Chap 90 - 91
Được rồi, dù có nằm trên giường tưởng tượng thế nào, thì dùng chính mắt thật nhìn vẫn là tốt nhất ~
Hoàng cung quả là một nơi sâm nghiêm, thực sự sâm nghiêm.
Sâm nghiêm đến mức vừa tiến vào một bước đã cảm nhận cả luồng lãnh khí. Tuy chỉ cách một bức tường, nhưng phía ngoài hoàng cung người đi đông vui tấp nập, bên trong lại giống hệt như miếu hoang không người. Có thì chỉ là những hàng hộ vệ trang nghiêm xếp thẳng, những vị cung nữ thái giám đầu cúi gằm vội vã bước đi, một lời cũng không nói. Và cuối cùng, chính là Hoàng thượng – người được tôn sùng sống lâu muôn tuổi.
Buổi sáng, Tú Nghiên đã dùng chút thời gian tỉ mỉ dặn dò ta, cái gì không nên nói, điều gì không nên làm, nhìn thấy hoàng đế phải làm lễ ra sao, phải như thế nào ngồi xuống, như thế nào đứng dậy... Đến khi nàng công đạo xong toàn bộ mọi việc cần chú ý, ta chỉ cảm thấy não mình như muốn vỡ tung, chứa đầy một đống lễ nghi phiền phức, choáng váng không biết làm sao.
Vào đến cửa cung, một hộ vệ dẫn chúng ta tiến tiếp, đi đến một tòa thành không biết gọi là gì, đứng bên ngoài là một vị thái giám tuổi còn trẻ. Hắn đến gần, khom thân mình nói: "Quận chúa, Quận mã gia, nô tài phụ trách đưa nhị vị tới gặp Hoàng thượng, thỉnh theo ta."
Không phải chứ, còn muốn đi?!
Lông mi ta nhăn thành một đường, vừa định há miệng, Tú Nghiên đã kịp lúc dùng ánh mắt ý bảo ta không nên nói lung tung, đành cố nén oán hận trong lòng xuống. Cuối cùng, lại đến ngoài một tòa cung điện đặc biệt xa hoa, thái giám kia đối chúng ta nói: "Thỉnh nhị vị chờ ở nơi này, đợi ta vào thông báo một tiếng." Nói rồi, xoay người tiến vào trong điện, chẳng buồn liếc một cái đến bọn ta.
Thái độ phục vụ kém tàn bạo.
Trong lòng oán hận càng nhiều, đau cho quận chúa ta liền hỏi: "Nghiên nhi, chân của ngươi có mệt hay không?"
Tú Nghiên lắc đầu, lo lắng nhìn ta, thấp giọng hỏi: "Ngươi mệt?"
"Không có." Ta cũng vội lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài, quận chúa nếu nói không mệt, ta còn có thể nói mệt sao.
"Chịu thêm một chút." Không hổ là con giun trong bụng ta, quận chúa hoàn toàn không để ý tới ta phô trương sức mạnh, nhẹ giọng an ủi, "Lát đi vào là có thể ngồi."
Ta thở dài, nhẹ giọng nói: "Xem ra đêm nay trở về lại phải phao chân." Nghĩ một chút, ta chợt cười xấu xa đến sát bên tai Tú Nghiên nói, "Nghiên nhi, đêm nay ta giúp ngươi xoa bóp chân nhé?"
Tú Nghiên lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu khẽ sẳng giọng: "Đừng hồ nháo." Khi ở ngoài phòng, mỗi khi ta đùa giỡn, cho dù có là vui đùa lành mạnh, cũng đều bị Tú Nghiên xem là "Hồ nháo".
Ta kéo kéo khóe miệng, than thở: "Hồ nháo cái gì a, chỉ là xoa bóp chân thôi mà..."
"Nhị vị..." Gã thái giám cung cách phục vụ tồi vừa rồi lại xuất hiện, cất giọng the thé nói, "Mời theo ta tiến vào."
Thoáng hoảng sợ, ta vội vàng im lặng, ngoan ngoãn cùng Tú Nghiên theo thái giám tiến vào "Diện thánh". Cung điện này cấu trúc thật đúng là quái lạ, vừa mới ở bên ngoài hoàn hảo, tiến vào trong liền bị dọa nhảy dựng lên. Thay vì nói là nguy nga lộng lẫy, không bằng nên nói là âm trầm khủng bố. Màu sắc chủ yếu trong điện không phải là vàng hay đỏ, mà chỉ tuyền một màu đen âm u. Nóc trần rất cao, cao đến nỗi dù nhìn chăm chú cẩn thận cũng rất lâu mới tìm thấy được xà nhà trong bóng đen nghịt.
Nhưng đó chỉ là tạm thời, theo thái giám bước qua ngoại điện, vào đến nội điện lại là một cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.
Chân chính là vàng son lộng lẫy.
