Love Between A Man and A Kid

CHAP 1:

Mình xin giới thiệu mình tên Phi, 21 tuổi, tuy đã lớn nhưng tính tình của mình thì cứ như 1 đứa trẻ 12 tuổi, mình nhí nhảnh, hòa đồng vui vẻ và hay làm nũng với mọi người. và tôi là một bé kid.

Chuyện xảy ra tại một siêu thị coopmark trên đường Đ.T.H, khi tôi đang tung tăng dạo khắp các quầy hàng để lựa đồ mà mình thích. Đi phớt qua giang hàng mỹ phẩm để mua 1 chai nước hoa, tôi thật may mắn khi nhìn trên kệ còn duy nhất 1 chai nước hoa mà tôi vẫn dùng, sợ người ta giành nên tôi nhanh chân chạy tới chụp lấy nó. Bất chợt tay tôi không trúng chai nước hoa mà trúng ngay tay của một ai đó, nhìn lên thì thấy là một người con trai cao lớn, đẹp trai và ăn mặc rất lịch sự. Không vì nhìn thấy một thằng con trai đẹp mà tôi bỏ tay ra, tay tôi cứ khăng khăng cầm chắt chai nước hoa mặc cho thằng con trai kia liếc mình. Thằng chả đó lên giọng:

- Em làm cái gì vậy? Sao không buôn tay ra, anh là người chụp nó trước mà, vì vậy nó là của anh.

- Ủa, anh chụp trước là quyền của anh, nhưng tui là người thấy trước, mắc mớ gì tui phải nhường cho anh. Mơ đi cưng. – tôi quyết ăn thua đủ.

- Người gì mà ăn nói ngang ngược vậy, ai lấy nó trước thì của người đó chứ, sao lại còn cải ngang như vậy. – anh ta chỉ trích tôi

- Ê, cái ông kia, ai thèm cãi với ông, tui đâu có rãnh mà cãi. Hứ, thế tui hỏi ông bao nhiêu tuổi. – tôi đang tìm cách dụ thằng chả.

- 27 – ổng kênh kiệu trả lời

- Thì đó, ông 27 tuổi rồi lớn hơn tui khá nhiều, thấy ông ăn mặc bảnh tỏn vậy chắc là người có học thức. Vậy chứ ông có biết cái bài “Làm anh khó đấy” không hả?

Nói đến đây người con trai đó biết đã bị mắc bẩy của tôi, vì vốn bài đó có ý cái gì cũng phải nhường cho em nhỏ hết, anh ta nhanh chóng quăng lại vô mặt tôi một câu:

- Thế chứ chú em có biết câu “Kính lão đắc thọ không?” – rồi thằng chả cười khoái chí.

Tôi nóng máu quá la um xùm luôn

- Tôi không biết, cái đó tôi thấy trước, anh mà không trả cho tôi là anh không xong với tôi đâu. Tôi sẽ la lên cho người ta tới đây, cho người ta thấy anh ăn hiếp tôi cho mà coi. Hứ, tôi nói cho anh biết tôi cũng không vừa đâu.

Thấy tôi la lớn có nhiều người xung quanh nhìn, người con trai đó quăn chai nước hoa cho tôi rồi bỏ đi và cũng không quên liếc tôi một cái như muốn nói tôi là đồ ngang ngược. Tôi khoái chí quá vì được chai nước hoa, tôi tiếp tục tí ta tí tửng đi đi lòng vòng mua thêm vài 3 món đồ, rồi bước ra quầy tính tiền. Đang lum khum lôi mấy món đồ ra tính, bất chợt có 1 tiếng nói quen thuộc cất lên:

- Em ơi! Làm ơn cho anh tính tiền trước, anh đang có chiện gấp lắm.

Tôi quay mặt lên thì máu nóng của tôi bỏng bốc lên. Tôi quát:

- Là anh hả? Trời ơi sao anh ám tôi hoài vậy? Đi đâu cũng gặp anh hết vậy?

- Trời ơi sao lại là em nữa! Haiz đúng là xui mà.- anh rên rĩ.

- Hứ tui mới xui nè, sao anh giành tính tiền với tôi.- tôi gằn giọng.

- Bé ơi, cho anh tính tiền trước nhé, anh có chiện gấp lắm, hok trể được, anh năn nỉ em đó. – anh ta nài nỉ.

- Mắc cười quá, ở đâu có cái luật tới sau mà đòi tính tiền trước vậy? Anh có học luật xếp hàng hok hà?- tôi nẩu máu.

- Trời ơi! Khi nãy anh đã nhường em một lần rồi, giờ em làm ơn nhường anh lại đi anh cám ơn! – anh khẩn thiết nói.

Nghĩ cũng có lý nên tôi cho anh qua mặt tính tiền trước. Tính tiền xong tôi ra về trên tay cằm 1 cây kem tí tửng vừa đi vừa ăn. Bỗng ra tới trước cửa siêu thị tôi hết hồn vì một chiếc xe hơi lao xầm về phía tôi, tôi xanh lè mặt mày khi chiếc xe đó thắng sát chân tôi, tôi điên tiết lên sau khi bình tĩnh, chuẩn bị chửi cho bỏ ghét, nhìn vô xe hok thấy gì hết vì kính đen thui, bất chợt kính cửa bên hông kéo xuống. Tôi nhanh chóng nhận ra thì ra là thằng cha hồi nảy, máu tôi sôi như ai đun. Tôi quát lớn:

- Ê thằng cha kia, điên hả, định đâm chết tôi hả, đường ở ngoài sao hok đi, bộ 2 con mắt gắn lên trên đầu co đẹp chứ hok để nhìn hả?

Anh ta giả vờ như không nghe thấy gì, và nhẹ nhàng nói:

- Nhok lên lên xe đi anh chở nhok về, nhà nhok ở đâu?

- Nhà tôi ở đâu thây kệ tía tui anh hỏi làm gì, đồ điên, đồ ăn cơm nhà lo chiện người ta, hứ! – tôi tiếp tục chửi.- xuống xe mau xuống xe, mau xuống xe nói chuyện cho ra lẽ coi.

Thấy tôi quát lớn quá anh ta kéo tấm kính cửa lên, loay hoay 1 hồi chửi bới mà hok có người nghe nên tôi mệt quá, tự động bỏ về. Tôi đi bộ lơn tơn nhà, vì mệt quá nên quên chuyện vừa rồi, vừa quẹo và hẻm, bỗng nhiên có tiếng kèn xe hơi kêu “Ting! Ting! Ting!”. Quay lại nhìn thì tôi giựt bắn mình, má ơi là chiếc xe quỷ ám lúc nảy. Không biết tại sao nó lại đi theo tôi, con hẻm thì nhỏ chiếc xe hơi thì to, nó án hết đường đi, người đi đường bóp kèn quá trời mà chiếc xe hơi vẫn không nhúc nhích. Thấy người ta không đi được, tôi thấy khó chịu, bèn chạy lại đập vào đầu xe 1 cái rầm. Hắn ta thấy thế kéo cửa kính xuống và nói:

- Nhẹ nhẹ thôi nhok, trầy xe là hok có tiền đền đó nha.

- Hứ, tại sao anh đi theo tôi, anh muốn cái gì, anh biết là anh đang làm cản trở lối đi người khác không? Con người như anh đúng là….- tôi điên lên chửi

- Uhm anh đi theo nhok đó, được hok? – anh ta cười khoái chí

- Anh muốn gì mà đi theo tôi, tôi chưa thấy ai bất lịch sự như anh hết, người văn mình mà sao cử chỉ lại như vậy. Hứ – tôi tiếp tục.

- Tại anh thích đi theo nhok nên đi thôi, được thôi nếu nhok muốn anh đi cũng được thôi. Nhok cho anh biết tên địa chỉ nhà và số điện thoại đi, anh sẽ đi ngay, mà nói trước nếu cho sai là anh sẽ đứng ở đây trong những ngày tới đó.

Thấy xe cộ cứ tắt nghẽn hơn nữa lại bị hù dọa như vậy nên tôi liền lấy miếng giấy dính nhỏ viết tên mình địa chỉ và số điện thoại của mình vào đó. Viết xong tôi bước đến gần cái cửa và nhanh tay dán miếng giấy đó vào trán anh ta:

- Đó ăn dọng gì thì ăn đi đồ cô hồn ba trợn.

Rồi tôi nhanh chóng bước chân chạy về nhà chỉ cách đó vài căn. Tôi bước đi và vẫn nghe loáng thoáng tiếng của anh: “chào nhok Phi nhé! Anh tên Phong! Anh sẽ gọi cho em sớm…hihihi”. Trời ơi nghe mà nổi cả da gà. Đêm hôm đó tôi nhận được 8 cuộc điện thoại của anh, tôi không nói lời nào ngoài chữ: “uhm”, còn anh thì giới thiệu về bản thân mình, tên rồi nghề nghiệp. Nghe xong tôi cúp máy. Anh lại tiếp tục nhắn cho tôi rất nhiều tin. Đọc những tin nhắn của anh tôi cảm thấy rất bùn cười, nhưng tôi không nhắn lại, tôi có linh cảm sắp có chuyện xảy ra với mình những không biết chính xác đó là chuyện gì! Chỉ biết chuyện đó có liên quan đến anh, 1 người mà tôi mới quen.

CHAP 2:

Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm để đi học, vừa bước ra khỏi nhà, tối giật bắn mình khi nhìn thấy anh với chiếc xe SH đang đứng ở cái ngõ hôm trước, tôi lúng túng không biết phải làm sao. Bất thình lình anh gọi:

- Đi học hả nhok, anh biết thế nào đứng đây cũng sẽ gặp nhok mà. Ai nhè mới đứng có chút đã gặp dc liền. hahaha

- Trời! Anh đứng đây để làm gì hả? Trời ơi mới sáng sớm mà quỷ đã ám con rồi hà! – tôi khó chịu nói.

- Hì, anh tới đón nhok đi học mà! Vui quá phải không? – anh cười đểu và nói.

- Thích ông nội tôi chứ thích, thấy anh là tôi muốn nẩu điên rồi hà.

Nói xong tôi bỏ đi một nước, anh cứ từ từ chạy xe kè kè bên tôi. Đến trạm xe bus, tôi lên xe mà không thèm để ý cái người đang đi theo mình đang làm gì và ở đâu? Ngồi trên xe tôi nghĩ lung tung, bất chợt nhìn ra cửa sổ tôi hết hồn khi thấy bóng anh đang chạy kè kè bên chiếc xe bus của tôi. Tôi nhìn ra nhe răng đay nghiến anh, nhưng anh chỉ cười trừ càng làm tôi bực hơn, nhưng vẫn cảm thấy thích thích vì được người khác quan tâm. Tôi đi vào trường và tới lúc này tôi cũng chẳng nhìn lấy anh một lần. Anh vẫn đứng đó, đứng ở đó cho đến lúc tôi ra về. Anh không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng theo tôi về nhà. Ngày 1, ngày 2…rồi 1 tuần sau vận vậy, đến đây lòng tôi bỗng có cái nhìn rất khác về anh, có lẽ tôi đã xiu lòng vì người này rồi thì phải. Trước khi vào nhà, tôi chậm chầm bước đến bên anh và nhẹ nhàng nói:

- Anh đừng đi theo em nữa, anh không đi làm hay sao mà cứ đi theo em hoài vậy?

- Có chứ, nhưng anh sẽ đi theo nhok cho đến chừng nào nhok chịu làm bạn với anh thì anh sẽ không đi theo nhok nữa. – anh bình thản trả lời.

- Trời ơi! Anh bệnh quá, như vậy anh sẽ bị đuổi việc bây giờ. Haiz ! – tôi hơi lo nói.

- Hì! Nếu được làm bạn với nhok mà bị đuổi việc thì cũng vui mà. Hihihihi – anh cười nhích mép trả lời.

Bỗng dưng lúc đó sao tôi thấy nụ cười của anh thật đẹp, nụ cười ấy làm tôi chết lặng và chỉ nhìn vào gương mặt của anh. Không hiểu sao lúc ấy cái nét đáng ghét của ngày nào giờ đây không còn nữa, mà hiện diện trước tôi lại là một người thật dễ thương.

- Nhok, nhok! Nhok nhìn cái gì mà dữ vậy! – anh lay tôi và gọi.

- Không có gì đâu! Thôi, anh đừng đi theo em nữa, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền đó, anh cứ theo em đến trường rồi đứng nhìn em hoài em ngại lắm. – tôi ngại ngùng nói.

- Vậy thì nhok làm bạn với anh nhé, và ngày mai anh đến đón nhok đi học được không? Chịu đi thì anh sẽ hok đứng ở ngoài nhìn lén em nữa. – anh đáng iu đòi hỏi:

- Uhm vậy cũng được! – tôi đành phải đồng ý.

Vừa dứt lời tôi nhanh chóng bước vào nhà mà không dám nhìn anh, vì sợ cái vẻ mặt ngây ngô vui mừng của anh làm tôi bần thần 1 lần nữa. Tối đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không biết mình quyết định như thế có đúng hay chăng, mãi suy nghĩ tôi ngủ lúc nào không hay biết. Sáng hôm sao tôi dậy thật sớm chỉnh trang mọi thứ thật đẹp vì tôi biết hôm nay mình sẽ được anh chở đi học, chỉ nghĩ đến đây cũng làm tôi cảm thấy thinh thích. Bước ra khỏi nhà tôi không khỏi ngạc nhiên vì hôm nay anh cũng ăn bận rất chỉnh chu, chỉ vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng bỏ gọn vào chiếc quần tây nhưng sao trong anh đẹp thế. Vốn có chiều cao 1m83 và cân nặng 72kg nên với tôi anh như một dũng sĩ. Tôi say đắm nhìn anh mà quên luôn chào hỏi, bất thình lình anh hỏi:

- Sao nào? Đã chuẩn bị sẳn sàng chưa nhok con? Lên xe nào!

Rồi anh cười te toét. Tôi hí hửng bước tới bên chiếc SH của anh và leo lên ngồi. Cảm giác được ngồi trên chiếc xe sang trọng đã thích lại còn được 1 người đẹp trai chở thì càng thích hơn. Trên suốt chặng đường đi đến trường chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, anh nói cho tôi biết khá nhiều về anh ( là 1 trưởng phòng kinh doanh quốc tế tại tòa nhà Kumho, với bằng thạc sĩ tại Úc và 1 bằng cử nhân tại Anh quốc), tôi bỗng nghĩ sao mà anh ấy giỏi thế lại còn giàu nữa (1 căn chung cư tại Văn Thánh và 1 tòa nhà tại Phú Mỹ Hưng ), tuy anh nói khá nhiều về anh nhưng 1 thông tin của tôi tôi cũng không tiết lộ. Đến gần trường anh ghé ngang một quán ăn và chúng tôi cùng nhau ăn sáng.

- Nhok ăn cái gì né! – anh nhẹ nhàng hỏi tôi.

- Em ăn phở, em thích phở lắm! Thế còn anh ăn cái gì! – tôi nhanh nhảu đáp.

- Nhok ăn cái gì anh ăn cái đó! Nhok thích phở thì anh cũng thích phở! Hì

Anh cười với tôi rồi trả lời làm cho tôi thấy ngượng chết được. Khi thức ăn được mang ra, tôi ăn ngấu nghiên, liếc sơ qua anh tôi thấy anh chỉ lựa thịt bò bỏ sang cho tôi mà chẳng ăn lấy một đũa. Anh nói:

- Nhok ăn nhiều và để mập lên nhé! Sau này muốn ăn gì anh sẽ mua cho… hì.

- Sao anh không ăn đi, anh không thích phở đúng không? Thế tại sao anh lại kêu phở. – tôi đoán biết điều đó và hờn mát hỏi anh.

- Nhìn thấy nhok ăn là anh thấy ngon rồi, tại thích phở nên anh kêu ra để nhok ăn được nhiều thịt hơn. Từ từ anh cũng sẽ tập ăn phở ngon như nhok vậy.

Anh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc, từ trước tới giờ chưa có ai đối tốt với tôi như vậy cả. Ăn sáng xong anh chở tôi lại trường, trước khi bước vào lớp anh nhanh chóng đưa vào tay tôi 1 hộp sữa 2 lít và cẩn thận dặn tôi là phải uống ở giờ ra chơi và mỗi khi khát nước. Anh ra đi với một nụ cười và cái nháy mắt đầy quyến rũ. Vào lớp mà tâm trạng tôi cứ lâng lâng sao ấy, nhiều cảm xúc dâng trao trong lòng 1 thằng kid mới lớn. Giờ học kết thúc, tôi chuẩn bị ra căn tin ăn trưa để 1h học tiếp ca chiều. Bất thình lình điện thoại của tôi reo lên, thấy điện thoại của anh tôi mừng mừng.

- Nhok đang ở đâu đó? Ra căn tin đi, anh đang ở căn tin chờ nhok ra ăn cơm nè. – anh thỏ thẻ trong điện thoại.

- Ủa sáng giờ anh không đi làm sao mà còn ở đây? – tôi gắt giọng.

- Có chứ! Anh làm rồi tranh thủ nghỉ trưa chạy qua ăn cùng em nè, em ra nhanh lên, hết giờ trưa bây giờ. – anh thúc giục.

Tôi bước ra căn tin thấy một bàn đầy thức ăn đã được dọn sẵn, thấy tôi anh cười thật tươi, và tôi nhìn anh cười đáp lại.

- Anh đến lâu chưa? Sao anh kêu chi nhiều thức ăn thế? Ăn sao mà hết – tôi thắc mắc.

- Anh đến chờ nhok được 10’ rồi. Thì đói nên mới kêu nhiều thức ăn thế này! Hì! Ăn cơm thôi đói quá rồi!

Nói xong anh quơ lấy chén cơm ăn nhanh như chớp, nhìn anh ăn mà tôi chỉ biết cười rồi cùng ăn với anh. Vừa ăn 2 anh em cùng nói chuyện với nhau về việc học. Tôi khâm phục anh thật vì cái gì, lĩnh vực nào anh cũng biết mà thậm chí còn biết rất rõ. Ăn xong anh ngồi đó tán gẫu với tôi 1 hồi rồi ra lấy xe chạy về công ty! Trước khi đi anh còn gọi tôi đến và nói:

- Lát chiều anh tới đón nhok về nhé! Chờ anh đó, không được đi xe bus à nha! Hok anh oánh đòn đó!

Tôi chẳng nói 1 lời nào hết mà chỉ le lưỡi trừ cho câu nói của anh. Tôi bước vào lớp mà quên khuấy hỏi anh 1 câu. Thôi kệ chiều hỏi cũng được. 5h 30 tan trường, anh đã có mặt đứng chờ tôi sẵn, tôi bước đến gần anh và thót lên xe ngồi. Vừa chạy xe tôi vừa thao thao bất tuyệt với các câu hỏi.

- Anh chờ có lâu không? Sao anh không để em đi xe bus mà tới rước chi cho cực vậy?

- Hì! tại vì không thích! Là người chở nhok đi thì phải là người đón nhok về chứ, như vậy mới đúng phận sự chứ. Đúng hok nè! – anh tinh nghịch trả lời.

- vậy sao buổi trưa anh chạy qua căn tin của em làm gì? từ công ty anh sang trường em đâu có gần đâu! Anh rãnh quá nhỉ?

- Không phải rãnh mà tại nhớ nhok chịu hok nổi nên mới chạy qua ăn trưa chung? Bộ hok được hả? vậy thôi mai mốt anh không qua nữa. – anh hạ giọng.

- Không phải, ý em không phải vậy em chỉ sợ phiền anh thôi, chứ có anh qua ăn em cũng vui mà. Chứ em không có ý gì đâu anh đừng hiểu nhầm.

- Uhm, vậy mai mốt ngày nào anh cũng qua ăn chung với nhok nhé. Hihihi – anh tinh nghịch là thế. – Nhok ah, không gặp nhok cũng bùn bùn, ở bên cạnh nhok anh rất vui.

Nói đến đây tôi cảm thấy vui và buồn cười lắm. Là một kid mới lên tp học năm nhất nên tôi không nghĩ gì quá nhiều, chỉ đơn giản nghĩ chắc tại anh ấy thấy mình con nít nên mới thương mình như vậy chứ tôi vẫn chưa biết anh có ý gì cả. Tôi cảm thấy vui vì nghe câu nói đó. Bất chợt xe thắng gấp làm tôi sa về trước, hoảng quá tôi lấy tay vòng qua eo của anh. Khi đã bình tình lại tôi rút tay ra thì anh lại nắm giữ tay tôi để yên như vậy. Tôi cũng chẳng nói gì mà vẫn để tay mình vòng qua eo của anh. Ngồi sát vào người anh tôi có cảm giác dường như anh đang cười thầm vì hạnh phúc. Và tôi cũng cảm nhận được cái cảm giác hôm nay được anh chở về thật khác so với những lần đi xe bus. Lâng lâng, hạnh phúc và có chút vui vui. Thật khó tả đối với một kid như tôi.

CHAP 3

Trải qua ngày đầu tiên với anh thật hạnh phúc đêm hôm đó tôi đã ngủ rất ngon và hy vọng rằng những ngày sau đều như vậy. Sáng nay là chủ nhật, anh hẹn rũ tôi đi chơi. Anh bảo hôm nay sẽ xem xem tôi thường giải trí vui chơi ở những chổ nào, vì tôi có nói tôi thường đi chơi theo kiểu của trẻ con nên anh tò mò lắm. Chúng tôi ghé 1 chổ chụp hình sticker để chụp lại những khoảnh khắc đẹp này.

- Anh nhanh vô đi, em là chúa thích chụp hình luôn, vô đây chụp với em nè. Khekhe.- tôi tí ta tí tửng.

- Thôi anh không chụp đâu anh lớn rồi. Nhok thix thì chụp đi, anh xấu lắm. – anh nhăn mặt từ chối

- Thấy ghét! Anh mà xấu chắc em đẹp quá ha! Hứ hok chụp thì thôi! Ghét! – tôi lẩy

- Thôi thôi được rồi! Vậy anh chụp thì nhok thương anh phải hok? Hihi! – anh lại giỡ trò.

Tôi không nói một lời mà chỉ cuối mặt xuống rồi đỏ ửng lên, thấy thế anh càng chọc càng ghẹo. Chúng tôi chụp chung với nhau 12 tấm. Bất thình lình chụp đến tấm thứ 8, thì anh kéo tôi sát lại người của anh rồi nào cặp cổ, quàng vai, vẻo má của tôi. Trời ơi tôi ngại chết đi được! Tôi nhanh chóng đẩy anh ra, vì thấy nó sao sao ấy. Rồi đột nhiên anh giật mạnh tôi về phía của anh, do không có để ý nên tôi sa sầm vào người anh, mặt tôi đặt sát mặt anh, môi tôi chạm vào môi anh. Rồi bất chợt tôi nghe một cái: ”tắt”. Má ơi! Anh chụp tấm đó hả trời! Hai con mắt tôi mở to ra vì hết hồn và cũng hok biết làm sao. Tôi nhanh nhảo đẩy em ra quát

- Anh làm cái gì vậy? Trời ơi! Em hok biết đâu! Anh bắt đền cho em đi! Đó là nụ hôn đầu tiên của em đó. Vậy mà bị anh cướp đi mất rồi. Huhu.

- Ủa nụ hôn đầu tiên của nhok không lẽ là nụ hôn thứ mấy của anh ah! Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh đó. Anh bắt đền cho nhok rồi ai bắt đền cho anh đây. – anh cũng ngại ngùng trả lời.

Nói đến đây rồi cả hai đều đỏ mặt như trái cà chua. Tôi thoáng liếc nhìn anh thì thì anh cười mỉm, nụ cười thật đẹp nhưng nó làm tôi càng bối rối hơn. Tôi lúng túng nói:

- Thôi không chụp hình nữa đâu. Đi về thôi, tại anh hết à!

- Ủa sao tại anh, anh có làm gì đâu! Khoan chờ lấy hình cái đã, định bỏ hình ah. Chờ anh tí đã.

Anh nói với theo tôi trong khi tôi nhanh chóng ra xe. Sau khi trả tiền và lấy hình, anh bước ra chìa vào tay tôi khoe:

- Trời anh cũng đẹp trai nhok ha! Vậy mà đó giờ anh hok biết.

Rồi anh đừa ra mấy tấm hình cuối tôi chụp hơi thân thiết với anh và cả tấm hình sự cố lúc nảy nữa. Tôi vội chọp lấy nhưng anh đã thu tay thật nhanh lại.

- Định giựt hả nhok. Ủa sao khi nảy không thèm lấy hình luôn mà. Giờ lại giựt là sao. – anh cười cười.

- Anh đưa mấy tấm hình đó cho em đi. Còn hok anh đưa tấm cuối cùng lúc nảy cũng được. Xé nó đi, để kỳ quá đi, em không thích đâu.

- Anh không xé đâu. Tấm đó là tấm đẹo nhất mà, sao mà xoá được. Hihi – anh tinh nghịch nói với tôi.

Rồi anh đưa cho tôi những tấm hình đầu, còn những tấm thân thiết thì anh giữ lại cho mình, anh lấy tấm kiss bỏ thật kỷ lưỡng và ví và còn thòng với tôi 1 câu:

- Tấm này đẹp nhất nên anh sẽ để trong ví. Hihihi

Tôi không nói không rằng leo lên xe, suốt đường đi tôi không nói một lời. Anh biết tôi giận nên nhẹ giọng hỏi:

- Nhok giận anh hả? Đừng như vậy mà, anh không có ý gì hết, cũng không có y làm nhok buồn đâu, nhok yên tâm đi anh sẽ hok đưa tấm hình đó cho ai xem đâu.

- Anh để trong ví mà hok ai thấy mới lạ đó. – tôi giận thành lời.

- Không có đâu, ví của anh không ai lục cả nên không sợ bị người ta thấy đâu. – anh trấn an tôi.

Thấy tôi không nói gì anh biết tôi vẫn còn ấm ức lằm nên anh cứ ra sức năn nĩ tôi. Lúc này sao tôi thấy anh khác thế, khác với 1 con người ngang ngược của lần đầu tiên gặp mặt. Bi giờ anh thật nhẹ nhàng thật ấm ám và thật sự là làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, có cảm giác được che chở, được bảo vệ, một cảm giác mà chưa bao giờ tôi có được. Thấy anh hết lời, tôi cũng siêu lòng, tôi cười và thoạt vịnh vào eo của anh. Thấy vậy anh biết tôi hết giận, giọng anh tươi hẳn lên:

- Bi giờ cục cưng của anh muốn đi đâu nè! Anh sẽ hộ tóng nhok đến nơi.

- Em muốn đi uống nước ở quán trà sữa nào có sách để đọc- tôi nói nhanh.

