Chương 41
"Có chuyện gì vậy, Mac?" Giọng Terez -người phục vụ ở cùng nhà hàng với Mac. Nơi Mac đang làm việc bán thời gian , hơi
"Không, tại sao?" Mac hỏi lại.
"Tôi thấy bạn không tập trung lắm. Vừa rồi bạn đã viết sai thực đơn của khách hàng, phải không?" Teresa hỏi. Khiến Mac khẽ thở dài.
"Ừm, có một chút khó chịu Nhưng đó không phải là vấn đề lớn," Mac trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Teresa vẫn nhìn anh với vẻ quan tâm.
"Bạn có chắc không? Bạn có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không? Tôi sẽ nói với quản lý," Teresa noi Mac do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Sau đó Mac đi ra phía sau cửa hàng để nghỉ ngơi trong phòng nhân viên. Mac thở dài nhẹ rồi nhấc điện thoại di động của cậu lên. Nan đã không gọi lại cho anh kể từ buổi trưa, lúc này ở Thái Lan có lẽ đã là khoảng 8 giờ. a.m. Mac thừa nhận rằng anh cảm thấy bị tổn thương bởi người yêu, Nhưng cũng không đến mức tức giận. Bản thân Mac đã có ý định đó Buổi tối nếu Nan gọi Anh ấy sẽ trả lời điện thoại, nhưng anh ấy không gọi lại.
" đã dậy chưa hay mới ngủ?" Mac lẩm bẩm, nhưng anh cũng không nghĩ đến việc gọi điện cho người yêu. Mac ngồi nghỉ một lúc rồi đi rửa mặt. Sau đó quay trở lại làm việc.
"Anh có muốn ghé qua ăn gì trước không?" Tân hỏi khi đến đón Nan về nhà lúc 9 giờ sáng vì chuyện tối qua. Nan ở lại bệnh viện trông Keith vì sau khi anh cúp máy Anh vội vàng dẫn thuộc hạ đi đón Keith. người đã bị bắn và bỏ trốn Đi dưới cầu cùng với hai vệ sĩ khác cũng bị thương. Nan vội vàng dẫn theo người bạn của mình đến bệnh viện ngay lập tức Rất may viên đạn không trúng mục tiêu và hiện Keith đang nằm nghỉ ngơi trong phòng hồi sức của bệnh viện Bởi vì người của Keith đã đến.
"Về nhà thôi, tôi không chịu được, nữa tồi" Nan nói vì buồn ngủ và còn mệt mỏi vì bệnh tật của chính mình. Anh đang ở bệnh viện lo liệu mọi việc và trông chừng bạn mình và khó ngủ. Sáng nay, khi Keith thức dậy, anh ấy đã kể với bạn mình về chuyện đã xảy ra. Sau đó, anh được biết Keith đã bị kẻ thù của người yêu tấn công nhưng lúc đó anh nghĩ rằng người yêu sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Tân chở Nan thẳng về nhà. Nan muốn gọi điện cho Mạc nhưng cơ thể không chịu nổi nên lên phòng nằm ngay và điện thoại di động của Anh cũng hết pin rồi.
Anh ngủ một lúc lâu rồi lại tỉnh dậy uống trà chiều, cảm thấy dễ chịu hơn trước một chút nên đứng dậy đi tắm và thay quần áo. Nan nhấc điện thoại di động lên và nhìn thấy nó. Lúc đầu, Nan định gọi điện cho Mac. Nhưng tôi thấy lần này Mac Đáng lẽ phải đi ngủ. Thế nên anh không gọi điện làm phiền , Nan cảm thấy khó chịu vì đến giờ anh vẫn chưa hiểu được rằng người yêu mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Trù..Trụ...Trụ
Điện thoại của Nan reo lên. khiến anh phải vội vàng lấy lại không khí thì chính Ohm lại gọi vào khiến Nan lập tức bắt máy.