Ta lập tức thích ứng không kịp, nội điện —— đâu đâu cũng là rực rỡ ánh vàng, dù cho là một cái tay vịn, cũng rất có thể là từ hoàng đồng tạo nên. Thỉnh thoảng có những cung nữ tay bưng các loại thức ăn hoa quả, cúi đầu vội vã đi qua, trên người các nàng vô luận là xiêm y hay trang sức đều chẳng tầm thường. Dù là quận chúa, cũng không giống các nàng cài trâm sai ánh vàng rực rỡ, cao cao trên búi tóc của mình. Hôm nay, trên đầu Tú Nghiên chỉ cắm một cây ngọc trâm đơn giản, thanh tao. Lúc này ta phát hiện, so với trước kia mình càng thêm mê luyến khí chất thoát tục thế gian ít có trên người Tú Nghiên.
Chưa kịp tự hỏi vì sao ngoại cùng nội điện khác biệt to lớn như vậy, sự chú ý của ta đã được thu hút bởi một hồi tiếng đàn múa hát cùng thanh âm náo nhiệt. Cách đó không xa, sau một tấm bình phong điêu khắc Cự long tinh xảo, ta loáng thoáng thấy có bóng người như đang khiêu vũ.
Cùng thái giám đi tới sau tấm bình phong, ta cuối cùng đã thấy được vị đại thúc đang ngồi ngay ngắn ở tận trong cùng tay nâng chén rượu, trên người mặc một thân áo bào hoàng kim.
Thái giám dừng lại, khom người đối đại thúc đó nói: "Hoàng thượng, quận chúa cùng quận mã đã tới." Ta không khỏi liếc mắt, khẩu khí kia nghe thật chẳng khác gì tựa như đang nói "Phạm nhân đã tới".
"Ân..." Vị đại thúc, ách, cũng chính là Hoàng thượng, buông chén rượu trong tay xuống, mông lung liếc mắt nhìn nhìn ta cùng Tú Nghiên.
Ta cảm thấy hắn đã say.
Trong lòng thầm thở dài, giờ mới buổi chiều, vậy mà trong hoàng cung cũng đã ca múa mừng cảnh thái bình hay sao?
Bởi vì chúng ta đến, giữa đại sảnh những vũ nữ đang nhảy múa cũng đã dừng lại, cúi đầu đứng ở một bên.
Tú Nghiên hướng ánh mắt về phía ta, lúc này ta mới hồi phục tinh thần, cùng nàng tiến lên trước chuẩn bị quỳ xuống.
Thấy chúng ta hạ thân thể, Hoàng thượng vội nói: "Miễn lễ miễn lễ..." Hắn cười nhìn ta cùng Tú Nghiên, tùy ý vẫy tay, "Mau ngồi xuống đi, trẫm chờ các ngươi đã nửa ngày." Bây giờ nhìn lại, Hoàng thượng dường như là một đại thúc hiền lành.
Thái giám đưa ta cùng Tú Nghiên tới bên ngồi xuống một chiếc bàn gỗ chữ nhật, trên mặt bày đủ loại mỹ thực trang trí khéo léo, ta cùng Tú Nghiên đúng lễ nhập tọa. Lúc này, mới dám thả lỏng tinh thần quan sát một chút xung quanh. Đột nhiên, ta chú ý tới người ngồi bên bàn đối diện, hé mắt —— Ân? Vị nhân huynh này nhìn thật quen mắt, cực kỳ quen mắt, chẳng biết rằng đã gặp ở đâu.
"Du Lợi, sao vậy?" Chú ý tới ta ngây người, Tú Nghiên nhẹ hỏi.
"A!" Ta lấy lại tinh thần, đáp, "Người đối diện kia..."
Hoàng thượng lại cắt đứt lời ta, hắn cười nói: "Hôm nay trẫm gọi chư vị tới đây, chỉ là muốn ôn chuyện, thả lỏng đi, đừng lo lắng." Vừa rồi còn âm trầm, người mập mạp kia đã kịp bày ra khí thế hiên ngang vui vẻ hướng Hoàng thượng nâng chén rượu, lễ độ cung kính nói: "Tạ Hoàng thượng!"
Ta sửng sốt, rồi cũng ngộ ra, vội cúi đầu nhìn hướng xuống bàn, tìm một chén rượu có thể nâng lên nịnh nọt.
Hoàng thượng cười nói: "Quận mã không cần quá câu thức, ngẩng đầu lên, nhường trẫm hảo hảo xem ngươi." Ta cúi đầu trộm kéo khóe miệng, cảm giác mình giống như nữ tử thanh lâu, cần ngẩng đầu để khách nhân hảo hảo nhìn một cái, nếu không được phải đổi người khác vào. Hít sâu một hơi, ta ngẩng đầu, chuyển mặt hướng tới Hoàng thượng. Lúc này ta mới nhìn rõ, Hoàng thượng là một đại thúc mày rậm mắt to, khuôn mặt mang hình chữ quốc, nhìn tổng thể có thể nói là rất thiên tử chi phạm.
