Chương 45
Vòng đầu tiên của cuộc thi đua xe arcade là Nan người thua cuộc vì chưa quen với việc điều khiển. Ở hiệp thứ hai, anh ta là người chiến thắng nên Mac phải phân định ở hiệp thứ ba. Những chiếc ghế ngồi đó hào hứng chơi game. Các thanh niên đến thách đấu Nan đều hào hứng không kém. Cuối cùng, Nan đã giành chiến thắng. Ngoài ra, điểm số cũng tăng lên vị trí số 1.
<
"Làm sao tôi có thể bỏ lỡ nó được? Bạn thực sự tài năng hay là một sự may mắn?Chàng trai trẻ rên rỉ. Điều đó Nan không bận tâm.Vì anh hiểu rõ cảm xúc của chàng trai trẻ.
"Nếu bạn thực sự muốn cạnh tranh với các tay đua xe trên sân thì bạn phải chấp nhận điều đó một chút," Mac mỉm cười nói, cảm thấy tự hào sâu sắc dù đang thi đấu trong một game arcade.
<
"Thật sao, anh thực sự lái xe đua à?" Chàng trai phấn khích hỏi. Nan gật đầu và ngẩng đầu lên. Một nụ cười nhẹ ở khóe miệng.
"Ôi anh ơi, tiền đánh bạc như chúng ta đã nói?" Phet nói và lấy ra 1000 baht trong ví rồi đưa cho Nan với vẻ mặt tiếc nuối. Nhưng anh không hề nghĩ đến chuyện thất hứa. Nan hài lòng nhìn viên kim cương. Anh cầm lấy số tiền của chàng trai trong tay.và thấy nam thanh niên đang nhìn số tiền trong tay Nan mà không để ý rồi lấy tiền đánh vào trán nam thanh niên. Nó không mạnh chút nào.
(
"Hãy tiết kiệm tiền và đi ăn chút đồ ăn nhẹ. Tôi không gặp rắc rối gì cả. Sau này đừng thường xuyên đặt cược vào những chuyện như thế này nữa. Cậu vẫn xin tiền bố mẹ phải không?" Nan lên tiếng cảnh cáo.
"Bạn thực sự không muốn nó?" Petch nhẹ nhàng hỏi.
"Phải," Nan trả lời và đưa tiền lại cho chàng trai trẻ. Phet ngay lập tức chộp lấy nó. cùng với việc giơ tay bày tỏ lòng thành kính với Nan và Mac
<
"Cảm ơn, anh bạn. Tôi tưởng mình sẽ phải ăn trấu thay cơm", chàng trai mỉm cười lắc đầu chán nản.
"Anh đi đâu mà vội thế? Chúng ta đi chơi trò khác nhưng đừng cá cược nhé", Phet vội mời. Vì cảm thấy vui vẻ với Nan và Mac nên Nan quay sang nhìn người yêu.
"Ồ, thật thú vị. Bạn cũng có thể thử các trò chơi khác."Mac trả lời vì muốn người yêu mình nhận được. Một số niềm vui từ việc chơi game
<
"Ừm, cậu muốn chơi gì?" Nan hỏi. Phet và các bạn vội bày ra trò chơi bắn súng. có thể được cạnh tranh bởi hai người, cạnh tranh với Phet Mac cạnh tranh với Non. người bạn kim cương với Mac là người đầu tiên cạnh tranh.
"Này, này, này!" Mac kêu lên khi một con zombie đột nhiên xuất hiện. Làm Nan đứng cười. Người ta yêu đều như vậy. Và Mac bị thua về số điểm trong gang tấc, nhưng Mac có vẻ không buồn.
"Tệ quá, nếu không bị tên to lớn đó làm cho giật mình, có lẽ tôi đã thắng rồi." Mac quay sang Nan, trước khi nhướng mày khi thấy Nan đang nhìn mình mỉm cười.
<
"Anh cười cái gì vậy? Anh bị dị ứng với nó à?" Mac hỏi.
"Lâu rồi mới thấy cậu la hét như trẻ con thế này, không phải lúc nào cậu cũng phải ra vẻ thanh niên sao?" Nan giả vờ hỏi. Mạc hơi đỏ mặt.
