Chap 15: The husband
Sáng hôm sau, Jimin thức giấc với một cái giường trống không, chăn gối phía Jungkook đã lạnh toát từ bao giờ, có vẻ người kia đã đi từ sớm lắm. Cậu đã quen với thời gian biểu thất thường của cậu ấy nhưng vẫn có chút bất ngờ, Jimin đã ngủ say đến mức không hề nhận ra người kia đã rời giường trước cả mình. Jeon Jungkook như một cái gối ôm cỡ lớn, ấm áp, không mềm mại lắm, nhưng đủ làm người ta cảm thấy dễ chịu khi ôm vào tay.
Bà Hudson đã dọn xong bữa sáng, cà phê đen và một ít bánh mì nướng giòn, trứng và thịt hộp, Jimin không động đến phần bánh mì ấy, cậu chỉ uống một chút cà phê và đọc báo buổi sáng.
Trang nhất tờ Times chạy dòng tít lớn gần nửa trang báo "Tên giết người dã man tại dinh thự Hubert đã chính thức nhận tội, vụ án sẽ được đưa ra tòa đại hình vào tuần tới."
Cậu giật mình, không nghĩ mới đó mà anh ta đã biến đổi lời khai nhanh đến vậy, còn bà Alderson? Với đứa bé trong bụng như thế thì phải làm thế nào đây? Và nếu chuyện đã đến nước này, liệu Jungkook còn lời nào để giải thích với bà ấy nữa? Phải chăng cậu ấy dậy sớm đến thế là vì đã biết trước sự việc sẽ thế này? Jungkook có tuyệt vọng lắm không? Nếu xét theo tính hiếu thắng và có phần cao ngạo, có lẽ cậu ấy đã cảm thấy không được vui lắm về toàn bộ chuyện này, Jimin cần phải-
"Jimin thân mến, đi thôi, chúng ta đến trại giam của Scotland Yard nào." Một tiếng đập cửa, và giọng Jungkook phấn khởi vọng vào, Jimin ngốc lăng tại chỗ, không phải nên buồn sao? Lại còn đến trại giam làm gì nữa?
Dù chẳng hiểu gì, nhưng Jimin cũng mau chóng mặc áo khoác, với lấy mũ, và cùng Jungkook xuống phố. Nắng đã chiếu xiên qua hàng cây lớn cuối phố, hiếm hoi London được một ngày không sương mù, không khí giòn rụm và dễ chịu, Jungkook theo thói quen, đưa tay ôm lấy vai cậu, đẩy vào phía trong lề đường.
"Đi vào phía trong đi, dạo này xe ngựa cũng nguy hiểm lắm."
Jimin liếc, cậu ta nghĩ mình là con nít hay sao vậy chứ?
"Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy, nếu là vậy, để tôi đi ở ngoài mới đúng chứ?"
Jungkook nhún vai, có vẻ đã biết Jimin sẽ trả lời như thế từ đầu, "Nhưng anh nhỏ bé hơn tôi, ăn thêm chút thịt, uống thêm chút sữa đi, khi nào cao bằng tôi thì chúng ta nói chuyện tiếp."
Một cú đá thẳng chân vào ống chân Jungkook, người kia giả vờ khuỵu xuống rất kịch, đoạn đường đến Scotland Yard không hề ngắn, nhưng Jimin đi chẳng mỏi chút nào.
Thanh tra Kim Seokjin và thanh tra Jung Hoseok đã chờ họ ở trước cửa trại giam, dưới chân Seokjin là vài mẩu thuốc lá đã cháy hết, có vẻ anh ấy chờ họ cũng đã kha khá thời gian.
"Cậu chậm mười phút." Thanh tra Kim chào Jimin, rồi quay sang Jungkook, rõ ràng không hài lòng lắm.
Jungkook chỉ vào Jimin, nhún vai bất lực. "Vì chân anh ấy ngắn, nên tôi cũng không bước dài được, sợ anh ấy theo không kịp."
Hoseok cười phá lên và ôm lấy vai Jimin, vuốt giận. Bốn người vào bên trong, Hoseok và Seokjin xuất trình thẻ, và họ được bảo vệ dẫn đến buồng giam gần cuối, nơi duy nhất có ánh đèn đang sáng.
