Chap 26: Marriage proposal
Chào các bạn, Au trở lại rồi đây. Sau khi vật lộn với đống bài tập xong thì Au trồi lên đây liền. Nói chứ tuần sau Au còn bài thi nữa các bạn ạ haizzzz. Sau khi thi xong, Au hứa sẽ up chap mới nhé. Bài vở nhiều đã lấy hết chất xám của Au rồi. Truyện không hay thì các bạn thông cảm cho Au nhé. À nếu có phát hiện ra lỗi chính tả thì nhớ cmt bên dưới cho Au biết với nhé. Viết chap truyện dài quá đôi khi Au không thể kiểm tra hết các lỗi được. Đọc cái tiêu đề của chap thì chắc các bạn cũng đã phần nào đoán ra được nội dung rồi hen. Chúng ta bắt đầu thôi nào.
~~~~~Start~~~~~
Mọi người đang ngồi ở phòng chờ thì thấy Sam đứng trước cửa phòng cách ly, liền đứng lên đi lại chỗ Sam. Sam mở cửa phòng để mọi người vào trong với anh. Cậu nhanh chóng tiến đến bên giường anh và nắm lấy tay anh. Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, tay anh có chút phản ứng.
- Có lẽ thuốc gây mê đã hết hiệu lực rồi. – Sam mỉm cười, nói khi thấy tay anh cử động.
- Hihi dạ P'. – Cậu đáp.
- Dì cảm ơn con nhiều nha Sam. – Mẹ anh ôm chầm lấy Sam.
- Dạ nhiệm vụ của bác sĩ tụi con mà dì. Korn đã chắc chắn có thể nhìn thấy lại rồi. Con xin chúc mừng dì.
- Vậy là N'Yuri yên tâm rồi hen. Không phải đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được. – Mẹ cậu cũng lên tiếng.
- Dạ chị. – Mẹ anh im lặng một tí rồi tiếp. – À, bây giờ em mình về nhà nấu gì đó ngon ngon đem vào đây cho Korn. Ở đây giao lại cho chị nhé.
- Thôi để chị về chung với em. Ở đây có Sam, có Knock, có đám bạn này nữa mà. Em không cần lo đâu.
- Mẹ con nói đúng đó mẹ Yuri. Đã có con đây rồi mẹ cứ yên tâm.
Mẹ anh đứng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười gật đầu. Hai người mẹ khuất bóng sau cánh cửa thì tay anh cũng co giật mạnh hơn.
- Korn? Anh tỉnh rồi hả? Có nghe em nói gì không?
-.... – Thuốc mê vẫn còn chút hiệu lực nên anh không nói ra hơi, chỉ siết chặt tay cậu.
- Korn, em cảm thấy trong người sao rồi? Có cảm thấy khó chịu trong người không? – Sam hỏi.
- Dạ, em.... hơi.... đau đầu tí. – Anh cực nhọc đáp.
- Không sao đâu em. Chỉ là do ảnh hưởng của thuốc gây mê tí thôi. Nếu có gì khó chịu thì phải lập tức báo cho P' nha.
-..... – Anh gật nhẹ. – Sao.... tay em.... cứ run.... run thế Knock? Em.... đang khóc hả? – Anh cố gắng nói.
- Em không có khóc. Em đang rất hạnh phúc.
- Làm em lo lắng rồi. Em yên tâm, chỉ một vài ngày nữa thôi anh sẽ nhìn thấy lại được. Anh mong rằng khi mình nhìn thấy thì sẽ là nụ cười hạnh phúc của em chứ không phải là những giọt nước mắt. Có được không? – Anh ân cần nói.
Cậu mỉm cười hạnh phúc, gật đầu rồi cuối xuống hôn lên trán anh. Yihwa đừng bên cạnh cũng mỉm cười hạnh phúc, đặt tay lên vai cậu. Nụ cười bắt đầu lan dần trên môi của tất cả mọi người vì nỗi lo lắng về đôi mắt của anh đã được trút bỏ. Sam quay sang hôn nhẹ lên má New rồi đi ra ngoài, trở về ca trực của mình. Một lát sau, có một vài y tá bước vào để chuyển anh về phòng chăm sóc ban đầu. Tối đó, mẹ anh mang vào cho anh tô cháo yến thật ngon và bổ dưỡng.
