Chương 23: Lạnh

Dần mở mắt sộc vào mũi nó là mùi thuốc sát trùng. Bên tay trái kim truyền nước vẫn đều đặn truyền từng giọt vào cơ thể . Anh hai đang ngồi ngủ, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay phải của nó. Đầu đau buốt.

- A. Nó rên. Vũ Khang giật mình thức giấc

- Em ổn chứ

Nó lắc đầu.

- Ngồi yên để anh đi gọi bác sĩ.

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn toả sáng rực rỡ ngoài kia sao không thể khiến lòng nó ấm áp hơn. Nó nhớ Minh Thái vội lục tìm điện thoại nó gọi cho hắn. Đầu dây bên kia có tiếng nhưng nó không biết phải nói gì.

- Thái, cậu đang ở đâu vậy đến đây được không. Giọng nó nghẹn ngào, chỉ cần có tiếng trả lời nó sẽ bật khóc mất.

- Đừng gọi cho tôi nữa. Tôi bận lắm với cả chúng ta chia tay rồi. Thái lạnh lùng, nước mắt nó lăn dài trên khuôn mặt. Đầu dây bên kia đã tắt, thẫn thờ buông điện thoại xuống. Thật sự bây giờ nó rất cần cậu còn cậu lại bận, bận đến mức độ không thăm nó được ư. Mà quên mất bọn nó chia tay rồi.Sự thật tàn khốc thật.Vũ Khang đã nghe thấy hết, anh nhìn con bé. Vai nó đang run lên.

- Thư à, lên giường nằm nghỉ đi đừng đứng đó nữa.

Nó im lặng

- Nghe lời anh lên nằm nghỉ đi.

- Anh à. Môi nó khô khốc cất tiếng, anh đưa em đi loanh quanh được không. Em không thích ở đây đâu.

- Vào rửa mặt, thay đồ đi rồi anh đưa em đi.

- Anh hai

- Sao

- Khi nào em mới có chị dâu. Chị Thùy tốt như vậy sao anh không tiến tới, dậm chân tại chỗ mãi . Mất rồi lúc đó mới hối tiếc không kịp.

- Nhỏ này mày là em anh hay chị anh thế.

- Em là lo cho chị dâu. Ai thèm...

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện trên hành lang đầy nắng.

- Em khát nước.

- Được đứng đây đợi anh nhé. Vũ Khang chạy đi, nó chậm chạm bước đi trên hành lang dài vô tận, khu Vip có khác, yên tĩnh đến đáng sợ. Từ xa thấy một đôi nam nữ rất tình cảm, nó đi nhanh hơn định bắt chuyện nhưng....

- Minh Thái. Nó sững sờ

- Ngọc Thư, cậu làm gì ở đây. Thanh Nhi hỏi, trên người đang mặc đồ bệnh nhân giống nó.

- Cậu bị đau chỗ nào sao Nhi. Nó tiến lại rờ lên cánh tay đang quấn băng của Nhi bất ngờ bị một lực rất mạnh xô ngã xuống sàn. Nó nhìn Thái

- Thôi đi cậu gây ra như vậy chưa đủ nữa sao. Mắt Thái lạnh lùng nhưng tận sâu đáy mắt là một nỗi buồn chất chứa.

- Tôi làm gì chứ. Nó đứng dậy, gần cổ cãi lại

- Làm gì sao. Thái cười khẩy, nó ghét điệu cười đó, ghét cay ghét đắng. Cậu đưa cho nó xem một đoạn video cảnh nó đang xô xát với Nhi nhưng được chỉnh sửa tuyệt vời nó là người bị hại nhưng trong video là Nhi đang bị nó đánh ghen trông phát tội. Thái cất điện thoại, đã rồi chứ gây ra những vết thương đó trên người bạn gái tôi chả lẽ cậu quên rồi. Thật không ngờ cậu lại là một con người ác độc như vậy. Tôi khờ dại bị sự ngờ nghệch của cậu đánh lừa.

- Bạn gái. Tim nó nhói. Tôi... tôi không làm gì cả. Thanh Nhi cậu nói đi tôi không làm gì cả. Nói cho Thái nghe đi Nhi, nói đi. Nó lay cánh tay Nhi. Hôm đó cậu cũng có mặt là cậu đẩy tôi xuống.

- Hôm đó tôi có làm gì cậu đâu. Tôi không biết gì hết. Mắt Nhi ươn ướt chỉ chực trào khóc

- Buông ra đi, cậu .... đồ độc ác. Cậu còn muốn tổn thương Nhi như thế nào nữa đây. Đồ hồ ly, đồ cáo già buông ra. Thái giận dữ đẩy nó ngã, va vào cánh cửa với lực mạnh khiến máu thấm cả vào áo bệnh nhân.