Lucas Alderson quả giống với những gì vợ ông ta đã miêu tả, một người đàn ông điển trai, mang nét rắn rỏi của người từng trải, mái tóc dài bồng bềnh đen nhánh, nhưng ở khóe mắt ông ta mang chút gì đó không thành thật, chẳng trách vì sao Namjoon và Hoseok cứ một mực điều tra đến cùng về người đàn ông này.
Hoseok và Seokjin ngồi xuống băng ghế đối diện buồng giam, Jimin chẳng biết làm gì, cậu nhét sâu hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi quan sát Jungkook tiến đến cạnh bên song sắt.
"Ngài Lucas Alderson, tôi nghe rằng ngài đã thừa nhận mọi tội trạng?"
Người đàn ông bên trong kia chẳng phản ứng một chút nào, có vẻ từ lúc anh ta chấp nhận mọi thứ, bản thân anh ta cũng đã hóa đá mất rồi. Seokjin nhíu mày, có lẽ anh ấy rất chán chường phải chôn chân ở đây với một vụ án đã được xem là xong toàn bộ, thanh tra Kim lên tiếng.
"Ngài Alderson, có thể ngài không biết, nhưng thám tử Jeon Jungkook đây có nhã ý muốn được minh oan cho ngài, điều mà tôi không tin là có thể. Nên tôi mong ngài hãy thông minh lên, nắm bắt cái cơ hội hiếm có này mà hợp tác với cậu ấy, đừng để chúng tôi phải tốn thêm thời gian vô ích nữa."
Những từ như "minh oan" và "thám tử" có lẽ tác động tới anh ta ít nhiều, Jimin để ý thấy các ngón chân anh ta dần dần xoay về hướng Jungkook, một phần cơ thể đã bắt đầu có phản ứng, trong khi mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới chân mình.
Jungkook không gấp gáp, cậu ấy gõ nhẹ lên cằm, rồi nghiêng đầu, hỏi như không hỏi, "Ngài làm thế này, đứa bé ấy cũng chẳng có bố đâu, ngài Alderson ạ. Tôi đã tìm ra manh mối của hắn, và như ngài thấy, một khi ngài đã nhận tội ở đây, chúng tôi vẫn có thể kết tội hắn về việc buôn lậu chất cấm và trốn thuế, đồng thời truy tố luôn tội giật dây đường dây cá độ phi pháp ở các chuồng đua ngựa nữa. Nên nếu ngài muốn nhận sợi dây treo cổ này thay hắn, e rằng ngài phải có đến vài cái mạng nữa."
Những lời này khiến ông ta phát điên, là triệt để mất trí thì mới đúng. Người đàn ông đang ngồi bất động trong xà lim kia vừa nghe hết câu đã đứng bật dậy, nhảy vồ về phía Jungkook đang đứng, dù bị song sắt chặn lại, hai tay và chân ông ta vẫn đưa ra ngoài và quẫy loạn, miệng không ngừng nguyền rủa những câu khủng khiếp.
Viên thanh tra mặc cảnh phục lập tức chạy đến, dùng dùi cui xua ông ta vào bên trong, đồng thời không quên tặng cho ông ta vài lời cảnh cáo, nếu muốn yên thân tốt nhất là đừng có phát điên lên nữa.
Seokjin và Hoseok cũng giống hệt Jimin, hai người họ dành cho sự việc này một ánh nhìn khó hiểu như nhau, chỉ có Jungkook là bình tĩnh hút thuốc, chờ cho ông ta bình tĩnh lại. Jimin biết dù bây giờ có hỏi thì cậu ấy cũng không dễ gì trả lời, việc của cậu chỉ là cần chờ đợi, đén lúc muốn, tực khắc Jungkook sẽ giải thích thôi.
Ông Alderson mất một lúc mới lại mở lời tiếp tục, lần này đã không còn là vẻ phẫn nộ cùng hung hãn như trước nữa, giọng ông ta nghẹn lại, có vẻ bất lực, đau đớn và tuyệt vọng cùng cực.
"Làm thế nào ngài biết được về hắn? Tôi đã nghĩ...tôi đã nghĩ là, mà hắn đã hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy và đứa trẻ, tôi-tôi không hề biết hắn còn các tội danh khác nữa-"
Có vẻ lần này thì ông ta nói thật, ngay cả người ít tiếp xúc với giới tội phạm như Jimin vẫn nhận ra được điều này, Jungkook thở hơi khói cuối cùng, đạp mẩu tàn thuốc dưới chân rồi mới trả lời ông ta.