~~~Hai ngày sau~~~
Hôm nay là ngày sinh nhật cậu, cũng là ngày anh được tháo băng mắt. Sáng sớm, P'Sam đã đến phòng anh, rón rén dẫn anh đi mà không làm cậu thức giấc. Vừa ra đến cửa, anh gặp mẹ mình đang đi vào. Anh nán lại nói chuyện với mẹ một lát rồi dặn mẹ nói với cậu là anh đi tháo băng mắt, không cần nói gì thêm nữa. Mẹ anh gật đầu rồi đi vào trong. Mẹ anh sắp xếp lại giường anh rồi đắp chăn cho cậu. Cũng vì mới vừa phẫu thuật xong nên anh và cậu bắt buộc không được ngủ chung. Trước khi anh phẫu thuật mắt, cậu thường xuyên bị mất ngủ, giật mình giữa đêm vì những giấc mộng kinh hoàng. Cũng may nhờ có vòng tay anh và những món ngon của mẹ anh đã giúp cậu bồi bổ sức khoẻ. Mẹ anh còn đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu thì cậu đã thức giấc.
- Ủa, mẹ Yuri? Mẹ mới vào ạ? – Cậu dụi mắt, hỏi.
- Ừ hm, mẹ vào được một lúc rồi. Sao con không ngủ thêm tí nữa đi? Mẹ nghe Korn nói không đêm nào con ngủ được vì nằm mơ thấy ác mộng.
- Dạ, trước đó thì có nhưng bây giờ thì hết rồi. Hai đêm nay con ngủ ngon lắm. Dù trước khi ngủ thì có hơi khó ngủ chút hì hì.
- Thiếu hơi thằng Korn hả con? – Mẹ anh hỏi lại.
- Mẹ này. Mẹ biết nhưng cũng đâu cần nói thẳng ra vậy đâu mẹ. – Cậu ngượng ngùng đáp. – Sinh con ra là mẹ Pin nhưng hiểu con chắc chỉ có Korn và mẹ Yuri thôi.
- Mẹ con phải là người hiểu con nhất chứ. Chỉ vì bây giờ con đi học, ở gần thằng Korn nhiều nên Korn nó hiểu ý con thôi. Mẹ thì chỉ dựa vào tính tình của thằng Korn rồi suy ra con thôi.
- Ủa mà nói chuyện nãy giờ con mới để ý, Korn đâu rồi mẹ?
- À, nay Korn được tháo băng mắt nên khi nãy Sam đã dẫn Korn đi rồi. Chắc sẽ về nhanh thôi
- Dạ hihi thôi con đi vệ sinh tí.
- Ừ hm, con đi nhanh rồi vào ăn cho nóng. Nay mẹ nấu cháo mực cho con đó.
Cậu nhanh chân chạy đi, mẹ anh thì đi lại sắp xếp mền gối cậu vừa nằm rồi cất vô tủ. Một lát sau, cậu đi trở về, cùng ngồi ăn sáng cùng mẹ anh.
- Sao rồi? Tỉnh táo chưa? – Mẹ anh hỏi khi cậu vừa ngồi xuống bàn.
- Dạ rồi mẹ. Con mời mẹ ăn sáng.
- Ừ hm, ăn đi con.
- Ủa, mẹ không ăn ạ? – Cậu hỏi.
- Mẹ ăn ở nhà với mẹ con rồi. Đáng lẽ sáng nay mẹ con cũng vào nhưng bên nhà hàng xóm có nhờ mẹ con qua nấu đám phụ nên chắc chiều tối mẹ con mới vô.
- Dạ mẹ.
Cậu đang ăn thì mẹ anh đứng lên đi lấy một hộp quà nho nhỏ đem lại đặt trước mặt cậu.
- Chúc mừng sinh nhật con trai. Phải luôn hạnh phúc và vui vẻ nha con. Cảm ơn con lúc nào cũng ở bên cạnh động viên, chăm sóc cho thằng Korn.
- Dạ, con cảm ơn món quà và lời chúc của mẹ. Con ở bên cạnh Korn là vì con yêu anh ấy, mẹ không cần cảm ơn con đâu. Con mới phải cảm ơn mẹ vì đã chấp nhận tình yêu của tụi con. – Nói rồi cậu ôm chầm lấy mẹ.
- Con mở quà ra xem đi. Món quà này mẹ với mẹ con "hùn vốn" mua tặng con đó.
Cậu mở hộp quà. Một chiếc chiếc đồng hồ sáng chói. Trên dây đồng hồ có khắc hai chữ Korn Knock lồng trong trái tim, trông thật dễ thương.
- Đồng hồ đẹp quá. Con cảm ơn mẹ. Có khắc cả tên con và tên anh Korn nữa. Chắc mắc lắm hả mẹ?
- Mắc rẻ không quan trọng. Quang trọng con thích là được rồi.
- Hihi.
Cậu đóng hộp quà lại rồi tiếp tục ăn. Cậu muốn khoe với anh trước khi đeo vào tay mình. Suốt buổi ăn cậu cứ tủm tỉm cười. Cậu ăn xong, dọn dẹp tô chén thì cũng gần 10h sáng. Ngồi nghỉ một lát, cậu lên tiếng.
- Sao giờ này hai người kia chưa về nữa ta?