"Anh đang lảng vảng về cái gì vậy? Đến lượt anh tranh tài và giành chiến thắng." Mac vội vàng đẩy người yêu tiếp tục tranh tài, sau đó hỏi về việc sử dụng súng trong game với Phet trước.Và rồi cuộc đua bắt đầu. Anh ta vẫn thắng như thường lệ, nhưng điều khiến các thanh niên choáng váng là việc anh ta đánh trúng từng người một. Điểm số được xếp hạng số một trong tủ trò chơi này.
<
"Này, Anh Nan, anh có thể làm gì được? Tôi đã thắng cuộc đua ô tô vì Tôi đã từng lái xe đua rồi, thế là đủ hiểu rồi. Nhưng ở đây tôi sẽ bắn. Nó quá chính xác. Anh có phải là súng đánh thuê không?" Phet kinh ngạc hỏi, nhưng đó giống một câu hỏi trêu chọc hơn. Nhưng sau đó anh bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của chàng trai trẻ, khiến ba thanh niên đột nhiên dừng lại, mở to mắt.
"Ồ..Hyung, đừng nói với em là anh thực sự là một tay súng nhé.phet hoi
"Sao cậu biết?" Nan lặng lẽ nói. làm nên ba chàng trai trẻ Người có khuôn mặt nhợt nhạt
<
Mac cáu kỉnh đấm vào bắp tay người yêu.
"Mày định lừa mấy đứa nhỏ. Nhìn thế này thì ngất xỉu mất." Mac nói một cách thích thú, Nan cười khe khẽ.
"Anh ơi, anh có đồng ý rằng điều này là đúng hay anh đang lừa chúng tôi?" Non hỏi.
"Các bạn thật dễ bị lừa," Nan nói với giọng thân thiện. làm nên ba chàng trai trẻ Thở ra một hơi nhẹ nhõm.
<
"Vậy sao cậu bắn chính xác thế?" Phet hỏi.
"Không có gì, giống như súng. Bạn đã từng tập bắn súng chưa? Chỉ có vậy thôi," Nan trả lời. Anh đưa cho chàng trai trẻ. Được biết, anh ta đã nổ súng tại hiện trường.
"Wow, bạn ngầu quá," Phet khen ngợi.
"Anh có thể khen tôi, nhưng đừng thích tôi, tôi đã có vợ rồi."Nan mỉm cười nói, Mạc trừng mắt nhìn Nan.
<
"Hyung, em chỉ ngưỡng mộ anh như một thần tượng thôi," Phet vội nói và cô bật cười.
"Các bạn có trò chơi nào khác muốn giới thiệu không? Nào," Nan nói. Mọi người khác đưa họ đi đánh bạc và chơi game. cùng nhau trong trung tâm trò chơi Và anh ấy đã cho tiền. Cả ba thanh niên nữa Nguyên nhân là vì anh đã đi làm nhưng ba thanh niên còn đang đi học nên hãy để dành tiền để dùng khi cần thiết nhé. Nan và Mac chơi đùa vui vẻ Chàng trai đã ở bên nhau được 2 tiếng đồng hồ và chàng trai phải xin về trước.
(
"P'Nan, P'Mac, chúng ta có gặp lại nhau không?" Phet hỏi, cảm thấy buồn vì phải xa cách hai người.
"Nếu bạn và tử vi của bạn tương thích nhau, Có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau." Nan trả lời.
Tôi có thể xin số của anh được không?" Phet bước ra và nhìn Mac để hỏi ý kiến.
"Anh có thể đi," Mac nói rồi cho số điện thoại. của anh ta và ba chàng trai trẻ.
"Chỉ gọi khi cần thiết. Đừng gọi chọc tức tôi cho vui, nếu không tôi sẽ đến đánh bạn. Giờ cậu đã về rồi." Nan trêu chọc chàng trai trẻ. Ba người lập tức nhận lời.
"Phi Nan, tôi biết vợ anh là Phi Mac phải không?" Phet hỏi với giọng táo bạo. Làm cho Mac dừng lại. Sau đó sắc mặt có chút biến sắc.
<
"Cũng thông minh," Nan trả lời, khiến ba chàng trai trẻ nhìn Mac trêu chọc.
