Tay trong Tay





Hương Khuê ngồi trên hai chiếc sofa đối diện nhau trong phòng khách. Chiếc tivi trước mặt cả hai vẫn cứ đều đều phát ra thứ âm thanh rộn rã và những hình ảnh đầy màu sắc vui nhộn, nhưng chẳng ai trong chúng tôi buồn ngước lên nhìn xem vì đó chỉ là một chương trình quảng cáo.

"Hương."

Lan Khuê bỗng dưng gọi Phạm Hương trong khi tay cô ấy vẫn liên tục đút những miếng đào cắt nhỏ vào miệng mình. Phạm Hương này thề, mỗi khi sắp sửa nói một điều gì đó kỳ quặc, Lan Khuê đều dùng đến cái giọng nũng nịu nhưng thấp tè đặc trưng của cô ấy. Từ lúc còn yêu nhau thì cô ấy đã thế nên Phạm Hương có thể dễ dàng nhận ra ngay được. Và chắc chắn, ánh mắt em đang nhìn lúc này còn sáng hơn cả bóng đèn trần trên đầu hai chúng tôi nữa kia.

"Ừm." - Phạm Hương ậm ừ trả lời, vẫn không dứt mắt ra khỏi tờ báo đang đọc dở vì nếu phải nhìn vào vẻ mặt của em lúc này, hẳn là tôi sẽ lại bật lên cười khanh khách.

"Này, có nghe em nói không?" - Lan Khuê gắt lên, quả đào đang gọt dở trong tay em bị hươ lên loạn xạ. Đã bảo là tôi không thể nhìn thẳng vào mỗi khi em tỏ ra hờn dỗi như thế, bởi nó...không hợp với độ tuổi của em chút nào.

"Chị nghe mà, cứ nói đi." - Phạm Hương nhếch môi cười, biết rằng vẻ thản nhiên của mình sẽ lại làm cho em nổi điên lên.

"Em nói cái này nhé, chỉ là nếu như thôi, chị không được tưởng thật đâu nhé."

"Ừm."

"Nếu như...em chết trước chị, thì chị có buồn không?"

"Ừm."


"Này! Em đang bảo là nếu em chết đấy! Bỏ tờ báo xuống rồi trả lời em tử tế xem nào."

Giọng của Lan Khuê đột nhiên cao vút lên, át cả tiếng tivi khiến cho Hương cũng phải giật mình. Hình như chị vừa mới nuốt cả nửa miếng đào mà chưa kịp nhai vào bụng, ôi! Bee nhỏ bé đáng thương.

"Nếu như chị nói không, chắc em sẽ cắm con dao gọt hoa quả vào đầu chị nhỉ?"

Phạm Hương thoáng ngước mắt lên, vừa đủ để thấy gương mặt Lan Khuê cùng với thân hình của một cô siêu mẫu nào đó trên tờ báo. Những câu hỏi nếu như của Lan Khuê luôn khiến chị đau đầu, vì nếu ngoan ngoãn trả lời theo cách thông thường nhất thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ vừa ý. Còn nhớ, câu hỏi gần đây nhất của em là "Nếu như chúng ta là siêu nhân, chị muốn làm siêu nhân đỏ hay trắng?"và sau đó, chị đã phải ngủ trên ghế sofa hết một tuần chỉ vì lỡ nói "Chị thích mỗi cô tiên nữ trong bộ phim ấy thôi."

"Vậy là chị có buồn hả?" - Em nhìn chị, hớn hở cười. Đôi mắt giấu sau cặp kính cận 5 đi-ốp khẽ nheo lại.

"Nếu em chết trước chị, chị sẽ ở một mình nuôi con chúng ta khôn lớn nha."

"__"

Lúc này, Phạm Hương từ từ hạ tờ báo xuống rồi nhoài người sang ngồi bên cạnh em. Phạn Hương vừa định nói gì đó nhưng trước khi kịp nói gì thì Lan Khuê đã tống vào miệng chị nửa quả đào to tướng.

"Cho chị này, ăn hết cho em."

Phạm Hương ho khan, cảm thấy hơi buồn cười bởi cách thể hiện tình yêu của người bé nhỏ của mình. Em ấy luôn cố ý bạo lực hóa mọi thứ, nhưng chắc chị quen đòn rồi nên chỉ thấy buồn cười thôi.

"Khuê, Khuê, Khuê, Khuê."

"Nói đi, Phạm tiểu thư."

"Em vừa hóc hạt đào phải không?" - Chị nhìn em, cố nặn ra một nụ cười trìu mến nhất có thể, trong khi đó, Lan Khuê tròn mắt nhìn chị. Ừ thì chị luôn có những cách trả lời đặc biệt nhất cho những câu hỏi nếu như kỳ quặc của em mà.