- Con bình tĩnh đi. Mẹ nghĩ hai người đó sắp về rồi.
Cậu gật đầu lia lịa rồi đứng lên đi vòng vòng quanh phòng. Mẹ anh lắc đầu cười trừ rồi tiếp tục đọc báo. Cậu đi được vài vòng thì điện thoại cậu reo inh ỏi. Là Yihwa gọi. Cô báo rằng cô về trường có việc gấp. Mấy tờ giấy xin bảo lưu bị sai thông tin. Cậu ậm ừ, hỏi thăm thêm vài câu rồi cúp máy. Cậu đợi thêm một tiếng nữa mà vẫn không thấy Sam và anh trở về phòng.
- Kìa con, con ngồi xuống đây đi. Con làm mẹ chóng mặt quá đi.
- Dạ con xin lỗi mẹ. Tại con lo quá. Họ đi cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa thấy về.
- Con sợ thằng Korn nó bị Sam bắt cóc à?
- Dạ đâu có. Con.... Con....
- Thôi con lại đây ngồi đây với mẹ.
Cậu ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ anh, đi lại ngồi xuống cạnh bà. Cậu ngồi được thêm một tiếng nữa thì sức chịu đựng đã quá giới hạn. Cậu chạy ra khỏi phòng, đi tìm anh và P'Sam, mặc cho mẹ anh í ới gọi phía sau. Cậu chạy đến phòng làm việc của Sam nhưng không có ai. Cậu gọi điện cũng không có ai bắt máy. Nỗi lo lắng mỗi này một tăng. Cậu chạy đi khắp bệnh viện để tìm anh. Cậu chạy lại bàn thông tin để hỏi thăm thì được biết Sam đang hỗ trợ một ca phẫu thuật nghiêm trọng không biết khi nào mới xong.
Knock's POV.
P'Sam đang hỗ trợ phẫu thuật, vậy thì Korn đang ở đâu?
End Knock's POV.
Cậu hoang mang chạy khắp bệnh viện. Cậu chạy lên từng tầng lầu, vào từng nhà vệ sinh, đến cả chạy ra ngoài bệnh viện, đảo một vòng quanh khuôn viên nhưng kết quả vẫn là con số 0. Tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ, cậu bất lực trở về phòng. Vừa mở cửa, cậu vui mừng khi thấy P'Sam đang ngồi nói chuyện với mẹ anh.
- P'Sam? P' đây rồi. P' đi đâu sáng giờ thế? – Cậu vừa nói vừa nhìn sang giường của anh. – Korn đâu rồi P'? Không phải anh ấy ở cùng với P' sao?
- P' xin lỗi. Sáng này sau khi tháo băng mắt cho Korn xong thì Korn phải ở lại để theo dõi và không được tiếp xúc với ánh sáng quá nhiều. Còn P' phải hỗ trợ cho một ca phẫu thuật nên không về báo cho em với dì Yuri được. Đến đây mới biết thì em chạy đi đâu rồi. P' có gọi điện nhưng em lại để điện thoại ở đây nên P' đành ở lại đây chờ em về.
- À ra vậy. – Cậu gật gù. – Thế em được đi gặp anh ấy không P'?
- Hiện tại thì chưa. Nhưng đến lát chiều thì Korn sẽ được về phòng rồi.
- P' không giấu em chuyện gì đó chứ? Có thật là anh ấy ổn không?
- P' nói thật, không gạt em đâu. Em yên tâm đi. Mà em mới đi đâu về vậy?
- Em đi tìm P' chứ đi đâu. Hai người đi không gọi em dậy. Đã vậy đi cả buổi sáng cũng không thấy quay lại. Em lo đến muốn điên lên luôn ấy.
- Thôi thôi, P' xin lỗi. Tại lúc sáng, Korn không cho P' kêu em dậy đấy chứ? Korn bảo cứ để em ngủ cho thoải mái. Chỉ là đi tháo băng, cũng đâu cần người nhà đi theo đâu.
- Thôi con, thằng Korn đang ở phòng theo doi thôi mà, đâu có bị ai bắt cóc đâu. Con đừng lo lắng nữa. Con lại bàn lấy hộp cơm ăn đi kìa. Đi cả buổi rồi còn gì.
- Con.... Con....
Cậu chưa kịp nói hết câu thì người cậu bắt đầu chao đảo, không còn đứng vững nữa. Sam thấy vậy vội đứng lên đỡ cậu nằm xuống giường rồi kiểm tra sức khoẻ cho cậu.
- Knock, con có sao không? – Mẹ anh chạy lại hỏi.
- Cậu ấy chỉ bị say nắng thôi dì. Nghỉ ngơi một lát là sẽ khoẻ lại thôi. Do nãy giờ cậu ấy chạy vòng vòng ngoài nắng ấy.
