Chương 25

và khi liên hệ yêu cầu đưa Mac ra viện và nhận được giấy tờ liên quan đến việc tiêm thuốc. Nan và Keith lập tức đưa Mac ra thẳng sân bay. Keith đã gọi điện cho phi công để thông báo và máy bay đã liên lạc với sân bay để xin máy bay. Điều tương tự cũng được thực hiện.

Mac choáng váng nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi máy bay riêng.

"Vái cảm ơn ay Keith đi," Nan giả vờ trêu người yêu. Keith bật cười
"Nan, mua cho tôi một cái đi," Mac trêu chọc một chút, Nan nhếch mép cười nhẹ trước khi chỉ vào đũng quần.

"Chỉ có cái này thôi, anh có muốn không?" Nan trả lời.

"Không, cảm ơn," Mac hét lên, cảm thấy xấu hổ.

tôi

"Sau này đừng có khóc lóc cầu xin sẽ lấy cái này nhá,"Nan nói lại.

"Cậu có thấy xấu hổ với bạn bè của mình không?" Mac noi ,Nan khẽ nhún vai.

"Anh chàng đó biết rất rõ bản chất của tôi. Tại sao lại xấu hổ?" Nan trả lời lại. Keith lắc đầu. trước khi chuyển đến ngồi xa bạn bè hơn Vì đang nói chuyện điện thoại. Về phần Nan đang ngồi với Mac.

"Xin lỗi vì tôi không giàu bằng người của Deet," Nan nói đùa. Làm Mac quay lại nhìn khuôn mặt của người yêu.
"Tôi chỉ đùa thôi à?" Mac trả lời lại. Nan cười đáp lại trước khi giúp cậu thắt dây an toàn vì phi công đã thông báo máy bay sắp cất cánh.

"Bạn có thể đi ngủ trước. Tôi sẽ đánh thức bạn khi đến đó," Nan nói và Mac gật đầu. Nhưng cậu không ngủ. Mac ngồi nhìn bầu trời qua cửa sổ. Máy bay cứ đi, tôi gửi tin nhắn cho Wai. Hãy đến và chờ để đón họ tại sân bay.

"Bạn nghĩ có ai bị dị ứng với tỏi như vậy không? Cảm giác như nó khiến tôi xấu hổ. ai bị dị ứng với tỏi" Mac nói với vẻ tội nghiệp.

"Có thể có một số, nhưng các triệu chứng thì khác nhau."Nan trả lời, còn Mac chỉ thở dài.

"Vậy khi về nhà cậu có định ra sân đua không?Mac hỏi, vì có lẽ họ đã ở Bangkok lúc gần 6 giờ chiều.
"Tôi vẫn chưa chắc chắn. Để xem trước đã, nhưng sáng mai tôi sẽ đưa bạn đi tiêm theo lời của bác sĩ rồi sẽ về làm việc ." Nan nói.

"Vậy thì tôi sẽ ở nhà," Mac nói vì không muốn ra ngoài. Nan gật đầu và không nói gì cho đến khi họ đến sân bay. Về phần Keith, anh ấy yêu cầu được về trước cùng với vệ sĩ

"Đói quá," Mac nói khi về đến nhà.

"Anh có cá chiên tỏi để ăn không?" Wai giả vờ nói.

"Anh giữ nó cho mình ăn đi," Mac cười nói.

"Tôi để anh ấy mua cháo cho bạn. Ăn đồ ăn mềm trước đã. Chúng ta sẽ nói chuyện ngày mai cậu muốn ăn gì." Nan nói rồi dẫn Mac đi thẳng vào bếp trước. là người đầu tiên và hâm nóng cháo cho Mac, còn Wai thì đi ra sân đua xem thay Nan. Bởi vì Nan đã nói rằng sẽ không đi.

