Chương 11

Sau giờ ngọ, loa phát thanh của trường phát bài <câu chuyện thời gian>, giọng hát lười biếng tùy tính của La Đại Hữu vang vọng khắp trường.

Một con bướm bay đến bên cửa sổ, nó dừng lại ngắn ngủi trên bàn của thiếu niên, sau đó đập cánh, từ trong đống giấy nháp hỗn độn bay đi.

Tay đang viết công thức của Trần Trúc dừng lại, nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

“Bức ảnh đã nhuốm vàng, tấm thư đã đượm màu thời gian và cả tấm thiệp Giáng Sinh đã phai màu——”

Bên cạnh có người thấp giọng hát theo, cũng có tiếng cười sột sột soạt soạt.

“Tại sao, xuân thu đông đều có, mùa hè không xứng được nhắc tới hả?”

Trần Trúc kéo kéo vạt áo dính nhớp, gió nóng sau giờ ngọ thổi đến khiến người mơ màng sắp ngủ.

“Cả bài hát đều nói về mùa hè đây, đồ ngu.” Có người nói như thế, “Thanh xuân còn không phải là mùa hè sao!”

Tươi đẹp, xán lạn, mang theo một chút nóng nảy, là bộ dáng của mùa hè, cũng là bộ dáng của thanh xuân.

Chỉ là, mùa hè của Trần Trúc, tựa hồ phá lệ ngắn ngủi.

Tựa như con bướm kia chỉ dừng lại trước bàn hắn một lúc, còn chưa để hắn thấy rõ hoa văn trên đó, nó đã đập cánh bay đi.

Trần Trúc đem giấy nháp trên bàn thu dọn gọn gàng, không chút cẩu thả bỏ vào cặp sách, đi vào con đường cây xanh trên đường tan học.

Trong hoàng hôn mỹ lệ, thân ảnh thiếu niên bị kéo dài vô hạn.

“Trần Trúc!” Khương Kiện Nhân bước nhanh đi tới, “Chủ nhiệm giáo dục kêu cậu lên Văn phòng một lát.”

Trần Trúc dừng lại bước chân, lúc ngoái đầu nhìn lại, tóc ngắn bị gió thổi bay, dưới mặt trời lặn, cả người hắn đều giống như đang phát sáng.

“Hẳn là đã có danh sách trao đổi học tập.” Khương Kiện Nhân đẩy đẩy mắt kính, nhìn người quá mức ưu tú trước mắt, lộ ra ý cười chân thành, “Tớ chúc mừng cậu trước nhé.”

Trường tiến hành trao đổi là một trong những trường đứng đầu ở Bắc Kinh; cao trung trọng điểm giống như Thập Lục trung, toàn trường cũng chỉ có ba danh ngạch.

Trần Trúc là thí sinh được miễn thi, cuộc sống cao trung kế tiếp sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.

“Đúng không?!” Trần Trúc rốt cuộc lộ ra một tia ý cười sinh động.

Từ sau khi về nước, hắn không phải vùi đầu viết đề, chính là nhìn ngoài cửa sổ sững sờ, cả người đều giống như bị mùa hè oi bức bao vây.

“Trần Trúc, chúc mừng cậu.” Khương Kiện Nhân đi lên trước, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng ôm Trần Trúc.

Trần Trúc cứng đờ, thứ nhất hắn cũng không quen tiếp xúc tứ chi với người khác; thứ hai, loại phương thức biểu đạt nhiệt tình như ôm này, không phải phong cách của Khương Kiện Nhân.

Bất quá, Trần Trúc vẫn là ôm lấy người bạn từng giúp đỡ mình, “Cảm ơn. Tớ tin tưởng cậu cũng có thể đi đến trường học mình thích.”

Khương Kiện Nhân: “Trần Trúc, cậu… muốn đi đại học nào?” Theo lý thuyết, sẽ không có người từ chối lời mời của trường top đầu Bắc Kinh.

Nhưng, nếu đối phương là Trần Trúc… Rất khó nói.

Khương Kiện Nhân ngẫu nhiên nghe Trần Trúc nhắc tới qua muốn đến Bắc Đại.

Đương nhiên, lý tưởng của Trần Trúc Khương Kiện Nhân không rõ ràng lắm, nhưng hắn xác định, người giống như Trần Trúc, tương lai nhất định sẽ đem cả đời cống hiến của nước nhà.