"Những đứa trẻ này. Sao cậu không về nhà bây giờ?Mac hét lớn và xua tay đuổi nhóm Phet đi. Ba thanh niên cười nói vui vẻ trước khi giơ tay chào Nan và Mac.Mạc quay lại nhìn Nan một chút
"Bạn có thể ngừng mỉm cười. Thỉnh thoảng chúng ta quay lại nhé," Mac mời. Nan mỉm cười và bước ra khỏi trung tâm trò chơi, nhưng Mac dừng lại và quay lại nhìn cái tủ có búp bê.
"Cái gì?" Nan hỏi.
"Tôi thực sự ghét tủ búp bê. Tôi đã thử nó trước đây. Đã nhíp nhiều lần Trước đây tôi chưa bao giờ véo được nó," Mac nói và mỉm cười thích thú. Khi nghĩ về những ngày học trung học của mình,, mặc dù lúc đó tôi ở cùng với những người bạn không tốt lắm,
<
"Anh có muốn thử lại lần nữa không?" Nan hỏi.
"Bạn có thể phải đổi hàng ngàn đồng xu," Mac mỉm cười đáp lại, nghĩ rằng có lẽ Nna sẽ không thể giữ được.
"Nào, nào, chúng ta thử nhé," Nan nói xong, kéo Mac vào tủ kẹp búp bê. Sau đó Nan xung phong đi đổi xu cho cậu. Mac đi chọn chiếc tủ đựng búp bê mà cậu. muốn nó cho đến khi cậu tìm thấy một cái trong tủ. Vì vậy, cậu dừng lại, đợi và đi bộ trở lại.
<
"Bạn muốn chọn tủ nào?" Nan nói và Mac chỉ vào đó. Tủ búp bê chó Siberia tức thì màu trắng và màu xám
"Em thử bóp nó trước đi." Nan để Mac chơi trước. Mac đồng ý chơi vì muốn thử đánh bại máy ép búp bê. Mac thử chơi với Nan giúp cậu chỉ đường. Cả hai cùng phối hợp để đưa những chiếc móc vào đúng vị trí nhưng bị trượt nhiều lần cho đến khi Mac trượt, lần thứ 5, cậu bỏ cuộc.
<
"Không, để tôi thử véo nó xem. Tôi không có tài năng trong Đây có phải là vấn đề không hay anh định đi lấy một chiếc tủ khác?" Mac phàn nàn nên Nanđến đứng thay Mac.
"Đây là tủ muốn nó phải không?" Nan nói.
"Tôi muốn nhưng khó quá," Mac trả lời.
"Tôi sẽ đưa cho bạn cái nhíp," Nan nói, thả một đồng xu vào nhíp búp bê. Và sau đó anh ấy đã cố gắng Ôm con búp bê lên. Có Mac đứng cạnh, đến lúc đó anh đã chơi 10 lần mà vẫn không cầm nổi.
<
"Đủ rồi," Mac lẩm bẩm yếu ớt.
"Chết tiệt, đập tủ và lấy con búp bê có phải là ý kiến hay không?" Nan hỏi.
"Anh điên à? Sẽ bị bắt đó." Mac cười nói.
"Đủ rồi, thật lãng phí tiền của bạn," Mac nói, hiểu ý.
"Không, tôi sẽ găp nó lần nữa." Hóa ra Nan là người không bỏ cuộc nên anh ấy lại đi đổi xu rồi bắt đầu nhét xu vào để lấy con búp bê. không thành công.
"Heh heh, tôi vừa phát hiện ra rằng có những việc bạn không thể làm được."Mac trêu chọc nói. Nam làm mặt buồn bã.
<
"Tôi nghĩ nội các chắc chắn đang gian lận. Được rồi, anh không thể tiếp tục được." Nan nói lại và hai người bước ra khỏi khu trò chơi. Trung tâm cùng nhau
"Vui lắm. Lâu rồi tooi mới được đi chơi và như thế này, bạn có vui không?" Mac hỏi, người yêu anh về.
"Thật thú vị. Nó cũng mới đối với tôi."Nan trả lời và Mac mỉm cười. Vui mừng vì những người yêu của anh ấy cũng vui vẻ với anh ấy khi anh ấy đi bộ thêm một lúc nữa, Mac có cảm giác như anh ấy đang đi một mình. Anh quay lại nhìn người bên cạnh, không thấy Nan đang đi cùng mình nên mới giật mình quay lại nhìn xung quanh.
