#16
Những tưởng sẽ được hạnh phúc sau ngần ấy chuyến tàu lỡ dở thì kết quả vẫn chẳng thể khác được. Cứ ngoan cố chạy đua với định mệnh để rồi vẫn là công cốc, vẫn là an phận với cuộc đời đã được định đoạt. Em thật lòng mệt rồi, chẳng đuổi kịp nữa đâu nên anh à cứ buông tay em mà bước tiếp,...
Đó là những ngày nắng bỗng hoá nhạt màu, gió lạnh từng cơn đuổi nhau chạy vội trên phố. Em thức dậy trong chập chờn của những nỗi nhớ nửa vời, chợt quặn thắt nơi trái tim vì những khoảng trống không tên.
Mỗi ngày dài trôi qua, em luôn nhắc nhở bản thân rằng cuộc tình này dù trải qua bao nhiêu chùng chình, trắc trở thì tình yêu ấy vẫn sẽ vẹn nguyên như ngày nào hai ta cùng bắt đầu. Nhưng, em chợt nhận ra mình chơi vơi, đơn độc trong từng nỗi nhớ anh.
Thì ra vẫn chỉ là mình em gắng gượng, chứ không phải cả hai ta cùng san sẻ. Có một ngày như thế, khi gió đông dùng dằng ở lại, phố ngơ ngác nghiêng mình ôm từng chút se lạnh vào từng ngóc ngách, bàn tay em đông cứng chơi vơi bởi cái lạnh buốt, cắt từng đường vào khoảng trống không anh bên cạnh, buồn đến trống rỗng cả tâm can.
Những niềm thương, những lời yêu ngọt lịm ngày nào giờ đã đánh rơi trên góc đường nào mất rồi vậy anh? Có phải do cơn gió quá đỗi vô tình kia cuốn đi mất rồi hay không? Hay đơn giản vì giữa em và anh nay còn có thêm một bàn tay ấm áp nào khác chen vào, vậy nên yêu thương xưa bỗng hoá nhạt nhoà trong phút chốc.
Người ta hay thủ thỉ, nhắn nhủ với nhau rằng cuộc đời này chỉ cần chân thành, chỉ cần tin tưởng thì hạnh phúc sẽ ở lại, trái tim dù tổn thương cũng được dịp lành lặn. Nhưng, sự thật đâu đơn giản thế phải không?
Có một ngày như thế, những vòng tay chẳng còn ấm áp bởi tháng ngày hai ta cùng sánh bước, chợt đau nhói khi nhận ra cả hai đã tuột tay nhau từ rất lâu rồi. Vậy thì, cứ cố chấp ghì chặt những nỗi niềm đã mất làm gì nữa cho thêm chật lòng, hả anh? Có lẽ từ giây phút bất chợt ấy, cả anh và em, chúng ta đều hiểu chúng mình chẳng còn mang danh người thương của nhau nữa rồi.
Trong tình yêu, nếu người này giữ còn người kia gạt bỏ e rằng chỉ chuốc lấy sầu đau cho cả hai, khoảng trống cô độc giữa hai trái tim chẳng thể lấp đầy được nữa. Danh nghĩa người thương e rằng cũng đã đến lúc chuyển giao cho một người khác rồi. Khoảng trống kia, hãy để lại cho em vì em biết cần phải làm gì với nó, còn anh cứ hạnh phúc mà xây đắp những vọng ước mới cho một người mới, người - mà - anh - đang - thương, được chứ.
Kể ra thì cũng lạ thật, thương bao nhiêu, nhớ bao nhiêu sau cùng quay gót cũng trở thành người lạ. Những tưởng sẽ được hạnh phúc sau ngần ấy chuyến tàu lỡ dở thì kết quả vẫn chẳng thể khác được. Cứ ngoan cố chạy đua với định mệnh để rồi vẫn là công cốc, vẫn là an phận với cuộc đời đã được định đoạt.
Em thật lòng mệt rồi, chẳng đuổi kịp bước chân anh nữa đâu, nên anh à cứ buông tay em mà bước tiếp, mà hạnh phúc với người mới anh thương. Em là một người cũ, một con người không còn trẻ dại, không ao ước lãng mạn này kia, và đôi phần trong con người em là xù xì, gai góc nên anh à đừng cố gắng trao em những lời hứa hão huyền chẳng chút thành thật.
Anh đổi lòng vì những mới mẻ của một tình yêu mới cuồng nhiệt, của một tình yêu mà trong đó là ngây ngô, chẳng chút đắn đo với đời. Em hiểu, nên cứ bước tiếp đi anh.
Đôi chân em mệt nhoài vì những tháng ngày mang tên người thương của anh rồi, cười một nụ cười cuối rồi tạm biệt em đi. Và đừng lo gì về em cả, bởi cuộc đời này không yêu ai đâu thể chết được, em sẽ ổn như bấy lâu nay em vẫn vậy. Gió ngược chiều lòng người ngược hướng, anh đi rồi, em ở lại giữa dòng người, cười nói để đợi chờ một niềm thương...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top