Chap 15

-Anh tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?

Woohyun nheo mắt, mệt mỏi chống người ngồi dậy, đầu cậu vẫn còn ong ong nhức nhói do cú sốc vừa nãy. Nghe thấy tiếng gọi của Myungsoo cậu liền quay sang mặc kệ cơn đau đầu đang giày vò hỏi

-Sunggyu...sao rồi?

Myungsoo lắc đầu, khiến tâm trạng cậu càng tồi tệ

-Vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật. ~Cậu nói

-Dẫn anh đến đó.

-Nhưng anh còn chưa...

Ánh mắt cậu kiên quyết khiến Myungsoo đành bất lực nghe theo

-Nhưng vừa nãy anh nói gặp Hana là sao vậy? ~Vừa dìu anh đi cậu tò mò hỏi, cậu và Yeol đã tính toán địa điểm, thời gian rất kĩ không hiểu sao em gái cậu tự nhiên xuất hiện mà phá hỏng tất cả

-À...

*Flashback

Myungsoo vừa đi khỏi công viên thì Hana xuất hiện

-Anh Woohyun

-Hana, sao em lại ở đây?

-Hihi, em muốn đến nhà hai anh trai chơi thôi mà

-Ờm...

-Mà anh ơi

-Sao?

-Thật ra em mới mua một sợi dây chuyền đẹp lắm, nên...

-...

-Anh đeo vào cho em nha. ~Cô cười nũng nịu ra vẻ dễ thương, nhưng giọng nói có vẻ hơi tăng âm lượng

-Ừm. ~Cậu nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh vào cho cô

-Đẹp không anh? ~Giọng nói vẫn tăng đều

-Đẹp lắm. ~Cậu mỉm cười xoa đầu cô

-Cám ơn anh, em yêu anh nhiều lắm luôn Woohyun à. ~Cô đột nhiên ôm chầm lấy cậu, tưởng em gái chỉ đang làm nũng anh trai thôi nên cậu cũng vui vẻ đáp lại không chút nghi ngờ về hành động lạ lùng này

-Anh biết mà, anh cũng vậy Hana. ~Cậu vòng tay ôm cô lại như một người anh ấm áp

Không biết rằng thiên thần nhỏ đang úp mặt trong lòng cậu kia lén lút nở nụ một nụ cười...gian xảo

Sau đó hai người tạm biệt nhau, cậu đi tới quán nước...

End flashback

Cậu vừa hồi tưởng và kể cho Myungsoo xong thì cả hai cũng đã tới trước phòng cấp cứu. Cùng lúc đó, cửa phòng phẩu thuật mở ra, mọi người nhanh chóng vay quanh vị bác sĩ lo lắng hỏi

-Bác sĩ, con tôi sao rồi?

-Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng bệnh nhân vẫn còn rất yếu nên người thân hãy chăm sóc kĩ một chút đừng cho cậu ấy vận động mạnh hay chịu áp lực gì khác, mọi người có thể vào thăm rồi

-Dạ, cám ơn bác sĩ nhiều ạ, cám ơn bác sĩ. ~Tất cả mọi người nghe thế thì như trút bớt được nỗi lo, mẹ Gyu nắm lấy tay bác sĩ xúc động rối rít cám ơn

-À, còn nữa. ~Vị bác sĩ đột nhiên lên tiếng lần nữa khiến mọi người vừa thở ra được một cái liền rút vào nín thở căn thẳng nhìn ông

-Do não cậu ấy lúc va chạm bị chấn động nhẹ nên có thể sẽ có một số triệu chứng phụ, mọi người cũng đừng lo lắng quá, chỉ là có thể thôi chứ không chắc chắn sẽ bị. ~Nói xong ông rời đi

Trên giường bệnh thân thể xanh xao yếu ớt, đầu quấn băng trắng, xung quanh dây chuyền dịch chằn chịch khiến người ta nhìn vào mà đau lòng.Ba mẹ Gyu bước tới, không kìm được nước mắt đau xót nhìn con trai bảo bối của mình

-Gyugyu à...con sao thế này, mẹ đây tỉnh dậy đi con...huhu...bảo bối à...

-Con sẽ không sao đâu mình đừng khóc nữa, giữ sức để mà chăm sóc cho con chứ, em cứ khóc đến kiệt sức thì ai lo cho con mình đây. ~Ba Gyu ôm mẹ Gyu vào lòng dỗ dành, là trụ cột của gia đình nên ông không được mềm yếu

-Vâng, anh nói đúng lắm.

Sungyeol cũng bước đến cạnh anh, không nói gì cậu nắm lấy tay Gyu, nước mắt rơi, cậu cảm thấy tội lỗi và ân hận lắm nếu cậu không nghĩ ra cái kế hoạch đó anh đã không bị thế. Myungsoo cũng chỉ có thể đứng đó cầu nguyện cho anh, đầu còn không dám ngẩn lên nhìn, trong lòng đầy ân hận, cảm thấy có lỗi khi chính mình cũng là một phần trong kế hoạch ngu ngốc không thành này.

Woohyun ư? Đầu óc cậu bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ im lặng mà chăm chú nhìn anh, lo lắng cho anh, muốn nói chuyện với anh, muốn hỏi anh thật nhiều nhưng...đáp lại vẫn là sự im lặng của người đang ngủ say kia...

-----------------------------

Ngày hôm sau

-Anh. ~Woohyun đang đóng cửa nhà định đến bệnh viện thăm anh thì Hana đến

-Hana, em tới đây làm gì?

-Em đến thăm anh thôi mà không được sao? ~Mặt cô xị xuống như đang bị tổn thương

-Không có, nhưng khi khác hãy đến anh có việc phải đi rồi

-Đi đâu thế, em theo được không?

-À...cũng được,anh tính đến thăm Gyu

-Vâng, em cũng nghe anh Myungsoo nói rồi

Bệnh viện

Cậu vừa đến thì thấy Myungsoo và Sungyeol đứng đợi trước cửa phòng bệnh, hình như ở bên trong bác sĩ đang khám cho anh

-Anh đến rồi, Hana em cũng tới thăm Sunggyu sao?

-Dạ. ~Cô hơi rụt lại núp sau Woohyun khi thấy ánh mắt của Sungyeol nhìn mình đầy sự hung tợn

-Hai người đến đây làm gì? Còn cô...thật sự chỉ là em gái Woohyun?

-Liên...liên quan gì tới anh, tôi chỉ muốn đến thăm bạn của anh mình thôi. ~Giọng điệu rụt rè nhưng đanh đá cô đáp lại

-Là lỗi của tôi, nhưng thật sự tôi không biết là mình phải đợi Sunggyu. ~Woohyun lên tiếng

-Không biết? Đúng vậy, nhưng không phải Myungsoo đã bảo cậu đợi sao, tại sao lại bỏ đi...
Tôi sai rất sai khi có ý định giúp hai người trở về bên nhau để rồi Gyu phải nằm bệnh viện thế này, còn cậu..thì vui vẻ ôm yết, nói lời yêu thương cùng cô ta. ~Sungyeol vừa nói, chỉ thẳng vào mặt Hana ánh mắt tức giận

-Ôm yết, nói lời yêu thương gì chứ, cậu đừng ăn nói xằng bậy

-Còn chối, chính Sunggyu đã nhìn thấy hai người như thế nên mới lao ra đường muốn chạy đi tìm cậu hỏi rõ và...

-Sunggyu...tỉnh rồi sao, không phải đâu chỉ là hiểu lầm tôi chỉ đeo giúp sợi dây chuyền cho Hana và em ấy cám ơn tôi nên mới ôm tôi thật sự...

Woohyun cố gắng giải thích nhưng Sungyeol mặc kệ bỏ đi vào phòng bệnh của Sunggyu, cậu bất lực nhìn em trai, Myungsoo lắc đầu nói

-Anh hãy đợi một thời gian nữa, Sunggyu giờ không muốn gặp anh hãy cho cậu ấy thời gian bình tĩnh lại rồi lúc đó anh giải thích cũng chưa muộn, em sẽ tìm cơ hội nói giúp anh với cậu ấy

-...

-Hana, anh có chuyện muốn nói với em, đi theo anh. ~Nói rồi cậu bước đi cùng Hana đến nơi khác nói chuyện bỏ lại Woohyun vẫn đứng như trời trồng tại đó

-----------------------------

-Anh hãy từ bỏ Woohyun đi

-Anh không thể

.....

-Vậy thì anh nên biến mất.....

................

Hết chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top