56.
Mưa rồi.
Sau những chuỗi ngày oi ả, những đám mây nặng nề đi qua bầu trời, cuối cùng thì Seoul cũng mưa rồi.
Mưa tối trời tối đất.
Cô ngẩn ngơ.
Với thời gian này của ngày, bầu trời xa xa kia không nên tối như vậy mới phải. Nếu không phải vì màn hình điện thoại vừa bất chợt sáng lên, cô cũng không nghĩ rằng mới chỉ có năm giờ ba mươi bảy phút chiều.
Bây giờ chưa phải là mùa mưa ở Seoul, thế nên có lẽ đây chỉ là một cơn mưa rào.
Nhưng mưa mãi không ngớt, và cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Cô chìa tay ra hứng nước mưa. Hạt mưa rất to, đập thẳng xuống mu bàn tay.
Đau rát.
Cô rụt tay về, đưa lên ngang tầm mắt quan sát.
Trùng hợp thay, đó cũng là bàn tay mà ban nãy anh siết rất chặt.
Bây giờ trên người Thu Hạ không còn vỏ bọc nào nữa, cô quay trở lại là chính cô. Cũng may mà có lớp da tay giả đó bảo vệ, nếu không bây giờ cổ tay cô đã đỏ rực lên rồi.
Thu Hạ thở dài, nhìn ra ngoài bầu trời mưa.
Tiếng mưa đập xuống mái nhà rất to, có lẽ nếu bây giờ cô khóc ở đây thì cũng chẳng có ai nghe thấy gì.
Không biết bây giờ bảy chàng trai ấy đang làm gì nhỉ? Hôm nay tất cả đều là lịch trình kín, họ không cần phải di chuyển ở bên ngoài, có lẽ là tất cả thành viên đều ở dưới trụ sở.
À, đúng rồi, khi nãy lúc cô và Yoongi cãi nhau, sáu thành viên còn lại đều đứng ở đó chứng kiến mà.
Sấm chớp đì đùng.
Những lúc như thế này, cô sẽ hát.
Mấp máy môi, trong đầu cố bới ra một bài hát với lời và giai điệu cụ thể, nhưng cô không thể tìm được bất kỳ một thanh âm nào.
Tựa như chúng trốn đi mất vậy.
"Ahn Hye? Em làm gì ở đây vậy?"
Cúi xuống nhìn hai cánh tay, cô mỉm cười chua xót. Cũng đâu phải là chúng trốn cô đâu, là cô từ bỏ âm nhạc mà.
"Ahn Hye? Ahn Hye!" Na Kyung Ha gọi, nhíu mày. Cô nói to lắm mà nhỉ?
Nhưng có một sự thật là, Thu Hạ như đã mất đi ý thức vậy, tiếng chị gọi cô chỉ như tiếng gió thoảng qua tai.
Cô đâu phải là Park Ahn Hye.
Park Ahn Hye đã chết từ lâu rồi.
Đến cả Trần Thu Hạ, cũng chỉ đang sống lay lắt vật vờ mà thôi.
"Này!" Chị lay bả vai cô một cách mạnh bạo.
Thu Hạ ngước lên nhìn, và dù ánh mắt sâu thẳm vô cảm đó dù không phải dành cho cô, Kyung Ha vẫn giật mình. Như có một luồng sức mạnh khủng khiếp, chỉ trong chớp mắt, cảm xúc của cô bị vặn xoắn lại, đau đớn.
"Bé con," Na Kyung Ha nhẹ nhàng gọi, ngữ khí mềm mỏng: "Em có muốn xuống văn phòng tụi chị ngồi không?"
Thu Hạ nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Chị mỉm cười: "Sẽ có một vài việc cho em làm đấy, nhưng đơn giản lắm, em sẽ làm được thôi. Em yêu của chị đỉnh mà, đúng không?"
______________
Na Kyung Ha là trưởng phòng sáng tạo nội dung ở công ty. Chị cũng là một trong những 'bô lão' - tuy vẫn đang còn trẻ, nhưng tiếng nói của chị cũng rất có trọng lượng, cũng là nữ giới duy nhất xuất hiện trong các buổi họp của ban lãnh đạo.
Không dưới năm lần kể từ lúc cô được phân công công việc đầu tiên liên quan tới việc sản xuất nội dung, chị bày tỏ nguyện vọng muốn đào cô về từ bên đội ngũ quản lý nghệ sĩ, còn liên tục nói rằng công ty đang lãng phí nhân tài như thế nào khi để cô bôn ba vất vả bên ngoài làm những công việc như thế.
Nhưng bởi vì cô chưa nói gì, và Chủ tịch cũng nói rằng việc này phụ thuộc vào cô, thế nên nguyện vọng của Kyung Ha cũng chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ hôm nay của cô rất đơn giản.
Phòng Sáng tạo nội dung đang có một buổi họp, và cô cần phải ngồi ở đằng sau chị để phân loại tài liệu thành từng chồng.
Tuy là một công việc cho trẻ con, nhưng lại phù hợp với người đang có suy nghĩ bất ổn như cô.
Những buổi họp ở phòng Sáng tạo nội dung là dễ chịu nhất, bởi vì bắt nguồn từ phong cách làm việc của người đứng đầu, luôn dễ tính và thoải mái, ngược lại với phần đông xã hội những người đang làm việc ngoài kia. Cho dù là những cuộc họp có tính chất gấp gáp và cực kỳ nghiêm trọng, thì vẫn luôn ẩn chứa ít nhiều tiếng cười đùa và ồn ào. Và hiệu quả làm việc vẫn rất tốt.
Cô cũng từng tham dự cuộc họp của phòng một hai lần, rất dễ chịu, cũng cảm thấy kỳ quặc.
Một phong cách làm việc có một không hai.
Bon Voyage sắp sửa đi quay, Summer Package cũng đã hoàn thành kế hoạch, dự kiến sẽ thực hiện vào tháng sáu, mấy tháng sau phần lớn thời gian là đi tour. Thế nên, việc bây giờ họ cần làm, đó là lên các kế hoạch và ý tưởng mới cho thời gian từ giờ tới cuối năm.
Hồ sơ chất chồng chất đống, cô phân loại mãi mà chưa xong, thỉnh thoảng chị Kyung Ha lại quay ra đằng sau hỏi cô ý kiến, khiến công việc này chậm hơn nhiều.
Thực ra, với cái tình trạng này, cô cũng không thể nào làm nhanh hơn được.
Nhưng ít nhất thì chị cũng đã cho Thu Hạ một việc gì đó để làm, nếu không thì có lẽ cô sẽ ngồi ở đó tới sáng mai mất.
Cứ thế, Kyung Ha giữ cô lại cho tới khi hết giờ làm việc hành chính.
Kyung Ha nhìn Ahn Hye một lượt, thấy tình trạng của cô không còn tệ như trước liền mỉm cười: "Hôm nay em về sớm đi."
Vẻ mặt Thu Hạ lưỡng lự.
Chị đẩy vai cô: "Chị không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng với tình trạng bây giờ của em, em cũng chẳng làm được gì đâu. Mấy ngày tiếp theo đi với chị đi, chị bảo kê cho, để xem ai dám bắt nạt em gái của chị nào."
Nghe vậy, cô cúi đầu chào chị. Lúc Thu Hạ chuẩn bị rời đi, Kyung Ha gọi cô: "Ahn Hye này."
Cô xoay người: "Dạ?"
"Em còn nhớ lời đề nghị của chị không?" Chị hỏi, nhẹ cười: "Vẫn còn hiệu lực đấy nhé. Nếu em có thay đổi suy nghĩ thì gọi cho chị bất cứ lúc nào nha."
______________
Cứ thế, Bangtan không nhìn thấy cô trong năm ngày liên tiếp.
Cứ tựa như cô có phép thuật vậy.
Tất cả các nhân viên đều nói rằng đã thấy cô xuất hiện ở chỗ làm, nhưng cô lại không có một lần lướt qua trước mặt họ, chứ đừng nói là đứng lại nói chuyện vài ba câu.
Cũng phải, sau chuyện xảy ra ở phòng tập ngày hôm đó, họ có thể nói chuyện với nhau được thì thật là một điều kỳ diệu.
Nhưng tình hình này cũng không ổn cho lắm, khi mà họ là đồng nghiệp với nhau, và công việc thì luôn cần sự tiếp xúc giữa người với người.
Tình trạng này duy trì cho tới tận khi họ rời Hàn Quốc để tới Châu Âu.
Đúng ra là, cho tới khi sáu người trừ Taehyung rời khỏi Hàn Quốc. Bởi vì vướng lịch quay phim, cậu sẽ khởi hành muộn hơn các thành viên một ngày.
Buổi sáng ngày Taehyung đi, cậu vẫn phải đến trường quay để quay nốt các cảnh bổ sung.
Dậy sớm mà không cần sự đánh thức từ điện thoại, cậu chuẩn bị cho buổi sáng trong im lặng.
Có chút buồn tẻ khi phải ở nhà một mình.
Đang vừa ăn sáng vừa đọc báo, ngoài cửa bỗng có tiếng chuông.
Mở ra, Taehyung lập tức sửng sốt.
"Ahn Hye? Sao cậu lại tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top