CHƯƠNG 3

Nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi chuyên tâm kính cẩn hóa trang thay quần áo chuẩn bị cho cậu cô nhập quan, Trịnh Tú Nghiên khó có thể nảy sinh cảm giác ghét bỏ với Duẫn Nhi. Trong lòng cô nghĩ chắc hẳn Duẫn Nhi cũng là người chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương, nếu như cô ấy là một trong những người đang theo đuổi cô, thì có thể cô ấy sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác.

Có lẽ thấy vẻ mặt của cô nhìn chằm chằm vào nắp quan tài trông rất thương tâm, lại có thể là do đạo đức nghề nghiệp, Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nhìn Trịnh Tú Nghiên nói: "Mỗi người đều giống nhau có chung một điểm bắt đầu chỉ khác nhau là sống thế nào, Trịnh tiêu thư không nên quá đau lòng. Thời điểm này Hà tiên sinh mất cũng bất ngờ nhưng đối với ông mà nói, điều quan trọng nhất là hai người còn được nói lời từ biệt." Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa nhìn nắp quan tài một chút, sau đó rút điện thoại ra nghe, Trịnh Tú Nghiên đứng bên cạnh cậu suy nghĩ về lời cậu nói, dường như chính cậu cũng không biết những gì cậu vừa nói đã khiến cô bình tâm trở lại.

Cả đời cậu cô sống khó khăn lại, lần này ra đi như thế này cũng có thể là một loại giải thoát, như lời Lâm Duẫn Nhi quan trọng nhất là ông và cô còn được nói lời từ biệt, cô cảm thấy biết ơn vì Duẫn Nhi đã cho cô cơ hội nói lời từ biệt với cậu mình, cho ông được ra đi thanh thản.

Lâm Duẫn Nhi gác máy rồi quay sang hỏi cô: "Lát nữa sẽ có người đến đưa Hà tiên sinh đi hỏa táng, Trịnh tiểu thư còn có yêu cầu gì khác không?"

Trịnh Tú Nghiên lẳng lặng nhìn nắp quan tài đóng chặt, sắc mặt vốn đã trầm tư lại càng trầm tư hơn, cô lắc đầu, đứng lặng yên tại chỗ.

Lâm Duẫn Nhi thấy cô không có yêu cầu gì khác liền quay người đi ra ngoài, khi tới cửa bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Cô có muốn tắm rửa một chút không?" Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt cô, giống như sợ cô hiểu nhầm ý mình, liền nói thêm: "Bây giờ trên người còn ám mùi hương, nên tắm rửa một chút sẽ tốt hơn, khi đưa tiễn y phục chỉnh tề là tỏ lòng kính trọng với người đã khuất."

Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên nhìn về phía cậu, ngây người một chút rồi nhấc chân đi theo anh: "Được, đương nhiên rồi!" Cô ngừng lại một thoáng, hơi chần chừ, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người nói: "Nhưng tôi không có quần áo thay."

Lâm Duẫn Nhi vén rèm lên đi ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên quay đầu nhìn chiếc quan tài lần cuối rồi cùng theo ra ngoài.

Tủ quần áo để trong phòng lại mở ra lần nữa, lần này Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong tủ là một loạt quần áo mới, chỉ có hai màu đen trắng đơn giản, kiểu nam kiểu nữ đều có, tất cả đều là áo tang, xem ra Lâm Duẫn Nhi đã chuẩn bị sẵn cho những tình huống như thế này, cậu quả thực là một người chu đáo.

"Chuẩn bị rất nhiều, nhưng lại khó có dịp để dùng."Cậu lấy ra một bộ tây phục màu đen thích hợp với vóc người nhỏ nhắn của cô, váy áo, somi và áo khoác đều có cả, cô nhận lấy ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích.

Cáo biệt là sự kiện rất long trọng, bất luận thể xác có đầy đủ hay không. Cậu rất vui vì Trịnh Tú Nghiên là một trong số ít những người không bốc đồng với cậu. Lâm Duẫn Nhi tiếp tục đi trước dẫn đường, hai người đi về phía phòng tắm, cậu vừa đi vừa nói: "Nếu Trịnh tiểu thư cần thảo luận gì thêm về tang lễ của tiên sinh, hiện tại có thể gọi điện thoại ."

Bởi vì Hà Vũ Thư là người chết có thân phận đặc biết, cho nên được trực tiếp đưa tới nhà tang lễ, cũng không phải được người thân đưa tới, càng không có người đến đưa tiễn, cho nên Lâm Duẫn Nhi mới nhắc nhở một chút.