- Haizzz, cái thằng này. Lát Korn nó về thấy con như vầy, mẹ biết ăn nói như thế nào với nó đây? Cái tật nóng tính, hấp tấp không chịu bỏ.
- Dì đừng trách cậu ấy ạ. Cậu ấy lo cho Korn thôi mà. Không biết thông tin gì về người yêu mình thì phải lo lắng thôi. Bây giờ con đi lấy cho cậu ấy vài viên thuốc bổ. Nhờ dì lấy khăn ướt lau người, giúp cậu ấy hạ nhiệt giúp con nha.
- Ừhm, dì biết rồi. Dì đi liền.
Sam nhanh chóng chạy đi. Mẹ anh mở tủ lấy chiếc khăn nhỏ rồi nhúng nước, lau người cho cậu. Một lát sau, Sam quay lại với chai thuốc nước nho nhỏ. Sam đỡ cậu ngồi dậy, đút thuốc cho cậu. Khoảng 10p sau, mặt cậu đã hồng hào lên dần, thân nhiệt cũng đã giảm dần.
- Mong rằng thuốc sẽ giúp cậu ấy ngủ thẳng giấc đến khi Korn về. Chỉ cần cậu ấy ngủ được thì cậu ấy sẽ khoẻ lại. Dì không cần lo lắng quá đâu ạ.
- Ừhm. Dì cảm ơn con. Sáng giờ nó mong gặp thằng Korn lắm đấy. Cứ đi vòng vòng quanh phòng. Dù sao nay cũng sinh nhật nó, cũng cần có chồng bên cạnh chứ nhỉ? – Mẹ anh cười.
- Dạ đúng rồi dì. Dì hiểu tình cảm của hai em quá mà. – Sam đang nói thì điện thoại báo cáo tin nhắn đến. Sam đọc tin nhắn xong thì nói. – Hihi, Korn nhờ con dẫn dì đến gặp em ấy này.
- Mới tháo băng mà đã được dùng điện thoại rồi hả con? – Mẹ anh thắc mắc.
- Dạ sau khoảng 12 tiếng mới được sử dụng các thiết bị điện tử ạ. Tin nhắn này do cô ý tá trực nhắn cho con ạ.
- À ra vậy. Vậy mình đi thôi con. Dì cũng nóng lòng muốn gặp thằng Korn lắm.
- Dạ, mình đi dì.
Mẹ anh theo Sam đến phòng theo dõi hậu phẫu. Anh đang ngồi trên giường, ánh mắt anh đang hướng ra cửa. Nhìn thấy đôi mắt anh đang mở to nhìn mình, mẹ anh vui mừng chạy lại ôm chầm lấy anh.
- Ôi con tôi! Cảm tạ ông trời. Con tôi nhìn thấy lại rồi.
- Hihi, con lại được nhìn thấy mẹ rồi. Trông mẹ gầy đi nhiều quá. Mẹ vất vả rồi. – Anh vừa nói vừa xoa lưng mẹ mình.
- Mẹ có vất vả gì đâu. Con cứ nói quá lên thôi.
- Ủa rồi lúc mẹ đi, Knock có đòi theo mẹ không?
- Lúc mẹ đi, nó còn đang ngủ. Nó chạy đi tìm con với Sam cả buổi sáng.
- Ủa, sao lại đi tìm ạ? Không phải em ấy biết hôm nay con sẽ được tháo băng mắt sao?
- Thì tại tụi con đi lâu quá nên nó đi kiếm.
- Tại P' gặp ca phẫu thuật gấp nên không về báo cho cậu ấy rằng em sẽ ở lại theo dõi nên em ấy chạy đi tìm thôi.
- À ra vậy. – Rồi anh quay sang mẹ. – Con có chuyện này muốn nhờ mẹ và P'Sam giúp.
-.... – Hai người ghé tai lại nghe anh nói. Anh nói đến đâu, hai người gật đầu lia lịa đến đó.
- Con trai mẹ trưởng thành rồi. – Mẹ anh xoa đầu anh. – Giờ con ở đây nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ đi chuẩn bị giúp con hen.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Mẹ anh nhanh chóng rời đi và làm theo sự nhờ vả của anh. Sam nhắc anh nhỏ thuốc rồi cũng rời đi. Anh ngồi dựa lưng vào tường rồi cứ tủm tỉm cười không ngừng [đố các bạn biết vì sao nè?]. Lúc này, cậu vẫn còn đang say giấc nồng, bên cạnh là sự chăm sóc của New. Nhờ có New thay khăn thường xuyên và vài viên thuốc cậu đã uống nên cũng đã hạ sốt. Mãi đến chiều, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, mẹ anh mới quay lại phòng cùng với mẹ cậu.
- Knock, dậy đi con. – Mẹ cậu lay người cậu.