"Ân." Hoàng thượng cười cười, "Quả thật là nhân trung long phượng, chẳng trách hoàng thúc muốn đem Nghiên nhi gả cho ngươi." Ta trong lòng cả kinh, nhân trung long phượng? Chẳng qua hôm nay ta theo ý tứ Tú Nghiên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, cũng đã biến thành tuấn mỹ vậy sao? Trong lòng thầm thở dài, ai, thật là không thể hiểu nổi.
Hoàng thượng lại chỉ chỉ ta, hướng thái giám bên cạnh nói: "Đứng làm gì? Mau rót rượu cấp quận mã!"
Sau khi khen rằng hảo tửu, ta chịu đựng mùi vị sặc mũi kia, trước mặt Hoàng thượng cắn răng chịu đựng đem rượu uống xuống.
"Ha ha ha ha..." Hoàng thượng nhìn ta như vậy, cực kỳ sảng khoái cười cười, "Quận mã của Tú Nghiên quận chúa uống không được rượu, lời đồn này quả nhiên không giả, nghe nói đêm thành thân ngươi uống vài chén đã say, còn ói ra khiến nhi tử Hầu Thừa tướng một thân là rượu..." Nói rồi, hắn xoay hướng người ngồi bàn đối diện, "Có phải hay không, Hầu Long?" Hầu Long? Cổ họng ta thoáng chút đau nhức.
Người mập mạp kia vội tiếp lời: "Đêm hôm đó, thần đích thực là bị quận mã ói ra một thân rượu."
Giờ mới nhớ được, đây chính là tên mập mạp đêm thành thân đó, bị ta mơ mơ màng màng ói ra cả một thân người. Nguyên lai hắn chính là đương kim Hầu Thừa tướng nhi tử, đồng thời cũng là kẻ mà Hoàng thượng từng muốn gả Tú Nghiên cho. Ta sửng sốt, rốt cuộc hôm nay Hoàng thượng gọi riêng hắn cùng chúng ta tới bữa tiệc này là muốn điều gì? Ta nhìn lại Hoàng thượng nét mặt trung hậu, cảm thấy giờ khắc này so với vừa rồi như tăng thêm vài tia hiểm ác.
Tú Nghiên đột nhiên đứng dậy, hướng Hầu Long khom người, ôn nhu nói: "Hầu đại nhân, phu quân tửu lượng yếu, đêm hôm đó nếu đắc tội, thỉnh ngài thông cảm."
Ta cũng vội vàng đứng dậy, tùy ý ôm quyền: "Hầu đại nhân, thỉnh ngài thông cảm." Tên mập mạp chết bầm này, những lời người nói ta còn chưa quên đâu.
Hầu Long không thèm để ý đến ta, chỉ thấy hắn đứng dậy, hướng Tú Nghiên nịnh nọt: "Quận chúa mời ngồi, Hầu mỗ thế nào lại đối với việc nhỏ đó tính toán chi li đây?" Người này, thật đúng là rất – ác - tâm.
Hoàng thượng chen miệng nói: "Ngồi xuống cả đi, ngồi xuống cả đi, hôm nay đừng nói đến mấy chuyên này." Ta giật nhẹ khóe miệng, chuyện này còn không phải chính ngươi nói ra sao. Hoàng thượng lại quay đầu nói, "Vừa rồi vũ còn chưa khiêu xong, đến khiêu một hồi cấp quận mã xem đi." Nói rồi, gật đầu ý bảo bắt đầu vũ.
Ngay sau đó, đội tấu nhạc ngồi trong góc bắt đầu nổi lên thanh âm, một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp lại lần nữa khiêu vũ giữa phòng.
Dáng múa xinh đẹp, tiếng nhạc liêu nhân.
Ta liếc nhìn tên mập mạp ngồi phía đối diện, nhìn thấy hắn miệng hơi mở rộng, vẻ mặt dâm ố nhìn chằm chằm những vũ nữ kia, ánh mắt gian tà chẳng hề chớp nháy, tựa như một con lang sói đói khát lâu ngày. Nhớ Vương gia từng nói, Hầu Long vốn đã cưới thê tử, còn nạp hai người thiếp —— Thật cảm thấy may mắn Vương gia không chịu gả Tú Nghiên cho kẻ cặn bã như vậy.
"Nghĩ gì thế?" Tú Nghiên thấy ta thất thần, ở bên tai nhẹ giọng hỏi, "Cảnh đẹp trước mắt sao không hảo hảo thưởng thức, còn ngây người, chẳng lẽ phu quân muốn cứ như vậy bỏ qua sao?"
Lại là "Phu quân", biết Tú Nghiên rõ ràng là muốn trêu ta, ta cười một cái, không nói thêm gì.
Cuối cùng tiếng nhạc ngưng hẳn, vũ nữ cũng không múa nữa, Hoàng thượng ra hiệu, tất cả cúi đầu lui ra.
Quả nhiên, tròng mắt tên mập mạp đó vẫn chằm chằm nhìn theo mỹ nữ, cho đến lúc các nàng đã khuất bóng xa, không còn có thể thấy được.