"Có chuyện gì vậy?" Nan nói qua điện thoại với Om.
("Anh vừa mới ngủ dậy phải không?") Om hỏi lại.
"Ừm, đã tỉnh dậy được một lúc rồi. Vậy là cậu vẫn chưa ngủ à? Cậu gọi cho tôi hay gì à?" Nan lập tức hỏi lại.
("Không có gì, chỉ gọi điện nói vợ anh say như chó, mới đưa cô ấy vào phòng ngủ lúc nãy thôi." Ohm lên tiếng khiến Nan lập tức im lặng.
"Anh ấy đi đâu say và với ai?" Nan hỏi lại vì nếu đi cùng Om không? Chắc chắn Om sẽ không để Mac say đến thế đâu.
("Anh ấy đi ăn với nhân viên ở nhà hàng nơi anh ấy làm việc. Thế thôi. Họ đã gọi cho tôi vi anh ấy muốn tôi đến đón anh ấy.") Om khiến Nan biết.
("Tôi đã gọi cho bạn nhưng nó không đổ chuông nên tôi thử gọi lại.") Om lại nói.
"Pin di động đã hết. Cũng vừa tính phí," Nan trả lời.
("Anh ấy chỉ phàn nàn về bạn thôi. Bạn có biết vợ bạn đang bị tổn thương không?") Om hỏi lại. Anh thực sự không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của bạn mình nhưng khi Nanwan nhờ anh chăm sóc Mac. Thế là anh phải kể. Chuyện này cũng vậy
"Tôi biết, tôi gọi điện thì anh ấy không bắt máy", Nan trả lời với giọng hơi u ám vì khó chịu với người yêu. Việc không trả lời cuộc gọi của anh ấy cũng vậy.
"Anh ấy nói anh ấy định gọi cho anh sau giờ học, nhưng bạn không bao giờ gọi cho anh ấy nữa. Thế nên anh đã suy nghĩ quá nhiều về việc say khướt với tôi. Công việc thế nào rồi?" Om hỏi lại. Nan nghe vậy thở dài nặng nề.
("Tôi không có thời gian để gọi. (Keith hiện đang gặp vấn đề.") Nan trả lời trước khi kể cho Om nghe chuyện đã xảy ra , khiến Om khá sốc.
("Vậy anh định làm gì với vợ mình?") Ohm hỏi lại phòng khi anh có thể giúp được gì.
"Xin hãy nhìn vào nó. Nếu anh ấy thức dậy, hãy bảo tôi để tôi gọi cho nó" " Nan trả lời khiến Om nghi ngờ.
("Vậy tại sao bạn không nói cho tôi biết? Tôi sẽ bảo mac gọi cho bạn. Tại sao tôi phải bảo bạn?") Om hỏi lại.
"Nếu tôi gọi cho bạn, điều đó sẽ khiến tôi có vẻ như đang theo dõi bạn. Nếu không, bạn sẽ lại cảm thấy tủi thân nữa." Nan nói những gì anh ấy nghĩ. trước khi nghe thấy tiếng cười phát ra từ cổ họng Om.
("Tee, cậu nghiêm túc đấy. cũng sợ vợ không yêu mình.)) Om trêu chọc.
"Thì sao? Cậu không sợ người đó không yêu mình sao?" Nan cố trêu lại.
("Của tôi, chúng tôi thậm chí còn chưa gặp nhau. Khi nào tôi mới gặp được anh ấy? Hãy đến hỏi lại nhé.") Om cười một chút rồi lại rồi cúp máy vì cho Om cơ hội nghỉ ngơi.
