Chương 14

Sau khi danh sách trao đổi học tập được đưa xuống, Trần Trúc còn dư rất nhiều thời gian. Tốc độ giải đề của hắn rất nhanh, làm xong các loại đề mẫu, Trần Trúc sẽ đọc sách tiếng Anh trong chốc lát.

Khoảng thời gian này, thế giới của hắn bỗng nhiên chậm lại rất nhiều. Mây xanh ngoài cửa sổ, cây cổ thụ bên đường, còn có mèo con đi dạo bên ngõ nhỏ, đều là phong cảnh lúc trước Trần Trúc chưa từng lưu ý.

Trước đó hắn luôn vội vàng đuổi theo bước chân của một người, hiện giờ dừng lại nhìn xem, mới phát giác thật ra mỗi người đều có thời gian trưởng thành của riêng mình.

Hắn không nên cuống quít muốn lớn lên như vậy, mà hẳn nên chậm rãi, dựa theo tiết tấu của mình từ từ bước về phía tương lai.

Trần Trúc xác định lại lòng của mình, không còn bởi vì hèn mọn mà trở nên nóng nảy giống như lúc trước.

Nhưng thật ra Từ Lan Đình không biết bị chập cọng dây thần kinh nào, mấy ngày này thường thường gọi điện thoại, gửi tin nhắn, thường xuyên xoát cảm giác tồn tại trước mặt Trần Trúc.

Đương nhiên, những lời nói lung tung khó có thể nắm bắt đó đều như đá chìm đáy biển, không có lời hồi đáp.

Trần Trúc đánh giá, dựa vào tính tình Từ Lan Đình, còn phải trải qua một thời gian người nọ mới có thể "Hạ mình hàng quý" mà tự mình lại đây tìm hắn.

Trò chơi lạt mềm buộc chặt, Từ Lan Đình chơi đến lô hỏa thuần thanh. Bất quá lần này lại thất thủ trên người Trần Trúc.

Anh rốt cuộc giấu không được đuôi hồ ly của mình, gõ vang cánh cửa sắt cũ xưa.

Từ Lan Đình giống như đoán chắc thời cơ lại đây, Trần Trúc vừa mới tắm rửa xong, khăn lông còn treo ở trên cổ, tóc ngắn ướt dầm dề đang nhỏ nước.

Thật ra Trần Trúc không nghĩ Từ Lan Đình sẽ đến sớm như vậy. Dù sao lần gặp mặt trước đó cũng tan rã trong không vui, thời gian chỉ mới trôi qua một tuần.

Theo tính tình kiêu ngạo của Từ Lan Đình trong quá khứ, không gặp hắn một tháng đã xem là ngắn.

Người tới vẫn là một thân quần đen áo sơ mi thoải mái, dưới mi cốt thâm thúy cất giấu đôi mắt mang ý cười giống một con hồ ly, toàn thân tản ra hơi thở dụ hoặc.

Trần Trúc không thể nói rõ khác biệt chỗ nào, nhưng hắn tổng cảm thấy Từ Lan Đình so với trước đó càng giống hồ ly tinh.

Hắn trầm mặc để người đi vào, Từ Lan Đình như là nhìn không thấy lạnh nhạt trong mắt thiếu niên, lo chính mình vào phòng, "Nóng như vậy, không mở quạt sao." Anh ngoái đầu nhìn lại, lướt qua đường cong dưới áo ngoài của Trần Trúc, ý vị thâm trường, "Nóng."

Trần Trúc nhìn khăn trải giường mới đổi, cùng giường đệm được thu dọn sạch sẽ. Sau đó xoay người, vặn ra cửa phòng tắm, hướng Từ Lan Đình nói: "Lại đây."

Từ Lan Đình cong môi cười, chậm rãi cởi bỏ nút thắt, ngón tay thon dài một đường xẹt qua, áo sơ mi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Trong phòng tắm nhỏ hẹp, nước lạnh văng ra, tan đi ngày hè khô nóng.

Bên dưới vòi hoa sen, tóc ngắn Trần Trúc vừa mới lau khô lại bị xối ướt.

