông lỏng.
"Cậu chủ nhỏ, có cảm thấy chổ nào khó chịu không?"
"Dạ không. Chú Bạch, chú có thể không nói với mẹ cháu chuyện này hay không?" Minh Hiên bày ra bộ dạng đáng yêu siêu cấp vũ trụ của mình ra cầu mong chú Bạch đừng nói lại với mẹ bằng không cái mông nhỏ của mình thảm thương rồi.
"Bé Hiên, con có chuyện gì mà không muốn nói với mẹ đây?" Ngay khi Người vệ sĩ đang khó xử với bộ dạng đáng yêu của cậu chủ nhỏ nhà mình thì một giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt vang lên ở sau lưng cứu anh ra khỏi tình huống khó xử.
Nhưng đối với giọng nói này chỉ có mỗi chú Bạch là cảm thấy thả lỏng tâm tình còn những người còn lại đều là cứng đờ người, nhất thời tất cả mọi người đều quay lại nhìn người vừa mới nói.
Minh Hiên thấy mẹ thì cả người run lên một cái, biết mình có trốn cũng không còn đường để đi liền tuột xuống khỏi người chú Bạch, bước từng bước lại chỗ mẹ nhẹ giọng xin lỗi.
"Mẹ, con sai rồi. Lần sau con tuyệt đối sẽ không dám chạy nhanh mà không nhìn đường lại đụng trúng người khác nữa."
"Con lại bị té. Có bị thương hay không?" Nghe thấy con trai bảo bị té, Du Nhiên liền ngồi xuống xem xét trước sau.
"Dạ không. Là chú kia ôm con lên trước khi té xuống cho nên không bị thương." Minh Hiên quay đầu chỉ về phía Nghiêm Phong đang đứng một bên.
Du Nhiên nhìn thấy một đoàn người khoảng mười người đang nhìn về phía mình thì dắt tiểu Hiên lại trước mặt Nghiêm Phong.
"Vị này, xin cảm ơn đã đỡ con trai tôi. Thằng bé hay hiếu động nên có mạo phạm gì mong anh tha thứ."
"Không có gì." Nghiêm Phong cứng ngắc trả lời.
"Vậy chúng tôi xin phép, chuyện này thành thật xin lỗi cùng cảm ơn anh." Du Nhiên mỉm cười với Nghiêm Phong một cái rồi dẫn theo Minh Hiên đi lên chiếc xe đã được đậu sẵn gần đó.
Mãi khi chiếc xe khuất bóng, Nghiêm Phong cùng đám người mới hồi phục.
Thật giống! Giọng nói đó, đôi mắt đó, làm sao lại có thể giống nhau đến vậy!
"Nghiêm Phong, giọng nói với đôi mắt sao có thể giống Thiên Đình đến như vậy." John đứng một bên cuối cùng cũng hoàn hồn liền hốt hoảng quay sang hỏi Nghiêm Phong còn đang cứng ngắc đứng một chỗ.
Tiếng của John làm cho Nghiêm Phong tỉnh lại, đó chỉ là giống, không phải là Thiên Đình, cho dù có giống cũng không thể là cô, cô đã mãi không thể xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ không bao giờ được thấy cô, nghe tiếng cô, ôm cô, không bao giờ được nữa.
Vốn ban đầu là kinh sợ nhưng sau đó lại là chán ghét. Thiên Đình của anh là độc nhất vô nhị, anh không muốn thấy có ai giống cô. Cứ thế vô duyên vô cớ Du Nhiên bị liệt vào nhóm người Nghiêm Phong ghét.
"Cũng chỉ là một người bình có gì mà giống với không giống. Thiên Đình là duy nhất." Giọng nói không hề che dấu sự chán ghét đối với Du Nhiên.
"Phải ha." Đám người khi cũng đã hoàn hồn, giống thì sao trong lòng bọn họ Thiên Đình là duy nhất, không ai có thể thay thế cho du là giống nhau y đúc cũng không xứng làm thế thân cho cô. Cô gái vừa rồi không chỉ có đôi mắt giống mà đến giọng nói cũng giống thật đáng ghét.
"Đi thôi. Báo cáo tiếp đi."Nói rồi Nghiêm Phong bước đi, tiếp theo sau là đoàn người, ai cũng nhanh chóng rời khỏi cái nơi mà bọn họ vừa gặp người đáng ghét kia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top