Chương 2

Lư gia gia càng nghĩ càng giận, uổng công cha Nguyễn Miên để lại nhiều di sản như vậy, Nguyễn Đông Lâm chẳng những không có mang ơn đội nghĩa, lại còn đối xử với cháu trai duy nhất của hắn như vậy, thật là không màng đến tình thân, uổng cho hắn làm người.

"Tiểu Miên định làm sao?"

"Còn có thể làm gì?" Lư Dương nhíu mày hỏi ngược lại.

Lư gia gia thở dài, đúng vậy, có thể làm gì? Quyền nuôi nấng Nguyễn Miên còn ở trong tay Nguyễn Đông Lâm, cho dù ông có là nguyên soái đế quốc, cũng không có cách nào nhúng tay vào việc nhà người ta.

Ông trầm ngâm một chốc, nói: "Hiện tại phương pháp giải quyết tốt nhất chính là để Tiểu Miên trước tiên giả bộ thỏa hiệp, nghe bọn họ an bài đính hôn, đợi kiên trì đến thành niên, vào lúc ấy là có thể triệt để thoát ly khỏi Nguyễn gia."

Lư Dương cau mày, hắn biết trước mắt biện pháp mà Lư gia gia nói là biện pháp tốt nhất, thế nhưng Nguyễn Miên là một Omega, để cho cậu ở lại Alpha hai năm, ai có thể bảo đảm hai năm này sẽ không phát sinh chuyện gì?

Ngón tay đang vỗ về phần lưng Nguyễn Miên hơi dừng lại, đôi mắt thâm trầm híp híp, hắn nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp tốt nhất mới được.

"Lư Bảo Bối! Xem mẹ mua cho con cùng Tiểu Miên cái gì nè!"

Ninh Mật Hương mang giày cao gót từ trong sân đi vào, đẩy cửa ra, không hề e dè hô một tiếng, thời điểm Lư Dương muốn che lỗ tai Nguyễn Miên lại lỗ, cũng đã không kịp nữa.

Nguyễn Miên sợ đến run lên một cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung tỉnh lại.

Lá gan của thỏ đều rất nhỏ, người nhà họ Lư đều là tuyết lang, ngay cả Ninh Mật Hương cũng là lang tộc, tuy rằng nàng lớn lên dịu dàng khả nhân, nhưng giọng lại rất lớn, khí thế cũng mạnh, Nguyễn Miên ở trong mộng không hề chuẩn bị, liền dễ dàng bị đánh thức.

Lư Dương ôm thỏ cụp tai, đặt trên lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, thỏ cụp tai vùi vào lòng bàn tay của Lư Dương, trừng mắt nhìn, dần dần tỉnh lại.

Ninh Mật Hương không biết Nguyễn Miên đang ngủ, vui vẻ đi tới, nhìn thấy Nguyễn Miên biến thành nguyên hình, ánh mắt lập tức sáng lên, thân thủ muốn ôm lấy Nguyễn Miên, "Mau đưa Tiểu Miên cho ta ôm một cái."

Lư Dương nhíu mày, né tránh tay nàng, "Đừng đụng."

Ninh Mật Hương liếc nhìn con trai một cái, nhịn không được bĩu môi, "Hẹp hòi."

Thỏ cụp tai lông tơ toàn thân mềm mại, sờ vào rất thoải mái, mỗi lần lúc Nguyễn Miên biến về nguyên hình, nàng nhịn không được ngứa tay, muốn sờ một cái, nhưng đáng tiếc Lư Dương giống như là đang che chở địa bàn, chạm cũng không cho nàng chạm một cái.

Nguyễn Miên từ lòng bàn tay Lư Dương nhảy xuống, biến về hình người, chào hỏi Lư gia gia một tiếng,  rồi ngoan ngoãn đối với Ninh Mật Hương cười cười, "Dì, ngài đã về rồi."

Cậu đêm qua một đêm không ngủ, lén lút khóc một hồi, cho nên đôi mắt có hơi sưng tấy, lại bởi vì tinh thần không đủ, lúc biến về hình người, hai cái tai không biến lại được, mềm nhũn buông xuống trên mái tóc màu nâu nhạt, thoạt nhìn tội nghiệp.

Ninh Mật Hương nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu, lập tức ném túi giấy trong tay xuống, căng thẳng quan sát cậu vài lần, "Tiểu Miên, ai bắt nạt con? Mau nói cho dì biết, để dì giúp con đánh hắn."

Nguyễn Miên mím môi cười cười, xoa xoa tai thỏ một cái, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh mềm mại vô cùng, "Dì à, con không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, ngài đừng lo lắng."

Ninh Mật Hương tuy rằng thích nhất mua sắm, thế nhưng tính khí nàng từ trước đến giờ nóng nảy, nếu như Nguyễn Miên đem chuyện này nói với nàng, nàng nhất định sẽ trực tiếp đem Nguyễn Đông Lâm đánh một trận, cho nên Nguyễn Miên cùng ông cháu Lư gia, đều hết sức ăn ý không đề cập đến chuyện này cho nàng biết, bằng không không những không thể giải quyết, ngược lại sẽ càng nát hơn.