Người đàn ông giơ tay vén lên tóc mái ướt đẫm, hôn xuống giữa chân mày thiếu niên.

"A Trúc, nhớ tôi không?". Từ Lan Đình từng chút từng chút hôn hắn, thanh âm ở trong tiếng nước trở nên mơ hồ.

Trần Trúc không nói gì, trở mình, đem người ấn vào trên vách tường...

Từ đầu đến cuối, hắn đều không ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên đường cong lưu sướng trên vòng eo Từ Lan Đình.

Trần Trúc không nhìn khuôn mặt Từ Lan Đình, ngay cả hôn môi dư thừa cũng không có tâm tư đáp lại.

Cuối cùng, ở trong tiếng thở dài thỏa mãn của Từ Lan Đình, Trần Trúc không chút nào lưu luyến buông người ra.

Hắn xoay người cầm lấy vòi hoa sen, đơn giản dùng chút nước rửa sạch, sau đó lau đầu, mặc vào quần áo ngoài, đi ra ngoài cửa.

Trần Trúc giống như mọi ngày, ngồi trên băng ghế dài nhỏ trước cửa sổ đọc sách

Trong phòng tắm truyền đến tiếng bật lửa. Trần Trúc vẫn không quay đầu lại. Hắn giống như lúc trước, hoàn thành nhiệm vụ của mình, hết sức chuyên chú đọc sách.

Từ Lan Đình rất thông minh. Anh tự nhiên sẽ không đem dao đâm vào vết thương của Trần Trúc, càng sẽ không không biết nhục mà chất vấn.

Anh vẫn như trước đó, sau khi hút xong thuốc, liền dựa vào đầu giường nhìn bóng dáng thẳng tắp của thiếu niên.

Sự trầm mặc lâu dài vây quanh 2 người, ngay cả tiếng ve mùa hè kêu râm ran cũng đột nhiên biến mất.

Trong phòng chỉ có âm thanh lật mở trang giấy, Trần Trúc cố sức đọc đi đọc lại một đoạn văn phức tạp, theo bản năng đọc ra tiếng.

Phía sau truyền đến mùi hương thanh lãnh quen thuộc, thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai, "Lợi hại như vậy, bản tiếng anh của Anne Of Green Gables?"

Trần Trúc hơi hơi quay đầu đi, cái hôn của người đàn ông sượt qua mặt hắn, dừng ở bên tai.

Bất quá Từ Lan Đình cũng không để ý, ngón tay thon dài chạm lên trang sách ố vàng.

Đoạn văn này đối với Trần Trúc tới nói là dài dòng khó hiểu, nhưng ở trong miệng Từ Lan Đình lại giống như là thơ ca, mang theo ngữ điệu lãng mạn đẹp đẽ.

Từ Lan Đình từ phía sau ôm lấy hắn, nhẹ giọng đọc từng câu, từng câu: "in the years....".

Người đàn ông nhả chữ mượt mà, giọng nói sau khi thỏa mãn mang theo chút khàn khàn trầm thấp, chậm rãi vang lên bên tai Trần Trúc, tựa như tiếng nói ôn nhu giữa người yêu: "And yet, when the tarts were divided among ten girls you just got enough to tantalize you."

Lỗ tai Trần Trúc truyền đến cảm giác tê dại, trong lòng giật mình, một phen đẩy ra người phía sau.

Hắn ngồi thẳng lên, không có nhìn thần sắc ý vị thâm trường của Từ Lan Đình: "Từ Lan Đình, anh không cần lãng phí thời gian trên người em."

"Lãng phí..." Từ Lan Đình dừng một chút, tựa hồ không hiểu Trần Trúc nói gì: "thời gian?"

Trần Trúc ngoái đầu nhìn lại, thẳng tắp nhìn Từ Lan Đình: "Anh còn muốn sao?"

Thật lâu sau, Từ Lan Đình mới kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Trần Trúc. Anh đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Như thế nào?"

