𝚕𝚘𝚟𝚎 𝚢𝚘𝚞, 𝚝𝚒𝚕𝚕 𝚌𝚛𝚊𝚣𝚢 ?
tôi gặp em khi ta vừa cùng chuyển đến một vùng ngoại ô hẻo lánh. em đẹp lắm, dáng người thanh mảnh, bàn tay thon dài cùng làn da trắng muốt. gương mặt khả ái xinh đẹp tuyệt trần thực sự là một tuyệt tác nhân gian, em xinh đẹp như thể một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời tôi. đôi môi hình trái tim mọng nước cùng đôi mắt to tròn, long lanh của em đơn giản là đã khóa chặt trái tim tôi trong đó.
em là một giáo viên ở trường mẫu giáo nhỏ gần nhà, em cũng thường mang bánh kẹo, truyện lên cho bọn trẻ ở trại mô côi trên núi, dù bao lần gặp khó khăn trong di chuyển vì không có xe cộ, nhưng em vẫn rất nỗ lực để mang đến niềm vui cho lũ trẻ. nhìn em mỉm cười dịu dàng như vậy, đến cả trái tim kẻ thất bại như tôi cũng biết đập rộnràng.
giọng nói của em ngọt ngào lắm, như mật ngọt rót vào tai. em luôn cười nói vui tươi mỗi khi tôi bắt chuyện với em. hỡi tôi ơi, sao em lại có thể nhân từ với một tồi tệ khốn nạn như tôi, kẻ thất bại đã khiến gia đình của chính tôi vỡ lở.
nhưng không phải ai cũng có thể mạnh mẽ được mãi mãi, những tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp nơi, hẳn là em đang cô đơn lắm. ấy vậy hôm đó, em dường như yếu đuối hơn mọi khi rất nhiều, cả cơ thể em rã rời, tôi chỉ kịp định hình mọi thứ khi cảm nhận được hơi ấm của em. nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó nhuốm đầy nước mắt, hai mắt sưng đỏ khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào. từng nhịp đập con tim cứ thế vô cùng rõ ràng, tôi loay hoay không biết phải làm gì. chỉ nhớ là lúc đó, tôi vô thức gạt tay em ra khỏi cơ thể, lập tức xoay người bỏ vào trong nhà.
càng nhớ lại, tôi cứ trách bản thân mình mãi, ắt hẳn em sẽ tức giận lắm nhỉ?
.
tôi đã lảng tránh em được hơn hai tuần, tôi đã không đủ can đảm để bước đến gần em hơn. tôi sợ, sợ em cảm thấy ghét bỏ tôi, sẽ xa lánh tôi. tôi cảm thấy sợ hãi mỗi khi có giấc mơ về em, em nhìn tôi một cách đầy sự bi thương, sau đó em bỏ chạy để lại mình tôi trong bóng tối đang dần gặm nhấm từng chút, từng chút một bản thân tôi.
nhưng chỉ sáng hôm sau, tôi lại thấy em tay cầm một ổ bánh mì đến gõ cửa nhà tôi. em rối rít xin lỗi, vì đã tự tiện ôm tôi mà không hề hỏi trước khiến tôi khó chịu. còn bắt tôi phải nghe em kể những câu truyện bi thương của em. nhưng em ơi, tôi lòng nào có khó chịu, chỉ cần là em, tôi sẵn sàng làm mọi thứ.
kể từ đó, tôi đã cố gắng cởi mở hơn với em, tôi cũng thường xuyên chở em lên trại trẻ mồ côi, vì hiện tại bây giờ thời tiết đã chở lạnh, tôi lo cho em đường đi sẽ vất vả hơn. những đứa bé ở trại vô cùng quý tôi, còn liên mồm gọi chú đẹp trai khiến tôi vui vẻ hơn rất nhiều. nhưng dường như những mảnh ký ức kinh khủng, ghê tởm của tôi lại xuất hiện và không ngừng bám chặt lấy tôi, không muốn cho tôi quên đi. càng hạnh phúc ở hiện tại, thì quá khứ dơ bẩn của tôi càng bám chặt lấy không tha.
.
ngày hôm đó, khi dự định sẽ thổ lộ hết những tình cảm trong lòng cho em, thì đột nhiên em xuất hiện, trên tay còn một mảnh giấy nhỏ ghi kính mời anh choi yeonjun đến tham dự lễ cưới của choi beomgyu và hwang y/n, nhưng nét mặt em thì không có chút nào gọi là vui vẻ cả.
tôi cảm thấy bản thân như sụp đổ, tôi chỉ biết bắt đầu máy móc trả lời và chúc phúc cho em với gương mặt và lời lẽ không thể giả tạo hơn. đêm đó, tôi không thể ngủ, đáng lẽ ra tôi nên hiểu đoạn tình của tôi dành cho em chỉ là viển vông. và chắc chắn sẽ không xảy ra.
một ngày trước khi đám cưới của em bắt đầu, tôi đã hẹn em đến một khu vườn nhỏ sau núi. em vui lắm, bàn tay nhỏ bé cứ tinh nghịch chạm vào những bông hoa. đúng lúc đó, một ngôi sao băng vượt qua, em hào hứng kéo tay tôi cùng bắt đầu ước nguyện. em đã thử hỏi tôi xem tôi đã ước gì, tôi chỉ có thể khẽ lắc đầu rồi lấy tay xoa nhẹ làn tóc nâu hạt dẻ đang lắc đi lắc lại kia. làm sao tôi có thể nói được điều ước của tôi chứ ? làm sao tôi có thể nói tôi đã ước, hằng đêm ước rằng tôi ước rằng em đã từng yêu tôi, chỉ cần một giây thôi cũng được. trước khi đi về, tôi đã tặng em một đóa cúc họa mi nhỏ, được gói gém cẩn thận cùng một lá thư nhỏ được giấu kỹ bên trong. tôi chỉ khẽ nói nhỏ anh xin lỗi rồi bỏ đi trong khi em đang ngồi ngẩn ngơ ở đó khó hiểu.