"Anh ấy đi đâu vậy?" Mac tự nhủ. Anh đứng dậy, quay lại nhìn người yêu rồi quay lại xem người yêu đã đi đâu, cho đến khi nhìn thấy Nan bước ra ngoài. Một cửa hàng búp bê với những thứ trong tay.Mac hơi khựng lại khi nhìn thấy điều đó.
<
"À," Nan vừa nói vừa ném thứ mình đang mang đi.. Mac nhanh chóng chộp lấy chiếc túi đựng chiếc áo sơ mi vừa mua của anh.
"Anh đi mua à?" Mac hỏi vì điều đó. Nan Ném cho anh là một con chó Siberia nhồi bông, kích thước khoảng 15 inch, giống hệt con chó trong tủ.
"Ồ, tôi đã phát điên từ lâu rồi. Tôi chỉ nghĩ về điều đó. Tốt hơn hết là cứ mua nó đi," Nan cười đáp. Mac nhìn khuôn mặt người yêu rồi nhìn con búp bê trên tay, luân phiên qua lại trước khi mỉm cười thích thú.
<
"Anh mua cho tôi à?" Mac giả vờ hỏi.
"Hãy đưa nó cho tôi như thế. Sao cậu không mua tặng tôi nhỉ?" Nan giễu cợt đáp lại. Mac ngượng ngùng cười vì anh không nghĩ mình đã trưởng thành đến thế này. Sẽ có lúc người thân mua một con búp bê và người mua cũng chính là Nan.
"Vậy người bán không sốc khi bất ngờ phát hiện một kẻ buôn lậu từ đâu đi mua búp bê sao?" Mac hỏi đùa vì tính cách của Nan , không nên đi vào một cửa hàng búp bê.
<
"Tôi chỉ trông bối rối thôi. Tôi đã nhìn thấy nó trong cửa hàng. Ri Young chỉ bước tới nhặt lên và trả tiền là tôi đã thấy hài lòng rồi. Thực sự có một cái lớn hơn thế này. Nhưng tôi quá lười để giúp bạn mang nó. Cứ lấy chừng này thôi," Nan nói với giọng bình thường. Điều này chỉ làm cho Mac đã rất hạnh phúc và hài lòng. Bởi vì ai sẽ nghĩ? con người thật dã man như thế sẵn sàng mua một con búp bê cho bạn.
"Nhưng tôi sẽ không đưa nó miễn phí cho anh đâu," Nan ngắt lời.
<
"Đổi lại cậu muốn gì?" Nanyok mỉm cười hỏi lại.
"Đổi lấy giải thưởng lái xe trong trò chơi, hãy thắng đứa trẻ đó à?" Nan lặp lại điều này. Mac hơi mím môi.
"Giải thưởng đó. Chúng ta đi mang nó về nhà nhé."
"Mạc trả lời với giọng thờ ơ. Nan nở một nụ cười hài lòng rồi bước tới ôm lấy cổ Mac <
"Về nhà thôi," Nan chỉ nói vậy và kéo Mac đi. Về nhà ngay lập tức.
50%%
Ngày hôm sau
<
Nan thu xếp buổi sáng mọi người tập trung tại nhà anh để anh đậu xe ở đây rồi nhanh chóng lái xe tải đưa họ đến ga xe lửa Hua Lamphong.
Mac tỉnh dậy với cảm giác choáng váng vì vừa mới ngủ quên. Mới chỉ hơn một tiếng đồng hồ mà thôi. Nếu bạn hỏi tại sao hôm nay Mac buồn ngủ như vâyh thì đó là vì đêm qua. Nan yêu cầu Giải thưởng Mac gần như suốt đêm.
"Mở mắt ra và bước xuống cầu thang. Hãy nhắm mắt lại như thế. Em sẽ ngã cầu thang và chết mất", Nan nói khi nhìn thấy người yêu. Đi bộ mệt mỏi từ tầng cao nhất, Mac mở mắt ra nhìn người yêu bằng đôi mắt mờ sương, rồi khẽ mỉm cười.
"Tại sao bạn lại nhìn vào chiếc búa của tôi? Cậu nói sẽ đưa nó cho tôi phải không?" Nan giả vờ hỏi lại. Về câu chuyện trên giường tối qua.
