Chương 10

Lời nói vừa rồi của thanh niên giống như chỉ là nói giỡn, nhưng rốt cuộc là thật hay là giả, Trần Trúc không biết, nhưng Từ Lan Đình không có phủ nhận, chỉ là hướng thanh niên nhìn lướt qua, “Chớ chọc bạn nhỏ nhà tôi tức giận, rất khó dỗ. Cậu cũng đừng tìm thêm phiền toái cho tôi.”

Người thanh niên cười ha ha, mang theo chút giảo hoạt, “Ai kêu cậu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.” Nói xong, thanh niên thu thu ý cười, chính thức hướng Trần Trúc chào hỏi, “Chào em, tôi là Sam, cũng là ——”

Đang nói, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn từ phía sau kéo lấy cánh tay Sam, huyên thuyên nói một đống lời Trần Trúc nghe không hiểu, tựa như đang oán trách.

“Xin lỗi, tôi phải rời đi một chút.” Sam nhìn Trần Trúc chớp chớp mắt, “Bạn nhỏ, Từ Lan Đình cũng không phải là người tốt gì, đừng bị lão nam nhân này lừa gạt.”

Từ Lan Đình: “Cậu nói quá nhiều.” Bàn tay đặt bên hông Trần Trúc nhẹ nhàng cọ cọ, mang theo một chút ý tứ trấn an.

Từ Lan Đình lười nhác cười, nói: “Tân hôn vui vẻ.”

Sam cười vẫy vẫy tay, kéo cánh tay người bên người rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Trúc không biết nên kinh ngạc với việc Từ Lan Đình tới tham gia hôn lễ bạn trai cũ, hay là kinh ngạc vì đây là hôn lễ của một cặp người yêu đồng tính.

“Hửm?” Từ Lan Đình xoa bóp sau cổ Trần Trúc, “Ghen tị?” Người đàn ông cười, “Chuyện cũ năm xưa. Năm đó bất quá là chơi chơi mà thôi, cũng coi như là dễ tụ dễ tan.”

Dễ tụ dễ tan… Trần Trúc nhấp môi, sau khi chia tay, là có thể thoải mái nhẹ nhàng đem chuyện quá khứ dễ dàng bỏ qua, rồi sau đó xem như không có việc gì phát sinh sao?

Trần Trúc không thể lý giải, cũng không muốn lý giải.

Nhưng, hắn tựa hồ thấy được vận mệnh sau này của mình.

Tới lúc Từ Lan Đình chơi chán, nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Về sau vẫn là bạn bè”, đã đủ để tống cổ hắn.

Người đàn ông đó từ trước đến nay luôn thành thạo, chỉ cần một câu, là có thể không đánh mà thắng đem hắn xé nát.

Từ Lan Đình thấy sắc mặt Trần Trúc không tốt, trong lòng vừa động, anh vô cùng giảo hoạt, biết không thể tiếp tục cái đề tài này, liền mang theo Trần Trúc khắp nơi ngắm phong cảnh.

“Em còn có hai ngày nghỉ đúng không, ngày mai, tôi mang em đi ——”

“Không cần.” Trần Trúc từ chối "ý tốt" của Từ Lan Đình, nhàn nhạt nói, “Em không có tâm tình cùng anh đổi địa phương tìm kiếm ‘kích thích’. "

Buổi xem điện ảnh hôm qua đã là vết xe đổ, Từ Lan Đình làm gì có lòng tốt mang theo hắn thể nghiệm lữ hành của người yêu, bất quá là đổi biện pháp thể nghiệm kích thích thôi.

“Em không có tức giận.” Trần Trúc từng câu từng chữ nói, “Từ Lan Đình, em đã thành niên, anh không cần lấy phương thức dỗ trẻ con dùng với em, trong lòng em tự có chừng mực.”

Người là chính hắn muốn thích, tâm, cũng là chính hắn đánh mất, trách không được người khác.

Muốn trách, liền trách bản thân hắn, được một chút ngon ngọt chưa từng hưởng qua, liền cho rằng đây là hương vị tốt nhất trên đời, thế nhưng cam nguyện trầm luân tại bên trong vực sâu ngọt ngào.

Từ Lan Đình ngừng lại, sau đó nhíu mày, “Đúng không? Như vậy là tốt nhất.”

Trần Trúc nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, trong mắt người đàn ông nhìn như ôn nhu đa tình, kỳ thật chỉ có biển sâu không bờ bến.

Không có người có thể chân chính hiểu được người đàn ông này, có lẽ, cũng không ai có thể chân chính đi vào trong lòng anh.

Hôn lễ đã tiến hành đến nghi thức lãng mạn nhất, hai người đàn ông mặc tây trang, gần như thành kính mà nhìn đối phương.

Trần Trúc nhìn hai người trên đài, lúc này mới minh bạch, nguyên lai ánh mắt khi yêu một người, là như vậy.

Mà Từ Lan Đình, tựa hồ chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn…

Đám người đột nhiên làm ồn lên, Trần Trúc phục hồi tinh thần lại, thì ra là Sam đang đứng trên đài, cao cao giơ lên bó hoa trong tay.

Mọi người vui cười, sôi nổi đẩy người bên cạnh chen lên đoạt hoa.

Trần Trúc tuy rằng lớn lên trong thôn xóm nhỏ, nhưng tình tiết này hắn đã xem qua vô số lần trên TV, hắn vẫn hiểu ý nghĩa của nó.

Nghe nói, người cướp được hoa sẽ được thần tình yêu chiếu cố, tìm kiếm được một nửa kia của mình.

Bó hoa bị ném ra, hoa hồng ở dưới bầu trời xanh thẳm, có vẻ tươi đẹp mà thuần khiết.

Trong vô số đôi tay hướng về nó, có một đôi tay phá lệ thon dài.

Hoa hồng vững vàng dừng ở lòng bàn tay người đó

Trong đám người bộc phát ra một trận hoan hô, “Congratulation!”

Tuy Trần Trúc không có hứng thú gì, nhưng cũng không khỏi hướng bên trong đám người nhìn lại.

Mọi người tản ra, người đàn ông tay cầm bó hoa, đầu vai còn tàn lưu mấy cánh hoa hồng rơi rụng, anh ở dưới sự vây quanh của mọi người, hướng Trần Trúc xa xa cười.

Người đàn ông mặt mày sâu thẳm, âu phục sang quý tôn lên thân hình cao thẳng thon dài, tựa một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, lại giống như quý tộc bước ra từ trong tranh.

Môi mỏng Từ Lan Đình khẽ mở, lời nói trầm thấp ngọt ngào, có thể dễ dàng gợi lên ảo tưởng về tình yêu đối với bất luận kẻ nào.

"Best wishes sent to my heart"

Hoa hồng thuần khiết dừng trong lồng ngực Trần Trúc, nhấc lên một trận gió ngọt ngào.

Trần Trúc rũ mắt nhìn bó hoa trên tay, lại giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, quanh thân là âm thanh chúc mừng ồn ào của mọi người.

Nhưng bên tai hắn, chỉ còn câu nói kia của Từ Lan Đình, "my heart".

Sự tức giận không biết tên dâng lên trong lòng, Trần Trúc nhấp môi, nắm bó hoa Từ Lan Đình đưa qua, trầm mặc mà ẩn nhẫn.

Hắn cảm thấy, chính mình tựa như một con thỏ ngu ngốc, bị Từ Lan Đình một lần lại một lần đè xuống đất trêu đùa, vẫn một lần lại một lần rơi vào bên trong bẫy rập của hồ ly.

Hắn rõ ràng không có vượt rào, nhưng Từ Lan Đình lại lần lượt đạp lên trên giới hạn của hắn.

Nói chơi chơi là anh, ngụy trang một bộ dáng thâm tình cũng là anh; nói tốt dễ tụ dễ tan là anh, vụng về tìm cách dỗ người cũng là anh.

Từ Lan Đình thành thạo đem tình yêu xem như trò chơi, có thể tiến có thể lùi, có thể công có thể thủ. Chỉ có Trần Trúc ngây ngốc xem là thật, hãm sâu trong đó, không có biện pháp tự kềm chế.

“Em không cần.” Trần Trúc đem bó hoa trả lại cho Từ Lan Đình.

Hắn căn bản không rõ Từ Lan Đình làm vậy là có ý gì, cũng không thích sự giả dối giống như vậy, mang theo mục đích lấy lòng rõ ràng.

Thân hình Từ Lan Đình khựng lại, híp mắt nhìn người đối nghịch với anh, thở dài —— nhóc con này đúng là càng ngày càng khó dỗ.