Ninh Mật Hương đưa tay sờ  tóc Nguyễn Miên, âm thanh ôn nhu hiếm thấy nói: "Có chuyện gì thì nhớ nói cho dì."

"Vâng ạ, dì." Nguyễn Miên ngước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Mặt của cậu chỉ lớn bằng bàn tay, một đôi mắt lại to tròn xinh đẹp, lúc nhìn người, đuôi mắt hơi nhíu, con mắt trong suốt sáng lấp lánh, so với Lư Dương, cậu lớn lên không có một chút tính công kích nào, lại nhiều hơn một phần ôn nhu đáng yêu điềm tĩnh.

Ninh Mật Hương ôn hòa cười cười, đem chỗ túi nàng vừa ném nhặt lên, " Hôm nay lúc dì đi dạo, mua cho con cùng Lư Bảo Bối mấy bộ quần áo, các con mau đến đây xem xem có thích không."

"Không cần ạ, dì." Nguyễn Miên ngượng ngùng cúi xuống cụp mắt, kể từ khi Ninh Mật Hương biết tình huống trong nhà cậu, lúc mua quần áo cho Lư Dương, thường thường cũng mua cho cậu một phần, trong lòng cậu thật sự rất ngượng ngùng.

"Dì mua cũng mua rồi, con cho dì chút mặt mũi đi, tới xem một chút coi có thích hay không." Ninh Mật Hương quơ quơ quần áo trong tay, nàng mỗi lần mua sắm xong, đều đặc biệt vui vẻ.

Lư gia gia một vừa uống trà một bên nở nụ cười: "Tiểu Miên, con cũng đừng cự tuyệt, Mật Hương vui vẻ nhất là mua quần áo cho các con."

Ninh Mật Hương thấy Lư Dương không nói lời nào, cũng không động đậy, không nhịn được hô một tiếng, "Lư Bảo Bối!"

Lư Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thân thủ đẩy Nguyễn Miên một cái, "Cậu đi xem đi, đỡ cho nàng lại đến phiền tớ."

Nguyễn Miên biết tính khí Ninh Mật Hương, chỉ gật đầu, thấp giọng hỏi Lư Dương, "Lư Bảo Bối, cậu không đi cùng tớ sao?"

Lư Dương là bảo bối lớn nhất của Lư gia, từ sinh ra liền có một cái nhũ danh, gọi là Lư Bảo Bối, tuy rằng từ nhỏ đến lớn hắn đã phản kháng qua vô số lần, không muốn gọi danh tự này, thế nhưng sự phản kháng của hắn là vô dụng, trên dưới Lư gia trên chuyện này đều dị thường đồng nhất, ai cũng không chịu thay đổi, cuối cùng, ngay cả Nguyễn Miên cũng theo thói quen gọi hắn là Lư Bảo Bối.

"Không đi." Lư Dương khẽ cau mày, hắn kể từ khi biết Nguyễn gia bắt Nguyễn Miên kết thân, tâm tình vẫn không tốt, mà mỗi lần tâm tình hắn không tốt, đều sẽ mất kiên nhẫn.

"Được rồi." Nguyễn Miên không đành lòng nhìn Ninh Mật Hương thất vọng, chỉ đành quay người đi thử quần áo, trong lòng thầm nghĩ, chờ khi cậu lớn lên kiếm tiền, nhất định sẽ báo đáp lại Ninh Mật Hương, sẽ mua cho nàng thật nhiều quần áo đẹp.

Buổi trưa, Nguyễn Miên tại Lư gia cơm nước xong mới rời khỏi, tuy rằng cậu không muốn về Nguyễn gia, thế nhưng nếu như cậu về muộn, Ngô Vĩnh Quyên nhất định sẽ nghĩ biện pháp để gây sự.

Ninh Mật Hương đứng ở cạnh cửa, không muốn phất phất tay, "Tiểu Miên, ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của Lư Bảo Bối, con nhớ đến sớm một chút nha."

"Con đã biết, dì ạ." Nguyễn Miên cười cười, từ khi cậu và Lư Dương quen nhau ở vườn trẻ, qua nhiều năm như vậy, sinh nhật đều là cùng nhau qua, năm nay tự nhiên sẽ không ngoại lệ.

Lư Dương mang giày đi ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tớ đưa cậu về."

Nguyễn Miên gật đầu, không có từ chối, ngược lại Nguyễn gia cùng Lư gia rất gần, đi vài bước đã đến.

Hai nhà bọn họ đều ở khu biệt thự đông thành, chỉ là Lư gia ở bên trong, thuộc về vị trí trung tâm của đại viện quân khu, Nguyễn gia thì ở phía ngoài, dựa vào ánh sáng của quân khu, chiếm cái tên biệt thự đông thành, kỳ thực chỉ là nơi phú thương ở, so với nơi này thiết bị cùng an ninh chênh lệch rất nhiều.

Nơi Nguyễn gia hiện tại ở chính là phòng ở là năm đó cha Nguyễn Miên mua, cha Nguyễn Miên vẫn luôn sùng bái quân nhân, cho nên mua phòng ở tại phụ cận quân khu, chỉ là còn chưa kịp ở, hắn đã qua đời.

