Chap 28: Ro
Cố nén một nét cười, Jimin biết người kia đang chờ mình nói tiếp, cốt để chỉ ra những điểm hở trong luận điểm mà cười nhạo mình thôi. Nhưng quả thật từ khi ở nhà ông lão Leighton về đến giờ cậu đã rất ngứa ngáy, ông ta nói dối quá nhiều thứ, và một bác sĩ như cậu không thể bỏ qua được.
"Vì sao anh lại nghĩ Honey bị ám sát, Jimin thân mến?"
Jimin đứng lên, đi đến bên cái ghế bành ban nãy vừa rồi đi, nghiêm túc suy nghĩ, ngồi xuống rồi nói khẽ, "Vì hai lý do sau. Thứ nhất, ông ta nói dối về việc Honey treo cổ. Người treo cổ không hộc máu miệng đến mức đỏ cả trảng cỏ, Jungkook ạ. Chắc em đã biết, khi treo cổ, phổ biến nhất là gãy xương cổ, đầu móng tím tái, các lỗ chân lông nở rộng, hiếm hoi sẽ có người xuất tinh, và các chất thải trong người sẽ được phóng ra hết. Nhưng tuyệt nhiên-"
"Tuyệt nhiên không có việc máu miệng ọc ra xối xả, đúng không nào?" Jungkook gật gù nói tiếp, "Vậy luận điểm thứ hai mà anh muốn chứng minh ông ấy nói dối là gì hả, Jimin thân mến?"
"Là vợ ông ta bị suyễn nên sẽ không đời nào có chuyện nuôi thú cưng trong nhà, dù có là chó săn đi nữa. Người hen suyễn rất dễ lên cơn khó thở khi hít phải lông thú nuôi, khói bụi hay làm việc nặng nhọc. Tuổi thọ trung bình của một con chó là từ mười đến mười lăm năm, vợ ông ấy chết hai mươi năm, và khi nãy em hỏi, ông ấy bảo con chó Ro chết từ lâu rồi. Tính thời gian xem, vậy thì rất có khả năng là khi vợ ông ta còn sống ông ấy đã nuôi con chó Ro rồi sao?" Jimin nhướng mày, cậu đã quan sát rất kĩ, ông lão cũng có dấu hiệu khò khè của một lá phổi không tốt, có lẽ không đơn thuần nhà đó chỉ có một người có bệnh về đường hô hấp.
"Chính xác, toàn bộ sân vườn không có dấu hiệu gì có nuôi chó cả, trong nhà cũng thế, dù vật nuôi đã chết từ lâu, trong nhà chắc chắn vẫn có một dấu hiệu gì đó chứng tỏ nó đã từng tồn tại chứ. Như nơi đặt chuồng chó, nơi xích nó, hoặc chí ít trên sàn nhà phải có dấu cào của móng vuốt mới phải. Sàn nhà dù bụi đóng dày nhưng em có thể đảm bảo với anh, không có một dấu vết nào cả. Việc ông ta khẳng định rằng Ro là một con chó hoàn toàn là lấp liếm mà thôi. Thêm nữa, Jimin thân mến, anh có nhận ra trong căn nhà ấy có một điểm vô cùng kì lạ không?" Jungkook nháy mắt, vẻ khoái chí chờ đợi Jimin đáp lời.
"Vậy hóa ra lúc em bảo anh rơi cái bút là để xem xét sàn nhà sao?" Jimin ngẩn người, "Nhà ấy có gì lạ? Cái lạ duy nhất là việc ông ta không chịu đốt đèn thôi..."
"Sai rồi, Jimin thân mến, em bảo anh đánh rơi cái bút không phải để xem xét vết xước, em xem cái khác cơ. Sao nào, ngoài việc không chịu đốt đèn, còn gì nữa? Bác sĩ Park, anh cũng đi cùng em cơ mà, mọi thứ em nhìn thấy anh cũng đâu bỏ sót, đúng không?"
"Anh...không biết..." Jimin nhún vai, cậu chẳng buồn tranh công với Jungkook nữa.
Người kia thích thú cười khẽ, "Hôn một cái, em nói cho anh nghe."
Jimin trợn tròn mắt, "Vậy thôi, anh đi ngủ, em cứ để dành nói với thanh tra Kim đi."