<
"Nhưng tôi không đưa nó cho bạn một cách tham lam như vậy. Tôi đã nói với bạn rằng tôi sẽ đưa nó chỉ một vòng mà thôi," Mac hét lại và Nan mỉm cười thích thú.
"Xin lỗi, tôi hơi quá," Nan mỉm cười đáp lại.
"Nào, chúng ta đi ăn gì đó trước đã. Một lát nữa thôi.., hia sắp tới rồi," Nan nói rồi lấy chiếc ba lô mà Mac đang mang đặt xuống cho Mac đi dạo tìm thứ gì đó để ăn. Nói xong, anh đến ngồi xuống ghế sofa, nói rằng sẽ đi một lát Chờ mọi người tụ tập.
Thức ăn..fod..fod..fod
"Em đang muốn ngửi mùi gì vậy?" Mac hét lên khi Nan bước tới và giả vờ hôn lên đầu cô. Hôn nhẹ lên má Mac.
"Bây giờ tôi muốn hôn bạn, không được hả,?" Nan mỉm cười hỏi.
"Tôi buồn ngủ , anh không làm phiền tôi nữa được không?" Mac lại phàn nàn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu người yêu trước khi để Mac ngủ lần nữa. Một lúc sau, Day, Brick, Neil và Nick mới về đến nhà. Bốn người đi ăn. Buổi sáng mà Nan đã chuẩn bị cho họ. Sau đó mọi người cùng nhau đi đến ga xe lửa, với Wai là tài xế. Khi họ đến nơi, Mac thừa nhận rằng anh cũng rất hào hứng khi lần đầu tiên được đi du lịch Thái Lan cùng người yêu, nhưng nếu anh là một người yêu. sảng khoái hơn một chút, chắc là tốt thôi. Nan là người đi liên hệ về vé tàu. Và khi Nan quay lại và đưa vé cho mọi người xem, Mac khẽ cau mày.
Xe lửa miễn phí?" Giọng Mac vang lên khi Nhìn tấm vé, Nan gật đầu.
<
"Đúng vậy. Họ có chuyến tàu miễn phí cho bạn đi. Tại sao bạn lại lãng phí tiền?" Nan cười nói.
// Tôi biết rằng nếu nơi đó đông người Vé như của chúng ta phải đứng, phải không? Bạn nghĩ mình có thể đứng được à?// Mac phàn nàn, giọng người yêu không lớn lắm.
//Ồ, tôi không đứng đâu, tin tôi đi// Nan nói.Mạc lập tức cau mày. Bây giờ nếu cậu có thể chọn cậu thà ngủ còn hơn.
//Anh đã chuẩn bị sẵn vải che chỗ ngồi của em rồi, em đảm bảo ghế sẽ không làm anh đau mông.// Nan lại nói, Mac nhìn chiếc búa của người yêu một chút. Và khi mọi người đã sẵn sàng Sau đó cả bọn lên tàu tìm chỗ ngồi. Nun và Mac chọn ngồi cạnh Daybrick, quay mặt về phía đầu tàu, Nun lấy ra một tấm vải mà anh đã chuẩn bị sẵn để đỡ cho anh. Bảo Mac ngồi ngay. Mac thừa nhận rằng anh ấy cũng cảm thấy xấu hổ.
"Nếu có ai đó đến và ngồi đối diện với chúng ta. Anh ấy không hề nghi ngờ khi mang theo vải để ngồi lên", Mac nói.
<
Không có ai ngồi ở đây cả, ," Nan nhướng mày nói.
