vực sao rơi.

kaeya không có nhiều thứ phải mang theo, nên tất cả đều được gói ghém cẩn thận trong chiếc balo nhỏ.

bốn giờ sáng ở tửu trang, khi diluc đã ngủ say sau trận chiến vừa rồi với em trai của mình. kaeya quyết định dọn đồ rời khỏi nơi đây.

có lẽ, những ngày vừa qua là chuỗi ngày tràn ngập sóng gió của diluc. chứng kiến phụ thân bị delusion phản phệ, rời khỏi đội kỵ sĩ, từ bỏ vision và rút kiếm ra đối đầu với kaeya. diluc, thiếu niên được kaeya đánh giá đã từng rất đáng yêu, giờ đây lại muốn thu gọn tất cả vào trong thế giới riêng của mình.

kaeya biết, anh trai mình đã trải qua vô số nỗi đau mà không đáng có với một con người chỉ vừa bước qua tuổi mười tám.

nhưng mà, đứa em này cũng có hơn gì đâu? bị bỏ rơi trên nơi đất lạ, nếu không phải vì được crepus rủ lòng thương mang về tửu trang thì hôm đó có khi cũng là ngày cuối cùng trong cuộc đời của kaeya. chắc diluc đã quên mất bộ dạng gầy gò đến đáng sợ cùng những vết bẩn lấm lem trên toàn cơ thể. kaeya vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt mà diluc nhìn mình, trông kinh tởm đến mức nào.

ừ thì đúng mà, công tử được sống trong nhung lụa, sung sướng như diluc thì làm gì hiểu cho kẻ thấp kém, hèn hạ như kaeya.

_em ăn gì chưa? ở đây có nước ép nho cùng ít bánh ngọt, anh lấy cho em nhé?

_...hả?

kaeya thẫn thờ nhìn người tóc đỏ niềm nở dẫn mình đến khu phòng bếp. bộ dạng khinh bỉ ban nãy, là do anh tự nghĩ ra sao?

_trông em khá vất vả ở ngoài kia nhỉ, cơn bão đã kéo dài được mấy ngày rồi mà... yên tâm đi, ở đây có anh và phụ thân, mọi người đều sẽ bảo vệ em!

nhìn diluc thân thiện cười tươi khiến kaeya thả lỏng đôi chút, thế là, nhà ragnvindr từ đó xuất hiện thêm bóng dáng của một thiếu niên tóc xanh, lúc nào cũng kề bên cậu thiếu gia tóc đỏ, tưởng không dung hoà nhưng lại dung hoà không tưởng.

_diluc... thật ra, em có một chuyện muốn nói với anh từ rất lâu rồi.

kaeya thấp thỏm đứng cách người anh trai mình một khoảng, biết rằng diluc đang rất rối bời vì người cha đã khuất ngay trước mắt, nhưng kaeya đã suy nghĩ kĩ rồi. anh sống như một kẻ dối trá suốt bao nhiêu năm nay, một kẻ dối trá với diluc và crepus. và đương nhiên, trong cuốn sách lão gia crepus đều đọc cho hai anh em họ mỗi đêm, có một câu khắc sâu vào tâm trí kaeya:

"kẻ nói dối, đến một lúc nào đó cũng phải đối mặt với sự dối trá của chính bản thân mình, đối mặt với sự trừng phạt thoả đáng."

_kaeya, em đi ra ngoài đi-

_diluc, em đã phản bội anh và mọi người, thật ra, em là một tay sai do khaenri'ah gửi đến...

kaeya nhìn thấy, trong bóng tối của căn phòng phụ thân crepus từng sống, ánh mắt hoảng sợ và giận dữ của diluc sáng rực lên, như sẵn sàng giết chết con mồi đang ở trước mắt.

_c-cậu nói cái gì?

kaeya nghe rõ, chất giọng run bần bật của diluc vang lên, hoà vào tiếng mưa trút xối xả ở ngoài.

kaeya nghe rõ, âm thanh sắc nhọn của trọng kiếm. anh đau khổ nhắm mắt, mặc cho giọt nước đang đọng trên khoé mắt, kaeya tim đau nhói từng hồi, rồi cầm chiếc kiếm đơn nhắm thẳng đến diluc.

từng ngọn lửa rực lên từ tay diluc trải dài đến mũi kiếm, hai thanh kiếm liên tục va vào nhau gây tiếng vang chói tai. diluc có sức mạnh hơn kaeya vạn phần, vì bản thân đã được huấn luyện từ nhỏ, cộng với việc tham gia đội kỵ sĩ ở độ tuổi khá sớm khiến tay diluc vốn đã quen với sức nặng của trọng kiếm và thuần thục cách sử dụng nó. diluc không kiêng nể liên tục hất mũi kiếm về kaeya, chàng trai tóc xanh chỉ biết dùng những đòn thủ của mình để chặn đường kiếm từ phía đối phương. đến khi diluc dồn được kaeya vào góc phòng, kaeya nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như màu tóc, như vision của anh trai đang dần mất kiểm soát, kaeya biết rõ bản thân mình hoàn toàn có thể chết vào thời khắc này.