"Nghiên nhi, có người nước miếng cũng chảy ra rồi." Ta nói khẽ với Tú Nghiên.
Tú Nghiên biết ta đang chỉ điều gì, nàng mím chặt môi nhịn cười, không nói gì cả.
"Quận mã, ngươi cảm thấy vừa nãy vũ khiêu thế nào?" Hoàng thượng hỏi.
"Ách..." Ta ngồi thẳng người, gật gật đầu, "Tốt lắm, tốt lắm."
Hầu Long ngồi ở đối diện đột nhiên xen miệng: "Ngày thường sợ là quận mã gia không có vũ đẹp như vậy xem thôi?"
"Hầu Long, ngươi nói cái gì." Hoàng thượng giả bộ tức giận mắng, "Quận mã đã có Tú Nghiên quận chúa, mỹ nhân thế gian đệ nhất đệ nhì, ngay cả phi tử của trẫm cũng không bì kịp, quận mã thế nào còn cần xem loại vũ thô bỉ này đây? Nói bậy, Hầu Long, phạt ngươi rượu!"
"Hoàng thượng nói lời thực đúng! Thần nên phạt, nên phạt!" Hầu Long vội cúi đầu, uống lên một chén rượu.
Nghe bọn hắn đối thoại, ta không hiểu vì sao cảm thấy không chút mùi vị, một quân một thần này rốt cuộc đang muốn làm cái quỷ gì?
"Lại nói..." Hoàng thượng thay đổi ngữ điệu, nhìn ta, chậm rãi nói, "Nếu không phải hoàng thúc kiên trì, Nghiên nhi sợ đã muốn gả cho Hầu Long, không lâu sau, còn có thể là Thừa tướng phu nhân nữa." Ta sửng sốt, lập tức ngẩng đầu khóe mắt nhìn tới tên mập mạp cách đó không xa.
Hừ, chẳng lẽ đây là mục đích Hoàng thượng gọi ta cùng quận chúa tới, muốn nói móc quận chúa, hạ thấp ta?
"Hoàng thượng." Tú Nghiên mở miệng nói, ta nghiêng đầu, nhìn nét mặt nàng đang mỉm cười, "Nghiên nhi cùng Du Lợi tâm đầu ý hợp, có thể cùng một chỗ là phúc khí hai người chúng ta. Phụ vương cũng bởi vì Nghiên nhi khăng khăng muốn cùng Du Lợi thành hôn, mới thoái thác chỉ hôn của ngài. Nghiên nhi cảm thấy dù tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng không sánh bằng cùng người mình yêu song túc song tê, ngài nói phải không, Hoàng thượng?" Hoàng thượng rõ ràng bị những lời này của Tú Nghiên khiến cho choáng váng, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, liên tục gật đầu, cười nói: "Nghiên nhi nói thực đúng! Lần này, là trẫm nói bậy, trẫm phạt chính mình rượu!" Nói rồi giơ lên chén rượu trong tay uống cạn. Có phải làm Hoàng thượng đều thích phạt người ta rượu, hay chính mình tự phạt mình không.
Ta quay đầu nhìn Tú Nghiên, đối với nàng ở trước mặt Hoàng thượng dám nói những lời như vậy, tâm chợt cảm thấy bất an.
"Làm sao vậy?" Cảm nhận được ta nhìn chằm chằm nàng, Tú Nghiên quay đầu, cười hỏi.
Ta lắc đầu, cười cười cùng nàng: "Không có gì."
Xem ra, quận chúa cảm thấy mình nói những điều kia là vô cùng tự nhiên. Ta thầm thở dài, mặc dù nói thì khiến lòng ta đau khổ, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng lớn gan nói yêu như vậy, nhưng bảy tháng sau, phải làm thế nào hướng Hoàng thượng giải thích mối quan hệ của chúng ta đây? Ta nhìn tên mập mạp ngồi ở đối diện mà sắc mặt thoáng chốc âm trầm, chỉ sợ đến lúc đó, vị "Thừa tướng tương lai " này sẽ đặc biệt gây khó dễ cho quận chúa, khiến cho nàng khó lòng chịu nổi. Nhưng... Đến lúc đó còn có vị "Lý tướng quân" kia, chắc chắn hắn sẽ không dám đối với Tú Nghiên như thế.
Nghĩ như vậy, ta yên tâm lại.
"Nghiên nhi." Hoàng thượng lại nói, biểu cảm nghiêm túc rất nhiều, "Lúc trước, khổ hoàng thúc và ngươi."
Tú Nghiên cúi đầu, không nói điều gì.
"Trẫm lần này là bởi vì nguyên nhân khác mới phái hoàng thúc đến Ký Châu... Trẫm... Cũng không có ý như vậy." Hoàng thượng thấp giọng nói, ngữ điệu tràn đầy thành khẩn.
