Chuong 39
"Bữa sáng không ngon à?" Ohm hỏi Mac, người đang ăn bữa sáng với ba người cùng nhau. Nhưng Mac vẫn ngồi ăn với vẻ mặt u ám và liếc nhìn người yêu.
"Nó ngon nhưng khó nuốt," Mac thành thật nói.
"Chúng ta sẽ gặp nhau sau 3 tháng nữa," Ohm mỉm cười nói. Anh biết rằng bạn mình đang rất buồn vì Nan sẽ trở lại Thái Lan.
"Tôi biết, chỉ hơi buồn một chút thôi," Mac trả lời.
"Mời cậu ăn đi, tôi đã làm cho cậu," Nan nói với giọng dữ tợn, mMac cũng chấp nhận ngồi ăn hết. Sau khi thu don bát đũa xong xuôi , bạn bè của Mac cũng đến. Khi nói chuyện được một lúc thì Nan xin phép lên phòng. Bằng cách đưa Mac đến với anh ta.
"Bạn có muốn ngừng học không? Nếu bạn làm một khuôn mặt như thế này Cả ngày." Anh nói với giọng có chút trầm ngâm, anh biết rõ người yêu mình rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh không muốn bị chia cắt bởi những cảm xúc như thế này.
"Ồ, mỗi lần xa nhau tôi đều như thế này. Anh không quen sao? Tôi sẽ quay lại sớm.Khoảng 2-3 ngày nữa chim sẽ trở lại bình thường", Mac trả lời.
"Con mèo không có ở đây và chuột rất vui," Nan trêu chọc.
"Ồ," Mac khó chịu đáp lại trước khi Nan nhếch mép cười và bước tới ôm người yêu.
"Hãy tận dụng tối đa thời gian học tập của mình. Sau khi học xong, bạn phải quay lại với cuộc sống làm việc trọn vẹn như là nhà máy của bố, sân của tôi và một chiếc lều ô tô. Bạn và tôi phải giúp đỡ lẫn nhau, bạn hiểu không? " nan nois va Mạc gật đầu.
"Khi bạn nói điều này, tôi thực sự muốn học lâu dài", Mac nói đùa lại. Nan cười nhẹ trong cổ họng. Nhưng anh hài lòng khi thấy Mac bắt đầu chơi đùa với anh một chút.
"Đủ rồi, quay lại lao động thôi," Nan lại nói. Mac thở dài nhẹ nhàng trước khi nhìn lên mặt Nan rồi dựa Bờ vai vững chắc của người yêu rồi ôm nhau trong im lặng .Một lúc sau, Mac hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi lùi ra.
"Được rồi, trước tiên hãy mang túi xuống đã."" Mac nói dù ra khỏi nhà lúc 6h tối nhưng anh ấy vẫn để nó ở sau xe trước. Dù sao thì anh ấy cũng đã thu dọn xong mọi thứ rồi.
"Sao cậu không gọi cho tôi để tôi đi giúp?" Ohm nói khi thấy Nan và Mac giúp xách vali cho Nan xuống.
"Không sao, hai người có thể nâng được," Nan trả lời.
"Tôi tưởng hai người lên phòng chào tạm biệt," Danny trêu chọc. Mọi người đều biết những lời tạm biệt mà Danny nói có nghĩa là tình dục.
"Tôi không bị ám ảnh như bạn, Danny," Mac đáp lại và Danny bật cười. Họ Ở cùng nhau trong nhà cho đến tối. Mà phải được đưa đến sân bay. Họ đã giúp mang túi. Vận chuyển đồ đạc của Nan vào trong xe. Lên xe, Mac ôm cánh tay Nan suốt chặng đường mà không nói một lời nào. Nan vỗ nhẹ vào lưng Mac suốt quãng đường còn lại. Nan muốn tận hưởng khoảnh khắc này trước khi chúng ta xa nhau. Mac không bao giờ biết. Nan ước gì trước đây có kẹt xe giao thông nhưng nó đã không xảy ra.Chỉ là suy nghĩ thôi. Họ đã đến sân bay ngay lập tức, làm thủ tục và hành lý thành công. Luôn có Mac bên cạnh.
"Được rồi, không sao đâu, chúng ta đi ăn gì đi," Nan nói rồi mọi người đi bộ tìm một nhà hàng ở sân bay để ngồi ăn cùng nhau.
"Anh chưa dám vào trong à," Mac nói. Họ tìm một nhà hàng để ngồi và gọi đồ ăn. Sau đó nan lấy đồng hồ đeo tay lên và nhìn.
