Chương 15 100%
"Mày đi tắm trước đi.Rồi nằm nghỉ ngơi", Nan nói. Sau khi đưa Mac về nhà Ohm, không đợi Nan nhắc lại, Mac đã vội vàng đi vào, đi tắm và thay quần áo ngay lập tức. Mac mặc quần short bình thường và áo phông để ngủ rồi đi tắm. Nan xũng đi tắm khi Ra ngoài lần nữa và nhìn thấy Mac. Cậu đang nằm úp mặt và nghịch điện thoại di động.
"Anh còn đau hông không?" Nan hỏi và đi về phía Mac.
"Ừm," Mac trả lời, đang chơi game trên điện thoại.Thế là Nan ngồi xuống mép giường. trước khi dùng tay ấn Massage hông của Mac. Mac liền quay lại nhìn anh.
"Bạn nhờ tôi mát-xa cho bạn. Tôi đã mát-xa cho cậu, cậu đang thắc mắc điều gì vậy?"Nan hỏi.
"Anh thật kỳ lạ," Mac nói nhưng đành chịu thua, nằm yên để Nan xoa bóp cho mình.
"Lạ như thế nào?" Nan hỏi lại.
"Bình thường bạn có chiều chuộng tôi thế này đâu?" Mac hỏi lại.
"Ồ, tạo hình ảnh," Nan trả lời với nụ cười vui tươi.
"Bạn định tạo một hình ảnh cho ai xem . Chỉ có hai ta đi cùng nhau." Mac cãi lại với vẻ thích thú.
"Thì làm cho mày xem" Nan nói làm cho Mac cảm thấy bối rối.
"Nhìn đi khi có tao làm chồng nó tốt như thế nào," Nan nói trước khi đánh vào mông Mac như một chiếc răng nanh.
Nhiều..
"Ôi bạn có thể đánh xuống bên dưới mà!" Mac hét lên khi nghiêng người và đánh vào vai anh ấy.
"Heh heh, nếu định xoa bóp cho tôi thì cứ nằm đó, đừng nói chuyện, không cần thắc mắc quá nhiều. Tại sao tôi lại làm hài lòng bạn đến vậy? Nan nói với giọng điệu bình thường và nghiêm túc. Mạc hơi mím môi nhìn Nan nhưng cũng đồng ý nằm xuống.
"Ngày mai phải quay lại đúng không?" Mac hỏi.
"Ừ, vì ngày mốt tôi lại phải đi đấu giá xe," Nan trả lời trước khi dừng việc mát-xa. Rồi anh nằm xuống cạnh Mac.
"Tôi sẽ đến văn phòng một chút ," Mac nói một chút.
"Được rồi, đi giúp bố cậu làm việc đi. Anh ấy mệt nhưng không muốn nói với em và anh." " Nan lên tiếng kể về công việc ở văn phòng và nhà máy (liên tục theo kiểu công việc. Trước máy Mac ngủ thiếp đi vì kiệt sức Với Nan luôn nằm bên cạnh tôi.
"P'Mac đã trở lại rồi? Thật đáng tiếc."On lên tiếng vào cuối ngày. Khi Mac và Nan ở bên nhau Chuẩn bị quay lại Bangkok <
"Ừ, gặp lại sau," Mac mỉm cười đáp lại khi tỉnh dậy ngày hôm qua.Nan không làm gì thêm nữa nên ngồi uống rượu với Om, còn Mac ngồi cùng nhau tâm sự đủ thứ chuyện. Mac hoàn toàn không đụng đến rượu, chỉ uống nước lọc và soda, khi trời đã khuya, cậu đi ngủ. Mặt khác, Nan không làm gì cả vì muốn Mac được nghỉ ngơi.
"Đi đường cẩn thận nhé, có lẽ chiều mai tôi sẽ đến gặp ban," Om vừa nói vừa đứng tiễn hai người bạn trước cửa nhà. Nan đang đeo găng tay lái xe.
"Ồ, cậu có thể vào văn phòng nếu muốn đi ăn tối cùng nhau," Mac nói. Ohm gật đầu rồi quay sang Nan, người đưa cho Mac một chiếc mũ bảo hiểm để đội.
