Chap 6

So Yeon đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Cô lúc nào cũng bận rộn với việc bếp núc mà đồ dùng không thể thiếu trên tay chính là chiếc chảo và cái thìa chiên trứng. Hai thứ dụng cụ mà không thể rời xa cô nửa bước cũng giống như cây cọ của họa sĩ hay dao mổ của bác sĩ phẫu thuật vậy. So sánh như vậy liệu có quá không nhỉ? Nhưng việc bếp núc là nấu được những món ăn ngon cũng chính là một nghệ thuật và có thể coi So Yeon chính là một nghệ sĩ [cái này nói hơi quá vì bả có nấu ăn bao giờ đâu =))))]

Keng

Chiếc thìa trên tay của So Yeon rơi xuống đất cùng với nét mặt ngạc nhiên của cô khi quay ra phía cửa bếp, và nhìn thấy có vẻ như là một sinh vật lạ ngoài hành tinh.

"Cằm unnie sắp rớt xuống đất kìa"

Ji Yeon lấy tay vò đầu bù xù như tổ quạ của mình đi đến chỗ tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực một hơi.

"Trứng của unnie đang cháy kìa"

Vẫn cảm nhận ánh nhìn ngạc nhiên đang bắn thẳng về phía mình, Ji Yeon hất mặt về phía cái chảo trên bếp nhắc nhở người đang đứng như tượng.

"Á, món trứng của unnie"

So Yeon hốt hoảng quay lại nhìn món trứng đã cháy đen trong chảo vì một phút bất cẩn.

"Trời ạ, em dậy sớm cũng đâu đến nỗi được ghi vào kỷ lục Guiness đâu mà unnie phải làm hỏng món trứng chiên em yêu thích chứ?"

Ji Yeon lắc đầu, nhăn mặt tiếc của món ăn mình yêu thích vào buổi sáng.

"Không ghi vào kỷ lục Guiness thì cũng được ghi vào danh sách chuyện lạ trong ngày"

So Yeon vừa nói vừa đập một quả trứng khác vào chảo.

"Mà sao hôm nay em dậy sớm vậy?"

"Thì tại cái bà Qr..."

Ji Yeon đang nói bỗng nhớ ra điều gì đó nên lấy tay che miệng lại, thật may mà So Yeon đang mải nấu nướng nên không để ý.

"Thì tại Rambo với chị quản lý của cô tiểu thư kia kêu em phải đến sớm, thật là..."

Ji Yeon thở dài ngáp.

"Buồn ngủ chết đi được"

Tại biệt thự nhà Hyo Min...

"Appa ah, sao không để Qri unnie đi cùng tụi con chứ? Tụi con đâu có biết đường đâu"

Hyo Min thắc mắc vì ông Park muốn Ji Yeon tự mình đưa cô đến khu nghỉ dưỡng của nhà cô ở Busan.

"Qri cần đến công ty cùng appa trước"

Ông Park nháy mắt ra vẻ trêu chọc.

"Chẳng phải chỉ có hai đứa với nhau sẽ thoải mái hơn sao? Có bản đồ để làm gì chứ? Nhớ đến trước buổi chiều để kịp giờ bữa tiệc"

Ông Park vỗ vai Hyo Min cười thích thú rồi ra xe rời đi.

"Qri unnie"

Hyo Min mặt xị xuống kéo kéo tay áo Qri níu lại nhưng cũng đành bất lực nhìn cô ấy lên xe rời đi cùng appa của cô.

Hyo Min ngậm ngùi lên phòng thay đồ. Ngồi trước bàn trang điểm, Hyo Min chải lại mái tóc nâu của mình rồi lấy một thỏi son trong ngăn kéo ra. Đưa thỏi son lên miệng và soi gương, bỗng trong giây lát, khoảnh khắc tối hôm trước chợt hiện ra trong đầu Hyo Min. Đó chính là first kiss của cô mà lại là với người mới quen biết được vài hôm. Nhớ lại cảm giác lúc ấy khiến Hyo Min cảm thấy hai má mình dần nóng lên. Lấy hai tay áp vào má mà Hyo Min tưởng rằng như mình đang bị sốt đến 39, 40 độ.

"Mình sao vậy này?"

Cô lấy hai tay quạt quạt cho mặt mình bớt nóng rồi chợt nghe có tiếng người gọi ngoài cửa lại càng cuống quýt hơn.

"Tiểu thư, cậu Park đang chờ dưới nhà ạ."

"Tôi biết rồi"

Hyo Min trả lời.

"Nói với anh ấy tôi sẽ xuống ngay đây"

Chỉ đến khi người giúp việc rời khỏi, Hyo Min mới ôm ngực mình mà cảm nhận tiếng trái tim đập thình thịch mất kiểm soát.

"Sao mình lại hồi hộp thế nhỉ?"

Sau vài phút chuẩn bị, Hyo Min cuối cùng cũng ra khỏi phòng và bước xuống cầu thang. Trước mặt cô là người đang đứng khẽ dựa vào chiếc ghế sofa trong phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm lại càng khiến Ji Yeon trông đẹp một cách mê hoặc. Hôm nay với một chiếc áo thun màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đen nhìn Ji Yeon rất thoải mái và đơn giản. Đặc biệt bộ quần áo này của Ji Yeon lại rất hợp với chiếc váy màu xanh dương của Hyo Min đang mặc. Thấy Hyo Min bước xuống, Ji Yeon đứng thẳng người lại rồi mỉm cười hướng ra phía cửa nói.

"Chúng ta đi thôi"

Cả hai bước ra chiếc xe hơi màu trắng ngoài cửa biệt thự mà ông Park đã bảo trưởng phòng Yoon chuẩn bị cho Ji Yeon đi lại khi ở Hàn Quốc. Khi thấy người lái xe định mở cửa cho Hyo Min, Ji Yeon liền giơ tay ra hiệu để mình làm rồi chạy lại mở cửa hướng phía Hyo Min nở một nụ cười.

"Nghe Rambo nói hôm nay phải đến khu nghỉ dưỡng nhà chị hả?"

Ji Yeon vừa lái xe vừa lên tiếng hỏi khi thấy Hyo Min ngồi bên cạnh chỉ im lặng không nói gì.

"Uhm, đúng vậy"

Hyo Min khẽ gật đầu rồi quay sang nói.

"Đó là nơi appa tôi hay đến nghỉ ngơi cuối tuần, một tháng hai lần"

"Tôi hiểu rồi"

Ji Yeon chỉ tay về phía chiếc bản đồ gần đấy cho Hyo Min.

"Chị có thể mở bản đồ ra và xem đường được không? Tôi chưa bao giờ đến đó nên cũng không rõ đường lắm"

Hyo Min lôi chiếc bản đồ ra rồi quay ngang quay dọc xem xét. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô phải xem bản đồ để chỉ đường thế này, bởi bình thường đi đâu cũng có lái xe đưa đi không thì cũng đã có Qri bên cạnh nên Hyo Min chẳng phải lo nghĩ gì hết. Sau khi được Ji Yeon chỉ cho nơi họ đang đứng trên bản đồ, Hyo Min cũng đã tìm được đường để đến khu nghỉ dưỡng. Ji Yeon mải lái xe nên cũng chỉ biết đi theo đường Hyo Min chỉ dẫn mà đâu có ngờ...

"Ủa, sao đường ở đây lạ vậy?"

Ji Yeon ngạc nhiên ngó nghiêng xung quanh 4 phía nơi họ đang đi, chỉ toàn là đồng không mông quạnh.

"Chị chỉ có đúng đường không đấy?"

"Tất nhiên là đúng rồi, tôi đâu có ngu đâu"

Hyo Min khẳng định nhưng cũng ngơ ngác nhìn ngó qua cửa xe.