- Con thấy trong người sao rồi? – Mẹ anh tiếp lời khi thấy cậu dần mở mắt.
- Dạ, con khoẻ mà mẹ Yuri. – Cậu ngồi dậy và hỏi tiếp khi thấy mẹ mình. - Ủa mẹ mới vào ạ?
- Ừ hm, mẹ mới vào. Con thật sự không sao chứ? Mẹ thấy sắc mặt con không tốt cho lắm.
- Dạ con nói thật mà. Con không sao hết. Hai mẹ không cần lo cho con đâu. Ủa mà mấy giờ rồi mẹ?
- Hơn 6h chiều rồi con. – Mẹ cậu đáp. – Có chuyện gì sao con?
- 6h rồi ạ? – Cậu quay sang mẹ anh. – Anh Korn vẫn chưa về sao mẹ Yuri?
- Chưa con. Khoảng hơn một tiếng nữa lận con. Hồi trưa Sam có nói với mẹ như thế.
- Thôi con ăn miếng cháo đi nè. Có thể sau khi con ăn xong thì thằng Korn nó về đó. – Mẹ cậu dỗ dành cậu.
- Mẹ, con đâu phải con nít đâu mà mẹ dỗ con như thế.
- Con mới sốt dậy, phải ăn chút gì đó cho lại sức chứ. – Mẹ anh tiếp lời.
- Nhưng bây giờ con không muốn ăn gì hết. Tự dưng con có dự cảm không tốt cho lắm.
- Kìa con, sao lại nói năng bậy ba như vậy? Mẹ đảm bảo với con thăng Korn không sao đâu. Lát nữa Korn nó sẽ về với con mà. – Mẹ anh ngưng một lát rồi tiếp. – Hay vầy đi, bây giờ con ăn hết tô cháo này mẹ sẽ dẫn con đi gặp Korn, chịu không?
- Thật không mẹ? – Mắt cậu sáng rực lên. – Mẹ không gạt con chứ?
- Mẹ không gạt con. Ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi.
Mẹ anh khẳng định và đưa tô cháo cho cậu. Cậu nhận tô cháo từ tay mẹ anh và ăn ngon lành. Nhưng do vừa mới sốt dậy nên cậu chỉ ăn được nửa tô. Ăn xong, cậu nhận vài viên thuốc từ tay New rồi uống.
- Cái thằng. – Mẹ cậu phì cười. – Nói thằng Korn về thì nó không chịu, nói dẫn đi gặp thì mắt cứ sáng rỡ lên như bắt được vàng. Như một đứa con nít. Tội nghiệp cho thằng Korn quá. Cứ phải lo cho Knock.
- Hihi chúng nó bù trừ cho nhau mà chị. Mỗi đứa có thế mạnh riêng của mình mà chị. – Mẹ anh nhìn cậu, mỉm cười hiền từ.
- Wow đây lần đầu tiên con thấy P'Knock nhõng nhẽo luôn í. – New quan sát nãy giờ mới bắt đầu lên tiếng. – Đó giờ đi học chỉ thấy P'Knock trong hình tượng soái ca ngầu lòi. Nay mới được nhìn thấy P'Knock nhõng nhẽo để được gặp P'Korn hihi. Đã vậy tô cháo có chút xíu cũng ăn không hết nữa.
- Đừng chọc P' mà. Tại sáng giờ P' đâu có được gặp P'Korn đâu. Cứ nghe mẹ Yuri nói là từ từ sẽ về. P' sốt ruột chứ. Còn thêm P'Sam của New nữa, cứ nói 'Korn không sao. Không biết chút tin tức gì về P'Korn, P' ăn không vô chút nào.
- Rồi rồi, em hiểu mà. Rồi giờ P' cảm thấy sao rồi? còn mệt không?
- Không, P' khoẻ rồi. – Rồi cậu quay sang mẹ anh. – Mẹ Yuri ơi, mình đi được chưa? Con ăn xong rồi đây.
- Rồi, rồi, bây giờ chúng ta đi.
Cậu leo xuống giường, khoác thêm cái áo mà New đã đưa rồi đi theo mọi người. Mọi người đi ra phía vườn hoa của bệnh viện. Ban đầu cậu thắc mắc rằng sao mẹ anh lại dẫn ra ngoài bệnh viện mà không phải phòng theo dõi, nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng đi theo. Nhưng sau khi mẹ anh kêu cậu ngồi xuống ghế đá thì cậu lên tiếng.
- Ủa sao mẹ Yuri lại dẫn con ra đây? Anh Korn được phép ra ngoài này sao? – Cậu vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.
- Con cứ ngồi đây đợi một lát.
Mẹ anh vừa dứt lời thì mấy cái đèn xung quanh chỗ mọi người đang đứng bỗn vụt tắt khiến cậu giật mình. Cậu theo phản xạ đứng dậy và hỏi.