Trịnh Tú Nghiên cũng cẩn thận suy nghĩ, nghĩ ngay tới một người, nhưng là... Cô hơi do dự nhìn bàn tay cầm điện thoại của Lâm Duẫn Nhi, ngón tay cậu vừa thon lại dài, khớp xương rõ ràng.

Lâm Duẫn Nhi nhận thấy ánh mắt của cô, liền trực tiếp đưa điện thoại di động cho cô, chờ sau khi cô ngơ ngác tiếp nhận rồi tiếp tục đi về phía trước, quẹo vài vòng sau đó chỉ vào: "Cô dùng phòng tắm bên mày đi, hẹn gặp lại sau." Cậu hơi cúi người khi nói lời tạm biệt với cô, Trịnh Tú Nghiên ít khi gặp được người lịch sự như vậy, nhất thời có chút ngũ vị tạp trần.

Trên thực tế người khác gây hấn với cô, cô còn có thể hiểu được, ngược lại nếu đối xử với cô một cách vừa tôn trọng vừa lễ phép lại khiến cô để ý.

Trịnh Tú Nghiên tâm tình phức tạp bước vào phòng tắm, vừa cởi xong quần áo thì đúng lúc đội trưởng Lâm gọi đến, anh ta phải đi làm nhiệm vụ không về kịp nên gọi điện xin lỗi cô, cô đương nhiên có thể hiểu được việc anh ta phải đi công tác nên cũng không nói gì, nhưng cô đưa tang cậu một mình cũng được.

Trịnh Tú Nghiên đặt điện thoại của Lâm Duẫn Nhi ở trên bàn, xoay người vào phòng tắm, bởi vì đêm đã khuya nên cũng chẳng còn ai ở đây, chỉ một mình nên cô tắm rửa vội vàng, đi ra mặc quần áo, sấy tóc sợ làm cho Lâm Duẫn Nhi phải chờ, nhưng khi cô xong xuôi thì Lâm Duẫn Nhi còn chưa ra.

Đứng trước cửa, Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu đánh giá khắp nơi, cô tựa vào tường nghĩ đến vấn đề tiền, lúc này điện thoại trong tay rung lên làm Trịnh Tú Nghiên đang tập trung suy nghĩ bị giật mình sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi điện xuống đất. Cô nhìn vào màn hình di động, hai chứ "Ba ba" làm cho cô ý thức được tầm quan trọng của cuộc điện thoại này, dù là người nhà nhưng mới năm giờ sáng đã gọi điện tới thì chắc hẳn không phải là gọi để hỏi thăm.

Trịnh Tú Nghiên có chút khó xử nhìn về phía phòng tắm bên cạnh, điện thoại cầm trong tay không ngừng rung, tuy điện thoại vừa mới bắt đầu reo, âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng chỗ này trống trải yên tĩnh lại là ban đêm nên tiếng chuông có vẻ to đến chói tai.

Cô do dự một lúc, rốt cục vẫn đi tới phòng tắm nam, mở cửa đứng tại cửa ra vào cao giọng gọi: "Lâm tiểu thư?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy khe khẽ.

Vì thế cô lại gọi: "Lâm tiểu thư, cha cô gọi tới, cô có muốn nhận không?"

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước không ngừng, hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi vẫn đang tắm, gương mặt của cô không tự giác đỏ lên, một lúc lâu sau mới nghe được tiếng nói: "Đặt ở phòng ngoài đi, tôi đi ra ngoài nghe."

Điện thoại kêu hết sau mươi giây, tự động ngắt rồi lại tiếp tục rung chuông, cha của Lâm Duẫn Nhi nhất định là có việc quan trọng nên mới gọi liên tục như vậy.

Được sự cho phép, Trịnh Tú Nghiên liền đẩy cửa phòng tắm rồi đi vào.Cách gian lý thực ấm áp, cô đi tới góc độ vừa chuyển liền có một cái bàn, vì thế cô bước lại rồi đặt điện thoại xuống..

Đặt di động xuống, Trịnh Tú Nghiên vừa định xoay người rời đi, vừa nhấc mắt lên liền thấy cửa vào phóng tắm. Nơi đó không có treo mành, cũng không có rèm che, có thể thấy rõ vóc dáng của Lâm Duẫn Nhi cao gầy thon dài, tràn ngập hương vị nữ tính, Trịnh Tú Nghiên đưa mắt nhìn bóng của người đó từ trên xuống dưới, khi tầm mắt nhìn xuống quá bụng dưới, cô không thể dừng lại được.

Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân chiếc bóng đã quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy cô còn chưa đi, hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi cũng có chút kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: