chương 45
Cầm cúp trên tay mà cả lớp 10D ngớ hết cả người. đây là lần đầu tiên mà lớp đạt được thành tích, một thành tích vô cùng đáng tự hào. Ko phải đứng nhất vì lỗi vi phạm, ai cũng khinh thường nữa mà là đứng nhất toàn trường mà ai cũng thèm muốn.
- Lớp mình thắng rồi – Cường cầm cúp nhảy tưng tưng
Cả lớp cũng phấn khích. Đứa nào cũng đòi cầm cúp nhưng cường ko chịu đưa. Cường ôm cúp chạy vòng vòng, vậy là cả bọn rượt theo.
Linh nhìn theo tụi học trò cũng vui theo. Cô cười, nhưng rồi lại thở dài.
- Cô vui ko cô?
Bất ngờ Duy Anh lại ngồi cạnh Linh. Linh nhìn Duy Anh, cười
- Vui chứ, lớp mình thắng mà
- Nhờ cô hết đấy
- Ừ.
Ko biết nói gì nữa hai cô trò im lặng.
- Duy Anh này – Linh bắt chuyện
Thấy Linh nói, Duy Anh giật mình quay sang nhìn Linh.
Hai mắt nhìn nhau. Duy Anh nhìn thẳng vào Linh làm cô đâm ra ngại, ko nói được. Nhưng Linh có điều rất muốn nói. Do ngại quá Linh quay mặt đi chỗ khác, hít thở sâu rồi quay sang Duy Anh.
- Duy Anh...
- Cô ơi, Duy Anh!!!!
Cường từ xa hét lớn gọi Linh và Duy Anh khiến cả hai giật mình. Linh quên bẳng điều mình cần nói.
- Gì vậy??? – Duy Anh đáp lại
Cường chạy lại chỗ hai người.
- Đi ăn mừng chiến thắng thôi, phải ăn mừng chứ nhì?- Cường nháy nháy mắt với Linh
- Đi ko cô? – Duy Anh hỏi Linh
- Ờ...
Linh lưỡng lự, cô có chút ko muốn đi vì thi đấu xong cô hơi mệt. Nhưng... Cường cứ ko ngừng nháy mắt dụ cô đi. Thấy nó muốn mình đi như vậy linh ko nỡ từ chối, cô khẽ gật đầu.
- Cả lớp!!! – Cường quay sang "xấp nhỏ" – Ai ăn BBQ thì theo tao, cô Linh bao.
Nghe Cường nói xong Linh như nín lặng. Hóa ra đây là lí do Cường muốn lôi cô theo. Linh ngó ra, nhìn mấy đứa lớp mình mà thở dài. Tiền lương tháng này chắc bay sạch rồi.
- Đi thôi mấy đứa, ngay ngoài đây có quán này, khỏi phải đi đâu xa.
Vậy là Cường cầm đầu cả nhóm đi. Linh lẳng lặng đứng dậy rồi đi theo.
- Cô ơi chờ thằng Long xíu đi cô.
Tại sao cô phải đợi, Linh nghĩ vậy trong đầu nhưng rồi vẫn đứng lại đợi. Long là người chờ cả lớp thay đồ xong hết rồi mới vào thay nên... thông cảm.
Long ra rồi, cả ba ra quán thịt nướng.
- Cô ơi, ngồi đây đi em giữ chỗ này.
Thấy Cường với Phong ngoắc mình, cả ba ra đó
- Chà, ba người thân quá ha, lúc nào cũng thấy đi cạnh nhau – Phong nói
Nghe Phong nói cả ba mới giật mình nhìn nhau. Công nhận cả ba thân nhau lúc nào ko biết, cũng đúng, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện mà.
...
Ăn uống no nê, Cường lại nảy ra một ý kiến.
- Đang vui vậy về thì buồn quá đúng ko mấy đứa?
- Đúng??? – Cả lớp hùa theo Cường
- Đi chơi đê!!!!