"Ừm, một tiếng nữa tôi sẽ vào," Nan trả lời . Hai người ngồi cạnh nhau. với việc Mac nắm lấy cánh tay của chính mình và vòng tay nan quanh nó. Mà Nan cũng không nói gì cả. Anh ấy cũng nắm tay Mac khi trò chuyện với bạn bè.
"Tôi sẽ vào trong trong giây lát. Tôi biết tôi sẽ nói những lời đó mỗi khi đến gặp Mac. sau đó phải quay lại Thái Lan Nhưng tôi muốn nói thêm một điều nữa. Tôi hy vọng các bạn sẽ không khó chịu trước," Nan mỉm cười nói.
"Tôi sẽ nhờ chăm sóc Mac nhé. Tôi biết Mac có thể tự chăm sóc bản thân tốt ở một mức độ nhất định, nhưng đôi khi, nếu có lúc bạn cảm thấy tồi tệ hoặc không thể suy nghĩ thấu đáo về bất cứ điều gì. Tôi nhờ các bạn giúp tôi. Bên cạnh nó cho tôi. Và nếu có gì thì liên hệ với tôi trong Trong 24 giờ tôi biết mình không thể mọc được đôi cánh. Lúc đó bạn có thể bay đi tìm nó. Nhưng ít nhất hãy cho Tôi đã biết về nó càng sớm càng tốt." Giọng điệu nghiêm túc vang lên khiến mắt Mac nóng lên. Sống xa nhà, xa người thân đã là một khoảng thời gian đau khổ. Nhưng khi nào? Nếu bạn cảm thấy bối rối hay căng thẳng về bất cứ điều gì, đó sẽ là một cực hình kép, ngay cả khi bạn có bạn bè. Nhưng anh vẫn muốn có gia đình và người yêu.
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc Mac cho bạn. Bạn có thể yên tâm," Frank cũng trả lời bằng giọng nghiêm túc và Nan mỉm cười .
"Cảm ơn rất nhiều," Nan trả lời. Anh quay sang người yêu. Nan thấy sắc mặt Mac thậm chí còn u ám hơn trước. Nhưng điều đó không thành vấn đề vào lúc này. Và đến lúc vào trong cổng, mọi người cùng nhau bước đi tiễn Nan. Bạn bè của Mac chúc Nan có chuyến đi bình an. Chính Ohm đã hứa với Nan rằng sẽ chăm sóc Mac cho anh không cần suy nghĩ. Bạn sẽ xấu hổ vì ai? Hai người ôm nhau thật chặt, Nan hôn trái phải má Mac, luân phiên qua lại và liên tục hôn lên trán Mac, cười đến nghẹn họng khi Mac bĩu môi.
t
"Mặt tôi chảy đầy nước bọt của anh rồi," Mac lẩm bẩm, nhưng trong thâm tâm anh thích việc đang làm điều này. Hai người không còn xấu hổ trước mắt ai vì có rất nhiều người cũng làm như họ.
"Chà, hãy dự trữ trước đã," Nan trả lời và cười lớn.
"Hãy bảo trọng bản thân, đừng làm điều gì khiến tôi tức giận, bạn hiểu không?" Nan nói
"Tôi biết. Nếu có gì tôi sẽ nói với bạn ngay," Mac trả lời.
"Nếu bạn trở lại Thái Lan Tôi sẽ gửi tin nhắn cho bạn,Và bạn không cần phải gọi lại cho tôi, bạn hiểu không?" Nan nói, và Mac ngay lập tức nhíu mày.
"Tại sao?" Mac hỏi lại.
"Tôi đi ngủ ," Nan nói và Mac mỉm cười đấm vào vai anh một cái. Hai người đứng đó, Nan im lặng đưa hai tay lên ôm lấy má Mac.
"Học tập chăm chỉ và tập thể dục. Hãy viết lịch trình và đặt nó trên bàn trong phòng của bạn và theo dõi chương trình," Nan lặp lại, bởi vì anh ấy thực sự đã viết nó và Mac đã nhìn thấy nó. Mac trợn tròn mắt.
"Nếu có ngày nào tôi thấy mệt mỏi vì làm việc hoặc học tập thì tôi cũng không làm vậy." Nac nói
"Ừ," Nan trả lời. Anh không ép buộc lắm. Anh chỉ muốn người yêu tập thể dục thôi.
"Anh phải vào trong rồi," Nan nói. Mạc vô thức ôm Nan chặt hơn. Anh nuốt nước bọt xuống cổ họng của bạn một cách mạnh mẽ.