"Anh có muốn ăn gì nữa không?" Nan hỏi Mac khi nhìn thấy viên Brick đó Mua trứng luộc về ăn
"Không, tôi muốn ngủ," Mac đáp, nên anh ôm đầu Mac xuống và tựa vào bờ vai rắn chắc của mình. Mac rất vui vì lúc này cậu đang rất buồn ngủ, đúng lúc tàu sắp rời ga. co giật một chút, khiến Mac đang ngủ phải thức giấc. Nan vòng tay qua eo Mac và xoa nhẹ, khiến Mac cảm thấy nhẹ nhõm và ngủ thiếp đi. Có một lúc, một nhóm thanh niên nam nữ độ tuổi đại học lên tàu đi tìm. chỗ ngồi. Một số người đến ngồi đối diện Dayit và Neelnik, nhưng khi có người đến ngồi đối diện Nanmack, họ dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nan, có ý nói rằng không ai được phép ngồi. Và điều đó khiến nhiều người sợ hãi. và ngay lập tức đi tìm chỗ ngồi mới, Nan thừa nhận làm như vậy khá ích kỷ nhưng thấy vẫn còn nhiều chỗ khác để lựa chọn nên xin phép lịch sự để không làm ai làm phiền giấc ngủ của người yêu Nhưng nếu thực sự không còn chỗ trống . Anh chấp nhận mọi người đến và ngồi.
" đang ở đâu?" Giọng Mac hỏi. Ngủ được một lúc, Mac ngồi thẳng dậy, vặn người để thoát khỏi sự cứng đờ và vỗ nhẹ vào chân. xoa bóp
<
"Chúng ta sẽ đến đó trong vòng chưa đầy nửa tiếng nữa. Nước đây, uống đi," Nan vừa trả lời vừa đưa cho Mac một chai nước, Mac lập tức mở ra uống.
"Anh có định ngủ tiếp hay không?" Nan hỏi qua lại trước khi đưa cho Mac khăn giấy ướt để lau mặt . Mac nhìn Nan với vẻ ngơ ngác.
"Sao lại lấy lòng tôi như vậy?" Mac nghi hoặc hỏi.
<
"Ồ..Tôi đang cố làm hài lòng bạn và banh lại nghi ngờ, điều đó không tốt sao?" Nan cười. cùng với việc nhìn vào nó
"Điều đó thật tuyệt, nhưng có vẻ đáng nghi," Mac trả lời và nhìn quanh.
"Tại sao không thấy ai ngồi cùng chúng tôi?" Mac hỏi khi thấy có những người ở bên Daybrick và bên Nielnik cũng ngồi đối diện với anh ấy.
" Họ thấy anh ngủ nên không muốn đến làm phiền , tôi đoán vậy," Nan đáp, nhưng Mac nhìn mặt người yêu như thể cậu đã nhầm.
<
"Không phải cậu đang làm mặt ác với họ để ngăn họ ngồi sao?" Mac hỏi, mặc dù chỉ là đoán thôi. Nan khẽ nhún vai, làm như không biết, Mac cũng không hỏi thêm.
"Bạn đã đặt chỗ ở cho hia của mình chưa?" Mac hỏi, cậu vẫn không biết Nan đã đặt chỗ ở nào.chỉ biết
rằng nó Ở tại nhà của một người Nan biết.
"Ừm, chúng tôi biết nhau khi đến thăm nơi đây," Nan mỉm cười đáp.
"Nơi đó thế nào?" Mac tò mò hỏi.
"Khi nào đến đó thì cậu sẽ biết," Nan kết luận. Mac có linh cảm rằng Nan hẳn đã có một lựa chọn khác thường. Hai người họ ngồi ngắm cảnh một lúc trước khi họ đến điểm đến .Nan gọi cho chú tài xế tuk tuk thuê trước. Hôm nay họ hãy đón cả 6 người về nơi ở và dẫn đi tham quan chùa.
"Là nhóm của Khun Nan à?" Một người chú khoảng 50 tuổi bước xuống xe bước vào hỏi nhóm Nan. Mọi người giơ tay chào ngay lập tức.
<
"Vâng, thưa bác, cháu đây," Nan nói với đầu bên kia trước khi nói về chương trình ngày hôm nay. Chúng ta sẽ làm gì đây? Vì Nan đã thuê Bác đưa họ đi du lịch cả ngày, kể cả ngày mai.
"Vậy Phi sẽ đưa mọi người về nơi nghỉ ngơi trước. Sau đó sẽ đi tìm một nhà hàng để ăn. Rồi đi lang thang khắp nơi và đảnh lễ Đức Phật.Sao hôm nay con không đi lễ ở 4 ngôi chùa nhỉ? Rồi chú Ek sẽ đưa con đi chợ nổi Ayothaya." Chú Ek lên tiếng, mọi người đồng ý . Nan để Mac vào trước trong khi anh xách túi cho Mac. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Bác bắt xe về chỗ ở. Như những gì Nan đã nói.
