Người của anh
CHAPTER 23: Người của Nuea
[Nuea]
***
Happy birth day to you~ Happy birth day to you~ Happy birth day...Happy
birth day... Happy birth day to you~
Bài hát chúc mừng sinh nhật Yiwaa kết thúc. Cô bạn xinh đẹp chu môi thổi tắt nến
sau khi cầu nguyện. Tiếng chúc mừng ồn ã. Chúng tôi tổ chức tiệc như vậy mỗi năm. Bởi
vì Yiwaa là một trong số ít nữ giới trong nhóm, nên khiến cả đám sẽ để tâm hơn một
chút. Chứ nếu là Vee hay người khác, cả bọn sẽ chỉ kéo nhau đi uống một chầu. Trong
trường hợp là Pan và Yiwaa, một buổi tiệc lớn được tổ chức, cùng với sự góp mặt của
tất cả bạn bè.
Năm ngoái lựa chọn ăn nhậu ở biệt thự nhà thằng Vee. Nhưng năm nay nhiều
người hơn, có thêm Tossakan và các đàn em năm dưới. Pin đã đưa ra ý tưởng này khi
tất cả mới kết thúc bài tập nhóm. Được nghỉ ngơi, xả stress thâu đêm suốt sáng thế này
thật tốt. Biệt thự không quá xa trung tâm thành phố, nhưng khá lý tưởng để giải phóng
căng thẳng bị dồn lại trong hai tuần vừa qua.
"Bánh ngon ghê~" – Tôi quay sang nhìn người bên cạnh. Ngay từ miếng bánh đầu
tiên, cậu bé đã không nhịn được mà khen hết lời.
Tôi đưa PraRam theo cùng vì em ấy đề xuất vậy. Thật sự không muốn cho cậu bé
tiếp xúc với cái đám này nhiều. Bạn tôi không xấu nhưng tôi là một người giữ kỹ người
yêu. Nếu lấy xích khóa lại hoặc bắt lấy để giam cầm mà được thì tôi cũng sẽ làm như thế.
Chỉ cần PraRam nói chuyện với bất cứ ai bằng biểu cảm dễ thương, là tôi không nhịn
được muốn đánh mù mắt đám người đó.
"Đút cho P' nữa~" - Ở đây...có khá nhiều người, tìm người xuất sắc giống tôi ở đâu
được chứ. Tôi vẫn biết bạn bè, hoặc đàn em có khi chẳng nghĩ gì nhiều, hoặc có nghĩ thì
cũng là trong tư tưởng thôi. Nhưng nhất định phải cho bọn họ thấy chúng tôi ngọt ngào
ra sao. Hơn cái cặp đôi muốn ăn nhau đến nơi kia, hay còn hơn cả Vee – người mới đi
đón Mark từ ngoài vào.
"Thật hả?" – Cậu bé chưa từng làm việc này trước mặt người khác khẽ hỏi. Tôi gật
đầu đáp lại.
"Nhìn Tosskan kìa." – Tôi nói nhỏ, chỉ cho em thấy anh trai mình, đang lau đi vệt
bánh kem trên miệng của thằng Bar – bạn tôi.
"Ah~ " – Tôi mở miệng khi nghe cậu bé nói, một miếng bánh lớn được PraRam đưa
vào miệng tôi.
"Ngon đúng không?" – Miếng bánh trong miệng khiến tôi không nói được, nên
đành gật đầu. Vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại, cho đến khi rối tung lên mới chịu
dừng tay.
"Tao chưa bao giờ đến bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời như thế này. Giá năm sau
cũng được vậy thì tốt quá." – Dew hướng máy ảnh về phía tôi.
"Tụi mày có từng nghĩ, tao mời tụi mày đến đây tham gia buổi tiệc. Nhưng cuối
cùng không đứa nào còn nhớ đến tao là chủ nhân của bữa tiệc này." – Yiwaa cằn
nhằn.
"Nếu không phải hồi nãy mày thổi nến, tao còn tưởng bữa tiệc này của
NueaPraRam không đó." – Câu nói của thằng Pound khiến mọi người đang chơi ngoài
vườn cũng chú ý tới bọn tôi ở phía này.
"Tao đã công khai từ lâu rồi. Cần gì phải ra mắt lần nữa." – Tôi trả lời bạn mình,
nắm lấy tay PraRam. Tôi không biết có ai để ý tới không, nhưng cũng chẳng quan tâm
chuyện đó.
"Nhưng mày chưa giới thiệu với tao." – Pin, học cùng ngành với tôi, vừa lên tiếng.
"Riêng mày không cần giới thiệu đâu." – Thằng Bar trả lời thay tôi, khiến Pin tức
giận đến trợn mắt, nhe răng.
"Ghen tị chứ gì?" - Ồ, tụi nó bắt đầu say rồi. Một số người tới chia vui cùng Yiwaa
và rời đi.
"Rất nhiều." – Trả lời thật bình tĩnh, không cợt nhả, nhưng cũng không quá cứng
nhắc, chuyển bàn tay đang nắm thành ôm lấy người bên cạnh. Tất cả hành động đều
không qua được mắt của đứa bác sĩ, anh trai lớn của PraRam. Tossakan nheo mắt nhìn,
như ngầm trao đổi với người của tôi, người đang nhìn anh trai một cách dũng cảm
không sợ hãi.
"Giữ kỹ đấy. Chăm sóc tốt cho em ấy." – Tossakan chăm chú nhìn tôi, và tôi hiểu
được ý nghĩa của nó là gì.
"Nhất định không buông tay." – Tôi trả lời Tossakan.
"Khi Vee hẹn hò với Mark, chẳng có gì để nói cả. Nhưng khi Nuea nói đang theo
đuổi một người, tao đã bối rối mất một lúc đấy." – Fei "trầm trồ" với ly rượu trên tay,
vẫn đang tập trung vào mấy món ăn trên bàn.
"Bối rối cái gì? Ai mà không có trái tim."
"Em không có."
"Huh?" – Mọi người ngạc nhiên quay lại người mới lên tiếng, là Tossakan.
"Mày không có?"
"Vì em đã trao cho P'Bar rồi." – Bác sĩ đẹp trai nhỏ giọng nói. Không khí im lặng
chừng vài giây, rồi bùng nổ những tiếng la ó. Người yêu nó thì bối rối đỏ mặt.
Này còn có những người khác ngoài 2 đứa đấy nhé~.
"Hết nói gì được với P'Gun. Nếu có PraLak theo cùng thì nó sẽ chọc P'Gun phải
xấu hổ thì thôi." – PraRam nhắc tới cậu em trai mà dạo này ít gặp mặt.
"Em ổn không?" – Tôi nhìn qua gương mặt người nhỏ hơn.
"Tốt ạ."
"Tốt đến mức, P' muốn đem trái tim mình đi cho luôn rồi." – Cậu bé của tôi
ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn chuyển qua màu đỏ.
"P' là tốt nhất." – Em bé cúi thấp đầu.
"..." – Im lặng chờ đợi cậu bé của mình nói chuyện. Mái đầu nhỏ xinh, dễ thương
ngước lên nhìn tôi.
"Em làm mất trái tim mình từ khi nào không biết nữa." – Tôi nhíu mày chờ xem
câu trả lời sẽ là gì.
"Ôi...sao chúng mình lại như vậy nhỉ?" – Tôi cũng thấy hơi đỏ mặt, gãi đầu hồi
lâu. Từ lúc nào tiếng ồn ào xung quanh đều im bặt. Đến khi người nhỏ hơn đánh khẽ vào
tay tôi, đưa mắt ra hiệu. Tôi mới biết mấy đứa bạn đang tức đến xì khói.
"Phải bạn mình không?" – Pin huých vai thằng Vee.
"Thấy lạ nhỉ...?" – Đứa bạn đẹp trai quay sang hỏi người yêu mình.
"P'Nuea là người rất ấm áp. Nhưng em chưa từng biết anh ấy ngọt ngào đến
vậy." – Mark trả lời.
"Mày nhất định phải khen nó trước mặt tao à?" - Thằng Vee hơi bực mình khi
nghe được người yêu nó khen tôi.
"Là P' có hỏi em mà~" – Người yêu nó quay lại đáp.
"Ôi, chết đi. Tao chìm trong vũng máu đây này. Ngồi ghế chụp ảnh làm thân
hình của người đang chăm chỉ làm việc cho page cứng nhắc luôn. Mất cảm xúc rồi."
– Dew nhìn một vòng, camera trên tay hoạt động không ngừng nghỉ. Dám chắc bữa nay
chụp cả nghìn tấm rồi cũng nên.
"Ý của P' là sao ạ?" – Cậu bé của tôi nghiêng đầu, hỏi Dew. Thấy điểm chết người
của PraRam rồi. Muốn chết mất.
"Không có gì đâu..." – Tôi kéo cậu bé lại gần mình.
Em ngước lên nhìn tôi: "Em không hiểu. P'Dew nói nhanh quá."
"Không cần tới gần thế. Hỏi ở đây là nó nghe được rồi." – Tôi nghiêm giọng.
Hành động của người nhỏ hơn quá dễ thương rồi. Chỉ có một chút vậy cũng làm tôi ghen
rồi. Cho dù là tôi rất muốn người khác phải ghen tị với những điều tốt đẹp của mình.
Nhưng không muốn người khác thấy em ấy dễ thương.
"Ngại quá...Tại sao PraRam lại đáng yêu vậy chứ?" – Dew khều tay Yiwaa, làm
cho PraRam xấu hổ.
Chỉ có thằng Tee nhìn tôi, mỉa mai: "Tao chẳng nghĩ thằng Nuea lại dịu dàng vậy
đâu."
"Làm bộ mặt vậy, nếu không phải bạn tao, là tao gọi chồng luôn rồi đấy." – Lee
gửi đến tôi một nụ cười "kinh dị".
"Mày tha tao đi. Tao sẽ để mày chửi tao mỗi ngày luôn." – Tôi trả lời đứa bạn
ngay lập tức.
"Đừng quá đáng nha mấy bạn. Biết vậy tao cũng mời PraLak tới tham gia rồi."
– Yiwaa giận dỗi.
"Sao mà P' biết được PraLak còn độc thân chứ? Đứa nhóc này xấu xa lắm." –
Tossakan nói, gương mặt nghiêm trọng. Giống như đụng trúng điều cấm kỵ của nó rồi.
"Thật vậy không? Chưa có người yêu hả?" – Dew trông tỉnh táo rõ ràng.
"Xong rồi, giờ mày còn mỗi mình thôi." – Pan bày ra gương mặt mỉa mai. Chúng
nó đùa giỡn tới mức tôi chẳng thèm chú ý, lấy ly rượu nhâm nhi.
"Nếu bỏ qua PraLak thì phải tới Nong Da rồi."
"Không được." – Yiwaa trả lời, nhận lại được tiếng la cấm đoán từ Tossakan và chú
mèo nhỏ PraRam cạnh tôi.
-------------
Tiệc rượu còn tiếp tục, cho đến khi nhìn lại đồng hồ đã là 2h sáng. Vốn cũng không
muộn lắm, vì cả đám còn uống rượu và chuyện trò vui vẻ về việc học. Có vài chuyện,
chưa từng diễn ra trước mặt người khác, cũng diễn ra ngay tại thời điểm này. Vài đứa
đã say rồi, chẳng khác gì trẻ con 3 tuổi, ôm hết người này tới người kia, có đứa còn hát
hò inh ỏi. Cũng may là căn biệt thự tách biệt so với xung quanh, chứ không có người tới
phàn nàn rồi.
Tôi nhìn sang PraRam, đang nói chuyện với anh trai mình. Nụ cười dường như
chưa bao giờ tắt trên môi, khiến tôi cũng vô thức cười theo. Tossakan đưa tay xoa đầu
em mình đến rối tung, rồi rời đi tìm Bar – người đang ôm lấy cổ Mark. Bác sĩ vội tới tách
hai người ra, rồi cằn nhằn người yêu của mình, cho tới khi Bar buồn ngủ mới thôi.
Nhưng cũng không vừa, hai đứa nó tựa vào nhau ở trước mặt tôi đây này.
"P'Bar lúc say dễ thương thật đấy." – PraRam vui vẻ.