Thấy quận chúa không hề có ý muốn đáp lời Hoàng thượng, ta vội nói: "Hoàng thượng, Vương gia cùng quận chúa đối với việc này cũng không để tâm, những ngày này ta sẽ chiếu cố tốt quận chúa, thỉnh Hoàng thượng yên tâm."
"Ân." Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài, "Xem ra, Nghiên nhi đích thực không hề tuyển sai hôn phu, vậy Nghiên nhi cả đời này nhờ ngươi."
Ta sửng sốt, sau khi kịp phản ứng mới gật gật đầu.
Cả đời này nhờ ta?
Trong lòng ta thầm cười một tiếng.
Ít nhiều Hoàng thượng cũng có thể trong nháy mắt cho ta thật sự cảm thấy được, người cả đời có thể làm bạn với Tú Nghiên chính là ta.
"Hoàng thượng." Tên mập mạp đối diện lại đột nhiên mở miệng, hắn khinh thường bĩu môi, "Thứ cho thần nói thẳng, từ trước đến nay thần đều nghĩ... Không đúng, phải làm là toàn dân kinh thành đều nghĩ, với thân phận Tú Nghiên quận chúa, cùng dung mạo xinh đẹp của nàng, phải hợp với một người thân cao uy dũng, anh hùng bảo kiếm dắt thắt lưng..." Nghe đến đây ta không tự chủ kéo kéo khóe miệng, tên mập mạp này chẳng lẽ là đang nói chính hắn sao.
Gương mặt Hầu Long không đổi sắc, vẫn chậm rãi nói: "Ai ngờ, lại là một người gầy yếu thế này..." Hắn quay đầu nhìn ta, miệng nhếch lên cười hỏi, "Quận mã, xin hỏi... Trước đây ngươi làm gì?"
"Ách..." Ta sửng sốt, liền hồi đáp, "Trước kia ta..."
"Phu quân là một lang trung." Quận chúa mở miệng, ôn nhu thay ta đáp lời.
Hầu Long hướng quận chúa cười cười, rồi lại lập tức quay đầu đối Hoàng thượng nói: "Là một người gầy yếu thế này... Còn là giang hồ lang trung, ngài có cảm thấy, khó tin không?"
Giang hồ lang trung... Đột nhiên phát hiện, nguyên lai nghề nghiệp cũng có thể biến thành giang hồ.
"Hầu Long, ngươi muốn nói cái gì?" Hoàng thượng hé mắt hỏi.
"Ý thần muốn nói, quận mã nhất định phải có điểm gì hơn người, mới có thể khiến cho quận chúa thật lòng yêu thương như thế!" Hầu Long nói rồi, xoay người hướng ta kéo cao ngữ khí, "Quận mã, ngươi đã từng luyện qua võ?"
Ta nhíu mày, trả lời: "Không có." Ngươi vừa mới nãy còn nói ta là giang hồ lang trung, giờ lại hỏi ta có hay không luyện võ, lối suy nghĩ này thật sự so với quận chúa chuyển hóa còn mau hơn a!
"Quận mã khiêm tốn rồi!" Hầu Long nhếch khóe miệng nói, "Nếu không từng luyện võ, vậy vết sẹo trên mi trái ngươi từ đâu mà có? Ta từ nhỏ tập võ, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể thấy vết sẹo kia bị quất mà thành, hơn nữa người vung roi, tuyệt đối không phải tầm thường."
Ta không khỏi trừng to hai mắt, khi nghe hắn nói câu "Ta từ nhỏ tập võ " —— Tên mập mạp như ngươi làm sao tập võ từ nhỏ??
"Làm sao vậy, quận mã, ta nói trúng rồi sao?" Hầu Long đắc ý cười lên vài tiếng.
"Hầu đại nhân, phu quân thật sự chưa từng luyện võ, không biết vì sao ngài phải nói những lời này?" Quận chúa nói, thần sắc của nàng dù vẫn dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại thể hiện ra vài phân cứng rắn.
"A, quận chúa thật là nóng lòng hộ phu, cùng một giang hồ lang trung phu xướng phụ tuỳ*, nhường Hầu mỗ thật sự cảm động." Hầu Long quỷ dị cười, sau đó bái thêm một cái. (*: chồng nói vợ theo)
Nhìn đôi lông mày nhỏ nhắn của quận chúa đã muốn nhíu lại, còn định mở miệng nói thêm, ta lập tức kéo góc áo nàng, khẽ nói: "Nghiên nhi, đừng nóng giận, ta không tính toán với tên mập mạp này." Vừa nghe ngữ điệu Hầu Long, ta biết là hắn ngồi không rỗi rảnh muốn đi bới móc, cần gì phải quan tâm tới chó điên như vậy. ( thèn mập này ='=)
"Giờ lại thì thầm cùng nhau, xem ra cảm tình giữa quận chúa và quận mã, thật sự rất thâm sâu a." Hầu Long nói rồi, nở nụ cười thô bỉ.
Ta hơi nghiêng đầu nhìn phía Hoàng thượng, vị đại thúc có khuôn mặt trung hậu đó đang híp mắt, khóe miệng hơi cong lên, một bộ nghiêm chỉnh ngồi xem kịch vui.
"Quận mã." Hầu Long đứng dậy, tiến hai ba bước vòng qua bàn đến giữa đại sảnh, "Không nên khiêm tốn, nhân hôm nay có Hoàng thượng cùng quận chúa ở đây, cùng ta tỷ thí một chút thế nào?"
"Hầu đại nhân..." Quận chúa lại muốn nói, ta nhẹ nhàng cầm cánh tay nàng, ý bảo nàng đừng nên phí lời.
Ta xoay người, mở miệng cười nói: "Hầu đại nhân, Quyền mỗ quả thật chưa từng luyện võ, nếu ngài từ nhỏ đã tập, cần gì phải cùng giang hồ lang trung như ta tỷ thí đây? Trên đường chó điên mới sống chết quấn quít lấy người, ngài... Đường đường mệnh quan triều đình, cớ gì cần tính toán với một giang hồ tiểu lang trung như ta?"
"Ngươi!" Hầu Long hai mắt trợn trừng, rõ ràng bởi một câu "Chó điên" của ta mà bốc lên nộ khí.
"Đủ rồi đủ rồi." Hoàng thượng lúc này mới ra tay ngăn cản, "Hầu Long ngươi cũng thiệt là, quận mã nói không hề luyện võ, ngươi cũng đừng quá khó khăn với người ta, trở về ngồi đi."
Hầu Long lại không nhúc nhích, xoay người ôm quyền: "Hoàng thượng, nếu đã như vậy, thần thực ra muốn ở đây múa kiếm một chút, góp vui cấp mọi người."
"Nga?" Hoàng thượng quệt mồm, "Hầu Long ngươi muốn vui phải không, được được được, trẫm hôm nay cũng cao hứng, vừa khéo quận chúa cùng quận mã ở đây, ân chuẩn." Nói rồi hướng tiểu thái giám bên cạnh, "Ban thưởng kiếm."
Ta cùng quận chúa bất đắc dĩ ngồi nguyên tại chỗ, tên mập mạp này nãy còn nói muốn cùng ta tỷ thí, giờ lại là múa kiếm góp vui, ta sẽ xem, hắn diễn trò như thế nào.
"Tạ Hoàng thượng." Hầu Long cười tiếp nhận kiếm trên tay tiểu thái giám, di chuyển thân thể béo phì, chậm rãi đến giữa trung tâm đại sảnh.
"Hừ." Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn ta, khinh thường nói, "Đại trượng phu muốn có thể bảo hộ vợ phải có thân thủ hảo, ngươi xem kỹ đi!" Ngay sau đó quát to một tiếng, thanh kiếm cũng theo tay hắn vũ động trên không trung. Tuy nói rằng tên Hầu Long này quả thực rất mập, nhưng múa kiếm cũng rất đúng khuôn đúng dạng, xem ra đích thật là từ nhỏ tập võ. Vậy, cái thân bồ tượng này rốt cuộc như thế nào có a?
Không lâu sau, kinh ngạc trong lòng ta đã bắt đầu an tĩnh lại. Hầu Long múa kiếm tuy là nói có bài có bản, nhưng sự thật vẫn là thân hình quá mức béo phì, ta nghe thấy tiếng thở dốc của hắn dần dần lớn, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt, động tác bắt đầu phân tán, giống như một ngọn tháp không chống đỡ nổi sức nặng của mình, đã đến lúc cần phải sụp đổ. Ta tỏ ý quận chúa hãy lui thân mình hơn về phía sau, miễn cho tên mập mạp đó trong lúc múa kiếm chẳng may lăn ra bất tỉnh, gây tổn thương đến người vô tội.
Ta phủi mắt liếc nhìn Hoàng thượng, sắc mặt hắn tựa hồ cũng chẳng khá hơn, có lẽ cũng lo lắng Hầu Long không chống đỡ được, kiếm chưa múa xong thì có thể mạng nhỏ mình cũng không còn.
Thực sự nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Hầu Long đột nhiên lảo đảo một cái, mang theo kiếm hướng thẳng quận chúa đổ tới.
Đầu thoáng chốc trống không.
Hít một hơi cực nhanh, ta không tự chủ nghiêng thân mình chắn trước mặt quận chúa.
"Nếu trước mặt vi sư có một thanh kiếm đâm tới muốn gây thương tổn, ngươi sẽ dùng thân thể thay vi sư ngăn trở thanh kiếm này sao?"
Vì cái gì, trong óc ta đột nhiên xuất hiện lời như vậy?
Ta đã trả lời gì, và sư phụ nói gì?
Chẳng kịp suy ngẫm nữa, thanh kiếm kia đã sắp chạm vào ngực ta.
"Du Lợi ——" Tiếng Tú Nghiên từ phía sau kêu lên, nhưng ta không hồi đáp, chỉ sững sờ nhìn thanh kiếm đang ngày càng gần sát.
Sau đó tiếp xúc.
Nhưng cũng chỉ là tiếp xúc, Hầu Long cuối cùng đã kịp ngừng lại, đầu kiếm đặt trên ngực ta, không đâm thẳng vào. Ta lặng nhìn Hầu Long, hắn thở phì phò, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm kiếm vẫn không hề di chuyển. Vì vậy lúc này bỗng tạo thành một khung cảnh buồn cười, một người mệt đến chết nửa thân cầm theo thanh kiếm đặt trước ngực ta, còn ta thì chỉ ngây ngốc nhìn kẻ thiếu chút nữa đưa ta đến tận Hoàng Tuyền.
"Du Lợi? ...Du Lợi!" Thanh âm của Tú Nghiên kêu lên đánh vỡ màn kịch câm đó, nàng bối rối từ sau lưng vươn tay kéo eo ta lại, đưa cơ thể ta cách xa khỏi thanh kiếm kia.
Ngay sau khi thân thể rời xa đầu kiếm, nháy mắt vang lên thanh âm "Loảng xoảng", kiếm lúc này ngã trên nền đất.
Quận chúa vội vàng xoay người ta lại, mặt đối mặt cùng nàng. Đến khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Tú Nghiên, lòng ta mới chợt căng thẳng. Nét mặt Tú Nghiên lúc này tái nhợt chẳng hề thua kém Hầu Long, nàng cau chặt mày, thậm chí hốc mắt như đã đỏ bừng, lo lắng cúi đầu nhìn nơi ta vừa bị kiếm đặt lên. Quận chúa miệng mở giống như thì thào gì đó, đưa hai tay tới muốn chạm lên cơ thể, nhưng lại như băn khoăn điều gì, không dám thật sự chạm vào ta. Hơn nửa ngày, mới cất được lên lời hỏi: "Du Lợi... Có đau hay không? Có bị thương tổn hay không? Ân?"
"Không có, ta không bị thương tổn gì." Ta cầm bàn tay run rẩy của nàng, vội an ủi.
"Hầu Long! To gan!" Tiếng Hoàng thượng la hét.
"Thần...thần.. thần... đáng chết!" Hầu Long nơm nớp lo sợ.
Ta quay lại, chỉ thấy cả thân người Hầu Long đã quỳ rạp xuống đất, trán dính chặt trên nền đất, không dám di động.
"Du Lợi." Tú Nghiên xoa khuôn mặt ta, để ta nhìn về phía nàng, vẫn như trước lo lắng hỏi, "Thật sự không có việc gì? Có bị thương không? Có đau hay không?"
"Thật sự không có việc gì." Ta nhếch môi, bày ra nụ cười cho là tươi sáng nhất, "Đừng lo lắng."
"Quận mã! Có bị thương không?" Phía sau truyền đến thanh âm của Hoàng thượng.
Ta xoay người, đáp: "Hoàng thượng, ta không sao."
Hoàng thượng cau mày, bộ dạng có vẻ lo lắng không thôi: "Có cần trẫm phân phó thái y đến xem cho ngươi?"
"Không cần không cần." Ta vội ngăn cản, sợ thái y tới sẽ thoát y ta kiểm tra, "Thật sự không có việc gì, kiếm cũng chưa đụng tới cơ thể ta mà." Chỉ có thể nói dối để ngăn cản Hoàng thượng xúc động mà gọi thái y.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Hoàng thượng nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng Hầu Long đang quỳ trên mặt đất trách mắng, "Hầu Long, vừa rồi kiếm của ngươi thiếu chút nữa làm bị thương quận chúa, may mắn quận mã xả thân cứu giúp, nhưng cũng gần như mất mạng, hảo hảo một bữa xum họp, nhìn lại xem ngươi đã làm nó thành gì?!"
"Thần, thần biết tội..." Hầu Long ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, thanh âm run rẩy, "Nhưng, nhưng quận chúa cùng quận mã... cũng không có chuyện gì, thỉnh, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!!"
"Nếu là có việc thì sao?!" Hoàng thượng trợn mắt trừng trừng, "Nếu người đã chết, có phải trẫm nên chặt đầu ngươi xuống chuộc tội hay không?!"
"Hoàng thượng khai ân!!!!" Thân mình Hầu Long nhất thời run rẩy không ngừng.
"Hoàng thượng..." Quả thực không nhìn được nữa, ta muốn mở miệng khuyên Hoàng thượng chớ nên tức giận lãng phí khí lực, lại không ngờ Tú Nghiên đã nhanh hơn một bước: "Hoàng thượng, hôm nay gặp gỡ xin dừng ở đây đi, Nghiên nhi mệt mỏi, phu quân cũng bị kinh hách, muốn về trước nghỉ ngơi."
Hoàng thượng ngẩn người, vội hỏi: "Vậy... Nghiên nhi, đêm nay trẫm vốn định giữ các ngươi ở trong cung nghỉ ngơi..."
"Nghiên nhi, ta không sao..." Ta vừa định nói, quận chúa đã liếc mắt trừng ta một cái, khiến lời cũng không cách nào thoát ra khỏi miệng, nàng lại hướng Hoàng thượng nói, "Hoàng thượng, thỉnh cho phép ta cùng phu quân hai người trở về." Vẻ mặt Tú Nghiên đã không còn dịu dàng như nãy, nét mặt nàng tái nhợt vẫn chưa khôi phục.
Trừ bỏ Tú Nghiên, không ai dám nghiêm mặt lạnh lùng nói chuyên với Hoàng thượng như vậy.
"Cái này... Được rồi, lần sau có thời gian sẽ cùng họp mặt." Hoàng thượng bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu, "Các ngươi trước trở về đi."
"Tạ Hoàng thượng." Quận chúa hơi hơi hành lễ, lập tức kéo tay ta, xoay người rời đi.
Quận chúa đi quá nhanh, ta còn chưa hành lễ đã bị nàng lôi kéo thất thểu rời khỏi, dọc trên đường về nhiều lần suýt ngã. Tú Nghiên không nói bất cứ lời nào, mà ta cũng chẳng biết nói gì, nên cứ như vậy trầm mặc cùng nàng xuất khỏi cung.
"Nghiên nhi, thật sự không có việc gì, ngươi đừng lo lắng như vậy." Cuối cùng ta gian nan mở miệng, ai dè Tú Nghiên hoàn toàn không để ý tới, yên lặng kéo ta hướng xe ngựa đã sớm chờ ở cách đó không xa.
Trong xe, vẫn là trầm mặc. Tú Nghiên thủy chung nắm lấy tay ta, một chút không buông, đem bốn chữ "Im lặng là vàng" diễn dịch tinh tế đến xuất thần nhập hóa. Cuối cùng tới quận mã phủ, ta nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay nàng nắm nãy giờ, cười nói: "Trời tối rồi, ta cảm thấy thân mình không sạch, trước đi tắm rửa một cái."
Nhưng động tác của nàng so với ta luôn nhanh hơn, lập tức túm lại cánh tay ta vừa mới bỏ, thanh âm trầm lạnh: "Ngươi băng bó ngực làm gì?"
"Hả?" Ta giả ngu.
"Ngươi buông cái tay kia ra." Tú Nghiên nói, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cánh tay trái ta đang băng trên ngực.
"Không, chỗ này có chút ngứa." Ta cười, loạn xạ gãi gãi.
"Buông ra." Nét mặt quận chúa tức thì lạnh hơn.
"Nghiên nhi, đừng lo lắng." Ta thở dài, "Chỉ là một chút thương tổn."
"Ta nói ngươi buông ra." Tú Nghiên hoàn toàn không thèm để ý lời ta.
Ta bất đắc dĩ buông tay trái đang băng trên ngực, lộ ra nơi y sam hơi hơi bị xé rách, dính nhiều điểm máu.
"Vừa nãy ngươi nói không có chuyện gì." Tú Nghiên nói, nắm lấy tay ta càng thêm chặt.
"Vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại." Ta nhẹ giọng nói.
Có lẽ là miệng vết thương không sâu, vừa nãy khi bắt đầu bị đâm hoàn toàn không có xuất huyết, cũng chẳng thấy đau. Nhưng trong lúc Tú Nghiên lôi ta xuất cung, cảm giác đau đớn mới bắt đầu xuất hiện, đến khi bước lên xe ngựa, thế nhưng cúi đầu lại phát hiện vạt áo ngực có ti ti vết máu.
Quận chúa mím chặt môi, ta định nói gì đó, lại đã bị nàng không một lời túm xuống khỏi xe.
Uyên Nhi, Tiểu Huyền, Cửu tỷ cùng mọi người sớm chờ ở cửa, bọn hắn vừa định mở miệng, Tú Nghiên đã không để ý gì, dắt tay ta hướng vào trong phủ. Khi ánh mắt tất cả mọi người đều là nghi hoặc, Tú Nghiên hung hăng kéo ta trở về phòng, cửa vừa đóng lại, nàng đã thanh âm lạnh lùng nói: "Cởi quần áo ra."
"Gì?" Ta xả khóe miệng.
"Ta nói ngươi cởi quần áo ra." Ngữ khí Tú Nghiên cực kỳ không kiên nhẫn, mày nàng cau chặt, biểu tình như muốn nói "Chẳng lẽ ngươi điếc sao".
"Ta... Chính là..." Ta có chút không biết làm sao.
"Ngươi không cởi, ta giúp ngươi cởi." Quận chúa nâng cao cằm, tiến tới phía trước, bắt đầu muốn động thủ.
"Ta cởi! Ta cởi!" Ta một bên lui về phía sau, một bên ý bảo quận chúa không nên kích động.
Ông trời, vì sao lúc này ta lại cảm giác Tú Nghiên tựa như một tên sơn tặc, ngang ngược ức hiếp dân nữ a. o_O
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top