Khi đang ngồi trên xe, Ohm gọi điện hỏi anh ấy đã về đến nhà chưa và nói rằng tối mai anh ấy sẽ quay lại nhà Nan và sẽ đưa Jerry và Jeffy về ngủ tại căn hộ của anh ấy. Mạc lấy viên thuốc bác sĩ đưa và uống rồi lập tức lên phòng ngủ với Nan. Mac đi tắm và thay quần áo. Về phần Nan, anh lấy bản đồ. Kiến trúc sư đã thiết kế nó để xem. và làm việc trong phòng .Mac biết rằng Nan ở nhà làm bạn với mình, không ra đường đua.

Mac nói: "Trong thời gian này, Sam và Dew đều im lặng.

"Tôi thấy Sam đến giúp việc ở cửa hàng Ai Dew," Nan nói lại.

Vậy đứa trẻ tên An đó. Bạn có nghe tin tức gì của anh ý không? Mac hỏi khi đột nhiên nhớ ra.
"Chắc là làm việc ở nhà anh Sam. Đừng lo lắng. Trong nhà đó họ đều là người tốt cả," Nan nói, Mac gật đầu.

"Hiện tại sân vận động có vấn đề gì không? ." Mac Y mời Nan nói chuyện. Nhưng cậu cũng ngáp.

- Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi đừng nói chuyện nữa." Nan nói.
"Tôi chỉ muốn biết, ngủ thì ngủ" Mac càu nhàu, một phần vì thuốc. Mac đang nằm đó nhìn Nan Một lúc sau đó cậu ngủ thiếp đi.Nan rời mắt khỏi bản đồ Lều xe tiến tới nhìn. Trước khi đứng dậy đắp chăn cho Mac, Nan ngồi ở mép giường nhìn người yêu đang ngủ ngon với đôi mắt dịu dàng Nan giơ tay lên xoa mái tóc Mac nhẹ nhàng Vì không muốn làm phiền thời gian của Mac nên anh lên giường và thầm nghĩ: Nếu mất Mac, anh ấy chắc chắn sẽ phát điên vì lo lắng. Mac bị dị ứng rất nặng nên Nan chấp nhận vì nếu ai không trở thành anh, họ sẽ không bao giờ biết cảm giác mất đi người mình yêu thương như thế nào. Nan đã mất đi 2 người anh yêu thương, đó là cha và người mẹ. anh ấy biết chúng ta không thể ngăn chặn cái chết nhưng anh ấy không sẵn sàng khi mất Mac quá nhanh.
// Nếu tôi có thể đến đó và chăm sóc bạn. Tôi cũng muốn đi//Nan nhẹ nhàng lẩm bẩm.

//Vì vậy Hãy nhanh chóng hoàn thành việc học của mình. rồi quay lại ở lại với tôi bây giờ// Nan nói lại trước khi ngồi nhìn mặt Mac đang ngủ một lúc rồi quay lại ngồi Tiếp tục công việc của riêng bạn.

"Sau khi đưa tôi về nhà. Cậu có định tiếp tục nói chuyện công việc không?" Mac hỏi khi Nan đưa Mac đến gặp bác sĩ ở bệnh viện vào buổi sáng Sau khi tiêm xong Nan đã đưa Mac về nhà.

"Ừm, hôm nay tôi phải thanh toán chi phí và đặt hàng," Nan chậm rãi trả lời. Mặc dù muốn đi chơi với người yêu nhưng cậu nghĩ nếu đi ra ngoài chắc chắn Nan sẽ lo lắng. .

"Vậy khi nào anh về?" Mac hỏi.

"Có lẽ là khoảng 3 giờ 40 chiều," Nan trả lời.

"Vậy khi nào bạn của cậu sẽ về? Và họ sẽ đi đâu?" Nan hỏi tiếp.

"Tôi không biết. Sáng mai tôi sẽ gọi điện hỏi Ohm lần nữa," Mac trả lời. Nan đưa Mạc vào nhà. cùng với lời nhắc nhở về đồ ăn, thuốc men trước khi đi xem thêm việc. Về phần Mac, anh lên phòng nằm một lúc thấy chán nên đi xuống tầng trệt của ngôi nhà.
"Tôi có nên gọi điện báo cho Hia Nan không? Hoặc đợi anh ấy về trước." Giọng nói của thuộc hạ Nan vang lên từ phía trước nhà khiến Mạc phải bước ra ngoài.