"Nhưng có khi anh trai em lại không nghĩ vậy." – Nhìn Tossakan mà xem. Nó
đang cố gắng giữ người yêu yên lặng trong lòng, miệng không ngừng than thở. Thằng
Bar chỉ chịu im lặng một lúc, rồi lại high như cũ.
"Lúc say P' có giống vậy không?" – Cậu bé hỏi.
"Nếu P' giống như thế, thì em có ôm P' không?" – Em ấy im lặng, khuôn mặt ngơ
ngác một lúc.
"Không phải vậy..."
"Và nếu anh đi ồn ào với người khác giống như P'Bar đã làm."
"Em sẽ không để P' uống say đâu." – PraRam nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đưa tay dụi
mắt.
"Ừ, không say. Buồn ngủ rồi, đi ngủ nhé." – Tôi nói em đi ngủ, khi thấy nhiều bạn
bè bắt đầu say rồi.
Ở đây không chỉ riêng hai chúng tôi, mà còn đến cả gần 20 người bạn từ các khoa
khác cũng tới. Bạn của bạn bè, đại loại vậy. Ngày mai mới chỉ có những bạn bè thân, vì
bạn bè của Yiwaa sẽ rời đi. Hiện tại vẫn còn người khác, và có ai đó sẽ nhìn PraRam của
tôi. Đương nhiên là tôi không thích vậy rồi...
Tôi nghĩ là mình đã thể hiện rất nhiều lần, rằng người này là của tôi, và chúng tôi sẽ
không chia tay nhau đâu. Nhưng khi ai đó nhìn chằm chằm vào cậu bé, là tôi sẽ cảm
nhận được. Không rõ PraRam có biết hay không, nhưng tôi và Tossakan đã để ý từ lúc 4
giờ chiều. Tới chừng muốn say là thấy "dấu hiệu" luôn rồi. Cũng cố nhắc bản thân bình
tĩnh mà giờ gặp mấy ánh mắt này. Nhìn qua Tossakan thấy nó còn bận rộn chăm sóc
người yêu, nên tôi cũng chú ý tới bạn trai bé nhỏ bên cạnh.
"P' định đi đâu nữa? Đừng có mà đi một mình đấy." – PraRam nói.
"Được rồi, mình đi ngủ thôi"
-----------------
"Chờ chút! Hôm...nay là ngày của tao mà" – Yiwaa giữ tay và kéo PraRam ngồi
xuống. Âm thanh ngày một lớn. Khiến cho vài người chú ý tới bên này. Tôi đảo mắt,
đành để cậu bé ngồi xuống, tay thì đặt lên vai em.
"PraRam buồn ngủ rồi." – Tôi nói với Yiwaa đang ngạc nhiên.
"Vậy thì ngồi ôm nhau thế kia cũng được." – Tee chỉ qua cặp đôi Tossara gần đó.
"Nhanh lên bạn, tao muốn nhìn." – Pan nhanh nhảu tiếp lời.
"Em...chưa buồn ngủ mà." – Người nhỏ hơn mơ màng mỉm cười.
"Vậy tốt. Mang thêm rượu tới đi." – Pete chuyền ly rượu tới, tôi thở dài. Chấp
nhận nâng lên uống một hơi, trước ánh mắt chờ đợi của cậu bé 18 tuổi bên cạnh. Tôi
không say và cũng không muốn uống say, vì có người cần chăm sóc.
Chúng tôi tiếp tục uống, hết ly này tới ly khác. Thay vào đó là đồ uống không có
cồn, do tụi đàn em pha chế. Cả đám đang nói chuyện về lễ hội Loy Krathong, có người
cũng tới tham gia và trao đổi về một số công việc cần chuẩn bị. Mặc dù trò chuyện với
người khác, nhưng tôi chưa từng buông tay PraRam. Cậu bé cũng ngoan ngoãn nắm tay
tôi. Em ấy không tự làm bất điều thứ gì, chỉ lắng nghe tôi nói chuyện, trả lời câu hỏi của
mấy người lớn tuổi. Cho đến khi Milliken hỏi và tôi nhắc lại yêu cầu công việc, em ấy
mới nói muốn đi ngủ và tôi đã vẫy tay đồng ý.
"P' ghé nhà vệ sinh một lúc. Đi chung không?" – Tôi hỏi ngay lập tức.