"Đâu đưa tôi xem lại bản đồ"

Ji Yeon dừng xe lại, chìa tay lấy bản đồ mà Hyo Min đang cầm bắt đầu dò lại.

"Trời ơi, nhầm đường rồi"

Bỗng cô la lên khiến Hyo Min cũng giật mình quay sang ngó nhìn cái bản đồ.

"Đâu, không thể nào, tôi chỉ đúng đường mà."

"Đây này"

Ji Yeon nhăn mặt chỉ vào bản đồ cho Hyo Min thấy.

"Chỗ này phải quẹo trái ngay đoạn đầu tiên mà chị lại bảo tôi quẹo ở trên nên nhầm rồi"

"Cái này nó nhỏ quá nên tôi tưởng không phải đường dành cho ô tô"

Hyo Min cúi mặt xuống nói với giọng lí nhí.

"Trời ạ, đây là bản đồ thì nó phải nhỏ chứ"

Ji Yeon vỗ tay vào trán một cách bất lực.

"Chị chưa bao giờ xem bản đồ đúng không?"

Ngả người vào ghế thở dài khi nhận được cái gật đầu của người bên cạnh.

Hyo Min xấu hổ ngồi im, cúi gằm mặt xuống không dám lên tiếng khi thấy Ji Yeon có vẻ khó chịu. Sau một hồi chán nản, Ji Yeon đành phải một tay cầm vô lăng, một tay bám vào ghế của Hyo Min quay người lại để lùi xe.

Bịch

"Có chuyện gì vậy?"

Hyo Min hốt hoảng khi xe bỗng giật một cái.

"Hình như một bánh xe bị lăn vào hố bùn rồi"

Ji Yeon nhíu mày phán đoán.

Tăng chân ga, Ji Yeon cố gắng để chiếc xe vượt qua hố bùn nhưng dường như điều đó là không thể. Cô bực tức đập vào vô lăng rồi thở dài. Hyo Min thấy vậy cũng lo lắng không biết làm thế nào.

"Cậu định làm gì vậy?"

Hyo Min hỏi khi thấy Ji Yeon cởi áo khoác ngoài rồi xắn tay áo lên.

"Tôi xuống phía sau đẩy xe"

Ji Yeon mở cửa bước xuống xe rồi chỉ vào Hyo Min.

"Chị cầm lái đi, khi nào tôi đập tay vào xe thì nhấn ga nhé."

"Hả?"

Hyo Min ngạc nhiên thốt lên.

"Chuẩn bị nhé"

Tiếng Ji Yeon vọng lên từ phía sau khiến Hyo Min bối rối. Cô loay hoay nổ máy rồi lại luống cuống đặt chân vào nhấn ga.

Bộp bộp

Tiếng Ji Yeon đập vào xe ra hiệu đã sẵn sàng. Hyo Min hít một hơi rồi thở mạnh ra, cô nhắm mắt lại nhấn ga.

"Oái"

Ji Yeon nhảy phóc sang một bên khi bùn bị chiếc bánh xe quay tròn văng lên người, chưa kịp nhìn lại vết bẩn trên chiếc áo, cô lại được phen hoảng hốt khi chiếc xe lao thẳng vào hố bùn phía trước. Lần này thì là cả hai bánh trước đều bị lăn vào hố bùn.

"Aish..."

Ji Yeon cau mày tức giận hung hổ tiến về phía ghế lái của chiếc xe.

"Chị có biết lái xe không đấy hả?"

Rồi lại ngạc nhiên khi thấy Hyo Min sợ hãi nhắm tịt hai mắt, tay run rẩy nắm lấy vô lăng.

"Xin... xin lỗi"

Hyo Min sợ hãi nói.

"Tôi không biết lái xe."

"CÁI GÌ?"