Anh mất kiên nhẫn, túm cánh tay Trần Trúc, đem người kéo vào một góc toilet.

Bởi vì là sân gôn, toilet nơi này thông với phòng thay quần áo, trước tấm gương to, Trần Trúc thấy rõ biểu tình không vui của mình, cũng hiểu được vì sao Từ Lan Đình tức giận.

Đúng rồi, hắn dám bỏ qua mặt mũi của Từ đại thiếu gia, vô cùng không biết tốt xấu, không có ánh mắt.

Trần Trúc bị ấn trên mặt kính, người đàn ông áp lại đây, hắn chỉ có thể bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong cặp mắt thâm thúy của Từ Lan Đình.

“Trần Trúc.” Giọng nói Từ Lan Đình lạnh lùng, rút đi vỏ bọc ngọt ngào, lộ ra bản chất cay độc bên trong.

“Sao trước đó tôi lại không biết, tính tình em còn rất lớn a.”

Trần Trúc dùng sức quay đầu đi, tránh khỏi ngón tay đang nắm cằm hắn của Từ Lan Đình.

“Cho tôi nhìn sắc mặt em một ngày, nói, chỗ nào không thoải mái?” Từ Lan Đình tới gần, nhìn Trần Trúc.

Cổ tay bị người đàn ông dễ dàng nắm lấy, Trần Trúc ra sức giãy giụa, muốn đem người đẩy ra.

Động tác cự tuyệt của người trước mắt chọc giận Từ Lan Đình, Từ Lan Đình giơ tay nắm cằm Trần Trúc, đem người kéo sát vào.

Hai người hô hấp giao triền, lại lẫn nhau đều lây dính tức giận.

“Trần Trúc, kiên nhẫn của tôi có hạn, em tốt nhất ——”

Người bị giam cầm đột nhiên bộc phát ra một trận lực lượng, phanh một tiếng, đem Từ Lan Đình đẩy ra, đụng vào trên ngăn tủ phòng thay quần áo.

“Cút!”

Trần Trúc đánh mất tu dưỡng, lần đầu tiên nói ra lời nói nặng như vậy.

Hắn ý thức được chính mình đã mất lý trí, chỉ phải gắt gao nắm chặt tay, khống chế bản thân, không cần đánh mất chút giáo dưỡng cuối cùng.

Từ Lan Đình bị đẩy mạnh, hoà hoãn một hồi lâu, mới quay đầu đi, cười như không cười nhìn Trần Trúc.

Người đàn ông chậm rãi, âm trầm mở miệng, “Cút? Trần Trúc, biết bản thân đang nói cái gì không?”

Trần Trúc nhìn Từ Lan Đình chậm rãi đứng thẳng, giơ tay, đem nút áo vô ý bung ra cài chặt lại.

Người đàn ông thong thả ung dung sửa sang lại một thân chật vật, khôi phục bộ dáng văn nhã khéo léo, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Một câu anh cũng không nói với Trần Trúc.

Không biết ở phòng thay quần áo đứng bao lâu, Trần Trúc lấy lại tinh thần, phát giác sắc trời sắp tối.

Hắn chậm rãi đi ra, nhìn cánh hoa rơi rụng đầy đất, nhìn yến hội tan đi, nhìn rượu mừng còn sót lại, vui sướng qua đi, chỉ còn lại cô đơn.

Trần Trúc chậm chạp nhận ra, hắn bị người bỏ lại sân gôn xa lạ này.

Bảo an ở cửa nói gì Trần Trúc nghe không hiểu, nhưng Trần Trúc hiểu được —— bữa tiệc đã kết thúc, hắn không nên ở lại chỗ này.

“Sorry.” Trần Trúc dùng chút tiếng Anh sứt sẹo của mình, ý đồ làm bảo an hiểu được ý của hắn, “Sam…Where can i find Sam?”

Dù sao Sam cũng là nhân vật chính của hôn lễ, tìm hắn hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Bảo an nghe thấy tên của Sam, quả nhiên gật gật đầu, sau đó mang theo Trần Trúc đi lên phòng khách trên lầu.

Cách cửa kính to lớn, Trần Trúc trông thấy Sam và chồng của hắn.

Tuy rằng có chút nan kham, nhưng Trần Trúc chỉ có thể xin giúp đỡ từ người chỉ mới gặp một lần này, hơn nữa vẫn là bạn trai cũ của Từ Lan Đình.