"Bàng quang bị dính với nhau hả?" – Lee tự chỉ vào mình, rồi đập bàn. Tôi muốn
cho thằng này 1 cú thúc đầu gối lắm. Ai mà muốn đi cùng mày chứ hả? Vì cậu bé của tao
đang say thôi.
"Em ở lại đây cũng được. Có P'Gun ở đây mà." - Tôi nhìn qua Tossakan, ra hiệu
bằng ánh mắt, bác sĩ gật đầu đáp lại.
"PraRam qua ngồi chung với P' đi." – Tossakan lên tiếng, PraRam mỉm cười với
tôi trước khi đi qua ngồi cùng anh trai.
Giải quyết "vấn đề cá nhân" thật nhanh rồi quay trở lại. Phải cố gằng từ chối vài
người lôi kéo ở khắp nơi. Vì biết sao không? Có vài người quen thân hay đi uống cùng
nhau, số khác thì là bạn của bạn bè. Ờ, không nhiều người nhưng để từ chối cũng khá là
bận rộn. Mà cũng có thể là nhiều người, nhưng tôi không nhớ ra. Nhiều đàn ông hơn
phụ nữ, có lẽ không tệ đến vậy. Những cảm xúc từ quá khứ, không nên nhắc lại quá
nhiều.
Khi tôi quay về, ngạc nhiên tới đứng sựng lại, vì thấy cậu bé của mình đang mỉm
cười nói chuyện với người khác. Em ấy cười lớn, trước khi nói điều gì đó khá tự nhiên.
Tôi nhớ được chính xác rằng, đó là người đã nhìn chằm chằm vào PraRam lúc Yiwaa
đang thổi nến. Tossakan bận rộn cách đó không xa. Đôi mắt tôi tối sầm lại, khi thấy
người nhỏ hơn định vươn tay chạm vào cổ người đối diện.
Chết tiệt...Em ấy là của tôi.
"PraRam! " – Tôi lớn tiếng gọi. Tên kia liếc nhìn tôi, rồi nhìn qua Lek, trước khi
ngồi xuống ghế.
"P' quay lại rồi hả? Em đang nói chuyện rất vui." – Đứa nhỏ ngước lên cười với
tôi.
"Mày là ai?" – Tôi hỏi, và Tossakan cũng đang đi về hướng này.
"Tao hả?" – Tên đó tự chỉ vào mình: "Người thích người yêu mày."
"Khốn nạn!"
"P'Nuea!"
PraRam hét lớn và đứng bật dậy, khi thấy tôi túm lấy cổ thằng kia tới mức chân
chới với không chạm tới nền đất. Tôi quay lại nhìn cậu bé. Không hiểu được tại sao em
ấy lại căng thẳng, né tránh ánh mắt của tôi. Khi trước là thằng M tán tỉnh sai người.
Nhưng cái thằng này nói nó thích PraRam. Thành thật nhé, ở trước mặt PraRam như
thế, vậy mà em ấy còn không nhìn thẳng vào tôi. Nếu nó xảy ra vì em ấy quan tâm tôi, tôi
sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu là vì muốn chia tay hay chuyện gì khác, thì tôi cảm
thấy tồi tệ thật sự.
"Thô lỗ. P' chưa từng nghĩ là PraRam sẽ thích kiểu người như thế này." –
Thằng này không nói chuyện với tôi, một tay giữ lấy tay đang túm cổ áo của nó, quay
sang nói với PraRam.
"Mày..."
"P'Nuea!" – Nắm đấm của tôi dừng lại trong không khí khi nghe được cậu bé gọi
mình: "Buông P'Big ra trước đi."
Em ấy quay lại nói chuyện với tôi. Tôi buông nắm tay xuống, nhưng vẫn không bỏ
tay khỏi cổ cái thằng tên Big trước mặt.
"Buông ra? Em nói P' buông nó ra trước hả?" – Tôi hỏi lại lần nữa.
"Big? Mày từng thích PraRam?" – Giọng nói khàn khàn từ đằng sau vang lên, càng
khiến tôi tức giận nhíu mày.