- Vâng! Xin tuân lệnh nhok. Trà sữa thẳng tiến – anh tươi cười lên giọng

Nghe anh nói thể tôi cười sặc sụa, vì anh đúng là hài hước., nhìn anh thật đáng iu. Anh chạy nhanh đến 1 quán trà sữa rất sang trọng, anh bảo ở đây có rất nhiều sách hay, và nói tôi có thể đọc thoả thích. Và quán anh được nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, hỏi ra mới biết thì ra đây là quán của 1 người bạn thân của anh. Ngồi đối diện với anh, tôi không biết kêu thức uống gì. Tôi chờ anh gọi thì bắt chức, nhưng anh bảo:

- Ở đây trà sữa tình nhân là ngon nhất, em uống chung anh loại đó luôn nhé.

Nhìn chị nhân viên tôi có ý muốn hỏi thật không, biết được ý nghĩ của tôi chị gật đầu. Thế là 2 ly trà sữa trân châu tình nhân to đùng được mang ra. Vừa uống anh hỏi tôi ở thành phố học có gì khó khăn không. Tôi kể với anh về những bất tiện khi ở chung với người bà con, nhưng lại không thể tìm nhà trọ vì có quá nhiều chi phí phải lo vốn nhà tôi cũng không khá giả nên tôi không dám tạo thêm gánh nặng cho mẹ. Lẵng lặng một hồi anh bảo:

- Hay là nhok qua nhà anh ở đỡ đi, nhà anh rộng lại có nhiều phòng trống, nhok có thể ở đó thoải mái.

- Thôi phiền anh lắm, em không muốn vậy? Hơn nữa…em không có tiền đâu mà trả cho anh. – tôi từ chối thẳng

- Trời ơi nhok nói gì thế, anh đâu có lấy tiền nhok. Làm sao anh lại lấy tiền nhok được. – anh hơi châu mài

- Thôi như vậy ngại lắm. Thôi em không ở đâu. Cám ơn anh! – tôi tiếp tục

- Nếu nhok ngại thì nhok có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa coi như là tiền nhà. vậy được chưa? Không ý kiến nữa nhé! – anh quyết định ngay.

- Để em suy nghĩ đã, em không thể quyết định được. Em còn hỏi ý kiến ba mẹ nữa.

Thấy tôi như vậy anh gần đầu đồng ý cho tôi suy nghĩ rồi chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau. Rồi anh hỏi tôi nhiều thứ lắm, về sở thích, về thẩm mỹ… Rồi chúng tôi cùng nhau ăn trưa ở đó luôn, ăn xong tôi chóp lấy cuốn sách ngồi dựa vào anh rồi đọc, rồi thiếp đi hồi nào không hay biết. Anh vẫn ngồi đó, vẫn để cho tôi dựa. Thiếp đi được khoảng 2 tiếng, tôi chợt hết hồn vì mình đang nằm trên đùi của anh còn cặp mắt anh thì chăm chăm nhìn tôi ngủ. Tôi ngồi dậy thật nhanh và xin lỗi anh lia lịa. Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười. Anh bảo:

- Bi giờ đi đâu nữa không hả nhok?

- Dạ..dạ… đi nhà banh ở công viên được không anh? – tôi ngại ngùng đáp.

- Hả….cái gì….nhà banh hả – anh hết hồn bảo rồi cười te toét.

- Bộ hok dc hả? Vậy thôi. – tôi hạ giọng bùn bùn.

- Trời anh đâu có từ chối đâu, anh chỉ hơi bất ngờ vì không ngờ nhok lại có cái thú vui kỳ như vậy. – anh lại vừa cười vừa nói.

Thấy anh như vậy tôi không biết phải làm sao cho đỡ huê. Cảm giác huê chưa hết thì anh đã kéo tay tôi ra xe. Anh phóng như bay đến 1 công viên ở quận 7 rồi bảo tôi vô đó chơi, trong đó có nhiều trò chơi con nít lắm. Anh nhìn tôi cười hoài làm tôi ngượng chết đi được, nhưng không vì thế mà tôi không chơi…tôi chơi thoả thích tới gần 5h chiều thì anh chở tôi về. Trên đường về anh cho tôi ăn chiều rồi mới về nhà. Trước khi vào nhà, anh còn cười và nói:

- Mai chắc anh không đến đón nhok đi học và đến ăn trưa với nhok dc rồi, anh có việc cần phải làm. Nhok thông cảm và đừng giận anh nhé.

- Dạ không sao đâu! ủa công việc của công ty hả anh? – tôi hồn nhiên đáp.

- Uhm việc…- anh ấp úng.

Thấy anh ấp úng, chợt bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Tôi lẵng lặng chào anh rồi bùn bả bước vào nhà với 1 đóng suy nghĩ. Tối đêm đó tôi bần thần không ngủ được. Bao nhiêu suy nghĩ câu hỏi trong đầu làm tôi khó ngủ: tại sao anh không đón mình, tại sao anh ấp úng. Thật ra ngày mai anh làm gì, tại sao anh không nói với mình nhỉ, hay anh dấu mình cái gì nhỉ. Chỉ có thế mà mãi gần 2h sáng tôi mới chợp mắt được.

CHAP 4

Sáng sớm thức dậy bước ra khỏi nhà để đi học, thui thủi đi đến trạm xe bus mà sao tôi bỗng có cái cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó, phải chăng hôm nay đi học mà không có anh. Cả ngày ở trường, mà đầu óc của tôi cứ nghĩ về anh, không biết anh đang làm gì? Tại sao anh không đến ăn trưa và đón mình? Một ngày không có anh là một ngày tôi không làm và học được gì cả, đã vậy anh cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin, điều đó làm tôi càng buồn hơn. Hôm sau cũng vậy, rồi đến một tuần sau cũng vẫn không tin nhắn hay không gọi điện. Tôi đã rất buồn, buồn như chưa tuần buồn, tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi….nhưng rồi lần lần tôi cũng trở về cái nhịp sống của trước kia, không có anh bên cạnh nữa. Rồi ngày thứ 8, cũng như mọi ngày của tuần qua, không có anh tôi vẫn đến trạm xe bus đi học, mới mở cửa ra thấy anh, lòng tôi vui như mở hội, nhưng mặt thì vẫn ngó lơ, tôi vừa mừng vừa giận. Đi phớt ngang như không nhìn thấy anh.

- Nhok! Nhok! Sao thấy anh mà đi luôn vậy? Trời, anh đừng sờ sờ đây mà! – anh nói vớ theo tôi.

Tôi quay lại nhìn quanh quẩn, sau đó tiếp tục đi như không nhìn thấy gì cho đến khi anh chạy đến níu lấy vai tôi:

- Trời trời, anh ở đây mà nhìn đâu thế trời. Nhok làm cái gì ngộ vậy ta?

- Dạ xin lỗi anh là ai vậy ạ? Anh quen tôi ah? – tôi xa lạ.

- Trời! Má ơi! Ngộ đời vậy? Mới 1 tuần không gặp mà quên à? – anh bảo

- Chắc anh lầm tôi với ai rồi, tôi chưa gặp anh bao giờ mà. – tôi nói tiếp

- Giận hả nhok? Anh xin lỗi, tại tuần qua anh bận quá nên anh…- anh nhẹ giọng

Tới lúc này như bao nhiêu bức xúc bỗng vỡ oà, tôi không kiềm nén được nữa xong tới anh và xổ ra 1 tràn như học thuộc.

- Anh bận hả? Anh bận gì mà dữ vậy, bận đến mức không có thời gian để gửi một tin nhắn cho em, bận đến mức tối cũng không có thời gian gọi một cuộc điện thoại hả, hình như tôi đã bị anh lừa bịp thì phải, được 3 ngày quan tâm và đối xử tốt rồi đùng một cái bị cho rơi như 1 con búp bê cũ.

Anh không nói một lời mà chỉ đứng yên nghe tôi trút cơn giận, thấy tôi nói đã hết, anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi và nói:

- Anh xin lỗi nhok? Anh bận thật vô tâm, và anh thật có lỗi vì để nhok thế này, nhok đừng như vậy, thấy nhok như thế anh chịu không nổi đâu. Anh thật tình không biết làm sao để nhok hết giận, nhưng anh thật lòng xin nhok tha thứ.

Nằm gọn trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, và hơi ấm từ anh toả ra, nước mắt tôi như muốn tuôn ra nhưng sợ bị chọc huê là mít ướt nên cố kiềm nén lại. Anh thỏ thẻ vào tai tôi:

- Thôi lên xe đi, anh chở đi học, không thì trễ bi giờ.

Tôi như 1 đứa con nít nghe lời từ từ ngồi lên xe, bao nhiêu niềm vui như đang từ từ trở lại. Có lẽ anh là một vật gì đó với tôi mà không thể thiếu vào buổi sáng và buổi trưa. Anh đưa tôi đến trường và vẫn là 1 bình sữa 2 lít. Trưa hôm đó anh lại đến ăn trưa cùng tôi, anh hỏi:

- Chiện anh nói với nhok về việc qua nhà anh sống đỡ nhok đã nói với gia đình chưa?

- Dạ rồi! Nhà cho rồi nhưng em thì còn đang suy nghĩ. Tại ở chung với người không quen biết nên em không thích. – tôi vẫn còn lẫy anh.

- Trời sao không quen biết trời? – anh bất ngờ hỏi

- Thì đúng rồi, không quen biết, mới gặp hồi sáng này thôi, sao mà quen mà biết được

Anh cười cười rồi nhắc cái ghế ngồi gần lại tôi và nói:

- Chào nhok! Anh tên là Thanh Phong là nhân viên văn phòng, 27 tuổi, vì quá ái mộ nhok nên xin được làm quen có được không ạ?

Tôi cười sặc sụa trước cái cách làm lành của anh, thấy tôi cười anh cũng an tâm hơn nhiều, rồi anh lại tiếp tục hỏi về việc đó. Tôi hẹn với anh là tôi sẽ dọn qua vào tháng sau. Mặt anh hớn hở lên và cười rất tươi:

- Vậy ngày mai anh chở nhok qua nhà anh cho nhok xem nhà của anh và phòng của nhok nhé.

- Dạ sao cũng được. – tôi ngoan ngoãn đáp.

Sáng hôm sau anh chở tôi đến nhà của anh tại chung cư phía sau chợ Văn Thánh, vừa mới mởcửa nhà vào tôi dường như choáng ngợp về căn hộcủa anh, nó thật đẹp, đầy đủ tiện nghi và màu sắc rất hài hoà. Tôi lẻo đẻo theo anh vào căn phòng mà mình sắp ở. Vừa mở cửa phòng ra tôi đứng chết trân, vì những điều tôi nói với anh trong quán trà sữa ngày nào giờ đây được tái hiện trong căn phòng này, từ màu sắc vật dụng mọi thứ. Tôi chưa hết bất ngờ thì nghe tiếng của anh:

- Hôm trước sở dĩ cả tuần anh không liên lạc với nhok là bởi vì anh muốn tạo cho nhok một sự bất ngờ, anh đã ở nhà để chuẩn bị mọi thứ và đi mua những vật dụng cho căn phòng như những thứ nhok thix. Anh muốn thiết kế một căn phòng như nhok vẫn mơ và phù hợp với tính cách của nhok. Nhok thix hok?

Tôi rưng rưng hạnh phúc và chạy đến ôm nhẹ vào anh như muốn cảm ơn. Anh cũng ôm lấy tôi và lấy bàn tay xoa nhẹ đầu tôi sau đó vẹo mà của tôi nói:

- Hết giận rồi chứ?

- Dạ hết rồi – tôi cười toét miệng.

Một tháng sau, tôi chuyển đồ sang nhà của anh, tất bật cả ngày trời, và anh cũng xin nghĩ làm để phụ tôi, tối hôm đó vì mệt vì cảm nắng nên tôi sốt cao. Anh chạy quanh chạy quận như con lật đật. Anh lo lắng khôn xiết, còn tôi thì cứ khăn khăn không chịu vào bệnh viện khám, thế là anh cũng phải chịu để tôi ở nhà chăm sóc. Anh túc trực bên phòng của tôi với thao nước. Anh chăm tôi rất cẩn thận, anh nấu cháo, pha sữa, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho tôi. Nằm mê man tôi thấy ác mộng, nên tôi bật dậy hét rất lớn. Anh hoảng hồn hát đổ thao nước và nhào tới ôm chầm lấy tôi.

- Chiện gì vậy nhok, có chiện gì mà nhok la dữ vậy? Nhok sao thế? Nói nói đi đừng có làm anh sợ.

- Em không sao đâu, chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi. – tôi lấy lại bình tỉnh và trả lời

- Không sao đâu, có anh ở đây, nhok đừng lo, nhok ngủ tiếp đi, khuya rồi. – anh trấn an tôi.

- Anh về phòng đi, em không quen anh ở đây đâu. Kỳ lắm. – tôi e dè nói (vì cũng mập mờ biết tình cảm bất thường anh dành cho tôi không đơn giản chỉ là anh em)

- Nhok ngủ đi, anh không yên tâm khi để nhok một mình, anh sẽ không ngồi ở đây đâu mà nhok lo, anh sẽ xuống đất ngồi và ngồi xa đằng kia kìa – anh thoáng hiểu được suy nghĩ của tôi.

Mặc dù không đồng ý nhưng tôi không biết thế nào để làm khác hơn vì đây là nhà anh mà. mệt mỏi tôi thiếp đi và bên cạnh vẫn có anh. Sáng hôm sau, mở mắt ra tôi thấy anh vẫn ở cạnh tôi với một măm thức ăn. Anh đã thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho tôi. Tôi nhìn anh lòng cảm thấy hạnh phúc, mặc dù biết điều này là bất thường nhưng tôi chưa thể suy nghĩ nhiều vì giờ đây trước mặt tôi là anh, một người quan tâm đến tôi, và hơn nữa ngay lúc này tôi còn là một người bệnh.

CHAP 5

Vài ngày sau khi tôi đã khoẻ hẳn, anh đã lựa 1 ngày chủ nhật để dẫn tôi đi mua đồ nội thất. Chúng tôi bắt đầu đi mua đồ dùng trong bếp, anh mua tạp dề (anh màu đen còn tôi thì màu xanh dương) rất đáng yêu, còn tôi thì thích thú lựa những đồ bày biện trên bàn ăn, cái nào tôi cũng mua 1 cặp, rồi chúng tôi đi vật dụng cá nhân cho tôi, cuối cùng là chúng tôi ghé siêu thị để mua đồ về làm bữa trưa. Ngay lúc này, tôi có cảm giác giống như là 1 cặp vợ chồng trẻ vậy. Anh là 1 người chồng luôn chìu vợ, còn tôi là 1 cô vợ cứng đầu và bé bỏng, thỉnh thoảng thấy tôi nghịch anh cứ hay vẹo má tôi để nhắc khéo. Một số người trong siêu thị hơi chú ý nên tôi ngại ngùng bỏ ra ngoài trước. Về đến nhà tôi trổ tài nấu nướng, vốn được mẹ dạy nữ công gia chánh từ nhỏ nên tôi khác giỏi môn này, tôi làm mỳ ý, súp gà và 1 ít cơm cuộn (tôi thix món ăn nước ngoài lắm). Làm quần quật cả buổi, bất chợt 1 vòng tay từ phía sao choàng qua hông tôi, rồi một làn gió nhẹ thổi vào má! Ahhhh! Thì ra là anh đang ôm từ phía sau và ngã đầu vào vai tôi:

- Haiz tội nghiệp nhok của tôi quá đi, làm việc cực khổ thế này là vì ai vậy ta? Có mệt lắm hok? Đây anh lau mồ hôi cho nhok nhé…. – anh chế nhạo tôi.

- Trời! Ahhhhhhhhhhhh! Anh làm gì thế buông em ra nha! Hok em oánh cho mõ máu không bi giờ! Buông ra hok? – tôi mắc cỡ và cứng giọng.

- Hok đó! Thix vậy hà, lâu lâu mới có người nấu cho ăn nên trả ơn bắt cách ôm lại họ để trừ nợ…Hihihihi. – anh trêu chọc

- Anh…..- tôi tức điên.

Nhưng nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng tôi một cảm giác hạnh phúc bổng dâng trào vì anh thật ấm, nhưng tôi phát hiện hình như 2 thằng con trai làm như vậy là chiện không bình thường. Tôi nhanh chóng hất anh ra nhưng sơ ý bất cẩn làm anh bị bỏng:

- Trời ơi! Anh ah, anh có làm sao không đưa đây em coi xem nào! Chắc đau lắm phải hok anh? Em làm gì bi giờ, thuốc băng ở đâu…hic! – tôi hoảng quá.

Tôi hok biết làm gì mà chỉ biết đứng đó là bày hải, thấy tôi lo lắng và lăng xăng anh mỉm cười thật nhẹ, nụ cười của anh làm tôi đứng chết trân, lần đầu tiên anh cười mỉm, trong thật đẹp, rất bản lĩnh.

- Nhok cưng ah, anh không sao đâu, anh chỉ bị bỏng nhẹ thôi mà, em không cần lo lắng đâu. – anh trấn an tôi.

- Em xin lỗi em không cố ý làm anh đau đâu, em xin lỗi. – tôi rưng rưng rưng.

Thấy tôi sắp khóc anh ôm chầm lấy tôi và cố làm tôi không còn thấy có lỗi. Buổi trưa anh cứ khen hết lời vì những món tôi nấu, tôi thấy hạnh phúc lắm, giống như mình được ai trao cho một phần thưởng lớn vậy. 2 anh em chúng tôi sắp xếp những thứ đã mua lúc sáng ra, cái nào cũng đẹp cũng xinh cả. Vì thấy vui vui những chuyện lúc sáng nên tôi không ngủ được, cứ lăn qua bên này rồi lăn sang bên kia, thấy đèn phòng tôi còn mở, anh bước vào:

- Chưa ngủ sao nhok con?

- Dạ chưa em ngủ hok được? Cứ trằn trọc hoài hà! Ah, hay là anh đọc truyện cho em nghe được hok? – tôi hí hửng đề nghị.

- Uhm để anh đọc cho nhok nghe nhé.

Thấy tôi đang vui vẻ thế anh cũng đồng ý ngay, anh bước vào bàn và chọn 1 cuốn tiểu thuyết rồi bước lên giường nằm cạnh tôi:

- Trời anh làm gì vậy? – tôi bất ngờ hỏi

- Thì lên đọc truyện chứ gì! – anh trả lời tỉnh bơ

- Nhưng sao anh lên nằm trên giường của em? – tôi nhíu mày.

- Truyện dài thì phải nằm đọc chứ ngồi sao đọc nổi, anh nằm trên giường em chứ có làm gì em đâu? – anh bày trò biện minh.

- Em báo trước anh chỉ nằm thôi đó, chứ anh là lén phén là máu anh nhuộm cái phòng này đó – tôi kêu căng nói

- Trời ghê ta! Hâm doạ nữa kìa, trời ơi anh sợ quá, sợ quá…- anh trêu tôi.

Rồi câu chuyện cũng được bắt đầu, tôi say mê nghe anh đọc, giọng anh thật hay, cứ như các mc đọc truyện trên radio vậy, giọng anh như 1 lời ru, ru tôi vào giấc ngủ hồi nào hok biết. Sáng này tỉnh dậy má ơi một cảnh tượng mất mặt xảy ra. Tôi nằm trên cánh tay của anh, tay tôi ôm anh, chân tôi gát anh, anh thì nằm sải lay không đụng gì đến tôi, anh đã thức từ nảy giờ nhưng không dám nhúc nhích vì sợ tôi thứ giấc.

- Ngủ có ngon không nhok? Sáng rồi dậy đánh răng rồi còn đến trường nữa kìa.

- Trời ơi! Má ơi! – tôi hét lên và buông anh ra vì mất mặt

- Gì mà la dữ vậy, anh đâu có làm gì nhok đâu? Xong chưa, bi giờ anh bắt đền em nè; đêm qua anh hứa anh không đụng vào em, vậy mà em nào là gát nào ôm nào đè anh, vậy ai đền trinh tiết cho anh đây? – vừa nói anh vừa cười chọc huê tôi.

- Em…em…em xin lỗi, em về phòng đây. – tôi lấp bấp.

Sau khi đồng phục đã sẵn sàng tôi ra ăn sáng cùng anh, anh cứ nhìn nhìn tôi rồi cười mãi làm tôi không ăn được gì cả. Anh chở tôi đến trường và hứa chiều nay sẽ đến đón tôi đi thuê trang phục diễn văn nghệ. Thấy anh khá thân thiết với tôi nên 1 thằng bạn thân của tôi bán nghi, nó hỏi tôi về vấn đề anh có phải ở thế giới thứ 3 không? Nhưng tôi không biết nên hok trả lời. Nó bèn bày cho tôi 1 cách, vừa chiều hôm đó tôi đã thử cách đó. Anh lái xe chở tôi đến nhà hát Bến Thành để thuê đồ:

- Anh nè, anh có thể cho em mượn bàn tay trái được không? Em muốn xem bói cho anh. – tôi nhỏ nhẹ.

- Nè xem cho đúng vào nhé nhok. – anh thật thà.

Quả đúng như lời thằng bạn tôi nói, ngón áp và ngón trỏ ở bàn tay trái của anh bằng nhau (hình như là 1 dấu hiệu nhận biết thế giới thứ 3 thì phải) tôi hơi shock nhưng :

- Ah! Tay anh ngộ quá nhỉ, sao mà 2 ngón này bằng nhau thế – tôi đánh trống lãng.

Dường như biết được cái tôi đang suy nghĩ anh giựt tay lại ngay và cáo gắt với tôi:

- Nhok! Nói anh biết ai chỉ nhok cái trò này hả?

- Trò gì em có biết gì đâu, sao anh lại la em? – tôi cố giả vờ không biết.

- Em còn nói dối hả? Em muốn gì? Sao lại muốn biết chiện đó hả? Anh tiếp tục cau có và chữ ”nhok” không còn nữa mà đã là ”em” rồi.

- Trời ơi em có biết gì đâu tự nhiên la em hà! – tôi cố che đậy.

- Em không biết vậy tại sao em lại để ý đến 2 ngón tay đó của anh, em thật quá đáng. – anh tức quá hoá giận

Thấy anh cau có và lớ tiếng trong xe hơi, danh dự tôi bị hạ xuống, tôi cải lại luôn, 2 người lời ra tiếng vào 1 hồi tôi tức quá hét lớn:

- Dừng xe! Làm ơn dừng xe, dừng xe ngay, nếu anh không dừng xe là tôi sẽ phóng xuống đó.

Nghe thấy thế anh bổng dừng hẳn xe lại, tôi bước xuống và đón taxi về thẳng nhà của cô tôi. Vì có lẽ giận nên anh cũng không chạy theo trong lúc ấy, tối đêm đó không biết anh suy nghĩ ra sao mà gọi cho tôi. Tôi nóng quá nên không bắt máy hay trả lời tin nhắn gì cả. Anh cứ gọi, tôi cứ từ chối, thế là 10h khuya anh đã chạy thẳng 1 mạch tới nhà của cô tôi, anh gọi tôi ra nói chuyện:

- Sao nhok không nhận tin nhắn hay điện thoại của anh hả? Nhok nghĩ nhok đang làm gì đó hả?

- Xin lỗi tôi không muốn gặp anh cũng không muốn nói chuyện hay nt với anh, xin anh về cho – tức giận nên tôi đuổi thẳng.

- Nhok trả lời anh đi, nhok làm gì mà không trả lời điện thoại.- anh nhỏ giọng

- Tôi mệt anh quá tôi không thix trả lời thì không trả lời, hơn nữa không lẽ dt tôi hết tiền tôi cũng phải vay van xin tiền để nạp tiền rồi nói chuyện với anh ah? – tôi sừng sỗ.

- Ah, thì ra là vậy! Anh hiểu rồi, anh về đây! – anh lặng lẽ.

Khoảng 20 phút sau tài khoản trong điện thoại của tôi có được 200k, tôi chắc đó là của anh. Đang nóng máu vì lúc nãy nên khi bị người ta ban bố tiền kiểu này tôi càng điên hơn. Tôi bấm số gọi ngay cho anh, thấy đt của tôi anh mừng rỡ.

- Anh Phong anh xem tôi là loại người gì mà anh làm cái hành động đó hả? – tôi gắt giọng.

- Anh chỉ muốn nạp thêm tiền đt cho nhok để nhok có thể liên lạc cho mọi người và cả cho anh chứ anh không có ý gì đâu! – anh từ từ nói.

- Hứ, không có ý gì đầu, anh xem tôi như 1 thằng Điếm hok hơn không kém đúng không? nếu không anh sẽ không làm việc đó. hứ, vung đồng tiền hả? – tôi sổ nguyên 1 trào mà không biết mình đang nói gì, có lẽ giận quá mất khôn.

Nghe chữ thằng Điếm anh giật cả mình và tái xanh mặt mày lại, anh lí nhí

- Anh xin lỗi, anh không ngờ chỉ có việc nạp tiền cho nhok lại làm nhok suy nghĩ xấu về anh như vậy. Anh làm bằng cả 1 tấm lòng chứ hok có ý như em đã nói.

- Anh về đi, tôi không muốn gặp anh nữa, đồ đạc của tôi tôi sẽ cho người sang đó lấy. Tôi mệt rồi. – tôi cương quyết đuổi.

Anh không nói một lời mà lẵng lặng ra về, còn tôi thì vừa đóng cửa phòng thì nước mắt tôi rơi xuống như thác đổ, tôi biết mình đã quá đáng nhưng lúc đó tôi giận quá không nghĩ nhiều được. Thật sự tôi rất giận. Sáng hôm sau vì để tránh mặt anh nên tôi đã đi học sớm hơn chút và xin về sớm hơn 1 chút để tránh anh. Tối đêm đó anh đến nhà tôi trong lúc có hơi rượu và lúc đó cũng đã gần 11h khuya. Anh đứng trước cửa nhà và nhắn tin kêu tôi ra, nhưng tôi không ra là không ra và tôi cũng không biết anh đang say rượu, gần nữa tiếng sau tôi hé cửa sổ thì thấy anh vẫn còn đứng ở đó chờ tôi. 12h khuya không hẹn mà trời lại đổ mưa, anh vẫn đứng đó và để cho hàng khối những giọt mưa đang trút đang dội xuống đầu anh. 1 tiếng sau tôi hé mở cửa em anh còn đứng hay không, tôi thở khi không còn thấy anh đứng nữa, có lẽ mưa lớn quá nên anh đã về, nhưng không. Khi nhìn kỹ lại thì tôi thấy ah đã ngã khuỵ ở trước cổng nhà tôi. Không tin và mắt mình, tôi có dụi mắt nhiều lần và khẳng định là anh, tôi hốt hoảng kêu tên anh và chạy như điên xuống mở cửa ra để cứu người đang nằm kia, người đã vì tôi mà đứng đó, người mà tôi…

CHAP 6

Vớ tay đỡ được anh dậy tôi hoảng hốt, người anh ướt sũng và lạnh như tiền xu. Tôi nhanh chóng gọi cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Bác sĩ nói anh bị sốt cấp tính và bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Tôi không biết làm gì chỉ biết ngồi chờ anh tỉnh lại. Ngồi nhìn anh nhắm mắt, tôi bỗng thấy anh thật đẹp, anh đẹp ngay cả lúc anh nằm ngủ, con người này đã thương mình, và có lẽ đã thích mình nhiều lắm. Một ngày, hai ngày, rồi ngày thứ ba anh mới tỉnh lại, đang nắm chặt tay anh, bổng nhiên anh mở mắt, tôi anh chóng bỏ tay mình ra, nhưng anh đã kéo nó lại:

- Nắm tay anh một lát nữa đi, nắm tay anh càng lâu thì anh càng mau hết bệnh đó.

- Thôi đi! Em hok có rãnh đâu, anh thấy thế nào rồi, khoẻ chưa, khoẻ thì thôi xuất viện đi, em hok rãnh đâu mà ở trong này với anh hoài. – tôi gắt gỏng.

- Nhok nở đối xử với người bệnh vậy hả? Anh đói rồi, nhok lấy đồ cho anh ăn đi. – anh làm nũng.

Lần đầu tiên tôi thấy anh làm nũng, thật là buồn cười, nhìn anh nũng nịu rất đáng yêu, hèn gì mỗi lẫn tôi nũng nịu anh thường vẹo má tôi là phải. Tôi bước tới lấy hộp cháo mang lại cho anh.

- Nè anh ăn đi rồi còn uống thuốc nữa, để cháo nguội ăn sẽ mất ngon đó.

- Nhok đút anh ăn đi – anh giỡ trò nũng nịu

- Trời trời, ở đâu ra, ở đâu có vụ này nữa. – tôi lớn tiếng.

- Anh là người bệnh mà, không lẽ nhờ đút có chút mà cũng hok được hả?

- Thôi, nằm lên đi, để tui đút cho ông già – tôi đành đút anh ăn vậy.

Anh nở một nụ cười mãn nguyện, đút anh ăn mà tôi có cảm nhận như vai trò của anh và tôi đã bị thay đổi, hiện tại tôi là anh và anh chính là tôi. Thì ra đây là hình ảnh bấy lâu mà tôi chưa cảm nhận được.

Anh xuất viện và bắt đầu đi làm trở lại, tôi vẫn ở nhà cô của tôi mà không đến nhà của anh ở nữa. Anh năn nĩ mọi điều để tôi về sống với anh như trước nhưng tôi không bằng lòng. Kỳ kiến tập tại trường đã bắt đầu, tôi phải đi tour Nha Trang-Đà Lạt 1 tuần. 1 tuần đó anh không gặp tôi và tôi cũng chẳng gặp anh, tôi vẫn bình thường tung tăng và vui vẻ, còn anh thì 1 ngày gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc. Riết rồi mấy bạn của tôi nói anh giống như manager của tôi vậy. Chuyến kiến tập kết thúc, trở về trường lúc 6 giờ chiều, chưa bước xuống xe tôi đã loáng thoáng thấy bóng dáng của anh, anh đã đứng trước cổng trường để đón tôi, anh ăn mặc rất đẹp đứng cạnh chiếc xe hơi bóng loáng của anh làm tôi giật bắn cả mình.

- Đi đâu đây ông? – tôi hỏi lãng.

- Đi rước nhok chứ đi đâu! Hỏi vô duyên. – anh trả lời

Làm bộ hỏi như thế chứ thật ra tôi khoái lắm, vì có được bao nhiêu người trong lớp tôi được người nhà đến đón bằng xe hơi đâu, nên lúc đó nhìn tôi oách lắm. Hihihi. Anh chở tôi đi ăn nhẹ.

- Mấy ngày nhok đi, anh nhớ nhok kinh khủng, sao hok bao giờ chủ động gọi cho anh vậy hả? Người gì mà vô tình thấy sợ luôn. – anh trách khứ

- Trời em hok gọi cho anh mà anh đã gọi cho em 1 ngày gần chục cuộc, em mà gọi cho anh chắc em khỏi làm gì dc luôn quá. Haiz. – tôi trách lại.

Thấy tôi trách lại cũng đúng nên anh im im mà chỉ cười trừ. Anh chở thẳng tôi về nhà anh mà không hỏi ý kiến của tôi.

- Chở em đi đâu vậy hả? – tôi bất ngờ hỏi.

- Thì về nhà anh chơi, anh xin với cô em rồi, là hôm nay em sẽ ở lại nhà của anh chơi. Khekhe. – anh nghịch ngợm.

Bước vào đến nhà, tôi thấy anh bày trí mọi thứ rất hoàn hảo giống như là chuẩn bị để đón tiếp tôi trở về, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì những điều đó. Tôi quay sang anh và nhẹ nhàng với tay ôm anh thật nhẹ để nói lời cám ơn. Anh ôm chặt tôi hơn như muốn nhắc lại với tôi rằng anh đã rất nhớ tôi. Anh đã làm rất nhiều món mà tôi thix: mỳ ý, sushi, bánh mì ý hấp bì…rồi còn có cả bánh kem nữa, thích lắm. Chúng tôi ăn tối xong anh chở tôi đi nhà sách, mua 1 vài quyển truyện và chở tôi đi nhà banh chơi 1 lát rồi về. Ngồi trên sofa tại phòng khách tôi huyên thuyên cho anh nghe về những chuyện khi đi kiến tập, anh nghe tôi kể một cách chăm chú, không biết anh nghe tôi kể hay là anh chăm chú nhìn tôi nữa. Trời mỗi lúc 1 khuya loay hoay đánh răng thì tôi nghe anh nói nhỏ:

- Hôm nay anh có thể sang ngủ với nhok hok?

- Hok! tại sao phòng anh anh không ngủ mà muốn sang phòng anh? – tôi nói

- Tại lâu quá anh hok gặp nên muốn nằm kế nhok thôi. – anh lại nhẹ nhàng

- Thôi, lỡ em ngủ say rồi anh….- tôi lấp lửng

- Không đâu, anh hứa là anh sẽ không đụng vào người nhok đâu, anh thề đó.

Thấy anh rất tội nghiệp nên tôi cũng đồng ý, nhưng với điều kiện nếu anh giỡ trò tôi sẽ tuyệt giao với anh luôn. Anh nằm bên cạnh tôi và đọc cho tôi nghe những quyển sách vừa mua khi nãy, anh đọc hay lắm, giọng anh thật truyền cảm nên tôi thíp đi mà không hay biết. Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận anh đang nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên nằm trên cánh tay của tôi, vì tôi nghe được hơi ấm và hơi thở của anh. Tôi thu mình nhỏ lại để được anh che chở và thế là 1 đêm ngủ thật ngon. Sáng hôm sau là chủ nhật, anh chở tôi về nhà cô và anh bảo tôi rằng hôm nay anh sẽ vào thăm 1 người quen đang nằm trong bệnh viện, anh sẽ quay về sớm để đón tôi đi ăn trưa cùng anh. Anh vừa đi khỏi thì tôi có điện thoại từ dưới quê điện lên. Ba tôi gọi bảo rằng mẹ tôi hôm nay lên thành phố khám bệnh nhưng sợ tôi lo nên không dám gọi, bi giờ mẹ đi nên ba gọi báo. (ba tôi cũng khá nhiều chiện như tôi). Ba tôi gọi để tôi biết chứ hok cho tôi vào bệnh viện với mẹ, vì sợ mẹ biết sẽ la ba. Vì biết mẹ khám bệnh định kỳ nên tôi cũng không lo lắng lắm. Ngồi xem tivi đợi anh về chở đi ăn trưa, đồng thời chờ điện thoại của ba gọi lên báo tình hình mẹ đi khám sức khỏe, bổng nhiên điện thoại tôi reo, bệnh viện gọi báo với tôi rằng mẹ tôi bị trẹo chân đang nằm trong bệnh viện. Tôi nháu nhào không biết tính làm sao? Không có anh ở đây thì biết làm sao, tôi nhanh chóng đón xe ôm chạy đến bệnh viện, và tìm căn phòng mẹ đang nằm. Thấy mẹ đang nằm mà băng cái chân, tôi lo lắm, mẹ bảo mẹ không sao chỉ là do sự bất cẩn thôi. Tôi hỏi nguyên do thì mẹ bảo:

- Mẹ đi khám bệnh vừa xong định đi thang máy xuống để về quê, nhưng thang máy đông quá nên mẹ đành đi thang bộ. Rồi 1 đám con trai vừa đi vừa chạy va phải mẹ làm mẹ mất thăng bằng nên mẹ té, làm mẹ bị trẹo khớp chân và bông gân. Mà cũng may có 1 cậu thanh niên đỡ mẹ dậy và tìm bác sĩ dùm mẹ, hok thì chắc mẹ đã ngồi ở đó luôn rồi vì đau không đi được rồi.

- Rồi anh ta đâu rồi hả mẹ? Sao mẹ không giữ anh ta lại để con cám ơn – tôi hỏi mẹ đầy tò mò.

- Cậu ta đi làm thủ tục nhập viện cho mẹ rồi, nghe nói là phải chụp hình để kiểm tra gì đó, thấy mẹ không có ai đi cùng nên câu ta đi xuống làm dùm mẹ rồi con. – mẹ tôi lại tiếp tục nói về người thanh niên ấy.

Cũng may là nhờ có anh ta, và dự định khi gặp sẽ nói lời cám ơn với người thanh niên đó. Bất thình lình đang trong toilet tôi nghe 1 giọng cực kỳ quen thuộc.

- Cô sao rồi ạh? Đã đỡ đau hơn chưa cô? Con đã làm xong hết giấy tờ cần thiết dùm cô hết rồi đó.

Trời ơi, đó là giọng của:?

- Cám ơn con nhiều lắm Phong àh! Cô đỡ nhiều rồi. Nếu không có con cô hok biết tính sao nữa. Haiz, cô làm phiền con quá. – mẹ tôi đáp lại câu hỏi của người thanh niên đó.

Lúc này tôi vừa ngời vừa vực. Hic không lẽ là:?????

- Ủa người thân của cô chưa đến hả cô? – anh ta hỏi

- Àh! Đến rồi con, con trai của cô nó vừa đến đang rửa tay bên trong đó! – mẹ tôi trả lời – Con ơi! Anh Phong đến rồi nè! Con ra chào anh và cám ơn anh 1 tiếng đi con.

Vừa bước ra tôi vừa nhắm mắt cầu trời cho đó không phải là sự thật.

- Hả là em sao Phi! Đây là mẹ em hả?- anh bất ngờ la to lên rồi cười thật tươi.

Thôi chết cha rồi, bao giờ nhiêu nghi ngờ giờ thành sự thật.

- Cám ơn anh đã giúp mẹ tôi – tôi giả vờ như không quen biết.

- Trời ơi trùng hợp thật…không ngờ cô đây là mẹ của Phi. – anh tí ta tí tửng vui mừng vì dường như đã lấy điểm trước mẹ của tôi vậy.

- Ủa 2 đứa quen nhau àh? – mẹ tôi chưng hững.

- Dạ – tôi trả lời duy nhất 1 chữ

- Chẳng những quen mà còn rất thân nữa là khác. Phi có lần xin gia đình sang nhà người bạn thân ở đó cô có còn nhớ không? Người đó là con. – anh khoe khoan.

- Trời vậy hả? Vậy thì nhà cô mắc nợ con nhiều quá rồi. Thật ngại quá -mẹ tôi ngại ngùng.

- Không sao đâu cô! Con với nhok Phi là anh em kết nghĩa tốt với nhau mà! Đúng không Phi? Cô là mẹ của Phi, con là anh nuôi của nó, thì cô cũng giống như mẹ của con mà. Hơn nữa con không còn cha mẹ nên mẹ của Phi cũng là mẹ của con mà. – anh bày lắm trò.

Mẹ tôi thấy vậy cũng đỡ ngại ngùng, 2 người bọn họ nói chuyện rất hợp với nhau, mà quên đi sự có mặt của tôi, hic, anh cứ làm mẹ tôi cười nên mẹ tôi cũng khá quý anh, và mẹ còn nhận anh làm con nuôi nữa chứ. Trước đó anh đã giúp mẹ tôi, giờ biết sự thật anh còn tốt hơn nữa nên với mẹ tôi chắc anh lấy được khá nhiều điểm. Mà mẹ đâu hề biết đằng sao anh là cả 1 ý đồ với con trai mẹ. Hic. Trước đây làm bạn bình thường anh ta đã vậy rồi, giờ được nước lên làm anh Hai của tôi thì còn có nhiều cớ gần tôi hơn và quản tôi nhiều hơn, điều này có lẽ tôi sẽ khó sống hơn đây. Hic. Anh bảo khi mẹ xuất viện anh sẽ chở tôi và mẹ về quê bằng xe ảnh, về để biết nhà luôn. Trời ơi, hok biết rồi sẽ ra sao, tôi chết là chắc. Hic.

CHAP 7

Ba hôm sau mẹ tôi được ra viện, anh đã đến từ rất sớm để làm thủ tục cho mẹ tôi. Tôi và mẹ ra xe để chuẩn bị về quê, vừa bước ra xe tôi đã choáng ngợp vì một đóng thứ trên xe: 2 thùng sữa anlene bổ xương chắc có lẽ để cho mẹ, rồi quà cáp tùm lum. Anh vừa vào xe tôi hỏi ngay:

- Trời đất ơi, đi đâu mà mua đồ cả đóng vậy nè, bộ định di cư luôn hả trời.

- Ủa hai àh, con mua gì mà lắm đồ thế hả con? – mẹ hỏi ảnh.

- Dạ con mua sữa cho mẹ với 1 ít đồ cho ba và bên nội với ngoại. – anh mau mắn trả lời.

- Trời ơi, mua chi cho tốn kém vậy con! – mẹ tôi bảo.

- Đâu có gì đâu mẹ, coi như là lễ ra mắt của con mà. Hì – anh cười

Về đến quê, hàng xóm cứ đưa mắt nhìn, vì trước giờ nhà tôi chưa có ai đi xe hơi về đậu, vậy mà hôm nay có nên ai cũng nhìn hết, anh bước xuống xe rồi kế đó là mẹ và tôi. Mọi người đều trầm trò trước vẻ đẹp của anh và của chiếc xe (bỏ quen đi vẻ đẹp của tôi và mẹ! Hic). Tôi dẫn mẹ và còn anh thì tay xách nách mang đồ đạc trông rất tội nghiệp. Ba tôi cũng nghe nhiều về anh nhưng đến nay mới biết, ba cũng vui vẻ khi thấy anh, anh như vậy người nào nhìn mà không có thiện cảm, ngoại trừ tôi. Hì. Anh hầu như lấy được thiện cảm của mọi người từ gia đình tôi cho đến lối xóm, anh đi chung với tôi và mẹ thăm 2 bên nội ngoại cho biết mặt rồi về nhà dùng cơm. Anh nghĩ trưa cùng tôi trong căn phòng bé nhỏ của tôi. Điều lạ lùng là trước mặt ba mẹ tôi anh chẳng hề gọi tôi là nhok mà chỉ kêu tên chính vì thế cũng làm tôi khá thoải mái. Bước vào cung của tôi anh bảo:

- Trời phòng của nhok đây hả? Giống cái lỗ mũi quá nhỉ, chắc chừng 5 mét vuông chứ gì. Đã vậy còn chưng tùm lum thú nhòi bông và sách. Tường thì còn dán đầy hình của Đan Trường nữa chứ. Đúng là giống như những gì anh tưởng tượng. Hahaha!

- Anh đừng có vô duyên nha! Nhà tôi không khá nên phòng tôi nhỏ là đúng rồi, hơn nữa đây là phòng riêng, tôi có quyền chứ. Hứ, anh đừng có mà ở đó mà cười tôi. – tôi hơi quạo.

- Không anh đâu chọc nhok đâu, nhok thích thú nhòi bông hả? Sao mà phòng nhiều thú thế? Của ai tặng thế? – anh tò mò.

- Là của những người ái mộ và thương yêu tôi chứ ai! Hứ – tôi lên mặt.

Nghe câu nói đó của tôi hình như sắc mặt anh có vẻ không được vui, rồi anh ngã lưng xuống chiếc giường bé tẹo của tôi mà nghĩ ngơi, anh ngoắc tôi lại nằm cạnh nhưng tôi không chịu vì chiếc giường rất nhỏ chỉ đủ cho 1 người nằm.

- Lại đây nằm với hai nào út, không nghe lời anh hả, anh mét mẹ đó nha. – anh bày trò chăm chọc.

Tôi vẫn không bước lại, nhưng vì đau lưng quá nên cũng phải bước đến gần hơn nữa nằm kế anh rất thích, anh rất thơm. Nhưng ngặt nổi tôi sẽ nằm ở đâu vì chiếc giường quá nhỏ. Đang phân vân chưa biết giải quyết thế nào thì anh đã kéo tay tôi xuống làm tôi ngã nhàu lên mình anh. Tôi ngại quá liền nhanh chóng nhõm dậy, nhưng anh đã khóa tay lại ghì tôi.

- Nằm im nha, hok anh nói mẹ là em không cho anh nằm trên giường đuổi anh xuống đất đó, anh nói mẹ là em đối xử tệ với anh đó. – anh hâm dọa.

Tôi đành nằm im trên người anh, tôi biết lúc này anh vui lắm, chắc anh đang cười thầm trong bụng đây. Nằm trên người anh tôi ngửi được 1 mùi thơm rất dễ chịu, một mùi thơm quen thuộc mà tôi và anh hay sử dụng, là mùi của chai nước hoa đã khiến tôi và anh quen nhau. Nghĩ lung tung nên tôi ngủ hồi nào tôi không hay, và anh cũng vậy. Tĩnh dậy tôi thấy tôi vẫn nằm trên người anh và anh vẫn nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ra để bước xuống nhưng không tài nào kéo ra được.

- Định đi đâu thế nhok – anh hỏi làm tôi giựt bắn cả mình.

- Thì đi xuống chứ đi đâu. Không lẽ anh không thấy mỏi ah. – tôi trả lời.

- Không, nhok cứ nằm đi, nằm suốt đời anh cũng không mỏi. – anh đáp.

- Mệt anh quá, em đi xuống phụ mẹ dọn cơm đây, ăn rồi còn lên nữa. – tôi bực.

Mẹ thấy 2 anh em của tôi ra liền dọn cơm để anh em tôi ăn rồi chuẩn bị lên. Trong suốt bữa ăn cách nói chuyện của anh với tôi rất lạ, hoàn toàn khác hẳn với lúc bình thường. Lúc có anh và tôi, anh nhẹ nhàng và rất ấm áp, nhưng khi trước mặt ba mẹ và người khác anh khó chịu, khó ưa và gay gắt với tôi. Đúng là một con người 2 mặt. Dùng cơm xong anh và anh trở về thành phố, trên xe tôi gắt gỏng:

- Tại sao anh lại vậy hả? tại sao anh lại có cái cách xử như thế nhỉ, đúng là giả tạo. Hứ!

- Nhok nói gì anh hok hiểu gì hết? Là sao hả? – anh ngơ ngác.

- Hứ, trước mặt ba mẹ anh là 1 con người khác còn trước mặt em anh lại là 1 người khác. Sao anh 2 mặt thế hả? Đúng là…hứ – tôi tức tối.

- Trời, hok lẽ trước mặt ba mẹ và người khác anh đối xử với nhok như bình thường thì chắc nhok sẽ không tránh khỏi những lời dị nghị đâu. Haiz. Không hiểu cho anh mà còn trách anh nữa àh. – anh giải thích.

Nghe câu nói của anh xong lúc này tôi mới suy nghĩ. Thì ra anh đang cố bảo vệ cho mình và cũng một phần cố ý che mắt thiên hạ về tình cảm của anh dành cho tôi. Nếu biết ra chuyện anh thích tôi chắc có lẽ ba mẹ tôi sẽ không cho tôi giao du với anh nữa. Chúng tôi về đến chợ Tân Bình đột nhiên anh dừng lại:

- Nhok nè chờ anh một tí nhé, anh vào chợ mua tí đồ cần thiết, anh ra ngay, nhok ở trong xe chờ anh nhé.

- Ủa anh mua cái gì mà hok cho em đi theo thế, tự nhiên bắt em ngồi trong xe thế? – tôi tò mò.

- Thôi, anh đi mua có 1 thứ nhỏ thôi, em ngồi trong xe trông xe luôn, anh ra ngay mà. – anh lại bảo.

- Uhm anh đi nhanh nhanh nha.!- tôi đành để anh đi.

Khoảng 15 phút sau anh quay ra với một cái bao đen thui to đùng, không biết đó là cái gì, tôi tò mò lắm. Anh bỏ nó vào ghế dưới của xe mà không cho tôi biết đó là cái gì hết. Về đến nhà tôi, anh đưa cho tôi cái bịch đen đó và bảo vào nhà hãy mở ra xem. Anh chào tôi và bảo mai sẽ đến sớm đón tôi đi học. Vào nhà tôi ù ngay lên phòng nhanh chóng mở ngay cái bao đen đó ra xem là thứ gì. Thật thích vì đó là 1 con masimaro bằng bông to thật to, nó có thể được dùng để làm ghế dựa để ngồi, đặt nó xuống ngồi lên 2 cái chân của con thú bông mà tôi chỉ bằng phân nữa của nó. Món quà còn kèm theo 1 trang giấy nhỏ: ”hy vọng là nhok thích món quà này của anh, hãy ôm nó khi cảm thấy buồn nhé, và hãy tâm sự với nó khi không có anh bên cạnh nhé. Anh iu nhok lắm ^^”. Nội dung của tờ giấy là thế, đọc xong tôi chỉ biết cười, đang tận hưởng niềm vui đó thì anh gọi.

- Sao nào thix hok nhok, phải nhớ là con thú đó là anh khi anh không có bên cạnh nhok đó nhé. Ở ngoài thì có anh về nhà thi có nó, phải thương nó như thương anh đấy nhé.

- Hứ! Anh là anh còn thú là thú sao mà giống nhau chứ. Mà em thix thú bông hơn thix anh. Pleu pleu. – tôi giã lã.

- Nhok đang làm gì đó, chuẩn bị ngủ chưa? – anh hỏi

- Chưa ngủ được, đang nhớ thằng bạn. – tôi trả lời

- Hả? Cái gì? Nhớ ai? Thằng bạn nào? Bởi vậy, chẳng bao giờ nhok nói nhớ anh, vậy mà lại nhớ đến mấy đứa bạn của nhok. Hứ! Buồn 5 phút. – anh giận.

- Hok phải tại bạn em nó mất rồi, nên tự nhiên lại nhớ nó mà. Sao anh lại cà nanh với những người đã mất nhỉ. – tôi lên giọng.

- Ủa vậy hả? Ai biết đâu. – anh cười.

- Đang ghen hả? Sao quạo vậy? – tôi đùa.

- Uhm! Ghen đó hok được hả? – anh tấn tới.

- Thôi em đi ngủ đây, em mệt quá rồi, mai còn đi học sớm nữa. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon nhé anh! – tôi mệt mỏi

- Uhm, nhok iu của anh ngủ thật ngon nhé, hẹn sáng mai gặp.- anh nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau cũng như thường lệ anh cũng đến đón tôi đi học và cũng ăn sáng với nhau, hôm nay lớp tôi có 1 bạn sinh viên chuyển đến, nghe nói là chuyển từ ngoài Đà Lạt vào, ai cũng nháu nhàu chờ xem mặt. Các bạn nữ thì nôn nóng lắm, vì nghe nói bạn trai ấy rất đẹp. Cậu ta vừa mới vào cả lớp đã ồ lên thật lớn. Cậu ta cao và cũng rất điển trai. Phòng công tác sinh viên dẫn bạn ấy vào và bảo bạn ấy lựa chọn chỗ ngồi. Trong lớp tôi vốn trong rất nhiều chổ, và bên cạnh tôi cũng trống, vì trước giờ tôi chẳng cho ai ngồi chung. Bất chợt bạn ấy bước đến:

- Xin lỗi mình có thể ngồi ở đây được không?

Vốn tôi đã không thích bạn mới này, vì chưa gì hết mà bước vào đã làm xôn xao lớp học cướp mất vị trí “sao” của tôi nên tôi hok thix.

- Không được bạn ah, chỗ này có người ngồi rồi, xin lỗi bạn ngồi chỗ khác nhé.- tôi từ chối.

- Chỗ đó có ai ngồi đâu bé, bé cho bạn đó ngồi đi, ngồi ở cuối lớp sao mà học được. – cả lớp nháu nhào năng nĩ tôi.

Mặc dù không thích nhưng bị bạn bè lật tẩy thẳng như vậy tôi cũng không còn cách nào khác đành phải cho bạn ấy ngồi. Ngồi bên cạnh, tôi mới có dịp nhìn cậu ta kỹ hơn, bạn ta đẹp thật, có 1 nước da thật đẹp, đúng là người ở xứ lạnh có khác. Còn cậu ta thì cứ hỏi tôi hết cái này đến cái kia, tôi không ưa tí nào, không muốn trả lời luôn đó. Ra về cậu ta cũng lót ngót đi theo tôi hỏi này hỏi nọ, thấy tôi có người đi kè kè anh Phong có vẻ không hài lòng lắm.

- Ai vậy nhok? – anh hỏi

- Àh một người bạn vừa mới chuyển đến lớp em ấy mà. – tôi nhanh nhảo đáp.

2 người bọn họ chào nhau rồi anh chở tôi về. Anh bảo lát nữa 8h anh sẽ qua đón tôi đi xem phim. Hì, tôi thix lắm vì vốn tôi mê đi xem rạp lắm. Tôi về nhà nhanh chóng tắm rửa và ăn bận thiệt đẹp để lát anh đến đón. Ngồi chờ cả buổi mà vẫn không thấy anh đến, tôi quạo quọ gọi cho anh:

- Anh đang ở đâu thế? Anh có đi xem phim với em không? Sao anh bắt em chờ cả buổi thế? Anh đang ở đâu?

- Anh xin lỗi nhok, anh có việc đột xuất nên không đi với nhok được, anh xin lỗi, mình sẽ đi xem phim vào khi khác nhé. – anh xin lỗi.

- Anh có việc gì hả? Ít ra anh cũng phải gọi báo với em sớm hơn chứ, có đâu mà anh để em chờ thế hả? Anh thật quá đáng – tôi cáo và quát.

- Em đừng giận, anh xin lỗi mà, anh có việc đột xuất không bỏ được nên mới thất hẹn với em, em đừng giận mà. – anh khẩn thiết.

