Chương 35: Tình yêu của anh là nguyên tội.
Ai cũng không nghĩ tới, sau tin tức cổ phiếu Từ thị tăng cao, lại là tin người cầm quyền Từ thị tiến đồn công an, vào bệnh viện.
Từ Lan Đình ở sân bay nháo đến quá lớn, tin anh bị phạt tiền với lí do gây hấn cùng với việc phải đi bệnh viện băng bó thi nhau mọc lên như nấm, như thế nào áp cũng áp không được.
Hoặc là nói, Từ Lan Đình căn bản không có tâm tư quản đám tin tức lung tung rối loạn đó.
Sau khi vào bệnh viện xử lí xong miệng vết thương, Từ Lan Đình một phút cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.
Anh một bên vận dụng toàn bộ người có thể sử dụng được để tra tìm vị trí của Trần Trúc, một mặt lại về nhà chính tìm kiếm dấu vết Trần Trúc lưu lại trước khi rời đi.
Tử Ngọc sơn trang như là chưa tỉnh giấc khỏi vui sướng hư ảo, ven đường tràn đầy hoa tươi, phủ kín cả sơn trang.
Từ Lan Đình vừa xuống xe, lòng đều đi theo trầm xuống. Trước mắt anh là con đường trải đầy hoa tươi, là người hầu đứng lặng hai bên nghênh đón, ngay cả nhạc sư của dàn nhạc đều nhón chân mong chờ, lẳng lặng chờ đợi.
Mọi người, đều đang đợi.
Đều đang đợi Trần Trúc về nhà.
Từ Lan Đình thở sâu, gằn giọng nói: “Đều dọn hết đi.”
Bác quản gia vừa thấy bộ dáng của Từ Lan Đình đã cảm thấy hoảng sợ, ông cũng không dám hỏi nhiều, vội không ngừng gọi người tháo hết vật trang trí xuống.
Từ Lan Đình chậm rãi đi vào đại sảnh, thức ăn trên bàn cơm đã hâm nóng lại rất nhiều lần, rượu Cocktail cũng mất đi ánh sáng ban đầu.
Anh nhìn đầy bàn cơm thừa canh cặn, đột nhiên cười. Tiếp theo đột nhiên giơ tay, hung hăng kéo xuống khăn trải bàn.
Mâm leng keng rơi xuống, chén bát nát đầy đất, rượu chảy khắp sàn, ngọn nến trên bàn dính phải cồn mà bị thiêu cháy.
Người giúp việc đều sợ hết cả hồn, mắt thấy ngọn lửa men theo khăn trải bàn đốt tới bức màn, mọi người thét chói tai, cuống quít đi tìm nước dập lửa.
Trong hỗn loạn, người đàn ông đứng ở trước ánh lửa, sâu thẳm con ngươi tràn đầy ảnh ngược của ngọn lửa đang bùng cháy.
Anh híp híp mắt, suy sụp mà nhìn những thứ anh tỉ mỉ chuẩn bị toàn bộ hóa thành tro tàn, nhìn chiếc bánh kem hình thỏ con bay nhanh hòa tan trong ánh lửa.
“Cậu ba…” Bác quản gia lo lắng nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông, “Cậu ba?”
Từ Lan Đình cúi đầu, lấy tay chống giữa trán, lạnh giọng nói: “Bác Từ, đem theo dõi mấy ngày nay toàn bộ mở ra, còn có phòng của Trần Trúc ——” Anh một bên nói, một bên đi về phía căn phòng Trần Trúc đã từng ở lại.
Sự bình tĩnh dị thường của người đàn ông càng khiến người lo lắng, bác quản gia chỉ có thể dựa vào lời nói của Từ Lan Đình, phân phó người mở theo dõi lên.
Chính là ông nhìn mãi hình ảnh thiếu niên ôn nhu thiện lương trên màn hình, như thế nào cũng không hiểu nổi, này trong đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Quản gia gõ mở cửa phòng, vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ dốc hết sức lực đem phòng lục tung lên tra xét, nhưng khi đẩy cửa đi vào, ông chỉ nhìn đến Từ Lan Đình có chút nản lòng mà ngồi ở sô pha nhỏ trước cửa sổ, ánh mắt trông về phía xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Cậu ba?” Quản gia nói, “Theo dõi đều đã mở ra, cậu đi xem xem?”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, “Không cần.”
