CHAP 2 : DON'T YOU ?!!

“ Ê, No. Rồi bây giờ sao ?” Như thường lệ, Aom – với cái mặt nhăn như đít khỉ, lúc nào cũng là thằng chào đón đầu tiên mỗi khi tôi đến CLB. Nó bắt đầu lải nhải ngay khi tôi vừa bước vào chưa cả nổi nửa giây nữa.

Thật sự tôi cũng chịu, chẳng biết trả lời nó như thế nào cho phải. Đại loại là, tôi phát điên rồi. Pun, hắn đã nói cái mẹ gì với tôi vậy. Tôi đã biết cậu ta ( mặc dù không thân lắm ) được một thời gian khá dài, nhưng mà chưa bao giờ tôi biết rằng. Cậu.ta.lại.quái.dị.như.thế.!!

“ Bố không phải bánh bèo ! Yêu cái mông !!”

Chỉ 5 phút trước thôi, tôi đã gào vào mặt cậu ta câu đó rồi phi như điên ra khỏi phòng Hội học sinh và chạy một mạch về CLB. Không thể tin nổi vào tai mình luôn. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể nghe được những từ đó từ Pun Phumitat, một con người gần như hoàn hảo. Vẻ bề ngoài. Gia đình. Cách cư xử. Điểm số. Sự thân thiện. Và cậu ta còn có cả một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp nữa.

Một cô bạn gái xinh đẹp ?!!

Ừa đó… Cậu ta có nguyên một cô bạn gái cơ mà, đúng không ? Cô ấy còn rất nổi tiếng ở trường Convent nữa.

Thêm nữa, tôi còn biết cậu ấy rất lâu rồi ( Nhấn mạnh lại lần nữa, mặc dù không thân thiết cho lắm. Pun là bạn của Nant, mà Nant lại là bạn của Rodkeng. Và đương nhiên là Rodkeng là bạn của tôi. Hơi lằng ngoằng đúng không ? Nhưng thực sự là thế mà). Thỉnh thoảng nếu hai đứa đi ngang qua nhau, tôi cũng sẽ nhìn cậu ta cười xinh một cái. Hay là khi nào đi mua hàng, mà tôi may mắn có cậu ta đứng xếp ở ngay đằng trước, tôi sẽ nhờ lấy hộ mình luôn. Thỉnh thoảng, nếu CLB của tôi tổ chức ca múa nhạc nè, tôi sẽ bắt cậu ta mua ủng hộ mấy vé.

Nhưng mà kể cả thế, thì cậu ta không được phép nghĩ về tôi như vậy.

Và, có một sự thật là, nếu bạn hỏi tôi, trong cái trường này, thằng nào có khả năng là gay nhất, thì Pun lúc nào cũng là thằng đứng cuối danh sách mà tôi nghĩ đến.

Hay tôi nghe nhầm ?

***

Trời đã bắt đầu trở lạnh rồi. Có lẽ là do chuẩn bị đến tháng Mười một, tháng đầu của mùa đông. Mà mùa đông thì ở nhà cuộn tròn trong chăn và chơi game là tuyệt vời nhất đúng không ? Thế mà, cái-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy đã khiến tôi phải  ịn mông lên em xế của mình và đi đến ngôi nhà to như cái cung điện này đây.

Tôi đã đến khu này một lần rồi, 2 năm về trước. Hôm đó là sinh nhật 15 tuổi của cậu con trai cả nhà này. Tôi  không thân quen gì với họ cả đâu. Chỉ là, chúng tôi cùng khối và nhà cũng gần gần. Một người bạn của tôi hình như thân với cậu con trai đó đã năn nỉ tôi đi dự tiệc cùng.

Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại phải tự mình vác xác đến nhà này một lần nữa. Và cái lí do thì ôi thôi là tức cười.

Đỗ xe ở trước cổng, tôi cứ đi tới đi lui. Cái chuông cửa thì đang quắn quéo, khát khao mong được tôi ấn vào 1 cái. Nhưng cái thứ chó má khiến tôi phải lết đến đây cũng chính là lí do khiến tôi không thể ấn chuông nổi.

Cmn, sao mình lại phải đến đây ? Thằng trời đánh Pun, nếu chú mà không chịu nhắc lại, anh mày sẽ đấm nát mặt chú ra.

Ngay lúc đang thỏa mãn với suy nghĩ của mình, tôi nhìn thấy một cái bóng cao nghều ở trong vườn đang đi đi lại lại. Nó ngay tắp lự thu hút mọi sự chú ý của tôi.

 Cậu ta ở nhà 1 mình !

“ Pun ! Pun !” Tôi cố gắng gào to tên của chủ cái bóng kia. Thật ra tôi không muốn kêu to đâu ( phải cố tỏ ra nguy hiểm mà), nhưng mà tôi muốn khiến hắn chú ý nên đành vậy ( Mẹ nó chứ!).