Ji Yeon la lên với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Bình thường có lái xe không thì cũng có Qri unnie nên tôi không bao giờ phải lái xe cả"

Hyo Min ngại ngùng nói.

"Vậy chị đưa điện thoại đây, tôi gọi người đến kéo xe ra khỏi đây"

Ji Yeon giơ tay ra trước mặt Hyo Min.

"Bà chị Qri không cho tôi mang điện thoại theo người vì sợ lộ"

"Tôi không mang điện thoại, bình thường Qri unnie là người cầm và nghe điện thoại cho tôi"

Hyo Min lắc lắc đầu đáp lại.

"Ôi, tôi điên mất"

Ji Yeon thở dài cố nén lại sự khó chịu trong người.

"Thôi được rồi"

Cô giơ tay lên như đầu hang trước Hyo Min.

"Chị ngồi im trong xe để tôi đi kiếm người giúp."

"Không, tôi không muốn ở lại đây một mình đâu"

Hyo Min lắc đầu, chắp hai tay vào như năn nỉ.

"Cho tôi đi cùng đi."

"Vậy lấy cho tôi cái áo khoác"

Ji Yeon chỉ vào chiếc áo trong xe rồi mở cửa cho Hyo Min xuống.

"Chỗ này khá vắng vẻ, có lẽ chúng ta phải đi bộ một đoạn mới vào được khu dân cư."

Rào rào...

Cơn mưa bất chợt đổ xuống khi hai người vừa mới đi được một đoạn. Đúng là không biết sáng nay Ji Yeon bước ra cửa bằng chân nào mà lại xui xẻo đến vậy.

"Trời mưa rồi, phải làm sao đây?"

Hyo Min đưa tay hứng nước mưa đang rơi xuống lo lắng hỏi.

Chợt cô cảm nhận được có ai đó đang che mưa cho mình. Quay sang bên cạnh, gương mặt Ji Yeon đang ở rất gần khiến hai má Hyo Min trở nên nóng hơn. Hyo Min có thể cảm thấy được tim mình đang đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sao vậy?"

Ji Yeon hỏi khi thấy người bên cạnh đứng ngẩn ra, hai tay cô đang giơ chiếc áo khoác của mình lên để che cho Hyo Min khỏi ướt.

"Chúng ta ra phía bến xe bus đằng kia trú mưa thôi."

"Uh"

Hyo Min nhẹ giọng trả lời.

Cả hai cùng nhau chạy nhanh đến bến xe bus cách đó không xa. Họ đều thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Không phải vì họ đang phải chạy mà là vì họ đang ở rất gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Mưa bất chợt thế này chắc một lúc nữa là tạnh thôi"

Ji Yeon nhìn trời phán đoán rồi quay lại nhìn thấy Hyo Min đang ngồi ôm lấy hai tay vì lạnh.

"Chị lạnh ah?"

"Một chút thôi"

Hyo Min gật gật đầu rồi mở to hai mắt khi thấy Ji Yeon ngồi xổm xuống trước mặt mình, hai tay Ji Yeon áp vào miệng cô ấy rồi lại đưa lên áp vào hai má Hyo Min.

"Có ấm hơn không?"

Ji Yeon khẽ mỉm cười hỏi.

Gật đầu.

"Chị thử làm như vậy đi, sẽ cảm thấy ấm hơn đấy"

Ji Yeon cầm lấy hai tay Hyo Min áp lên miệng cô ấy rồi cũng áp hai tay lên miệng mình thổi thổi làm mẫu.

Hyo Min lúc này dù không cần làm điều ấy thì mặt cô cũng đang nóng bừng bừng, đâu đó len lỏi trong trái tim một cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt, nụ cười của Ji Yeon đang khiến trái tim cô rung động một cách mãnh liệt.

"Tạnh mưa rồi"

Ji Yeon bất chợt đứng dậy nói.

"Chúng ta đi thôi."