"Chưa bao giờ là đã từng cả. Tao vẫn luôn thích. Chỉ là không đi tán tính em ấy
thôi."
"Vậy thì sao?...Đã từng thích, hay vẫn thích, hay cái quái gì cũng được. Bây giờ
PraRam là người yêu tao." – Tôi chậm rãi nhấn mạnh từng từ một.
"Tao cũng không nói sẽ theo đuổi PraRam ngay lúc này. Tao có thể chờ tới lúc
2 người chia tay. Giống như đã từng chờ việc Mark chia tay với Vee vậy đó."
[BỤP!]
"P'Big!" – PraRam hốt hoảng khi thấy tôi tặng người trước mặt cú đấm mạnh tay
vào gương mặt khiêu khích đó. Tôi kéo tay em ấy, xoay lại đối diện với mình.
"Em lo lắng cái gì? Đứng lại đây, PraRam." – Cậu bé nhìn tôi sửng sốt, trước khi
định kéo tay ra. Nhưng tôi đã không đồng ý việc đó.
"P' đã đấm P'Big." – Bảo tôi dừng lại vì nghĩ rằng đánh nhau không có tác dụng gì
hết ấy hả?
"P' còn muốn làm nhiều hơn là việc đấm nó một cú đấy." – Tôi trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" – Vee đi tới, nó nhìn Big, và tôi như muốn có một câu trả lời
thỏa đáng.
"Không có gì." – Tôi đập mạnh xuống bàn.
"Không có gì? Là P' đấm P'Big trước. Nên P' hãy xin lỗi đi." – PraRam nói với tôi,
rõ ràng là em ấy không hiểu.
"Xin lỗi? Chẳng phải tất cả đều thấy nó là người kiếm chuyện trước hay sao?"
"Nhưng vì P' làm P'Big bị thương. Nên phải xin lỗi." – Cậu bé cứng đầu, vẫn
khăng khăng bắt tôi phải xin lỗi. Tôi cay đắng mỉm cười, trước khi buông em ấy ra, định
bước lại gần hơn. Nhưng rồi, PraRam lùi lại một chút.
"P' khiến nó bị thương. Nhưng việc em đang làm khiến trái tim của P' tổn
thương, em biết chứ? Nó nói thích em, P' còn có thể nhịn. Em vẫn còn bênh vực cho
nó, vậy P' nên cảm thấy thế nào đây? PraRam, em có phải người yêu của P' không?
Vậy tại sao lại bảo vệ người khác?" – Tôi nhìn vào mắt người nhỏ hơn, nói ra những
cảm giác của mình, nhưng bao nhiêu từ ngữ cũng sẽ là không đủ.
"Em..." – Tôi không chờ câu trả lời. Ngay khi em ấy vừa lên tiếng, tôi vội vã quay
lưng bỏ đi.
Vì tôi sợ, sẽ phải nghe điều không muốn nghe nhất.
Tôi không nghĩ rằng, em ấy sẽ lựa chọn nó, hay nghĩ rằng PraRam sẽ chia tay với
mình. Chỉ là bị tổn thương...có khi còn hơn thế. Nếu như trước đây, nó có thể gặp
PraRam bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại, khi tôi là người yêu của cậu bé, thì tôi nghĩ mình
sẽ có quyền hơn chứ? Tôi thừa nhận mình đã sai khi đấm nó trước, tuy nhiên đó là một
cuộc nói chuyện điên rồ ngay từ lúc đầu. Tôi không phải người sẽ đứng yên khi có ai đó
kiếm chuyện với mình.
Những điều tốt đẹp của tôi, chỉ dành cho PraRam.
Tôi chẳng thèm quan tâm bên ngoài sẽ "dậy sóng" cỡ nào vì hành động của mình.
Không biết khi tôi bước ra khỏi đó, mọi chuyện hỗn loạn thành cái quái gì rồi cũng nên.
Bước vào phòng rửa mặt cho tỉnh táo lại, bản thân còn đứng trước gương thẫn thờ một
lúc, rồi thở dài.