Chưa kịp đứng dậy, Jimin đã bị thám tử đại tài kia đè nghiến xuống ghế, hôn thật lâu. Jungkook hệt như một chú Husky bám người, đã to xác lắm rồi nhưng lại cứ nghĩ rằng còn bé, vừa bị chèn ép xuống ghế vừa bị hôn, đến thở Jimin còn chẳng thở được nữa là.
"Buông-buông ra Jeon Jungkook!" Cuối cùng cũng đẩy cậu ta ra được, Jimin thở như cá vàng rơi trên thảm lông, nghẹt thở đến cạn lời.
Jungkook trượt người xuống thảm, cằm vẫn đặt trên ngực Jimin, cả người nằm giữa hai đùi bác sĩ Park, cười khoái chí, "Vì đã hôn rồi nên giờ em nói đây, căn nhà đó, không có một tấm ảnh nào cả."
"Hả?" Vừa thở vừa nghe, Jimin không hiểu cho lắm. "Ý em là sao?"
"Sau lưng ông Leighton chính là ngọn đèn dầu công suất lớn dùng để đi trong lúc bão, vẫn còn dầu, điều này em khẳng định là vì ngửi thấy mùi dầu nồng nặc phát ra từ đó, và vừa mới được đốt ngày hôm qua mà thôi. Đừng nhướng mày kiểu đó, em biết là vì dưới chân đèn còn xác của đám thiêu thân mới chết, chứng tỏ nó vẫn còn đốt được bình thường, nhưng ông ấy không đốt. Vì sao anh biết không? Vì khoảng tường đó đã từng treo một tấm ảnh, cỡ lớn, chắc hẳn là ảnh gia đình nhưng đã được gỡ xuống mới đây. Bức tường nơi đó có phần gỗ sẫm màu hơn toàn bộ căn nhà, chứng tỏ nơi đó đã từng có thứ che chắn cho nó khỏi ánh sáng mặt trời và hằng hà sa số các tác động khác, khi gỡ tranh xuống, khoảng tường nơi được che tự khắc sẽ có một khoảng khác lạ hơn những nơi còn lại bằng với kích thước của bức tranh vừa được gỡ đi. Đó là lý do vì sao ông ta không đốt đèn."
"Là để chúng ta không chú ý đến bức tường đó. Nhưng vì sao chứ, ở nhà ông ta thì ông ta muốn gỡ hay đốt là chuyện cá nhân, chúng ta cũng đâu thể nào hạch hỏi được?"
Jimin vuốt ve mái tóc mềm mại của Jungkook, người kia lim dim buồn ngủ, sau cùng ậu ấy nói. "Có tật giật mình. Chẳng riêng gì nơi đó, trên bệ lò sưởi có một dấu hoàn toàn không có bụi đóng, một hình chữ nhật dài bảy inches, rộng 1 inches, một cái khung ảnh cũng đã được cất đi. Lý do vì sao mà ông ấy phải triệt để dẹp hết hình ảnh trong nhà như thế, anh có nghĩ ra được không, Jimin thân mến?"
"Thường thì treo trong nhà sẽ là ảnh gia đình...ảnh gia đình thì có..." Jimin sáng bừng mắt. "Ông ta không muốn ai nhìn thấy chân dung vợ mình?"
"Bingo. Vợ ông ta thì chết rồi, điều này đã được khẳng định bởi toàn bộ dân sống trong vùng. Ông ta lại không có con cái gì cả, vậy thì che giấu điều gì chứ?" Jungkook dừng lại một nhịp, chờ đợi Jimin suy đoán, sau khi không thấy người kia nói gì, cậu ấy lại nói tiếp. "Nhớ không Jimin, ông ấy có một đứa cháu, con trai của Olivia em của bà Leighton, người đã chết ở chiến trường Irac theo lời ông ta nói."
"Đúng là ông ta có nói thế, nhưng có lý gì ông ấy phải giấu các bức ảnh có mặt cậu ta đi? Cháu đến nhà dì mình ở là chuyện quá bình thường cơ mà?" Jimin nghiêng đầu, cậu càng ngày càng không hiểu nổi.
