#68

Chương 68: Cung Âu tôi cần em cảm tạ?

Thời Tiểu Niệm vội vàng rời khỏi giường, rồi mới thẳng phòng bếp mà tiến tới, lúc đến gần, chợt nghe tiếng Phong Đức: "A, cắt thịt bò đâu phải như thế này, phải đợi cho mềm đã!"

"Chờ nó mềm thì làm sao bây giờ?"

Cung Âu ngay thẳng nói.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hướng cửa phòng đi đến nhìn lại, chỉ thấy cả căn phòng lộn xộn bừa bãi.

Cung Âu ăn mặc gọn gàng thoải mái cầm thi nước táo, lát sau mới hướng tới những miếng thịt bò.

Cái này để làm gì?

Nhà bếp tạo phản?

Phong Đức đứng ở một bên gấp đến độ nóng nảy: "Không được rồi, tôi thấy thiếu gia nên để tôi làm cho."

"Liệu có ăn được không, không cần. Tôi làm được!" Cung Âu ngại khí nói.

"Aida, có đầu bếp ở đây làm gì mà không để cho người ta làm." Phong Đức ủy khuất: "Nếu không, tôi vẫn đi gọi Thời tiểu thư rời giường làm bữa sáng đi."

Dù sao đồ ăn tiểu thư làm vẫn là rất ngon.

"Ngươi dám!" Cung Âu lập tức uất giận nói: "Cô ấy muốn ngủ bao lâu thì để cô ấy ngủ, việc này không được để cô ấy làm! Còn có, phải để cô ấy chuẩn bị hoàn tất trước mắt ông, bà, ba, mẹ, em gái, thật là bực mình, đoạn tuyệt qua hệ, cái từ nghe có được không chứ?"

"Vâng."

Phong Đức lĩnh mệnh.

Thời Tiểu Niệm đứng ở bên ngoài, nghe được Cung Âu nói nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ.

Ngày hôm qua mọi chuyện rắc rối đều đổ trên đầu cô, đúng....cô là bị ba mẹ nuôi đuổi đi, cô bây giờ lại quay trở lại một đứa trẻ mồ côi.

Cô đứng tại đó, khuôn mặt tái nhợt môi nở nụ cười khổ, hôm qua Cung Âu chì chiết cô rất lợi hại, ngủ một giấc tỉnh lại, cô nhất thời đều không nhớ ra chuyện này.

Thời Tiểu Niệm đứng ngoài phòng bếp nhìn lại, Cung Âu đã quay trở lại với cục thịt bò, cũng không quay trở mình, căn phòng vẫn nguyên hiện trạng lúc trước, như là vừa mới có tai nạn nghiêm trọng.

Cô nhìn về phía Cung Âu, hắn đang bận rộn với cục thịt bò mà không hề phát hiện ra cô .

Hắn thâm sâu trong bộ dạng anh tuấn, mắt sâu, mũi thẳng, đôi mắt bạc sắc lạnh, hắn có một vẻ bề ngoài không ai không muốn có, quá hoàn hảo.

Ở cùng Cung Âu lâu như thế, Thời Tiểu Niệm là lần đầu tiên để ý Cung Âu kỹ như vậy.

"Tôi tới rồi."

Thời Tiểu Niệm ảm đạm cười, hướng phía bếp đi vào.

Cung Âu di chuyển ánh nhìn, con ngươi đen nhìn cô có chút kinh ngạc, "Sao em lại tới rồi?"

"Bởi vì tôi không muốn phòng bếp bị phá tan tành." Thời Tiểu Niệm hướng về phía hắn nói: "Anh cùng Phong quản gia đi ra ngoài đi, chỗ này để lại cho tôi là được, bữa sáng một chút là có."

Cung Âu không có đi, đứng dựa vào thành bàn nhìn cô làm đồ ăn mà mỉm cười.

Thời Tiểu Niệm lấy tương oa tử rửa sạch, ngâm trong nước long đầu, bỗng nhiên 2 cánh tay nhiệt bao vây thân cô, giữ người cô vào giữa.

Người cô không khỏi chấn động, cứng ngắc đứng ở nơi đó.

". . . . . ."

Cung Âu vòng tay ôm lấy cô, giữ chặt trong lồng ngực.

Này là vòng tay an ủi, mang cảm giác ấm áp cho cô.

Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, hốc mắt đỏ hoe, trên tay kiên định cọ rửa tương oa tử, rồi mới tương oa tử thả lại đi, một lần nữa bắt đầu với miếng thịt bò.