"Bạn có thể vào và gọi trước được không? Nói chuyện cho đến khiTôi có thể lên máy bay được không?" Mac yêu cầu bước ra.Anh gật đầu trước khi quay sang Om.
"Chúng ta về nhà sớm nhé, được không?" Nan hỏi Om, chỉ để chắc chắn thôi. Om gật đầu đáp lại, Nan quay lại nhìn mặt người yêu lần nữa.
Sau đó anh áp môi mình vào môi Mac và hôn liên tục. nhưng không xâm phạm. Nan và Mac nhìn nhau rồi buông tay ra khỏi má Mac. Những người bạn cũng quay lại chào tạm biệt Nan. Nan mỉm cười với mọi người. Rồi anh nhìn vào mặt Mac. Một bàn tay mạnh mẽ lắc đầu người yêu. Như một lưu ý cuối cùng Trước khi quay người bước vào trong, Om đứng dậy ôm vai Mac vì biết bạn mình khá buồn khi phải xa người yêu, dù chỉ được 3 tháng , Nã nhìn anh rồi vẫn quay lưng bước đi. Đến cổng và phải đợi lên máy bay, bạn bè của Mac xin chia nhau về nhà.
Vì tôi đã mang theo hai chiếc xe nên Ohm cũng mang theo Mac về nhà
Tru...Trụ...Trụ
Điện thoại của Mac reo lên. trong khi cậu đang đi bộ Đi đến bãi đậu xe. Chính xác là như vậy Mac vội vàng.Trả lời cuộc gọi bằng tai nghe để thuận tiện.
("Anh về chưa?") Nan hỏi.
"Đi bộ ra xe," Mac trả lời khi nghe thấy anh nói.
Giọng người yêu làm anh nhớ em dù mới chia tay.
Vừa rồi
("Ồ, bảo Oh lái xe cẩn thận nhé.") Nan nói
Mac đã trả lời. Sau đó hai người im lặng một lúc.
("Hiện tại tôi đang ngồi đợi trước cổng. Có lẽ sau một thời gian nữa. lên máy bay Có một cô gái ngồi đối diện tôi với dáng người khủng khiếp.") Nan nói với một nụ cười nhẹ.
"Gợn đòn," Mac trả lời, khiến ohm há hốc mồm khi nghe thấy anh nói. Ohm quay lại nhìn và mỉm cười nhẹ. Nhưng không nghĩ về điều đó. Làm thế nào để bạn ngắt lời bạn bè của bạn trong khi nói chuyện?
("Heh heh, đùa thôi mà") Nan nói, điều mà Mac biết rõ. Rằng mặc dù thực sự có một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi đối diện nan nhưng Nan chỉ nhìn mà không chú ý. Hai người tiếp tục trò chuyện trong khi Mac ngồi trên xe về nhà rồi ngồi trước cổng lên máy bay ở sân bay cho đến khi Mac nghe thấy tiếng lên máy bay từ tiếp viên hàng không.
("Tôi phải lên máy bay. Chắc là tôi phải đặt nó xuống rồi.") Nan nói.
"Chà, khi đến đó đừng quên gửi tin nhắn cho tôi nhé," Mac nhắc lại.
("Anh yêu em, hẹn gặp lại sau ba tháng nữa.") Nan nói lại, khiến lòng Mac cảm thấy dịu lại.
"Anh cũng yêu em," đôi khi Mac đáp lại. Những lúc như thế này, anh không muốn kìm lời nhiều khi nói yêu nhau. Nan bảo Mac cúp máy trước. Mac miễn cưỡng đặt nó xuống.
"Ồ," Mac thở dài nhẹ nhàng.
"Anh ấy sắp lên máy bay chưa?" Om quay sang hỏi. May thấy bạn mình đã cúp máy rồi.
"Ừm," Mac trả lời ngắn gọn, tựa đầu vào gương bên mình Sau đó nhìn lên bầu trời tối. Cậu biết rằng mình sẽ không thể nhìn thấy máy bay của Nan. Nó sắp cất cánh. Nhưng cậu vẫn muốn nhìn.
Về phía Nan khi cúp máy với Mac, anh xách túi đeo vai lên và đi lên. cùng một chiếc máy bay Nan có được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Khi đến lúc phải cất cánh Rồi anh nhìn ra ngoài.Máy bay bay vút lên bầu trời, để lộ một con đường dài đan xen ánh đèn đường. Anh nhìn xuống và thở dài nhẹ nhàng trước khi tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại.