Trạng thái của Từ Lan Đình thật sự là quá kém, quản gia có chút không yên tâm mà chậm rãi tới gần.
Đến gần, ông mới phát hiện trên sô pha nhỏ còn có một tờ giấy.
Từ Lan Đình cười khổ một tiếng, tờ giấy đặt bên cạnh đã bị anh niết đến phát nhăn.
“Phí ăn ở, phí chữa bệnh…” Đột nhiên Từ Lan Đình thấp giọng cười rộ lên, nhưng thanh âm kia lại ẩn ẩn mang theo cảm xúc hỏng mất, “Em ấy thật đúng là, cái gì đều không nghĩ thiếu tôi.”
“Giấy nợ,” Từ Lan Đình cắn răng, “Lại là giấy nợ… Mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ còn là một tờ giấy nợ. A…”
Người đàn ông đột nhiên gục đầu xuống, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.
Tờ giấy nợ kia khinh phiêu phiêu dừng ở trên mặt đất, quản gia cúi người nhặt lên, chữ viết bằng bút lông trên giấy mạnh mẽ có lực, chưa từng tưởng, thiếu niên nhìn qua ôn nhu như vậy, chữ viết lại không kềm chế được như thế.
Giấy nợ ghi lại toàn bộ chi phí ăn ở mấy ngày nay, bác quản gia thở dài, “Cậu ba, nếu cậu Trần viết giấy nợ, vậy có nghĩa là cậu ấy sẽ không hoàn toàn rời đi, rồi có một ngày cậu ấy vẫn sẽ trở về.”
“Đúng vậy.” Từ Lan Đình giương mắt, đáy mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ, “Nhưng mà bác Từ, tôi cũng không biết chính mình lại bất kham như vậy… Em ấy tình nguyện từ bỏ tiền đồ, rời đi người nhà, một người đi đến nơi trời xa đất lạ…”
Anh rốt cuộc nói không được, Từ Lan Đình căn bản không dám tưởng, A Trúc của anh… Một thiếu niên chỉ nói được vài câu tiếng Anh đơn giản, một mình ở nước ngoài phải sống như thế nào.
So với phẫn nộ, càng tra tấn Từ Lan Đình chính là tự trách và đau lòng.
Rốt cuộc là nơi nào sai lầm đâu, anh tự hỏi đã dùng hết toàn lực giữ lại, cũng làm tốt tính toán ở bên Trần Trúc hết quãng đời còn lại…
Thậm chí, chỉ cần Trần Trúc nguyện ý, bọn họ lập tức có thể mang cho nhau chiếc nhẫn tượng trưng cho vĩnh hằng.
Từ Lan Đình rốt cuộc cũng chịu đem toàn bộ những gì mình có đặt lên cán cân thiên bình.
Một người đàn ông giỏi về tính kế, lần đầu tiên trong đời bất kể hậu quả mà giao ra toàn bộ bản thân.
Nhưng Từ Lan Đình chờ tới, là Trần Trúc rời đi.
Trần Trúc dùng phương thức tàn nhẫn nhất đánh nát tất cả tưởng tượng về tương lai của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình không rõ, sự toàn tâm toàn ý của anh vì cái gì sẽ đổi lấy kết quả như vậy…
Anh vô cùng mê mang, rốt cuộc nên làm như thế nào thì A Trúc của anh mới trở về?
Mê mang, bất an, tự trách áy náy —— sở hữu cảm xúc mềm yếu mà Từ Lan Đình đã từng khinh thường, bây giờ lại che trời lấp đất bao vây lấy anh.
Anh bước một chân vào hồng trần, sau đó ngã vào vực sâu do Trần Trúc tự tay bày ra.
Anh không thể giãy giụa, cũng không nghĩ giãy giụa.
Theo dư luận lên men, tin tức Từ Lan Đình vào đồn công an nhanh chóng truyền khắp toàn bộ vòng của bọn họ.
Từ Lan Đình vốn không nên có thời gian nghỉ ngơi, điều anh cần làm là sửa sang lại toàn bộ cảm xúc, chuẩn bị tốt phương án ứng đối hết thảy tình huống.
Nếu không, đám người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vị trí của anh tùy thời đều có thể nhảy ra cắn anh một miếng.
Nhưng Từ Lan Đình chỉ ngồi thật lâu trước cửa sổ, chậm chạp không có động tác.
“Cậu ba, bà chủ vừa mới gọi điện thoại tới hỏi tình huống hiện tại của ngài.” Bác quản gia nhìn bộ dáng ảm đạm của Từ Lan Đình, thở dài, “Người nói, nếu ngài lại không có động thái đáp lại truyền thông, đám người trong nhà kia…”
Bầy chó sói trong nhà họ Từ và Từ Vĩnh Liên cũng không phải hạng người lương thiện gì. Từ Lan Đình cần thiết lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, nếu không chỉ cần vô ý, công sức của anh mấy năm nay đều sẽ đổ sông đổ biển.
Nhưng Từ Lan Đình chỉ là nhàn nhạt nói: “Bác nói xem, hiện tại tôi buông bỏ hết thảy đuổi theo em ấy còn kịp sao…”
A Trúc có phải còn vì anh bỏ lỡ sinh nhật của em ấy mà tức giận hay không?
Bây giờ anh buông bỏ hết thảy giữ lại em ấy, còn kịp sao?
Trong lúc nhất thời quản gia cũng không biết nên nói cái gì, ông rõ ràng chăm sóc người thanh niên này từ nhỏ tới lớn, nhưng lại chưa từng gặp dáng vẻ này của Từ Lan Đình.
Cậu ba mà ông nhận thức sẽ không vì bất luận chuyện gì mà buông bỏ Từ thị. Thậm chí là bản thân Từ Lan Đình đều phải xếp sau việc của công ty.
Phòng ngủ yên tĩnh, một tiếng thở dài trầm trọng vang lên.
Từ Lan Đình đứng dậy, bác quản gia cho rằng anh muốn đi công ty. Kết quả người đàn ông lại nói: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi một chuyến đến thôn Trung Quan.”
Anh không có chút tâm tư nào muốn xử lý chuyện của đám người nhà họ Từ kia, chỉ lo lái xe đi thôn Trung Quan.
Anh vòng qua phương hướng nhà mình, đem xe ngừng trước cửa nhà Phương Húc.
Lần trước Từ Lan Đình vẫn còn thành thạo mà lấy thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống “Tình địch” bé nhỏ không đáng kể này.
Mà lúc này, Từ Lan Đình chỉ đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn vị trí của cửa sổ quen thuộc.
Người đàn ông không có động tác dư thừa nào, cũng không có ý muốn cưỡng chế xâm nhập vào nhà Phương Húc. Anh chỉ đứng yên ở chỗ đó, mặt không cảm xúc mà nhìn cánh cửa sổ sát đất kia.
Từ Lan Đình biết Phương Húc nhất định nhìn thấy mình.
Như người đàn ông dự đoán, Phương Húc kiềm chế nửa giờ, rốt cuộc nhịn không được nữa, xốc lên cửa sổ hướng tới anh rống lớn một tiếng, “Lăn!”
Khoé miệng người đàn ông dâng lên một tia ý cười tự giễu, giống như không nghe thấy gì mà đứng ở tại chỗ, hoàn toàn thờ ơ trước sự rống giận của Phương Húc.
Sắc trời dần tối, Từ Lan Đình mang theo một thân vết thương đứng một mình dưới ánh đèn đêm, như là đang nói nếu Phương Húc không xuống dưới, vậy anh sẽ luôn đứng cho tới hừng đông.
Luận về tính kế nhân tâm, Phương Húc rốt cuộc không phải đối thủ của Từ Lan Đình.