.
tôi đã bỏ đi, phải, bỏ đi ngay trong lễ cưới của em. tôi ghen tỵ với cô gái đó, tôi ghét phải nhìn thấy cảnh em và cô ấy trao nhau nụ hôn ngọt ngào trong lễ cưới, cười nói vui vẻ với nhau, tôi ghét, ghét, ghét vô cùng...
hiện tại thì cũng đã là 5 năm sau khi tôi rời nơi ngoại ô hẻo lánh đó, tôi cảm thấy tình trạng bản thân đã tệ đi quá nhiều. gương mặt thì không khác là bao, chỉ có điều là tóc tôi được nhuộm đỏ và vuốt ngược ra đằng sau. tôi cũng đã trở thành một doanh nhân khá thành đạt.
dù vậy tình yêu dành cho em cũng chẳng vơi được bao nhiêu mà thậm chí còn trở nên nhiều hơn, ngày ngày tôi chỉ biết ngồi ngắm em qua một bức nhỏ đã nhàu nát được đóng khung để ở trên bàn làm việc.
và dạo này, tôi có thêm một thói quen mới đó chính tôi thường tìm kiếm những người có khuôn mặt giống em, và thậm chí... tôi còn làm tình với họ. đừng hỏi tôi vì sao, vì tôi đã quá mong nhớ em, choi beomgyu.
nhưng bọn họ chẳng ai là có thể giống em cả, kẻ nào bám lấy tôi cùng vì tiền, quyền lực và tình dục. thật dơ bẩn, và tôi chẳng nhớ bản thân đã giết bao nhiêu kẻ như thế.
và chuyện gì đến cũng phải đến, tôi bị phát hiện và phải ra phiên tòa xét xử, tôi còn chẳng thèm thuê luật sư để bào chữa. vì tôi biết mình chỉ là một kẻ khốn nạn không ra gì và đáng chết. ngay sau khi mọi chuyện bị bại lộ, trong ngày xét xử đầu tiên đã có cả trăm người đứng trước cổng chửi rủa, đám phóng viên thì như nắm được gió, tiếp tục đẩy mạnh và phóng đại vấn đề khiến công chúng phẫn nộ về tôi.
tôi nghĩ là kiểu gì em cũng biết tin tức thôi, thật may mắn vì tôi đã rời bỏ em sớm để em không bị liên lụy. bây giờ thì tôi cũng chỉ mong muốn được kết án tử hình, công ty tôi thì đã phá sản, mọi chuyện cũng vỡ lở cả rồi, ra đời bị người khác ném trứng vào người cũng là chuyện bình thường.
tôi bị xét những tội như là hiếp dâm, lạm dụng tình dục trẻ em thiếu niên, chống người thi hành công vụ, giết người hàng loạt,... và vô số những thứ nhảm nhí khác.
giờ thì tôi chỉ biết chờ chết, và được thoát ra khỏi đống rác rưởi này thôi. dù sao tôi cũng chỉ ước nguyện rằng được gặp lại em lần cuối.
.
tôi không ngờ lại gặp em ở đây, em sẽ là người được phía cảnh sát giao nhiệm vụ - bắn chết tôi.
thực sự không thể ngờ rằng là bản thân tôi lại gặp em ở đây, ông trời thật là quá đáng mà.
em qua 5 năm thì cũng không khác là bao, nhưng dường như gương mặt đã chững trạc hơn, cơ thể khỏe khoắn hơn. có lẽ em cũng đã từ bỏ công việc dạy học sinh để trở thành một cảnh sát bảo vệ người dân.
tôi cười trừ nhìn em, tôi thấy bàn tay cầm súng của em đang run lên dữ dội, cũng đúng mà, người anh đã từng rất thân thiết lại là kẻ giết người hàng loạt. trước khi em kịp bóp cò, tôi hét lên bằng tất cả sức lực cuối cùng - ắt hẳn em đã đọc bức thư đó, anh yêu em, choi beomgyu, xin lỗi em về tất cả.
ĐÙNG
tôi cảm thấy ngực trái đau nhói, mắt mơ hồ ngước lên nhìn em lần cuối, chỉ kịp thấy gương mặt em đã đẫm nước mắt từ bao giờ, miệng còn lẩm bẩm chữ gì đó như em yêu anh, chắc tôi sắp chết rồi nên sinh ra ảo tưởng. từ từ nhắm mắt lại, tôi đã được gặp lại em, người tôi yêu nhất rồi, chắc bây giờ cái chết chính là quả báo tôi thực sự phải nhận, tôi không muốn rời xa em đâu, nhưng chắc không thể rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top