"Tốt hơn là đợi anh ấy quay lại trước," một người khác trả lời ngay lập tức.

"Có chuyện gì thế, Tan?" Mac hỏi cấp dưới của mình. Có hai người đang đứng nói chuyện. Điều này khiến cả hai đều giật mình khi quay lại và thấy đó là Mac, trên mặt họ có vẻ nhẹ nhõm.
"Hia Mac đang ở đang ạ? Tôi tưởng bạn ra ngoài hẹn hò với Hia Nan", Tan nói.

"Tôi không có đi, nhưng có chuyện gì vậy?" Mac hỏi Hai người có chút tò mò quay đầu nhìn nhau.

"Chà..đêm qua khi tôi đang kiểm tra hiện trường lúc 2 giờ sáng, tôi thấy một nhóm thanh thiếu niên. Giống như bí mật gửi ma túy vậy. Nhưng chúng tôi không có thời gian để đi tìm và họ đã rời đi trước. .
Tôi đã không nói với bạn đêm qua. Vì bận việc này việc nọ quên mất nên chúng tôi bàn nhau xem nên gọi báo cho Hia hay đợi Hia về trước", Tan thông báo với Mac (dù sao Mac cũng là chủ ruộng, Mae)Mac lập tức cau mày khi nghe điều này.

"Tốt hơn hết là đợi Nan về trước đã," Mac nói, vì anh nghĩ có thể người yêu lúc này đang bận và không muốn Nan buồn bực khi nói chuyện công việc.

"Khrap" Tan trả lời trước khi mời người kia tiếp tục làm việc.Mac khẽ thở dài . Cậu biết rằng đôi khi chuyện này không thể tránh được vì đường đua của mình. Đó là một công việc kinh doanh màu xám.

Nó giống như một trung tâm dành cho nhiều thanh thiếu niên nhút nhát và không thể phân biệt được ai tốt ai xấu. Họ không biết ai đang ẩn náu và lợi dụng nó. Một số nơi làm điều xấu Vì thế bạn phải tiếp tục chờ đợi. Kiểm tra định kỳ Và đôi khi có thể có nhược điểm. Một số đã khuất tầm mắt.

"Haiz, tất cả chúng ta hãy sống trong hòa bình nhé," Mac phàn nàn, cảm thấy kiệt sức.
4 giờ chiều

Bạn bè của Ohm và Mac đã trở về nhà. Ohm đã gọi điện để thông báo khi nào họ sẽ đến sân bay. Thế là Mạc kêu thuộc hạ của Nan đợi để đưa anh về. Hãy đến nhà trước. Vì trong chuyến đi, anh chính là người lái xe đến nhìn thấy Mac nhìn Jerry mặt sưng vù. Một nửa từ cái tát của Nan. Và cậu không khỏi thầm cảm thấy có lỗi với anh ấy, nhưng khi nghĩ lại thấy tiếc. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, Jerry cũng không thể đền bù được. Mac không muốn nói gì với chàng trai trẻ.

"Ay Nan đâu" Ohm hỏi trong khi Jeffy và Jerry Vào phòng cất đồ. Bởi vì Ohm sẽ đưa bạn tới căn hộ của anh ấy.
"Nan đã ra ngoài nói chuyện để làm việc từ sáng. Vẫn chưa về," Mac đáp, nhưng rồi thỉnh thoảng anh lại gọi cho Mac. <

"Ừm, tôi sẽ đưa hai người đó. Còn ba người họ, họ sẽ ở lại đây. Và ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục hành trình về phương Bắc." Ohm tuyên bố kế hoạch của mình.

"Còn bạn thì sao?" Mac hỏi.

"Có lẽ nên đi cùng họ. Ngày mai tôi sẽ ghé qua và đón họ," Ohm nói lại, và Mac gật đầu với Jonathan, Frank và Danny. Đi tắm và ở trong phòng. Về phần Jeffy và Jerry thu dọn đồ đạc bước ra đơin Ohm trước cửa nhà. Jerry hơi tránh ánh mắt của Mac.