Cung Âu vẫn như thế ôm cô, cô có chút không muốn, nhưng Thời Tiểu Niệm cũng không có rời khỏi hắn.

Cô cũng muốn, cảm giác có người ôm chặt như vậy .

Muốn là như vậy nhưng cô vẫn muốn trốn thoát khỏi Cung Âu.

Không gian trong khu biệt thự cao cấp thật yên tĩnh, hai người ngồi dùng bữa cơm sáng, Thời Tiểu Niệm bữa sáng đối với thịt bò không có lấy một phần hứng thú, chỉ lấy một ít bánh mỳ yên tĩnh ngồi ăn.

"Aida, hôm nay còn có cả báo giấy."

Phong Đức từ bên ngoài tiến vào, cầm trên tay là một phần báo giấy.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, chỉ thấy báo giấy mặt trên xã hội bài đầu điều tiên là ——.

Cô đang cầm miếng bánh mỳ mà bất động.

Giây tiếp theo, tờ báo bị tác động một lực mà bay đi, Cung Âu ném tờ báo bay thẳng tới người Phing Đức, băng lãnh nói, "Sau này không cần chuẩn bị báo giấy nữa."

Phong Đức cũng biết chính mình sai sót, vội nói "Vâng, thiếu gia."

Phong Đức đi ra phía cửa đột nhiên thanh âm vang lên, thanh âm là một khúc ra vui vẻ hồn nhiên, có đoạn điệp khúc︰Em yêu gia đình của em, em yêu ba ba em, mẹ em, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé. . . . . .

Cung Âu mặt nghiêm lại, con ngươi đen sẫm nhìn chằm chằm về phía Phong Đức.

Phong Đức vội vàng trực tiếp đi ra cửa, thanh âm kia không còn phát ra thêm một giây nào nữa.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bọn hắn, nở nụ cười khổ nói: "Phong quản gia, anh không cần như vậy, tôi không sao."

Cô không ngờ rằng chính mình lại phải rời khỏi Thời gia, cô bây giờ hoàn toàn không biết nên như thế nào, nhường nhịn Cung Âu, xem Cung Âu và Phong Đức như người nhà sao.

"Mắt em đỏ như cây anh đào luôn rồi, mạnh mẽ cái gì chứ!" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cầm đĩa thịt bò rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến đầu bàn chỗ cô ngồi: "Em ăn thêm đi, ăn nhiều vào!"

". . . . . ."

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Cô đối với miếng thịt bò không hề có một chút hứng thú, nhưng Cung Âu ăn lại có vẻ rất ngon. . . . . .này thực là ngoài ý muốn rồi.

Cô cúi thấp đầu, cắt miếng thịt bò cho vào miệng chậm rẽ nhấm nuốt, xong rồi đến phần thịt bò Cung Âu đem qua cho cô.

Bữa sáng quá no rồi ——

Cung Âu đi vệ sinh cá nhân liền nói với Tiểu Niệm: "Em đi ra ngoài với tôi một chút."

"Đi đâu? Anh không phải đi đến công ty sao?"

Thời Tiểu Niệm giọng trầm lại lên tiếng, nâng ánh mắt nhìn về phía Cung Âu.

" Kêu em đi thì đi đi, nói nhiều như vậy làm gì. Đi thay quần áo! Hôm nay đưa em đi giải quyết mớ lộn xộn trong lòng!" Cung Âu lên tiếng nói.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Hắn muốn đưa cô đi giải sầu sao?

"Cung Âu, hôm nay anh làm sao thay đổi vậy."

Thời Tiểu Niệm đối với hắn tâm tình thay đổi như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cung Âu liếc cô một cái, khuôn mặt cao ngạo: "Tôi nguyện ý như vậy, nhìn tôi làm gì! Nhanh đi thay quần áo!"

Người đàn ông này, hắn quan tâm người ta có cần phải cường đạo như vậy không.

Bất quá cũng tốt, cô bây giờ cần đi hít thở không khí trong lành một chút.

"Được rồi, tôi đi thay quần áo."

Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn vâng lời, hướng phòng ngủ đi tới, bỗng nhiên nghĩ đến, cô bây giờ làm gì có quần áo, đều bị hắn cường đạo thay thành váy hết rồi.

Cô chọn. Một bộ trong số váy Cung Âu chuẩn bị cho cô.

Đi ra khỏi biệt thự rất nhiều xe của Cung Âu đã đợi sẵn trước cửa, xe của hắn có rất nhiều, mỗi lần đi là mỗi chiếc khác nhau.