- Thôi được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi, em đi 1 mình không cần anh nữa. – tôi dập máy ngang.

Buồn lắm, vì chuẩn bị mọi thứ mà bị người khác cho leo cây nên tôi rất khó chịu, tôi đi lang thang ra khu vui chơi ở công viên Lê Văn Tám chơi. Đi lang bang tình cờ tôi gặp cậu bạn mới chuyển đến lớp tôi tại đó.

- Ủa Phi, Phi đi đâu vậy? – Minh (tên cậu ta) hỏi.

- Nhà tôi ở gần đây mà, tôi ra đây chơi không được àh? – tôi trả lời

- Vậy hả, nhà Phi gần ở đây ah, hì. Thix nhỉ, Minh cũng ở gần đây. Ah, Phi đi 1 mình hả? – cậu ta lại hỏi.

- Không thấy sao còn hỏi hả trời. – tôi gắt gỏng

- Vậy Phi có muốn đi cùng Minh hok? Minh đang định đi mua 1 ít đồ với lại đi xem phim. Đi chung nhé.

Mới đầu không muốn đi vì tôi có ưa gì thằng này đâu mà đi, nhưng không đi thì biết làm gì bây giờ, nên đi luôn với nó. Đi chung và tiếp xúc 1 lúc thấy nó cũng được, cũng không khó ưa như mình nghĩ. Chúng tôi đi xem phim thì nó chở tôi về. Ra lấy xe tôi loáng thoáng thấy bóng dáng của anh. Anh cũng vào nhà xe ở rạp Hòa Bình lấy xe, tôi núp vào 1 góc để nhìn kỹ xem có phải là anh không? Quả đúng không sai, đó là anh. Anh vừa dắt xe ra thì có 1 người con trai nhàu lại ôm chầm lấy anh rồi ngồi phía sau để anh chở đi. Tôi nóng hết cả người, kịp lúc đó Minh cũng dẫn xe ra, tôi năn nĩ nó chở tôi rượt theo xem anh đi đâu. Chạy một hồi tôi thấy anh dừng xe tại 1 cái quán, nhìn lên bảng hiệu tôi giật mình vì đó là vũ trường Maxim. Xe anh dừng lại thì có người coi xe dẫn vào, anh và người thanh niên đó cặp kè nhau đi vào đó. Không muốn đứng ở đó thêm 1 giây phút nào nữa, tôi kêu Minh chở tôi về mặc dù thằng nhỏ hok biết chuyện gì hết. Về đến nhà tôi gọi ngay cho anh nhưng cố tỏ vẻ không có gì:

- Ủa anh đang ở đâu vậy? – tôi cố gắng lắng nghe xem có tiếng nhạc xập xình không.

- Anh vừa mới về tới nhà. – anh trả lời điềm tĩnh.

- Hôm nay anh đi đâu vậy anh. – tôi cố gắng nén giận vờ như không biết.

- Àh, hôm nay anh đi gặp một vài người khách hàng ở công ty, nên giờ mới về nè. – anh giã dối.

- Vậy ah, có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không anh? – tôi hỏi gặn lại.

- Thật mà! Mà có gì không nhok, sao nhok lại hỏi vậy? – anh tò mò.

- Anh là đồ dối trá. – tôi hét lớn rồi dập máy.

Thấy tôi bức xúc mà anh không biết nguyên do, anh gọi lại liên tục nhưng tôi không bắt máy, sốt ruột quá nên anh chạy thẳng đến nhà cô tôi để gặp. Cô tôi gọi tôi xuống nói anh đợi ngoài cửa, tôi không muốn ra, nhưng cô tôi mắng như vậy là bất lịch sự. Bước ra gặp anh mà tôi bực bội và muốn oánh anh một chập vì anh đã lừa tôi.

- Sao nhok lại mắng anh như vậy? – anh hỏi

- Tôi không rãnh mà mắng anh, chỉ cảm thấy tôi thật ngu ngốc để bị anh lừa thôi. – tôi quạo

- Anh lừa nhok cái gì? Anh không hiểu nhok đang nói gì hết? – anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

- Có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không? Hay gặp nhau ở Hòa Bình rồi lại dẫn nhau vào vũ trường Maxim hả anh? Khách hàng gì mà gặp nhau ở những chỗ đó hả anh? Tôi đâu có ngốc đâu mà gặp khác ở đó. Công ty của anh là những chỗ đó đó hả?

Lúc này anh cứng họng, anh không biết nói gì mà chỉ biết lắng nghe tôi trúc giận, khi tôi đã nói hết anh mới hạ giọng:

- Anh xin lỗi, anh không muốn dối nhok đâu, nhưng vì thằng bạn anh đang có chuyện buồn, nó muốn gặp anh tâm sự nên anh mới gặp nó. Nhưng sợ nói với nhok thì nhok sẽ giận và nói với nhok đi những chỗ đó nhok sẽ có ác cảm với anh nên anh không nói.

- Anh không cần giải thích, và cũng không cần mắc công giải thích, tôi không muốn nghe gì hết. Tin anh một lần đã đủ để tôi bán lúa giống rồi. Tôi không muốn tin anh nữa, xin anh về cho. – tôi cáo.

- Anh nói thật anh với người đó không có gì mà, chỉ là nó muốn tới những chổ đó nên anh mới đưa nó tới, xong anh ra về liền mà. – anh giải thích.

- Tôi không cần biết anh và người đó có gì không, điều đó không liên quan đến tôi, vào những chỗ đó mà không có chuyện gì có mấy thằng ngốc mới tin. – nói xong tôi bước ngay vào nhà.

Vào nhà anh nhắn tin cho tôi: “anh nói thật mà, nhok tin anh đi. Anh với anh ta không có gì hết. nếu anh và anh ta có gì với nhau thì cho ngày mai anh sẽ không còn trên trần gian này nữa. Em hãy tin anh mà”

CHAP 8

Sáng hôm sau, tôi đi học, vừa mới mở cửa tôi đã thấy anh đứng đấy, vẫn bộ đồ ấy, vẫn gương mặt ấy. Dường như đêm qua anh đã đứng suốt ở đó. Nhìn thấy anh máu tôi đã tức lên, tôi không thèm chào hỏi là đi phớt qua như không nhìn thấy, tôi đi 1 mạch đến trạm xe bus mà cứ xem như không có sự có mặt của anh và mặt cho anh muốn làm gì thì làm. Anh vẫn đi theo, vẫn chạy kè kè theo xe bus, vẫn đứng ở trường đợi tôi, vẫn như những ngày đầu theo tôi. Giờ ra về tôi biết thế nào anh cũng còn đứng ở đó nên tôi đã cố ý đi ra cùng lúc với Minh, tôi cặp tay cậu ta, đi sát bên cậu ta, nói chuyện cười cười và đùa giỡn đủ thứ. Nhìn thấy tôi bước ra với mình tay trong tay, anh buồn lắm:

- Nhok àh! Ta về thôi.

- Anh về đi, hôm nay Minh sẽ chở tôi về, phải không Minh – tôi tự quyết định.

- Ah, uhm. Đúng rồi, Phi nhờ em hôm nay đưa Phi về. – Minh cũng hiểu ý của tôi.

- Nhưng anh đã đến đón nhok rồi, nhok không cần phiền đến Minh đâu. – anh buồn buồn và nói.

- Không, tôi đã bảo là hôm nay Minh sẽ chở tôi về, vì tôi có tí chuyện muốn nhờ Minh giúp. – tôi gắt gỏng.

Thấy tôi có vẻ khó chịu, anh không nói một lời nào nữa. Tôi phóng lên xe Minh và ôm vào eo nó. Nhìn sang gương mặt anh lộ lên một vẻ buồn khó tả, anh lủi thủi dẫn xe ra về mà trên gương mặt rất nhiều nỗi niềm. Thấy anh đã mất dạng, tôi quay sang cám ơn Minh vì đã hợp tác rồi chào nó mà ra trạm xe đón xe bus mà về. Mặc dù là Minh cũng có ý đưa tôi về, nhưng tôi đã từ chối vì tôi không quen lắm khi ngồi xe của người lạ, và hơn nữa đó không phải là xe của anh. Tình trạng ấy kéo dài suốt 3 ngày, tôi đã thấy được nét tiều tụy hiện rõ trên gương mặt của anh, tôi cũng buồn không kém anh, nhưng việc anh lừa tôi thì tôi chưa thể bỏ qua được. Ngày thứ 4 anh đã không đến nữa, không có anh tôi thật sự giống như đi học mà thiếu cặp sách, thiếu mất 1 thứ quan trọng của chính mình. 3 ngày không có anh đến, tôi buồn thấy rõ, không nói không cười với bất cứ 1 người bạn nào trong lớp. Tôi bắt đầu thấy nhớ anh, nhớ anh lắm, vì chưa có lúc nào mà tôi không gặp anh suốt mấy ngày như thế. Tôi đánh liều lén đến nhà anh để nhìn anh cho đỡ nhớ, nhưng cửa đã khóa, tôi đến công ty thì họ bảo cả tuần nay anh đã không đi làm. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, tôi không biết mình nên làm gì, gọi điện cho anh thì mình hạ mình sao, còn không gọi thì chắc tôi sẽ điên mất vì lo. Mượn đt thằng Minh tôi bấm số của anh thử. Điện thoại báo không liên lạc được, tôi bắt đầu đứng không vững và có cảm giác choáng. Tôi tưởng tượng bao nhiêu thứ trong đầu, mọi thứ đều là điều xấu. 10 hôm rồi, 10 hôm không có 1 miếng tin về anh, tôi đi đến khắp những người bạn của anh mà tìm nhưng họ nói là không liên lạc được với anh hơn 1 tuần nay. Tôi bắt đầu khóc vì sợ và vì nhớ. Tôi trở về nhà với một tinh thần mệt mỏi, tôi thật sự đuối lắm rồi, cái mệt, cái lo, cái nhớ trộn lẫn vào nhau như cắt lòng. Bỗng điện thoại reo, tôi trông chờ người gọi là Bự (tên thân mật tôi đặt cho anh trong điện thoại) nhưng số lạ, hoắc tôi nhận máy:

- Dạ alo, Phi nghe ạh.

- ……- không thấy một tiếng nào trả lời.

- Dạ alo, Phi nghe ạh. – tôi lập lại một lần nữa.

- Nhok khỏe không? – giọng của anh tôi nhận ra ngay.

Không trả lời câu hỏi của anh, tôi xổ 1 sọc:

- Bự ở đâu vậy? Bự đang làm gì? Sao em gọi cho Bự hok được? Bự đang ở đâu. Sao Bự hok nói gì với em hết vậy? Huhuhu – tôi khóc òa.

- Nhok sao thế? Có chuyện gì với nhok hả? Nhok sao thế, nhok đừng khóc, từ từ nói Bự nghe xem nào? – anh cũng cuốn lên như tôi.

- Sao Bự đi mà không nói gì hết, em lo cho Bự lắm, em sợ Bự có chuyện gì? Em gọi điện cũng hok được? Bự định bỏ em luôn đúng hok? –tôi tức tưởi.

- Đâu có đâu, Bự đâu bỏ nhok, tại Bự buồn quá nên mới về quê chơi với ba mẹ nhok nè, điện thoại hết pin mà hok có đồ sạc nên Bự để luôn để người khác không làm phiền. Nghĩ ngơi 1 thời gian cho nó thoải mái. – anh cười

- Vậy cũng hok muốn em làm phiền luôn đúng hok? Bự đi vậy thì Bự đi luôn đi. Hic. – tôi tức tối.

- Nhok sao thế? Không phải đâu, Bự không liên lạc với nhok là bởi vì sợ nhok còn giận Bự. Nhưng nhớ nhok nhiều quá không chịu nỗi nên Bự mới gọi cho nhok đó. – anh nhẹ nhàng đến ấm áp. – nhok sao thế? Có chuyện gì hả?

- Bự về đi, đừng ở dưới quê nữa? Em…mà thôi Bự về đây đi. – tôi lấp lửng.

- Nhok sao thế? Nhok bệnh ở đâu hả? Hay có chuyện gì? Nhok nói Bự nghe xem – thấy tôi lấp lững anh càng lo.

- Hok có, tại em nhớ Bự thôi. Bự về thành phố được không? – tôi nhỏ dần tiếng.

Nghe được câu nói đó, anh biết tôi đã hết giận, anh bảo anh về ngay, anh về liền. Có lẽ anh đã rất vui khi nghe được câu nói đã. Đã gần 1 năm quen rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nói nhớ anh. Chắc anh sẽ vui lắm. 45 phút sau anh đã có mặt ở nhà cô tôi, anh gọi tôi ra và chở tôi đi vòng vòng, sao đó anh dừng lại 1 khu giải trí nhỏ, anh bảo:

- Có muốn vào đó chơi không? Lâu lắm rồi Bự không thấy nhok cười khi nhok đu ngựa và vào nhà banh. Có muốn vào không?

- Thôi em không vào đâu. Em chỉ muốn ngồi đi nhìn vào thôi. – tôi thỏ thẻ.

- Vậy chờ Bự một chút nhé. Bự đi đây mua cái này tí. – anh bảo.

Anh mở cửa đi đâu đó, còn tôi thì ngồi trong xe nhìn bọn trẻ chơi đùa cười thỏa thích. Vì lâu lắm rồi không ngồi trên xe hơi cùng anh nên tôi chỉ muốn ngồi lâu hơn thôi. Anh quay lại trên tay với 1 đóng thức ăn.

- Chúng ta ngồi trong xe vừa xem các bé chơi vừa xem phim và ăn bánh nhé! Chịu hok? – anh hỏi tôi.

- Dạ cũng được. – tôi đồng ý.

Ngồi trên xe anh nói biết bao nhiêu là điều, anh nói cho tôi biết về cảm giác không có tôi trong suốt những ngày không có tôi, và anh cũng giải thích với tôi về việc tối ngày hôm đó. Nghe anh kể và thấy được sự chân thành của anh làm tôi thấy mình cũng có lỗi. Bất chợt anh hỏi:

- Không có Bự bên cạnh chắc không ai phiền nhok hết đúng hok? Nhok với Minh sao rồi? – anh hỏi có vẻ đầy nỗi niềm.

Hóa ra anh tưởng rằng tôi và Minh đang quen hay sao ấy.

- Em và Minh hả? Chúng em vẫn vui vẻ bên nhau. Không có gì cả. – tôi lém lĩnh.

- Vậy Bự mừng rồi, mong rằng Minh đừng làm cho nhok buồn, Bự thì không sao đâu, Bự sẽ tập cho quen, nhưng lúc này Bự vẫn chưa chấp nhận được, Bự sẽ cố gắng quen và Bự sẽ không bỏ nhok nữa đâu, Bự sẽ ở bên nhok và ủng hộ nhok mà. – anh nói với vẻ mặt ụ xóm – Bự không ganh tỵ hay ghét bỏ Minh hay bỏ rơi nhok đâu, vì vậy nhok đừng….

Không để anh nói dứt lời tôi đã nhẹ nhàng quàng tay qua phía anh và kéo anh lại phía tôi. Tôi ôm anh thật nhẹ nhàng, như muốn nói với anh thật nhiều điều. Tôi cảm nhận được người đang trong vòng tay tôi đang nhỏ lại, và bỗng chốc tôi thương anh vô cùng và càng hiểu anh hơn. Tôi có thể lắng nghe được tâm trạng anh lúc này đang rất tệ. Không để anh suy nghĩ nhiều, tôi thỏ thẻ:

- Em với thằng Minh hok có gì đâu, Bự đừng hiểu nhầm, vì giận Bự nên em mới làm vậy thôi, chứ thật ra không có ai thay thế được Bự hết, mặc dù không thể đối với Bự như Bự đối với em, nhưng đối với em Bự rất quan trọng.

Nghe được câu nói ấy dường như anh rất yên lòng, anh choàng tay vào lưng tôi rồi ôm tôi chặt hơn, có lẽ anh đã hiểu được tình cảm của tôi dành cho anh, nó không phải là tình yêu nhưng nó cũng vượt ra khỏi tình anh em, nó là một tình cảm gì chính anh và tôi cũng không biết được, nhưng có lẽ chưa bao giờ anh hạnh phúc như lúc này.

CHAP 9

Thời gian cứ như thế mà lặng lẽ trôi, 2 năm rồi, một thời gian không phải ngắn nhưng cũng không phải là dài. Hôm nay anh gọi tôi đến nhà anh, vì anh có 1 buổi tiệc party nhỏ. Mặc dù anh không nói nhưng tôi cũng có thể đoán được đó là party kỷ niệm 2 năm chúng tôi gặp nhau. Biết anh chuẩn bị rất chu đáo nên tôi cũng ăn mặc thật đẹp, tôi chọn bộ đồ mà anh tặng tôi hôm sinh nhật để diện, trông tôi đẹp ra phết. Đang lui cuôi sửa soạn thì anh gọi:

- Xuống đi người đẹp, tôi tới đón rồi nè.

Tôi lật đật chạy xuống, thấy tôi anh cười cười:

- Trời ơi! Ai đây, nhok của ai mà đẹp thế này nhỉ. Nhìn xinh zai ra phết.

- Nhok của Bự chứ của ai, hok thix hả, vậy thôi em lên thay đồ khác. – tôi lém lĩnh.

- Uhm, thôi được rồi, Bự thix lắm, nhok lên xe đi. – anh hối tôi.

Phóng lên xe anh, anh chạy 1 cái vù nhanh như gió cuốn. Đến nhà anh, tôi đã chuẩn bị tinh thần vì biết anh hay làm quá. Bước vô trong căn nhà, thì tối mịt, tôi thấy hơi lạ, định quay sang hỏi anh thì anh đã bước vào bật cái công tắt điện. Một lố đèn chợp tắt cháy thay phiên nhau trông rất lạ mắt rồi đùng một cái ánh đèn vàng mở lên. Ôi chao ôi tôi không thể nào tưởng tượng được, trên nhữn tấm tường là những tấm hình Sticker ngày nào tôi và anh chụp đều được phóng to ra và dán lên, xung quanh thì những dây vôn và kim tuyến được đính lấp lánh, cả căn phòng toát lên một không khí như 1 cung điện. Đôi mắt tôi nhìn anh long lanh:

- Bự àh, anh đã chuẩn bị cái này từ khi nào vậy? Sao em không biết, hôm qua em vẫn ở đây mà, mọi thứ đâu có.

- Bự đã thức suốt đêm qua để chuẩn bị đó! Hì! Nhok thix hok? Nhok thấy thế nào, dễ thương hok? Đúng ý của nhok hok? – anh mong 1 lời khen từ tôi

- Đẹp lắm, em không thể ngờ Bự lại làm như vậy đó! Hì! – tôi vui lắm.

- Chưa đâu còn nhiều thứ bên trong nữa kìa, từ từ sẽ được khám phá. – anh bí ẩn.

Chưa nói dứt câu anh đã kéo tôi vào phòng khách, trên bàn toàn là những món mà tôi thix, và trên cái khung cắm nến còn có 1 cái hộp hình ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi tò mò nhanh chóng chọp lấy cái hộp vì muốn tháo nó ra, nhưng anh đã khẻ vào tay tôi 1 cái quá mạng.

- Nè, ăn xong thì mới được mở, chưa gì mà ham hố thấy sợ luôn.

- Hehehe, quà trước mắt hok mở sao ăn ngon được. Thấy nó lừa thừa trước mắt ngứa mắt muốn chết…hihihi – tôi lém lĩnh.

Nhưng không tài nào tôi thuyết phục anh cho tôi mở cái hộp ra trước khi ăn, ngồi ăn mà tay chân tôi bức rứt, tôi ăn vội ăn vàng để mong được sớm mở cái hộp. Nhìn tôi như vậy anh cười cười. Ăn xong anh cho phép tôi được mở cái hộp, tôi mở thật cẩn thận để không làm rách cái hộp bao xinh xắn ấy. Ah, thì ra là 1 sợi dây chuyền có mặt ngôi sao bằng đá.

- Nó là đá đổi màu đó. Tùy theo nhiệt độ của thời tiết mà nó sẽ chuyển màu khác nhau đó. – anh nói.

Thoáng nhìn lên trên cổ anh, tôi thấy 1 cái khung ngôi sao bằng đá giống như của tôi. Hình như cái của tôi là cái ruột của ngôi sao, còn anh là cái khung ngoài của ngôi sao.

- Ủa Bự ơi! Cái của em với của Bự hình như là 1 cặp đúng hok? Sao mà nhìn nó giống giống nhau sao ấy. – tôi hỏi thử.

- Uhm, nếu lấy cái ngôi sao mặt dây chuyền của nhok gắn vào thì sẽ khớp với cái khung mặt dây chuyền của Bự. Bự là khung bên ngoài sẽ bảo vệ nhok mãi mãi. – anh nhẹ giọng.

Nghe câu nói của anh tôi chỉ biết cười trừ chứ không biết nói gì. Ngồi tám với nhau đến 10h khuya thì anh chở tôi về. Trên đường đi, tôi cứ huyên thuyên mãi, anh cười sặc cười sụa mà quên chú ý đường. Bỗng đầu rầm, anh vừa va phải 1 chiếc xe máy, anh thắng gấp làm đầu tôi va vào thành xe hơn 1 cái quá mạng. Tôi và anh lật đật chạy xuống xem người bị đụng có sao không? Cũng may không có máu gì, chỉ trầy xướt nhẹ và ngã xe thôi. Tôi lấy làm lạ vì người mà xe của anh đụng phải chính là 1 người mà anh quen

- Trời ơi An! An có sao không? – anh có vẻ hốt hoảng

- Ủa Bự quen anh này hả? – tôi thắc mắc

- Uhm, Bự quen, An là bạn thân của anh trước đây. – anh trả lời. – An không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không vậy?

Tôi thấy anh dường như có vẻ rất lo lắng, nhưng thôi họ là bạn thân của nhau mà. Tự trấn an mình để không khó chịu, bất chợt anh bảo tôi đón taxi về đi, để anh đưa An vào bệnh viện kiểm tra thử. Tôi hơi đớ người nhưng cũng không muốn gây chuyện làm gì vì đó cũng là 1 việc nên làm. Tôi đóng taxi ra về mà trong đầu như 1 mớ bồng bông, tôi suy nghĩ rất nhiều về con người này. Sáng hôm sau, anh điện thoại cho tôi nó anh không đến đón tôi đi học được vì bận, ngày thứ 2 cũng vậy, ngày thứ 3 cũng vậy, tôi bắt đầu thấy hơi tò mò không biết chuyện gì. Sáng ngày thứ 4 tôi được nghĩ học, tôi mò đến công ty của anh để gặp anh, nhưng mọi người trong công ty bảo là 3 ngày nay anh Phong không đến làm việc, ảnh xin nghĩ vì nhà có việc. Tôi không biết nhà có chuyện gì mà tại sao anh lại không nói với tôi, lạ thật. Tôi nhấn máy gọi cho anh:

- Bự đang ở đâu vậy? Sao mấy hôm nay Bự không đi làm, nhà Bự có việc gì ah. – tôi hỏi chận đầu.

- Ah, Bự đang trong bệnh viện Gia Định, An bạn của Bự bị chấn thương chân rồi. Bự đang ở trong này với anh An nè. – anh trả lời.

Không nói một lời nào tôi cúp máy. Tôi quay trở về nhà mà không biết đó là cảm giác gì cả: Ghen? Hay Ganh Tỵ? Là cái nào? Tôi nghĩ ghen cũng có 1 ít, mà ganh tỵ thì nhiều, tôi có cảm giá như mình bị giành đi tình thương của anh. Nhưng đúng lễ nghĩa thì tôi cũng nên ghé thăm cái anh tên An đó 1 tiếng. Không hẹn mà tôi tự mò tới bệnh viện, ì ạch vác xác đi thang bộ, vừa lên đến cửa phòng mới hé cửa tôi bàng hoàng, anh và cậu An gì đó đang ôm nhau. Không muốn bước vào nữa, tôi lẵng lặng ra về mà lòng buồn không thể tả. Thật ra cái tôi thấy là gì? Về đến nhà, tôi cũng lân la hỏi được một vài thông tin về cái người tên An kia. Anh ta là bạn thời học cùng với anh Phong tại Úc, và là người mà anh Phong thix khi còn học tại đó, nhưng vì do anh An này đã có bạn trai nên anh Phong đành thix đơn phương. Nghe nói anh An vừa mới chia tay với bạn trai, có lẽ vậy mà bây giờ như vậy. Tôi không biết phải làm sao? Không biết làm thế nào cả? Vốn đã khẳng định mình không hề thix anh và cũng chẳng thể thix anh, vì vậy cũng không thể cấm anh tiếp xúc với anh An. Tôi không muốn mình làm anh khó xử hay chen chân vào phá hoại anh, vì bi giờ là cơ hội cho anh – tôi nghĩ như vậy. Không liên lạc với anh nữa, và âm thầm đến nhà anh, tháo sợi dây chuyền bỏ lại vào hộp và kèm theo 1 tờ giấy với dòng chữ:

- “em nghĩ hạnh phúc đã tìm đến với anh rồi đó, anh hãy chợp lấy nó. Em nghĩ em không phải là chủ nhân của sợi dây chuyền này nữa, hãy tặng nó cho người nào mà anh yêu và anh thật sự muốn bảo vệ. được không anh. Em chúc anh luôn hạnh phúc. – nhok của anh!”.

Sau khi gửi lại dòng tin nhắn là cũng là lúc mùa hè đổ ào về. Có lẽ anh đã ở suốt trong bệnh viện để chăm sóc người đó mà chưa về nhà, và anh cũng quên khuấy đi sự tộn tại của tôi. Tôi rời thành phố đi đến 1 nơi để quên đi 1 nỗi buồn, tôi không về quê và cũng chẳng cho mẹ tôi biết là tôi đi đâu. Sau khi tôi đi được 3 hôm thì anh gọi cho tôi:

- Nhok làm gì thế? Nhok nói gì thế? Sao nhok lại làm vậy? Nhok đang ở đâu thế? Sao lại để lại vật kỷ niệm ở đây là sao?

- Em đã nói quá rõ trong thư mà Bự, Bự đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi, người đó là anh An không phải là em, và em nghĩ sợi dây chuyền đó sẽ hợp với anh An hơn, Bự không cần phải lo lắng và cũng không cần tìm em, em chỉ đi thay đổi không khí thôi. – tôi nhẹ nhàng đáp.

- Nhok nói cái gì kỳ cục vậy? Sao nhok lại nghĩ thế? Anh với An chỉ là bạn bình thường thôi. – anh giải thích.

- Em không sao thật mà. Thôi em dập máy đây.- tôi dập ngang.