- Mẹ Yuri? Có chuyện gì vậy ạ?
Cậu đợi một hồi lâu cũng không thấy mẹ anh hồi âm. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, cố tìm cho mình chút ánh sáng le lói. Rồi bỗng có chút ánh sáng vàng le lói phát ra từ phía sau lưng cậu rồi có một giọng hát vang lên.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday to Knock!
Là Yihwa, đang cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật cỡ vừa và tiến lại phía cậu. Theo sau Yihwa là hai người mẹ, Mew, Farm, Fai, New và bác sĩ Sam. Những giọt nước mắt hạnh phúc cũng lăn dài trên má cậu. Cậu đưa tay che cái miệng đang mở to vì bất ngờ của mình.
- Mọi người.... mọi người làm con bất ngờ quá.
- Chúc P'Knock sinh nhật vui vẻ nhé. – New lên tiếng.
- Sinh nhật vui vẻ nha Knock. Phải biết giữ gìn sức khoẻ để còn lo cho Korn nữa đó. – Sam tiếp lời New.
- Chúc con trai của mẹ sinh nhật vui vẻ. – Mẹ cậu nói rồi ôm chầm lấy cậu. – Phải học thật tốt, kiếm được việc làm ổn định để còn lo cho gia đình nhỏ của con sau này nữa nha.
- Happy birthday Knock! – Mew và Farm đồng thanh.
- Ê h thằng khờ, sinh nhật vui vẻ. Yêu thằng Korn nhiều nhiều tí cho tao đỡ mệt. Cứ phải đi theo giải quyết hậu quả mày gây ra cho nó. Có biết tao mệt lắm không hả? – Thấy cậu bật khóc, Yihwa nói tiếp. – Hey hey, sinh nhật mà khóc gì chứ? Phải vui lên chứ. Tụi tao gây bất ngờ cho mày vui chứ đâu phải để mày khóc đâu.
- Tại tao bất ngờ quá chứ bộ. – Cậu ôm chầm lấy Yihwa khi cô vừa đưa chiếc bánh kem cho New.
- Đều là ý của chồng mày đó. – Yihwa kéo cậu ra.
- Ủa vậy rồi chồng tao đâu? – Đến giờ cậu mới chú ý đến sự thiếu vắng của anh.
Cậu vừa nói dứt lời thì có hai cánh tay đưa lên bịt mắt cậu lại. Cậu liền mỉm cười vì cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của đôi bàn tay kia. Cậu gỡ đôi bàn tay kia xuống rồi quay lại nhìn. Cậu đã đoán đúng, là anh đang đứng trước mặt của cậu. Cậu vui mừng ôm chầm lấy anh. Rồi bỗng dưng cậu bật khóc nức nở. Anh khá bất ngờ khi cậu bất khóc nên vỗ nhẹ tấm lưng cậu rồi nói.
- Em sao thế? Em không vui khi nhìn thấy anh sao?
- Hic.... Là anh.... thật sao? Thật là anh đang.... đứng trước mặt.... hic.... em đúng không? Anh có biết cả ngày không được.... nhìn thấy anh, em lo.... lắm không hả? – Cậu nấc lên.
- Là anh. Anh đang ôm lấy em đây. Anh xin lỗi. Tháo băng xong anh phải ở lại theo dõi. Làm em phải lo lắng, anh xin lỗi. Bây giờ anh đã ở đây rồi, anh hứa sẽ không rời xa em nữa đâu. Em đừng khóc nữa. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mà. Đừng khiến mọi người mất vui chứ.
- Em biết rồi. Nhiều bất ngờ quá nên em mới rơi nước mắt chứ bộ. – Anh đưa tay lau nước mắt cho cậu khi cậu đang nói. – Mắt anh sao rồi? Đã nhìn thấy rõ hết chưa?
- Rồi, mắt anh ổn rồi. Đã có thể nhìn thấy rõ em đang đứng trước mặt anh đây.
- Rồi có thật đây là ý tưởng của anh không? – Cậu cười và nói.
- Tất nhiên rồi. Ở phòng theo dõi cả buổi sáng, đâu có làm gì đâu. Anh muốn tạo cho em sự bất ngờ nên nhờ mọi người hỗ trợ anh.
- Ờ h, ra vậy. Anh thành công rồi đó. Em thật sự bất ngờ với kế hoạch của anh rồi.
- Bất ngờ thì còn dài dài. – Yihwa lên tiếng. – Bây giờ ăn bánh kem đi nè.
Trong lúc anh và cậu nói chuyện thì chiếc bánh kem đã được chia ra thành các phần đều nhau. Cậu nhận phần bánh từ tay Yihwa. Anh múc một miếng bánh thật to rồi đút cho cậu. Cậu mỉm cười hạnh phúc và nhai miếng bánh cách ngon lành.