Gần rạng sáng, Phương Húc mang theo một thân lửa giận vọt tới trước mặt Từ Lan Đình.
“Mẹ kiếp rốt cuộc đồ khốn anh muốn làm cái gì?” Phương Húc nắm cổ áo Từ Lan Đình, nề hà người đàn ông này quá cao, cậu không thể không nhón chân lên, bất quá khí thế vẫn rất đầy đủ, “Anh đừng cho là tôi sẽ sợ anh, nhà họ Từ mấy người muốn đụng tới bọn tôi cũng không phải dễ dàng như vậy!”
Từ Lan Đình không tránh không né, rũ mắt nhìn Phương Húc nổi giận đùng đùng, chỉ hỏi cậu, “Trần Trúc ở đâu?”
Phương Húc vừa nghe thấy Từ Lan Đình nhắc tới Trần Trúc thì càng tức giận đến không được, cao giọng rống: “Anh còn có mặt mũi nhắc tới cậu ấy, nếu không phải anh buộc cậu ấy ——” nói, Phương Húc giơ lên nắm tay hung hăng nện ở trên mặt Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình bị đánh đến quay đầu đi, khóe miệng nháy mắt toát ra tơ máu.
Nhưng anh chỉ giơ tay lau đi vết máu, giống như là không biết đau, “Trần Trúc,” người đàn ông lặp lại hỏi, “Ở đâu?”
Phương Húc nhớ tới buổi sáng hôm nay Trần Trúc tới cáo biệt, bộ dáng cô đơn trước khi đi của hắn.
Thiếu niên vốn nên có tiền đồ xán lạn quang minh, lại không thể không xa rời quê hương.
Chỉ bởi vì một tên cặn bã, chỉ bởi vì Từ Lan Đình tên cặn bã này…
Phương Húc hung hăng đẩy ra Từ Lan Đình, “Đồ chó, anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
“Không phải anh rất có bản lĩnh à? Anh không phải có quyền thế, không phải không gì làm không được sao?” Phương Húc hung hăng rống hướng Từ Lan Đình, “Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi biết, tôi cũng tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng nói cho anh!”
“Lăn! Đừng đứng ở đây cho chướng mắt ông!”
Phương Húc bỏ xong một câu tàn nhẫn, cũng không quay đầu lại mà lên lầu.
Từ Lan Đình không nói một lời, nghe xong lời nhục mạ của Phương Húc, liền xoay người lên xe.
Ít nhất, anh từ trong miệng Phương Húc biết được Trần Trúc còn không có định ra điểm đến, ước chừng, là không nghĩ bị anh phát hiện hành tung cho nên muốn ở trên đường quá độ đến nhiều nước khác nhau.
Trốn… Từ Lan Đình có thể khắc sâu mà cảm giác được, Trần Trúc đang lẩn trốn anh.
Trần Trúc đối đãi Từ Lan Đình giống như hồng thủy mãnh thú —— này so bất luận kẻ nào chửi rủa đều phải sắc bén, hung hăng xẹt qua ngực Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình cực lực vứt bỏ hắc ám vừa nảy lên, cắn chặt răng, đi tới địa phương tiếp theo.
Thời điểm Khương Kiện Nhân bị một đám người xô đẩy mang ra tới, hắn vẫn còn ăn mặc một thân áo ngủ.
Ngay cả mắt kính hắn ta cũng chưa kịp mang, đến gần mới phát hiện người bỗng nhiên nửa đêm xâm nhập nhà mình lại là người của Từ Lan Đình.
“Anh, anh muốn làm gì?” Khương Kiện Nhân nhìn trận thế trước mặt, sống lưng không khỏi phát lạnh.
Từ Lan Đình liếc mắt nhìn Khương Kiện Nhân một cái, sau đó vẫy vẫy tay ý bảo thủ hạ bắt đầu động tác.
Một đám người đè lại Khương Kiện Nhân, bắt đầu tìm kiếm cái gì đó.