Hyo Min lúc này như tỉnh khỏi cơn mơ mà cắm đầu chạy theo sau Ji Yeon. Nhưng có lẽ vì cơn mơ lúc nãy quá ngọt ngào và vẫn còn đang vương vấn với nó, cũng có thể là vì do đang chạy với đôi giày cao gót mà Hyo Min đã bị trẹo chân.

"Chị không sao chứ?"

Ji Yeon quay người vội chạy lại chỗ Hyo Min đang ngồi, lo lắng hỏi trong khi tay khẽ tháo chiếc giày của Hyo Min ra.

"Có đứng lên được không?"

Lắc đầu.

"Hôm nay thật là một ngày xui xẻo với hai chúng ta"

Ji Yeon vừa nói vừa ngồi quay lưng lại với Hyo Min.

"Lên đi."

"Cậu định làm gì?"

Hyo Min ngạc nhiên hỏi.

"Thì cõng chị chứ làm gì? Mau lên đi"

Ji Yeon nói với vẻ giục giã trong khi Hyo Min lại tỏ vẻ e ngại.

"Có được không?

"Thế chị ngồi đây để tôi đi kiếm người giúp nhé"

Ji Yeon nói ra cái tình huống mà Hyo Min không muốn nhất rồi khẽ nở nụ cười nên Hyo Min đành phải leo lên lưng để Ji Yeon cõng mình.

Ngồi trên lưng Ji Yeon, Hyo Min lại càng thấy tim mình đập ngày một nhanh hơn khi áp mặt mình vào tấm lưng ấy. Hai tay cô khẽ đặt lên vai Ji Yeon, đây là lần đầu tiên cô được người khác cõng trừ ông Park hay cõng cô chơi đùa lúc nhỏ. Hành động lấy chiếc áo khoác của mình và đặt nhẹ ngang eo Hyo Min trước khi cõng của Ji Yeon lại càng khiến Hyo Min bị rung động. Sau một lúc hơi thở cũng như tâm trí bị hỗn loạn vì được Ji Yeon cõng, Hyo Min cũng phải trở lại với mặt đất khi họ đi đến một nhà dân gần nhất. Ji Yeon gọi nhờ điện thoại cho trưởng phòng Yoon đến đón họ và xử lý chiếc xe đang ở một nơi nào đó. Cả hai cuối cùng cũng đã được đưa đến khu nghỉ dưỡng sau biết bao nhiêu gian nan và trắc trở trên đường đi chỉ vì Hyo Min chỉ sai đường. Chiếc xe dừng lại trước mặt Qri và ông Park đang đứng chờ. Ji Yeon xuống xe cúi chào ông Park rồi mở cửa phía Hyo Min ngồi. Ông Park đã được trưởng phòng Yoon kể lại việc Hyo Min bị trẹo chân qua điện thoại nên phải ra tận cửa đứng chờ. Qri ngay lập tức chạy lại chiếc xe định đỡ Hyo Min thì thấy Ji Yeon mở cửa và bế Hyo Min lên.

"Không cần đâu"

Hyo Min ái ngại nói khi hai má đã chuyển sang màu đỏ.

"Chị... ah, em đâu có đi được đâu"

Ji Yeon nói trong khi đã bế Hyo Min ra khỏi xe, hành động này khiến ông Park nở một nụ cười hài lòng trên môi.

Trong khi Hyo Min đang được vị bác sĩ gia đình đi cùng chăm sóc thì Qri kéo Ji Yeon ra một góc nói chuyện.

"Ngày mai là sinh nhật Hyo Min tiểu thư, chủ tịch muốn cô ấy có một bất ngờ nên đã bí mật tổ chức một bữa tiệc cho cô ấy"

Qri vừa nói vừa nắm hai tay lại với vẻ lo lắng.

"Vì việc này quá gấp lại bị chủ tịch kéo đi nên tôi chưa kịp chuẩn bị quà cho cậu. Chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó."

"Ngày mai sinh nhật cô ấy sao?"