"Mac, cảm ơn vì đã cho tôi và bạn ở lại đây. Và tôi xin lỗi về mọi chuyện, Jeffy nói. "Tôi...cũng xin lỗi. Jerry nói với giọng trầm.

"Không sao đâu, chúng ta tiếp tục chuyến đi lên phía bắc nhé?Mạc hỏi lại. Bởi vì bản thân anh cũng không muốn mất. bạn bè nữa

"Ừm," Jeff trả lời ngắn gọn và ngay khi Nan vừa trở về nhà, Nan bước vào với vẻ mặt bình tĩnh. Jerry ngay lập tức trốn đằng sau anh trai mình.

"Lên đi tắm trước đi," Nan nói với Mac. Nan gật đầu, Nan liền đi lên phòng. Một phần vì nan không muốn nhìn thấy mặt anh em lúc này.

"Hãy đi chơi vui vẻ nhé," Mac lại nói với JeffTrước khi Ohm đưa Jeff và Jerry ra khỏi nhà. Về phần Mac, anh đến gặp ba người bạn khác trong phòng. Cả ba người đều xin ngủ một lát. Bởi vì họ mệt mỏi vì đi du lịch. Sau đó Mac để bạn mình nghỉ ngơi và anh ấy lập tức đi về phòng ngủ của mình. Cậu nghe thấy tiếng vòi sen. Thế là Mạc ngồi đợi Nan ở cuối giường. Một lúc sau Nan bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh người.

"Hai người đó đã đi rồi à?" Nan hỏi với giọng bình tĩnh.

"Ừm," Mac trả lời và không nói gì nữa. Vì không muốn phải buồn lòng vì hai anh em gặp phải một lần nữa.
"Nan, chiều Tan và Buck đến báo cho mình biết. Tối qua tôi thấy có thiếu niên giao ma túy ở khu A nên tôi bảo anh ấy đợi bạn về rồi kể lại cho bạn nghe," Mac nói trước, khiến Nan nhíu mày. trước khi đi nhấc điện thoại di động Sau đó bấm gọi trên điện thoại ở tầng dưới.

"Chờ đã, chúng ta đi tìm anh Tan và anh Bug đến chỗ đó đợi. Phòng khách cũng vậy Mặc quần áo một lát đã." Nan nói chuyện với Wai và một lúc sau cúp máy.

"Hôm nay em thế nào? Em có mệt không?" Mac hỏi, khiến Nan phải nhìn Mac. Rồi anh mỉm cười một chút.

"Tôi mệt, nhưng tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của bạn ..." Nan nói cộc lốc.
"Hết Mệt mỏi," Mac tiếp tục.

"T, tôi còn mệt hơn trước nữa," Nan cười khúc khích nói, khiến Mac nhìn anh với đôi mắt mờ mịt.

"Nghịch ngợm," Mac nói. Nan bật cười sau đó đi đến hôn lên đầu của Mac rồi đi chuyển đến môi của cậu.

"Đây mới là điều thực sự làm tôi bớt mệt mỏi," Nan nói với nụ cười tinh nghịch.
"Trời nóng quá, mặt bạn đỏ bừng lên cả rồi." Nan trêu người yêu vì biết Mac đỏ mặt vì mình .

"Cái quái gì mà nóng thế?" Mac nói với giọng gián tiếp.Nan cười trong cổ họng trước khi bước đi thay quần áo.
"- Bạn có muốn xuống lầu không?" Mac hỏi, Nan gật dầu.

"Đi với tôi. Tôi cũng muốn biết câu chuyện," Mac nói.Nan quay lại nhìn người yêu.
"Bạn cũng tọc mạch đấy," Nan trêu chọc, rồi Mac lại nhìn Nan bằng ánh mắt khó chịu.

"Vậy tôi có thể tọc mạch được không? Về chuyện sân đua của bạn"Mac hỏi lại, Nan mỉm cười nhẹ.