"Khi nào bạn sẽ quay lại? Tôi sẽ đánh anh thật mạnh, anh sẽ đau mông," Nan phàn nàn khi nghĩ đến lời Ohm nói rằng Mac rất say. Anh biết rõ người yêu mình đã uống rượu đến mức say vì điều gì.Ban tời phòng ngủ, rồi xuống ăn, uống thuốc, rồi tiếp tục công việc của mình trước khi đến bệnh viện thăm Keith nữa. Sau khi thăm một người bạn một lúc, nan trở về nhà. Hôm nay, nan dự định sẽ không đi đua. theo dõi. Anh ấy sẽ nghỉ ngơi vào một ngày khác. Làm cho cơ thể của bạn mạnh mẽ hơn và hơn 100%. một phần là Vì tôi cũng muốn làm hài lòng Mac.
8 giờ tối
Nan nằm trên giường xem TV thì thấy Ohm gửi tin nhắn là Mac đã tỉnh
Mac thức dậy vào buổi sáng. Anh say khướt, đau đầu đến mức không muốn ra khỏi giường, cổ họng đau như lên cơn sốt.
gõ cửa gõ cửa
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Mac trước khi Om gọi. và mở nó ra vì tối qua Om đã không khóa phòng cho bạn anh ấy đề phòng trường hợp bạn anh ấy Nửa đêm đứng dậy và nôn mửa. Om bước đến dừng lại cạnh giường Mac và nhìn bạn mình.
"Có chuyện gì thế, Mac?" Om chào và Mac gật đầu cậu nhíu mày lại vì đau đầu.
"Tôi về nhà bằng cách nào?" Mac hỏi.
"Theresa đã gọi cho tôi. Bảo anh đi đón em nên anh đi, chết tiệt, anh tan làm thay vì về nhà, tọc mạch và say khướt." Om phàn nàn thay Nan.
"Họ mời tôi đi uống vài ly," Mac nói, ám chỉ các nhân viên cửa hàng.
"Không ít nhỉ . Mày, tao đã kéo mày về ngủ trong phòng. Mày còn chưa biết mà," Om lại nói.
"Ừm, tôi xin lỗi," Mac thấp giọng đáp. Anh nhấc điện thoại lên xem, thấy đã gần 8 giờ sáng mà không có số nào của anh gọi đến, khiến sắc mặt Mac lập tức tối sầm.
"Vậy tôi có thể đến đây học được không? Nếu không chịu nổi thì nằm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đun chút nước gừng cho cậu uống. Sau đó tôi sẽ tìm thức ăn và thuốc cho bạn," Om nói sau khi nhìn thái độ của bạn mình. Chắc sẽ không được đi học vì hiện giờ Mac vẫn chưa đứng dậy và ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ. Thêm nữa, anh ấy cứ cau mày suốt vì bị đau đầu và chóng mặt. Thêm vào đó, giọng anh ấy bắt đầu ngàn di.
"Ừm, tôi muốn nghỉ một ngày," Mac nói trong đầu, lúc này anh đang suy nghĩ xem có nên tự mình gọi cho Nan hay không, nhưng với cảm giác vừa tổn thương trong lòng, Mac đã không . gọi điện cho người yêu của mình.
"Vậy thì cậu nằm đây và chờ đợi. Tôi sẽ mang thức ăn và thuốc cho cậu," Om kết luận. Trước khi bước ra ngoài Phòng ngủ của Mac Mac khẽ thở dài khi nằm nhìn lên trần nhà, nghĩ về người yêu. Tru...Trụ..Trụ
Điện thoại của Mac reo lên. Điều này khiến Mac hét lên thật to vì đang nghĩ đến người mình yêu. Câuh nhấc điện thoại lên nhìn mà tim đập thình thịch. Bởi vì đó là nơi Cuộc gọi video đến Nhưng Mac không muốn Nan nhìn thấy. Tình trạng hiện tại của anh ấyvọng. Chà, Mac chọn trả lời cuộc gọi nhưng lại tắt màn hình và đặt nó lên giường. Để ngăn anh ta nhìn thấy chính mình
("Mac") Giọng trầm của Nan vang lên. Làm cho Mac cảm thấy Dường như đôi mắt anh nóng bỏng nhưng không lạnh lẽo.