"Tôi nghĩ để tránh cho mọi người không còn thắc mắc, tôi sẽ kể lại từ đầu vụ việc này, ông có thể chỉnh lại cho đúng nếu cần thiết, ông Alderson. Như chúng ta đã biết, nhà Alderson có hai người con trai, một là ngài Lucas Aldeson đây, cùng với một người em nữa đã được thông báo là tử vong trên con tàu High hopes bị chìm ở biển Đông nhiều năm về trước. Sự thật không phải thế, anh ta vẫn còn sống, và người kia tên là Luis Alderson, em song sinh của ngài Lucas. Hai người giống nhau như tạc, nếu xét theo tấm ảnh gia đình vẫn còn được lưu lại tại cửa hàng đồ sứ Trung Hoa của ông ta, chỉ một điểm khác biệt duy nhất, Luis có mái tóc màu nâu hạt dẻ, di truyền từ mẹ của hai người, trong khi ngài Lucas đây lại có mái tóc màu đen sẫm, giống hệt với bà nội của ông ấy."
"Cái gì? Làm sao cậu biết được em ông ấy vẫn chưa chết?" Seokjin bất ngờ, chính anh cũng không hiểu được vì sao chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Jungkook đã có thể tìm được tận bấy nhiêu manh mối.
"Bằng cách xem xét danh sách thuyền viên trên con tàu High hopes ra khơi năm đó, quả thật có một người tên Luis A. nhưng qua xác minh với vị chủ tàu bất hạnh, ông ấy đã nhớ rất rõ cậu ta phút cuối cùng đã đào tẩu sau khi nhận trước số tiền công một năm trị giá một nghìn Bảng. Bằng cách lừa ông ấy rằng cậu ta bị đau bụng bất chợt, Luis đã trốn khỏi tàu và lủi vào các khu ổ chuột ở bến tàu đông đúc, vì đã đến giờ nên ông ấy đành cho tàu nhổ neo, danh sách thuyền viên vì gấp rút nên cũng không sửa chữa kịp. Ông ấy còn nhớ rất rõ, đó là một tên lừa đảo khốn kiếp nhất mà ông ta từng gặp. Thế là tôi xác định được, Luis Alderson chưa chết, và vì một lí do nào đó, ông ta đang tận dụng cái danh tính đã mất kia của mình để thực hiện hành vi phi pháp khác."
Jimin giật mình, nếu thế lúc đó Jungkook xem xét bàn tay của người chết là để tìm xem tóc? Và hôm qua tất cả những mùi cậu ngửi được là do Jungkook đã lăn lộn ở bến tàu cả đêm?
"Đúng vậy, nó chưa chết, nó-" ông Alderson nghẹn lời, có vẻ bản thân ông ấy chưa bao giờ nghĩ có lúc lại phải vạch trần sự việc thế này với người xa lạ như Jungkook.
"Đến đây, mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ, anh ta trà trộn vào trong đám phi pháp ở khu ổ chuột tại bến tàu, và bắt đầu buôn bán chất cấm do người Trung Hoa nhập lậu sang tại đó. Bằng cách nhét các thỏi thuốc phiện vào trong các bình gốm sứ và gửi tại nhà ông, anh ta không cần phải lo về việc bị cảnh sát bắt giữ. Đó là lý do vì sao ông lại luôn ra khỏi nhà vào lúc bốn giờ sáng mỗi ngày, để nhập hàng mà không cần phải qua con mắt nhìn ngó của những người hàng xóm,và thậm chí, với cả vợ mình. Bà ấy chưa biết về việc ông có một người em sinh đôi giống mình như tạc, và đây là lúc trò khốn nạn của ông chính thức bắt đầu. Tôi nói có đúng không, ngài Alderson?" Jungkook rất nhạy cảm với những việc liên quan đến trẻ em và phụ nữ, giọng cậu ấy đã tăng hơn lúc nãy cả một quãng lớn.
Lucas Alderson gục đầu xuống hai bàn tay, gầm lên bất lực, "Biết làm sao đây chứ, tôi là một thằng đàn ông thất bại, một nỗi nhục nhã của nhà Alderson, một thằng chồng bất lực, tôi có lỗi với cô ấy, tôi-"
Nỗi đau đớn quá lớn từ ông ấy như có tích điện truyền qua tất cả mọi người, Jimin hít một hơi nặng nề, ngoài cửa sổ tí hin kia nắng đã bắt đầu rực rỡ, nhưng cuộc đời của người này, đã chấm hết kể từ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top