13
Trước khi rời đi, Park Jong Gun đã ghé vào tai em thầm thì việc Choi Dong Soo gửi tin nhắn bảo gã đến họp mặt tại nhà cũ. Goo chớp mắt, có phải Gun đã mang em từ một người xa lạ thành thân quen và trở thành nơi có thể đặt niềm tin trên ngưỡng hạnh phúc không?.
Em không dám chắc, Gun khai báo cho kẻ địch một cách tự nhiên như thế làm con tim nhỏ bé thấy xao xuyến lắm, như thể gã tình nguyện để lộ đuôi cho em tóm lấy mà không cần phòng bị. Nhỏ nhặt từng ấy đã đủ để Goo phải bật cười trong suy nghĩ của chính mình, làm lộ hai chiếc răng nanh xinh xắn.
Jong Gun cưng chiều xoa đầu em: "Tôi đi trước, giữ bạn lại lâu chút nhé, cho đến khi tôi về với em."
Tình yêu mà Gun chăm nom từng giấc ngủ cũng giống như cuộc đời gã vậy, không được có sơ suất. Biết là người trưởng thành mang nhiều lo âu, Goo cởi chiếc áo mà đối phương đã khoác cho mình trước đó, đưa về với chủ nhân.
Vuốt lại nếp nhăn trên cổ áo, em dặn dò: "Đi sớm về sớm, trời khuya dễ nhiễm lạnh."
"Tôi cũng nghĩ thế. Đêm nay đã là đêm cuối được ở bên em với tư cách tình nhân, em biết không, rằng tôi thấy hồi hộp lắm. Liệu khi tôi quay về, em có thể nâng một tháng lên thành một đời không?"
Goo vỗ vỗ mấy cái lên đỉnh đầu đen, dùng chất giọng dễ nghe đáp: "Để xem anh biểu hiện thế nào đã."
"Tôi sẽ cố hoàn thiện bản thân vì em, bởi tôi yêu em nhất mà."
"Em hiểu, đợi anh về rồi chúng ta lại nói tiếp nhé?."
Gã ôm chầm lấy em: "Được, vậy tôi đi trước nhé, tình yêu."
"Về sớm ạ, bạn đời."
Bạch Quỷ nghe mà sững cả người, cuối cùng, dứt khỏi nụ hôn gấp gáp, gã dùng cái vẫy tay thay cho lời chào. Nhìn theo hướng người nọ khuất bóng, làn gió chiều không còn mát như thuở đầu, dâng trào nơi ngực trái là cảm giác khó thở mà ngay chính em cũng chẳng diễn tả được bằng lời.
Chỉ xa cách vài giờ mà như tách biệt ngàn thua, Gun vừa rời đi mà Goo đã nhớ Gun rồi.
Người ngoài không biết thực hư còn tưởng hai người đang tiễn nhau ra chiến trường, kẻ tung người hứng, anh anh tôi tôi, chướng hết cả mắt. Samuel vò rối mái tóc vàng, tiện thể xoay người em: "Vào nhà ngay, tôi thấy nghẹn họng rồi."
"Thế anh có nên thả Tae Jin ra để cứu chú mày không?."
"Nên, vì tôi biết cắn người, cũng giỏi trong khoảng cắn chết đồng đội." Tae Jin liếc ngang mái tóc em, chậm rãi bổ sung: "Nhất là đồng loại có cùng màu lông."
". . ." Được, coi như chú khá.
Thế mới nói, có dịp thì nên ra ngoài hít thở không khí và dành thời gian cho việc gặp gỡ bạn bè. Điển hình như lũ bạn bí mật của em, lâu không ngồi lại, có nhiều thứ để kể nên đã lí nhí hết nửa đường, mặc dù câu chuyện không có giá trị gây cười song cái tít mắt từ Goo đã nói lên mối quan hệ của họ khắng nhít nhường nào.
