Chương 15

Xe chạy trên con đường xa lạ Trần Trúc chưa từng đi qua. Nhưng hắn cũng không có tâm tư suy đoán suy nghĩ của Từ Lan Đình, đơn giản nhắm hai mắt dựa vào trên lưng ghế ngồi.

Nói thật ra, Trần Trúc cũng không thích ngồi xe Từ Lan Đình.

Bề ngoài Từ Lan Đình nhìn như văn nhã, kỳ thật bên trong rất cuồng dã, tốc độ lái xe lúc nào cũng khiến Trần Trúc kinh hãi. Nhiều lần đến lúc xuống xe, Trần Trúc đều cảm thấy nhức đầu chóng mặt.

Nhưng lần này, Từ Lan Đình lại chạy vô cùng vững vàng, xe chậm rãi chạy vào một nơi giống như sân huấn luyện.

Trần Trúc nhìn bốn phía trống trải, có chút khó hiểu.

"Lại đây." Từ Lan Đình đem chìa khóa xe ném cho Trần Trúc, "Anh trai dạy em lái xe."

Trần Trúc cầm chìa khoá nặng trĩu trên tay: "Này cũng là một phần trong trò chơi sao?"

Từ Lan Đình tức tới cười, ôm cánh tay lạnh lùng nói: "Phải. Em không chỉ phải chơi với ông đây, còn phải làm tài xế cho tôi. Cách nói này em hài lòng không, tiểu quân tử?"

"Anh họ!" Nơi xa chạy tới một thanh niên mặc trang phục đua xe, "Sân bãi đều được dọn sạch sẽ, anh --" Thanh niên nói đến một nửa, thấy thiếu niên đứng phía sau Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình ngẩng đầu, nhìn lướt qua Trần Trúc, "Dẫn em ấy chạy vài vòng."

"A? Không phải là anh tới đua xe sao?" Em họ Từ Lan Đình lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trước đó dặn cậu đem bãi đua xe dọn dẹp sạch sẽ, chính là trải đường cho thằng nhóc này?

Cũng chưa gặp Từ Lan Đình để bụng tình nhân nào như vậy a?

"Không chạy." Từ Lan Đình mang theo người đi vào xưởng chọn xe, "Dẫn em ấy tới học lái xe."

Từ Giang nhất thời nghẹn lời, thì ra là lấy bãi đua xe chuyên nghiệp của cậu cho một thằng nhóc mọc chưa đủ lông tập chạy xe?

"Này... Được rồi." Từ Giang nhìn vào mắt Trần Trúc, cái gì cũng không dám nói, không dám hỏi.

Tới cũng tới rồi, Từ Lan Đình còn chuẩn bị trận địa lớn như vậy, Trần Trúc đành phải chọn chiếc BMW hơi điệu thấp, ngồi trên vị trí ghế lái.

Bằng lái xe máy hắn đã thi qua trong lúc nhàn rỗi, nhưng là phí học xe hơi hắn tạm thời không đủ tiền trả, liền gác xuống.

Trí nhớ Trần Trúc rất tốt, thao tác cơ bản đều nhớ rõ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mặt lý thuyết, này không khác gì lý luận suông.

Hắn chậm rãi khởi động xe, lúc đang do dự, cửa ghế phụ liền bị người mở ra.

Trần Trúc vốn tưởng rằng người đến là huấn luyện viên chuyên nghiệp, không nghĩ tới lại là Từ Lan Đình, anh thảnh thơi lên xe, ôm cánh tay, mắt nhìn thẳng: "Đạp ga đi."

"Anh..." Trần Trúc có chút vô ngữ, "Anh biết dạy sao?"

Từ Lan Đình nhướng mày, "Lúc anh trai chơi đùa trên núi, em còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ đâu." Còn không phải là hướng dẫn lái xe à, dẫm chân ga thôi, rất khó hả?

Trần Trúc vừa chuyển động tay lái, vừa thấp giọng oán giận, "Em không có đi nhà trẻ." Những đứa trẻ trong núi đa phần đều được ông bà nuôi lớn, ngôi nhà làm từ đất bùn, chính là "Nhà trẻ" của bọn họ.

"Khụ..." Từ Lan Đình che miệng khụ khụ, ngồi thẳng chút, "Yên tâm, tôi dạy cho em."