"Đi an toàn nhé," Om nói với Nan và Nan gật đầu đồng ý.
"Tôi nghĩ tôi sẽ đưa anh ấy đi quanh đây," Nan trêu chọc. Mac kêu lên trong cổ họng trước khi Nan bước tới và ngồi lên xe.Off va On Một lần nữa tỏ lòng kính trọng với cả Nan và Mac. Mac đi phía sau. Khi bạn thấy nó đã hoàn thành Nan gật đầu với Om lần nữa trước khi lập tức phóng xe ra ngoài. với Mac đang ngồi Ôm eo bạn sau lưng.
"Nan, trên đường về hãy dừng lại mua ít mì Nông mang về cho bọn Wai," Mac hét lên với Nan. Trong khi lái xe, Nan mở nhẹ cửa sổ mũ bảo hiểm.
"Mày muốn ăn thì đúng hơn á" Nan hét lại. Mac khẽ mỉm cười nhưng không nói gì. Anh lập tức tiếp tục lái xe. Mac tiếp tục quan sát phong cảnh bên đường, đạp xe với tốc độ 80-90 km/h, có khi quay đầu lên tới 100, tùy thuộc vào mật độ đường lúc đó và thời điểm đó. Đột nhiên Nan nhìn thấy một chiếc ô tô Đi ra từ một con hẻm mà Không cần nhìn xem có xe nào đang tới hay không làm cho Nan thấy chóng váng,Vì anh đến khá nhanh .Lúc này, Nan lái chiếc xe sang bên đường để tránh khỏi sự va cham với chiếc ô tô. Nếu không thì họ chắc chắn là sẽ đâm vào giữa ô tô. Nhưng mặc dù có Phản ứng nhạy cảm đến mức nào? Nhưng anh ấy đã đâm vào phía sau của ô tô.
La hét!
Chiếc xe máy lao đi ngay lập tức. Nhưng Nan đủ mạnh. Buộc xe không bị đổ. Về phần bản thân Mac, anh cũng bị sốc và kêu lên. nói to lên trong khi ôm chặt eo Nan Chiếc xe đang đứng yên và Ban lập tức giảm tốc độ rồi dừng lại bên đường. Anh ấy biết đôi chân của mình. va chạm với đuôi xe khác Vì thế tôi lo lắng không biết Mac có sao không. Nan lập tức mở gương mũ bảo hiểm.
"Mày có sao khôbg?" Nan hỏi với vẻ lo lắng. Sau đó anh đỡ Mac ra khỏi xe, Mac hơi run rẩy vì sốc.Nan hơi choáng váng, lập tức quan sát cơ thể người yêu.
"Đau ở đâu hả Mac?" Nan hỏi với giọng căng thẳng. Bây giờ anh đang rất bực tức.
"Đi xe có ích lợi gì? Tại sao không cẩn thận?" Giọng nói điên cuồng của một người đàn ông vang lên. Làm cho Nan với Mac lập tức quay lại nhìn. chủ nhân của chiếc xe nói trên, đi xuống nhìn phía sau chiếc xe của chính mình mà Nan đã đâm vào lúc nãy, nghe vậy liền rất tức giận.
"Câu này tôi là người nói mới đúng! Tôi lái xe đi thẳng. Bạn sẽ rời khỏi con hẻm. Sao cậu không nhìn xem?!" Nan hét lên, giọng gay gắt đến nỗi bản thân cũng bị tổn thương. Anh ấy sẽ không quan tâm. < Nhưng anh ấy có một chiếc Mac ở phía sau.
"Tôi chỉ mang đồ của mình ra ngoài bình thường thôi," bên kia không đồng tình nói. Nan cởi mũ bảo hiểm ra. Sau đó hắn tức giận vò đầu bứt tóc.
"Đó là chuyện bình thường bố mày á! Nếu không kịp né tránh, ta đã đâm vào giữa mày rồi. Đã sai rồi mà còn cứng miếng hả?" Nam lại mắng. khiến đối phương phải sửng sốt vì vẻ mặc của Nan rất tức giận.