Ji Yeon nhíu mày hỏi.

"Chỉ có chúng ta thôi sao?"

"Còn có chủ tịch Kim, bạn của chủ tịch và con trai ông ấy, Kim Woo Hyun, mới từ Anh trở về nữa"

Qri càng tỏ ra lo lắng khi nhắc đến người này.

"Đây chính là người mà chủ tịch muốn tiểu thư đính hôn. Cậu ta vốn thích tiểu thư từ khi còn đi học trung học nên chắc chắn sẽ có chuẩn bị quà. Thật sự là chúng ta cần phải tìm ra một giải pháp. Ở nơi này rất khó có thể chuẩn bị một món quà sang trọng đắt tiền."

"Tôi biết rồi, chị đừng lo"

Ji Yeon vỗ vỗ vai Qri rồi khẽ cười.

"Tôi đã có cách."

Tại thư phòng...

"Chắc Qri cũng đã kể cho cháu kế hoạch của ta ngày mai rồi chứ"

Ông Park khẽ hỏi khi Ji Yeon bước vào phòng.

"Vâng"

Ji Yeon gật đầu đáp.

"Trước khi gặp cháu, ta rất lo lắng sợ rằng con bé Hyo Min nhà ta có chọn lầm người hay không"

Ông Park cầm cái khung ảnh chụp cùng vợ con lên ngắm nghía.

"Nó vốn được bao bọc chăm sóc từ nhỏ nên việc tiếp xúc bên ngoài còn chưa hiểu biết nhiều."

"Điều này cháu biết ạ"

Chỉ với vài ngày tiếp xúc cũng đủ để Ji Yeon hiểu được điều ấy một cách rõ ràng nhất, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

"Sau khi gặp cháu, ta thấy nó thật may mắn khi đã không trao tình cảm nhầm người"

Ông Park ngẩng lên nhìn Ji Yeon rồi nở nụ cười.

"Từ nhỏ, Hyo Min nó đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, còn ta lại bận rộn với việc làm ăn nên hầu như con bé phải đón sinh nhật một mình"

Ông Park nói với giọng nghẹn ngào.

"Điều đó khiến ta cảm thấy rất có lỗi và đó cũng là lý do nó luôn quên sinh nhật của mình. Ta muốn sinh nhật năm nay của Hyo Min sẽ thật ý nghĩa, cháu sẽ giúp ta chứ."

"Đó là điều cháu nên làm chứ đâu phải là giúp bác ạ"

Ji Yeon vội vàng đứng lên cúi đầu nói.

"Bác yên tâm, cháu sẽ khiến cô ấy có một ngày sinh nhật vui vẻ."

Hyo Min nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Ji Yeon áp tay vào má mình, Ji Yeon cõng mình rồi cứ thế hai má tự nhiên nóng dần lên. Hyo Min áp tay vào ngực trái cảm nhận trái tim mình đang đập rộn ràng mỗi khi nghĩ đến Ji Yeon. Bất giác trên môi cô vẽ lên một nụ cười hạnh phúc.

"Ủa, Ji Yeon sao không thấy đâu cả?"

Ông Park thắc mắc khi không thấy Ji Yeon xuất hiện ở bữa sáng khiến Hyo Min không biết trả lời như thế nào vì cô cũng không biết chuyện gì.

"Sáng nay cậu ấy đi ra ngoài nói rằng sẽ trở về sớm ạ"

Qri ngay lập tức trả lời thay Hyo Min, cô cũng đang lo lắng không biết Ji Yeon có cách gì cho bữa tiệc sinh nhật tối nay khi mới sáng sớm Ji Yeon đã đi ra ngoài.

Hyo Min cảm thấy hơi hụt hẫng khi Ji Yeon ra ngoài mà không nói với cô một tiếng. Ít ra thì hai người cũng là người yêu của nhau trên danh nghĩa. Chẳng lẽ là người yêu mà cô lại không biết Ji Yeon đi đâu, thật quá mất mặt. Hyo Min trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ cô không dám thừa nhận rằng mình muốn cùng Ji Yeon ra ngoài đi dạo.