Ngoài ý muốn, Từ Lan Đình dạy cũng không tệ lắm. Anh quen thuộc cá tính của Trần Trúc, luôn có thể chọn đúng thời cơ nói hắn tăng tốc, hoặc là xoay tay lái.

Trần Trúc lái xe quá mức cẩn thận, mà Từ Lan Đình lại hết sức phóng đãng, hai người lại ngoài ý muốn tìm được trạng thái cân bằng. Xe chậm rãi chạy trên con đường trống trãi, ổn định vững chắc chạy một vòng.

Huấn luyện vẫn luôn tiếp tục đến buổi tối, Trần Trúc giật giật đôi tay có chút cứng đờ, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Từ Lan Đình bỗng nhiên tới gần khiến hắn giật mình, rụt người về phía sau.

Người đàn ông đột ngột tới gần, hơi thở thanh đạm lập tức quanh quẩn bên chóp mũi Trần Trúc.

"Anh..." Chân mày Trần Trúc nhăn lại, đang muốn nói làm cái gì...

Đát một tiếng, đai an toàn nhẹ nhàng bị cởi bỏ.

Mà Từ Lan Đình tựa như không có việc gì phát sinh, nhàn nhã lui trở về, tựa lưng vào ghế ngồi, "Được rồi, hôm nay chỉ tập đến đây thôi."

Không biết Từ Lan Đình còn làm hành động gì khác hay không, Trần Trúc không muốn tiếp tục ngồi trên xe với anh, miễn cho lại nháo ra tiết mục cưỡng bách nào nữa.

Trần Trúc không chút do dự xuống xe.

Chẳng sợ Từ Lan Đình không có động tác khác người, Trần Trúc cũng có thể cảm nhận được khát vọng sâu trong đáy mắt Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình là người chơi lâu năm, Trần Trúc lại tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa liêm sỉ. Hắn không muốn phối hợp Từ Lan Đình, cũng không muốn vượt qua điểm mấu chốt của bản thân để đi tìm cái gọi là kích thích gì đó.

"Sợ cái gì." Từ Lan Đình xuống xe, liếm liếm môi, sâu kín nhìn Trần Trúc, "Tôi có thể ăn thịt em sao."

Trần Trúc tránh đi tầm mắt Từ Lan Đình, nhìn các loại xe đắt tiền trong xưởng, "Vì sao hôm nay anh lại mang em tới chỗ này?"

Từ Lan Đình cũng không phải là người làm chuyện tốt còn không để lại tên, anh chậm rãi ôm eo Trần Trúc, thấp giọng nói, "Sau khi người say xe học được lái xe, từ từ sẽ không say xe nữa."

"A Trúc." Bàn tay người đàn ông vuốt ve tới lui sống lưng Trần Trúc, vai lưng thiếu niên đơn bạc, làm anh thả nhẹ lực độ trên tay, "Về sau vào đại học có rất nhiều lúc phải dùng đến xe, em phải học được cách lái xe, biết không?"

Bỗng nhiên, Trần Trúc sinh ra một loại ảo giác sắp sửa chia tay người trước mắt.

Có lẽ, cũng không phải là ảo giác. Có lẽ, sau khi lên đại học, "Cảm giác mới mẻ" của Từ Lan Đình đối với hắn cũng đã hao hết.

Trần Trúc biết chính mình vẫn không bỏ xuống được người đàn ông trước mắt, nhưng hắn tin tưởng, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Hắn là khách qua đường trong sinh mệnh Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình bất quá cũng là khách qua đường trong sinh mệnh của hắn mà thôi.

Vốn là bèo nước gặp nhau, sóng triều cuồn cuộn, lúc nên tan liền tan.

Chỉ là, không biết khi đó bọn họ sẽ lấy loại phương thức nào xong việc, không biết là "dễ tụ dễ tan", hay là "Tan rã trong không vui".

Trần Trúc không có nghĩ nhiều, chỉ là đi theo phía sau Từ Lan Đình. Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông, Trần Trúc nghĩ, ít nhất, con bướm kia đã từng ngừng lại bên cửa sổ của hắn trong chốc lát.

Người từng xuất hiện quá mức nồng đậm rực rỡ trong tuổi thanh xuân, chỉ cần kinh hồng thoáng qua, đã đủ rồi.

Trên đường về nhà vẫn là Từ Lan Đình lái xe, mặc dù tốc độ lái xe của Từ Lan Đình đã chậm lại, nhưng Trần Trúc vẫn có chút choáng váng đầu.