"Ông có thể tọc mạch, thưa ông. Sân đua của tôi cũng giống như của ông."Nan trêu chọc nói và Mac ngồi đó mỉm cười trước lời nói của Nan cho đến khi Nan mặc quần áo xong và hai người từ phòng ngủ đi xuống Tan, Bug và Wai đã ngồi đợi sẵn.

"Nào nói đi," Nan nói ngay lập tức. Khi ngồi xuống ghế sofa

"Hai chúng tôi nhìn thấy có người đang giao ma túy ngay trước mặt. Sân vận động tối qua đã được thực hiện một cách bí mật. Chúng tôi đang phải kiểm tra một nhóm khách hàng khác. Khi tôi quay lại thì nó biến mất", Tan kể.

"Cậu có nhớ mặt không?" Nan hỏi lại, Tan và Bug gật đầu đồng ý.

"Vaang a," cả hai cùng trả lời.

"Vậy tối nay nếu thấy họ thì hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ đi xem lại camera an ninh," Nan ra lệnh cho cấp dưới.

Nan nói: "Sau đó tôi sẽ bố trí lính canh đi lại kiểm tra khu vực. Ai vi phạm nội quy hiện trường có thể bị đuổi ra ngoài"." Nan nói lại và cấp dưới của anh đã chấp nhận. Trước đó đưa ra Chúng tôi tách ra và tiếp tục làm việc cùng nhau. Chỉ còn Mac và Nanvì anh có việc phải bàn với Wai.

"Tối nay tôi ra sân cùng với nhé," Mac hỏi.

"Anh thấy khỏe hơn chưa?" Nanhỏi với giọng điệu bình thường.

"Mọi chuyện đã tốt hơn rồi. Hơn nữa, tôi không muốn chỉ nằm đó, chán lắm," Mac nói, Nan im lặng nhìn khuôn mặt người yêu trước khi gật đầu.

"Thôi, đi đi, nhưng đừng ra ngoài đi loanh quanh nữa. Hãy ở trong văn phòng nhé?" Nan nài nỉ trước. Anh biết rằng trong khoảng thời gian này có những người muốn gây rắc rối cho sân đua của anh và Nan đang điều tra xem họ là ai.
"Được rồi, tôi có thể mời ba người đó đi cùng không?" Mac hỏi về ba người bạn của mình còn đang ngủ trong phòng <

"Nếu họ không có ý định đi đâu thì có thể đến uống rượu ở văn phòng," Nan nói, Mac gật đầu còn Nan thì ngồi xuống nói chuyện công việc với Wai.Mac cũng ngồi nghe cho đến 6 giờ chiều. Mac đi kiểm tra bạn bè trong phòng trước khi nói với Danny. Nếu bạn làm xong việc gì thì hãy theo tôi tới đường đua của Nan vì Mac sẽ đi với Nan trước. Bạn của anh ấy đã trả lời. Bởi vì Frank vẫn chưa tỉnh dậy khi Mac đã sẵn sàng. Cậu đã đi đến văn phòng cùng với Nan và Wai
Đến nơi Nan liền đi mở nó ra và nhìn vào camera an ninh trước lối vào, nơi cấp dưới của anh nhìn thấy mọi người lẻn vào, với Mac ngồi bên cạnh.

"Đây có phải là người đó không?" Mac chỉ vào ở màn hình máy tính, nơi có hai thiếu niên đang đứng nói chuyện. Và giống như họ đang bí mật gửi thứ gì đó cho nhau. Thế nên Nan đã phóng to bức ảnh. Trước khi gọi Tan vào đi.

"Vâng, thưa ngài. Hai người này đấy," Tan nói, vì anh nhớ rất rõ.

"Được rồi, nếu bạn gặp lại hai người trong số họ, hãy kéo họ đi gặp tôi."Nan ra lệnh với giọng trầm. Tân nhận lời rồi bước ra ngoài, còn Nan đứng dậy đi sang bàn khác ngồi xem hình ảnh CCTV trên mạng.

"Bạn của bạn có muốn ăn gì không? Hay anh định uống rượu để tôi nhờ người mua cho?" Nan nhớ ra hỏi.