"Qri unnie, Ji Yeon về chưa?"

Hyo Min lơ đãng hỏi Qri khi đang ngồi đọc sách trong phòng.

"Cậu ấy vẫn chưa về"

Qri lắc đầu trả lời.

Hyo Min lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách nhưng tâm trí cô lại lơ lửng ở tận nơi nào rồi. Chẳng biết Ji Yeon đi đâu, làm gì? Hyo Min thấy trong lòng bồn chồn, khó chịu khi không nhìn thấy Ji Yeon từ sáng đến giờ. Vì ông Park bận đi ăn trưa cùng mấy vị quan chức ở đây nên bữa trưa cũng chỉ có Hyo Min và Qri ăn cùng nhau.

"Ji Yeon vẫn chưa về sao?"

Hyo Min vừa ăn vừa hỏi.

Đáp lại cô vẫn là cái lắc đầu của Qri. Thật ra người sốt ruột nhất lúc này chính là Qri, cô còn muốn biết Ji Yeon đi đâu, làm gì từ sáng đến giờ hơn cả Hyo Min. Không biết Ji Yeon có tìm ra được món quà nào cho Hyo Min ở cái nơi này không? Nếu như không được, chắc chắn Woo Hyun sẽ lấy lòng được chủ tịch Park, rồi mọi chuyện sẽ rắc rối hơn cho kế hoạch của họ. Còn trong đầu Hyo Min lúc này thì lại chẳng quan tâm đến cái kế hoạch nào hết, cô chỉ muốn Ji Yeon sẽ xuất hiện ngay lập tức trước mặt mình. Nhưng cho đến tận buổi chiều, khi chủ tịch Kim cùng Woo Hyun đến khu nghỉ dưỡng thì Ji Yeon vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Hoan nghênh ông bạn già"

Ông Park vui vẻ chìa tay ra chào đón vị chủ tịch vừa bước vào cửa.

"Thật vinh hạnh quá."

"Tôi mới là người cảm thấy vinh hạnh chứ"

Chủ tịch Kim tươi cười bắt tay ông Park rồi quay về phía Hyo Min nói.

"Lâu rồi không gặp cháu, Hyo Min, cháu đẹp quá."

"Cháu chào chú"

Hyo Min cúi đầu chào lại

"Chào chú Park"

Người thanh niên trẻ đi phía sau chủ tịch Kim cúi đầu lễ phép chào.

"Ah, Woo Hyun, cháu càng lớn càng đẹp trai"

Ông Park lại gần vỗ vỗ vai Woo Hyun phấn khích khen ngợi.

"Rất ra dáng người thừa kế của chủ tịch Kim."

"Cảm ơn chú quá khen ạ, cháu vẫn còn phải học hỏi chú nhiều"

Woo Hyun mỉm cười cúi đầu khiêm tốn nói rồi quay sang phía người con gái không thèm liếc mình một cái.

"Chào em, Hyo Min."

"Nghe nói hôm nay có cả người yêu cháu Hyo Min cũng về nước, sao không thấy đâu vậy?"

Chủ tịch Kim thắc mắc khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

"Anh ấy ra ngoài có chút việc, chắc lát nữa sẽ về ạ"

Hyo Min vội vàng giải thích trong khi cô cũng đang cần người giải thích cho mình về sự biến mất của Ji Yeon.

"Hình như cậu ấy học cùng trường Harvard với cháu phải không? Chắc hẳn cậu ấy rất giỏi"

Chủ tịch Kim vui vẻ nói.

"Ta rất muốn gặp cậu ấy, Woo Hyun nhà ta chắc phải học hỏi nhiều từ cậu ấy"

"Dạ, bác quá lời rồi ạ"

Hyo Min khẽ cười trả lời.