 Xem ra nỗ lực của tôi đã được đáp trả. Tên ngốc đập trai kia nhìn quanh và tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy tôi ( Đương nhiên rồi, làm sao cậu ta nghĩ được là tôi sẽ đến đây giữa đêm khuya khoắt như này chứ ). Lúc Pun bước ra khỏi chỗ hàng cây đang đứng, tôi mới phát hiện ra là cậu ta đang nói chuyện điện thoại.

Ớ ầu, xin lỗi chú mày vì đã chen ngang nhé -_-”  

Nhưng mà hình như cậu ấy không có vẻ gì là khó chịu cả. Chỉ còn chút nét giật mình trên khuôn mặt thôi. Tôi có thể thấy được là cậu ta tắt điện thoại ngay lập tức.

“ Hey, No. Có chuyện gì thế ?” Pun đi ra bằng cánh cửa nhỏ của cổng nhà. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết nói gì trong cái trường hợp này nữa.

“ Uhmm…” Nói gì bây giờ ? “ Ờ… Tôi…” Gì đây ?! “ Tôi…”

“ Cậu đến vì chuyện sáng nay à ?” Đúng rồi ! Chuẩn ! Cám ơn chú mày vì đã nói hộ anh.

“ Ờ đó..” Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ mặt cậu ta. “ Chúng ta phải nói chuyện. Sáng nay tôi tới phòng Hội học sinh và thấy cậu ở đó. Xong rồi tôi đã hỏi cậu về quỹ CLB bị thiếu hụt. Xong rồi cậu bảo tôi là do lỗi thằng Ngoi không dám chống lại chính quyền P’Aun, xong rồi tôi…”

“ Mọi chuyện tôi đều nhớ cả, No.”  Pun chen ngang, chắc cậu ta không chịu nổi bài diễn văn hồi tưởng của tôi. Nhưng mà, dù sao thì. Biết là cậu nhớ rồi, nhưng mà để tôi kể lại thì đã làm sao ?

“ Ờ, nhớ được là tốt. Thế chắc cậu cũng nhớ là cậu đã bảo sẽ giúp tôi. Nhưng mà lúc đấy cậu bảo tôi phải làm gì ý nhỉ ? Hình như tôi nghe không chuẩn lắm. Cái gì mà làm người yêu. Tôi lúc đấy hơi hoảng nên bỏ đi. Xin lỗi nhé, tôi nghĩ là tôi đã nghe nhầm gì đó rồi.”

“ Không, cậu nghe đúng rồi đó, No.”

“ Chính xác là, tôi đến để nghe lại rốt cuộc lúc đó cậu đã nói gì..! Huh ?! Cái gì cơ ?” Tên kia vừa nói cái gì với mình vậy ? Mình không có nghe thấy gì hết. Chắc lúc về nhà, mình phải ngoáy sạch tai thôi.

“ Tôi nói là cậu nghe đúng rồi đó. Cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ ?”

Mẹ nó, Pun. Thế chú mày gay thật à ?

Anh mày trèo đèo lội suối để đến được đây để cuối cùng phải nghe cái này à ?

Tôi bắt đầu rùng mình, lạnh từ sống lưng xuyên thẳng lên óc. Và thề là mặt tôi lúc đấy tái xanh.

Tôi quay qua nhìn cái bản mặt đang cười với tôi. Tự nhiên, tôi không thèm cố hiểu những gì cậu ta nói nữa. Tôi thề là tôi nên rời khỏi đây.

“ Này này, No. Nghe tôi nói đã.” Cậu ta không cho tôi rời đi, cái con người này T^T. Tôi mới trèo lên xe được nửa cái mông thì cậu ta kéo tay tôi lại T^T.

Phản xạ tự nhiên, tôi quay lại nhìn, bởi vì theo linh cảm của bản thân thì tôi không nên quay cái lưng của mình vào mặt cậu ta cái tầm này.

Mắt tôi nhắm tịt, trong khi tay thì quẫy điên cuồng, chiến đấu với cậu ta. Tình trạng hiện tại của tôi là vô cùng đáng thương, vô cùng vô cùng đáng thương, nhìn thôi cũng thấy đáng thương rồi T__T “ Tui không hề gay nha ! Làm ơn đừng thích tui nha ! Xin lỗi nhé, tui không hẹn hò với cậu được đâu!” Tôi sẵn sàng cầu xin cậu ta luôn, nếu có thể là tôi quỳ luôn nè. Chỉ mong cậu ta rộng lòng thả tôi ra cho tôi về. Hôm nay thì tôi chưa có sẵn sàng T__T

“Này, để tôi nói xong đã. No, tôi cũng không có gay !” Pun lắc lắc thân hình yếu ớt của tôi, khiến tôi phải mở mắt ra nhìn.

Eh ? Tôi lại hiểu nhầm cái gì rồi à ?

“ Vào đây đã, tôi sẽ giải thích mọi chuyện.”

Và rồi, cậu ta kéo tôi vào nhà. Tôi sẽ kết thúc mọi chuyện ở đây chứ ??!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #love#sick