- Hãy cho tôi giải thích. Làm ơn đi Thái, hãy cho tôi giải thích. Nước mắt nó chảy dài. Thái rất muốn lau đi những giọt nước mắt đó nhưng cậu không thể, cứ nhìn đến cánh tay đang bó bột của Nhi cậu lại càng giận Thư

- Im lặng đi đồ độc ác. Cậu im ngay cho tôi. Thái hét lên.

- Chả lẽ khoảng thời gian trước đây chưa đủ để cậu hiểu tôi là người như thế nào. Lau vội những giọt nước mắt, nó hét lên. Là tôi, là tôi độc ác hại bạn gái cậu ra nông nổi như thế hài lòng rồi chứ. Là tôi hồ ly, là tôi cáo già hại Nhi. Tất cả do tôi hết. Nó cười nhưng nước mắt vẫn chảy. Là tôi tin nhầm cậu Phan Minh Thái. Nó quay lưng bước đi, những vết thương tiếp tục hành hạ đau rát lên nhưng vết thương lòng trong nó lại quá lớn. Nó khóc, khóc cho người nó luôn tin tưởng nay lại nói nó như vậy.

Minh Thái sững sờ đứng yên nơi cánh cửa còn dính máu. Cậu mạnh tay đến vậy sao, bây giờ cậu mới để ý Thư cũng đang mặc đồ của bệnh viện, Thư ở đây sao cậu không hề biết. Hồi nãy Thư có gọi, sợ mình sẽ giận dữ Thái nói một câu rồi vội vàng cúp máy. Cậu sai ở đâu. Sao hai từ bạn gái phát ra từ Thư cậu lại thấy đau thế, trái tim như bị ai bóp nghẹn.

Rầm, một tiếng ngã khô khốc vang lên, Vũ Khang vứt chai nước chạy lại chỗ Ngọc Thư. Anh lay gọi nhưng đáp lại đó là dòng máu đỏ tươi.

- Thư à, Thư nghe anh nói tỉnh lại đi. Thư. Bác sỹ, bác sỹ. Vũ Khang hét lên. Các bác sỹ, y tá nhanh chóng đưa Ngọc Thư đi cấp cứu.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng ngã, Minh Thái ngước nhìn, Ngọc Thư nằm đó cậu muốn chạy lại nhưng Thanh Nhi nhanh chóng giữ tay cậu bảo mình đau. Không còn cách nào khác cậu đành ở lại. Bắt gặp ánh mắt của Vũ Khang, cậu không biết phải xử trí làm sao. Sau khi Nhi ngủ cậu sẽ đến thăm Thư.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, các bác sỹ di chuyển ra khỏi phòng.

- Sao rồi anh Hưng. Mẹ nó dồn dập hỏi anh họ của mình

- Em bình tĩnh để anh Hưng nói đi. Ba nó trấn an.

- Tạm thời con bé đã an toàn nhưng sức khoẻ nó còn rất yếu. Với lại lúc phẫu thuật nước mắt con bé cứ chảy. Chắc chắn nó đang chịu một cú sốc tâm lý rất lớn. Cả nhà nên giúp con bé vui lên, buồn bã không tốt cho tình trạng hiện giờ của Xuxu.

- Em hiểu rồi. Cảm ơn anh. Mẹ nó thở phào nhẹ nhõm.

- Cảm ơn anh Hưng.

- Không có gì. Đợi khi xuxu chuyển về phòng hồi sức rồi hãy vào thăm. Anh đi trước.

- Dạ anh đi. Ba nó tiễn rồi đi đóng tiền viện phí.

Ngọc Thư thấy mình đang đứng ở một cánh đồng hoa, hoa muôn sắc toả hương thơm ngát. Nắng nhẹ vui đùa lên tóc, lên vai. Một con bướm màu lam bay lượn lờ trước mặt. Nó vươn tay để bắt nhưng con bướm nhanh chóng bay đi mất, nó cứ đuổi theo đến khi gặp một người con trai đang mỉm cười nhìn nó. Nụ cười mà nó đã từng rất yêu, nụ cười lộ răng khểnh của Minh Thái. Cậu đưa tay về phía nó. Nó mỉm cười định đưa tay thì đã có một bàn tay khác đặt lên tay cậu. Thanh Nhi, cười tươi nhìn âu yếm Minh Thái. Nước mắt chảy dài, đau đớn, trái tim nó như bị cứa thành trăm mảnh.

- Minh Thái. Nó cất tiếng. Người đó nhìn nó nhưng không còn là sự quan tâm nữa, một sự xa cách, lạnh lùng hiện lên từ đáy mắt cậu và nó nhìn thấy điều đó.

- Minh Thái. Nó lại gọi. Cậu quay mặt đi không thèm nhìn nó. Những cử chỉ âu yếm mà cậu từng dành cho nó giờ đã thuộc về người con gái khác.

- Biến đi. Cậu lạnh lùng

- Đừng ...... đừng xua đuổi tôi mà Minh Thái.

- Chẳng phải cậu xua đuổi tôi trước sao. Hối hận à.