Hiện tại phòng ở bị Nguyễn Đông Lâm chiếm đi, Nguyễn Đông Lâm thành tư bản cáo mượn oai hùm, hắn thường nói khoác với bên ngoài rằng hắn ở tại biệt thự đông thành, cùng với đám quan quân bên trong quan hệ rất tốt, trên thực tế nếu người tìm hiểu tình huống đều biết, biệt thự đông thành ở thủ đô, bên trong cùng bên ngoài chênh lệch rất nhiều.

Nguyễn Miên nhìn Lư Dương đi tới, không nhịn được nói: "Lư Bảo Bối, cậu lớn lên có phải là muốn cao liền cao không?"

"Có sao ?" Lư Dương nhíu mày, đem cậu kéo đến trước người, thân thủ so chiều cao một chút, sau đó bĩu môi nói: "Hình như là vậy."

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn Lư Dương cao hơn cậu nửa cái đầu, trong lòng nhịn không được cảm thán, Lư Dương không hổ là huyết thông tuyết lang thuần khiết, mặc dù là Omega, còn cao hơn so với rất nhiều Alpha.

Cậu tuy rằng cũng là huyết thống thuần khiết, thế nhưng đáng tiếc cậu là một con thỏ, lại còn là Omega, không phải huyết thống thuần khiết dũng mãnh cùng cao to.

Lư Dương thân thủ nặn nặn tai thỏ của cậu, thấp giọng nói: "Đem lỗ tai biến về đi."

"Há, được." Nguyễn Miên gật đầu, đem tai thỏ trong tay hắn đoạt lại.

Lư Dương nếu như không nói, cậu thiếu chút nữa đã quên, như hình thái nguyên thủy này của bọn họ, chỉ để cho người thân xem, cậu ngay cả khi ở Nguyễn gia cũng không dễ dàng biến  về nguyên hình, chỉ có khi Lư Dương ở đây, cậu mới dám thanh tĩnh lại.

Hiện tại tinh lực của cậu khôi phục không ít, lập tức liền đem tai thỏ đổi lại.

Ngày hè chói chang, gió nhẹ thổi qua, cây xanh bên kia đường theo gió thổi nhẹ, trong không khí xen lẫn một mùi vị thơm ngọt.

Nguyễn Miên một bên đi về phía trước, một bên giật giật mũi, cậu quay đầu nhìn Lư Dương, hơi nghi hoặc hỏi: "Lư Bảo Bối, mùi vị tin tức tố trên người cậu, ngày hôm nay sao lại nồng như vậy?"

Nguyễn Miên cùng Lư Dương từ nhỏ đã chơi cùng nhau, đối với tin tức tố của hắn quen đến không thể quen hơn, không khỏi hơi kinh ngạc, ngày hôm nay mùi vị trên người Lư Dương so với lúc thường nồng hơn rất nhiều, giống như đột nhiên đổ nước hoa ra khỏi bình, bị hương vị phả vào mặt.

Lư Dương hai tay cắm vào túi, không để ý lắm nhẹ nhàng liếc cậu một cái, "Muốn ăn kem ?"

Tin tức tố của Lư Dương là vị kem, hương vị nghe lên rất ngọt ngào, vào ngày hè lộ ra từng tia từng tia cảm giác mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái lại tinh khiết, Nguyễn Miên thường nghe thấy mùi vị tin tức tố của hắn, liền không nhịn được muốn ăn kem.

"Ừm! Muốn ăn." Nguyễn Miên khẽ liếm môi một cái, trong nháy mắt liền đem nghi hoặc vừa nãy quên sạch.

Lúc cậu tâm tình không tốt, đặc biệt thích ăn kem, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn.

Lư Dương nhìn chung quanh một chút, mang theo cậu đi đến cửa hàng kem bên kia đường, hôm nay là cuối tuần, trên đường người đến người đi không ít, trong cửa hàng kem cũng ngồi đầy người, xem ra muốn mua kem có khả năng là phải xếp hàng rồi.

Bọn họ dừng chân trước một thân cây cạnh cửa tiệm, Lư Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng cây trên đầu một cái, nói với Nguyễn Miên: "Cậu ở đây chờ tớ."

"Để tớ mua cho." Nguyễn Miên biết Lư Dương từ trước đến giờ có chút yếu ớt, không thích phơi nắng, hiện tại ánh mặt trời xem như dày đặt, nếu như đem hắn phơi đen, hắn sẽ nổi nóng.

Lư Dương liếc nhìn đôi mắt hơi sưng tấy của cậu, "Không cần, bên trong nhiều người, cậu ở dưới gốc cây chờ là được."

Hắn nói xong liền đi ra khỏi bóng cây, sau giờ ngọ* mặt trời chiếu xuống người hắn, hắn thiếu kiên nhẫn xoa nhẹ đầu một cái, bước đi nhanh hơn.

*Khoảng 12-2 giờ trưa

Nguyễn Miên nhìn hắn chạy vào trong cửa hàng kem, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng trốn dưới gốc cây, nghe lời đến một cọng tóc cũng không lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top