"Bạn có thể mang theo rượu và đồ ăn nhẹ. Chắc họ sẽ không ăn gì nặng đâu," Mac nói rồi sai cấp dưới đi mua đồ uống và đồ ăn, không quên gọi đồ ăn cho người yêu, Mac cũng ngồi xem ảnh. cho đến khi bạn của Mac bước vào .Thế là Nan ngồi uống rượu với họ trong văn phòng.

"Anh không đi uống cùng nhau à, Mac?" Frank hỏi, Mac lắc đầu.

"Hãy cho tôi nghỉ ngơi," Mac trả lời.

"Nhưng bạn đang ngồi và xem gì vậy? Tôi đã nhìn thấy nó kể từ khi tôi đến. "Jonathan hỏi. Còn bây giờ thì Nanbước ra ngoài xem. Sự gọn gàng và tốc độ ở những phần khác

"Đang chờ xem họ có bị tình nghi bí mật đến vận chuyển ma túy tại hiện trường không", Mac thông báo với bạn mình.

"Thật sự, ở đường đua đó có người như vậy sao?" Danny bất ngờ hỏi.
"Chà, các bạn biết công việc xám xịt đó. Đôi khi có đối thủ và kẻ thù. Trước đây, có những người đến giao thuốc để mọi việc tốt hơn. Cảnh sát đã đến và đóng cửa nơi này. Nhưng nó có thể quản lý được không? Lần này cũng có thể quản lý được," Mac nói.

"Tôi không biết các bạn đang trải qua cái quái gì. Nghiêm túc mà nói, bạn có sợ không, Mac? Bạn có bao giờ nghĩ rằng mình đang sống một cuộc sống mạo hiểm không? Tôi không nói rằng kinh doanh là tệ. " Frank hỏi. Mac hơi mỉm cười.

"Tôi thừa nhận, ban đầu tôi cũng sợ, nhưng vì đó là Nannên tôi rất tự tin mọi chuỵen sẽ dễ dàng hơn"Mac nói với nụ cười nhẹ nhàng.

"Tôi thừa nhận rằng Nanrất tài năng. Tôi không hề nhút nhát đến thế. Tôi có rất nhiều cấp dưới trong chính quyền của mình. Chúng tôi chắc chắn không thể làm được điều này", Jonathan nói. Điều đó khiến Mac Trong thâm tâm khá tự hào về người mình yêu.

"Nhưng cho đến hôm nay Điều đó không dễ dàng đối với Nan. Anh ấy đã trải qua nhiều điều hơn bạn biết. Cuộc sống ngay từ đầu đã không tốt đẹp. Nan đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trước khi đạt đến điểm này nên tôi không hề sợ hãi. phải sống chung với nó," Mac nói với giọng nghiêm túc. tất cả Ba người quay lại nhìn nhau và mỉm cười nhẹ nhàng.
"Vậy thì tôi chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất. Hai người đã làm điều đó một cách suôn sẻ," Danny nói và Mac mỉm cười cảm ơn anh ấy trước khi mắt anh ấy kịp nhìn thấy. Chàng trai trẻ anh đang tìm kiếm bật lên trên máy ảnh Mạc lập tức lấy điện thoại di động gọi cho người yêu. Bởi vì nếu bạn đi ra ngoài để theo dõi cậu sợ sẽ mất dấu họ.

"Nan, tôi đã tìm thấy đứa trẻ đó. Nó ở bãi đậu xe, ngoài cổng A." Mạc nói cho người yêu tọa độ. Nan chấp nhận trước khi cúp máy. Mac ngồi nhìn chằm chằm vào camera cho đến khi nhìn thấy anh và cấp dưới bước tới chỗ cậu bé, dường như đã xảy ra một cuộc tranh cãi nhỏ khiến cấp dưới phải tóm lấy cậu bé và đưa thẳng Đến đây, Mac vội đứng dậy chờ đợi. Không lâu sau khi cánh cửa mở ra, những người bạn của Mac lập tức quay lại nhìn.