“Các người muốn làm gì? Các người…” Khương Kiện Nhân rống đến một nửa, đã thấy có người dễ dàng phá giải máy tính của hắn, ngay sau đó toàn bộ tư liệu trong máy tính của hắn đều biến mất.
Tiếp theo, một cây bút ghi âm giấu trong ngăn tủ bị tìm ra.
Từ Lan Đình nhìn lướt qua, hỏi hắn: “Ngày điền nguyện vọng, mày có gặp phải Trần Trúc hay không?”
Khương Kiện Nhân cắn răng: “Không có…”
“Vậy việc em ấy từ bỏ việc học, em ấy có nói với mày không?”
Khương Kiện Nhân sửng sốt một cái chớp mắt, ngay sau đó giống như không thể tin được, “Không, không có khả năng.” Trần Trúc rõ ràng có tương lai tốt nhất, sao có thể…
“Không có khả năng, cậu ấy đều đã được cử đi học.” Khương Kiện Nhân kinh ngạc mà ngẩng đầu, ý đồ từ trong mắt Từ Lan Đình phân biệt ra thật giả, “Cậu ấy rõ ràng, còn có chí hướng lớn lao như vậy, lý tưởng của cậu ấy còn không có thực hiện ——”
Khương Kiện Nhân ý thức được cái gì: “Có phải là anh hay không? Là anh đem ——”
“Câm miệng.” Từ Lan Đình trầm khuôn mặt, bóp lấy cổ Khương Kiện Nhân, “Khương Kiện Nhân, món nợ lúc trước mày ly gián tao và Trần Trúc, tao vẫn còn chưa cùng mày tính sổ.”
Lực độ trên tay người đàn ông tăng thêm, Khương Kiện Nhân cơ hồ hít thở không thông.
“Nói, trước khi Trần Trúc rời đi, mày có thấy qua em ấy hay không?”
Khương Kiện Nhân chịu đựng cảm giác hít thở không thông, hung tợn trừng mắt nhìn Từ Lan Đình: “Là anh, là anh huỷ hoại cậu ấy. Anh có biết cậu ấy là hy vọng của bao nhiêu người hay không, anh có biết có bao nhiêu người ngóng trông Trần Trúc trở nên nổi bật hay không hả!! Tại sao anh lại muốn bức cậu ấy rời đi!!!”
“A…” Từ Lan Đình cười lạnh một tiếng, chậm rãi buông tay, “Mày cho rằng, mày nói những lời đó với Trần Trúc, không phải cũng là đang ép em ấy sao.”
Hai mắt Từ Lan Đình nhíu lại, “Cái gọi là con cưng của trời, ‘ánh sáng của thập lục trung’, nhân tài tương lai, là mày đem mấy thứ này áp đặt ở trên người Trần Trúc, uy hiếp em ấy chia tay tao.”
Khương Kiện Nhân được cứu trợ khỏi cảm giác hít thở không thông, hắn không khỏi ho khan, cơ hồ quỳ gối trên mặt đất, “Không phải, không phải như thế. Tôi, tôi là vì tốt cho cậu ấy, tôi là vì tương lai của Trần Trúc…”
Nói, thanh âm của Khương Kiện Nhân dần dần thấp đi, hắn ta thấp giọng khóc thút thít, “Tôi không có nghĩ tới muốn bức cậu ấy đi, tôi chỉ là muốn cho cậu ấy đi lên đường ngay.”
Một cái ánh mắt dư thừa Từ Lan Đình cũng đều không nghĩ lại cho hắn, ở sau khi xác định trong tay Khương Kiện Nhân không có đồ vật có thể uy hiếp đến Trần Trúc, anh lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
“Từ Lan Đình.” Khương Kiện Nhân đột nhiên ra tiếng, “Anh biết nếu như lúc trước Trần Trúc không gặp được anh, cậu ấy sẽ trở thành dạng người gì sao? Cậu ấy sẽ có khoảng thời gian cao trung đơn giản lại vui sướng, sẽ có cuộc sống đại học xuất sắc, cuộc sống sau này của cậu ấy sẽ cùng lý tưởng làm bạn, cậu ấy sẽ sống rất hạnh phúc.”