Mặc dù hơi buồn và mặc dù nhớ anh nhưng tôi không dám nói mà phải nén lòng. Tôi không biết 2 tuần tới tôi sẽ sống như thế nào trên mãnh đất Long Thành này (nhà của chú tôi) mà không có anh. Ngày ngày trôi qua tôi đi lên rừng lấy mũ cao su với chú và thím của tôi. Rồi ngày thứ 8 tôi ở đó, sáng sớm tinh mơ khi mơ màng thì tôi nghe tiếnh trò chuyện ồn ào trước mái hiêng nhà của chú, nhưng vì còn say ngủ nên tôi cũng không để ý. 7h sáng tôi đã sẵn sàng để chuẩn bị lên rừng để làm việc, bổng tôi nghe 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bếp:

- Chú ơi! vậy hôm nay thằng Út nó sẽ hướng dẫn con hả chú, vậy chú có đi với tụi con hok?

- Không, anh em nhà bây đi đi, chú không đi đâu, chú ở nhà làm việc khác. – chú tôi trả lời người hỏi.

Trời ơi thì ra là anh. Sao anh lại có mặt ở đây nhỉ, tôi nhớ là tôi đã giấu tin tức kỹ lắm mà ta. Anh nhìn tôi cười cười, còn tôi thì chẳng nói chẳng rằng gì cả, cứ coi như là không thấy nhau vậy. Sau khi nghe lời dặn dò của chú, anh kéo tay tôi chạy 1 phát vào thẳng trong khu rừng cao su. Suốt đoạn đường anh chỉ nói đúng 1 câu duy nhất: anh nhớ em nhiều lắm, nhok nhok ơi.

CHAP 10

Vào đến rừng cao su, tôi coi như không có sự có mặt của anh, việc tôi tôi làm, mặc cho anh cứ nói. Nhìn thấy anh làm cho tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường để anh không phát hiện, được 1 lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi nên ngồi đừ vào 1 góc cây ngã lưng nghĩ, thấy thế anh cũng bước đến ngồi gần. Anh nhìn tôi với ánh mắt có nhiều thứ để nói, riêng tôi nhìn anh rồi gật đầu 1 cái nhẹ tỏ vẻ khách sáo (một kiểu chào hỏi mà trước đây chưa bao giờ tôi làm thế với anh).

- Nhok sao thế? Sao hôm nay lại chào Bự bằng cách đó? – anh hỏi.

- Àh! Có gì đâu anh Phong, thì lâu lâu chào như vậy cho nố lạ ấy mà. – tôi tỏ vẻ bình thường.

- Sao nhok không kêu anh bằng Bự mà lại kêu bằng anh thế? – anh lại hỏi

- Kêu bằng gì mà chả được hả anh? Miễn sao thấy được anh lớn hơn em là ok mà. – tôi lại cái kiểu ấy. – ah mà anh Phong nè, tình trạng sức khỏe của anh An sao rồi hả anh, ảnh khỏe chứ? Em nghĩ chắc anh cũng mau sớm khỏe thôi, vì anh Phong rất giỏi chăm sóc bệnh nhân mà. Đúng hok nè?

- Nhok đừng có nói kiểu đó với anh, thật ra nhok đang nghĩ cái gì? – anh quạo

- Em có nghĩ cái gì đâu? Em chỉ hỏi thăm anh An thôi mà. Sao anh lại cáo với em như vậy? – tôi giả vờ – thôi trễ rồi, em đi lấy mủ cao su đây, có gì thì nói sau vậy?

Tôi bước đi mà lòng buồn rười rượi, không biết vì lý do gì mà tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Bỗng gò má tôi đẫm ướt, thì ra tôi khóc. Tôi cố ý tránh để anh không thấy mình đang yếu đuối như vậy nên tôi đã đi sâu vào phía trong của rừng cao su. Tôi lơ đơ, lễnh đễnh lấy mủ cao su mà trong đầu cứ nghĩ về anh, không biết mình đang nghĩ cái gì, thật là bực cả mình. Tôi vừa đi vừa nghĩ không để rằng cành cây trên đầu mình lại có 1 con rắn đang nằm chờ cắn người, thấy tôi đi thơ thẩn, nó thả người xuống và cắn vào bả vai tôi. Tôi hoảng hốt vì bị rắn cắn, chưa kịp la thì bị trượt chân xuống 1 cái dốc ở gần đó, té sấp xuống tôi chỉ kịp kêu lên 1 tiếng:

- Áaaaaaaaaaaaa!

- Nhok………- thấy tôi la, anh bàng hoàng gọi tên tôi rồi chạy ngay về phía tôi.

Anh nhìn thấy tôi nằm xấp trên mặt đất mặt mày tái mét, không biết là chuyện gì, anh xấn tới đỡ tôi lên, vô tình chạm vào chỗ bị rắn cắn.

- Đau quá – tôi la

- Sao lại đau, sao thế nhok? – anh suốt ruột hỏi.

Tôi chỉ tay vào bả vai của mình, anh kéo nhẹ chiếc áo tôi xuống thì thấy vết răng, anh biết ngay tôi bi rắn cắn. Không để tôi nói một lời, và mặc dù không biết là rắn độc hay rắn thường nhưng anh đã nhanh chóng bế tôi lên và chạy nhanh về nhà cậu của tôi. Đặt tôi xuống giường anh nhanh chóng gọi cấp cứu, nhưng cậu tôi đã ngăn lại vì cậu đã xem qua vết thương, tại chỗ cắn cậu thấy cả hai hàm răng với nhiều vết chấm hình vòng cung, không thấy vết nanh nên cậu biết đây là rắn lành. Cậu bảo anh chuẩn bị nước và xà phòng để rửa vết thương cho tôi, sau đó còn phải sát trùng bằng dung dịch nữa. Anh không để cho cậu hay mợ rửa vết thương cho tôi mà chính anh sẽ là người làm nó.

- Cậu ơi, cậu có thể rửa vết thương cho con thôi, con không muốn làm phiền anh Phong đâu. – tôi gọi cậu đến giúp mình

- Để anh làm, anh không cho ai làm hết, nhok có ngồi yên không? Nhok muốn anh phải làm gì? – anh nổi cáo.

- Em không muốn gì hết! Em chỉ muốn nhờ cậu giúp em thôi, anh có thể ra ngoài được rồi. – tôi gắt giọng.

- Thật ra nhok sao vậy? Nhok lạ lắm, anh có nhiều chiện muốn nói với nhok, nhưng đây không phải là lúc. Trước hết hãy để anh rửa vết thương đã. – anh nhẹ giọng lại.

- Nhưng em thì không có chuyện gì để nói với anh hết. Anh có thể ra ngoài rồi. – tôi quay mặt sang hướng khác.

- Nhok có ngồi yên không? Nhok mà không im lặng và ngồi yên là anh hôn nhok ráng chịu đó. – anh hăm dọa

Tôi quay sang định cãi lại nhưng anh đã đặt sáng môi mình vào mặt tôi, nên tôi đành ngồi yên. Ngồi để ý một hồi tôi mới biết thì ra cậu và mợ tôi đi ra chợ mua thuốc cho tôi nên anh mới dám lộng hành như vậy. Tôi tức lắm, muốn ăn thua đủ với anh nhưng mà anh hăm dọa nên tôi cũng cắn răng mà chịu.

- Uhm! Vậy coi phải ngoan hok. – anh cười thật đẹp

Anh tỉ mỉ cẩn thận rửa vết thương cho tôi bằng nước và xà phòng, nhìn trong đôi mắt anh tôi biết được anh đang rất lo lắng, rửa xong bằng xà phòng anh lại xát trùng bằng dung dịch. Nhìn anh như vậy tôi lại nghĩ về cái chuyện trước đó, không biết vô tình hay cố ý nước mắt tôi lại rơi xuống, thoáng nhìn thấy vậy, anh rối bời:

- Nhok thế nào rồi, đau lắm hả? Có phải là anh làm mạnh tay quá không? Anh xin lỗi.

Thấy anh như vậy nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn. Tôi buồn và càng buồn hơn. Đoán biết được tôi đang buồn vì chuyện hôm trước, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

- Anh với An không có gì đâu nhok đừng có lo, và nhok đừng có nghĩ lung tung rồi buồn, nhok buồn anh cũng không vui gì hết đâu.

- Em không có nói gì mà, anh với anh An nên đến với nhau đi, vì em cũng không mang lại cho anh được điều gì mà, nhưng em chỉ cảm thấy buồn vì anh sẽ không còn bên em nữa, và không còn thương em như trước nữa. – tôi thúc thích.

- Ai bảo thế? Anh sẽ không bên cạnh ai hết, anh chỉ ở mãi bên cạnh nhok của anh thôi. Vì An bệnh hơn nữa lại không có người thân nên anh mới quan tâm vậy thôi, nhok đừng như vậy mà. Có phải đó là nguyên nhân nhok trả lại anh sợi dây chuyền không. – anh trấn an tôi.

- Dạ – tôi thì thầm.

- Khờ quá – anh mắng yêu tôi thế đấy – anh sẽ mãi là của nhok mà không ai bắt anh rời xa nhok được đâu, không có nhok anh sẽ không sống nỗi đâu.

Tôi nửa vui nửa sợ, nửa tin nửa hok nhưng lại cảm thấy hạnh phúc.

- Hai anh em bây làm gì mà ôm nhau ghê thế? Gứm quá – chú tôi bước sộc vào.

- Ah, tại bé Phi nó sợ quá cứ khóc hoài nên con ôm để an ủi nó – anh nhanh miệng.

- Chú ơi, con sợ lắm, con có chết hok chú? Huhuhuhu. – tôi diễn theo.

Thế là 1 vở kịch được dựng lên để giải thích cho cảnh vừa rồi. Tối đêm đó, nằm trên tay anh, tôi không nói 1 lời nào hết, lâu một hồi tôi mới quay sang nói với anh:

- Hôm nay Bự làm vai trò anh Hai 1 ngày nhé, được không?

- Sao thế?…. mà thôi cũng được. – anh đắng đo những cũng bằng lòng.

Tôi quay sang ôm và gục đầu và ngực anh thỏ thẻ:

- Hai ơi! Út sợ lắm, út sợ một ngày nào đó Hai sẽ hok còn bên cạnh út, không thương út nữa. Khi đó chắc út sẽ buồn lắm.

- Ngốc quá! Hai sẽ chẳng đi đâu hết, Hai sẽ ở đây, ở bên út mãi mãi. Sẽ không ai bắt Hai đi khỏi út đâu cho dù bắt Hai cũng sẽ không đi. Hai chỉ đi khi nào út không cần Hai nữa, và xua đuổi Hai thì Hai mới đi. – anh thành thật

- Không đâu, út cần Hai bên cạnh mà, út sẽ chẳng bao giờ xua đuổi Hai cả. Hai phải ở bên út và thương út đó. – tôi thúc thích

Nghe tôi nói thế có lẽ chắc sẽ không có cái gì có thể ngăn được tình thương anh dành cho tôi, có lẽ tình thương ấy đã nhiều, nhưng vì câu nói này của tôi nó có thể mạnh và nhiều hơn thế nữa.

- Út nè, có muốn nghe Hai hát cho út nghe để dễ ngủ không? – anh đề nghị

- Dạ, Hai hát đi. – tôi đồng ý ngay.

- “ Từ khi quen em, anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười….”

Có lẽ bài hát này được dành tặng cho tôi, lắng nghe từng câu anh hát…tôi biết anh dành rất nhiều tình cảm cho tôi. Thấy tôi lim diêm ngủ, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào trán tôi và ôm nhẹ tôi vào lòng tôi tôi được lắng nghe tiếng tim của anh. Có lẽ niềm hạnh phúc này tôi đã đánh mất trong suốt gần 1 tuần qua. Tôi thiếp đi mà bên cạnh là người mà tôi luôn muốn được bên cạnh đó là anh. Anh Bự của suy nhất 1 mình tôi.

CHAP 11

Sao khi khỏe hẳn từ vụ rắn cắn, tôi cùng anh trở về Sài Gòn. Thời gian hè quá dài, anh bảo để anh dẫn tôi sang Úc chơi, cho tôi biết được nhiều điều mới mẻ. Vốn từ nhỏ nghe nhiều về Disneyland nên cũng muốn sang đó 1 lần cho biết, vì thế tôi đồng ý ngay. Anh chở tôi đi mua rất nhiều quần áo mới để chuẩn bị cho chuyến đi Úc 1 tuần.

- Nhok nè! Sang đó nhất thiết là phải đi theo sát bên Bự nhé. Hok thôi lạc ráng mà chịu. Bự sống ở đó suốt thời gian học cấp 3 và đại học nên ở đó Bự quen thuộc lắm, phải đi theo anh đó nghe chưa! – anh dặn dò cẩn thận

- Em biết rồi, nhưng em biết tiếng Anh mà, Bự đừng lo có gì em vẫn có thể tìm được cách mà. Yên tâm đi. – tôi trấn an anh

- Yên tâm sao được, nước ngoài đó nhok. – anh bỉu môi

- Nhok biết rồi Bự. – tôi đành nghe lời.

Bước lên máy bay ngồi tôi thích kinh khủng. Cứ xoay qua bên đây, cứ xoay qua bên kia, ngồi kế bên tôi mà anh cứ bị tôi khều nói hết cái này đến cái kia. Vì lạ lẫm với mọi thứ nên tôi cứ huyên thuyên, nhìn tôi như thế anh cũng cười trừ. Lâu lâu lại quay sang vẹo má tôi 1 cái, những người xung quanh cứ nhìn 2 chúng tôi mà thắc mắc, nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý, vì cơn thích thú làm tôi quên đi mọi thứ. Máy bay cất cánh, tôi bị hơi choáng vì chưa quen, cảm giác thích thú của 15 phút trước bỗng biến mất và thay vào đó là cảm giác hơi sợ của tôi. Tôi quiếu lấy tay anh vì có cảm giá hơi chóng mặt. Anh nhìn tôi có vẻ lo lắng.

- Sao thế nhok, không khỏe chổ nào hả? Nói Bự nghe xem?

- Em hok biết nữa, sao tự nhiên em thấy chóng mặt khó chịu quá. – tôi nói

- Ah, tại không quen đó, ai lần đâu đi máy bay cũng bị như vậy hết, không sao đâu có Bự ở đây với nhok mà.

Anh trấn an tôi rồi nhẹ nhàng nắm chặt tay của tôi, thấy tôi run run, anh biết là tôi sợ lắm, nên anh choàng tay qua người tôi kéo tôi về phía anh mặt cho dây an toàn đang thắt trên người. Máy bay cất cánh, và tình trạng trên máy bay đã ổn hơn, tôi bắt đầu công việc lí lắc. Tôi xoay tứ hướng, cảm giác thật là thích. Chúng tôi có mặt tại sân bay Melbourne, 1 sân bay tấp nập thứ 2 tại Úc. Anh dẫn tôi về một căn nhà thật là to, và trong căn nhà đó không có chủ, chỉ có những người giúp việc. Thật may vì trong số những người giúp việc đó có 1 người là người Việt Nam. Tôi không biết anh có liên quan gì với chủ nhân của căn nhà này mà sao khi anh vừa mới bước vào tôi thấy mọi người đều ngừng tay và đứng chào anh. Tôi thật sự bất ngờ.

- Ủa sao họ lại phải chào anh thế Bự? Họ là ai thế?

- Ah, không có gì đâu, thôi chúng ta lên phòng thôi nhok, ngủ 1 chút mới được. Mệt quá. – anh không trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi lủi thủi theo anh lên trên phòng, Căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp, không biết là phòng của ai, vì trong phòng không có hình hay bất cứ thứ gì để nhận diện. Mà thôi tôi cũng chẳng để ý nữa, mệt quá tôi cũng chẳng để ý làm gì, tôi nhảy lên chiếc giường trống trơn và nằm kế bên anh ngủ ngon lành. Thật đúng như người ta nói mệt thì ngủ rất ngon, tôi đánh 1 giấc gần 8 tiếng luôn, giật mình tỉnh dậy không thấy anh ở bên, tôi thấy sao sao ấy, tôi lần tìm anh, vừa mới mở cửa tôi nghe anh nói chuyện với cô giúp việt người Việt Nam:

- Lâu quá tôi mới gặp lại cậu chủ, từ khi cậu đi tới giờ ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cho cậu để cậu có về đột xuất thì có nghĩ ngơi liền. Tôi rất vui khi gặp lại cậu. – người phụ nữ lớn hơn tuổi mẹ tôi nói với anh

- Con cũng vui khi gặp lại Vú, Vú khỏe không? Lâu lắm rồi nhỉ, cũng gần 5 năm rồi còn gì. Từ ngày ba mẹ con mất, con trở về Việt Nam công tác, căn nhà rộng ngày để lại cho chú Út và mọi người chăm sóc. Về lại căn nhà nay sao con thấy xa lạ quá Vú ah. – anh bùn bùn trên nét mặt.

- Thôi chuyện qua rồi, cậu chủ đừng nhắc nữa, chỉ thêm buồn thôi cậu ah. Cậu về đây là vui rồi, cậu bé đi với cậu là ai thế hả cậu? – dì ta lại hỏi

- Ah, là người mà con cần trong cuộc sống này đó Vú. Đó là Phi, vừa là người con thương và vừa là em nuôi của con. – anh cười cười

- Vậy là tôi mừng cho cậu rồi, cuối cùng cũng tìm cho mình được hạnh phúc. chắc cậu ấy yêu cậu lắm hả, cậu chủ của Vú tuyệt thế này cơ mà. – bà ta kêu ca.

- Không Vú ơi, nhok đó hok có yêu con. – anh giải đáp thắc mắc của bà.

Nghe thế tôi cũng thấy nóng nóng trong người, sao lại nói xấu tôi sau lưng như vậy chứ. Hứ.

- Ủa mà chú Út của con đâu rồi Vú? Con về từ qua nay mà sao hok thấy chú ấy vậy. – anh hỏi.

- Ông chủ nhỏ đi công tác rồi, ngày mai mới về. – bà ta đáp.

Ah, thì ra là vậy, thì ra đây là nhà của anh Bự, thì ra là đây là nhà của anh, tôi hoàn toàn bất ngờ, anh thật sự khá giả đến mức này sao. Sau khi cùng anh ăn tối xong, thấy anh đi lên phòng tôi mới tất tả chạy lên theo để hỏi thăm những gì mình khuất mắt.

- Thì ra nhà này của Bự hả? Sao Bự không sống và làm việc tại đây mà lại đến Việt Nam thế.

- Ah, tại bên Việt Nam có nhok đó, nên Bự mới sang Việt Nam. – anh cười cười.

- Thôi đi! Em hok có giỡn ah nha, em hỏi thiệt đó.- tôi quạo.

- Uhm, tại Bự muốn mình được thử thách ở nhiều nước. Hơn nữa Bự là người gốc Việt mà. – anh nghiêm chỉnh trả lời – hơn nữa cũng nhờ về Việt Nam mà Bự mới gặp được 1 nửa của mình.

- Ủa, Bự gặp rồi hả Bự? Ai vậy? Sao Bự hok nói cho em biết? Bự đúng là xấu thật. Ai thế? – tôi nhảy phốc lại gần anh điều tra.

- “Là em, em đó, người biết không? Đã cho lòng anh một vết thương.” – anh hát 1 câu hát trong bài “ Anh phải làm sao” của Đan Trường.

- Trời mắc gì là em, mà mắc gì em làm anh đau vô duyên hà. – tôi kênh kiệu

Anh kéo tôi lại gần anh, mặt anh đặt rất sát mặt của tôi, tôi cớ thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phà vào mặt mình, người tôi nóng rần lên, mặt thì nó ửng lên, còn ang thì ôm tôi cứng ngắt.

- Bự định làm gì vậy? – tôi nói với cái giọng nhỏ xíu.

- Nhok hok biết tại sao lòng Bự lại bị thương hả? – anh hỏi mà không trả lời câu hỏi của tôi.

- Hok, em hok biết. – tôi thành thật.

- Tại vì nhok hok có iu anh nên lòng anh mới bị đau, mà đau nhất là ở đây nè.

Anh kéo bàn tay tôi đặt vào trái tim đang đập rất nhanh của anh. Đôi mắt anh to tròn nhìn vào mắt tôi, tôi không biết sao nữa. Gương mặt anh từ từ di chuyển lại gần gương mặt tôi, nhưng đột ngột cửa phòng mở ra.

- Con về rồi hả Phong. – một người đàn ông trẻ tuổi bước vào – Ý trời ơi! Chú xin lỗi chú hok có cố ý! Thôi 2 đứa muốn mần tiếp cái gì thì mần đi. Chú xin phép.

- Chú út này, tụi con có làm gì đâu, tụi con giỡn với nhau ấy mà. Ủa sao Vú nói mai hay mốt chú mới về mà về sớm thế. – anh hỏi

- Ah, tại vì xong sớm nên về sớm. Thôi ra ngoài nói chuyện ở trong này nhìn chúng bây tao ngại quá. – người đàn ông đó dí dỏm

Thì ra đó là chú Út của anh, ông ta còn trẻ lắm, chắc chẳng hơn anh là mấy. Hình như là ông ta biết khá rõ về anh. Ngay cả chuyện anh thuộc thế giới thế 3 luôn thì phải. Hai chúng tôi ra phòng khác nói chuyện cùng chú.

- Đây là….- chú ấy chỉ vào tôi và hỏi.

- Dạ đây là em trai của cháu. – anh Bự mau mắn trả lời.

- Đây là em trai của cháu hay cháu dâu của chú…hihihihi – chú ấy trêu cợt.

- Chú này, nói gì thế? – anh hoảng lên vì sợ tôi giận.

- Con tên gì? – chú hỏi tôi.

- Dạ con tên Phi, tuổi con ngựa. bạn con hay gọi là ngựa Phi. Tại con ngựa và lý lắc quá. – tôi cũng bày trò mặc dù câu nói lúc nảy tôi đang điên

- Hahaha! Thằng nhok này được nè Phong! Đáng yêu nhỉ. – chú khen

- Uhm, nhok này là vậy đó, con nít lắm. – anh cười

- Hèn chi con mê chú nhok này nên đi luôn gần 5 năm bên đó mà hok về đây lấy 1 lần. Sao lần này về đây bao lâu? – chú hỏi.

- Chắc tụi con ở khoảng 1 tuần hay 2 tuần gì đấy. Con định sáng mai dắt nhok Phi đi khu Disneyland cho nó biết. – anh hí hửng.

- Uhm được đó, mai chú rãnh để chú đi với 2 đứa được hok? Hay sợ chú mày phá đám. Khekhekhe! – chú ấy lại trêu

- Dạ được vậy thì càng vui chứ sao ạh. – tôi đồng ý ngay mặc dù anh hơi hok tán thành.

Đêm đó tôi ngủ hok dc, vì còn tức cái vụ cháu dâu, và 1 phần cũng nôn ngày mai đi chơi. Sáng hôm sau tôi diện 1 bộ đồ thật là đẹp mà anh đã mua cùng anh và chú của anh đi chơi. Đúng là Disneyland của Úc, trời ơi tuyệt vời kinh khủng, đủ trò chơi giải trí, đủ mọi thứ ăn chơi. Chúng tôi chơi đủ trò, tôi phát hiện ra tính tình chú của anh rất giống anh, củng đáng yêu đôi lúc lại khó ưa. Hèn gì 2 chú cháu thân nhau thế là phải.

- Phi nè, con ở đây chờ chú với Phong tí nhé! Chú với thằng Phong vô đây mua đồ ăn với vé đi xem đại dương. Đừng đi đâu nhé. – chú dặn cẩn thận

Hai người bọn họ đi khuất tôi, ngoan ngoản đứng chờ. Bất chợt tôi phát hiện 1 khu cởi thú nhúng ở gần đó, tôi liền chạy đến đó xem, và nhanh chóng vào cuộc. Vì khá tiếng anh nên tôi có thể thích nghi rất tốt. Tôi chơi quá trời luôn, nhúng chắc cũng được 4 lần tôi sực nhớ đến anh và chú, tôi trở lại chổ đó mà sao khu nào cũng giống khu nào hết, hok biết chính xác chổ nào. Tôi bắt đầu thấy sợ, tôi không biết nên làm gì, đứng yên tại chổ hay là đi tìm anh và chú. Cảm giác của 1 đứa bé lạc mất người thân bỗng bao trùm lấy tôi. Bỗng đâu có 1 đám thanh niên người da đen bước đến, chỉ trỏ trêu chọc tôi càng làm cho tôi sợ hơn. Tôi sợ quá nên len vào 1 gốc và ngồi đó chỉ biết chờ. Tôi bắt đầu mếu và muốn khóc. Trong đầu tôi lúc này chỉ duy nhất 1 câu: “anh Bự ơi đến đây nhanh nhanh đi, em sợ lắm”. Ngồi đầm đìa nước mắt hơn nữa tiếng thì tôi nghe tiếng kêu.

- Phi, con đã ở đâu thế? Phong ah, nó ở đây nè. – là tiếng của chú.

Vừa thoáng thấy bóng dáng của anh, tôi không còn biết ai nữa, tôi òa khóc nức nở, thấy tôi như thế anh chạy lại ôm chầm lấy tôi, dường như anh đang muốn mắng tôi, nhưng phút chốc thấy tôi nức nở nên anh quên đi cơn giận ấy.

- Nhok đi đâu thế? Nhok có biết là Bự lo cho nhok lắm hok? Nhok có biết là Bự muốn điên lên luôn hok? Không sao rồi, Bự ở đây rồi, nhok đừng khóc nữa.

- Bự ơi, em sợ lắm…huhuhuhuhu – tôi càng nức nở hơn.

Thấy tôi và anh như vậy chú chỉ lắc đầu rồi chúng tôi ra về, trên đường về chú cho tôi biết là không tìm thấy tôi anh đã phát điên lên, anh như 1 người mất đi phương hướng. Không cần chú nói tôi cũng có thể biết được điều đó, và tôi càng biết rõ với anh tôi quan trọng đến mức như thế nào. Về đến nhà, tắm rửa xong 2 con mắt của tôi mỏi rã rời. Anh ngồi trên giường như muốn chờ tôi ra để hỏi tội.

- Hồi chiều thấy khóc nên hok hỏi? Bi giờ bình tĩnh rồi nghe Bự hỏi đây. Tại sao không nghe lời của Bự và chú mà đi lung tung vậy. – anh hơi nhiếu mài

- Tại…tại….tại em thấy thú nhúng. – tôi thật tình khai luôn.

- Trời bó tay nhok rồi. Thú nhúng còn quan trọng hơn bản thân luôn. Nhok ơi là nhok, nhok cứ như vậy làm sao mà Bự yên tâm đây hả nhok? – anh xổ 1 tràn.

- Bự biết rồi còn nói, em mê thú nhúng mà. – tôi còn cải.

- Vậy đi đã chưa ku. – anh nói lẫy.