"Và ai đã bắt anh đi nhanh thế?" là giọng của vợ bên kia phàn nàn. Có vẻ như cả hai đều không chấp nhận rằng mình đã sai.
"Nan, bình tĩnh." Mac cũng tức giận với bên kia. Nhưng lúc này, anh nghĩ mình nên kìm nén cảm xúc của người yêu. bản thân nhiều hơn
"Bình tĩnh cái quái gì vậy?Nếu Tao không né kịp thì chắc chắn mày sẽ bị thương." Nan nói lại với Mac. Lúc này người anh lo lắng nhất chính là Mac. Nó lập tức khiến anh nhớ đến câu chuyện của Day. Anh không muốn chuyện như vậy xảy ra với hai người.
"Bạn có thể gọi cho bên bảo hiểm để nói chuyện," Mac nói.
"Thật lãng phí thời gian. Các bạn đã làm xước xe của tôi. trả 5.000 baht để sơn lại và mọi việc sẽ kết thúc", người đàn ông nói, khiến Nan Mac cũng không vui. Khi đối phương nói chuyện như thể họ là người sai.
"Các người quên lấy tuyến thông thường ra khỏi nhà tôi à?!" Nan bực bội chửi rủa.
"Nhìn xem, tên này còn chưa nhìn xe của chúng ta, lại mắng chúng ta rồi." Giọng nói của vợ hắn ở đầu bên kia vang lên, khiến Nan và Mac quay lại nhìn thì thấy hắn đang lấy điện thoại ra ghi âm. .
"Thật sự là giống nhau. Một con ma thối rữa và một chiếc quan tài mục nát." Nan lại chửi rủa trước khi có người bước tới chỗ anh ta.
"Em gái, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. Hãy hỏi Nan và Mac. Nan lập tức nhìn sang người khác.
"Bạn đang làm gì ở đây?" người đàn ông sở hữu chiếc xe ở đó nói. Qiao hỏi người mới đến với vẻ không hài lòng.
"Tôi đi cùng hai anh em này. Xe của tôi có gắn camera trước xe. Nó ghi lại mọi chuyện. Chính anh là người cắt ngang trước xe máy của họ." Người kia nói khiến hai vợ chồng lập tức mất mặt. khuôn mặt.
"Anh đang tọc mạch chuyện gì vậy? Nó đâm vào xe tôi nên tôi phải trả tiền." Người đàn ông vẫn không chịu nhận lỗi .Nan xoa mặt chán nản.
"Anh định chơi thế này phải không? Được rồi. Tôi sẽ gọi cảnh sát và bắt họ làm rõ. Nếu họ không gọi, họ sẽ có bảo hiểm. Anh ơi, anh đã ghi lại mọi chuyện chưa? Khi chuyện này xảy ra bị cắt trước mặt tôi à?" Nan lập tức quay sang hỏi người kia.
"Đúng, tôi là nhân chứng. Đừng lo lắng," người đàn ông cầm camera hành trình nói với giọng nghiêm túc. Vợ chồng có chút khó chịu.
"Ồ, anh không thể nhận được thiệt hại. Anh đi đi. Thật lãng phí thời gian." Khi nhận ra rằng mình không thể chịu trách nhiệm, vợ chồng họ tức giận bỏ đi.
"Cảm ơn rất nhiều. Vì đến giúp." Nan quay lại nói với người đàn ông trung niên. Bây giờ họ đang đứng ở bên đường, còn những người dân làng gần đó thì đứng cách xa so với lúc đầu. Nhưng không ai dám can thiệp.
"Không sao đâu, những người này không có bằng chứng gì và họ vẫn không dừng lại. Con người ngày nay chưa có nhiều sự trưởng thành trong lương tâm." Đối phương đáp lại với vẻ hiểu biết trước khi cầm lấy một tấm danh thiếp và đưa cho anh ta.