"Ừm," Mac trả lời ngắn gọn.
("Tại sao trời tối và tôi không nhìn thấy mặt bạn?") Nan hỏi.
"..." Mạc im lặng. Trước khi nghe thấy âm thanh đó Thở ra một hơi nhẹ.
("Mac, nói chuyện với tôi cẩn thận nhé. Tôi biết bạn đang úp điện thoại xuống.") Nan nói lại.
"Bạn có thể nói chuyện như thế này," Mac trả lời.
("Âm thanh gì vậy? Em ốm à?" Nan hỏi ngay sau khi nhận ra giọng điệu của người yêu mình đã thay đổi.
"Không..chỉ là.." Mac không biết phải trả lời thế nào, một mặt cậu cảm thấy tổn thương, mặt khác anh sợ Nan phát hiện ra mình và say khướt.
("Có phải chỉ là say xỉn khiến cậu phát ốm thôi sao?") Nan hỏi lại với giọng bình thường không giận dữ làm cho mac dừng lại một chút.
"Không, không say," Mac trả lời.
("Tại sao phải ra ngoài uống say một mình? Tôi không biết mình có lo lắng không.") Nan nói với giọng nghiêm túc.
"Bạn ở đâu một mình? Ở quán có rất nhiều đàn anh." Mac cãi lại, không lớn lắm vì cổ họng đang đau rát.
("Tôi thừa nhận là tôi thực sự say.") Nan vừa nói vừa cười khúc khích, khiến Mac nhận ra rằng
anh ấy Nó bị rò rỉ rồi. Không hề nhận ra, nan đã biết điều đó từ Om. Kể từ tối qua Mac vẫn im lặng không nói gì.
("Mac, tôi xin lỗi.") Nan nói trong nước mắt. Âm trầm mềm mại Khiến tim Mac rung động khi nghe thấy.
"Cái gì?" Mac hỏi ngắn gọn.
("Vì đã lớn tiếng với bạn. Anh không có ý nói thế, anh chỉ không muốn em lo lắng quá thôi.") Nan nói dù rất thích chọc tức người yêu.Dù thích làm phiền người yêu Anh thích tìm rắc rối để trêu chọc người yêu nhưng nếu sai anh sẽ xin lỗi vì không muốn mọi chuyện giữa anh và Mac trở nên tồi tệ hơn.
"Vậy nếu tôi nói với bạn rằng bạn không phải lo lắng cho tôi nếu tôi say ở đâu đó hoặc nếu tôi cảm thấy ốm thì sao?" Mac hỏi, nhìn lại một chút. Anh ấy im lặng một chút vì đang nghĩ lại. Đúng như Keith đã cảnh báo.
("Ừm, tôi quên nghĩ lại. Tôi thực sự xin lỗi.") Nan nói lại. Làm cho Mac đang ngủ lắng nghe Tim cậu mềm đi trước giọng nói của người yêu,
("Mac") Nan gọi lại cho Mac khi thấy Mac im lặng. Mac nhấc điện thoại lên và nhìn mặt anh qua màn hình điện thoại. Chính Nab đã nhìn thấy . Mac lại ở chế độ xem toàn bộ
"Tôi không muốn cãi nhau với anh chút nào. Chúng ta càng xa nhau lâu, tôi càng không muốn cãi nhau," Mac nói, giọng có chút ngắn gọn.
("Bạn có thể tranh luận, nhưng chúng ta phải giải quyết mọi việc càng nhanh càng tốt. Tôi đã cố gọi cho bạn. Nhưng bạn không trả lời cuộc gọi") Nan noi
" Xin lỗi nhé" Mac xin lỗi một chút, khiến anh mỉm cười hài lòng.
50
("Vậy hôm nay ban có thể đến trường được không?" Nan hỏi, bước ra nói. Mac lắc đầu qua lại.
