17
Lớp của Duy tuy toàn là những người học giỏi, nhưng là xét về trung bình môn, có người môn này toàn 9, 10 nhưng môn kia chỉ toàn 8, vậy nên để tìm được người giỏi toàn diện thì rất hiếm và đó không phải ai khác, chính là Quang Anh. Không hiểu cậu học thế nào, hay do não khác người mà điểm môn nào môn nấy cao ngất ngưỡng, cuối năm lớp 10 điểm tổng kết của cậu là 9.5, khiến cho các bạn phải trầm trồ ngưỡng mộ. Ngoài ra, Quang Anh còn là một gia sư giỏi, rất nhiều người đã nhờ đến cậu trong học tập, và rồi không chỉ hiểu bài, họ còn đạt kết quả cao hơn trước. Và nếu không nhờ Quang Anh, có lẽ Duy không thoát được hoàn cảnh 'nguy hiểm đến tính mạng' ấy...
Giờ tin học
Thầy giáo bộ môn tin của lớp 11 Anh nổi tiếng 'hắc ám', rất nghiêm khắc, chỉ vào muộn tiết hay mắc trật tự là y như rằng sổ đầu bài. Nhưng kinh khủng hơn là nếu không làm tốt bài tập, điểm số sẽ giảm thậm tệ, và chẳng có ai muốn điểm kém chỉ vì bài làm không đúng ý thầy cả. Lúc này đây, thầy giáo đã ra ngoài có việc, còn Duy đang sống dở chết dở với bài tập lập trình thầy giao, mỗi học sinh một dạng bài, mà cậu lại xui xẻo dính phải dạng mà mình không biết làm. Thấy cậu cắn răng cắn bút mãi trước màn hình máy tính, Uyển My ngồi cạnh liền ngó sang:
"Mày bài gì đấy mà sao căng thẳng thế?"
"Đây, mày xem hộ tao đi, chết tao rồi"
Uyển My đọc xong đề cũng rối không kém:
"Khiếp, khó thế, tao không làm được mày ơi"
"Huhu, thầy mà kiểm tra tao thì học kì này xuống tiên tiến luôn mất"
"Bình tĩnh..."
Uyển My trấn an Duy, đầu ngó nghiêng quanh lớp tìm kiếm:
"...Quang Anh kìa mày, nhờ Quanh Anh làm hộ cho"
"...Hả?...Kh...không"
"Mày bị điên hả? Quang Anh giỏi tin nhất nhì lớp đấy"
"Biết thế nhưng mà tao...không...aish"
"Cái quái gì thế?"
Chẳng hiểu sao trong cái thời khắc nước sôi lửa bỏng ấy mà Duy lại thấy... ngại khi nghĩ đến chuyện nhờ vã đến Quang Anh, cậu muốn tự lực làm, không muốn để Quang Anh thấy mình kém cõi. Thật là ngớ ngẩn khi trong đầu cậu lại có những suy nghĩ nực cười đến vậy. Uyển My thấy với một bài khó như vậy, nhờ người giỏi như lớp trưởng là thượng sách, vậy mà Duy lại có phản ứng kì lạ vậy, không khỏi làm cho cô vừa khó hiểu vừa sốt ruột, càng giục gấp hơn:
"Trời ơi, giờ là lúc nào rồi để mày ngại ngùng mắc cỡ nữa hả? Muốn xấu hổ hay muốn học sinh tiên tiến đây?"
"Tao cũng cuống lắm đây, mày đừng làm tao rối, để tao nghĩ..."
"Thằng điênnn, nghĩ cái gì, không nhanh thầy vào lớp là mày chết..."
"Đợi..."
"Có chuyện gì thế Duy?
Việc Đức Duy và Uyển My tranh cãi nhau đã gây ồn ào không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người. Và tất nhiên khi thấy Duy đang hoảng loạn như vậy, Quang Anh không thể không quan tâm. Thấy Quang Anh đến gần, Uyển My lập tức gọi to:
"A...Quang Anh..."
"Không có gì, không có gì đâu"
"...Im nào, Quang Anh ơi, Duy đang chết với bài tin, ông giúp nó nhé"
"Thế hả? Để tôi xem nào"
"Không sao đâu, tôi tự làm được mà"
Duy cuống quýt lên, cố che đi tờ bài tập, nhưng Uyển My đã giật lấy đưa cho Quang anh. Đọc xong, Quang Anh liền cúi xuống, hai tay vòng ra đằng sau, gần như ôm lấy Duy, đặt lên bàn phím, còn cằm khẽ chạm vào vai cậu, làm cậu vừa bất ngờ vừa ngượng, khắp người nóng rang lên, nhất thời không biết nói gì.
"Bài này hả? Ok rồi, làm thế này này..."
