6. Đôi ta còn lại gì
Khoảng khắc đấy, Trí Tú mấp máy môi định nói điều gì đó nhưng cơ thể của chị đột nhiên cứng lại rồi sau đấy run rẩy.
Chưa kịp để tôi lo lắng, chị đã buông tôi ra và cố gắng đi nhanh nhất có thể về phía sau sân khấu.
Chân mày chị nhíu chặt lại, từng bước chân khập khiễng, tôi vội tiến lại đỡ chị. Ban đầu ngay khi thấy tôi lại gần Trí Tú định gạt cánh tay tôi đi, nhưng khi nhìn xuống khán đài, thấy những thứ đèn flash đang liên tục nhấp nháy chị mới để cho tôi dìu vào.
Ngay khi vừa xuống sân khấu, Trí Tú liền lùi lại, xa lạ mà nói cảm ơn rồi lạnh lùng đuổi tôi đi. Nhưng nhìn chị chịu đựng mà run rẩy như vậy thì làm sao tôi có thể chịu được.
Ngay khi tôi cố chấp, muốn tiếp tục đỡ chị thì một người đàn ông bỗng xuất hiện.
Giây phút đó, Trí Tú liền ngã về phía trước, vừa vặn rơi vào trong lòng người đàn ông ấy.
Khoảng khắc chị thở gấp, bám chặt lấy cánh tay người đàn ông cũng là lúc trong tôi nhói lên bởi chị đã chọn dựa dẫm một ai đó khác mà không phải là tôi.
Nhìn cách người đàn ông trẻ tuổi đó lo lắng, hỏi han chị khiến tôi vô cùng khó chịu.
Ngay khi nhận được sự đồng ý, anh ta liền bế phốc Trí Tú lên, sau đó mới nhìn tôi, gật đầu nhẹ một cái rồi định rời đi.
Bàn tay tôi vô thức nắm chặt, thoáng chốc mũi tôi dần cay.
Những điều tôi thường dằn vặt bản thân hằng đêm, hình bóng chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm trí tôi suốt 3 năm. Ánh mặt trời một lần nữa len lỏi vào trái tim khô quạnh này và bây giờ nó đang dần mờ đi...
Nghĩ đến việc chị tiếp tục biến mất và cảm giác cô đơn sẽ lại bao trùm lấy khiến tôi không thể chịu thêm được nữa, vậy nên từ lúc nào tôi đã chắn ngang trước đường đi của hai người họ.
Tôi chẳng thể thốt ra được một câu gì vào hoàn cảnh ấy, tôi chỉ biết rằng tôi không muốn chị bỏ đi, không muốn chị lại như một cơn gió, chợt đến rồi cũng chợt đi.
Trí Tú là mặt trời của tôi... Xin chị đừng để thế giới của tôi chìm trong màn đêm nữa..
Nỗi nhớ chị tôi lại chẳng thể nói ra thành lời, chỉ có thể để những hàng nước mắt chảy dài nói lên tất cả.
"...Nếu có chuyện gì chúng ta vẫn có thể nói sau..Trân Ni"
Giọng Trí Tú vang lên, lần này chị ấy đã gọi tên tôi chứ không còn là xưng hô xa cách như ban đầu. Và tôi nhận ra giọng của chị đã mềm mại đi rất nhiều, hệt như năm xưa mỗi khi chị dỗ dành tôi.
Tôi vội dụi đi nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt giống đứa trẻ vừa được an ủi. Không thể giấu được sự vui sướng kèm theo những lo sợ của mình.
"...Chị sẽ lại không.. biến mất như 3 năm trước chứ..?"
Dù chỉ là trong thoáng chốc nhưng tôi đã thấy được nét mặt cứng lại của Trí Tú, nhưng chỉ là vài giây vì rất nhanh chị đã trở lại với dáng vẻ tránh né nhìn tôi.
"Sẽ không..."
Sau đó Trí Tú ra hiệu để người đàn ông ấy đưa mình rời đi. Lúc tôi cảm giác mất mát thì lời chị vang lên lần nữa.
"Chúc mừng em Ni Ni... Nhớ trang điểm lại trước khi lên sân khấu.."
Khoảng khắc đó, trái tim tôi như muốn nổ tung.
Trí Tú đã gọi tôi bằng cái tên Ni Ni thêm một lần nữa.