"Tôi đã nói với Om rằng tôi muốn nghỉ một ngày," Nan mở to mắt nhìn khuôn mặt Mac qua màn hình điện thoại.
"Ồ, anh biết là anh không tử tế mà," Mac nói, biết rằng người yêu đang nhìn mình gay gắt vì Mac say xỉn khiến anh không thể đến lớp.
("Nếu hôm nay không có gì quan trọng thì cũng không sao. Đi ngủ và nghỉ ngơi đi.") Nan yếu ớt nói. Mạc gật đầu thừa nhận.
("Sau này bạn sẽ đi uống rượu với ai? Hãy nói với Ohm. Nếu bạn không muốn kể cho tôi biết.") Nan lại lên tiếng vì mỗi lần Mac đi uống rượu ở đâu đó, sẽ giống như Tin nhắn lúc nào cũng nói thế. Dù chúng ta có xa nhau.
"Sao hôm qua anh không gọi cho tôi?" Mac hỏi khi nhớ ra. Anh lo lắng về điều này nên cảm thấy tổn thương và đi uống rượu với anh trai tại nơi làm việc.
("Tôi bận chuyên về Keith.") Nan trả lời rồi Sau đó kể cho Mac chuyện gì đã xảy ra. Điều này khiến Mac giật mình và cậu hỏi về Keith một lúc. Khi biết nó an toàn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
("Mày đi uống rượu vì tao không gọi cho mày phải không?") Nan hỏi lại, Mac gật đầu thành thật .
(", nếu ở gần tai sẽ đá mày.") Nan trêu vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của người yêu.
"Mày có dám không?" Mac hỏi lại, trên môi nở một nụ cười.
("Hãy quay lại và tao sẽ cho mày biết liệu tao có đủ can đảm hay không.") Nan mím môi khó chịu trước khi Om gõ cửa và mở nó ra.
"À, gói bữa sáng của cậu đây. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho bạn và thuốc cho bạn. Đi học trước đã," Om nói và đặt khay thức ăn lên bàn trong phòng Mac.
"Cảm ơn bạn rất nhiều, và tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bạn," Mac nói với vẻ có lỗi.
"Nan, nếu Mac có quay lại Thái Lan thì hãy xử lí cho tôi nhé," Om nói to để họ cũng nghe thấy. Vì anh biết Mac đang nói chuyện với Nan.
<
("Ồ, tôi nhất định sẽ xử lí cho anh") Nan trả lời khiến mặt Mac nóng bừng.
"Bây giờ cậu có thể đi học rồi," Mac đuổi Om ngay lập tức. Om cười nhẹ trước khi bước ra khỏi phòng Mac.
("Đi ăn, uống thuốc và ngủ một giấc đi.") Nan nói, giờ anh đã hiểu cảm giác của Mac, rằng khi người thân ốm hoặc cảm thấy tồi tệ và chúng ta không thể ở bên để chăm sóc anh ấy. Nó cảm thấy thế nào?
"Vậy, cậu thế nào? Bạn thấy khỏe hơn chưa?" Mac hỏi.
("Tốt hơn, nhưng tối nay tôi định ngủ thêm một đêm nữa. Ngày mai sẽ bình thường thôi.") Nan nói điều đó để xoa dịu Mac, và anh ấy thực sự đã làm như vậy.
"Tôi, thế thì tốt," Mac nói trước khi đứng dậy và đi đến bàn mag Ohm đã chuẩn bị, Mac giơ điện thoại lên trước mặt.
Sau đó c tiếp tục ăn sáng.Mac luôn nhìn qua màn hình.
("Anh vừa ăn cái đó à? Ăn thêm chút nữa đi.") Nan phàn nàn.Khi thấy Mac mới ăn được một ít đồ ăn
"Không nuốt được," Mac trả lời, vì anh vẫn còn nôn nao Nhưng khi nhấp ngụm nước gừng, cậu có thể cảm nhận nó tốt hơn rồi.