“Còn chưa xác định.” Trần Trúc cười, “Bất quá vô luận đi đến đâu, tớ đều muốn làm chút gì đó cho quê hương.”

Khương Kiện Nhân nhìn người nghiêm trang trước mắt, lời này nếu là từ trong miệng những người khác ra tới, hắn sẽ cảm thấy đột ngột, nhưng Trần Trúc nói chân thành như vậy, sẽ chỉ làm người sinh ra kính nể từ đáy lòng.

Khương Kiện Nhân: “Trần Trúc, tớ tin tưởng cậu. Cậu nhất định sẽ thực hiện được giấc mơ của mình.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Nguyện chúng ta đều có thể thực hiện được giấc mơ của chính mình.”

Theo danh sách trao đổi học tập được đưa xuống, còn có học bổng của Trần Trúc.

Trần Trúc đếm đếm tiền, lại tỉ mỉ đem tiền để dành trong ngăn tủ lấy ra, đem một xấp tiền nghiêm túc đếm vài lần.

Hắn nghĩ nghĩ, lại từ trong túi móc ra vài tờ tiền cơm nhăn dúm, vuốt phẳng từng tờ.

Trần Trúc đem tất cả tiền bỏ vào phong thư, cả vốn lẫn lời, tính toán toàn bộ trả cho Từ Lan Đình.

Lại nói tiếp, từ sau khi về nước, đã có một tháng hắn không gặp qua Từ Lan Đình.

Bất quá, Trần Trúc sớm đã thành thói quen người nọ không nói lời nào đã biến mất, cũng thói quen những ngày không có Từ Lan Đình, sinh hoạt cô đơn lại đơn giản.

Lần trước đem Từ Lan Đình chọc tức đến mức đó, Trần Trúc thậm chí không xác định, chính mình có phải đã bị Từ Lan Đình từ bỏ hay không.

Hắn đem tiền cất kỹ vào cặp sách, sau đó cầm lấy chìa khóa, mang giày, ra cửa.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm Từ Lan Đình, Trần Trúc nghĩ, có lẽ, cũng là một lần cuối cùng.

Đầu bên kia điện thoại như cũ là âm thanh nhạc chờ kéo dài thật lâu, ở lúc Trần Trúc cho rằng Từ Lan Đình sẽ không tiếp điện thoại, điện thoại liền được bắt máy.

“Alo, chào ngài.”

Trần Trúc nghe ra được, là thanh âm của trợ lý Từ Lan Đình. Ngày về nước, chính là vị trợ lý này an bài tất cả, từ đầu tới đuôi, Từ Lan Đình đều không có lại xuất hiện.

“Chào anh.” Trần Trúc vẫn là lần đầu tiên chủ động quấy rầy Từ Lan Đình, hắn suy tư, thời gian này, đối phương hẳn là còn đang bận, bằng không cũng sẽ không không tiếp điện thoại.

Trần Trúc: “Em là Trần Trúc, nếu Từ tổng đang vội, lần sau ——”

Còn chưa chờ Trần Trúc nói xong, trợ lý bên kia liền lên tiếng: “Là cậu à! Không có việc gì không có việc gì, cậu qua đây đi.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên vài thanh âm hỗn độn, Trần Trúc tựa hồ nghe thấy trợ lý đang dò hỏi người nào đó, theo sau, là thanh âm mơ hồ của người đàn ông, “An bài xe đi đón.”

Giọng nói của trợ lý lại một lần nữa truyền đến, “Bạn học…Trần, có tiện gửi địa chỉ qua đây hay không, tôi bên này sẽ an bài xe đi tiếp cậu.”

Trần Trúc biết công ty Từ Lan Đình người bình thường không dễ dàng vào được, vì thế liền đồng ý.

Nguyên bản cho rằng trợ lý sẽ đưa hắn đến công ty của Từ Lan Đình, không nghĩ tới, xe một đường chạy vào quán bar Đông Tam Hoàn trong thành phố.

Nhìn cảnh tượng xa hoa truỵ lạc ngoài cửa sổ xe, Trần Trúc hơi không khoẻ mà nắm chặt quai đeo cặp sách.

Hắn không thích không khí như vậy, nhưng địa phương này, ước chừng là nơi Từ Lan Đình thường đến.

Tài xế thuần thục tìm được vị trí đỗ xe. Trần Trúc bị người dẫn vào một chỗ tương đối yên tĩnh trong quán bar, bất quá, bởi vì không có cái gọi là “Vé vào cửa”, hắn chỉ có thể tạm thời chờ ở bên ngoài ghế lô.