Phải mất vài giờ để quay trở lại Thái Lan. Vì phải dừng lại ở trạm nghỉ và kết nối lại nên anh ấy đã liên lạc với Wai rồi. rằng anh ấy sẽ trở về nước Thái Lan ở Thái Lan ngày mấy và mấy giờ? Anh dành thời gian ngồi và làm công việc của mình Cho đến khi anh ấy đến Thái Lan vào khoảng 5 giờ chiều.
"Anh chưa ngủ à, Hia?" Wai chào khi Nan cầm Chiếc túi đi ra khỏi cửa thoát hiểm.
"Ừm, tôi thực sự mệt quá," Nan rên rỉ một chút. Sau đó hai người đi thẳng đến bãi đậu xe.
"Trường đua thế nào? Có ai gây rắc rối không?" Nan hỏi khi lái xe về nhà.
"Có một số. Nhưng họ là khách hàng mới. Chúng tôi có thể xử lý được," Wai trả lời vầNn gật đầu. Anh mở miệng và ngáp vì buồn ngủ.
"Anh ngủ trước đi, này. Khi ch đến nơi, em sẽ gọi dậy", Wai nói.
"Không sao đâu. Về đến nhà tôi sẽ ngủ ngay," Nan trả lời, nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ ngủ rất lâu. Cấp dưới của Nan cũng Hãy đến chào ngay.
"Mua đồ cho bạn. Nhưng hãy đợi đến ngày mai, hôm nay tôi không thể mang theo được. Hãy đến sân xem nhé," Nan nói nhanh và wai giúp xách túi lên phòng ngay.
"Hia có muốn ăn gì trước không?" Wai hỏi nhưng nan lắc đầu qua lại nên Wai để Nan đi tắm và thay quần áo. và gửi tin nhắn Nói với Mac rằng anh ấy đã về nhà rồi. Nan nghĩ bây giờ Mac đã tỉnh rồi. Và đúng như anh nghĩ, tin nhắn anh gửi đã nhanh chóng được mở ra đọc. Từ việc bảo người yêu đừng gọi, cuối cùng anh lại gọi điện cho Mac.
("Xin chào, bạn đã về nhà chưa?") Mac lặp lại ngay khi trả lời điện thoại.
"Đã ở đó rồi, sắp ngủ rồi," Nan trả lời.
("Vậy thì..bạn đi ngủ đi. Khi nào thức dậy thì gọi cho tôi.") Mac nói với vẻ lo lắng. Nan mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe thấy điều đó.
"Ừm, vậy thôi," Nan nói lại trước Trước khi cúp điện thoại, dù chỉ nói chuyện có vài câu nhưng cảm giác khá tốt. Sau đó anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
50%%%%
Sau khi trở về Thái Lan Nan lập tức bắt tay vào công việc của mình. Dù là công việc ở đường đua hay dựng lều trên ô tô cũ, giờ việc xây dựng đã bắt đầu, Nan vẫn ra ngoài làm việc hàng ngày cho đến khi nhiều người phải làm việc dưới dạng Đã vẽ thỏa đáng Nan vẫn gọi và nói chuyện với Mac hầu như mỗi ngày Khi Mac đi đâu, anh ấy sẽ gọi. Hoặc luôn gửi tin nhắn nói rằng, khi đi chơi cùng nhóm Day, anh ấy cũng nói với Mac như vậy. Ngay cả câu chuyện rằng anh ấy còn Day đến chăm sóc người có quan hệ tình cảm với Brick và anh đã nói ra với người mình yêu mà không hề giấu giếm. Lúc đó Mac đã phàn nàn với Nan. hơi lo lắng Nhưng tôi biết rằng dù thế nào đi chăng nữa Không thể ngăn chặn điều đó. Vì Nan rất tôn trọng Day, như hôm nay Nan đến ngồi dọn hồ sơ tại Văn phòng tại đường đua Và Mac đã gọi điện video cho Nan, trong khi anh ấy đặt điện thoại di động lên bàn và vừa ngồi làm việc vừa nói chuyện.
("Vậy bây giờ Wai sẽ sống ở cửa hàng của anh trai bạn à?") Mac hỏi sau khi Nan nói rằng cấp dưới thân cận nhất của anh ta nhanh chóng Được mời đến để giúp đỡ công việc của Day.
"Ừm, anh ấy dùng nó để xếp hàng trong cửa hàng," Nan trả lời.
("Và It đó đã biết chưa?") Mac hỏi thêm. Hiện tại Mac đang nằm trên giường trong kỳ nghỉ lễ.