("Vậy hãy nằm xuống và nghỉ ngơi đi. Tao cũng đi ngủ đây.") Nan lên tiếng nên Mac đứng dậy đi lại giường. Ra nằm xuống và cất điện thoại sang một bên để cậu không nhìn thấy mặt Nan nữa. Nan cũng nằm xuống giường, hai người im lặng nhìn nhau.
("Nghiêm túc mà nói, tôi không nghĩ mình sẽ có được một khoảnh khắc. Trước đây tôi đã từng để máy quay và nói chuyện với ai đó như thế này rồi." Nan nói với vẻ thích thú.
"Anh không muốn nói chuyện với tôi à?" Mac hỏi.
("Tôi vẫn chưa nói một lời nào. rằng tôi không muốn nói chuyện, hãy tìm hiểu sự thật") Nan không nghiêm túc. Mac mím môi.
("Ở gần sẽ rách mồm mất.") Nan cười nói, rồi hai người lại im lặng, mỗi người nhìn nhau như vậy.
("Bạn có muốn tôi hát ru cho bạn nghe không?" Nan hỏi. Mac lập tức lắc đầu.
"Không, nó sẽ khiến em đau đầu hơn trước," Mac vội vàng khiến Nan bật cười. Và sau đó lại là sự im lặng. Đó là một sự im lặng không hề có vẻ gì là Tú có lý đấy Khó chịu thế nào? Mac nằm đó và nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi ngủ quên trước Sau đó, Nan nhìn người yêu qua màn hình điện thoại di động, giơ tay lên và xoa ngón tay lên màn hình điện thoại di động, khớp với vị trí má của Mac. Nếu anh có thể đi qua màn hình điện thoại di động. Tôi đã có thể làm điều đó.
//Haiz, nghĩ đến thôi đã thấy hãi hùng//Nan
Nhẹ nhàng lẩm bẩm một mình Trước khi nhắm mắt lại
Nan thức dậy lúc 6 giờ sáng và thấy Mac Chuyển xuống phòng khách. và đang ngồi trên một chiếc gối Làm việc yên tĩnh trên máy tính xách tay
"Mày đang làm gì vậy?" Nan hỏi, khiến Mac quay lại. Nhìn ngay vào màn hình điện thoại di động
("Làm việc cho giáo viên Ở đó đã sáu giờ sáng rồi phải không? Sao dậy sớm thế?") Mac hỏi lại. Mac đã thức dậy vào buổi chiều, đi tắm và thay quần áo, mang theo laptop và lặng lẽ ngồi làm việc. Trong phòng khách, khi làm việc gì hãy làm nhẹ nhàng kẻo làm phiền đến Nan đang ngủ.
"Đi ngủ sớm ." Nan ngồi dậy và lắc khuỷu tay. Loại bỏ mệt mỏi
"Vào phòng tắm một lát," Nan nói trước khi đứng dậy và đi vào phòng tắm, rửa mặt và đánh răng.
"Anh không đặt nó xuống à?" Nan giả vờ hỏi.
("Bạn định làm gì?" Mac hỏi.
"Tôi sẽ tập thể dục để đổ mồ hôi một chút," Nan vừa nghĩ vừa trả lời. Mac gật đầu vì ít nhất anh cũng đang tập thể dục thì cũng tốt hơn rối.
"Vậy mày đã đỡ đau đầu chưa?" Tôi hỏi lại.
("Tốt hơn rồi") Mac trả lời.
"Vậy tại sao hôm nay mày không đến làm việc ở nhà hàng?" Nan hỏi khi thấy đã đến giờ Mac phải đi làm.
("Hôm nay cửa hàng đóng cửa. Hôm qua tất cả nhân viên đều say xỉn.") Mac nói điều này một cách hài hước vì chủ nhà hàng gọi đến từ chiều.