Cường khấu động ko khí, cà lớp reo hò hùa theo. Thấy cảnh này Linh lại đâm nản, rốt cuộc tính bày trò gì nữa đây. Cường nhanh nhảu chạy lại chỗ Linh
- Đi thả đèn đi cô.
- Đèn đóm gì giờ này??? – Linh buột miệng
- Thì đi chơi, tối thả đèn. Được mà cô, đi mà cô.
Đứa nào cũng nhìn Linh trông đợi. Yếu lòng, Linh đành đồng ý. May mà chỗ thã đèn gần đây, chứ nếu ko Linh lại phải chi tiền thuê xe đi mất.
Cả lớp đi đến đó rồi tản ra mỗi đứa một ngả làm Linh cuống cả lên.
- Mấy đứa đi theo lớp đi chứ.
Nhưng ko có đứa nào nghe Linh. Thấy tội Linh, Duy Anh nói
- Kệ tụi nó đi cô, tụi nó tự lo được mà. Mình đi chơi đi cô.
Nói xong cậu kéo Linh đi.
- Chờ đã.
Linh khựng lại, cô quay sang nhìn Long.
- Đi... chung đi.
- Gì??? – Long hơi bất ngờ
Duy Anh ko tin được mình vừa nghe thấy gì. Sao cô lại rủ Long theo cùng chứ, chẳng phải hai người ghét nhau lắm mà.
- Đi chung đi.
Linh lặp lại câu nói rồi đi lại gần Long, cô khoác tay Long. Long quá bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn cô. Duy Anh bàng hoàng ko kém, cậu há hốc, miệng mấp máy muốn nói gì đó. Chưa kịp nói, Linh cũng khoác tay Duy Anh.
- Nào, mình đi chơi thôi.
Nói rồi Linh kéo hai đứa đi. Long và Duy Anh nhìn nhau. Cả hai đều cảm nhận được có điều gì đó lạ lạ ở Linh và tự dặt câu hỏi tại sao Linh lại như vậy.
Cả buổi cả ba đi hết chỗ này chỗ kia, hết ăn rồi chơi. Rất vui vẻ, Linh cũng đã cười rất nhiều. Có thể nói đây là khoãng thời gian vui vẻ nhất của cả ba.
- Ô trời sắp tối rồi – Linh bất ngờ thốt lên
- tụi lớp mình đi thả đèn rồi đó cô – Duy Anh cầm điện thoại đưa Linh xem – tụi nó nhắn cho em nè.
- Ồ
- Vậy đi thả đèn đi – Long bất ngờ lên tiếng
Linh bất ngờ nhìn Long
- Nhìn gì, đi mua đèn thả đi – Long nạt Linh
- Ờ ờ, mình đi.
Cả ba đi mua đèn. Long chu đáo thuê cả một chiếc thuyền đưa cả bọn ra sông thả. Ra ngoài sông thì gặp toàn người quen nên ko khí khá vui vẻ.
- Viết điều ước lên đèn đi rồi thả.
Linh chìa cây bút ra đứa cho Long và Duy Anh. Duy Anh nghe theo và chăm chú viết lên đèn, còn Long thì ngồi im tỏ vẻ ko muốn viết.
- Em ko viết sao? – Linh nhìn Long
- Tôi ko tin ba cái chuyện tào lao đó.
- Cứ viết đi, thành sự thật thì sao.
- Nhảm nhí.
Linh cứng họng, cô bực mình quay mặt đi chỗ khác.
- Em viết xong rồi cô, mình thả đi cô.
Duy Anh hí hửng ra mặt, cứ như lần đầu được thả đèn vậy. Thấy cậu như vậy Linh cũng phì cười.
- Ừ - Cô nhìn sang Long – Mình thả thôi.
Cả ba thả đèn xuống mặt nước, quẩy quẩy nước cho đèn trôi đi. Giờ mặt sông lập lòe ánh sáng của đèn, ko khí vô cùng lãng mạng. Nhân khung cảnh lãng mạng ấy, Linh có chuyện muốn nói.