"Đáng lẽ phải biết rồi. Tôi vẫn chưa nói chuyện với anh ấy," Nan nói lại và Mac gật đầu. trước khi im lặng Điều này khiến Nan đang ngồi cúi đầu nhìn tài liệu phải ngước lên. Hãy nhìn người thân yêu của bạn thông qua màn hình điện thoại di động của bạn.
"Sao cậu im lặng?" Nan hỏi.
("Tôi gợi để bạn nói chuyện. Bạn có phiền khi đang làm việc không?") Mac hỏi với giọng điệu bình thường.
"Nếu bạn làm phiền tôi, có lẽ tôi sẽ cắt lời bạn rồi, hay là thất vọng vì tôi chỉ làm việc của mình và không quan tâm đến bạn?" Nan hỏi với nụ cười nhẹ trên môi.
("Tôi không cảm thấy thất vọng. Tôi có biết rằng bạn có Nhiều thứ cần phải được làm . Chỉ trong trường hợp tôi làm lỡ công việc của bạn.." Mac trả lời vì không muốn làm phiền công việc của người yêu nhưng khi nghe vậy, Nna đặt bút và tài liệu xuống trước khi cầm điện thoại lên và ngồi vào ghế sofa trong văn phòng. .
("Ồ, bạn không làm việc nữa à?") Mac hỏi với vẻ bối rối
"Công việc không quan trọng bằng anh," Nan trả lời bằng giọng bình thường khiến Mac hơi nao núng.
"Bạn xấu hổ, mặt bạn đỏ bừng," Nan trêu chọc.
("Làm phiền") Mac mắng lại một cách vui tươi và cười lớn.
"Hãy để cho mắt tôi nghỉ ngơi. Tôi đã ngồi làm việc hơn một tiếng rồi," Nan đáp. Nhưng thực ra, dù ngồi làm việc lâu hơn thế, anh vẫn có thể tiếp tục. Nhưng anh chợt nghĩ rằng thỉnh thoảng anh và Mac sẽ có đủ thời gian rảnh để nói chuyện lâu., lần đầu tiên anh không muốn lãng phí thời gian vào việc khác. Ngoài việc nói chuyện với những người thân yêu
("Và bây giờ ai đang giúp bạn thay cho Wai?") Mac hỏi, bởi vì hầu hết những người mà anh ấy thường gọi đều Luôn hoạt động Dù thế nào cũng là Wai vì Nan rất thân với Wai.
"Hiện tại tôi có Tan và Bee đến giúp và dạy cả hai. Bởi vì nếu bạn mở Lều xe khi nào? Bạn phải phân phối những người làm việc và sau đó tuyển thêm người. Ít nhất hãy để hai người trong số họ làm việc. Nó có thể giúp tôi giảm bớt căng thẳng," Nan trả lời. cùng với việc nhấc ngón tay lên để nhào nặn Nhẹ nhàng giữa khóe mắt
("Sao vậy? Đau mắt à?") Mac hỏi.
"Không biết ban ngày nắng có lâu quá nên thấy chóng mặt không," Nan trả lời, vì hôm nay anh đi thăm xây dựng lều xe và đi bộ dưới nắng để điều khiển công việc vào buổi chiều, lúc trời khá nóng
("Bạn không đội mũ à?") Mac ngay lập tức hỏi.
"Quên mang theo," Nan trả lời. Thực ra anh ấy đang đội chiếc mũ kỹ sư, nhưng nó không cản được nắng nhiều.
("Bạn biết nắng ở Thái Lan nóng đến mức nào. Bạn sẽ quên điều đó.") Mac phàn nàn một chút. Nan cười nhẹ trong cổ họng, nhưng không có thời gian để trả lời. Một tiếng gõ cửa Phòng làm việc đột nhiên trở nên ồn ào. với Palm bước vào mỉm cười.
"Cái gì? Chúng ta ra nước ngoài cũng không nói cho nhau biết." Giọng của Palm vang lên trong điện thoại di động. điều đó làm cho mac Lập tức cùng nhau nhíu mày. Bởi vì đã quen với âm thanh đó.
"Tôi đi tiễn vợ tôi," Nan trả lời rồi quay lại nhìn Mac. qua điện thoại di động Sau đó Palm vừa đi vừa đứng. Ngay phía sau ghế sofa. Hãy cho Mac biết ai sẽ đến gặp bạn.