Dòng nước ấm áp nhỏ giọt vào cõi lòng tôi, sau 3 năm lần đầu tiên tôi thấy việc mình dành được giải thưởng lại có thể hạnh phúc như vậy. Lời chị nói đã là một phần thưởng quý giá nhất trong sự nghiệp của Kim Trân Ni.
_ _ _ _
Trí Tú luôn là người giữ lời, tôi đã thật sự thấy chị ấy chỉ sau một tuần, thông qua màn ảnh.
Việc Trí Tú xuất hiện trong một bộ phim khiến tôi thật sự bất ngờ. Tôi đã từng hỏi chị nghĩ sao về con đường diễn xuất nếu lỡ như hai đứa có thể không được ra mắt.
Lúc đó chị chỉ cười xòa, nói rằng nếu không được ra mắt thì chị sẽ kiếm thêm cơ hội ở những công ty khác hoặc tham gia những nhóm nhảy đường phố.
Và đặc biệt mỗi lần Trí Tú giấu tôi điều gì đều không được bao lâu vì nó thể hiện rất rõ trên gương mặt chị.. Vì vậy tôi chưa từng nghĩ chị sẽ muốn lấn sang diễn xuất.
Nhưng có lẽ những thứ tôi biết đều là của quá khứ..
Vì chị đã thể hiện vai diễn một cách khiến tôi không thể nhìn vào đó là Trí Tú nữa mà là một nhân vật hoàn toàn khác.
Tôi xem cả những phần quay hậu trường, buổi họp báo ra mắt phim. Cách chị trả lời phóng viên, cách chị tương tác thân thiết với bạn diễn đến mức couple trong phim lên hot search rồi từ đó bắt đầu có những bài báo "Phim Giả Tình Thật".
Nội dung phim hay, độ diễn xuất và nhan sắc của tân binh mới ra mắt được lòng công chúng. Trí Tú càng được biết đến nhiều hơn khi chị cùng Lệ Sa thông báo ký hợp đồng với một công ty mới được gây dựng gần đây.
Tất nhiên tôi cũng rất mừng cho chị, nhưng chỉ là mỗi khi nhìn Trí Tú thông qua một lớp màn hình với Trí Tú của 3 năm trước đây tôi cảm giác được họ hoàn toàn đối lập.
Điều đó càng khiến tôi thắc , 3 năm qua chị đã trải qua những gì..?
Vì vậy bằng mọi nỗ lực, tôi đã tiếp cận Lệ Sa và xin được tài khoản Line riêng tư của Trí Tú.
Không hiểu tại sao chỉ là gửi lời mời kết bạn và nhắn tin hẹn một buổi gặp mặt mà khiến tôi vô cùng căng thẳng.
Cả ngày hôm đấy tôi dính chặt với chiếc điện thoại cùng với cảm xúc thấp thỏm. Cho dù thu âm hay chụp ảnh tạp chí cứ mỗi khi có cơ hội tôi đều hỏi trợ lý có ai gửi tin nhắn cho mình không.
Đến gần 11 giờ đêm, tin nhắn chị đồng ý cũng đến và đêm đó tôi tiếp tục mất ngủ nhưng lần này là vì vui sướng.
.....
Sắp xếp mãi, cuối cùng chúng tôi cũng có một buổi gặp mặt. Tôi vẫn nhớ khi đấy tôi không sợ bị cánh phóng viên chụp lại, mà chỉ lo lắng ánh mắt của Trí Tú nên tôi đã dành hẳn 2 tiếng để chuẩn bị cho bản thân trở nên xinh đẹp nhất.
Cùng với âm nhạc nhẹ nhàng trong quán, tôi mân mê vành ly nước, tưởng tượng về việc sắp được gặp Trí Tú. Nhiều cảm xúc trộn lẫn khiến tôi chưa chú ý được đã có người ngồi đối diện.
Đến lúc tôi bừng tỉnh, gương mặt xinh đẹp đến mức não lòng của chị đang nhìn tôi.
Tôi lúng túng xin lỗi, định giải thích thì nhân viên mang đồ uống tới. Không thể tin tôi mất tập trung đến mức đã để chị gọi sẵn thức uống.
Nhưng lúc nhìn ly sữa nóng được đặt trước mặt, cảm xúc của tôi dần dịu xuống. Vô thức khóe môi tôi dần cong rồi thở dài, Trí Tú bắt gặp được liền hỏi có cần gọi thức uống khác không.