"Thực sự tốt," Nan nói và mỉm cười.
"Đồng ý là anh sẽ không treo nó lên," Nan hỏi.
("Tôi muốn đi xem bạn tập thể dục," Mac nói, mím môi để nhịn cười.
"Nếu bạn muốn xem cơ bụng sáu múi, hãy nói với tôi. Bây giờ anh có thể xem rồi," Nan nói trước khi lấy điện thoại di động ra và nhìn vào bụng của chính mình, vén vạt áo phông ra, khiến Mac có thể nhìn rõ những đường cong trên bụng người yêu.
("Ồ, tôi không muốn xem chút nào hết.") Mac nói, che giấu sự bối rối của mình. Bởi vì thực ra cậu cũng muốn thấy điều đó. Nan hơi nheo mắt lại.
"Hay là cậu muốn nhìn vào đây?" Nan nói xong kéo mép quần pyjama lên. Sau đó nhấc điện thoại di động của bạn lên và nhìn vào nó. Trực tiếp đến thanh nóng của mình.
("Chian nan!! Chết tiệt.") Mac lập tức hét lên. Khuôn mặt mịn màng của cậu đỏ bừng khi nhìn thấy cây gậy nóng của Người yêu nằm đó lặng lẽ nan bật cười khi trêu chọc người yêu một cách thỏa thích.
"Bây giờ anh ấy đang ngủ. Bạn có muốn nhìn thấy tôi khi tôi thức dậy không?Nan tiếp tục hỏi.
("Đủ rồi. Chết tiệt. May mắn vì tôi ở một mình.") Mac hét lên.
M
"Ồ, tôi biết cậu đàn ở đây một mình. Nên dám cho xem" Nan đã trả lời.
("Psycho"), Mac rên rỉ,Nan nhìn người yêu buồn cười. Nếu ở gần, có lẽ anh sẽ kéo Mack ra và chạm vào anh ta. Mặt sáng bừng với vẻ ngượng ngùng khiến anh .không thể chạm vào
("Đi đến phòng tập thể dục phải không?") Mac nói.
Vì vậy, Nan lấy điện thoại di động và bước ra khỏi phòng ngủ để xuống xe. Tối qua, anh ấy đã sạc điện thoại di động. Vì thế đừng sợ rằng hết pin. khi vào phòng tập, . Anh chọn chạy bộ.
Gặp Tấn, gọi đồ ăn một lúc rồi đi bộ.
Đầu tiên, hãy đặt điện thoại di động ở vị trí cạnh màn hình Để có thể dễ dàng trò chuyện với người yêu, Nan bắt đầu bước đi chậm rãi trước khi tăng tốc độ. Với Mac đang ngồi nhìn và gõ phím. cũng làm việc trong sổ ghi chép
"Ừm, hoa, vừa tập thể dục, phải để anh Mac đến trông chừng à?" Tiếng của Tan đang di lấy nước cho Nan trêu chọc . Làm Mac quay lại nhìn vào màn hình điện thoại và mỉm cười.
"Nhiều chuyện," Nan nói, không nghiêm túc nên Tan cười khúc khích trước khi bước đi.
Lúc này, mồ hôi của Nan đã bắt đầu chảy ra, khiến chiếc áo phông mỏng anh mặc đi ngủ ướt đẫm.
Mồ hôi thấm vào bụng đến mức lộ rõ. Cơ bắp mơn trớn, thỉnh thoảng Mac liếc nhìn anh, không khỏi mỉm cười thừa nhận, cậu rất thích nhìn dáng người Nan, càng nghĩ đến lúc họ có liên quan đến mình. Và nó khiến mặt Mac nóng bừng. Bởi vì Nan thực sự rất gợi cảm.
"Mặt cậu bị sao vậy?" Giọng nói của Nan vang lên khiến Mac hơi giật mình.
("Có phải thời tiết nóng không?") Mac khịt mũi.