Trần Trúc cảm thấy Từ Lan Đình không có ý cởi quần áo, liền xoay người lại, từ từ lật sách: "Một khi đã như vậy, anh có thể về rồi."

"Con mẹ nó!" Từ Lan Đình cười khẽ, ánh mắt lạnh băng.

"Trần Trúc, em xem tôi là cái gì..." Từ Lan Đình híp híp mắt, lại nói, "Hay là nói, em xem bản thân mình là cái gì, hửm?"

"Nếu là chơi, vậy không cần lãng phí thời gian ở trên chuyện khác." Trần Trúc lật qua một tờ giấy, nói, "Nếu anh sướng xong rồi, bây giờ có thể đi, em không phải là trẻ con cần anh dỗ dành, anh không cần như thế."

Hắn dừng một chút, quay đầu lại nhìn Từ Lan Đình, hỏi anh: "Từ tổng, trò chơi không phải chơi như vậy sao?"

___________________

Lần tiếp theo nhìn thấy Từ Lan Đình đã là một tháng sau.

Tới gần ngày thi đại học, trường học không đặt nặng việc giải đề nữa, mà bắt đầu chú trọng phương pháp giảm sức ép cho học sinh.

Trong phòng học, thầy Tùng chắp tay sau lưng, khụ khụ: "Được rồi, đừng làm bài nữa, đều ngẩng đầu lên cho tôi,--" thầy Tùng đi đến bên cửa sổ, "Nhìn ra phía ngoài, thả lỏng ánh mắt một chút."

Rất nhiều người lúc này mới nhận thấy, ánh chiều tà ngoài cửa sổ đã buông xuống, toàn bộ vòm trời giống như bao phủ bên trong bức tranh sơn dầu mỹ lệ.

"Nhìn trường học cũ cho kỹ, tương lai đi ra ngoài, đừng để Thập Lục trung chúng ta mất mặt." Thầy Tùng cười ha hả nói, hốc mắt lại hơi đỏ lên, "Bất quá, vẫn là câu nói cũ, vô luận tương lai các em đi đến đâu, đều phải nhớ kỹ tinh thần của Thập Lục trung."

Trong lớp đã có nữ sinh không kiềm nổi nước mắt.

"Ngược dòng mà lên, dũng cảm tiến về phía trước." Có người gào to một câu, người khác cũng sôi nổi đáp lại: "Thầy Tùng yên tâm, nếu tương lai em đi công trường dọn gạch, nhất định sẽ không nói ra tên của thầy!"

Thầy Tùng cười trừng mắt liếc nhìn cậu ta, "Nhìn em kìa, tay gầy chân gầy mà còn đòi dọn gạch?" Nói xong, gương mặt luôn tươi cười hớn hở bỗng được thu lại, đi đến bên cạnh Trần Trúc, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai hắn, "Các bạn nhỏ, cố lên!".

Trần Trúc cảm nhận được sự chờ đợi đến từ thầy giáo, trên vai hắn không chỉ có sự chờ đợi của thầy Tùng, mà còn có cả chủ nhiệm giáo dục dữ dằn nhưng lại thật lòng vì học sinh, có tổng chủ nhiệm quý trọng mặt mũi nhưng lại thật tâm lo lắng cho học sinh của mình, có hiệu trưởng, thậm chí là tất cả giáo viên.

Không một ai là không chú ý Trần Trúc, ngóng trông thiếu niên có thể phá tan gông cùm xiềng xích bần cùng, mọc ra hai cánh, bay về bầu trời xanh thuộc về hắn.

Sau khi tan học, Trần Trúc hiếm thấy không có rời đi, mà là ngồi bên cửa sổ, nhìn nơi xa, suy nghĩ hỗn loạn.

Khương Kiện Nhân đi đến trước bàn hắn, thấy Trần Trúc không nói lời nào, giơ tay quơ quơ trước mắt Trần Trúc: "Làm sao vậy? Có phải áp lực quá lớn hay không, nếu không, tớ lại bổ túc tiếng Anh thêm cho cậu?"

Trần Trúc cười cười, nói: "Không phải."