"Ồ, bạn đang nói chuyện với Mac à? Chào Mac." Palm vẫy tay và mỉm cười với người yêu của bạn mình. Mac gật đầu với vẻ mặt điềm tĩnh.
"Anh đến làm gì vậy?" Nam hỏi.
"Ồ, tôi đưa em đi đua xe. Vì vậy tôi đã hỏi cấp dưới của mình xem bạn đã trở về chưa. Khi biết bạn đã trở lại, tôi đã đến gặp bạn. Một tháng trước tôi đến gặp bạn. Nhưng tôi đã nói là cậu sắp ra nước ngoài rồi, nếu cậu chưa xem thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ nhờ cậu mua một số thứ." Palm nói một tràng.
Nan trả lời: "Tôi đột nhiên quyết định đi mà không nói với ai.
("Bạn có muốn nói chuyện với bạn mình trước không? Chúng ta sẽ kết thúc cuộc nói chuyện sớm thôi. Bạn có thể gọi lại cho tôi.") Mac cố tình nói. Cậu không có phép lịch sự cúp điện thoại để bạn anh có thể nói chuyện. Nhưng cậu nói ra để chế nhạo cả người yêu lẫn bạn bè của người yêu mình, nếu là Keith hay Chakat thì chắc chắn Mac sẽ không nói ra điều này. Mặt khác, Mac lại không muốn tỏ ra lịch sự chút nào.
"Palm, anh ra ngoài với em gái anh trước khi đi. Tôi muốn nói chuyện với Mac trước," Nan nói. Anh biết người yêu của mình không hài lòng với bạn mình nên anh phải chọn người yêu trước. là người đầu tiên Vì hai người không ở bên nhau.
"Ồ, được rồi, tôi quên mất rằng bạn đang ở rất xa. Tôi ở gần bạn. Anh có thể đến nói chuyện bất cứ lúc nào," Palm mỉm cười nói, nhưng Mac không thích lời nói của Palm cho lắm. Palm vẫy tay chào Mac trước khi bước ra khỏi văn phòng, Nan nhẹ nhàng thở dài và nhìn khuôn mặt người yêu qua màn hình điện thoại
("Tôi thực sự không thích khuôn mặt của người bạn này.") Mac nói thẳng ra sự thất vọng.
("Những người bạn khác Không ai sẽ làm điều đó cho bạn. Tôi cũng khó chịu như người bạn này của bạn vậy.") Mac lại lên tiếng.
"Bình tĩnh, tôi biết Palm thích làm phiền bạn. Tôi sẽ cảnh báo anh ấy," Nan trả lời.
("Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn của bạn muốn ngủ qua đêm nay?") Mac hỏi một cách trực giác.
"Anh muốn tôi trả lời thế nào đây? Nếu anh ấy muốn ngủ ở nhà thì sao?" Nan hỏi lại. Hoặc nó phụ thuộc vào người yêu bạn tốt.
"Tôi cho bạn một cơ hội để quyết định," Nan trêu chọc.
("Nếu tôi trả lời rằng tôi không muốn bạn của bạn ngủ qua đêm. Rốt cuộc, tôi có vẻ như là một người hư hỏng phải không? Bạn bè của bạn đã biết nhau trước tôi. Lý do tôi khiến bạn từ chối ,Bạn bè của bạn sẽ nhìn bạn như thế nào?" Mac hỏi với giọng căng thẳng. Mặc dù anh ấy không thực sự thích Palm. Nhưng không đến mức tức giận và căm ghét.
"Tôi có thể nói chuyện với anh ấy," Nan trả lời. Anh ấy hiểu chính xác những gì Mac đang nghĩ.
("Ồ, tùy bạn thôi. Tôi không muốn đưa ra một quyết định nào cả. Đừng để họ đến và làm loạn trong phòng ngủ của tôi là được"Mac khó chịu nói, nhìn biểu tình trên mặt người yêu Nan cảm thấy không hài lòng với khoảng cách.Vì nếu bạn ở gần Chắc anh ấy đã ôm người yêu mình vào lòng <
Tôi đã xây dựng được niềm tin vào người yêu của mình, nhưng điều này chỉ có thể là...Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của bạn thông qua một màn hình điện thoại di động nhỏ.
"Vậy hôm nay cậu định đi đâu?" Nan đổi chủ đề.
("Tôi sẽ làm việc bán thời gian tại nhà hàng vào buổi tối, thế đấy.") Mac trả lời, và hai người họ Chúng tôi ngồi nói chuyện về vấn đề này cho đến khi một giờ trôi qua.Nan đứng dậy và đi tìm thứ gì đó ở bàn làm việc.