Khương Kiện Nhân chậm rãi nói: “Chính là, anh lại xuất hiện ở thời điểm không nên xuất hiện nhất, xông vào sinh mệnh của Trần Trúc. Anh xuất hiện, chính là tai nạn và vết nhớ lớn nhất trong cuộc đời của Trần Trúc.”
Lúc rời khỏi nhà Khương Kiện Nhân, thời gian đã là rạng sáng.
Từ Lan Đình mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, anh nhắm mắt lại, nhưng một tia buồn ngủ cũng không có.
Phương Húc nói, Khương Kiện Nhân nói hỗn tạp ở bên nhau, chúng không ngừng đấu đá lung tung trong đầu Từ Lan Đình.
Còn chưa chờ Từ Lan Đình chải vuốt suy nghĩ rõ ràng, một cuộc điện thoại không tưởng được gọi cho anh.
Từ Lan Đình hơi hơi ngồi thẳng chút, “Ngài khoẻ. Trần —— tiên sinh.”
Trần Văn Quốc cũng là một đêm không ngủ, trong TV lặp lại truyền phát tin phỏng vấn của Trần Trúc, ông mỗi xem một lần, cảm giác đau trong lòng lại nhiều thêm một chút.
“Cậu là Từ Lan Đình đi.” Trần Văn Quốc ấn Trần Trúc cấp phương thức liên hệ, gọi cho người đối diện.
“Tôi là Trần Văn Quốc, là ông nội của Trần Trúc.” Trần Văn Quốc chậm rãi nói, “Tôi nghĩ cậu vẫn nhớ rõ tôi chứ. Có chút lời nói, tuy tôi không muốn lắm lời, nhưng nghĩ đến cậu không từ thủ đoạn cũng muốn đem Trần Trúc nắm trong lòng bàn tay, tôi không thể không nói lại lần nữa.”
Ông nói: “Tôi không biết cậu xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại không chịu buông tay Trần Trúc. Từ thiếu gia, tôi muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc là vì cái gì?”
Từ Lan Đình một câu cũng nói không nên lời, anh trầm mặc, không có ra tiếng.
Trần Văn Quốc thở dài: “Cậu làm người tôi cũng có hiểu biết quá, cảm tình đối với cậu mà nói bất quá chỉ cần chơi chán rồi, liền thay đổi người tiếp theo. Cậu không thể buông tha Trần Trúc sao?”
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì Trần Trúc trước rời đi cậu, cậu cảm thấy bị người đánh mặt, trong lòng không buông được?”
“Trần tiên sinh,” Từ Lan Đình rốt cuộc lên tiếng, “Ngài đừng nói như vậy.”
Trần Văn Quốc lạnh lùng nói: “Như thế nào, mặt Từ Lan Đình cậu không được đánh sao?”
“Từ Lan Đình.” Trần Văn Quốc nhớ tới Trần Trúc độc thân ở nước ngoài, trong lòng liền quặn đau, “Cậu buông tha Trúc Nhi của chúng tôi, buông tha cho thằng bé, được không?”
Trần Văn Quốc: “Tôi giáo dưỡng nó một hồi cũng coi như trải qua gian nan vạn khổ, nó có thể từ nơi thâm sơn cùng cốc này đi ra ngoài cũng đã thập phần không dễ dàng. Nếu cậu vẫn còn một chút ít lương tâm, buông tha cho nó, buông tha Trần Trúc của chúng tôi được không?”
Từ Lan Đình đột nhiên một câu cũng nói không nên lời, thẳng đến điện thoại cắt đứt, anh cũng không có thể nói ra một chữ.
Từng câu từng chữ của Trần Văn Quốc, đều bén nhọn mà chui vào ngực Từ Lan Đình.
Anh chậm rãi cong người, thật dài mà hô hấp, cảm giác áy náy cơ hồ đem sống lưng anh áp cong.
“Thực xin lỗi,” Người đàn ông phí công vô lực mà thấp giọng nói, “A Trúc…”
Nguyên lai, tình yêu của anh là nguyên tội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top