"Chỗ ở thế nào?" It quay sang Nan hỏi khi tiếp tục chạy, Mac cũng tò mò nhìn Nan, vì khi ở trên tàu, Nan từ chối trả lời.
"Nhà trọ," Nan mỉm cười đáp. Mac hơi nhíu mày khi nghe vậy.
Ngủ chung à?" Neil liền hỏi. Nan nhìn người yêu rồi ôm cổ anh như tôi.
<
"Sao cậu lại làm vẻ mặt đó? Tôi không nhẫn tâm với anh vậy đâu," Nan nói với Mac. trước khi chuyển sang Neil
"Có những phòng riêng biệt, Hua. Đừng lo lắng, tôi đã đặt ba phòng phòng trường hợp muốn hoạt động nhịp nhàng," Nan mỉm cười nói.
"Tôi nghĩ là anh đó Nan. Cậu không cần phải đổ thừa cho người khác đâu."It nhanh chóng hét vào mặt Nan. Nan bật cười rồi quay qua nói chuyện với Mac.
"Sao lại làm vẻ mặt đó? Nếu chúng ta phải ngủ cùng nhau, điều đó có được không?" Nan giả vờ hỏi.
<
Mac thẳng thắn nói: "Tôi thực sự không quen ngủ với người khác, điều đó khiến tôi cảm thấy không ổn." Cậu không coi thường chỗ ở đắt tiền hay rẻ tiền, nhưng cũng không quen ngủ với người khác. Dù chúng ta có biết nhau.
"Vậy, cậu đói chưa?" Nan hỏi, Mac gật đầu.
"Chỉ hơi đói thôi," Mac trả lời, và chẳng mấy chốc họ đã đến chỗ ở, đó là một nhà nghỉ không nhỏ lắm, được thiết kế theo kiểu gác xép. Phía trước có một khu vườn nhỏ để ngồi, có những cây to tỏa bóng mát. Mac. Nhìn quanh với sự thích thú Nan bảo Bác lái xe đợi. Sau đó anh dẫn mọi người vào trong , bên trong như một quán cà phê nhỏ. Còn có một thanh gỗ nữa. Có người đang liên lạc với phòng.
"Chào P'Pom," Nan chào, khiến chàng trai trẻ đang pha cà phê phía sau quầy quay lại nhìn anh trước khi mỉm cười.
"Bạn đến rồi hả? Hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đưa chìa khóa cả 3 phòng cho bạn," người chủ quán trẻ tuổi chào lại.
<
"Vâng,phi," Nan trả lời trước khi quay lại và bảo mọi người ngồi đợi. Daybrick Neilnick bước tới ngồi xuống ghế và đợi. Nan và Mac đứng cùng nhau.
"Đây là người yêu của anh à?" Pom hỏi Gật đầu về phía Mac. Mac hơi mỉm cười.
"Ừ, phi thấy thế nào? Có thấy tôi có mắt nhìn không?" Nan cười đáp lại.
<
"Ừm, mắt tốt, nhưng tôi không biết bạn trai của bạn có bị mù không. Mà lại đến chọn anh." Pom trêu chọc khiến Mac bật cười.
"Sao cũng được, bảo anh ấy đi đi. Cậu có mắt hay là không?" Nan quay sang trêu chọc người yêu.
"Có lẽ bị mù," Mac trả lời, khiến Pom bật cười. Nan ôm cổ Mạc và nói
"Tối nay chúng ta cùng ngồi uống nước và nói chuyện nhé," Nan mời chào trước khi lấy chìa khóa từ Pom đưa cho Day và Neil đưa họ lên phòng ở tầng hai. Phòng của Nan và Mac nằm ở phòng thứ ba. Khi họ bước vào phòng, Mac lập tức quan sát căn phòng bên trong có một tấm nệm futon được đặt phía trên. Trên những tấm pallet gỗ xếp chồng lên nhau, cao khoảng 20 cm, có máy điều hòa, TV màn hình phẳng gắn trên tường và tủ lạnh nhỏ đặt ở phía dưới. và có một phòng tắm
"Thế nào? Có ngủ được không?" Nan giả vờ hỏi.