"Đây là danh thiếp của tôi. Trong trường hợp bạn cần sử dụng clip Bạn có thể gọi và nói cho tôi biết. Những người như thế là những kẻ bắt nạt, tôi thấy họ quay video cãi nhau với Nong, tin hay không thì tùy, họ phải cắt clip và tung lên mạng xã hội để mọi người nghĩ rằng em chắc chắn có liên quan. sai rồi," bên kia nói một cách suy đoán, bản thân Nan cũng nghĩ như vậy. Anh lại nhớ đến biển số xe. bên kia rõ ràng. Trong trường hợp có vấn đề, anh ấy sẽ có thể xử lý nó.
"Cảm ơn ngài." Nan và Mac lập tức giơ tay chào nhau trước khi nhận danh thiếp.
"Vậy hai người bị thương ở đâu?" Người kia lo lắng hỏi. Nan hơi quay lại nhìn Mac.
"Theo như tôi thấy thì hiện tại không có cái nào cả. Dù sao thì cũng cảm ơn bạn rất nhiều," Nan nói lại trước khi người đàn ông trung niên đến giúp đỡ. Nguời đàn ông quay lại ô tô nên Nan cũng đưa Mac trở lại xe máy của anh ấy.
"Mày Đau ở đâu?" Nan hỏi Mac với giọng căng thẳng.
"Bị ở đầu gối, nhưng tôi không nghĩ nó nghiêm trọng," Mac nói,Nan chửi rủa đầy khó chịu.
"Tao sẽ ghé qua Noodle Nong. Sau đó sẽ xem nó một lần nữa., hai người lên đầu xe, Nan liền chở Mạc thẳng đến quán mì. Nan đi gọi đồ mang veef cho mọi người rồi ngồi vào bàn chờ.
"Mày có thể giơ ống quần lên được không?" Nan hỏi. Mac lắc đầu vì anh đang mặc quần jean khá chật nên khó giữ ống quần lên. Nan lẩm bẩm trong cổ họng đầy khó chịu.
"Lúc đầu tao tưởng mày định đấm hắn," Mac nói, cười nhẹ vì muốn Nan thư giãn. Một số sự khó chịu đã giảm bớt.
"Nếu tao không đi cùng mày. Tao sẽ dẫm đạp lên hắn. Tao không quan tâm đến bất cứ ai. Việc báo cảnh sát cũng không thích hợp. Người này là loại ngu gì vậy? Đó là sai và không thừa nhận là sai." Nan phàn nàn hồi lâu, cho đến khi Mac phải đưa tay lên xoa nhẹ cánh tay chắc khỏe của Nan.
"Bình tĩnh đi, mày không bị thương ở đâu đúng không?" Mac hỏi, Nan gật đầu. Anh biết rõ tình trạng của mình, đầu gối cũng bị va vào đuôi xe, nhưng không có gì nghiêm trọng.
"Chết tiệt, tao hiểu ngay Hia Day tại sao anh ấy không muốn Brick đi xe máy," anh nói.
"Khi tình huống khẩn cấp xảy ra như vừa rồi, người an toàn nhất sẽ Là người ngồi trong xe," Nan nói với giọng nghiêm túc.
"Tấm ốp sắt và tấm ốp thép thực sự khác nhau."Nan
i nói lại lần nữa.
"Tao không thấy có gì khác biệt cả. Vấn đề quan trọng hơn là chúng ta lái xe gì, đi xe gì. Điều mày nói là đúng, xe máy có vẻ nguy hiểm hơn, nhưng mày lại nghĩ đến anh trai mình khi xe của anh ấy bị lật và anh ấy bị mất trí nhớ lần trước. Này, anh lái ô tô đi." Mac phản đối. Nan thở dài nhẹ nhõm.
"Tao cũng biết"Nan trả lời lại.
"Mày nói như thể mày không muốn lái xe máy nữa," Mac nói thẳng, và Nan hơi nhướng mày.
"Ai lại không cho tao lái xe nữa? Tao chỉ đang nói về chuyện đó thôi, tao sẽ không ngừng đưa mày đi du lịch," Nan trả lời, khiến Mac mỉm cười một chút, bởi vì nó là như vậy.
"Vậy mày bị thương ở đâu?" Mac hỏi người yêu.