- Ủa mà Yihwa, nãy mày nói còn bất ngờ dài dài. Còn bất ngờ gì nữa hả mậy? – Sau khi nuốt xong, cậu nói. – Rồi còn mớ giấy tờ bảo lưu đã ổn chưa?
-.... – Yihwa không nói gì, chỉ hất mặt về phía anh.
Cậu nhìn về phía anh. Cậu khó hiểu khi thấy anh cứ cười mỉm, ngại ngùng.
- Korn? Có chuyện gì sao? – Cậu nhìn và chờ hồi âm từ anh. Thấy vẻ mặt anh dần trơ nên nghiêm trọng, cậu lo lắng nói tiếp. – Korn, mau nói cho em biết đi. Anh đang gặp chuyện gì hả?
- Knock! – Anh nắm lấy tay cậu rồi tiếp. – Nếu bây giờ có một người đẹp trai hơn anh, cao ráo hơn anh, học giỏi hơn anh, đứng trước mặt em và tỏ tình với em. Liệu em có bỏ anh và đi theo người đó không?
- Tất nhiên là không rồi vì em đâu có yêu họ đâu. Sao anh lại hỏi vậy?
- Vậy trong tương lai, có khi nào em không còn yêu anh nữa không?
- Anh lại vậy nữa rồi. Cứ toàn là hỏi mấy câu gì đâu không à. Anh không tin tưởng vào tình yêu của em dành cho anh sao?
- Anh tin chứ. Nhưng tình yêu cũng những người như chúng ta nó mong manh lắm. Trải qua bao nhiêu khó khăn, anh mới có được tình cảm của em. Nên anh rất sợ một ngày nào đó, anh sẽ đánh mất em.
- Thì ra là vậy. – Cậu mỉm cười phúc hậu nhìn anh. – Sao anh phải lo sợ? Không phải hiện tại em vẫn còn bên cạnh anh sao? Anh không cần phải lo đến chuyện tương lai. Chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính. Chỉ cần bây giờ anh ngoan ngoãn ở bên cạnh, yêu thương và chăm sóc cho em là được rồi. Em không cần gì nhiều hết. Chỉ nhiêu đó là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
- Em nói thật chứ? Chỉ có việc anh ở bên cạnh em là em hạnh phúc rồi sao? Vậy còn việc trở thành vợ của anh thì sao?
Nói rồi một tay anh cầm tay cậu, một tay anh lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ trong túi, từ từ quỳ xuống. Cậu khá bất ngờ trước hành động của anh. Miệng cậu mở nhưng không một âm thanh nào phát ra. Anh mở chiếc hộp ra. Một cặp nhẫn sáng bóng đang yên vị trong ấy. Anh rút ra một cái rồi cầm hộp bằng tay còn lại.
- Knock, nghe anh nói. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này. Anh nghĩ rằng chỉ có một cách để giữ em ở bên cạnh anh mãi mãi. Đó là "bắt cóc" em về làm vợ của anh. Em.... em đồng ý làm vợ anh nhé? – Mặt anh đỏ dần lên.
Cậu không chần chừ gật đầu ngay lập tức và lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh. Cậu kéo anh đứng dậy rồi ôm chầm lấy anh. Cậu dụi mặt vào hõm vai anh mà khóc. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Cậu vui mừng khi mắt anh đã khỏi, khi anh cùng mọi người tổ chức bữa tiệc sinh nhật đầy bất ngờ cho cậu. Và nhất là khi anh muốn giữ cậu bên cạnh mãi mãi như vầy.
- Anh yêu em. Cảm ơn em đã chấp nhận anh.
- Em cũng yêu anh.
- Em có sao không? Anh làm em đau hả? – Anh hỏi sau khi đã buông cậu ra nhưng cậu cứ khóc mãi không ngừng.
Cậu lắc đầu nguây nguẩy, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Cả nhóm đang đứng đằng xa chạy lại ôm vai, bá cổ anh và cậu chúc mừng liên tục.
- Chúc mừng! Chúc mừng! Kế hoạch thành công mỹ mãn! – Yihwa lên tiếng đầu tiên.
- Chúc mừng hai người nhé! Mãi mãi hạnh phúc bên nhau nha! – Mew và Farm đồng thanh.
- Nhìn tụi bây hạnh phúc mà tao thấy buồn ghê. Không biết khi nào tao mới được như vậy.
- Chỉ cần mày nữ tính chút xíu, bớt nóng tính lại thì tao bảo đảm trai nó xếp hàng theo mày dài dài. – Cậu đáp.
- Mày.... – Fai giơ tay định đánh cậu nhưng bỗng ngưng lại giữa chừng mà tiếp. - Ờh mà mày nói cũng có lý ấy nhỉ.