Vừa trò chuyện, em vừa dẫn bạn vào nhà. Chủ nhân thực sự của lối thiết kế cầu kỳ đã đi vắng, để lại bốn con mắt trầm trồ ngay từ khi đặt chân vào gian chính. Đơn giản là bị đắm chìm bởi phong cách đậm chất Nhật Bản, từng ngõ ngách đều có sự hiện diện của Park Jong Gun, người nọ trưng bày hàng loạt tác phẩm gỗ do chính tay gã điêu khắc.
Và bức ảnh lộng lẫy treo ở nơi cao nhất giữa phòng khách chính là sự đánh dấu hoàn hảo cho đoạn tình cảm cao trào. Trên du thuyền rộng lớn, hai người đàn ông đang kề sát vào nhau, đuôi mắt người tóc vàng khẽ cong, còn gã tóc đen vờ như nghiêm mặt, song ánh nhìn quá đỗi dịu êm đã phản bội hết thẩy tâm tư ngọt ngào, rằng Park Jong Gun đang say đắm Kim Joon Goo.
Để hai thằng khờ ngẩn ngơ giữa gian nhà rộng, Goo vớ đại chai rượu quý trên kệ, đẩy hai đứa vào đúng vị trí trên sofa phòng khách rồi tự tay đặt hai ly rượu sóng sánh trước mặt họ.
Ở tầm gần như này mới thấy được ông trời đã ưu ái cho lũ bạn em thế nào, khi mà hai cái mặt non nớt cố tỏ ra hờ hững lại đẹp trai một cách chết tiệt. Tuy nhiên, giữa bọn chúng lại nhiều thêm một vầng u ám, tựa như có vách ngăn, chỉ cần bên kia gõ một búa, bên còn lại sẽ đạp đổ rào chắn, cứ thế mà xông qua rồi cấu xé nhau.
Hiếm thấy luồng đối nghịch mãnh liệt như thế phát ra từ hai chú báo con, Goo tạch lưỡi cảm thán, sống chưa đủ lâu mà thấy quá nhiều chuyện hấp dẫn trên đời. Cục bông vàng thu mình còn một khúc trên sofa, không phải em thấy cô đơn đâu, mà em lười phải tham chiến, dính vào hai đứa nhóc mặt búng ra sữa này thì chỉ có mấy việc vô bổ thôi.
Vẫn như thường lệ, Goo được quyền tùy ý gác chân lên đùi Samuel, đó là đặc quyền mà cậu ta dành cho Goo vì những điều em đã làm cho cậu trong quá khứ, nếu Goo muốn nhiều hơn, Samuel sẵn sàng cho đi.
Nằm một lúc, có vẻ hơi mỏi, Goo chủ động quay người về phía thằng đầu cua đang chễm chệ. Xem kìa, cái nước da khỏe khắn cùng sắc thái ngỗ nghịch chẳng ăn nhập với khuôn mặt nổi bật chút nào, ấy vậy mà, càng nhìn Cheon Tae Jin càng thấy nó kiêu sa, phải chi nó tốt thì nó đã mười điểm không nhưng.
Tiếc quá, tất cả đều bị cản trở bởi hai từ phải chi.
"Mày té sông nên úng nước à Tae Jin, còn dám nhả khói trong phòng lạnh nữa."
Nói một đứa nhưng có tới hai đứa nhột, Samuel chột dạ cắn đuôi thuốc. Nhưng do bản tính tò mò đã ăn sâu vào máu, cậu ta nghiêng đầu nhìn Goo: "Nó té sông khi nào thế?."
Hành vi xấu hổ bị phơi bày ra trước mắt cũng không khiến Cheon Tae Jin bẻ mặt, nó ngã lưng về sau, đôi chân săn chắc dang rộng: "Không nhanh không chậm, vừa đúng ngày anh bị Jake Kim chặn hết liên lạc."
Samuel nghiến răng: "Cậu nói như thể mọi chuyện không liên quan đến cậu?."
"Hiển nhiên."
"Vậy kẻ đầu sỏ làm ra những hành vi tự tiện ngày hôm đó là ai, tôi chắc?."