" ở Xa trái tim," Nan thờ ơ trả lời vì anh không đau lắm. Nhưng anh chắc chắn rằng nó chắc chắn sẽ bị bầm tím. Mac thở dài nhẹ nhàng và trong giây lát món ăn anh gọi đã sẵn sàng. Sau khi ăn xong Nan và Mac lập tức lên xe và phóng về nhà lần này, Nan đặc biệt cẩn thận. Vì không muốn sự việc xảy ra như lần trước cho đến khi về đến nhà, Mạc xuống xe và tự mình cởi mũ bảo hiểm.
"Anh khỏe không?" Wai bước tới chào anh và giúp Nan cầm những thứ Nan đã gửi cho mn.
"Tốt, tôi mua cái này cho tất cả các bạn. Hãy chia sẻ nó nhé", Nan nói.
"Bạn mang đồ đến cho họ trước. Rồi lấy cái hộp thuốc lên phòng ngủ," Nan nói lại, Wai vẻ mặt bối rối.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy,Hia?" Wai hỏi.
"Có một vụ tai nạn nhỏ khi một chiếc ô tô va chạm," Nan nói với giọng bình thường. Nhưng Wai biết Nan khá khó chịu nên Wai bước ra ngoài và đưa đồ ăn cho mọi người ăn trước. Nan bế Mac vào nhà rồi vào thẳng phòng ngủ. Mac không phản đối chút nào vì anh biết anh đang không tốt đến mức nào.
"Đi thay quần áo đi. Tôi sẽ đến xem chân của bạn," Nan nói ngay khi bước vào phòng.
"Anh cũng vậy," Mac đáp lại. Bởi vì bản thân anh ấy Tôi cũng muốn biết người yêu của mình có bị tổn thương ở đâu hay không. Nan sau đó tiến tới khóa cổ Mac và cho anh ta thay quần áo cùng lúc.
"Chết tiệt, sao lại đau thế?" Mac kêu lên khi cởi quần jean ra. Anh cảm thấy như vải đã ma sát ở chân anh ấy. Cho đến khi cảm thấy một cảm giác bỏng rát. Nan thở dài rồi kéo ghế cho Mac ngồi. Sau đó giúp Mac cởi ra một cách chậm rãi và nhẹ nhàng cho đến khi chiếc quần của Mac tuột khỏi . Mac giờ chỉ còn chiếc quần đùi Mac lập tức nhìn xuống chân mình.
"Sao lại bị xước thế này? Mặc dù quần của tôi không hề bị rách chút nào," Mac rên rỉ khi nhìn thấy những vết xước đỏ ở chân và vết bầm tím ở đầu gối.
"Nó đang cọ vào đuôi chiếc xe chết tiệt đó."" Nan nói với giọng khó chịu Anh thừa nhận rằng anh rất khó chịu khi nhìn thấy vết thương trên chân của Mac <.
"Còn chân của anh?" Mac hỏi lại. Nan nhanh chóng cởi quần jean ra, không lo có thể có vết thương ở đâu. Mac nhìn vào chân Nan và thấy cũng có vết bầm tím, nhưng không có vết xước nào. bất cứ nơi nào.
"Bạn thực sự có làn da dày. Không có vết xước nào cả, chỉ là vết bầm thôi." Mac đùa lại người yêu để Nan giải tỏa phần nào sự bực bội.
"Cẩn thẩn bị đánh. Tâm trạng của tôi đang tồi tệ hơn," Nan nói lại, nhưng không nghiêm túc. Vì anh có thể nhìn ra được ý định của người mình yêu <
"Trước đây anh đã làm tôi tổn thương nhiều hơn thế này. Chỉ vết thương nhỏ này thôi," Mac mỉm cười nói.
"Tôi có thể làm tổn thương bạn. Người khác sẽ bị cấm. Những dấu vết trên cơ thể bạn cũng vậy Tao có quyền làm nó. Mày hiểu không,?" Nan nắm lấy cằm Mac và lắc mạnh trước khi có tiếng gõ cửa. Thế là Nan đi mở ra và thấy là Wai
"Vào đi," Nan bảo Wai vào phòng.