"Anh ấy kém tuổi anh Woo Hyun và còn phải học hỏi nhiều lắm ạ"

"Anh cũng rất muốn gặp cậu ấy"

Woo Hyun cũng tỏ rõ sự tò mò của mình.

"Anh muốn biết cậu ấy bằng cách nào mà có thể chiếm được trái tim em"

Hai vị chủ tịch vui vẻ trò chuyện trong khi Woo Hyun ngồi nhìn Hyo Min chằm chằm khiến cô cảm thấy khó chịu mà xin phép lên phòng. Qri cũng lên theo cô ấy.

"Ji Yeon vẫn chưa về sao, Qri unnie?"

Hyo Min vừa vào phòng liền hỏi ngay người đi phía sau mình.

"Cậu ấy làm gì mà giờ này vẫn chưa về?"

"Unnie cũng không biết"

Qri tỏ ra sốt ruột hơn bao giờ hết. Lúc này cô chỉ cần Ji Yeon xuất hiện thôi cũng được chứ chẳng mong gì về quà sinh nhật cho Hyo Min.

Hyo Min đứng bên cạnh cửa sổ, hướng ánh nhìn về phía cổng khu nghỉ dưỡng mong chờ 1 người nào đó xuất hiện. Tâm trạng cô lúc này thực sự là rất hỗn loạn. Hyo Min cứ đứng như vậy cho đến lúc trời bắt đầu tối dần và Qri vào phòng gọi cô xuống ăn tối. Ji Yeon vẫn chưa về? Hyo Min có một cảm giác mất mác rõ rệt trong lòng. Bước xuống nhà, Hyo Min thấy cả căn phòng bao trùm bởi bóng tối.

"Qri unnie, có phải mất điện không?"

Hyo Min quay qua hỏi Qri rồi chợt giật mình bởi tiếng động phía dưới nhà.

Bụp.

Tiếng pháo vang lên, những mảnh giấy lấp lánh đủ màu sắc cũng theo đó mà tung lên không trung cùng với tiếng vỗ tay của mọi người.

"Chúc mừng sinh nhật con gái, Hyo Min yêu quý của appa"

Ông Park nở nụ cười rạng rỡ nói.

Hyo Min quá bất ngờ đứng im tại chỗ, đôi mắt đã ngấn nước vì cảm động. Cô chạy lại ôm lấy ông Park.

"Cảm ơn appa."

"Chỉ cần con thấy vui là được rồi"

Ông Park ôm Hyo Min trong lòng nhẹ giọng nói.

"Chúc mừng sinh nhật cháu, Hyo Min"

Chủ tịch Kim vui vẻ nói.

"Chúc mừng sinh nhật, Hyo Min"

Woo Hyun đứng bên cạnh lên tiếng và đưa một chiếc hộp ra trước mặt nói.

"Đây là quà của anh."

"Cảm ơn chú Kim, cảm ơn anh, Woo Hyun"

Hyo Min nhận lấy hộp quà rồi cúi đầu cảm ơn.

"Em hãy mở ra xem đi"

Woo Hyun tươi cười gợi ý.

Hyo Min mở chiếc hộp ra và hơi bất ngờ với chiếc vòng cổ bằng đá quý lấp lánh trong đó. Một món quà đắt tiền và sang trọng. Qri đứng bên cạnh nhìn thấy món quà không khỏi lo lắng khi mà Ji Yeon vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Happy birthday to you!!! Happy birthday to you!!!"

Đúng lúc đó, một giọng hát vang lên khiến tất cả đều quay về phía cửa nhìn. Một chiếc bánh kem với những ngọn nến được mang đến trước mặt Hyo Min khiến cô bất ngờ. Và càng bất ngờ hơn nữa khi chiếc bánh kem hạ xuống, gương mặt người mang bánh đến xuất hiện khiến Hyo Min sững người.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, Hyo Min."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top