<
"Khi cậu đưa tôi tới nhà Kokkod. Tôi vẫn có thể ngủ được. Đó là phòng tắm chung mà." Mac nói, mỉm cười vui vẻ.
"Vào phòng tắm trước đi. Chúng ta đi tìm cái gì ăn đi. Mọi người chắc đói lắm rồi." Nan nói rồi hai người lần lượt đi vệ sinh rồi ra ngoài cùng mọi người. Nan bảo chú lái xe đến nhà hàng. Ăn đồ ăn Isaan vì bữa ăn đã được thỏa thuận rồi, Bữa trưa, chúng ta sẽ ăn đồ Isaan trước. sau đó vào buổi tối sẽ ăn tôm sông.
<
"Vậy cậu có ăn được không?" It quay sang hỏi Mac. Mac ngồi đó với vẻ mặt có chút lo lắng.
"Tí tôi sẽ gọi riêng cho Mac . Hãy tự gọi đồ ăn cho mình đi nhé," Nan nói trước khi cả It và Nick gọi đồ ăn để ăn cùng nhau, trong khi Nan tách ra để nói chuyện với người bán hàng để làm đồ ăn riêng cho Mac. Vì Mac không ăn được tỏi và không ăn được đồ cay. Mac nhìn người yêu khẽ mỉm cười, bất kể lúc nào.Nan vẫn chăm sóc cậu .Mặc dù có một số phàn nàn về đồ ăn của Mac. Nhưng cuối cùng, Nan vẫn là Người đang lo việc ăn uống cho cậu. chẳng bao lâu sau đồ ăn đã dần dần được phục vụ.
"Anh ăn khó thật đấy. Đồ Thái, đồ ăn Isaan, hầu hết đều phải dùng tỏi", Nan phàn nàn nhưng không nghiêm túc.
"Nếu khó thì không cần phải gọi cho tôi đâu", Mac trêu chọc và cậu không hề khó chịu khi bị người yêu phàn nàn. Bởi vì biết rằng Nan phàn nàn như vậy thôi.
" miệng tốt, cẩn thận lại phải ngủ ở bệnh viện." Nan bực bội giơ tay bóp miệng Mac trước khi múc gà rán muối cho Mac. và di chuyển gỏi đu đủ Thái không tỏi và ít cay hơn cho Mac, ngoài ra còn có 2 thứ khác được nấu riêng cho Mac.
<
"Đừng để nhầm đĩa," Nan nói. Mac ngồi xuống và ăn món mà người yêu đã đặc biệt đặt cho cậu.
"Ngon quá," Mac vừa nói vừa chỉ vào đĩa gỏi đu đủ. Nan mỉm cười hài lòng.
"Có cay không? Môi anh đỏ quá." Nan cười nói khi nhìn thấy đôi môi của người yêu.
<
"Cay cũng tốt mà," Mac nói và ngồi xuống ăn. Cho đến khi mọi thứ không còn nữa Nan có vẻ hài lòng khi ăn xong bữa trưa. Họ bắt đầu cuộc hành trình của mình. Ngay lập tức đi thăm và tỏ lòng tôn kính với nhiều ngôi chùa khác nhau. Ngôi chùa đầu tiên là Wat Yai Chai Mongkol. Nan bảo chú tôi lái xe đợi bên ngoài, sáu người bước vào. Bên trong có khách du lịch đi lại nhưng không nhiều, chủ yếu là khách nước ngoài. Mac đứng nhìn cầu thang sẽ đi lên làm cho Nan phải quay đầu lại nhìn người yêu.
"Mày không muốn lên đó à?" anh hỏi, nhưng Mac lắc đầu.
"Anh có biết trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đến đây du lịch không? Những thứ như thế này, không, ngay cả những ngôi chùa thông thường cũng không thể vào được," Mac nói khi nghĩ về quá khứ.
"Và bây giờ bạn nghĩ sao? với việc đến thăm chùa Nhìn một địa điểm lịch sử như thế này?" Nan hỏi, Mac quay người lại mỉm cười.
"Tôi không nghĩ gì về nơi này, nhưng tôi nghĩ nhiều hơn về những người tôi đi cùng," Mac trả lời, nhìn Nan với ánh mắt nghiêm túc.
<
++++ 100%
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top