Vừa giảng Quang Anh vừa gõ một cách chuyên nghiệp trên bàn phím, từng dòng mã hiện ra làm Duy hoa cả mắt, chỉ hiểu được hơn nửa, loáng cái màn hình đã kín toàn là lệnh lập trình.
"Đó, cậu hiểu chưa?"
"...Hơi..hơi"
"Để tôi nói lại cho..."
"Thầy kìa Quang Anh, thầy vào"
Vì phòng máy có cửa kính lớn nên có thể thấy được bên ngoài, Uyển My đã thấy thầy đi đến từ đằng xa, vội kêu lên. Quang Anh không vội, chỉ từ từ rời khỏi Duy, đi về chỗ, vừa đúng lúc thầy vào.
"Cả lớp xong chưa?"
"Chưa ạ"
"Thầy đi kiểm tra"
"Ơ kìa thầy..."
"Ơ ơ cái gì, nói chuyện nãy giờ không chịu làm bài chứ gì"
Không hổ danh thầy giáo hắc ám, kiểu gì cũng bắt nạt được học sinh, bài khó chết người mà cứ nghĩ là do lười nên chưa làm xong. Thầy nhanh chóng đi một vòng quanh lớp, ai làm được hơn nửa bài thì không sao, nhưng mới được một ít thì bọn con trai chắc chắn ăn một cái véo tai, còn con gái may mắn hơn, chỉ bị mắng rồi thôi. Đến chỗ Duy, thầy dừng lại:
"Duy đưa bài thầy xem nào"
"...Vâng ạ"
Xem xét một hồi, thầy giáo vỗ vai Duy:
"Tốt nhỉ? Tự làm đây hả?"
"...Dạ...khô..."
"Rồi"
Không đợi Duy nói hết, thầy đã cất bước đi thẳng, làm cậu thấy ái ngại vì có cảm giác như mình vừa gian lận, cho dù cậu đã có ý định nói thật, nhưng thầy lại không nghe, giờ chẳng nhẽ lại gọi thầy lại thưa với thầy là không phải bài mình làm sao? Thấy Duy cứ bứt rứt, Uyển My hiểu ý liền huých nhẹ, miệng ra hiệu *Đừng*. Rốt cuộc, cậu đành chấp nhận, thôi thì dù sao đó cũng là một bài tập, không cần quá đắn đo như vậy.
Giờ tin mệt mỏi và tổn hại thần kinh đã kết thúc, cả lớp thở phào rục rịch kéo nhau ra ngoài. Duy đang đi cùng hội bạn, bỗng thấy Quang Anh chạy đến gần bên cạnh, biết ý, mấy đứa kia liền tự động tách ra, để cho hai người đi cùng nhau.
"Bài tin học được thầy khen tốt phải không?"
"...Ừ..."
"Thầy không nhận ra là tôi làm nhỉ?"
"Hả?...Kh...Không phải tôi tự nhận là tôi làm đâu, tôi định...bảo thầy đấy là nhờ ông giúp rồi nhưng mà..."
Tưởng Quang Anh có ý nói mình không trung thực, Duy cuống lên giải thích, đến nổi lưỡi cứ líu lại, nói không xong được câu. Thấy cậu như vậy, Quang Anh cười phá lên, càng làm Duy ngơ ngác:
"Có gì buồn cười hả?"
"Không có gì, haha, tôi không có ý đấy, đâu cần phải rối lên thế"
"...Ơ...Ừ...Dù sao cũng...cảm ơn"
Bị hớ một cách ngớ ngẩn, Duy lí nhí cảm ơn Quang Anh rồi nhìn đi chỗ khác, nhưng bỗng giật mình khi cảm thấy có một cánh tay khoác lên vai mình, định cất tiếng thì Quang Anh đã cuối xuống nói nhỏ vào tai cậu:
"Không cần cảm ơn, tôi biết là Duy của tôi luôn thành thật mà"
Giọng điệu tình tứ làm Duy vừa ngượng vừa nổi cả da gà, liền đẩy tay Quang Anh xuống, hất hàm:
"Ai của ông cơ?"
"Ai thì người đó tự biết"
"Tôi chịu thôi, không biết"
Nói xong, Duy vội bỏ đi thật nhanh lên lớp, thực chất là đang mím môi lại mà nín cười, tí nữa là để bị nhìn thấy rồi. Đã cố gắng làm vẻ nghiêm túc rồi mà cơ mặt cứ cố tình giãn ra, không thèm tuân lệnh cậu, thật là...bất trị. Quang Anh nhìn theo Duy, lắc đầu cười, không hiểu sao, cậu lại thấy con người ấy đáng yêu đến thế.
_________________________
Tôi lại ngôi lên rồi đây, hông biết có ấy nhờ, nếu có thì nhớ vote cho sốp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top