Sam không quá ngạc nhiên, có lẽ là nhìn quen tao ngộ của người bên cạnh Từ Lan Đình, hắn sớm đã thấy nhiều không trách.

Bất quá, nhìn đôi mắt thanh triệt của thiếu niên, Sam thật không rõ, thiếu niên ngoan ngoãn sạch sẽ như vậy làm sao có thể chọc giận Từ Lan Đình.

“Em ngồi một lát, tôi an bài người đưa em trở về.” Sam cười rộ lên vô cùng có lực tương tác, má lúm đồng tiền bên má thực khiến người thích.

Có lẽ, đây là nguyên do lúc trước Từ Lan Đình ở bên hắn đi.

Ngoan ngoãn, nghe lời, ngọt. Còn không phải là bộ dáng Từ Lan Đình thích sao.

Trần Trúc nhìn ảnh ngược mơ hồ của mình trên cửa kính, có chút buồn cười, Từ Lan Đình sẽ coi trọng hắn, ước chừng cũng là bị bề ngoài nhìn như sạch sẽ ôn thuần của hắn mê hoặc.

Hiện giờ, Từ Lan Đình nhận ra “Gương mặt thật” dưới dáng vẻ ôn thuần của hắn rồi, chỉ sợ là hối tiếc không kịp.

Một ly nước ấm được đặt vào lòng bàn tay Trần Trúc, Trần Trúc giương mắt nhìn Sam, thấp giọng nói câu cảm ơn.

Sam vẫy vẫy tay, ngồi ở một bên lật xem tạp chí.

Lúc Trần Trúc cho rằng Sam sẽ không đáp lời mình, Sam lại đột nhiên nói chuyện: “Em, rất thích Từ Lan Đình đi?”

Trần Trúc ngẩn người, ngay sau đó rũ mắt, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, không nói gì.

Sam cười, tay lật xem tạp chí ngừng lại. Hắn hơi hơi đứng dậy, đem tạp chí mở ra, mặt trên là một người mẫu trẻ tươi cười xán lạn.

“Em biết cậu ta không?”

Trần Trúc nhìn người trên tạp chí, lắc đầu.

Sam thở dài, nói: “Hẳn không tính là bạn trai —— là một người trong đông đảo tình nhân của Từ Lan Đình.”

“Cậu ta à, lớn lên không tồi, lại bị cáo già Từ Lan Đình kia dụ dỗ đến không biết phương hướng, cho rằng chính mình là người đặc biệt nhất bên cạnh Từ Lan Đình, cho rằng, chính mình có thể khống chế được hoa hoa công tử như Từ Lan Đình.”

Sam nhún nhún vai, “Cùng tôi lúc trước không sai biệt lắm. Bất quá, hắn so với tôi ngốc hơn —— thế nhưng chạy tới cầu hôn Từ Lan Đình.”

Sam ý có điều chỉ, Trần Trúc thông minh, tự nhiên nghe ra ý vị khuyên nhủ trong lời nói của hắn.

Trần Trúc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nói câu cảm ơn.

“Bạn nhỏ,” Sam khép lại tạp chí, ý vị thâm trường nói, “Từ Lan Đình sẽ không vì bất luận kẻ nào dừng lại bước chân. Cái loại đàn ông giống như hắn, em vẫn là…”

Trần Trúc lên tiếng, đánh gãy lời Sam, “Cảm ơn anh. Nhưng là những điều này, em vẫn luôn rõ ràng.”

“Là tự bản thân em phạm tiện.” Ánh sáng trong mắt thiếu niên dần dần tắt, sống lưng lại vẫn như cũ thẳng tắp, chưa từng cong, “Em biết chính mình đang làm cái gì, cũng biết kết cục của mình, nhưng là ——”

Trần Trúc nhìn về phía Sam, cười khổ, “Anh lúc trước, cũng không thể dễ dàng buông tay, đúng không?”

Sam ngẩn người, ngay sau đó cười, thở dài, “Đúng vậy, gặp gỡ Từ Lan Đình, ai có thể dễ dàng buông tay đâu?”

Người đàn ông mang tên Từ Lan Đình này, rực rỡ như lửa cháy, hấp dẫn vô số thiêu thân vì mình lao vào lửa, tuyệt vọng lại không hối hận vì anh dâng ra sinh mệnh.

Lúc trước Sam trốn không thoát, Trần Trúc hiện giờ, cũng không trốn được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top