Thiếu niên mặc một thân áo sơ mi và quần vận động sạch sẽ, cùng sắc thái hoa mỹ chung quanh không hợp nhau, hắn an tĩnh ngồi ở một góc quầy bar, mang theo cặp sách cũ kĩ, mặt mày cúi xuống chờ đợi.

Lại là một lần dài dòng chờ đợi —— có khi Trần Trúc đều không rõ, vì sao Từ Lan Đình luôn muốn để hắn chờ.

Chờ anh về nhà, chờ anh ngẫu nhiên quan tâm một câu, chờ một chút ôn nhu đến trễ của anh, chờ anh bỗng nhiên hứng khởi nói vài lời ngon tiếng ngọt.

Đồng hồ rốt cuộc điểm 12 giờ. Trần Trúc ý thức được, Từ Lan Đình khả năng đã quên, còn có một người ở cửa ngây ngốc chờ anh.

Trần Trúc đứng dậy, hướng bảo an ngoài ghế lô nói: “Từ Lan Đình ở bên trong sao?”

Bảo an —— chuẩn xác mà nói, là bảo tiêu của Từ Lan Đình, cậu ta làm hết phận sự, không có lộ ra hành tung của Từ Lan Đình.

Bất quá, Trần Trúc vẫn là nghe thấy thanh âm mơ hồ truyền đến từ trong ghế lô.

“Ai, gần đây Từ ca ăn chay à, người đẹp như vậy, anh nhìn cũng không muốn nhìn một cái?”

Giọng nói người đàn ông có chút mơ hồ, bất quá Trần Trúc vẫn là nghe ra được, là ngữ điệu lười nhác đặc trưng của Từ Lan Đình.

“Hôm nay có em trai của tôi ở, các người đều thu liễm một chút a.”

“Em trai, em trai nào? Này, nói thật đi, hai ngươi đính hôn với nhau từ bao giờ?”

Đính hôn…

Trần Trúc ngốc một cái chớp mắt, giống như bị người đánh một đòn cảnh cáo.

Vài giây sau, hắn ra sức đẩy người bảo tiêu, lúc bảo tiêu bất ngờ hơi lùi về sau, hắn cắn răng, đem cửa ghế lô mở ra một khe hở.

Thanh âm của thiếu niên xuyên qua âm nhạc ồn ào, vang vọng toàn bộ ghế lô.

“Từ Lan Đình!”

Trần Trúc còn không kịp nói câu thứ hai, đã bị bảo tiêu đẩy đi ra ngoài.

Mà trong nháy mắt kia, Trần Trúc từ trong khe cửa hẹp, nhìn thấy người đàn ông lười biếng ngồi tại trung tâm sô pha, bên người, ngồi một người thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp.

Rõ ràng là vội vàng liếc mắt một cái, Trần Trúc lại xem đến rõ ràng như vậy. Hắn rõ ràng mà thấy hai người ngồi rất gần, thấy Từ Lan Đình sủng nịnh hướng tới một người khác cười.

Hắn thấy, người thanh niên xinh đẹp kia uống say, say khướt dựa vào đầu vai Từ Lan Đình.

Hắn thấy, tư thái bọn họ thân mật đến giống như người yêu.

Hình ảnh chói mắt giống như phóng chậm, một bức một bức, rõ ràng mà ánh ngược vào đáy mắt Trần Trúc.

Bảo tiêu cũng không nghĩ tới, thiếu niên nhìn như ôn thuần này sẽ bỗng nhiên bùng nổ. Cậu ta xuống tay tàn nhẫn, phanh một tiếng, đem Trần Trúc ấn ở trên mặt tường.

Trần Trúc nghe thấy thanh âm xương cốt chính mình vặn vẹo, đau đớn bén nhọn đâm thủng một chút tự tôn cuối cùng của thiếu niên.

Đợi tới lúc Từ Lan Đình chậm rì rì đi ra, Trần Trúc theo bản năng nhắm mắt lại, không muốn đối mặt trường hợp chật vật như thế.

“Ấn hắn làm cái gì, buông ra.”

Giam cầm trên người biến mất, hai chân Trần Trúc tê rần, suýt nữa đương trường quỳ gối trước mặt Từ Lan Đình.

Nhưng là, hắn cắn chặt khớp hàm, cường chống dựa vào trên vách tường, không cho phép chính mình ngã xuống.