" Em đánh chết Hương"

" thôi thôi mà, lại đây với Hương"

Chị vươn tay, kkeó Lan Khuê vào trong lòng mình. Người yêu bé nhỏ của chị rất mảnh khảnh nên em gần như lọt thỏm trong vòng tay to lớn của chị. Phạm Hương bị Lan Khuê huých mạnh một cái vào bụng vì dám giở trò "sàm sỡ" , nhưng rồi, em cũng chịu nằm yên để mặc cho chị ôm và tựa cằm lên đầu em. Mái tóc đen dài và óng ánh.

"Sao đột nhiên em hỏi vậy?"

"Vì chắc chắn em sẽ chết trước chị."

"Nhưng chị già hơn em còn gì."

"Em nuôi con chúng ta vất vả lắm, đến chết sớm vì lao lực mất thôi."

Chị mỉm cười khi nghe Lan Khuê than vắn thở dài như thế. Sau vài năm lấy nhau, em đã nuôi chị thành một người chồng béo tốt còn em thì vẫn cứ gầy xọp.

"Em làm chị cảm động rồi đấy, ăn đào đi này."

"Còn có mỗi cái hột mà cũng mời."

"Cáu kỉnh thế chắc là hóc hạt đào rồi. Nào, nhả ra đây."

Chị đưa tay quàng qua vai em, siết nhẹ, dẫu biết mình đang bị Lan Khuê lườm một cách đầy khó chịu vì chị ôm em chặt cứng.

"Chúng ta không phải là hai nửa hoàn hảo đâu nhỉ?"

"Người chị toàn mỡ, hoàn hảo nỗi gì?"

"Trước đây chị cũng phong độ lắm đó."

"Chỉ là trước đây thôi, chị yêu à."

Lan Khuê nhổm dậy, vỗ vỗ vào bụng chị, cố gắng để chứng mình chị toàn là khuyết điểm còn em là nhất.



"Lan Khuê, hôm nay chúng ta đi ngủ sớm."

"Không, không, không, em không muốn."

"Em ăn nốt mấy quả đào đi nào."

.

.

Tối hôm đó, Lan Khuê nằm cuộn tròn trong lòng chị như một con gấu bông. Người em sực nức mùi nước hoa vẫn còn chưa tan hết. Bôi nước hoa trước khi đi ngủ cũng là một trong những thói quen kỳ lạ của Khuê, em cho rằng phải làm chị bị ám ảnh và mơ thấy ác mộng mỗi đêm để trả thù vì ban ngày Phạm Hương toàn trêu chọc Lan Khuê. Có lẽ, kế hoạch của Lan Khuê đã thành công được một nửa, khi mà mỗi đêm chị đều phải hít hà mùi hương đó trên người em thì mới có thể thoải mái ngủ ngon. Phạm Hương đã bị em ám ảnh, chắc chắn là như thế.

"Nếu như chị chết, thì em có buồn không?" - Phạm Hương thì thầm vào tai người mà mình vẫn đinh ninh là đã ngủ say từ lâu rồi. Nhưng đột nhiên, đôi mắt trong veo của em khẽ mở ra, và chị có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong màu mắt đó.

"Không đâu." - Lan Khuê
lắc đầu.

"Em làm chị buồn."

"Đã bảo em sẽ chết trước chị cơ mà."

"Hay là chúng ta đi cùng nhau?"

"Trên đời làm gì có chuyện tốt thế được."

"Em thật phũ, nhưng thôi ngủ đi."

Chị kéo chăn phủ lên người cả hai để trốn tránh cơn gió xấu xa đang rình trộm chúng tôi ngoài cửa sổ. Trời không quá lạnh, trong phòng cũng có điều hòa nhưng chị lại thích hơi ấm tự nhiên của Lan Khuê, vì thế, mặc cho vợ một mực phản đối, chị vẫn cứ ôm ghì lấy em vào lòng.

"Chị mà dám chết trước em, em sẽ cắn đứt hai cái má bánh bao của chị ra..."


" Dạ chị nghe lời em."

"...vì tội làm cho em phải khóc đấy."


"Sẽ không đâu."


" Vì Lan Khuê và Phạm Hương đâu biết trước được tương lai sẽ thế nào. Chị hôn nhẹ lên trán em. Dù ai bước ra khỏi cuộc đời của người kia trước thì cũng không quan trọng, vì họ sẽ cố nắm chặt tay nhau cho đến giờ phút đó. Có lẽ hai người không thể hoàn hảo trước mắt mọi người nhưng họ hoàn hảo dành cho nhau. Những khoảng trống còn thiếu mà Phạm Hương và Lan Khuê chưa thể lấp đầy sẽ trở thành những hồi ức đẹp đẽ nhất khi cả hai già đi, và cùng kể lại câu chuyện của đời mình cho con của họ sau này và rất nhiều những đứa con mà trong giấc mơ, Phạm Hương ao ước rằng mình sẽ có. "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top