("Bạn đang tìm gì vậy?") Mac hỏi ngay.
"Đang tìm thuốc giảm đau," Nan trả lời thẳng.
("Tại sao bạn bị đau đầu?") Mac hỏi, lo lắng.
"Ừm, tôi hơi nhức đầu. Uống thuốc sẽ khỏi", Nan nói, biết người yêu đang lo lắng cho mình.
("Vậy thì uống thuốc đi. Sau đó về nhà ngủ và để cấp dưới của anh trông sân đua cho.") Mac ra lệnh.
"Tôi sẽ cúp máy trước. Hay bạn muốn tôi về nhà trước? Rồi gọi lại sau nhé," Nan hỏi vì hôm nay Mac rảnh nói chuyện với anh.
("Tốt hơn hết hãy cúp điện thoại trước đã. Về đến nhà nếu không nói chuyện được thì đi ngủ đi. Cứ nhắn tin cho tôi nhé.") Mac lên tiếng. Nan chấp nhận trước khi cúp máy. Tôi uống thuốc paracetamol rồi đưa tay xoa bóp cổ vì cảm thấy người đau nhức. Bởi vì anh ấy đang đẩy Công việc hầu như không được nghỉ ngơi trong nhiều tuần liên tiếp. Để ra lệnh cho cấp dưới, Nan đi tìm bạn mình.
"Nói xong chưa?" Palm mỉm cười hỏi.
"Anh có muốn uống gì không?" Palm đưa cho anh một lon bia, nhưng Nan lắc đầu từ chối.
"Tôi vừa uống thuốc. Tôi về ngủ lại một lát." Nan trả lời, Palm nhướng mày một chút.
"Sao vậy? Bạn bị ốm à?" Palm hỏi.
"Có chút đau đầu. Và em của anh đã thi đấu chưa?" Nan hỏi về em của Palm.
" đã thi đấu và giành chiến thắng. Tôi đang khoe khoang với bạn bè. Bạn ở đằng kia. Nhưng bây giờ bạn sẽ về nhà phải không? Tôi cũng đi. Tối nay, tôi muốn ngủ lại đây," Palm nói Nó khiến tôi phải dừng lại một chút. Nghĩ đến lời nói của Mac
"Có chuyện gì à?" Palm hỏi khi nhìn thấy nó. Nhìn mặt anh ấy chăm chú.
"Tốt hơn hết là nên nói chuyện với bạn trước. Tôi có chuyện muốn nói. Chúng ta vào văn phòng nói chuyện nhé." Nan nói. Palm có vẻ bối rối trước khi đi về phía văn phòng. về điều đó một lần nữa Sau đó hai người cùng ngồi trên ghế sofa.
"Có chuyện gì vậy?" Palm bối rối hỏi.
"Thật lòng thì cũng không có gì to tát. Tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại thích giả vờ chọc tức vợ tôi như vậy?" Nan trực tiếp dừng lại một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười.
"Tại sao vợ anh lại tức giận?" Palm mỉm cười hỏi.
" không tức giận, chỉ là không hài lòng. Tôi là bạn của bạn, tôi biết tính cách của bạn, rằng bạn thích trêu chọc tôi. thích kích động thần kinh Nhưng lần này tôi nghĩ anh trêu tôi hơi quá, khiến vợ tôi hiểu lầm anh, anh có biết không?"" Nan cảnh báo. Bình thường Nan cũng là kiểu người thích trêu chọc mọi người. Nhưng Palm sẽ hơn anh ấy.
"Bạn hiểu gì?" Palm hỏi lại.
"Mạc không nói thẳng, nhưng cũng đủ nói ra hắn tưởng mày thầm thích tao. Mày làm vợ tao không tin tưởng mày, Palm." Nan nói
"Nếu vợ anh nói đúng thì sao?" Palm trả lời lại. Nan bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Palm, không tỏ ra quá sốc trước những lời này.
"Palm, tôi không ngốc. Anh không nghĩ gì về tôi ngoài từ bạn bè. Tôi chắc chắn," Nan nói thẳng. Palm có vẻ hơi khó chịu.
"Tôi khó chịu với bạn và vợ tôi," Palm nói.
"Tôi đã đi được hơn một năm. Quay lại đi, đồ tọc mạch, anh chỉ có một người vợ thôi. Và rồi tôi yêu vợ mình. Việc coi họ là quan trọng nhất là điều bình thường, dù bạn sắp dụ dỗ một cô gái, nhưng đủ rồi, khi gặp vấn đề, tôi sẽ gọi cho bạn. Anh có thể để cô gái của anh cho lại ngay," Palm phàn nàn.