- Êh hok có kêu bằng ku nha. Hok thix vậy nha. Chưa mới đi nhúng được có 4 lần hà. – tôi khờ khỉnh trả lời.

- Vậy giờ để Bự đánh đu cho, leo lên đi. – anh nằm co 2 chân

Vốn hổi nhỏ ba tôi hay đánh đu bằng chân cho tôi nên tôi biết ngay, tôi ngồi lên 2 bàn chân của anh để anh đẩy tôi lên xuống. Cảm giác cũng thích như chơi thú nhúng. bất chợt anh đẩy cao quá là tôi mất thăng bằng ngã nhàu xuống người anh. Anh nằm ngửa còn tôi nằm xấp đè thẳng nên người anh. Đôi bàn tay anh len đan xen vào đôi bàn tay tôi rồi anh nói nhỏ.

- Sau này đừng bao giờ buông tay Bự ra nhé. Bự sẽ luôn bên nhok để bảo vệ nhok. Nhok đừng bao giờ như vậy nữa. Bự sẽ điên mất đấy.

- Em biết rồi, em sẽ không bao giờ tách rời anh nữa bước hết. – tôi ngoan ngoãn.

Anh choàng tay ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của tôi như muốn nói với tôi rằng “chắc khóc mắt đau lắm Bự hôn để nhok hết đau nè”. Tôi cũng ngã đầu vào ngực anh như muốn nói “cám ơn anh vì đã bên em và tìm được em”. Tuy không nói ra nhưng có lẽ anh và tôi đều hiểu rằng hành động của chúng tôi cũng thay câu nói mà chúng tôi muốn dành cho nhau.

CHAP 12

Trở về Việt Nam sao 1 chuyến đi du lịch dài, tôi bắt đầu chuẩn bị cho năm học thứ 2, anh bắt đầu dẫn tôi đi mua quần áo và những đồ dùng cần thiết để chuẩn bị nhập học. Mọi thứ đã sẵn sàng tôi cũng đã vào học được 2 tuần, thì có 1 giáo viên dạy tôi môn Tư cách hướng dẫn, thầy ấy là người Anh và có nét rất bắt mắt, giờ học của thầy ai trong lớp tôi cũng rất thích thú vì thầy dạy rất thật thế và sôi động. Mấy ngày đầu tôi không để ý lắm về thầy, chỉ chăm chú bài giảng, nhưng khi được bạn bè nói lại rằng thầy hay nhìn tôi mỗi lúc giảng bài thì tôi mới để ý, quả thật là như vậy. Biết được thầy để ý mình như vậy tôi bắt đầu có cảm giác không thoải mái, và không được tự nhiên như bình thường. Giờ học kết thúc tôi nhanh chống bước ra khỏi lớp để tránh mặt thầy, bỗng nhiên thầy chặn tôi lại và bảo:

- Em có thể gặp thầy nói chuyện 1 chút không? (thầy nói bằng tiếng Anh nhưng mình dịch ra luôn).

- Thưa thầy John em có việc ở căn tin, nên chắc có lẽ để khi khác ạ! – tôi từ chối khéo.

- Không sao thầy có thể ra căn tin nói chuyện với em 1 lát thôi, cho thầy xin 5 phút thôi nhé. – thầy lại yêu cầu\

- Dạ, vậy ra căn tin thôi ạh! – tôi đành phải chấp nhận.

Ra đến căn tin của trường mà tôi cứ hồi hộp sợ anh Bự ảnh tới mắc công, nên tôi hỏi ngay:

- John ah, thầy có chuyện gì muốn nói với em ạh?

- Em thấy tiết học của thầy thế nào? Thầy dạy có dễ hiểu không? – thầy hỏi câu lãng nhách.

- Dạ tất nhiên là dễ hiểu, thầy không thấy các bạn ai cũng chăm chú nhìn thầy giảng sao? – tôi trả lời nản nản.

- Vậy còn Thomas (tên tiếng anh của tôi ở trường)?

- Dạ hiểu ạh, cám ơn thầy.

- Ai vậy Út? – anh đến và hỏi ngay 1 câu tiếng anh.

- Dạ đây là thầy John giáo viên môn Tư cách hướng dẫn. – tôi trả lời.

- Chào thầy, tôi là Tony (tên của anh khi ở Úc) là anh 2 của Thomas. – anh chào thầy tôi

- Hi! Toney, lâu quá không gặp! Cậu khỏe không? – thì ra thầy tôi biết anh

Sau khi chào hỏi tôi xong họ không nói tiếng nào, mà chỉ nhìn nhau, đôi mắt ai cũng như bắn ra tia lửa điện để giết chết đối phương. Tôi có cảm nhận như vậy.

- Xin thầy từ đây đừng bao giờ gặp riêng Thomas nữa, có gì hãy nói trên lớp. – anh khẳn giọng với thầy tôi.

- Thomas ah, có gì không hiểu cứ gặp riêng thầy để hỏi nhé. – thầy phớt ngang câu nói của anh, rồi bước đi và để lại 1 nụ cười quái đảng.

- Chuyện gì vậy Bự? Sao lại nói với thầy em như vậy? – tôi hok hiểu gì hết

- Từ đây sắp tới Bự cấm nhok không dc đến gần thầy John nghe chưa? – anh lớn tiếng.

Tôi im re mà không biết trời trăng mây nước gì hết. Tôi lủi thủi theo anh ra về mà thắt mắc nhiều thứ lắm. Anh và thầy quen nhau sao? Tại sao không khí của 2 người lại như vậy? Đang suy nghĩ lung tung thì bổng anh lên tiếng:

- Không hiểu trường nhok thế nào mà mời cái thằng đó về dạy nữa. Haiz!

- Có sao đâu Bự, thầy John dạy hay lắm đó, ai trong lớp cũng thích thầy đó. – tôi thành thật.

- Ai thích cũng được nhưng nhok thì không được, từ đây nhok phải cẩn thận với thằng đó, và tuyệt đối không được gặp hay đi riêng với thằng đó nghe chưa. – anh gằn giọng.

- Em biết rồi, anh đừng như vậy? – tôi cúi cùi im lặng.

Từ khi biết tôi là em của Bự, thầy John có vẻ kết thân với tôi nhiều hơn, thầy hay gọi tôi trả lời, hay cười với tôi. Và tỏ thái độ quan tâm với tôi nhiều hơn làm tôi cũng thấi sợ sợ. Thầy luôn tìm cách chạm vào người tôi, nhưng cũng mai còn có thằng Minh, nó biết nên nó cứ nhảy vô phá đám nên ổng cũng hok làm gì được tôi. Về nhà tôi kể lại cho anh nghe về những cử chỉ và thái độ của thầy, nghe xong mặt anh đỏ rần lên, tôi cảm nhận được máu anh đang sôi sùng sục.

- Thằng khốn, sao nó lại thế chứ, nó muốn làm gì đây, đồ khốn kiếp. – lần đâu tiên tôi thấy anh chửi 1 ai đó.

- Bự ah, anh sao thế? Có chuyện gì hả anh? – tôi ngơ ngác.

- Nhok nè, từ đây sắp tới em phải cẩn thận, muốn đi đâu em phải kêu ku Minh đi chung với em nhé, tuyệt đối không được đi 1 mình đó. – anh dặn tôi.

- Có chuyện gì Bự có thể nói với em, sao lại úp úp mở mở như thế hả? – tôi hơi quạo.

- Không có gì đâu, nhok chỉ cần nghe lời Bự là được rồi. Bự sẽ tự tìm cách giải quyết.

Nói xong anh lập tức gọi điện thoại cho Minh và căn dặn Minh rất kỷ là phải luôn theo sát tôi, không để tôi 1 mình. Vì chuyện tôi và anh chỉ có 1 mình Minh là biết, Minh cũng đã tìm dc 1 chàng trai để yêu vì thế cậu ta cũng hiểu dc tâm trạng của anh. Và dường như anh cũng đã kể với Minh chuyện gì đó, nên Minh luôn theo sát tôi khi tôi ở trường. Một buổi chiều tôi và Minh tan trường, vừa mới bước ra cổng tôi thấy anh đang đứng nói chuyện với thầy John, không khí có vẻ căng thẳng lắm. Tôi vội chạy lại, kéo anh về.

- Bự ah, em tan trường rồi mình về thôi Bự, em chào thầy ạh!

Tôi kéo anh đi mà anh cứ nhìn quay đầu lại nhìn thầy, còn thầy thì kênh kênh với gương mặt đểu tráng. Tôi biết nếu không kéo anh đi thì thế nào lát cũng có chuyện. Sao dạo này tôi có cảm giác chuyện chẳng lành tí nào cả, sao mà tôi luôn thấy bất an nhưng tôi cũng không nói cho anh biết vì sợ anh lo lắng. Mấy hôm nay mặc dù có Minh đi chung nhưng thầy John luôn bày đủ trò để tiếp cận tôi, nhìn thấy tôi thấy rùng mình, sao mà tôi thấy thầy ghê tửm quá, thấy anh không thích thầy nên tôi cũng luôn tìm cách tránh mà càng tránh thì ổng lại càng theo. Đã đến tuần học rèn luyện thể chất của học kỳ 3, chúng tôi ai cũng háo hức hết, vì tuần này không phải học gì mà chỉ toàn chơi là chính. Tôi háo hức được mặt bộ đồng phục học thể dục của trường, vì nói rất đẹp và 1 ăm chỉ được mặc có 2 tuần thôi nên thấy tiếc. Giờ học thể chất càng nguy hiểm hơn khi chính thầy John sẽ dạy môn bóng rỗ, thầy được phân công dạy lớp của tôi, vì thế Minh càng bám sát để bảo vệ tôi nhiều hơn theo lời của anh Bự. Chúng tôi bắt đầu học ngày đầu tiên, khi vào trường thay đồ, tôi cảm thấy khó chịu khi có mặt thầy trong đó, thầy cứ luôn dán mắt vào tôi, trong khi body tôi rất bình thường, ốm thon và không đô. Thấy thế Minh bay sọc vào che tôi lại.

- Phi nè, cậu phải cẩn thận đó, tôi thấy ông thầy này hok ổn đâu, bạn muốn làm gì hay đi đâu phải gọi tôi đó, không là anh Phong hok tha cho tôi đâu. Tôi lãnh trách nhiệm dòm chừng cậu rồi đó.

- Uhm, Phi biết rồi, Minh yên tâm đi.

Ra học bóng rỗ thầy luôn tìm cách chạm và ôm tôi, tôi cảm thấy cực kỳ bực mình, không hiểu sao lại như vậy, thấy tình trạng bất ổn Minh bỗng gọi điện cho anh, anh nhanh chóng chạy tới thì đúng lúc thầy bị ngã nhào đè lên người tôi. Chạy tới thấy cảnh đó, anh nóng lên lôi thầy sang một bên.

- Đồ khốn nạn, mày định làm cái gì đấy hả? Tránh xa em tao ra? Mày mà đụng tới nó là không yên với ta đâu. (đúng là anh chửi bằng tiếng anh nghe vẫn hay)

- Mày sẽ làm gì tao nào? – tôi bất ngờ khi nghe thầy nói câu nói đó.

- Dừng lại, 2 người làm gì vậy? Anh Bự buôn tay ra. – tôi quát

Anh lôi tôi sang một góc rồi quát:

- Nhok điên hả, sao nhok lại làm như vậy? Sao lại để thằng khốn đó đè lên người nhok hả?

- Em có làm gì đâu, tại trật chân nên té thôi mà. – tôi nói thật

- Còn nói không có gì nữa hả, vậy đợi người ta hiếp nhok xong rồi nhok mới nói có gì hả? Sao con người của nhok lại như vậy – anh nói mà không suy nghĩ

- Em thế nào, anh nói em như vậy đó hả anh thật quá đáng, phải đó, em là vậy đó, em như thế đó, em dễ giải như thế đó. Được không? Em còn sẽ đồng ý nếu thầy hiếp em nữa kìa. – tôi tức quá.

“Bóp” anh tán vào mặt tôi một cái như trời gián, Minh đang định bước đến thấy như vậy cậu ta cũng chết trân. Tôi ôm gương mặt của mình nhìn anh với vẻ căm giận, tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đánh tôi, thế mà hôm nay anh lại.

- Anh….anh đánh em…..? Anh….. đánh em sao?

Ôm gương mặt nhìn anh và nói, nước mắt trên đôi mắt tôi tuôn trào thác đổ, tôi bỏ chạy đi mà không biết mình sẽ đi đâu, tôi chạy ngang qua Minh, cậu ta giữ tôi lại nhưng tôi đã hất tay Minh và chạy đi. Tôi chạy đi, còn anh thì đừng chết trân và nhìn bàn tay đã đánh vào má của tôi. Theo như Minh kể lại, mặt anh buồn lắm, đôi mắt anh long lanh như bên trong ấy nước mắt đang muốn tuôn ra. Trong khi bên đó thầy John đang cười hớn hở. Sao khi bình tâm lại, anh đuổi theo tôi nhưng tôi đã xin phép về, tôi về nhà tắt hết chuông nhà và tắt luôn điện thoại, anh đã đến nhà nhưng tôi cũng không gặp. Tôi khóc vì mình bị đánh, và càng khóc nhiều hơn khi người đánh tôi lại là anh, người mà tôi chưa bao giờ tưởng tưởng người đó sẽ cho tôi 1 cái tát tay. Nguyên đêm đó tôi đã không ngủ được vì hình ảnh lúc chiều. Sáng hôm sao tôi cố ý đi học thật sớm mà không chờ anh đến đón, tôi đến trường thật sớm và biết được thế nào anh cũng đến nhưng sẽ chậm hơn tôi thôi. Hôm nay là lịch trực thư viện của tôi và Minh. Nhưng tôi đến sớm quá nên trường vẫn chưa có ai. Thư viện trường tôi rất kín và được cách âm rất tốt, nên có thể ngủ để chờ Minh mà không bị ai làm phiền. Bất chợt tôi nghe tiếng cà thẻ, tôi tưởng Minh đến nên chạy ra xem, thì ra là thầy John, tôi bắt đầu thấy sợ, thầy cười rất nham nhở.

- Sao thầy đến trường sớm thế, vẫn còn sớm mà? – tôi hỏi

- Thầy ở lại trường mà, thầy ở tầng 3 của trường. Ở đây chứ đâu mà sớm hay muộn. – thầy cười cười.

- Thầy vào đây có chuyện gì hok? thầy cần tìm sách ah? – tôi hỏi để bớt sợ

- Uhm… ờ… thầy vào đây tìm sách, em có thể tìm giúp thầy không? Thầy tìm quyển sách Business skill. Em tìm giúp thầy nhé. – thầy nói

Tôi lại góc thư viện leo lên ghế tìm sách cho thấy bất chợt thầy ôm tôi và giật tôi xuống, người tôi té xuống, thầy đè lên người tôi xé rách hết cả áo của tôi mà hôn vào vai vào má, tôi la lối chống cự đều không nhầm nhò gì với ổng vì ổng quá to, ổng đã trần tuồng như nhọng chỉ còn có cái nội y, tiếp đó ổng choàng tay kéo dây kéo của tôi và tuột chiếc quần tôi xuống 1 ít, tôi đấm tôi đá chống cự mà không được vì không có thế để dùng sức. Tôi khóc la um sùm mà không ai nghe thấy vì là cửa cách âm, bất chợt.

- Phi ơi, Minh đến rồi nè – tiếng cà cửa kêu lên và Minh bước vào

- Minh ơi, cứu cứu Phi, Minh ơi! – tôi khóc và la xen lẫn vào nhau.

- Thầy John ông làm gì vậy? – Minh nhảy đến xô thầy John

Thầy John nhanh chống lấy quần áo mặc lại, Minh kéo quần tôi lên trong khi tôi hốt hoảng chỉ quiếu lấy tay Minh. Minh nhanh chống bấm máy gọi cho anh, vì khi vào đây Minh thấy anh đang đứng trước cổng trường. Anh chạy vào thấy tôi khóc và niếu lấy tay Minh run rẩy. Nhìn sơ qua anh thấy đồ của tôi bị xé rách, tay thì đỏ bầm vì bị kìm lại, còn vai thì toàn dấu răng và vết đỏ do John hôn và căn. Nhìn thấy anh, tôi không còn nhận ra đó là ai nữa tôi sợ hãi càng niếu lấy Minh chặt hơn. Mặt anh nhăn lại, và đỏ ngầu lên, tôi thì nước mắt lăn dài trên má, Minh thì ôm lấy tôi và liếc người đàn ông đang mặc đồ vào, và ngưới đó chẳng ai khác là John.

CHAP 13

Trước mắt là cậu nhok bé bỏng của anh đang ở đây, đang trong bộ dạng như thế và đang trong hoàn cảnh như thế, sợ mọi người có thể bước vào bất cứ lúc nào, anh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình ra đưa cho Minh choàng buộc và hông tôi, sau đó anh bức luôn chiếc áo của mình mặc cho nút văng tung tóe, anh anh chóng chạy đến mặc vào người tôi. Thấy anh bước lại gần tôi lại càng tránh ra:

- Minh ơi, Minh ơi, đuổi họ đi đi, đừng cho họ đến gần Phi, tránh ra, tránh xa tôi ra. Buôn tôi ra. Minh ơi cứu Phi. Minh ơi đừng bỏ Phi. – tôi vừa thét vừa khóc.

- Nhok ơi, anh đây, anh ở đây mà, em đừng như vậy, anh đây, Bự của nhok đây, nhok nhìn đi Bự đây. – anh ôm chầm lấy tôi.

- Không buôn tôi ra, không đâu, Bự của tôi đã buôn tay tôi ra rồi, Bự của tôi đã đánh tôi, Bự của tôi không còn bên tôi nữa rồi. Buôn ra, tránh xa tôi ra, Minh ơi Minh đâu rồi.

Trong phút chốc ấy tôi chỉ biết và nhận ra duy nhất 1 mình Minh, tôi không còn biết ai nữa. Những lời nói của tôi như con dao nhọn gim thẳng vào trái tim đang đau nhói của anh. Máu anh bốc lên cao, anh nhào tới nắm áo thầy John và đánh vào mặt thầy John vài đấm, anh chửi thầy bằng những lời mà trước đây chưa hề thốt ra từ miệng anh.

- Thằng khốn nạn, đồ rác rưỡi mày đã làm gì em tao, mày đã làm gì với người tao yêu, tao sẽ giết mày thằng chó. Mày biết Phi là ai không? Phi là vợ của tao, mày mà đụng tới Phi tao thề sẽ giết mày. Thằng khốn nạn.

Vừa nói anh vừa đấm vừa đá John tới tấp, vốn đai đen 2 đẳng taekondo nên anh thừa sức xử lý John, John bầm dập trong tay anh, Minh cũng thừa lúc nện cho John 1 trận. Tuy là bạn thân nhưng Minh thương tôi như anh em ruột, nên Minh cũng đau đớn khi nhìn thấy cảnh này. Sau khi đã đập cho John trận anh bước đến bên tôi, cầm lấy tay trong khi tôi vẫn đang cố níu lấy Minh, thấy có người chạm vào người mình, tôi hốt hoảng đánh đá tơi bời mà nước mắt lăn dài trên má. Anh ôm chầm lấy tôi và nói “ANH XIN LỖI EM, VỢ CỦA ANH”, Minh hoàn toàn bất ngờ vì câu nói của anh, còn tôi vì quá hoản hốt nên tôi ngất đi trên vai anh, rồi tôi không còn biết gì nữa. Theo lời Minh kể anh đã ôm tôi thật lâu không muốn buôn ra, cả người anh rung lên, nghe lời Minh anh đã bế tôi ra khỏi trường và kêu taxi chở tôi thẳng đến bệnh viện. Tỉnh lại, chỉ có mình Minh trong bệnh viện với tôi, vừa thấy Minh tôi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra tôi lại buồn tủi mà khóc, tôi sợ lắm, chưa bao giờ có cảm giác đó. Nghe tiếng anh loáng thoáng từ ngoài cử, tôi năn nĩ Minh chặn anh lại không cho anh vào.

- Minh ơi, Minh đừng cho anh Phong vào, làm ơn đi, Phong không muốn nhìn thấy ảnh đâu. Minh giúp Phi đi.

Thấy tôi năn nĩ và có vẻ khẩn thiết, Minh đã đồng ý ra cửa chặn anh lại. Nằm trên giường bệnh tôi vẫn còn ám ảnh cái cảnh tượng ấy, tôi thấy nhục nhã, kinh tỡm không còn muốn nhìn mặt ai cả. Minh trở vào, tôi hỏi Minh:

- Minh ah, thật ra anh Phong và John có quan hệ gì mà anh Phong muốn giấu mình và kêu mình tránh ổng?

- Minh cũng không biết rõ nữa. Chỉ biết là nghe nói là bạn học chung với nhau, rồi anh Phong biết John thích ảnh, và có hành vi đồ bại với anh, hay giỡ trò nên anh lúc nào cũng tránh né, rồi 1 ngày anh Phong cũng bị tình trạng giống Phi, nhưng cũng may là có võ nên ảnh đã thoát được, từ đó John là kẻ thù không đội trời chung với ảnh, ảnh đã thưa với trường đuổi học John. – Mih từ từ kể.

- Trời ơi, thằng khốn nạn, sao nó lặp lại chuyện đó trên người của Phi. – tôi nói

- Chính vì sợ Phi biết nên anh Phong không dám nói cho Phi, chỉ âm thầm bảo vệ Phi thôi, thật ra anh Phong đã đau lòng lắm khi thấy Phi bị như vậy, anh đã như 1 người điên đó. Anh lo lắng lắng, vô tới đây mà ảnh cũng không buôn Phi ra, ngay cả bác sĩ kiểm tra cho Phi ảnh cũng giữ chặt Phi bên mình, anh đã khóc đó Phi ah. Ảnh thương Phi lắm đó, ảnh đó nói Phi là vợ của ảnh đó. – Minh nói với tôi.

Câu nói của Minh làm tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi thật sự không biết làm thế nào cho đúng cả, tâm trạng tôi rối bời, nhiều thứ trộn lẫn trong tôi. Trời sụp tối, Minh ra về, tôi nằm trong giường chỉ có 1 mình, bước đến cửa mở cửa ra thấy anh ngồi ngoài đó thất tội nghiệp, tôi kêu anh vào phòng đi, vì tôi đã bình tâm trở lại, hơn nữa ai đi ngang cũng nhìn vào phòng tôi, tự nhiên có người ngồi ngoài cửa. Bước vào phòng anh ngồi cạnh bên giường tôi.

- Anh xin lỗi. Vì đã đánh nhok, đã bỏ nhok 1 mình, không bên cạnh nhok, đã buôn tay nhok ra, anh thật tình là một tên đáng chết. – anh nắm tay tôi thỏ thẻ

Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà chỉ dám nhìn về 1 hướng xa xăm nào đó.

- Anh không có lỗi gì cả, em không bao giờ dám trách anh hết, anh buôn tay em ra hay nắm tay em lại anh đâu có quyền ép hay quyết định được, đó là quyền của anh mà. Vả lại có lẽ tay em đã quá chay rồi, không còn ai muốn nắm nữa. – tôi nhẹ nhàng nói.

Chưa nghe tôi nói dứt câu anh đã nhảy phóng lên giường nằm bên cạnh và ôm tôi vào lòng thật chặt.

- Nhok ơi! Anh xin nhok đó! Nhok đừng nói như vậy với anh, anh đau lắm, anh chết mất nếu em cứ như vậy? – anh nhỏ nhẹ

- Bự ơi! Em sợ lắm! Em sợ tất cả, sợ cái tát tay của Bự, sợ Bự buôn tay em ra, sợ những chuyện đã xảy ra. Em không còn xứng đáng với tình cảm của Bự dành cho em rồi, trên người em giờ đây đã có 1 về tì, mà vết tì này là một nỗi nhục em không bao giờ quên được. – tôi vừa thúc thích.

Anh nhanh chóng đưa đôi môi rung rung của anh chạm vào môi tôi để ngăn cho tôi không, giọt nước mặt lăn dài trên má tôi hòa quyện vào giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má của anh. Tôi không lẫn tránh nụ hôn của anh như mọi lần vì tôi biết tôi không đủ sức nữa. Anh thả nới chặt tay nhìn tôi anh bảo:

- Anh xin lỗi vì đã đánh nhok, hôm đó anh quá nóng rồi, anh thề là sẽ không giờ đánh nhok 1 lần nào nữa, cho dù anh có nóng có giận nhưng anh cũng sẽ chẳng bao giờ lớn tiếng với nhok nữa. Nếu anh không làm được anh sẽ tự động rời khỏi nhok trong lặng lẽ.

Nghe anh nói tôi chỉ biết ôm chặt anh và không bao giờ buôn, nắm chặt lấy tay anh và chẳng bao giờ buôn.

- Còn về chuyện thằng khốn ở trường anh sẽ giải quyết, anh sẽ không để nó yên đâu. Nhok hãy yên tâm ở đây 1 vài hôm chờ anh giải quyết nó. – anh trấn an tôi.

- Thôi Bự ah, đừng làm gì hết, em không muốn cho bất cứ ai biết chuyện này hết, em sẽ không còn mặt mũi nào để gặp mọi người. Hic. – tôi lại mếu máo.

- Không thể để như vậy được, nó đã làm được chuyện này, thì chắc chắn nó sẽ làm lại 1 lần nữa. Anh đã thề sẽ không để nó yên ổn nếu nó đụng tới nhok. – anh khẳng định

Tôi biết mình không thể ngăn cản ý định của anh, nên tôi chỉ biết yên lặng, 2 ngày kế tiếp anh không hề xuất hiện vào ban ngày, chỉ có Minh đến thăm tôi, nhưng buổi chiều 5h là anh lại vào chăm sóc tôi cho đến sáng. Hỏi Minh tôi mới biết được 2 ngày nay anh đã đến gặo chủ tích hội đồng quản trị của trường tôi và tìm đủ mọi cách tống khứ John ra khỏi trường. Minh kể:

- Anh Phong đã nhờ một người bạn của anh tiếp xúc với John và John cũng đã dùng trò bức người ta như hắn ta đã từng làm, nhưng do có chuẩn bị nên anh Phong đã gọi công an đến bắt ngay tại trận, tin tức lọt đến tai chủ tịch của trường, và trường đưa ra công văn trục xuất John ra khỏi trường. Chưa hết đâu Phi ah, anh Phong còn nhờ bạn anh Phong thưa đến cùng, vì có tiền và địa vị nên bạn anh Phong đã nhờ mối quan hệ trục xuất John về nước luôn rồi. Bây giờ thì Phi có thể yên tâm rồi.

- Trời anh Bự làm vậy không sợ nó trả thù sao? – tôi lo lắng.

- Bây giờ thì nó đã bị đuổi về nước rồi, còn gì phải sợ nữa. – Minh tĩnh rụi.