Hắn nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, nghe thấy giọng nói không chút để ý của người đàn ông: "Em cứ như vậy, sau này làm sao đi xa nhà."

Trần Trúc cảm thấy không khoẻ, hơi ngồi thẳng lên, mày nhíu lại. Từ Lan Đình thấy thế, đem xe ngừng ở ven đường, cúi người qua, "Há miệng."

Trần Trúc cho rằng Từ Lan Đình lại muốn làm chuyện xấu gì đó, vừa mở mắt, lại thấy một viên kẹo bạc hà trong lòng bàn tay người đàn ông.

Hắn theo bản năng hé miệng, vị bạc hà mát lạnh nháy mắt khiến đầu óc thanh tỉnh không ít.

Từ Lan Đình xoa xoa tóc ngắn của Trần Trúc, "Ngoan, học lái xe cho tốt. Sau khi thích ứng sẽ không khó chịu nữa."

"Vâng." Trần Trúc ngậm kẹo bạc hà, hàm hồ trả lời.

Từ Lan Đình cười, "Lúc này sao lại ngoan như vậy?" Ngón tay anh gõ từng cái lên tay lái, giống như lơ đãng mà mở miệng, "Trước đó không phải cái gì đều phải tính rõ ràng sao, như thế nào lúc này lại chịu nhận dễ dàng rồi?"

Lại nói tiếp, Trần Trúc thật sự là người cứng đầu nhất trong đám tình nhân của anh. Không chịu nhận tiền, không chịu nhận quà, ngay cả khi anh ngẫu nhiên nói ra muốn dẫn hắn đi chơi, Trần Trúc đều lấy lý do mình không có tiền mà cự tuyệt.

"Lúc này không so đo tiền bạc với tôi nữa?" Từ Lan Đình cười nói.

Trần Trúc ngậm kẹo, "Em lên giường với anh, anh cho em tiền." Quanh người hắn đều là hương bạc hà mát lạnh, ngay cả thanh âm cũng càng thêm lạnh lẽo, "Chẳng lẽ không phải nên chơi như vậy sao."

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bật lửa đốt ra một tia sáng, đốt cháy điếu thuốc trong miệng người đàn ông.

Im lặng thật lâu.

Từ Lan Đình nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, sườn mặt biến mất trong làn sương khói mờ ảo.

Trần Trúc thấy không rõ biểu tình của người đàn ông, cũng không muốn nhìn, hắn nhai nát kẹo, "Lái xe, em còn một bài tập chưa làm xong."

Người đàn ông từ từ phun ra một ngụm sương khói, trầm mặc khởi động xe.

Dòng xe cộ trên đường phố chen chúc đông đúc, xe thể thao sang quý chạy vào bên trong nhìn cũng chỉ như hạt muối trong biển rộng.

Trần Trúc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt Từ Lan Đình, hắn nói cho chính mình, cho dù người đàn ông trước mắt ưu tú như thế nào, cũng chỉ là khách qua đường trong thế giới đông người muôn hình muôn vẻ.

Chỉ mong, chờ khi Từ Lan Đình trở về trong biển người, có thể chừa cho hắn chút thể diện mà rời đi.

_________________

Ngày thi đại học trên bảng đen từ từ giảm đi, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong phòng học vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút xẹt qua mặt giấy. Tất cả mọi người đều căng thẳng, đến cả thời gian uống nước đi WC cũng phải tính toán từng phút.

Lúc này, cũng chỉ có Trần Trúc còn tính thanh nhàn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thân ảnh thiếu niên trên sân bóng rổ.

Bởi vì phải học lái xe, thời gian Trần Trúc ở chung với Từ Lan Đình khó tránh khỏi trở nên nhiều hơn.

Bất quá, đa số thời gian người đàn ông đều ngồi vững vàng trên ghế phụ bên cạnh Trần Trúc, không chút để ý chỉ đạo lộ tuyến di chuyển cho Trần Trúc.

Huấn luyện xong, người đàn ông liền giống như hồ ly, thay đổi thế công, ôn nhu lại cường thế hôn lên mặt mày thiếu niên, dẫn theo hắn vào ngủ gần hết khách sạn 5 sao trong thành phố.

Nhìn khăn trải giường hỗn đỗn và người đàn ông đang hút thuốc, Trần Trúc sinh ra một chút nghi hoặc.

Người trước giờ vội đến gần một tháng cũng không thấy bóng người, giống như bỗng nhiên nhiều ra rất nhiều thời gian.