"vision, chỉ dành riêng cho những người được chọn."

bỗng nhiên sức nặng trên tay mình mất đi, kaeya mở đôi mắt đang nhắm tịt của mình lại, anh nhìn thấy một làn khói bốc lên từ đầu kiếm của cả hai. ngọn lửa của diluc cũng đã bị dập tắt hoàn toàn.

_kaeya, vision?

diluc hoảng hốt nhìn người em trai đối diện.

trong thời khắc sinh tử đối đầu đó, kaeya nhận được vision của mình.

diluc cũng lấy lại được kiểm soát, gã thẩn thờ nhìn lớp băng tuyết lạnh giá bao phủ lấy thanh kiếm của kaeya. hạ trọng kiếm xuống, diluc quay về phòng ngay sau đó.
__

kaeya chợt bừng tỉnh khỏi dòng kí ức đang quay vòng trong đầu. kiểm tra lại một lượt xem có sót thứ gì không, sau đó tiến đến phòng ngủ của diluc. khẽ mở cửa.

thiếu niên tóc đỏ cơ thể nhễ nhại mồ hôi đang thở gấp gáp trên giường. có lẽ lại là một cơn ác mộng. kaeya đau xót vươn tay lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt hoàn hảo của diluc, đặt một nụ hôn trên vầng trán của gã.

_diluc, đừng sợ, có em ở đây rồi.

kaeya gục đầu xuống bờ ngực của diluc, những giọt nước mắt lại ướt át chảy ra. chết tiệt, kaeya ghét chúng. ghét những thứ cảm xúc liên tục nhói lên trong tim, ghét những sự yếu đuối này. kaeya và diluc đều chỉ là những đứa trẻ xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng có một gia đình ấm áp, xứng đáng có những buổi chiều nắm tay nhau trốn khỏi tửu trang để chạy đến vực sao rơi ngắm bầu trời lúc hoàng hôn. vậy mà, tất cả những thứ ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn đến mức không kịp lưu giữ. cuối cùng, vẫn là đau khổ và chia xa.

_k-kaeya?

diluc thức dậy vì cơn ác mộng vừa rồi, nhưng lại cảm thấy phần áo có chút ẩm ướt. nhìn xuống thì phát hiện kaeya đang tựa đầu lên ngực mình mà khóc. dù sao thì, diluc vẫn luôn là một người anh tốt, sẽ không nỡ lòng đuổi kaeya đi trong hoàn cảnh như thế này. diluc nhẹ xoa mái tóc bồng bềnh của kaeya.

_diluc, em xin lỗi, em sẽ đi ngay đây, đã làm phiền anh rồi.

kaeya chợt vội vã rời ra, cầm theo chiếc balo nhỏ của mình.

_khoan đã, em đi đâu?

_đã đến lúc em cần phải sống một cuộc sống của riêng mình rồi, diluc.

nụ cười của kaeya tỏa sáng dưới ánh trăng rực rỡ, khiến diluc không thể nào quên được.

____

hehe thật ra là mình có ý định drop bộ này trong suốt thời gian qua, nhưng mà một đêm tình cờ lục lại thì mình phát hiện vẫn còn những chiếc draft chưa được up lên như cái này. nên mình sẽ cố gắng viết hoàn chỉnh và up lên trong khoảng thời gian sắp tới.

và part này đương nhiên là trước đó mình viết gì thì giờ mình up như vậy, không có thêm bớt gì hơn nên đọc sẽ thấy end bị lủng củng. mình nghĩ nếu thêm vào thì mạch cảm xúc cũng không còn được liền mạch nữa nên mình giữ nguyên.

năm mới chúc mọi người nhiều điều vui vẻ và 10 roll nổ vàng nha 🥹 mong là mọi người sẽ mãi iu thương chốn nhỏ này và cả luckae nữa.

2.1.2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top