- Hai đứa à, cô có chuyện muốn nói.
Nghe vậy cả hai chú ý đến ngay. Linh ko dám nhìn thẳng Long và Duy Anh, cô nhìn đi chỗ khác
- Cô ko làm giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa được rồi.
- Hà!!!!!!
Duy Anh và Long đồng thanh la lên, trong người như có một luồng điện xẹt ngang.
Chương 49:
- Cô đùa đó hả??? – Long lớn tiếng
- Ko, thật đấy – Linh nói, mặt buồn thiu
Nhìn bộ dạng yếu đuối của Linh, Long càng thêm bực mình. Cậu đấm mạnh xuống thuyền. Linh rất bất ngờ với phản ứng đó của cậu.
- Tấp vào bờ dùm đi ạ - Duy Anh nói lớn
Người lái thuyền hiểu ý, nhanh chóng chèo thuyền vào bờ. Cả ba xuống thuyền rồi tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện.
- Cô nói đi – Long lớn tiếng
- Bình tĩnh, mày làm gì mà quá lên vậy.- Duy Anh nói
- Cô xin lỗi – Linh nói nhỏ
Long vô cùng phẫn nộ, cậu ko thể kiềm chế cảm xúc được nữa. Cậu nói mà như hét vào mặt Linh
- Cô ko thấy chán hả, suốt ngày cứ giở ba cái trò đòi bỏ lớp hoài vậy. Tính hù tụi tui bằng cách đó hoài hả.
- Cô ghét lớp em đến vậy sao? Tụi em biết lỗi và xin lỗi rồi mà – Duy Anh cũng bắt đầu thấy khó chịu
Bị tấn công dồn dập, Linh cũng đâm ra bức bối. Và rồi nước mắt chảy ra.Nhìn Linh khóc, hai thằng con trai ở cạnh ko khỏi bối rối. cả hai im lặng, ko nói gì nữa.
- Cô bị chuyển công tác rồi. Sang một trường khác.
- Sao???
... Chuyện ngày hôm đó...
Ngay cái ngày Long và Duy Anh thuyết phục Linh thất bại, cô Xuân hiệu phó cũng đến thuyết phục Linh. Thấy cô Xuân đến Linh cũng bất ngờ lắm.
- Chị ko hỏi han dài dòng mà vào thẳng vấn đề luôn nhé.
- À dạ
- Em đã kiên quyết bỏ lớp 10D vậy thì chị cũng hiểu. em làm được vậy cũng là kiên trì lắm rồi.
Linh ko nói gì, thấy cô Xuân theo phe mình cũng khoái lắm, cứ gật gù suốt.
- Chị đã nói chuyện của em cho thầy hiệu trưởng rồi. Thầy ấy nói sẽ giải quyết việc của em.
- Giải quyết sao vậy chị?
- Thầy ấy chuyển em sang cơ sở hai của trường RED, chứ để em cứ vậy mà nghỉ việc thì có chút thiệt thòi cho em quá.
Tự nhiên nghe đến đây Linh lại có chút ko đành lòng xa lớp 10D. Nghe mình được chuyển đi Linh ko vui mà còn thấy có chút hụt hẫng. Nhưng lỡ làm quá vậy rồi, với lại lớp cũng đâu muốn mình làm chủ nhiệm nữa nên Linh đồng ý bị chuyển đi.
- À mà em chịu khó về lớp tham gia đại hội thể thao với lớp đi, vòng đầu tiên này buộc phải có đủ người. Bọn nhỏ muốn tham gia lắm, nếu bị loại như vậy cũng ko đáng.
Ngẫm nghĩ một lúc, Linh thấy cô Xuân nói cũng đúng. Quay về để còn có cơ hội nói lời chia tay. Chứ khi ko mà đi như vậy thì thể nào Long và Duy Anh lại đến làm phiền cô nữa mất.
- Mà này, thấy hiệu trưởng đã chuyển em đi rồi nên dù em đổi ý cũng ko được đâu đấy
Nhờ cô Xuân đến khuyên nhủ nên Linh mới quay về lớp
...