Tôi vội lắc đầu, bảo rằng chỉ là có chút hoài niệm..
Kể từ khi chị rời đi, tôi cũng không còn tâm trạng với những món mình thích nữa. Bởi vị sữa khiến tôi liên tưởng đến nhiều kỉ niệm về chị, mà mỗi lần như vậy tôi đều không thể ngủ , vì thế thứ men tuy đắng nhưng lại giúp người ta quên được nhiều thứ.
Chú ý đến ly trà xanh của Trí Tú, thứ mà hồi trước chị thường hay nhăn mặt mỗi khi uống. Nhưng giờ chị cầm tách trà lên chậm rãi nhấp môi với khuôn mặt bình thản.
Có lẽ nhìn thấy những thắc mắc hiện lên rõ ràng trên gương mặt tôi, chị từ tốn đặt ly xuống, bắt đầu kể những chuyện trong 3 năm vừa qua.
Trí Tú đã qua bên Mỹ tham gia vào một lớp dạy nhảy, rồi chị được mời tham gia vào một đoàn vũ công, đó cũng là lý do chị quen biết được Lệ Sa và cô ấy rủ chị hợp tác nhiều hơn trong các show diễn. Trong một buổi tiệc, có đạo diễn lớn quen biết với Lệ Sa đã để ý tới chị, nói chị rất hợp với phong cách của diễn viên. Nên chị vừa làm vũ công, vừa tham gia khóa đào tạo diễn xuất của vị đạo diễn đó. Sau gần 3 năm, Trí Tú vừa quay xong một bộ phim điện ảnh, Lệ Sa liền rủ về nước tham gia các hoạt động rồi chị tiếp tục nhận được vai diễn trong bộ phim vừa được công chiếu...
Nghe xong, tôi bắt đầu ước chừng thời gian chị bước chân vào giới giải trí.
Vậy ra Trí Tú đã ở thật gần mà tôi chẳng hề hay biết..
Không hiểu sao trong tôi bỗng khó chịu, tay vô tình siết chặt ly sữa hơn.
"Tại sao chị không liên lạc với em..? Ngay cả khi chị đã về nước?"
Trí Tú không hề mất bình tĩnh giống tôi. Chị chống tay lên mặt bàn, nhìn ra bên ngoài cửa kính, giọng như không quan tâm.
"Khi vừa đặt chân đến Mỹ, tôi đã cắt đứt mọi thứ dính dáng đến nơi này. Như em biết đấy, thay đổi số điện thoại, lối sống, bạn bè, hầu như là mọi thứ.."
Cảm giác nhói lên trong tôi xuất hiện, tôi có chút run run hỏi thứ mà tôi rất lo sợ về đáp án.
"Vậy người đàn ông đã bế chị hôm đó... Anh ta đã thay thế vị trí của em rồi..?"
"..Em đang nói đến Lý An Nhiên? Anh ấy chỉ là người bạn tôi quen bên Mỹ."
Lúc tôi nghe xong, tôi nghĩ mình đã có thể thở phào nhưng rồi Trí Tú nhắc nhở tôi.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè, chưa từng trong mối quan hệ đó bao giờ thì làm sao có thể thay thế vị trí của em được đây?"
"Vị trí 'Người Cũ' ấy."
Tôi cứng người, giọng nghẹn đặc lại không thể nói gì.
Trí Tú vừa nhắc lại sự việc chính tôi là người chia tay trước và giờ giữa hai bọn tôi chỉ là cái danh 'Người cũ'.
Chưa để tôi nói lời tiếp theo, chị đã gọi nhân viên thanh toán rồi có ý định ra về. Tôi vội nắm lấy tay chị, muốn níu kéo sai lầm ngu ngốc của mình.
Giọng tôi run rẩy cùng nức nở.
"...Tú... chúng ta..."
Người xung quanh dần để ý, họ lấy điện thoại ra bắt đầu quay chụp..
Tôi không hề quan tâm, chỉ muốn hỏi chị rằng Trí Tú và tôi có thể quay lại như trước kia không thì chị ôm lấy tôi như cái cách bên Châu Âu thường hay làm khi tạm biệt bạn bè thân thiết.
Rồi chị thì thầm vào tai tôi một cách nhẹ nhàng, nhưng nó lại khiến cả người tôi nặng trĩu.
"Tôi là Trí Tú, chỉ Trí Tú thôi. Không có họ vì tôi là cô nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top