- Mày.... Mày nói thật hả Fai? – Anh tròn mắt nhìn Fai. – Tao không nghe lầm đó chứ. Tao còn tưởng vợ tao sẽ bị mày tẩn cho một trận chứ.
- Thì ban đầu cũng định đánh rồi nhưng nghĩ lại thì nó nói cũng có lý. – Fai vừa khoanh tay vừa nói. – Nói đúng thì sao phải đánh.
- Cái gì đã khiến cho mày thấy tao nói đúng vậy? – Cậu hỏi lại. – Hồi xưa mỗi lần nói với mày như vậy, mày đánh tao không thương tiếc luôn ấy.
- Kệ tao. Đừng nhiều chuyện. Hay mày muốn bị ăn đon, dù cho có nói đúng? – Fai lại giơ tay doạ cậu.
- Thôi thôi cho tao xin can. Đừng ăn hiếp vợ tao nữa. – Anh chắp tay nói, rồi anh quay sang cậu mà tiếp. – Em nữa. Đừng có chọc con Fai nữa. Mỗi lần chọc là mỗi lần bị đánh mà không chừa.
- Hehe vui mà.
- Con không lo ế đâu Fai. Dì có bà bạn có đứa con trai học giỏi lại đẹp trai. Bữa nào dì sẽ giới thiệu cho con, được không nè? – Mẹ cậu nói. – Còn con nữa Knock. Không được chọc bạn gái là ế này ế nọ nghe chưa?
- Dạ mẹ, con biết rồi. – Cậu khép nép khi thấy mẹ lên tiếng bênh vực Fai.
- Giỡn thế đủ rồi hai đứa. Giờ nghe mẹ hỏi nè. – Mẹ anh đến giờ mới lên tiếng. – Rồi hai đứa muốn khi nào làm đám cưới?
- Cưới hỏi gì giờ này hả mẹ? – Cậu ngượng ngùng đáp. – Không phải chúng ta đã thống nhất sau khi tụi con học xong thì mơi cưới sao?
- Thì ban đầu dự tính là vậy. Mẹ đâu ngờ là thằng Korn nó cầu hôn con sớm vậy đâu. Sau khi nghe kế hoạch của thằng Korn, mẹ nghĩ cưới sớm cưới muộn gì cũng vậy thôi mà con.
- Mẹ thấy N'Yuri nói đúng ấy. Hay là nhân lúc hai đứa con còn đang được nghỉ học, chúng ta tổ chức đám cưới luôn đi.
- Hay quá. Một ý kiến thật tuyệt vời đó hai dì. Con cũng đang được nghỉ, sẽ có thời gian giúp hai dì chuẩn bị cho hai đứa nó.
- Mẹ à, có gấp quá không? - Anh hỏi.
- Nếu con nói gấp, vậy thì con muốn khi nào? – Mẹ anh hỏi.
- Ít ra mẹ cũng phải đợi con khoẻ hẳn lại đã chứ.
- Rồi rồi, thì đợi con khoẻ lại. Sau đó, hai gia đình chúng ta sẽ bàn tiếp được chưa?
- Dạ mẹ. – Anh gật đầu.
- Công nhận mẹ thương Korn thật đó. Nhất nhất nghe theo lời cậu ấy nói. – Mew lên tiếng.
- Thì Korn nó nói cũng có cái lý của nó. Nó lớn rồi, biết suy nghĩ thấu đáo rồi. Mẹ già, cổ hủ rồi, đâu thể nào áp đặt những ý nghĩ cổ xưa lên tụi con được. – Mẹ anh cười, vuốt tóc Mew.
- Wow mẹ thật tuyệt vời. Quả thật, tính cách của Korn giống mẹ như đúc. Chu đáo, kỹ tính, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.
- Con xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện nhưng ở ngoài này khá lạnh, dễ khiến mọi người bị bệnh. Con thiết nghĩ chúng ta về phòng của Korn rồi nói tiếp được không ạ? – Sam lên tiếng.
- Con thấy P'Sam nói đúng đó ạ. Con cảm thấy hơi lạnh rồi. Chắc hai dì cũng lạnh rồi đó. – New tiếp lời.
- Ừhm, chúng ta đi vào trong vậy. – Mẹ cậu gật gù.
Cả nhóm mười người lần lượt kéo vào trong bệnh viện. Cậu vẫn còn đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc bất tận nên cứ tủm tỉm cười suốt đoạn đường đi.
~~~~~End chap 26~~~~~
P/s: Lại một chap nữa kết thúc, đã thoả lòng các bạn hết chưa nè? Chap này khá dài bù lại cho các bạn phải chờ đợi Au đấy. Đã đọc tới đây rồi thì các bạn nhớ cho Au xin một lượt bình chọn và một lượt cmt nhé. Yêu các bạn <3 <3 tym tym
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top