"Huh, nếu ở đó nóng. Nơi này là địa ngục," Nan trả lời.
("Ồ..bạn..áo của bạn ướt đẫm mồ hôi rồi. Bạn có cởi nó ra không?") Mac lên tiếng. cùng với đôi mắt hãy nhìn nó một chút qua màn hình điện thoại di động.
"Nếu bạn muốn tôi cởi áo cho bạn xem thì cứ nói đi," Nan vừa cười vừa chạy tới.
("Tùy anh thôi.") Mac giả vờ nói một cách thờ ơ, Nanbiết rằng người yêu đang che đậy sự bối rối của mình.Nan sau đó nhanh chóng cởi chiếc áo ra khỏi người khiến Mac không khỏi mím môi. Vì cậu sợ nụ cười của mình sẽ lộ ra.
"Mac...Mac" Nan gọi Mac, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào mặt máy tính, không chịu nhìn anh.
("Cái gì?") Mac trả lời nhưng không nhìn lên.
"Xin cởi ra cho xem. Hãy quay lại và nhìn xem," Nan nói, kêu gọi sự chú ý. Làm cho Mac quay lại và mỉm cười .
("See Show") Mac trêu chọc nhưng không quay lại.
Một phần cũng vì . Ở đó, Nan biết rằng cậu thích nhìn vào hình dáng của anh.
"Mac..ha ha...Mac...um.Mac" Nan đang chạy ở gọi Mac bằng giọng hổn hển, một phần vì đang chạy. Và Nan cũng muốn trêu chọc người yêu của mình. Làm tim Mac rung động. Bụng cậu khó chịu.
("Đủ rồi, bạn có thể ngừng phát âm như vậy. Bạn thực sự là một kẻ tâm thần.") Mac hét lên với khuôn mặt nóng bừng, mặc dù họ ở hai phía khác nhau của thế giới, nhìn nhau nhưng Nan vẫn có thể làm cho Mac dễ dàng đỏ mặt.
" Thì bạn không quay lại nhìn tôi", Nan trả lời Mac.
Thế là Mac quay lại nhìn người yêu của mình. Bởi vì đó là nơi đặt bàn tay.Bạn có thể thấy rõ nửa trên của nó.
Đặc biệt là 6 muia và V-Safe trên bụng anh ấy.Đó là do cạp quần thấp hơn một chút.
(/Thật tốt khi tập thể dục ở nhà//) Mac nói thầm nhưng Nan vẫn nghe thấy
"Tại sao?" Nan hỏi lại, Mac mím môi một chút không dám nói ra suy nghĩ của mình.
"Tại sao? Nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ đi tập gymInternet Soi 5." Nan giả vờ nói về thể dục.Nó cách nhà anh ấy bao xa? đó là với Mac và nanLái xe qua thường xuyên
(Ở nhà. Có rất nhiều đồ .Tại sao phải ra ngoài và đi nơi khác?") Mac chợt lên tiếng.
"Jan, tôi đã nói với bạn rồi. Tại sao bạn không muốn tôi đi? Tập thể dục ở nơi khác à?" Nan hỏi thêm. Thực ra Nan có thể đoán được. Nhưng anh muốn nghe điều đó từ miệng người yêu hơn. Mac mím môi nhẹ nhàng phàn nàn.
("Chà, tôi không muốn ai nhìn thấy cơ thể của bạn. Bạn không cần phải khoe với ai cả. khoe với mình tôi là đủ rồi.") Mac trực tiếp hét lên, khuôn mặt nóng bừng thoáng qua. vì sự nhút nhát nan cười trong họng đầy hài lòng.
"Thật ra mày vừa nói từ ghen tị là tao đã hiểu rồi," Nan trêu lại.
("Ồ, chiếm hữu, hài lòng chưa?") Mac lại hét lên vì thực sự chiếm hữu Nan, khiến Nan lập tức cười tươi.
100
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top