Từ Lan Đình mang theo hắn học lái xe, mang theo hắn đi dạo phố, cơ hồ mỗi đêm đều phải nằm bên người anh.

Trần Trúc lau khô tóc, đem khăn lông treo lên ban công khách sạn.

Phía sau truyền đến mùi thuốc lá cay mũi, ngay sau đó, Trần Trúc bị Từ Lan Đình nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực.

Trần Trúc không nói gì, đôi tay đặt trên lan can, nhìn ra phong cảnh nơi xa. Từ Lan Đình cũng ngoài ý muốn an tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng cọ hõm vai Trần Trúc.

Mọi âm thanh đều chìm vào màn đêm tĩnh lặng, trên ban công có hai người lẳng lặng ôm nhau.

Một lát sau, Từ Lan Đình mới hôn lên gương mặt Trần Trúc, "Thích nơi này sao."

Trần Trúc thành thật gật gật đầu, dù sao cũng là khách sạn đáng giá sáu chữ số, phong cảnh tự nhiên vô cùng tốt.

"Lần sau mang em đi Tử Ngọc sơn trang, phong cảnh bên đó càng đẹp hơn."

Tử Ngọc sơn trang... Nếu Trần Trúc không có nhớ lầm, chỗ đó là nhà chính của Từ gia.

Cảm nhận được người trong lòng cứng đờ, Từ Lan Đình cười cười, "Khẩn trương cái gì, em không muốn nhìn nơi tôi lớn lên sao?"

Để tay lên ngực tự hỏi, có thiếu niên nào trong lòng tràn đầy tình yêu lại không muốn chân chính đi vào trong sinh hoạt của đối phương?

Nhưng cố tình, đối phương là Từ Lan Đình.

Tình yêu của Từ Lan Đình thật giả nửa nọ nửa kia, khi có khi không, giống con bướm bay trong gió, không bắt được. Trần Trúc tự hỏi, hắn không có bản lĩnh khống chế người đàn ông chỉ mong muốn tự do này.

"Em không muốn đi." Trần Trúc cưỡng bách chính mình thanh tỉnh. Hắn giống người đi trên mũi đao, vừa lơ đãng sẽ rơi vào vực sâu tên là Từ Lan Đình.

"Khẩu thị tâm phi." Tay người đàn ông vuốt ve người trong lòng ngực, cảm thụ ấm áp trên đầu ngón tay.

Từ Lan Đình: "Trần Trúc, em đang sợ điều gì."

Trần Trúc định sẵn không phải là đối thủ của Từ Lan Đình, nhưng hắn thắng ở việc sẽ không dùng lời dối trá che giấu thật lòng của bản thân.

Hắn quay người lại, nhìn thẳng Từ Lan Đình, "Em đương nhiên sợ. Em sợ chính mình rơi vào bên trong; sợ đến lúc đó bị anh chơi chán rồi vứt bỏ, lại vẫn hạ tiện cầu xin anh ở lại; sợ một khi không cẩn thận, liền cả đời cũng quên không được anh."

Trần Trúc cau mày, thiệt tình thực lòng nói: "Từ Lan Đình, coi như em cầu xin anh. Không cần tiếp tục trêu chọc em."

Thiếu niên không chút nào che giấu, đem trái tim rách nát của mình đặt vào trước mắt người đàn ông.

"Từ Lan Đình, em thật sự, thật sự rất thích anh. Nếu không phải em không phân biệt được yêu và thích khác nhau như thế nào, em cũng sẽ dám nói em yêu anh."

Trần Trúc đem Từ Lan Đình đẩy ra một chút, nghiêm túc nói: "Nếu anh không muốn bị em quấn chặt lấy, nếu anh mong muốn được tự do, vậy không cần trêu chọc em. Chúng ta chơi về chơi, chờ tới lúc nên kết thúc, phải kết thúc trong bình yên, được không?"

Từ Lan Đình ngẩn người, cười khổ.

Ván cờ là chính anh bày, hiện giờ mua dây buộc mình, cũng coi như xứng đáng.

Từ Lan Đình thở dài, hôn lên môi Trần Trúc: "Trần Trúc, lời như vậy, không cần lại nói lần thứ hai."

Anh cắn cắn đôi môi "Biết ăn nói" của hắn, cố nén cảm xúc khó hiểu trong lòng.

"Tôi không thích nghe." Từ Lan Đình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top