"Lại đây ngồi đi," Nan quay lại gọi người yêu.Mac đứng dậy và ngồi ở cuối giường.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa ngài?" Wai hỏi lại và mở túi thuốc ra, nhẹ nhàng lau vết thương cho Mac. Nan kể lại mọi chuyện cho Waii nghe. Mặc dù nó không phải Đó là một vết thương lớn nhưng Nan không vui khi Mac bị vết thương như thế này.
"Nếu họ đăng clip thì sao hia" Wai hỏi thêm.
"Tôi không biết. Dù họ có đăng clip lên hay không thì những người như tôi cũng không đợi nó được tải lên", Nan nói với giọng nghiêm túc.
"Anh định làm gì?" Mac hỏi ngay lập tức, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
"Tôi sẽ đưa nó cho bạn. Nó tra cứu thông tin từ đăng ký xe để biết nhà của hai vợ chồng đó ở đâu," Nan nói với giọng bình thường. Làm Mac choáng váng < khi nghe thấy
"Bình tĩnh, có lẽ không có chuyện gì đâu," Mac đáp lại.
"Tôi không có ý định giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Khi bạn biết nguyên nhân là gì Ngoài ra, cậu không cần phải lo lắng đâu. Tôi sẽ không làm gì quyết liệt đâu." Nan nói với giọng điệu bình thường. Mac hơi nheo mắt nhìn Nan. Bởi vì tôi không muốn tin vào những gì anh ấy nói.Nan cười nhẹ trong họng khi nhìn thấy ánh mắt của Mac <
"Tôi không hề man rợ về mọi mặt," anh trêu chọc, nhẹ nhàng đẩy đầu Mac.
"Sao tôi phải ngồi nhìn anh ta trêu chọc vợ mình?" Giọng của Wai vang lên trước khi bị Nan dùng chân chọc một cái, cười lớn, không hề giật mình hay sợ hãi điều gì. Vì anh ấy biết tôi chỉ đá anh ấy cho vui mà thôi.
"Tôi nghĩ đó là cả bạn và anh trai bạn. Cả hai kẻ biến thái, dù có bị đá cũng vẫn có thể cười được." Mac uể oải nói.
"Nếu không thì làm sao tôi có thể làm việc với anh được?" Wai mỉm cười nói. T. Lúc đó Nan đang định thu thập thiết bị để làm sạch vết thương. Cho vào hộp như bình thường. Sau nhắc nhở nếu không có việc gấp thì không cần gọi điện vì anh sẽ nghỉ ngơi với Mac nên Wai nhận lời ngay.
"Ngày mai tao sẽ đưa mày đến văn phòng của bố. Sau đó tao sẽ đi bán đấu giá chiếc xe đó, khi nào xong việc tao sẽ đi tìm," Nan nói mac gật đầu. Trước hai người họ Họ sẽ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường rộng.
ngày hôm sau
Ăn sáng xong, Nan đưa Mac ra ngoài. Tại văn phòng của bố Mac Để Mac có thể ở lại và giúp đỡ một số công việc.
"Tôi sẽ không xuống để tiễn mày đâu nhá. Nhờ chào bố hộ tao, không thì giao thông bị kẹt thôi," Nan nói khi đến đậu xe trước văn phòng.
"Vậy mày có đi ăn trưa với tao không?" Mac hỏi.
"Tôi không chắc lắm. Tôi sẽ gọi lại cho bạn. Có phải Ohm sẽ đến tìm đúng không?" Nan hỏi lại lần nữa vì nhớ rằng Ohm sẽ đến tìm Mac ở văn phòng.
"Tao sẽ gọi và hỏi lại. Mày lái xe cẩn thận nhé," Mac nói khi kết thúc. trước khi ra khỏi xe và bước vào văn phòng riêng của mình Mac chào nhân viên. Mọi người đều nở nụ cười Sau đó anh đến gặp bố ở văn phòng.
"Chuyến đi của con thế nào?" Bố Mac hỏi.
"Tốt, tất nhiên rồi," Mac trả lời, không muốn kể cho bố nghe về vụ tai nạn. bởi vì cậu sợ rằng ba của cậu sẽ lo lắng Và cậu sợ rằng bố sẽ nghĩ Nan không chăm sóc tốt cho cậu.