Xe bên ngoài được thiết kế rất bắt mắt và độc đáo, còn thêm một chút hung hãn, quả thật rất hợp với cách tổng tài bá đạo của hắn.

Cung Âu nhìn nàng một cái, mệnh lệnh nói: "Chọn xe."

" Tại sao lại là tôi chọn?"

Thời Tiểu Niệm nhìn bốn phía, có chút ngạc nhiên.

Bình thường Cung Âu ra khỏi cửa đã có xe chờ sẵn, tại sao lần này lại phải chọn, còn không thấy tài xế nữa, hắn tự chạy xe chở cô sao.

"Em muốn cái nào?"

Cung Âu nói, dùng ánh mắt ý bảo cô mau chóng chọn xe.

"Không có tài xế?" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn chính là đại danh đỉnh nhất Cung Âu, toàn bộ thế giới đều ở dưới chân hắn, hắn thế nào lại muốn tự mình lái xe?

"Cung Âu tôi chạy xe rất chuẩn, không cần phải nhìn tôi như vậy! Cảm tạ tôi sao? Lên xe!"

Cung Âu không nhịn được thúc giục cô, trong lòng đã phiền như vậy rồi lại không muốn đi giải tỏa sao?

Cô gái này hoàn toàn không hiểu hắn.

Hắn như vậy nhưng với cô lại cực kỳ chu đáo.

". . . . . ."

Thời Tiểu Niệm đành mặc sự giao phó tính mạng cho hắn, leo lên xe ngồi, đợi cô lên xe xong Cung Âu bước qua ghế lái, khởi động xe, chiếc xe êm ái mà phóng đi.

Chiếc xe đua trên đường cao tốc đi với tốc độ cực nhanh, bỏ xa những chiếc xe khác đang trên đường.

Cô thuận theo cảm giác của xe mà cảm thụ tốc độ, tâm tình có phần thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu.

Não bộ cô hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được chút nào.

"Nhanh lên chút nữa!"

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên hô, thanh âm rất nhanh biến mất trong không khí.

Cung Âu liếc nhìn cô một cái, tâm tình bắt đầu hảo trở nên tốt? Hắn khóe môi khẽ nhếch lên, chân đạp bên ga thêm một chút.

Xe đua lao đi với tốc độ phi thường, rất nhanh thì mất hút khỏi đường cao tốc.

Cảm giác này Tiểu Niệm chưa từng trải qua, quả thật là rất tuyệt.

Không lâu sau liền đem chuyện buồn quên hết.

Thời Tiểu Niệm tháo dây đai an toàn, hoàn toàn đứng lên khỏi ghế. Mi tâm Cung Âu chau lại, giảm nhanh tốc độ xuống.

Cô ta không muốn sống nữa sao?

Thời Tiểu Niệm đứng ở phía trên chiếc xe, thân người dựa về phía sau, hai tay đưa lên tạo thành cái loa mà hô to, "Thời Tiểu Niệm! Cô một người đối tốt cũng không có! Cô lại đi đối tốt với ai!"

Cô hô to qua chiếc loa bằng tay, thanh âm rất nhanh biến mất trong gió.

Cung Âu đang chuyên tâm chạy xe, nghe nói sắc mặt có chút khó coi, hắn còn đang ngồi đây, cô xem hắn là không khí sao?

Nhịn.

Cô rất giỏi chọc giận người khác.

Cung Âu quyết tâm nhẫn nhịn, hôm nay để cho cô thoải mái.

Chiếc xe chạy ngày càng nhanh, như muốn bay luôn lên trời.

Chiếc xe từ từ dừng lại, Thời Tiểu Niệm ngồi lại xuống ghế, tâm tình đã bình tĩnh rất nhiều, mọi chuyện buồn cũng bị cô cho bay đi hết.

Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn cũng đang quay sang nhìn cô

Bốn mắt nhìn nhau.

Trả chap cko mn đây. Và như đã hứa

Thính của mn:

Thời Tiểu Niệm đành phải đứng lên hướng hắn đi qua, Cung Âu một tay kéo cô ngồi tại trên đùi của mình, ôm lấy cô, cúi đầu gặm phải môi của cô hôn đến triền miên, một cái sờ lên tay của cô, vuốt ngón áp út mảnh khảnh của cô, vuốt trên mặt chiếc nhẫn......

"A......... Ân."

Hôm nay nếu hơn 100 vote và hơn 70 cmt thêm chap cko mn (chưa quyết định số chap)

Kí tên:

Tiểu Vân

KhaiThien1109



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tổngtài