Nghe xong câu chuyện của Linh, Long lẩn Duy Anh đều có dấu hiệu của sự tức giận. Rõ ràng là ko muốn ở lại lớp, còn kể câu chuyện đó ra làm gì, chứng minh nó rõ hơn à.
Sau khi kể lại câu chuyện của mình xong Linh cũng thấy kì kì. Cô rụt rè ngước mặt lên nhìn Long với Duy Anh. Ánh mắt hai đứa như tia điện vậy, nhìn cô đầy căm phẫn. Sợ, Linh cúi mặt xuống.
- Vậy mà nói ở bên tụi tôi đến khi tốt nghiệp ra trường sao. – Long nói
- Hả???
Linh nghệch mặt ra, sao lời Long nói nghe quen quen. Đây là điều ước cô viết trong đèn vừa nãy mà, sao Long lại biết, ko lẽ...
- Tôi đã xem điều ước của cô.
Long nói rất bình tĩnh và chậm rãi, đến mức Linh ko thể tin nổi trên đời này có người tỉnh như vậy. Cô ko thể tin nổi Long lại đọc điều ước của mình.
Long cũng đã ko tin mình đã làm việc đó, cậu đã hơi ngượng khi thú nhận việc này.
Lúc nãy, Linh đã đưa đèn của mình cho Long cầm hộ một lúc. Ban đầu Long ko tính đọc nhưng tờ giấy ghi diều ước của Linh vô tình bị rơi ra. Tốt bụng, Long nhặt tờ giấy nhét vào đén và... tiện thể đọc luôn. Cậu đã bị điều ước của Linh làm cảm động cho tới khi cô kể câu chuyện đó.
Giờ Long và Duy Anh biết điều ước của Linh rồi nên cô cũng ngượng. Ghi một đằng làm một nẻo vậy khác nào tự vả vào mặt mình. Linh cũng hối hận khi đã ghi như vậy, dù đó là thật lòng. Linh hít một hơi sâu, lấy lại tự tin, nói
- Cô xin lỗi nhưng chuyện đã lỡ rồi, cô ko làm khác được. Mong hai đứa thông cảm cho cô.
- Cô có thể xin cô Xuân mà – Duy Anh cố níu kéo
- Biết vậy nhưng cô ko thoải mái khi ở với lớp mình, khó chịu sao ấy. Lớp mình dù sao đa số cũng ko cần cô ở lại mà.
- Cô bỏ lớp chỉ vì lí do ngớ ngẩn đó hả!!! – Long bất ngờ lớn tiếng
- Vậy em nghĩ cô có tâm trạng quay về khi bị cả lớp đối xử như vậy sao. Cô cũng có lòng tự trọng của mình chứ. – Ko chịu nổi nữa, Linh bùng nổ
- Tụi em xin lỗi cô mà – Duy Anh nói
- Cô xin lỗi nhưng cô ko có đủ tự tin để ở cùng mấy đứa hai năm kế tiếp đâu. Vì vậy hãy để cô đi mà ko bứt rứt được ko, đừng nói gì nữa.
Ko khí trùng xuống, Long và Duy Anh ko nói gì nữa. Linh đã nói đến mức đó rồi cả hai cũng ko thể níu kéo thêm nữa, đành để cô đi thôi.
- Vậy... cô cũng nên chia tay lớp đàng hoàng chứ - Long nói hết sức nhẹ nhàng
Linh hơi ngạc nhiên nhìn Long. Cô nhận thấy gương mặt cậu hiện lên nỗi buồn, Long buồn vì cô sao. Linh nhìn sang Duy Anh, cậu sắp khóc tới nơi rồi.
- Ừ, cô biết mà. .
Đúng là việc giáo viên chủ nhiệm bỏ đi như một lời nguyền với lớp 10D vậy, tưởng chừng Linh là người cuối cùng với lớp nhưng rồi cô cũng đi.
M
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top