Bàn tay mân mê đuôi thuốc của nó chợt khựng: "Các người chơi trò đuổi bắt ngần ấy năm, cho đến một ngày, khi một trong hai chạm được đối phương, người còn lại né tránh kết quả thì trò chơi phải kết thúc. Và lúc mối tình đó tan vỡ, anh liền đổ hết mọi lỗi lầm cho tôi?."
"Văn vở đấy, tôi biết thế nào cậu cũng sẽ chối nên vẫn luôn giữ đoạn video cắt ra từ camera trong điện thoại, cậu có muốn xem lại bản thân của ngày hôm đó không?."
Thằng nhóc đầu cua nhún vai, vờ như nghe không hiểu: "Nói vào trọng điểm, rằng anh đã gay gắt với người mình yêu, không phải tôi."
Mặt Samuel đần ra: "Chúng tôi là bạn, không phải người yêu."
Cái thằng vốn đang chỉ trích người ta cũng rơi vào trầm tư: "Tôi sợ con người anh rồi đó."
". . ."
Kẻ duy nhất đúng kiểu nằm ngoài cuộc là Goo Kim, ngón chân thọt vào vạt áo Samuel cong lên vì lạnh. Chỉ mỗi thằng nhóc họ Seo mà đòi đấu với cái miệng mẻ của Tae Jin thì lại quá coi thường nó rồi. Hóp một ngụm rượu, Goo tiếp tục đóng vai chiếc xe chết máy, tuy nhiên, khi thấy Cheon Tae Jin cứ rít một hơi thuốc là lại ôm chặt lấy bụng, làm em không khỏi tò mò.
"Mày có bầu hay sao mà ôm bụng miết thế?."
"Anh đi mà hỏi Seo Samuel."
Goo giật mình: "Nó làm mày mang thai?."
". . ." Tới rồi, cái sự cợt nhả chết tiệt này.
Đưa tay vò mái tóc lởm chởm, Tae Jin nhăn mặt: "Không, anh ta đánh tôi."
"Samuel dùng nhiều sức quá nên giờ bụng mày phình lên?."
Nó đen mặt: "Đừng nói nữa, nghe sởn da gà."
"Anh ship hai đứa bây được không?."
". . ." Tôi cắn anh bây giờ
Đấy, cái bản mặt chết lặng đó luôn khiến Goo vui như mở hội, em tự cảm thấy bản thân thật tài năng. KPI hôm nay đã đạt, chọc chó điên vui hơn chọc người thường nhiều. Joon Goo cúi đầu, định bụng nốc thêm tí rượu làm ấm khoang miệng nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, em cứ có cảm giác cái bầu không khí tập trung lần này quái quái.
Goo muốn nhâm nhi cũng nhấc ly không nỗi. Để làm rõ nguồn cơn, em thử quay đầu, vừa vặn đón lấy ánh mắt thê lương đương phóng về phía mình.
". . ." Thật sự ba chấm với lũ này luôn.
Nhìn khuôn mặt điển trai của nhóc Samuel không còn một giọt máu, Goo đành nuốt xuống mấy câu từ khó nghe, em hắng giọng: "Cho mày năm phút giải trình sự việc!".
". . ."
------
Phân cảnh ngoài lề:
Câu hỏi hôm nay: Khoảnh khắc nào khiến hai bạn nhận ra bản thân đã phải lòng đối phương?.
☂️: Từ nụ hôn đầu tiên, môi em ấy ngọt như mật vậy, để lại ấn tượng không tồi.
🕶: Lại đây, tui cho anh hun miếng.
...
🕶: Nói sao ta, chắc là ngày đầu gặp mặt, cái ngày Gun được phái tới để thử sức tui á. Tự dưng người ta đang định nắm đầu Gun mà Gun lại xé toạc áo, cơ bắp lộ ra làm tui mê đắm đuối á 🫰.
☂️: . . .
🕶: Ơ, sao Gun không nói gì?.
☂️: Tôi phải nói gì cơ?.
🕶: Đại khái là, lại đây cục cưng, để tui cho em chem ~
☂️: . . .
💡: Thôi, tui cũng lười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top