Chiều hôm đó anh Phong vào tôi đã hỏi anh về việc này.

- Sao Bự lại làm vậy?

- Anh không biết, anh chỉ lo cho an nguy của nhok thôi, anh không cần biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng anh chỉ biết quan trọng của an toàn của nhok! – anh bảo.

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, như vừa biết ơn, như vừa thương mến. 3 ngày tiếp theo tôi được anh cho xuất viện và đi học trở lại bình thường. Tôi đi học lại, anh đưa đến tận trường dẫn vào tận lớp, gửi tôi cho Minh cẩn thận, trưa anh lại đến ăn cùng tôi, rồi ở cùng tôi cho đến tận vô ca học chiều anh mới đi, chiều thì anh lại đến đón tôi thật sớm. Có lẽ anh sợ 1 điều gì đó không may mắn sẽ đến với tôi 1 lần nữa. Từ cái ngày đó, anh càng thương tôi và chăm sóc cho tôi nhiều hơn trước, còn tôi thì cứ thấy mình có lỗi và không còn xứng đáng với tình thương của anh. Nên tôi cứ lẫn tránh anh và không còn gần anh như trước nữa. Biết được điều đó anh đã giữ chặt tôi trong tay:

- Nhok không được có cảm giác đó, anh không biết đã xảy ra chuyện gì với nhok, cũng không quan tâm nhưng chuyện đã quá, đó là điều nhok không muốn. Nhok vẫn là nhok, Bự vẫn là Bự của nhok. Nhok hiểu không?

- Bự ah, Bự có thể kiếm một người nào đó tốt hơn em, và yêu người đó. Bự không cần phải bên em như thế này đâu, em không đáng đâu. Em không thể cho Bự điều gì, cũng không thể đáp lại tình cảm của Bự. Em đã rất hạnh phúc vì thời gian qua có Bự, nhưng em không thể sống mà cứ bắt Bự bên em như thế này mãi mãi. – tôi nói

- Nhok nói cái gì vậy? Nhok đã cho Bự rất nhiều chứ, nhok cho Bự hạnh phúc, cho Bự được ở cạnh bên nhok, được chăm sóc nhok. Không có gì có thể hạnh phúc hơn những điều đó. Chính nhok đã cho anh biết những thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ mà sẽ biết được. Những cái nhỏ nhặt nhok cho Bự thì không gì có thể mua được. – anh nói chắc chắn

- Vậy không lẽ Bự cứ định sống với nhok như thế này mãi mãi sao? – tôi hỏi

- Bự đã nói không ai có thể bắt Bự xa nhok cả, dù bất cứ nhok làm điều gì, nhok có người yêu cũng được, miễn nhok đừng bao giờ nói nhok không cần Bự thì Bự sẽ không bao giờ đi đâu hết. – anh chắc như đóng đinh

- Nhưng biết đâu 1 ngày nào đó, anh sẽ gặp 1 người nào đó tốt hơn em và yêu người đó thì sao? – tôi lại hỏi

- Không biết là Bự đã nói câu này với nhok câu này chưa nhỉ? Bự đã tự thề với lòng mình chỉ yêu mỗi 1 mình nhok, không yêu bất cứ ai nữa cả, nếu lòng dạ Bự có thay đổi thì người tên Tiêu Ngọc Đình Phong sẽ không còn trên trần gian này nữa, như vậy thì nhok phải biết được, nhok là lẽ sống và là linh hồn của Bự, nhok có chuyện gì thì Bự cũng không sống nỗi đâu. Vì vậy nhok phải biết trân trọng bản thân nhé. Thôi để Bự đi mua nước cho nhok uống, ngồi đây chờ Bự 1 chút nhé. – anh nói với tôi

Siêu thị phía bên kia đường, tôi ngồi chờ anh quay trở lại. Đang ngồi thong thả chờ anh mang nước về uống thì bỗng nhiên tôi nhận được 1 tin nhắn, thì ra là anh, đọc dòng tin nhắn mà tôi chỉ biết cười.

- Bự yêu nhok nhiều lắm, vợ yêu của Bự!

Mặc dù không bao giờ chấp nhận lời yêu của Bự nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vì câu nói đó. Nhìn phía bên kia đường thấy anh đang cầm chiếc điện thoại và 1 số bánh và nước uống, anh cười thật tươi nụ cười của anh làm tôi chỉ muốn sa và lòng anh thật lâu. Anh từ từ đi về phía tôi, vừa mới chớp mắt, tôi mở mắt ra thì thấy trước mặt tôi, anh đang nằm trên đường, anh nằm đó. Trời ơi, chiếc xe máy do 2 thằng con trai say rượu đụng vào anh làm anh văng qua 1 bên rồi chiếc xe hơi từ đâu chạy đến đụng anh văng ra thật xa.

Tôi chạy lại gần bên anh, đỡ xốc anh lên, mà gọi. Tôi như 1 thằng điên, không biết phương, chỉ biết ôm cứng lấy anh, nước mắt tôi rơi như thác đổ, anh nằm đó, nằm im bất động, tôi cũng như chết đứng, tôi sợ hãi, nhiều thứ bỗng chốc xuất hiện trong đầu tôi nhưng điều duy nhất tôi biết ngay lúc này là tôi sợ mất anh. Mặc cho tôi gọi, anh vẫn nằm đó trên người đầy màu, máu chảy ướt cả trên mặt đường, tôi không biết mọi người xung quanh đã có ai kêu cấp cứu hay chưa nhưng tôi không quan tâm điều gì cả, chỉ biết rằng anh đang nằm trên tay tôi nằm im bất động.

- Bự ơi! Bự, anh sao thế, Bự trả lời em đi Bự ơi, Bự đừng nằm im như vậy mà, Bự ơi Bự đừng bỏ nhok, Bự ơi Bự đừng chết mà. Bự Bự ơi, Bự. Bự nói với em 1 câu đi Bự. Sao Bự cứ nằm như vậy vậy, Bự động đậy đi, Bự nhúc nhích đi mà, em năn nĩ đó. Em năn nĩ Bự đó, Bự đừng như vậy với em mà Bự.

Chap 14

Bác tài xế lái taxi và tôi cùng đưa anh tới bệnh viện, nước mắt lã chả rơi, tôi không còn biết gì nữa cả.

- Bự ơi, tỉnh lại đi mà Bự, Bự ơi sao Bự cứ nằm yên vậy, Bự mà có chiện gì làm sao em sống nổi hả Bự.

Vừa khóc tôi vừa víu lấy anh trong khi tấm băng ca vẫn được đẩy vào phòng mổ. Anh bước vào phòng và cánh cửa từ từ đóng lại, đồng nghĩa với việc, trong đầu tôi như 1 mớ bồng bồng, bao nhiêu ý nghĩ không may bỗng hiện lên càng làm tôi khóc nhiều hơn, tôi bấm máy gọi cho ba mẹ tôi, rồi sau đó gọi điện thoại cho chú Út.

- Ba mẹ ơi, anh Hai…anh Hai của con bị tai nạn giao thông đang nằm trong bệnh viện, con sợ lắm ba mẹ ơi, ba mẹ lên với con đi. Con sợ lắm, con sợ mất anh Hai. – đó là nguyên văn lời đối thoại của tôi với ba mẹ qua điện thoại

Chú Út ơi, con nhok nè, chơi, con phải làm sao đây, anh Bự của con đang nằm trong cấp cứu, anh Bự bị xe đụng rồi chú Út ơi. Chú út ơi con không biết phải làm gì nữa, con sẽ sống ra sao hả chú Út. – còn đây là lời đối thoại của tôi với chú.

Mọi người dường như ai cũng biết giờ này tôi không còn tĩnh táo nữa, trong đầu tôi bây giờ chỉ có anh, anh và anh mà thôi. Ba mẹ và tôi (chú Út chưa về kịp) ngồi chờ ca mổ hơn 12 tiếng đồng hồ, tôi ngồi im không nói 1 lời, mà nước mắt thì đua nhau rơi không đếm được, mẹ tôi cùng khóc sướt mướt, ba tôi cũng đau lòng nhưng vì là đàn ông và cũng là chỗ dựa cho tôi và mẹ nên ba luôn kiên cường. Cánh cửa phòng mổ từ từ được mở ra, tôi nhào tới bác sĩ như 1 thằng điên.

- Bác sĩ ơi, anh của con thế nào rồi bác sĩ, bác sĩ nói cho con biết đi.

- Chúng tôi phải chuẩn bị tiến hành ca mổ tiếp theo vì tình trạng của bệnh nhân rất nặng. Bệnh nhân đã gãy và dập xương chân, lòng ngực của bệnh nhân đã có hiện tượng tổn thương, và đầu bệnh nhân cũng có hiện tượng không được ổn. – bác sĩ cho biết.

Nghe bác sĩ nói mà đầu óc tôi quay cuồng, tay chân tôi bũng rũng, chờ suốt 12 tiếng để tôi được nghe bác sĩ nói về tình trạng của anh như thế sao, không khóc mà sao nước mắt tôi cứ lưng tròng, tôi thấy một màu đen xám xịt trước mắt, tôi mệt mỏi, đuối sức, suy sụp và lăn dài ra đất. Tôi biết ngay lúc này mình cần cứng rắn và khỏe mạnh để chăm sóc anh, nhưng ý thứ nó lại trái ngược với cơ thể. Mở mắt ra thấy mẹ đang chăm sóc tôi, tôi không cần biết tình trạng của mình như thế nào, tôi hỏi ngay.

- Anh Hai sao rồi hả mẹ. Anh Hai thế nào rồi hả mẹ.

Tôi nhanh chóng phóng xuống giường mặc cho tay mình còn đang vô nước biển.

- Anh con vẫn còn đang mổ. Bác sĩ lại tiếp tục mổ.- mẹ từ từ

- Con nằm đây bao lâu rồi mẹ? – tôi lại hỏi

- Đã được gần 3 tiếng rồi. – mẹ lại ân cần.

- Sao con lại nằm đây, con phải ở bên cạnh anh Hai.

Chưa nói dứt câu tôi vứt cái dây nước biển trên tay mình xuống mà chạy ngay qua phòng mổ, ngồi chờ bác sĩ bước ra mà tôi quen đi con mệt mỏi và tuyệt vọng của mình, tôi lo lắng lòng như có ai đang đốt lửa. Nước mắt xen lẫn những giọt mồ hôi đang rơi lã chã xuống đất, ba mẹ tôi đã đau lòng vì anh Bự đang nằm trong phòng mổ, giờ lại đau hơn khi nhìn thấy tôi như thế này. Có lẽ ba mẹ cũng không làm sao biết được tôi lại lo cho anh đến thế. Tôi không ngồi trên ghế mà ngồi ngay trước cửa phòng mổ mà đôi mắt cứ đờ đẫm.

- Ai là người nhà của bệnh nhân. – bác sĩ bước ra và hỏi lớn.

- Dạ con, con là người nhà của ảnh. – tôi nhanh chóng.

- Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà trong bệnh viện của chúng tôi thì loại máu đó không còn đủ, chúng tôi cần hỏi người nhà về việc cho máu.

Bác sĩ nói mà tim tôi đập mạnh, không biết anh nhóm máu gì? Tôi đề nghị bác sĩ xét nghiệm máu của tôi thì thật may tôi cũng nhóm máu O giống anh, và cũng không mang bệnh gì hết, tôi yêu cầu bác sĩ lấy máu của tôi nhưng bác sĩ không chấp nhận.

- Sao lại không được, máu con trùng với máu bệnh nhân lại không mang bệnh, tại sao lại không được?

- Sức khỏe cậu quá yếu, chúng tôi thì cần một lượng máu rất lớn, chúng tôi lo ngại về sức khỏe của cậu, nếu lấy quá nhiều cậu sẽ gặp nguy hiểm – bác sĩ phân tích.

- Không, con rất khỏe, con cũng rất nhiều máu, con ăn rất đầy đủ, bác sĩ ơi con xin bác sĩ đó, hãy lấy máu của con mà cứu anh con, con xin bác sĩ đó. – tôi như quỳ xuống để năn nĩ bác sĩ.

Thấy tôi như thế bác sĩ cũng đắng đo suy nghĩ

- Hay hãy xét nghiệm máu của người nhà cậu xem có ai phù hợp nữa không?

- Không được, sức khỏe mẹ và ba con rất yếu, chỉ có con là khỏe nhất thôi bác sĩ.

Cuối cùng thì tôi cũng được người ta lấy máu để cho anh. Không biết họ lấy bao nhiêu mà tôi đã nằm trên giường bệnh suốt 4 ngày mà không mở mắt được, sang ngày thứ năm tôi mới tỉnh lại, người tôi như không còn miếng sức. Mẹ mừng rỡ khi nhìn thấy tôi tỉnh lại.

- Phi ah, con làm ba mẹ lo muốn chết đó, anh con nằm đó, giờ lại đến con.

- Mẹ ơi anh sao rồi hả mẹ, con ở đây đã bao lâu rồi mẹ, anh Hai tỉnh lại chưa mẹ, tình hình anh sao rồi hả mẹ? Sao mẹ cứ im lặng và cứ khóc mãi thế. – tôi phát điên lên vì lo và vì anh.

- Anh con có thể sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi, và nếu có tỉnh lại anh con có thể sẽ không đi được, vì bi giờ xương chân anh con đã gãy và 1 phần bị dập nên vẫn chưa có cách giải quyết. – mẹ tôi sướt mướt.

Trời ơi, tôi như có ai đang bổ búa vào đầu, tôi suy sụp choáng váng. Tôi nhanh chóng bước xuống giường nhưng vừa mới trở mình mặt mày tôi xám xịt lại, đầu óc như quay vòng vòng.

- Mẹ ơi, con sao thế này? Con thấy chóng mặt quá! – tôi gọi mẹ

- Phi ah, con đừng xuống giường, con nằm yên nghĩ đi, để mẹ múc cháo cho con ăn. – mẹ tôi lo lắng.

- Con sao vậy mẹ, sao con mệt thế! – tôi nhất thiết hỏi

- Con đã cho anh Hai con quá lượng máu mà người hiến có thể cho rồi đó. Nên bây giờ tình trạng con cũng không khá hơn bao nhiêu đâu. – mẹ nói

- Con đã nói với bác sĩ anh cần bao nhiêu thì lấy máu của con bao nhiêu mà, bác sĩ có lấy đủ máu cần dùng cho anh không hả mẹ – tôi lo lắng

- Đủ rồi Phi ah, bác sĩ nói 1 người bình thường chỉ có thể cho tối đa là 5 lít máu, nhưng vì con cứ khăn khăn, bác sĩ đã lấy đủ số máu cần dùng là gần 7 lít máu đó con ah. Ba mẹ tưởng rằng mất con rồi đó. – mẹ cay đắng nói

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì mẹ nói là con cám ơn bác sĩ nhiều lắm. – tôi thở phào – mẹ ah, mẹ có thể đi lấy chiếc xe đầy tới cho con được hok?

- Con muốn làm gì hả Phi? – mẹ hỏi gặn lại

- Con muốn sang phòng của anh Hai, con muốn nhìn thấy anh Hai, nằm đây con sẽ chết mất. – tôi khóc với mẹ.

Mẹ mang chiếc xe đẩy và đẩy tôi sang phòng anh, nhìn thấy anh tôi òa khóc nức nở, anh nằm đó, nằm đó bất động, tôi vẫn còn nhớ anh đã nhắn cho tôi tin nhắn cuối cùng là: “…., vợ iu của Bự” thế sao giờ đây người đó đang nằm đó, mặc cho vợ của mình đang khóc vì người đó. Tôi đến gần bên anh, thấy tôi như thế chú Út đã hiểu, chú bảo mẹ tôi cứ đi xuống ăn cái gì đó đi, chú sẽ trông chừng tôi, mẹ vừa cất bước đi khỏi, chú cũng lẳn lặng ra khỏi phòng. Tôi ngồi sát bên đầu anh, dùng bàn tay mà anh hay nắm vuốt nhẹ lên gương mặt phúc hậu ấy và nức nở nghẹn ngào.

- Bự ah, khi nào Bự mới tỉnh lại, Bự còn nhiều thứ chưa làm cho nhok mà, sao Bự cứ nằm như vậy hoài vậy? Không sợ nhok giận Bự. Bự…Bự không nhớ là Bự đã nói gì với nhok sao? Bự nói Bự iu nhok mà sao giờ Bự lại không trả lời nhok, có phải Bự giận nhok không? Nhok sẽ hok bao giờ làm Bự buồn nữa, nhok sẽ luôn bên Bự, Bự mở mắt ra nhìn nhok đi Bự, mở mắt ra nhìn nhok đi Bự, nhok đang trước mặt Bự nè. Sao Bự cứ nằm yên vậy, Bự không còn thương nhok nữa hả.

Nói với anh mà lòng tôi như đang có kim châm, nước mắt rơi xuống mặt anh, nhưng anh vẫn nằm im bất động. Giờ mới có dịp nhìn anh trong lúc nhắm mắt, anh đẹp thật, đẹp như những gì người ta nói, mặc dù bị băng bó nhưng anh vẫn đẹp như 1 thiên thần, tôi cúi xuống nhẹ hôn và cái vết thương đang trên trán của anh, rồi chòm tới ôm anh, đã gần 1 tuần nay anh không nói với tôi 1 lời nào cả, cũng chẳng ôm tôi và lòng. Tôi nhớ anh quá, nhớ tiếng nói, nhớ cách bày trò của anh, thế mà giờ này chỉ còn tôi ngồi nhìn anh thế này. Ba tuần sau tôi đã khỏe hẳn, chú Út vẫn còn ở Việt Nam, nên buổi sáng tôi đi học thì chú trông anh, buổi chiều và tối thì tôi là người túc trực, tôi hát anh nghe, trò chuyện với anh, lau mình cho anh, chăm sóc anh đúng vai trò là 1 người…như anh đã từng nói. Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, tôi và trò chuyện với anh rất vui vẻ.

- Bự ah, Bự mà không dậy là em thương người khác đó, có nhiều người thương em lắm đó nha, hồi sáng này em đã đồng ý thương người ta rồi. Hehehehe, Bự mà nằm đó là người ta giựt em mất đó. Bự đừng có tỉnh rồi mà nằm đó lừa em đó nghe chưa, em mà biết là Bự chết với em.

Tối hôm đó tôi ở lại chăm sóc anh, và thiếp đi lúc nào không hay biết. Sáng ngày mở mắt ra tôi thấy mình nằm gục trên chiếc giường, còn anh thì không thấy hết, chỉ thấy 1 tấm giấy nhào nhòe lem cả mực

- Nhok ah, anh đã tỉnh lại, cám ơn nhok đã cứu sống mạng anh, anh nghĩ giờ đây anh không thể ở bên cạnh nhok nữa rồi, có lẽ anh chỉ có thể đứng từ phía xa mà nhìn nhok thôi. Anh xin lỗi khi ngay lúc này anh lại buôn tay nhok ra, nhưng hoàn cảnh không thể nào cho phép anh làm khác nữa. Anh giờ đây là người tàn tật, ở bên nhok chỉ là gánh nặng cho nhok mà thôi. Cám ơn nhok thời gian qua đã cho anh được ở bên nhok, được biết thế nào là yêu một người và được biết rất nhiều thú vui mà anh chưa bao giờ biết. Anh yêu em nhiều hơn chính bản thân anh, nhưng không đồng nghĩa là anh sẽ ở bên em để là gánh nặng của em. Anh mong rằng nhok sẽ không bao giờ quên anh cho dù bên cạnh nhok có bất cứ ai đi nữa, và hãy xem anh là 1 người, 1 kỷ niệm đẹp nhok nhé. Người….chưa chính thức của nhok.

Từng dòng chữ của anh như những con dao đang giết chết tôi. Tôi chạy khắp nơi tìm mà cũng chẳng thấy anh đâu, tôi thật sự cảm nhận được anh quan trọng với tôi như thế nào, tìm mãi mà không thấy, tôi chạy xuống phòng thu phí hỏi thì mới biết anh đã xuất viện. Tôi vội chạy sang nhà anh, căn nhà bị khóa chốt ngoài, tôi thật sự muốn điên lên, tôi lo lắng hoảng hốt, sao lại như vậy. Ngồi trước của nhà anh, tôi nghĩ quẩn, không biết tìm anh nơi nào. Bỗng tôi sực nhớ anh vẫn còn 1 căn nhà ở khu Phú Mỹ Hưng, tôi nhanh chóng đón xe sang đó, thấy bóng tôi thấp thoáng chú Út nhanh chân đi vào nhà. Tôi nhấn chuông mãi cũng không thấy chú Út ra mở cửa, tôi hét lớn.

- Chú ơi mở của cho con, mở của cho con đi chú ơi, chú không thương con sao? Sao chú lại đối xử với con như vậy? Hic…con có tội gì hả chú, sao chú hok mở cửa cho con. Chú mở cửa đi, con muốn gặp Bự.

- Phi à, con về đi, Phong nó hok có muốn gặp con đâu. Con đừng làm chú khó xử, chú thương con lắm, nhưng mà vì thằng Phong và vì con nên chú hok thể? – chú đau lòng thốt.

- Anh Bự không muốn gặp con nhưng con có chuyện muốn nói với ảnh. Chú ơi con xin chú đó, con năn nỉ chú đó. – tôi khóc.

Thấy tôi khóc như vậy chú Út không kiềm lòng được đã cho tôi vào, chạy ngay lên phòng của anh, cửa phòng đã khóa chốt, tôi la hét gọi tên anh ngoài cửa phòng nhưng chẳng có 1 chút tâm hơn.

- Phong ah, chú không thể nào chịu được cảnh 2 đứa thế này đâu, có chuyện gì thì 2 đứa gặp nhau nói chuyện rõ ràng đi. – chú gõ cửa phòng.

- Nhok về đi, Bự không có gì phải gặp nhok hết, Bự chán nhok lắm rồi, nhok về đi, nhok phiền quá. Về dùm đi. – tiếng vọng từ bên trong thốt ra.

- Phong con nói gì vậy Phong, con điên rồi ah, con có biết con nói như vậy là con làm thằng Nhok đau lòng lắm không, con điên rồi hả? – chú Út lớn tiếng.

- Phải con điên rồi, con điên nên con mới thích nhok đó. – tiếng nói dao cắt.

- Con…- chú Út tức đến đỏ cả mặt.

- Thôi chú ơi, chú có thể xuống nhà cho con nói chuyện với Bự 1 tí được không- chú lẵn lặng xuống nhà – Bự ah. – tôi nhỏ nhẹ.

- Sao còn chưa chịu về sao mà nhok lì lợm thế. Anh không có gì để nói hết, anh không muốn thấy mặt nhok nữa. – anh lớn tiếng

- Anh ghét em đến thế sao, anh nở nói với em vậy sao? Anh chán em rồi sao, hay anh không dám đối diện với em hả Bự. – tôi vừa nất vừa nói.

- Phải, tôi không còn muốn thấy cái mặt của của cậu nữa, nhìn cậu thôi ghét lắm, cậu biến đi cho tôi nhờ. – anh cáo gặt.

- Được rồi, nếu anh không muốn em ở lại thì em đi đây, và cũng chẳng bao giờ làm phiền Bự nữa, nhok sẽ quên Bự, sẽ quên Bự nhok tên xấu xa, và trong tâm trí nhok sẽ không bao giờ còn hình bóng của Bự nữa. Nhưng trước khi em đi, em có 1 thứ này muốn gửi lại cho Bự, và nhìn thấy Bự 1 lần cuối, rồi em sẽ quên Bự mãi mãi.

Giọt nước mắt rơi xuống lẫn vào trong bờ môi khiến câu nói của tôi càng đắng cay hơn, căn phòng từ từ hé mở cửa, anh ngồi trên chiếc xe lăn với đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt, tôi biết anh cũng đắng cay không kém gì tôi, nhìn anh tôi như chết lặng đi được, tôi bước tới bên anh và chìa thẳng vào anh tờ giấy lúc sáng anh để lại.

- Có lẽ tờ giấy này em không cần nữa rồi, vì nó trái ngược với những gì Bự đã nói lúc nảy, bi giờ nó không còn ý nghĩa gì nữa rồi, giữ nó lại chỉ càng thấy buồn hơn thôi, vì người viết tờ giấy này không còn thương yêu cậu bé tên nhok nữa rồi, có lẽ họ đã chán ngán cái người có cái tên Nhok mà họ đã đặt. Thôi thì, nhờ anh trả lại cho người tên Bự giúp em, và nói rằng người đó rằng, Nhok lúc nào cũng là nhok của Bự.

Tôi nói nhưng dường như không còn đứng vững nữa, tôi chậm chạp lê từng bước chân ra khỏi phòng.

- Nhok ơi, đừng bỏ Bự mà, nhok ơi… – anh nói với giọng ứa nghẹn.

Tôi quay lại nhìn anh, 2 hàng nước mặt lăn dài trên má anh càng làm tôi bùn và đau đớn hơn. “BỰ…” tôi chạy đến ôm lấy anh và nức nở khóc.

- Em sợ lắm, em cứ sợ rằng Bự không tỉnh lại, em sợ Bự bỏ rơi em, nhưng cho dù Bự không tỉnh lại em cũng sẽ chăm sóc Bự suốt đời, không bao giờ xa rồi Bự, sao Bự tỉnh lại mà không cho em biết, lại cố tình bỏ rơi em, có phải Bự hết thương em rồi?

- Nhok nói gì vậy? Bự không bao giờ hết thương nhok cả, Bự chỉ không muốn nhok khổ vì Bự mà thôi, không lẽ nhok không hiểu Bự sao? – anh ôm lấy tôi và nói

- Nhok biết, biết hết, nhưng vì nhok sợ ….nhok sợ nhiều thứ lắm Bự ơi. – tôi khóc.

- Àh àh… thôi được rồi 2 cậu…hồi nãy lãng xẹt giờ mới thấy cảnh lãng mạn nè, ít ra phải vậy mới đúng là vợ chồng chứ. – chú Út xen ngang.

- Chú nói gì kỳ vậy…vợ chồng gì. – tôi đứng phổm dậy nói lại.

- Thôi được rồi mà, Nhok ah, anh với chú Út có chuyện muốn nói với nhok đây. – anh nhìn tôi.

- Chuyện gì thế Bự, chuyện gì mà cần bàn với nhok? – tôi ngơ ngác chùi nước mặt.

- Chú định dẫn Phong về Úc để khám và chữa trị cho đôi chân nó, vì bên đó bạn bé chú làm bác sĩ rất nhiều, có thể sẽ có cách điều trị cho Phong. – chú nói.

- Không được, nếu Bự đi thì con cũng đi, con không thể nào ở đây mà xa Bự được, có thể trị được, nếu trị không được thì Bự sẽ không về với con nữa sao, con không đồng ý. Con không chịu. – tôi giẩy nẩy.