- Hối hận, phải tôi hối hận rồi. Tôi không thể không có cậu Minh Thái.

- Giả tạo. Minh Thái quay lưng bước đi

Đôi mắt nhấp nháy, xác định xem mình đang ở đâu. Nó quay qua phía cửa chính có một người con trai đang đứng đó. Vội quay mặt qua chỗ khác, nó không muốn thấy cậu nữa, cái thứ tình cảm chết tiệt nó dành cho cậu, nó sẽ giấu đi mãi mãi

- Chị ơi cho em hỏi cô gái đó vì sao nhập viện vậy ạ. Thái vội chạy lại hỏi cô y tá vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Ngọc Thư .

- À cô gái đó bị xô ngã xuống một ngọn đồi. Nhập viện được hơn một tuần rồi. Tội nghiệp.

- Dạ em cảm ơn. Minh Thái đau lòng nhìn cô gái bên trong phòng bệnh. Làm sao để cô biết được cậu nhớ cô, nhớ đến phát điên lên được. Lúc nãy là cậu giận quá nên nặng lời như vậy.
***
Nước mắt lăn dài nó cảm thấy hụt hẫng. Mỉm cười cay đắng, lập tức xóa số của Thái trong danh bạ. Nó muốn xóa đi hết những gì liên quan đến cái tên Phan Minh Thái nhưng có lẽ điều đó là quá khó đối với nó. Tập làm quen với những thứ không phải là thói quen hằng ngày thật không dễ dàng .

- Em... Vũ Khang không nói nữa.

- Anh về đi, em muốn yên tĩnh một mình. Nó nhắm mắt lại, mọi chuyện sao lại đến nông nỗi này chứ. Vũ Khang kéo chăn lên rồi ra khỏi phòng.

Còn một mình, nó muốn khóc nhưng không thể, tự dặn mình nó không nên khóc vì cái tên đó nữa. Phải mạnh mẽ lên, Lê Nguyên Ngọc Thư này là ai chứ, ủy mị không phải là tính cách của nó. Rút kim chuyền nước, nó bước xuống giường. Cơ thể đang rất yếu, lập tức chống lại nó. Một cú ngã nữa, nó nằm đó không buồn nhúc nhích, nhẹ thở dài. Nó nghe thấy tiếng giày rất nhanh, rất gần. Cả cơ thể nó được nhấc bỗng lên, đặt ngay ngắn trên giường. Mùi tử đinh hương lại mơn man cánh mũi

- Đừng có cử động, đi lại bây giờ không tốt đâu. Minh Thái lên tiếng.

Đáp lại là âm thanh của tiếng máy móc, yên tĩnh đến ngạt thở.

Nó nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Cậu đang quan tâm nó sao, ban phát tình yêu bao la sau khi làm tổn thương nó ư. Buồn cười thật đấy. Nó cười nhưng ẩn sâu trong đó là một sự thất vọng vô hạn. Nó quay lại mong sẽ nhìn thấy bóng cậu dù chỉ một lần thôi rồi xoá hết tất cả. Và cậu đứng đó, ngay cửa sổ phòng bệnh, nhìn nó. Khoảng cách giữa hai người bây giờ sao bao la như đại dương quá.

Tiếng chuông điện thoại reo, Minh Thái nghe máy rồi chạy vội đi. Nó nhìn theo, đôi chân vô thức muốn đuổi theo cậu nhưng nó không thể. Lặng lẽ nhìn bóng cậu khuất dần rốt cuộc Ngọc Thư nó chỉ là người đến sau. Minh Thái và nó mãi chỉ là hai đường thẳng, cắt ngay một điểm trong cuộc đời rồi mỗi đường chạy theo mỗi ngả. Sau cùng nó cũng nhận ra trong Thái, nó không hề có một chỗ đứng nào. Dù cho nó đã từng hy vọng, một chỗ nhỏ thôi cũng đủ đối với nó rồi. Nhưng cuộc đời luôn có chữ nhưng đáng ghét.

Sau hơn 2 tuần nằm viện tẻ nhạt mặc dù 12A1 đến thăm nó thường xuyên. Cuối cùng nó cũng được phép xuất viện. Hôm đó chỉ có anh hai, chị Thùy, ba mẹ và Minh Chi, đưa mắt tìm kiếm người nó mong nhất lại không đến. Hơn hai tuần từ ngày nó gặp Thái và Nhi trong bệnh viện, Thái không hề gọi điện hay nhắn tin gì mà nó cũng chẳng muốn gặp Thái lúc này sẽ rất khó xử cho cả hai. Nó thực sự rất mệt mỏi, nó muốn quay lại những ngày tháng trước đây. Ngày tháng mà mỗi buổi chiều Thái chở nó đi chơi, mỗi buổi tối chúc ngủ ngon rồi mới đi ngủ, mỗi buổi sáng cùng nhau đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top