Jungkook ngồi thẳng dậy, ngáp dài. "Jimin thân mến, cái chính là ông ta không muốn cho chúng ta biết cậu ta đã từng có thời gian đến đây ở với ông bà ấy, hiểu không? Ông ấy chỉ muốn giữ nghi vấn ở tại nơi mình và Laura Munch, không muốn một nhân tố khác nữa xuất hiện, mà nhân tố này có thể là chìa khóa giải quyết vấn đề cũng nên."
"Nếu nói vậy thì Laura Munch cũng nói dối, bà ấy chính là người đỡ lời cho Ares, khẳng định Ro chính là một con chó nhà ông Leighton..."
"Chính xác, Ro chính là tên của một người nào đó mà cả ông ấy và Laura Munch muốn giấu. Một người thân thiết với Ares đến mức thằng bé tin rằng cậu ta sẽ bảo vệ được mình trước lão già Wareen, một người mà dù có hiện hữu tại đây nhưng cả vùng chẳng ai biết vì tin cậu ta đã chết ngoài chiến trường, một người đủ khả năng khắc những dòng chữ ấy lên cây đều tăm tắp, với sức khỏe và vũ khí sắc nhọn đến mức ngay cả hạ sĩ Movary cũng không làm được. Ai nào?"
"Ro là cháu của ông Leighton sao?" Jimin đứng bật dậy.
Jungkook xoa xoa cái cằm bị va vào ngực người ta đau điếng, phụng phịu nói. "Đúng vậy. Hắn chưa chết, hắn đã trở về, và em tin chắc hắn có liên quan mật thiết đến việc này, Jimin ạ."
Bên ngoài trăng hạ tuần mờ đục, cả vùng chìm trong một màn sương dày đặc, không một ngọn đèn nào có thể được nhìn thấy vào lúc này, nếu cậu ta đã về đây thì đang lẩn trốn ở đâu, sao không một ai nhìn thấy? Và tại sao lại khắc tên mình lên hiện trường vụ án? Mình đã quen biết cậu ta sao? Vậy rốt cuộc, vụ án này nhắm đến Wareen hay là nhắm đến mình đây? Munch, Munch sẽ-
"Jimin thân mến, để em nói cho anh biết một việc nữa, ông Leighton còn nói dối khá nhiều chuyện, điển hình là ngày Honey chết, ông ấy đã nói gì anh nhớ không?"
Jimin biết người kia đang hỏi để kéo tâm trí mình quay trở về hiện thực, nhưng một khi đã nghĩ, Jimin không biết cách dừng lại. "Anh-anh không nhớ."
"Ông ta đã bảo trời rất nóng, mặt đất khô cong nên không để lại dấu chân nào, Jimin thân mến, nấm chỉ mọc sau cơn mưa khi độ ẩm không khí phải từ tám mươi lăm đến chín mươi lăm phần trăm, trời nóng thì em còn chẳng mọc mầm nổi nữa là nấm, đúng không nào?" Jungkook lắc lắc ngón tay, "Vậy thì ai là người nói dối, Honey là người nói dối Laura Munch lên rừng hái nấm, hay ông Leighton là người nói dối về tình hình hôm đó? Vụ án của Honey thật ra không rõ ràng chút nào cả đâu."
"Vậy vụ án của Honey và lão Wareen này có liên quan gì đến nhau không, sao từ nãy đến giờ toàn bộ những gì em nhắc đến là những khuất tất trong vụ án ấy, chứ không hề nhắc gì đến vụ án hôm nay vậy?" Jimin tinh ý vặt lại ngay.
"Oh bác sĩ Park, không ngờ có ngày em lại hân hạnh được trả lời một thắc mắc cực kì hợp lý của anh thế này đấy, lúc nãy đổ cho anh làm rơi bút và mặc kệ anh véo đùi mà đạp lên sàn là có lý do của nó, em đã tìm ra một thứ."
Jimin liếc người kia một cái, "Gì chứ?"
"Tầng hầm Jimin ạ, nhà ông lão Leighton có một tầng hầm ngay dưới bàn phòng khách." Jungkook đứng dậy, phủi bụi dưới ống quần, và kéo Jimin đến bên cửa sổ. "Anh nhìn xem, trăng khuất rồi, đêm nay đặc biệt tối trời, sương mù lại dày đặc nữa, rất là thích hợp."
Jimin trợn mắt, "Thích hợp làm gì?"
"Đột nhập vào nhà ông ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top