Nếu PraRam chăm sóc cho tên kia... trong trường hợp này tôi phải thành thật nhìn
nhận vấn đề rồi. Rõ ràng nên nghĩ đến cảm giác của người quan trọng hơn. Hiểu rằng ai
mới là người đến trước người khác. Em ấy nên đứng về phía tôi mới đúng, phải quan
tâm tôi hơn bất cứ ai ngoài kia. Nhưng thực tế thì, cậu bé lại nói tôi xin lỗi thằng đó.
Hành động này khiến tôi gần như phát điên. Tôi không thể đứng ở đó thêm một phút
giây nào nữa hết. Tôi nghĩ mình còn có thể điên loạn hơn nếu tiếp tục ở ngoài đó, tuy
nhiên tôi không muốn để PraRam sợ mình thêm. Không muốn em ấy thấy được sự xấu
xa của mình. Vì vậy, chỉ có thể lựa chọn bỏ đi.
"P'Nuea..." – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa phòng tắm.
"..." – Tôi không trả lời, xoay lưng bước ra ngoài, nước trên mặt vẫn còn nhỏ giọt.
"Em...xin lỗi..." – PraRam nói ngay khi tôi vừa bước ra. Cậu bé cúi gằm mặt, nhìn
chăm chăm xuống mũi chân mình.
"..." – Tôi im lặng, đi bộ tới ngồi ở một bên giường, mở túi lấy khăn bông lau mặt.
Em lại gần, đứng trước mặt tôi: "Xin lỗi ạ..."
"Xin lỗi cái gì? Anh mới là người phải xin lỗi." – Không thể che giấu những cảm
xúc tiêu cực này. Nên không nhịn được mà cất giọng mỉa mai, mặc dù chưa bao giờ làm
việc đó với ai cả. Tôi chưa bao giờ hành động như vậy, không muốn tổn thương bất cứ ai
hết, cũng không muốn đòi hỏi sự chú ý từ mọi người. Nhưng lần này thì khác...bản thân
mình thật tham lam. Chỉ muốn giữ PraRam cho riêng mình.
"P'Nuea..." – Em ấy gọi tôi.
"Vì lý do nào đó, P' sẽ đi xin lỗi nó, nếu như PraRam muốn vậy."
"P' đừng mỉa mai em như vậy."
"P' không mỉa mai đâu." – Tôi trả lời ngay lập tức. Trong thực tế, đó vốn không
phải những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ chẳng đi xin lỗi thằng kia làm gì cả. Chỉ là tôi đang mỉa
mai người trước mặt, như PraRam vừa nói thôi.
"Em thì thấy như vậy. Xin lỗi P'..." - Vẫn là giọng nói nhỏ xíu.
"Xin lỗi vì chuyện gì mới được?"
"Vì em bênh vực người khác, thay vì đứng về phía P'. P'Gun nói rằng em làm
như vậy không đúng." – Cậu bé nói nhỏ dần.
"Và nếu Tossakan không nói, thì em cũng sẽ không đi theo P' phải không? Em
có thể khiến P' đau lòng chỉ vì thằng đó bị thương?" – Tôi giận dữ.
"P'Nuea...em biết điều đó không đúng. Xin lỗi~~~"
Cuối cùng tôi đành thở dài, nói với cậu bé: "Nếu không tắm thì em hãy rửa mặt
và đi ngủ đi."
"P'Nuea..."
Tôi nằm xuống giường: "P' muốn ngủ."
Có vẻ như PraRam không tiếp tục nữa. Tôi nghe tiếng em đi vào nhà vệ sinh. Chắc
cậu bé tắm xong mới ngủ, vì em ấy thích sạch sẽ. Chẳng mấy chốc, bóng người nhỏ bé
còn thơm mùi sữa tắm, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tôi. Không biết em đã ngủ hay
chưa? Tôi thấy thật tệ, vì đã làm tổn thương em ấy như thế này. Thở dài thêm lần nữa,
trước khi quay lại với PraRam. Cầm lấy cánh tay nhỏ của cậu bé để lên eo mình, và kéo
lại gần. Em bé nằm sát bên cạnh tôi, im lặng. Chúng tôi có lẽ chìm vào giấc ngủ cùng một
lúc. Và tôi thì nghiện việc ôm lấy PraRam khi ngủ.
Dù có không vui đến thế nào, nhưng tôi sẽ làm như không nghĩ tới, để ôm em ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top