"Xin lỗi vì đã làm bạn giật mình," Nan nói trước khi gật đầu với cấp dưới của mình để dẫn chàng trai trẻ đến một căn phòng khác nhỏ hơn.

"Này, cậu đưa tôi đi đâu vậy?" chàng trai hét lên.

"Tôi sẽ không giết bạn. Tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn," Nan lặng lẽ nói. Thuộc hạ của Nan lập tức đưa chàng trai đi.

"Tôi có thể đi cùng bạn được không?" Mac hỏi. Nhưng Nan từ chối.
"Sẽ tốt hơn nếu bạn ở bên bạn bè. Tôi sẽ ra ngoài và nói cho bạn biết chuyện gì đang xảy ra." Nan trả lời vì anh không muốn. Để Mac vướng vào một việc gì đó rất tồi tệ. Nhưng anh ấy gật đầu và ngay lập tức bước vào căn phòng nhỏ.

"Anh định làm gì vậy, Mac?"Danny tò mò hỏi.

"Có lẽ Nan sẽ điều tra đứa trẻ đó, không sao cả," Mac nói để không đe dọa bạn mình. Mac đợi xem khi nào anh ta bước ra. Một lúc sau, một cấp dưới của anh ta dẫn chàng trai trẻ đi ra ngoài.Mạc thở phào nhẹ nhõm vì Chàng trai trẻ đó không có dấu hiệu bị thương, chỉ có vẻ sợ hãi trên khuôn mặt. Rồi anh đi ra nhanh chóng) Nan bước tới ngồi cạnh Mac trên ghế sofa. Mac vội vàng đưa cho Nan ly rượu do anh pha, Nan nhận lấy và uống cạn. Rồi anh nhìn vào khuôn mặt của Mac trước khi mỉm cười.

"Làm bộ mặt tò mò " Nan nói.

"Ừ," Mac trả lời ngay lập tức.

"Không có gì nhiều đâu. Chỉ cần điều tra một chút để xem họ có thực sự gửi ma túy hay không và nhận ma túy từ đâu", Nan cũng nói.
"Vậy à? Rồi sao nưaz? " Mac hỏi và Nan mỉm cười nhẹ.

"Người bạn cũ ngu ngốc của anh," Nan trả lời.

"Ây Boy, anh ta phái đứa trẻ đó đến đây để tìm khách hàng," Nan lại trả lời, khiến Mac lập tức nhíu mày.

"Thằng khốn nạn? Đụ mày," Mac giận dữ chửi rủa. Khi biết đó là kẻ thù của chính mình

"Đừng buồn. Tôi sẽ tự mình giải quyết," Nan nói mà không cần suy nghĩ. Bởi vì Nanđã đánh giá tình hình Và không khó để đối phó với Boy.

"Vậy bạn sẽ làm gì? Cậu bé đó đã thú nhận rồi. Mac hỏi
"Tôi không làm gì nhiều. Đó chỉ là đe dọa gửi cảnh sát và đe dọa gia đình. Chàng trai, anh ta sử dụng con người. Hèn nhát khi làm công việc này Chỉ dọa một chút là mọi chuyện lộ ra ngoài." Nan trả lời, Mac gật đầu. <

"Vậy ngươi định xử lý thế nào?" Mac hỏi.

"Tôi phải nói chuyện với anh chàng đó trước đã," Nan trả lời và Mac gật đầu. Bởi nếu Nan tham khảo ý kiến ​​của Chakat, một người bạn là cảnh sát, anh ấy sẽ yên tâm hơn vì Nan sẽ không làm điều gì quá bạo lực.

"Anh ổn chứ?" Danny hỏi vì anh không biết mình và Mac đang nói về chuyện gì. Vì cả hai đều nói tiếng Thái.
"Được rồi, Nan có thể xử lý được," Mac nói và những người bạn của Mac gật đầu đồng ý.

"Tôi xin lỗi vì đã khiến các bạn cảm thấy không thoải mái," Nan nói, biết rằng bạn bè của Mac sẽ không quen với điều đó. Chắc chắn với tình huống này.