Khương Kiện Nhân đơn giản ngồi xuống bên cạnh Trần Trúc, nhưng hắn luôn ít nói, nghẹn nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì an ủi, chỉ phải giống như đầu gỗ ngồi bên cạnh, theo tầm mắt Trần Trúc nhìn mây xanh bên ngoài cửa sổ.

"Mây này...." Khương Kiện Nhân đẩy đẩy mắt kính, nói, "Thật lớn."

Trần Trúc buồn cười, trên khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, "Nè, đây là câu cảm thán đến từ học bá được 143 điểm ngữ văn đó hả?"

"Ha ha." Khương Kiện Nhân có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, " Còn không phải vì tớ thấy cậu có chút buồn bực hay sao."

Trần Trúc: "Không có." Hắn chỉ là cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn mà thôi.

Hắn giống như người mang hai lớp mặt nạ, ở trong trường là học sinh giỏi được mọi người chú mục, thầy cô yêu thích, là quân tử trong miệng người khác; nhưng ở trong gian phòng nhỏ kia, hắn lại là tình nhân bí mật của Từ Lan Đình, là đồ chơi tình yêu thấp kém phục vụ cho hoa hoa công tử.

Áy náy, mâu thuẫn, không một điều nào là không khiến Trần Trúc bối rối, hắn thậm chí không có cách nào bình tĩnh nói với thầy giáo của mình một câu, "Em sẽ nỗ lực trở thành niềm kiêu ngạo của trường học."

Chỉ là không đợi Trần Trúc nghĩ nhiều, ngoài cửa liền vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc.

Từ Lan Đình dựa vào cửa, nhàn nhã ôm cánh tay, nhìn hai người ngồi cạnh nhau trên ghế, ý cười gãi đúng chỗ ngứa.

"Bạn nhỏ, đến giờ tan học rồi, nên cùng anh trai về nhà."

Khương Kiện Nhân: "Trần Trúc, anh trai cậu tới đón cậu."

Anh trai.... Trần Trúc cười lạnh trong lòng. Hắn cười nhạo sự dối trá của mình, cũng cười nhạo trò chơi thấp kém của Từ Lan Đình.

Hắn theo người đi ra khỏi phòng học, vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ đưa hắn tới khách sạn hoặc hội sở nào đó, nhưng người đàn ông chỉ nhàn nhã đi trên con đường cây xanh trong vườn trường, bước chân thong thả, giống như muốn giải sầu.

Từ Lan Đình đột nhiên mở miệng, "Lúc chúng tôi còn đi học, khu vườn này còn không có nhiều người qua lại như vậy, sau khi tiết học buổi tối kết thúc, trong rừng cây nơi đó không biết có bao nhiêu cặp tình nhân hôn môi đâu."

Trần Trúc không có đáp lại, anh liền tự mình lầm bầm lầu bầu: "Đảo mắt đã tốt nghiệp rất nhiều năm, nhớ tới, vẫn là tháng ngày đọc sách khi trước thật tốt, vô lo vô nghĩ."

"Tới đây, đi cùng anh trai một lát, coi như hồi ức tuổi thanh xuân." Từ Lan Đình đứng ở trên đường đá cuội, hướng Trần Trúc vươn tay.

Trần Trúc đột nhiên nói: "Em nghĩ, số người anh từng dắt tay trên con đường này chắc cũng không ít." Hắn không có tiến lên, mà là đi về phía cổng trường, "Anh có thể đi tìm bọn họ giúp mình hồi ức một chút."

Người đàn ông ở phía sau thật lâu không có đi tới, Trần Trúc cho rằng anh sẽ thẹn quá thành giận, ít nhất cũng phải giáo huấn hắn vài câu.

Nhưng không nghĩ tới, Từ Lan Đình lại ngoài ý muốn trầm mặc.

Dưới ánh mặt trời lặn, bọn họ đứng thật gần, 2 cái bóng phía sau kéo thành hai đường thẳng song song, từng người đi hướng quỹ đạo của mình, như là cả đời cũng không có ngày giao nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top