"Hôm nay bố có việc gì cần con giúp không?"Mac hỏi bố. Bố của Mac giao cho anh một công việc. Mac ngay lập tức đi làm việc đó tại văn phòng của mình.
gõ cửa gõ cửa
Có tiếng gõ cửa văn phòng trước khi nó mở và Mac gật đầu chào bạn mình.
"Anh cũng đến nhanh nhé. Tôi cũng gọi cho bạn, khi nào bạn sẽ đến?" Mac hỏi.
"Tôi đến đây để gửi cho các bạn hai tên khốn nghịch ngợm. Thế nên tôi đến thẳng chỗ anh," Om trả lời và ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng của Mac.
Mac kể lại câu chuyện: "Các bạn, hôm qua có chút vấn đề xảy ra. Vụ tai nạn đã được báo cáo cho Om. Sau đó Om phàn nàn tại sao anh không gọi điện rồi anh ấy hỏi thăm về vết thương .
"Nan đó có đến ăn trưa với mày không? Tao sẽ ăn cùng em," Om chậm rãi nói.
"Tôi không chắc, nhưng nếu tôi đoán chắc là không. Nhưng bạn ơi, bạn có phải quay lại Nakhon Nayok nữa không?", Mac hỏi bạn mình.
"Tối tôi sẽ quay lại," Om trả lời và Mac gật đầu.
"Vậy bạn có thể ngồi ở văn phòng nghỉ ngơi một lát. Sau đó, buổi trưa chúng ta đi tìm cái gì ăn đi." McSen nói, Om tranh thủ ngồi đợi ở sofa.
Tích, tích, tích.
Máy liên lạc nội bộ trên bàn Mac reo lên. Mac nhìn số và biết là. Số của nhân viên quan hệ công chúng ở phía trước văn phòng.
"Ừ." Mac nhấc máy và trả lời điện thoại.
("Anh Mac, tình cờ có một đứa trẻ đến tìm anh Mac. Anh ấy nói tên anh ấy là Anop.") Nhân viên của Mac lập tức báo cái. Bởi vì anh chưa bao giờ biết Ai đã có tên này trước đây?
("Anh ấy có danh thiếp của anh Mac. Tôi thấy anh ấy đã nhận được nó khi gặp anh Mac ở khách sạn..") Nữ nhân viên nói rằng cô ấy quay lại lần nữa.
"Vâng, , để anh ấy đợi tôi ở đó trước. Tôi sẽ ra ngoài một lát," Mac nói khi trả lời, Mac lập tức cúp máy.
"Cái gì?" Ohm hỏi khi thấy Mac đứng dậy khỏi ghế làm việc.
"Tôi sẽ đi một lát, bạn đợi ở đây nhé," Mac nói trước khi đứng dậy và bước ra khỏi văn phòng ngay lập tức Mac Đi thẳng vào phòng chờ dành cho khách.Mac nhìn thấy một thanh niên thân hình gầy gò, khuôn mặt buồn bã đang ngồi với vẻ mặt căng thẳng. Anh ta ngay lập tức đứng dậy và giơ tay để tỏ lòng kính trọng.
"Xin chào," chàng trai trẻ nói. Mac gật đầu, "Xin lỗi, hôm đó tôi quên hỏi tên bạn. Tôi không biết ai đã đến tìm tôi," Mac nói.
"Vậy tại sao anh không gọi cho tôi trước?" Mac hỏi, quay lại trò chuyện thản nhiên với chàng trai trẻ. "Chà..Tôi không dám gọi," chàng trai trầm giọng trả lời. Bởi vì cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu đến thẳng đây.
"Chúng ta hãy đến nói chuyện ở văn phòng. Đi cùng nhé."Mac mời anh ấy vì anh ấy nghĩ có lẽ họ sẽ có điều gì đó để nói trong một thời gian.
"Là ...tôi." Vẻ mặt chàng trai trẻ có vẻ do dự và ân cần.