"Tôi thấy vợ tôi hơn bạn tôi," Palm mỉa mai nói. Tại sao bạn bè của anh ấy lại thích trêu chọc Mac đến vậy?
"Ồ, tôi thẳng thắn thừa nhận với bạn đúng. Rằng tôi thấy một người vợ tốt Hơn bất cứ ai khác Nhưng không phải là tôi quá ám ảnh với nó. Đừng quên mở mắt ra. Cho đến khi bạn bỏ rơi bạn bè, họ cũng rất quan trọng với bạn. Thế giới của anh và vợ là một thế giới khác. Bạn mở mang đầu óc một chút. Bạn sẽ biết rằng thế giới của vợ và bạn Họ có thể ở bên nhau. Trông giống như Chat và Kieth. Việc có vợ cũng chẳng có gì khó khăn cả vì anh ấy cũng thân thiết với vợ tôi", Nan giải thích. <
"Bạn và tôi đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian khó khăn, tôi và Mac cũng đã trải qua những điều khó khăn. Chỉ là tôi chưa nói với cậu điều đó thôi." Nan nói lại.
"Ồ, tôi hiểu nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Tôi lại ghen tị nữa". Nhưng Nan biết rằng bạn bè Anh thực sự hiểu, chỉ là anh không muốn dễ dàng chấp nhận mà thôi.
"Hoặc tìm vợ hoặc tìm chồng. Bạn sẽ biết cho chính mình. Tại sao tôi lại như thế này?" Nan đề nghị.
"Heh heh, anh đúng là một người cố vấn tốt. Tìm vợ thì được, nhưng anh ta lại đang tìm chồng c. Tôi không thể chịu đựng được việc này. Tôi đã thúc đẩy người khác cả đời rồi. Bạn có muốn tôi biến thành một người bị áp bức không? Palm hỏi lại.
"Hãy thử một lần, có thể bạn sẽ thích," Nan đề nghị lần nữa.
" nói như thể chính anh ấy đã thử vậy", Palm nói.
"Không bao giờ, chỉ là một gợi ý thôi." Nan nhún vai một chút
"Được rồi, không cần giới thiệu nữa. Về chuyện vợ chồng anh,Hãy thử can thiệp xem vợ bạn nhạy cảm đến mức nào. Và nếu hai người chia tay Nó có nghĩa là bạn không thể tin tưởng lẫn nhau", Palm nói thẳng.
"Tôi và vợ hơn cả chữ tin tưởng được nữa. Hai chúng tôi đã sống xa nhau như thế này hơn một năm nay. Nếu không tin tưởng nhau, rất có thể họ sẽ bí mật có mối quan hệ mới. Nhưng hai chúng ta vẫn rất yêu nhau. Ồ, và tôi muốn cảnh báo bạn, Palm, đừng thử thách trái tim của bất kỳ cặp đôi nào khác nữa. Bởi vì một số người không Hãy hiểu rõ lòng can đảm của bạn như tôi. Nếu bạn đột nhiên đi và làm điều đó cho anh ấy Nếu chúng ta thực sự cãi nhau cho đến khi chia tay, bạn sẽ là một người tồi tệ. Nó thực sự rất tệ, bạn biết không?" Nan cảnh báo bạn mình.
"Tôi không dám can thiệp vào bất cứ ai không phải là một trong số các bạn," Palm trả lời.
"Lor, tôi muốn cảnh báo bạn, nếu không thì đừng thử thách trái tim của đối tác Keith. Nếu không muốn bị bắt và chết đuối", Nan nói khi nhớ lại. Palm chỉ có thể nhướng mày bối rối.
"Tại sao?" Palm hỏi.
"Tôi sẽ kể cho bạn nghe về điều đó. Nhưng bây giờ tôi sắp về nhà, cậu vẫn định ngủ lại à?" Nan hỏi, chỉ để chắc chắn.
"Tôi không đi, tôi giả vờ hỏi như vậy. Hãy tiếp tục với các bạn," Palm trả lời, Nan gật đầu trước khi hai người họ bước ra ngoàivăn phòng
"Hãy mang nó khi bạn đến với tôi. Vậy thì tôi sẽ bảo anh gọi Mac cho tôi, tôi sẽ xin lỗi vợ anh." Palm nói, Nan gật đầu và hai người tách ra. Nan bước về nhà.
-+++100%
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top