"Không sao đâu, tôi hiểu," Danny trả lời với một nụ cười. Trước đó Nan mời họ bàn chuyện ngày mai đi du lịch miền Bắc và kết luận Ohm sẽ đến đón ba người ở nhà để cùng nhau ra sân bay.

"Cậu có chắc là hai người sẽ không đi không?"Frank hỏi lại để chắc chắn.

"Chà, các bạn sẽ không có niềm vui nào đâu," Nan trả lời. Mọi người đều biết chính xác ý anh ấy. "Còn tôi, tôi muốn ở lại giúp đỡ bố mình." <Mạc lên tiếng.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ mua cho bạn một ít quà lưu niệm," Jonathan mỉm cười nói, và họ ngồi uống rượu cho đến khoảng nửa đêm, khi anh ấy mời mọi người về nhà. Nhưng trong khoảng thời gian sắp Rời khỏi văn phòng đó. Họ nghe thấy một âm thanh. Đường đua ồn ào nên Nan phải ra ngoài xem. Bạn bè của Mac cũng muốn đi cùng, cho đến khi họ thấy có hai nhóm thanh thiếu niên đang đánh nhau
với mọi người đứng xung quanh cổ vũ Cấp dưới của Nan là Đi vào và ở tách biệt họ ra. Và khi nhìn thấy anh bước đi, nhóm trẻ đang đánh nhau đều dừng lại nhưng vẫn nhìn nhau đầy giận dữ.

//Dường như thời gian đã dừng lại//Frank thì thầm với Mac một cách hài hước vì anh thấy các thiếu niên đang nhìn Nanvới vẻ sợ hãi.

"Tôi nên nói chuyện với các bạn thế nào đây?" Nan lặng lẽ hỏi. Anh ta mở to mắt nhìn hai nhóm thanh niên trước khi nhếch mép cười nhẹ khi nhớ ra điều gì đó.

"Được rồi, lần này tôi sẽ để các bạn đi. Nhưng nếu lần sau các bạn muốn đánh nhau nữa thì hãy đến nói với tôi. Tôi sẽ sắp xếp để các cậu đánh nhau," Nan nói khiến nhiều người nhìn dò hỏi. Sau đó,Nan vẫy tay với cấp dưới của anh rồi kéo hai nhóm trẻ ra ngoài, rồi bước lại chỗ Mac.

"Nào, về nhà thôi," Nan nói, Macbối rối nhìn người yêu nhưng vẫn đồng ý cùng nhau đi về.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mac tò mò hỏi, bởi vì Nan bước tới và có vẻ như đang có âm mưu gì đó.

"Ừm, bạn có nghĩ xây dựng một võ đài quyền anh cũng là một ý tưởng hay không? Hãy cho những kẻ muốn chiến đấu một cơ hội. Anh ấy đến đấu trên võ đài, sau đó tôi thu tiền sử dụng võ đài và vô tình mở trại đấm bốc nữa," Nan đề nghị, Mac nhìn. Những người yêu bản thân mình đều ngạc nhiên.

"Nan, chúng ta làm từng việc một nhé. Bây giờ đưa lều xe của em cho anh. Đầu tiên chúng ta sẽ nói về võ đài quyền anh," Mac nói lại không phải là anh không tin rằng người yêu của anh không thể làm được. làm được nhưng anh không muốn Nan mệt.
"Tôi thực sự muốn làm điều đó," Nan nói lại.

"Nghỉ ngơi đi," Mac vẫn ngổ ngáo như ngày nào.

"Hãy nghỉ ngơi đi. Mẹ bảo con hãy nghỉ ngơi đi. Vẫn còn rất trẻ Cô gái Lào, đừng đi chào hỏi trước nhé." Đột nhiên, anh hát một bài hát. Khiến Mac trợn tròn mắt.

"Thành lập lại hãng thu âm," Mac chỉ có thể phàn nàn. Người yêu nhau suốt đường về trong tiếng cười của Nan. và sự hoang mang của ba người bạn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top