"Không sao đâu. Thôi nào, cậu đến đây để tìm P Điều đó có nghĩa là bạn đã suy nghĩ kỹ rồi." Mac lại nói. Cậu bé gật đầu chậm rãi trước khi đi theo Mac. đi đến văn phòng Mac mở cửa và dẫn cậu bé vào văn phòng với Ohm trông có vẻ nghi ngờ
"Đây là bạn tôi, Ohm," Mac giới thiệu chàng trai trẻ với mình. Chàng trai lập tức giơ tay lạy Ohm.Ohm gật đầu. Anh nhận được một lời chào đầy bối rối.
"Anh đang bí mật nuôi bồ phải không?" Om hỏi.
"Nuôi cái nhà của bạn đó. Nong có chút việc với tôi. Đừng nghe Bạn tôi nói nhiều quá.) Mac nói với Ohm và quay lại. Tiếp tục nói chuyện với chàng trai trẻ.
"Ngồi xuống, chúng ta giới thiệu một chút," Mac nói trước khi bước đến ngồi vào chiếc ghế văn phòng của mình, chính người thanh niên đó cũng ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc với thái độ tôn trọng, như sợ sẽ làm xước ghế. , với Ohm. Ngồi nhìn lắc đầu qua lại.
"Ngồi như thế sẽ té khỏi ghế đấy. Hãy ngồi xuống gần vào nhé," Om vội vàng nói. Chàng trai trẻ ngay lập tức di chuyển như Om nói với bạn.
"Bạn tên là gì?" Mạc hỏi.
"Tên tôi là Anop. Cậu có thể gọi tôi là An."
Annop đã trả lời.
"Ừm, tên tôi là Mac. Bạn có thể gọi tôi là Mac và bạn đến đây để tìm tôi. Bởi vì ở khách sạn xảy ra vấn đề?"
Mac hỏi, mắt Annop hơi đỏ lên trước khi gật đầu, khiến lông mày Mac lập tức nhíu lại.
"Chuyện gì đã xảy ra? Hãy kể cho tôi nghe," Mac hỏi lại. Thiếu niên cắn môi. Giống như tôi sợ phải nói ra.
"Bạn đang ở đây với chúng tôi. Bạn sợ điều gì? Hãy nói cho tôi biết." Ohm lên tiếng. Anop thở dài một hơi trước khi nói
"Tôi đã bị sa thải rồi. Người từng đi cùng anh Mac, anh ta bảo chủ khách sạn sa thải tôi nên P'Aek đã giúp anh ta lên tiếng. Nhưng không thể khác được."
Giọng chàng trai trẻ run run. Làm cho Mac có cảm giác như đầu của mình sẽ nóng lên.
"PTen, anh ta bị cái quái gì vậy?" Mac chửi rủa.
"Cái gì?" Om tò mò hỏi nên Mac kể cho Ohm nghe sự việc ngày hôm đó.
"Chỉ thế này thôi. Có điên không?" Ohm cũng cảm nhận được. Nó thậm chí còn quá nhiều. Khi tôi nghe xong câu chuyện của Mac.
"Ồ, nếu không phải tôi là con bạn của bố cậu thì Tôi sẽ đá vào mặt anh ta," Mac rên rỉ giận dữ. Anop cười khô khốc.
"Nhưng tốt thôi, bạn không cần phải đến đó. Chủ khách sạn hẹp hòi như vậy. Rời đi cungz tốt" Mac nói.
"Điều đó có nghĩa là bây giờ bạn không có việc gì để làm à?" Mac hỏi tiếp. chàng trai trẻ gật đầu từ từ. Hai bàn tay đan vào nhau đầy căng thẳng.
"Bạn có vội đi đâu không?" Mac hỏi.
"Có một buổi tối. Tôi phải vội phụ giúp mẹ việc hàng xúc xích nướng," Annop trả lời.
"Vậy thì đợi đã, tôi muốn hỏi ý kiến người khác trước đã," Mac nói về Nan vì muốn anh giúp tìm ra giải pháp. cho cả trẻ nhỏ Mac nhấc điện thoại lên bấm < để tìm ngay người yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top