Hắn nhắm hai mắt, nghe thấy các loại mùi hương nước hoa hỗn tạp trên người người đàn ông.

Trần Trúc hô hấp thật sâu, cắn răng cưỡng bách chính mình mở mắt ra, nhìn thẳng người đàn ông trước mắt.

Trần Trúc không muốn nhiều lời một chữ, hắn cực lực áp chế cánh tay phát run, chậm rãi kéo ra khóa kéo cặp sách.

Phong thư đặt ở trong cặp bị ép tới có chút nhăn, Trần Trúc đem một chồng tiền dày nặng lấy ra tới —— tuy rằng đối với Từ Lan Đình mà nói, bất quá chỉ là tiền ăn một bữa cơm sáng.

Hắn đứng thẳng người, ở dưới ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nặng nề đem tiền đập vào ngực Từ Lan Đình.

Mà Từ Lan Đình chỉ nhàn nhã ôm cánh tay, không có ý định tiếp, chỉ là nghiêng đầu nhìn người trước mắt.

Một xấp tiền để dành thật lâu, tựa như một đống giấy vụn không người hỏi thăm, bang một tiếng rơi xuống đất.

“Nhặt lên.” Trần Trúc lạnh giọng nói.

Tiền tài đối với Từ Lan Đình tới nói bất quá là đồ chơi có thể đạp dưới chân, nhưng đối với Trần Trúc, là đồ vật quý trọng, là thứ từ nhỏ đã khắc vào trong lòng.

Từ Lan Đình như thế nào minh bạch kiên trì và tín ngưỡng của Trần Trúc, anh cười nhạo một tiếng, không có động tác.

Thái độ khinh miệt của người đàn ông hoàn toàn chọc giận Trần Trúc. Hắn một phen nắm lấy cổ áo Từ Lan Đình, hận không thể đem dáng vẻ ngụy trang văn nhã của anh hoàn toàn xé nát.

Bất quá, Trần Trúc vẫn muốn giữ lại tu dưỡng và điểm mấu chốt cuối cùng của mình, hắn trầm giọng nói, “Tiền, nhặt lên.”

Bảo tiêu đứng một bên ước chừng chưa bao giờ gặp được người dám đối đãi Từ Lan Đình như vậy, đang muốn tiến lên, lại bị Từ Lan Đình vẫy vẫy tay đuổi đi.

Từ Lan Đình tùy ý để Trần Trúc nắm lấy cổ áo, nhìn đáy mắt tức giận của Trần Trúc, anh lại vẫn có tâm tư nhàn nhã đánh giá Trần Trúc mấy ngày này có phải cao hơn chút hay không.

“Từ Lan Đình.” Trần Trúc ẩn nhẫn, nặng nề lên tiếng, “Anh chính là tên cặn bã.”

Từ Lan Đình còn tưởng rằng hắn muốn nghẹn ra câu mắng chửi người nặng nề gì đó, sau khi nghe xong không khỏi cười, “Đúng vậy, tôi tra, em là quân tử, điều này có gì để nói à.”

Từ Lan Đình không chút nào kiêng dè sự thật chính mình là tên cặn bã. Bằng không cũng sẽ không nhẫn tâm, cố ý làm Trần Trúc chờ ở ngoài cửa.

Anh biết Trần Trúc đã sớm tới cửa, nhưng mấy lần “chiến tranh lạnh” trước đó làm Từ Lan Đình phát giác Trần Trúc càng ngày càng phản nghịch khó thuần.

Người đàn ông hạ quyết tâm, muốn chặt đứt gai nhọn trên người thiếu niên.

Bất quá, xem người thật sự nổi giận, Từ Lan Đình thế nhưng cũng không có cảm giác thành tựu khi chinh phục con mồi như ngày xưa, ngược lại bị một cỗ cảm xúc không tên bao bọc lại.

Trong lòng bị đè nén đến khó chịu.

Trần Trúc cắn răng, từng câu từng chữ nói: “Từ Lan Đình, anh chính là tên tra nam từ đầu tới đuôi.”

Xem ra, thật sự là đem người chọc quá mức rồi… Từ Lan Đình giơ tay chạm vào đôi môi đang gắt gao mím lại của Trần Trúc, cười nói: “Em chọc tức tra nam cũng không phải chọc đến vui vẻ sao, hửm?” Anh gợi lên ý cười như hồ ly, “Tiểu quân tử.”

___________________

Ráng tranh thủ cười thêm mấy lần trước khi khóc đi anh :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top