- Thôi mà nhok, chú chỉ đưa Bự sang đó điều trị thôi, có thể chỉ 1 vài năm nó khỏi nó sẽ về với cháu. – chú lại giải thích.

- 1 vài năm, chú ơi, không biết không có anh Bự 1 tháng con sẽ sống ra sao nữa đừng nói chi là 1 vài năm. Không có anh Bự con hok biết mình sẽ sống thế nào nữa. – tôi khóc.

- Nhok ah, Bự về Úc chữa cái chân, khi nào lành Bự sẽ qua đây tìm nhok mà, Bự không đi luôn đâu mà sợ. Hơn nữa nếu ở đây Bự sẽ tạo thêm gánh nặng cho nhok mà thôi, nhok không thể theo Bự và chú Út được, như vậy chuyện học của nhok thì sao? Liệu ba mẹ có cho không hả Nhok? – anh phân tích.

- Thế 2 người định khi nào đi? – suy nghĩ 1 hồi tôi mới hỏi.

- Đầu tuần sau – anh nói

- Hả, còn có 3 ngày nữa thôi sao? Sao mọi người quyết định mà không hỏi ý kiến của em. Sao Bự đi mà không nói với em, sao không bàn bạc với em. – tôi mếu máu.

- Chú và anh chỉ mới quyết định thôi, 3 ngày còn lại nhok có thể ở đây với Bự không? – anh hỏi.

Tôi gật đầu mà nước mắt cứ rơi rơi. Tôi chăm sóc anh 3 ngày đó rất tỉ mĩ, và luôn tươi cười với anh mặc cho trong lòng tôi đau lắm. Buổi tối nằm cạnh bên anh mà tôi không ngủ, chỉ nhìn anh, khi anh đã ngủ tôi thứ dậy và len áo, len khăn và găn tay cho anh, đồng thời lấy hết quần áo của anh ra khâu lại những chổ rách, tôi lấy chiếc bàn máy mini của anh mua cho tôi ra và cẩn thận cắt may cho anh 2 chiếc áo sơ mi mới (từ hồi quen đến giờ tôi luôn may áo cho anh, những chiếc áo sơ mi anh thường mặc) vì thời gian quá ngắn tôi chỉ có thể len áo, khăn choàng, găn tay và may cho anh 2 chiếc áo sơ mi, tôi hy vọng đủ cho anh sử dụng khi sang Úc. Đêm cuối cùng tại Việt Nam, tôi mang những thứ mình đã tự tay làm để tặng cho anh, nhìn đôi mắt tôi thâm đen vì mất ngủ, anh biết ngay tôi đã thứ để làm chúng cho anh. Tôi nhìn anh với ánh mắt long lanh:

- Bự hãy xài những thứ này nhé, qua bên đó xài đồ lạ hok có quen đâu, cứ coi như xài chúng mà nhớ tới em.

Giọt nước mặt long lanh như viên ngọc đang rơi từ trên đôi mắt 2 mí của anh xuống, tôi vội lấy tay mình chùi nó đi, bàn tay tôi rung rung vì tôi biết rằng không lâu nữa tôi sẽ khóc, anh nhẹ nhàng kéo tôi về phía anh và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

- Bự sẽ luôn nhớ về nhok, và nhok lúc nào cũng trong tim Bự cả, khi chân đã lành Bự sẽ về ngay bên cạnh nhok, đừng khóc nhé, người mà anh iu quý.

- Bự phải nhanh về nhé, Bự hãy về khi nào chân thật khỏi ấy, em sẽ chờ Bự về.

Tôi hôn nhẹ lên má anh và chạm vào giọt nước mắt trên má của anh.

- Nhok nè, anh có thể hôn nhok được không. – anh hỏi

- Dạ…dạ…- tôi ấp úng

- Được không? – anh hỏi

Suy nghĩ về những chuyện anh đã làm cho tôi quá nhiều mà việc gì anh cũng xin tôi nên tôi đã đồng ý, anh nhẹ nhàng chạm môi vào môi tôi, mặc dù rất ngại nhưng tôi vẫn để yên. 2 môi chạm nhau tôi có cảm giác môi anh rất mềm, anh ôm tôi chặt lại và hát cho tôi nghe 1 ca khúc mà tôi rất thích “tình khúc vàng”. Câu hát được vang lên “Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn…..” tôi thiếp đi trong tay của anh. Sáng hôm sau ở sân bay tôi dặn mình không được khóc, mẹ tôi đã khóc, ba tôi thì rất buồn, còn tôi thì ra vẻ hồn nhiên như mọi khi để anh không phải bận dạ. Anh nói rất nhiều thứ, nhưng tôi thì chỉ lắng nghe mà không nói gì, vì tôi sợ tôi sẽ khóc.

- Anh đi nhé, vợ của anh. – anh kề vào tai tôi mà nói nhỏ.

Tôi gật đầu nhìn chú đẩy anh vào máy bay, bóng anh vừa khuât thì nước mắt tôi tuôn ra như mưa đầu mùa, trời đất như quay vòng vòng, tôi vừa đuối sức vì những đêm thức trắng, vừa buồn, vừa đau vừa khóc. Rồi như không hay không biết tôi ngã ngay trên tay của ba tôi mà ngất đi, dù ngất đi nhưng trong đầu tôi vẫn biết được anh đã đi, đi xa tôi rồi, và có lẽ không biết bao giờ gặp lại. Tôi sợ cảm giác 1 mình trong thời gian sắp tới, tôi sợ cảm giác 1 mình khi bên cạnh tôi không còn có anh…….

CHAP CUỐI

Từ ngày anh đi cuộc sống của tôi như thay đổi hoàn toàn, thiếu thốn, nhàm chán, tôi chưa quen cái cảm giác không có anh bên cạnh nhưng tôi vẫn biết và hiểu được rằng trong cuộc sống hiện tại tôi đã mất anh. Nụ cười trên gương mặt của tôi không còn xuất hiện như trước đây nữa. Tôi lầm lũi, chẳng nói chuyện với bất cứ 1 ai, đi 1 mình và về cũng 1 mình, thỉnh thoảng cậu bạn tên Minh cũng hay an ủi tôi, nhưng rồi đâu cũng vào đấy, tôi vẫn nhớ…nhớ…và nhớ anh. Một, hai ngày đầu tiên tôi nhớ anh kinh hoàng nhớ anh khủng khiếp nhưng cũng may đêm nào anh cũng gọi điện thoại về hỏ thăm tôi. Nhưng các cuộc gọi chỉ diễn ra có 1 tuần, bước sang ngày thứ 8 thì tất cả đều yên lặng. Anh không gọi về, tôi nhớ không chịu nổi nên đã gọi qua, nhưng không 1 ai bắt máy, cả chú Út cũng không bắt điện thoại của tôi. Có lẽ vai diễn của 1 cậu học trò vui tươi nhí nhảnh mà tôi được giao đã hết vai, và bây giờ tôi lại lạu hết son phấn để bắt đầu 1 vai diễn mới, một vai diễn mà không có anh bên cạnh. Tôi không biết mình sẽ được vai diễn này trong bao lâu nếu không có anh bên cạnh. Tôi nhớ tiếng cười, giọng nói, đôi môi và vòng tay ốm áp của anh mỗi khi ở bên cạnh tôi, và không biết bao giờ mình mới được gặp lại những thứ ấy. Mặc dù nhớ anh nhưng tôi chưa bao giờ khóc, tôi sợ mình trở nên yếu đuối và mềm yếu đi trước mặt mọi người. Các bạn tôi đã hỏi:

- Phi ah! Dạo này tụi này thấy bé khác lắm đó, bé có sao không? Tụi này thấy bé thay đổi nhiều lắm, cái nhí nhảnh của bé đâu rồi?

- Ah, bé không sao đâu, bé chỉ muốn mình trưởng thành hơn trong mắt mấy bạn thôi. Bé không sao mà. – tôi từ từ trả lời.

Có lẽ chỉ có Minh mới hiểu được tình cảnh của tôi ra thế này là vì sao? Sau khi mọi người đã đi khuất Minh kéo tôi ra 1 góc của trường và hỏi;

- Phi sao rồi, có chuyện gì cần nói Phi cứ nói với Minh đi, Phi đừng như vậy Minh thấy khó chịu lắm. 2 tuần rồi, 2 tuần rồi từ khi anh Phong đi, Minh thấy Phi sao ấy, không còn sức sống luôn. Thật ra Phi thế nào rồi, nói Minh biết xem.

Nghe câu nói của Minh dường như chiếc chìa khóa mở ra tâm trạng của tôi. Những gì u uất của tôi mấy hôm nay như có ai chạm đến. Tôi nức nở.

- Minh ơi! Phi nhớ anh Phong lắm. Hic, Phi không biết mình nên làm gì hết, lúc nào trong đầu Phi cũng thấy bóng hình của ảnh, Phi làm gì đi đâu cũng có cảm giác anh đang cạnh bên mình nhưng khi mình nhìn thấy cái bóng ấy định bắt lấy nó thì không hiểu nó lại tan biến đi mất. Minh ơi Phi sợ sợ lắm, sợ anh Phong không về nữa, sợ cảm giác một mình, Phi phải làm sao đây khi 1 mình mình đi học, 1 mình mình đi về rồi sẽ làm sao đến những nơi mà Phi và anh Bự ta từng đến. Phi không còn can đảm để đến những chổ đó nữa. Minh ơi, Phi phải làm sao, và sẽ sống thế nào khi hình như Phi biết được mình đang dần dần lặng đi khi không còn Bự. Phi không biết mình còn trụ được trong bao lâu. Đã 1 tuần, 1 tuần rồi Phi không liên lạc được với bọn họ, cái lo, cái sợ, cái nhớ nó phủ lấy người của Phi, Phi đã cố không cho nước mắt nó chảy ra ngoài nhưng càng cố nén thì nó dường như càng chảy ngược vào trong làm cho lòng Phi đau, đau lắm, Phi nhớ ảnh, chỉ 1 chữ nhớ cứ quay lấy Phi mà không buôn, Phi cảm nhận được ảnh thật sự quan trọng với Phi. Hic. Minh ơi…Phi…

- Minh hiểu cảm giác xa 1 người mà người đó là 1 phần của mình, nó khó chịu và trống vắng lắm. Nhưng Phi phải chấp nhận điều đó, phải cố gắng chờ đợi anh Phong về, chứ cứ như vậy Phi nghĩ anh Phong có bùn khi thấy Phi như vậy không, hãy làm anh Phong yên tâm khi ảnh ở bên đó. – Minh trấn an.

- Phi biết, nhưng Phi làm không được, khi anh Bự đi Phi đã dặn với mình là chỉ dành 2 tiếng mỗi ngày để nhớ ảnh, nhưng dường như Phi làm hok được rồi. Phi luôn nhớ anh Bự Minh ah. Hic. – tôi khóc như không ngăn được nước mắt.

Cậu bạn nhìn tôi bùn với vẻ bùn theo rười rượi, không biết nói gì ngay lúc này đây để tôi ngăn nước mắt cậu chỉ biết kéo tôi về phía người cậu rồi nhẹ nhàng nói với tôi rằng:

- Khóc đi Phi, vai của Minh nè, Phi có thể dựa vào mà khóc.

Tôi nức nở đến nghẹn ngào, cái cảm giác được vỗ dành khi đang khóc càng làm tôi tuổi thân hơn và khóc nhiều hơn. Chia tay Minh tôi trở về nhà, nhìn chiếc áo piramma mà anh hay mặc khi qua nhà tôi chơi, tôi chỉ còn biết tựa đầu vào nó và nghĩ về anh, hình bóng anh cứ thấp thoáng bên cạnh tôi, tôi nhớ anh tưởng chừng như không thở nổi. Lủi thủi ra nhà banh và khu vui chơi tôi cứ nhìn thấy hình ảnh mình đang ngồi trên những con thú còn anh thì đứng ở dưới đó mà nhìn và cười với tôi, khi chợt giựt mình thì đôi gò má tôi đã ướt đẫm nước mắt. Bi giờ anh ở đâu, làm gì mà sao không một tin tức nào hết. Mỗi ngày anh đi tôi đều viết thư cho anh nhưng không gửi, tôi lưu vào 1 quyển sổ như 1 quyển nhật ký và tôi nhớ đã có trang tôi viết rằng:

- Bự ah, giờ này anh đang làm gì? Đang ở đâu hả anh? Mọi thứ ở đây đều rất tốt mọi việc cũng diễn ra rất bình thường, chỉ có điều hiện tại em không sống anh ah, mà em đang tồn tại, em tồn tại trong một cuộc sống mà ngay bi giờ em chưa biết mình sẽ làm gì và ra sao trong thời gian sắp tới, 1 thời gian mà em biết rằng không có anh bên cạnh! Em có thể nói rằng em nhớ anh không? Em không muốn tạo cho anh 1 gánh nặng, nhưng quả thật rằng nói nhớ của em quá lớn anh ah, trước đây khi nghe bày hát “Càng xa càng nhớ” em chưa thể cảm được nó nhưng ngay lúc này em hiểu rằng xa anh làm em nhớ anh đến mức nào. “Nhiều đêm nằm mơ về anh tưởng rằng em chưa mất anh, kỷ niệm ngày nào giờ đây nằm trong câu hát nhớ mong, càng mơ về anh càng khóc, càng xa rời anh càng nhớ. Nước mắt em đây không mang bóng anh trở về”. Em cũng hy vọng rằng nước mắt của mình có thể mang anh về bên em, vì thế em đã khóc, khóc đến mức tưởng chừng em không khóc được nữa, nhưng bóng người em thương cũng chẳng biết đâu mà tìm. Có phải anh đã quên em rồi không hay vì một lý do nào đó mà anh không về bên cạnh em. Đã 1 tháng rồi, 1 tháng với em như 1 thế kỷ, em sắp ngã khụy rồi anh ah, không biết là khi nào nhưng có lẽ em sẽ ngã nhưng dù có ngã em cũng sẽ ngã về phía trước để có thể chờ người em thương quay trở về. “người ơi có biết ngày qua ngóng trông anh mỏi mòn, 1 2 3 4 ngày rồi em đếm ngón tay ngóng chờ…”. Anh ah, càng xa anh càng làm em thêm nhớ anh nhiều hơn hãy về với em.

Đây là trang thư tôi viết cho anh mà nhòe nhoẹt nhất, tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu và khóc nhiều đến thế nào nhưng trang giấy vừa nhòe vừa nhào. Đêm nào cũng viết và đêm nào cũng khóc, khóc đến mức viêm luôn cả tuyến lệ, và đến 1 ngày tôi khóc mà thấy cay lè vả mắt thì tôi nhận biết rằng không phải nước mắt mà là 1 màu đỏ, có 1 ít máu chảy ra từ tuyến lệ, mẹ tôi đã rất sợ và mang ngay tôi đến viện Mắt thành phố và khám. Tôi được bác sĩ cho biết là tôi bị viêm giác mạc và tổn thương tuyến lệ nên cần phải điều trị. Tôi phải ra vào bệnh viện thường xuyên mỗi ngày gần 2 tháng trời để điều trị, tuyến lệ trong mắt đã bình thường, còn giác mạc thì tình trạng cũng khá hơn. Bi giờ nhớ anh tôi cũng không dám khóc chỉ dám bùn và đôi khi chỉ rơi nước mắt 1 ít rồi ngưng ngay. Nửa năm rồi, tôi cũng tập dần cuộc sống không có anh, mặc dù khi thấy 1 điều gì đó có gắn với tôi và anh tôi đều nhớ anh nhưng tôi không còn yếu đuối và ủy mị nữa, tôi bắt đầu 1 cuộc sống mới, cứ mỗi tuần tôi lại qua căn chung cư của anh để lau chùi và dọn dẹp để chờ đợi ngày anh trở về. Mọi người thấy tôi vui vẻ và có sức sống trở lại ai cũng vui mừng và thích thú, tôi lại nhí nhảnh và vui tươi mặc dù hình bóng của anh vẫn ở sâu trong 1 góc của trái tim tôi. Đã có 1 lần Minh hỏi tôi rằng:

- Quên đi quá khứ rồi hả Phi?

- Không phải quên Minh ah, mà Phi chỉ cho nó vào 1 chiếc hộp nhỏ và bỏ nó vào 1 góc nào đó trong trái tim, và đến mỗi tuần thứ bảy chủ nhật lại lấy nó mang ra xem và nhớ về như vậy cũng đủ làm cho mình thấy hạnh phúc, hơn nữa Minh biết không, Phi không thể để mọi người và cả anh Bự bùn và thất vọng khi nhìn thấy Phi như vậy mãi. – tôi trả lời

Thấy tôi biết nghĩ như vậy Minh cũng chỉ biết cười cười rồi cặp kè tôi mà đi. Còn vài hôm nữa là sinh nhật của tôi lúc này hình ảnh của anh cứ ồ ạt ùa về trong tâm trí tôi, 2 năm trước sinh nhật tôi anh toàn chuẩn bị nhưng mà năm nay chắc tôi lại 1 mình. Biết sắp đến sinh nhật tôi nên mọi người trong lớp ai ai cũng chuẩn bị, mặc dù hôm đó là ngày chủ nhật nhưng mà họ đã hẹn nhau hết rồi. Sáng hôm đó Minh dẫn tôi đến 1 quán trà sữa cũng rất xinh và dễ thương, vừa bước vào thì cả đám bạn tôi đềuởđó, thật bất ngờ khi ai cũng có mặt để chúc mừng sinh nhật cho tôi, tôi đã có 1 thời gian rất vui vẻ và hạnh phúc bên các bạn. Tiệc tàn tôi về nhà anh cũng đã gần 2 giờ chiều, tôi bắt tay lau dọn nhà cửa, tôi dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp và lau chùi một cách cẩn thận. Mặc dù là anh đã đi gần hơn nữa năm nay nhưng tuần nào tôi cũng đến nhà anh để lau chùi và dọn dẹp, tôi lấy đây là 1 nhiệm vụ và cũng là lúc tôi dành toàn bộ thời gian để nhớ về anh, trong ngôi nhà này tôi cứ thấy thấp thoáng hình bóng anh và dường như tôi có cảm giác rằng anh đang bên cạnh tôi mà không hề xa tôi 1 chút nào hết. Lau chùi và dọn dẹp xong tôi đánh 1 giấc thật dài và ngon trên chiếc giường mà trướcc đây anh và tôi hay ngủ. Tôi trở về đến nhà là gần 7h tối, tắm rửa xong tôi leo lên giường ngồi xem truyện thì bất thình lình điện thoại gọi đến, là anh Trí – bảo vệ an ninh của khu chung cư mà anh Bự ở.

- Alo Phi hả em?

- Dạ, em đang nghe nè anh, có chuyện gì vậy! – tôi trả lời

- Phi ah, căn hộ 304 của anh Đình Phong vừa có trộm, anh và bạn anh cần gặp em để hỏi 1 vài thông tin, em đến căn hộ gặp tụi anh để kiểm tra báo tài sản bị mất. – anh Trí nói.

- Dạ em đến ngay ạh. – tôi hốt hoảng.

Tôi chạy thật nhanh đến căn chung cư thì nhìn thấy phòng an ninh không còn ai ở đó, chắc họ đã lên căn hộ nhà anh, tôi lật đật ấn thang máy lên nhà. Tôi bước vào thì thấy 2 anh bảo vệ an ninh mà tôi quen đang đứng chờ tôi, thấy tôi lên anh Trí đã kể

- Bọn anh nghe tiếng chuông báo trộm, chạy lên thì phát hiện có 2 thanh niên đột nhập vào nhà, bọn anh đã bắt giữ và giao chúng cho công an rồi, em vào kiểm tra xem có mất thứ gì không rồi xuống báo cho tụi anh nhé. Tụi anh xuống dưới canh cổng đây.

- Dạ, em biết rồi. – tôi nhanh nhẩu đáp.

Hai anh vừa đi khỏi tôi lật đật ngó trước dòm sau, mọi thứ vẫn được bố trí và bày biện như lúc chiều tôi dọn dẹp, tôi lại chạy vào phòng mình mở cửa ra, căn phòng vẫn như vậy, tôi vội chạy sang phòng của anh xem xem có mất thứ gì không. Tôi vừa vặng chốt cửa thì không được, cửa đã bị khóa. Tôi nhớ lúc chiều dọn dẹp tôi đã không khóa cửa sau bi giờ lại như vậy. Tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng, tôi hoa cả mắt vì căn phòng toàn là hoa hồng, cánh hoa hồng được rắc đầy ở dưới sàn phòng, còn trên chiếc giường thì có 1 chiếc hộp to đùng đươc đặt trong 1 trái tim xếp bằng hoa hồng. Tôi bất ngờ và nghĩ rằng đây là món quà anh nhờ 2 anh bảo vệ làm dùm cho tôi. Tôi hạnh phúc vì mặc dù không có anh bên cạnh nhưng anh vẫn nhớ và chúc mừng cho tôi. Tôi lấy điện thoại gọi sang úc cho anh nhưng kết quả cũng như mọi lần, đều không được. Tôi tiến lại gần chiếc hộp to đùng ấy và mở nó ra, chiếc hộp được gói rất đẹp và rất kỷ lưỡng.

- Happy birthday nhok của anh! Chúc mừng xinh nhật nhok của anh!

Chưa mở hết chiếc hộp anh đã tung người ra và cần 1 cây hoa hồng. Tôi chết lặng người đi không biết nói 1 lời nào hết, tôi không nghĩ anh lại ở trong đó, vì chiếc hộp tuy to nhưng nếu muốn ngồi vào đó cũng không phải chuyện dễ. Nhìn anh đang cười, rồi anh đứng được trên chiếc giường, nước mắt tôi tuôn trào vì hạnh phúc, hạnh phúc khi gặp lại anh, và nhìn thấy anh đi lại được, đó lại là 1 cái hạnh phúc lớn lao hơn nữa. Tôi đứng yên bất động.

- Sao không mừng khi thấy anh về hả nhok, sao đứng lặng đi thế, không muốn ôm anh hả? – anh cười cười.

Tôi không nói không rằng chạy sọc tới ôm chầm lấy anh mà nước mắt lăn dài, tôi muốn khóc thật lớn và gọi tên anh thật lớn nhưng sao cổ họng cứ nghẹn ứa lại. Tôi nghẹn ngào:

- Sao Bự lại như vậy? Sao lại không liên lạc với em, sao lại như vậy?

- Chuyện dài lắm, anh kể sau với nhok nhé! Bi giờ có vui không nè, sinh nhật mà khóc cái gì? – anh lại vỗ dành tôi.

- Tại vui nên mới khóc, sao tự nhiên lại chui vào trong cái hộp vậy? – tôi cười mà nước mắt còn đọng trên khóe mắt.

- Thì anh là quà cho em mà! Hì, không thích hả nhok? Tưởng sướng hả, chui vô đó mệt thấy bà cha luôn. Ngồi phải ép mình lại chứ bộ, cực lắm đó nhok. – anh kể công với tôi.

- Em biết rồi, em vui lắm – rồi tôi ôm lấy anh và hôn lên trán anh – nè, anh trả lời đi, sao hôm bữa hok liên lạc với em?

- Mấy ngày đầu liên lạc với nhok vì anh chưa nhập viện, sau đó anh nhập viện phẩu thuật và hôn mê gần 3 tháng để bắt óc và xương cho chân. Anh muốn thật nhanh để quay về đây với nhok, sau khi tỉnh lại anh đã cố dặn mình không liên lạc với nhok mà cố gắng tập vật lý trị liệu để mau chóng đi lại được và về đây với nhok. – anh kể lại – có vui khi anh về không?

- Vui lắm chứ!

Anh ôm tôi thật lâu như muốn bù đắp lại những tháng ngày không ở bên cạnh tôi, rồi bất chợt anh leo xuống giường, anh móc trong túi áo của mình ra 1 chiếc hộp nhỏ rồi quỷ xuống trước mặt tôi và nói:

- Quen anh nhé nhok?

- Ủa là sao? Bộ trước giờ mình xa lạ hả ta? – tôi gãy đầu.

- Hok, tức là chịu làm bà xã của Bự đó! – anh cười lém lĩnh.

- Hok đó. – tôi lắc đầu.

Gương mặt anh buồn xoa khi nghe tôi nói câu đó. Tôi thoáng thấy chiếc nhẫn đẹp thật đẹp tôi rất thích, cầm nó lên tôi nhìn thấy là chiếc nhẫn tách ra được 2 chiếc nữa, 1 chiếc ngôi sao và 1 chiếc khung ngôi sao như sợi dây chuyền lúc trước. Tôi nhanh chóng đeo nó vào tay và nói:

- Em thích chiếc nhẫn này cho em nhé, nhưng em hok có đồng ý đâu đó nha.

Tôi vừa nói vừa cười toe toét, và cũng vui vui khi mình được cầu hôn, 1 thanh niên cầu hôn 1 đứa con nít như tôi, thật là hạnh phúc. Tôi biết được rằng tuy mình không đồng ý và mặc dù đeo chiếc nhẫn vào mà không biết nó có ý nghĩa gì tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi biết 1 điều kể từ bây giờ tôi sẽ sống lại những tháng ngày có anh, vui tươi và hồn nhiên như trước. liếc mắt nhìn sang anh, tôi thấy anh đang cười rất tươi, không biết vui vì tôi đeo nhẫn, hay không biết vui vì tôi tươi cười, nhưng anh đã ôm tôi vào lòng và nói rằng:

- Không bằng lòng hay bằng lòng thì nhok mãi là bà xã trong lòng anh nhok nhé.

- Hok đó, định giỡ trò hả? Đừng có mà mơ. Bộ định chơi trò chơi chuyện tình không thực tế hả? – tôi lí lắc.

- Chuyện tình gì mà không thực tế? – anh chưa hiểu.

- Thì chuyện tình giữa anh và 1 thằng con nít là em nè! Haiz. Ngu thật. – tôi cười.

- Kệ nó!

Chữ “Kệ nó” được nói ra khi anh ôm chầm lấy tôi. Và tôi cảm nhận được niềm vui của anh và cũng như của tôi khi gặp lại nhau và càng hạnh phúc hơn khi niềm vui ấy lại xảy ra ngay ngày sinh nhật của tôi. Chuyện tình cậu trai và 1 đứa con nít được bắt đầu từ khi gặp nhau trong siêu thị và cho đến hôm nay vẫn là chuyện tình ấy, vẫn đẹp vẫn hồn nhiên như thuở mới bắt đầu mặc dù cậu trai và kid chưa đến 1 kết quả như btấ cứ ai mong muốn nhưng vẫn chưa có gì gọi là vụng vỡ. Nó vẫn đẹp – đẹp và đẹp như vậy đấy.

………………………………………….. ………………………………………….. .

Tác giả

:Thomasvince

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: